Chương 5
20.
Sáng sớm, đúng như dự đoán, tôi đã nhìn thấy Tống Văn Cảnh cùng Lâm Phàm chạy ngàn dặm đến căn tin thứ tám.
Lâm Phàm đút hai tay vào túi, trên gương mặt không vẻ oán trách nói: ''Đừng vội nói cho tôi biết, tôi chợt hiểu tại sao cậu nhất quyết muốn tới căn tin này ăn cơm.''
Tống Văn Cảnh nhàn nhạt liếc hắn một cái, ra hiệu hắn tiếp tục.
Tôi cũng nhìn qua.
''Cậu nói không sai,'' Lâm Phàm vỗ tay, ''Căn tin này đồ ăn quả nhiên so với chúng ta ăn ngon hơn.''
(......)
''Kể từ bây giờ chúng ta sẽ đến đây ăn mỗi ngày.''
Tống Văn Cảnh gật đầu đồng ý: ''Được.''
21.
Lúc ăn cơm, tôi cùng Lâm Hổ Hổ ngồi một bên đối diện cùng Lâm Phàm và Tống Văn Cảnh.
Thảo luận về ngày sinh nhật của Lâm Phàm.
Lâm Phàm thích náo nhiệt, Lâm Hổ Hổ cũng thích tham gia trò vui, hai người bàn bạc nên mời ai.
Khi nhắc tới tên của một nam sinh cùng lớp khoa máy tính, Tống Văn Cảnh vốn vẫn im lặng bấy giờ đột nhiên lên tiếng.
''Đừng mời anh ta.''
''Hả?'' Lâm Phàm kích động hỏi, ngẩng đầu lên: ''Vì sao?''
''Tôi không thích.''
Tống Văn Cảnh cụp mắt xuống, ''có anh ta thì không có tôi.''
''Được được.''
Lâm Phàm gật đầu, gạch bỏ phần tên hắn ta đi.
Giây tiếp theo lại cảm thấy có gì đó không đúng, ''Anh chàng này, tôi nhớ lần trước anh ta muốn đến tụ họp, nhưng cậu cũng không đồng ý.''
''Ừ.'' Tống Văn Cảnh lãnh đạm gật đầu
''Sao phải đồng ý.''
''Càng nhiều người, càng náo nhiệt. Hơn nữa, cậu ta cũng đâu quấy rầy cậu.''
Lâm Phàm cắn một miếng bánh bao, liền ý thức được có chút không đúng. Anh ta đến gần Tống Văn Cảnh, hỏi: ''Cậu có chuyện gì đó không ổn.''
Tống Văn Cảnh lời ít ý nhiều: ''Tôi thấy hắn, phiền.''
22.
Sau bữa sáng, tôi cứ nghĩ về tên nam sinh này, và luôn có cảm giác như đã nghe ở đâu đó. Cho đến khi Lâm Hổ Hổ vỗ đùi, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.
''Kiều Bảo, tôi chợt nghĩ đến một điều.''
''Cái gì?''
Lâm Hổ Hổ lướt điện thoạt, đọt nhiên tìm thấy một người trong danh sách Wechat.
Tôi liếc nhìn phần ghi chú, chính là nam sinh bị Tống Văn Cảnh loạt khỏi danh sách sinh nhật lúc nãy.
''Tại sao cậu lại có tài khoản Wechat của anh ta?''
Lâm Hổ Hổ nghi hoặc nhìn ta: ''Cậu thật sự không nhớ hắn sao? Tôi đã nhắc với cậu.''
''Không có ấn tượng gì cả.''
Lâm Hổ Hổ nheo mắt lại: ''Trước kia, anh ta muốn theo đuổi cậu.''
''?''
23.
Tống Văn Cảnh đã lâu không tìm tôi học đàn.
Lúc tan học tôi vô tình gặp Lâm Phàm, hôm nay hắn đi một mình. Lâm Hổ Hổ khó hiểu đi vòng quanh hắn, ''Sao cậu lại đi một mình, Tống Văn Cảnh đâu?''
