Chương : 17
Chuyện Văn Dữ ra mặt giúp Diệp Diễm Thanh, sáng hôm sau hắn mới biết được. Gần đây Diệp Diễm Thanh không hay lên Weibo, người trong đoàn đội đưa cho xem thì hắn mới hay. Đoàn đội vui mừng không thôi, Văn Dữ tỏ thái độ khi có người công kích Diệp Diễm Thanh, tương đương như là vả vào mặt đám anti đó.
Anti công kích Diệp Diễm Thanh, đoàn đội cũng không thể xử lý từng cái một, dễ dàng lưu lại ấn tượng không tốt cho Diệp Diễm Thanh với khán giả. Trừ phi là loại người không ngừng dùng lời lẽ ác ý nhắm vào hắn, nếu không thì đoàn đội cũng chỉ có thể mở một con mắt, nhắm một con mắt, vừa không thoải mái vừa không có biện pháp triệt để.
Mà Văn Dữ công khai lên án thì lại là chuyện khác, Văn Dữ là người chồng hợp pháp của Diệp Diễm Thanh, bảo vệ người nhà là chuyện mà hắn phải làm, huống chi Diệp Diễm Thanh cũng không làm gì khác thường, đơn giản chỉ là chụp ảnh bìa mà cũng bị bôi nhọ thì không đúng đạo lý tí nào.
Hashtag # Văn Dữ idol# và # Văn Dữ bảo vệ Diệp Diễm Thanh # đồng thời chiếm vị trí đầu bảng hot search. Fans Diệp khẳng định thấy Văn Dữ nói Diệp Diễm Thanh là idol của mình, nên cũng bắt đầu khen ngợi Văn Dữ, cho rằng Văn Dữ chính là người chồng tử tế, biết bảo vệ người thương, hơn nữa nếu Diệp Diễm Thanh thật là idol của Văn Dữ, thì Văn Dữ là fan thành công nhất rồi còn gì.
Mà fans Văn Dữ nhìn thấy tin tức này cũng không còn nề hà chuyện bảng nhân khí, chuyện các cô cần làm bây giờ là noi theo gương của idol nhà mình, dù không phải là fan của Diệp Diễm Thanh thì cũng không để người khác nói xấu idol của idol. Vẫn là câu nói kia, các cô có thể trào phúng lẫn nhau nhưng không thể để người ngoài nhúng vào. Hơn nữa làm một fan có phẩm chất, trào phúng thì được nhưng không được công kích người ta.
Vì thế fans hai nhà trước kia vừa cãi nhau, lúc này lại đoàn kết, chỉ là không biết lần này có thể kiên trì được trong bao lâu.
Diệp Diễm Thanh bất an chạy tới trang chủ của Văn Dữ xem fans nhắn lại như thế nào. Đa số các fans vui đùa, trêu chọc lẫn nhau, nhưng cũng như trong dự liệu của hắn, Văn Dữ cũng gặp không ít công kích, fans Văn Dữ cũng đồng lòng đuổi đi, nhưng bởi vì lượng tin nhắn quá nhiều, mà loại này lại được nhiều người thích nên cứ đứng đầu, đập vào mắt người xem.
Diệp Diễm Thanh xuống lầu ăn cơm, vừa lúc đụng phải Văn Dữ vừa rời giường.
“Chào buổi sáng.” Văn Dữ lười nhác chào hỏi.
“Chào buổi sáng anh Văn Dữ.” Diệp Diễm Thanh nhìn Văn Dữ chưa tỉnh ngủ, muốn nói rồi lại thôi.
Văn Dữ tiếp tục xuống lầu, Diệp Diễm Thanh vươn tay nắm lấy áo người ta.
“Làm gì thế? Sáng sớm muốn cởi đồ anh rồi à?” Văn Dữ cười tùy ý, cũng không lo lắng Diệp Diễm Thanh sẽ để ý lời đùa cợt của mình.
Diệp Diễm Thanh buông lỏng tay, hôm nay Văn Dữ mặc đồ ngủ rộng thùng thình, hắn kéo một cái là áo lệch sang một bên, cũng may là Văn Dữ mặc áo thun ở bên trong, nếu không thì cũng lộ da thịt rồi.
“Cái kia…… Anh, anh xem hot search chưa?” Vì để giảm bớt xấu hổ vì tội nhanh tay của mình, Diệp Diễm Thanh buột miệng hỏi.
Văn Dữ cười nói: “Sao, làm idol của anh không vui à?”
Diệp Diễm Thanh lắc đầu: “Không phải, em phải cảm ơn anh mới đúng.”
Văn Dữ xoa nhẹ tóc hắn, lòng bàn tay khô ráo mang theo lực đạo thích hợp, giọng điệu có vẻ trêu đùa nhưng trấn an thì đúng hơn: “Không cần nói cảm ơn, sau này những lần em nói cảm ơn còn nhiều hơn đó.”
Diệp Diễm Thanh do dự, nói: “Anh, em biết anh hảo tâm giúp em, nhưng anh cũng sẽ bị những người đó mắng mà, không cần thiết làm vậy đâu.”