''Cậu ấy đã đến buổi biểu diễn tài năng rồi.''
''Biểu diễn tài năng?''
Lâm Phàm đút tay trong túi áo, hạ giọng nói: ''Vốn hắn không cho ta nói cho người khác biết.''
''Nhưng chúng ta có quan hệ mật thiết, tôi sẽ nói cho các cậu biết.''
''Cậu ấy đi chơi đàn piano, hình như là đi thi đấu.''
''Dù sao cậu ấy chơi dương cầm cũng rất giỏi, nếu có cơ hội tôi sẽ chụp ảnh đưa cho các cậu xem.''
''Không ai khác biết.''
.....
Tôi không nghe rõ những câu còn lại.
(Anh chơi piano rất giỏi) Năm từ này cứ quanh quẩn trong tâm trí tôi.
Tôi mở di động, tìm thấy cuộc trò chuyện ban đầu cùng Tống Văn Cảnh.
Tống Văn Cảnh: (Lâm Phàm nói cậu chơi dương cầm rất giỏi.)
(Bạn có thể dạy tôi được không?)
(Tôi không giỏi lắm)
(.....)
Tôi lâm vào trầm tư.
24.
Tống Văn Cảnh đã trở lại.
Trong giờ học, tôi ngồi bên cửa sổ và nhìn xuống.
Ở tầng dưới, tôi thoáng thấy Tống Văn Cảnh, người bất luận thế nào cũng không nên xuất hiện ở đây.
Anh trong tay cầm một chiếc hộp tinh xảo, tựa lưng vào tường.
(Mặt trời chiếu nắng quá.)
(Bao lâu nữa mới tan học.)
(Muốn gặp cô ấy.)
Đơn giản mấy chữ, từng chút từng chút rót vào vào tai tôi.
Nghe xong tôi thấy tai mình nóng bừng.
Lâm Hổ Hổ nhìn qua, ''Cậu bị sốt à?''
''Không có.''
''Vậy sao mặt cậu hồng thế?''
Tôi ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác: ''Là do nắng.''
Sáng sớm, đúng như dự đoán, tôi đã nhìn thấy Tống Văn Cảnh cùng Lâm Phàm chạy ngàn dặm đến căn tin thứ tám.
Lâm Phàm đút hai tay vào túi, trên gương mặt không vẻ oán trách nói: ''Đừng vội nói cho tôi biết, tôi chợt hiểu tại sao cậu nhất quyết muốn tới căn tin này ăn cơm.''
Tống Văn Cảnh nhàn nhạt liếc hắn một cái, ra hiệu hắn tiếp tục.
Tôi cũng nhìn qua.
''Cậu nói không sai,'' Lâm Phàm vỗ tay, ''Căn tin này đồ ăn quả nhiên so với chúng ta ăn ngon hơn.''
(......)
''Kể từ bây giờ chúng ta sẽ đến đây ăn mỗi ngày.''
Tống Văn Cảnh gật đầu đồng ý: ''Được.''
21.
Lúc ăn cơm, tôi cùng Lâm Hổ Hổ ngồi một bên đối diện cùng Lâm Phàm và Tống Văn Cảnh.
Thảo luận về ngày sinh nhật của Lâm Phàm.
Lâm Phàm thích náo nhiệt, Lâm Hổ Hổ cũng thích tham gia trò vui, hai người bàn bạc nên mời ai.
Khi nhắc tới tên của một nam sinh cùng lớp khoa máy tính, Tống Văn Cảnh vốn vẫn im lặng bấy giờ đột nhiên lên tiếng.
''Đừng mời anh ta.''
''Hả?'' Lâm Phàm kích động hỏi, ngẩng đầu lên: ''Vì sao?''
''Tôi không thích.''
Tống Văn Cảnh cụp mắt xuống, ''có anh ta thì không có tôi.''
''Được được.''
Lâm Phàm gật đầu, gạch bỏ phần tên hắn ta đi.
Giây tiếp theo lại cảm thấy có gì đó không đúng, ''Anh chàng này, tôi nhớ lần trước anh ta muốn đến tụ họp, nhưng cậu cũng không đồng ý.''
''Ừ.'' Tống Văn Cảnh lãnh đạm gật đầu
''Sao phải đồng ý.''
''Càng nhiều người, càng náo nhiệt. Hơn nữa, cậu ta cũng đâu quấy rầy cậu.''
Lâm Phàm cắn một miếng bánh bao, liền ý thức được có chút không đúng. Anh ta đến gần Tống Văn Cảnh, hỏi: ''Cậu có chuyện gì đó không ổn.''
Tống Văn Cảnh lời ít ý nhiều: ''Tôi thấy hắn, phiền.''
22.
Sau bữa sáng, tôi cứ nghĩ về tên nam sinh này, và luôn có cảm giác như đã nghe ở đâu đó. Cho đến khi Lâm Hổ Hổ vỗ đùi, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.
''Kiều Bảo, tôi chợt nghĩ đến một điều.''
''Cái gì?''
Lâm Hổ Hổ lướt điện thoạt, đọt nhiên tìm thấy một người trong danh sách Wechat.
Tôi liếc nhìn phần ghi chú, chính là nam sinh bị Tống Văn Cảnh loạt khỏi danh sách sinh nhật lúc nãy.
''Tại sao cậu lại có tài khoản Wechat của anh ta?''
Lâm Hổ Hổ nghi hoặc nhìn ta: ''Cậu thật sự không nhớ hắn sao? Tôi đã nhắc với cậu.''
''Không có ấn tượng gì cả.''
Lâm Hổ Hổ nheo mắt lại: ''Trước kia, anh ta muốn theo đuổi cậu.''
''?''
23.
Tống Văn Cảnh đã lâu không tìm tôi học đàn.
Lúc tan học tôi vô tình gặp Lâm Phàm, hôm nay hắn đi một mình. Lâm Hổ Hổ khó hiểu đi vòng quanh hắn, ''Sao cậu lại đi một mình, Tống Văn Cảnh đâu?''
''Cậu ấy đã đến buổi biểu diễn tài năng rồi.''
''Biểu diễn tài năng?''
Lâm Phàm đút tay trong túi áo, hạ giọng nói: ''Vốn hắn không cho ta nói cho người khác biết.''
''Nhưng chúng ta có quan hệ mật thiết, tôi sẽ nói cho các cậu biết.''
''Cậu ấy đi chơi đàn piano, hình như là đi thi đấu.''
''Dù sao cậu ấy chơi dương cầm cũng rất giỏi, nếu có cơ hội tôi sẽ chụp ảnh đưa cho các cậu xem.''
''Không ai khác biết.''
.....
Tôi không nghe rõ những câu còn lại.
(Anh chơi piano rất giỏi) Năm từ này cứ quanh quẩn trong tâm trí tôi.
Tôi mở di động, tìm thấy cuộc trò chuyện ban đầu cùng Tống Văn Cảnh.
Tống Văn Cảnh: (Lâm Phàm nói cậu chơi dương cầm rất giỏi.)
(Bạn có thể dạy tôi được không?)
(Tôi không giỏi lắm)
(.....)
Tôi lâm vào trầm tư.
24.
Tống Văn Cảnh đã trở lại.
Trong giờ học, tôi ngồi bên cửa sổ và nhìn xuống.
Ở tầng dưới, tôi thoáng thấy Tống Văn Cảnh, người bất luận thế nào cũng không nên xuất hiện ở đây.
Anh trong tay cầm một chiếc hộp tinh xảo, tựa lưng vào tường.
(Mặt trời chiếu nắng quá.)
(Bao lâu nữa mới tan học.)
(Muốn gặp cô ấy.)
Đơn giản mấy chữ, từng chút từng chút rót vào vào tai tôi.
Nghe xong tôi thấy tai mình nóng bừng.
Lâm Hổ Hổ nhìn qua, ''Cậu bị sốt à?''
''Không có.''
''Vậy sao mặt cậu hồng thế?''
Tôi ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác: ''Là do nắng.''