Văn Dữ dựa vào cầu thang, không thèm để ý nói: “Anh thấy mấy người đó nói em là ‘hồ ly’ rồi ‘dựa hơi’ làm anh rất là khó chịu, vừa lúc anh cũng không phải là người yếu thế gì, nên mới nói thẳng không nể mặt như vậy. Anh cũng không muốn Vu Dĩnh nổi giận, cho nên đã nói rất ôn hòa rồi đó chứ, ít nhất cũng bảo vệ được nhân thiết.”
Diệp Diễm Thanh bật cười: “Anh cũng biết anh đối lập với nhân thiết của mình lắm hả?”
Văn Dữ không e dè: “Không sợ nói thật với em, từ khi debut anh đã gây tranh cãi vì thân phận của anh khá đặc biệt, không có biện pháp thay đổi, chỉ có thể cố gắng xây dựng hình tượng điệu thấp, ổn trọng mà thôi.”
Văn Dữ mới debut đã gây tranh luận rất lớn, Diệp Diễm Thanh biết, chờ Văn Dữ giành được giải thưởng diễn xuất cao quí thì những tranh luận đó mới từ từ biến mất.
“Kỳ thật anh có thể dùng tài khoản phụ mà, không bị người khác để ý.”
Văn Dữ khinh thường nói: “Anh muốn đối chọi với bọn họ thì sao phải giấu mặt, mà dù có mặt đối mặt thì mấy người đó cũng không đánh lại anh.”
Diệp Diễm Thanh không biết nói như thế nào, nhưng trong lòng rất cảm kích Văn Dữ, ít nhất thì Văn Dữ đỡ giúp hắn những lời công kích kia, dù anti công khai công kích hắn thì bọn họ cũng không dám công kích Văn Dữ, hơn nữa fans Văn Dữ cũng giúp hắn nói chuyện, hướng gió bình luận cũng bao che cho hai người.
Văn Dữ hỏi hắn: “Em dùng tài khoản phụ đi nói đạo lý với bọn họ à?”
Diệp Diễm Thanh cười nhạt nói: “Lúc mới debut thì có, sau này thì không làm nữa, có nói cũng chẳng ai nghe như đàn gãy tai trâu.”
Văn Dữ: “Em phải lên tiếng nhấn chìm bọn họ, mình có làm gì sai đâu. Fans của em rất hung dữ đánh trả giúp em, em muốn làm mạnh thì ai mà không ủng hộ hả?”
Diệp Diễm Thanh như nghe được âm thanh xiềng xích nơi cổ mình vỡ vụn, ánh sáng nơi cuối đường hầm chiếu vào, dù không mãnh liệt, nhưng lại khó có thể xem nhẹ.
Diệp Diễm Thanh vô hình giãy giụa, nói: “Bình luận công kích thì fans chắn giúp em, nhưng tin nhắn thì lại ác độc hơn nữa.”
Văn Dữ ôn nhu nhìn hắn, ngữ khí càng dịu dàng: “Tin nhắn thì đưa cho bên pháp vụ đi kiện, bằng không thành lập pháp vụ làm gì, ăn không ngồi rồi sao?”
Diệp Diễm Thanh sửng sốt, hắn hiểu ra những lời Văn Dữ nói có thể an ủi được nhất thời, nhưng về lâu về dài sẽ không còn hữu dụng, cho dù chỉ là một giây thôi hắn vẫn muốn sa vào sự ôn nhu đó.
Văn Dữ đút tay vào túi quần, vừa bước xuống dưới lầu vừa nói: “Nếu em cảm thấy thiếu anh một cái nhân tình, vậy thì hát một bài cho anh nghe đi, anh thấy ngày nào em cũng ở phòng làm việc, chắc là viết bài hát mới đúng không?”
Diệp Diễm Thanh chần chờ một chút, đúng là hắn viết nhạc mới, nhưng không có nghĩa là hắn cất tiếng hát được, bây giờ có người yêu cầu làm hắn cũng muốn thử xem lúc tâm tình được thả lỏng mình có hát được không, vì thế vội bước theo sau: “Ăn xong đến phòng làm việc của em nhé.”
Văn Dữ đương nhiên không có lý do gì cự tuyệt, cười đồng ý.
Sau khi ăn xong, hai người giải quyết việc cá nhân trước, rồi Văn Dữ mới đến phòng làm việc của Diệp Diễm Thanh.
Căn phòng làm việc thuộc về địa bàn tư nhân của Diệp Diễm Thanh, Văn Dữ sẽ đứng ở ngoài gõ cửa phòng chứ ít khi nào tiến vào trong. Phòng làm việc không tính là gọn gàng, trên bàn có không ít bản nhạc viết tay, còn có một ít tờ giấy viết xanh viết đỏ chỉnh sửa ca từ chỉ có Diệp Diễm Thanh hiểu, cũng có hộp đựng bút, ly nước vơi một nửa, khắp phòng tạo cảm giác đây là địa bàn của một nhà sáng tác bận rộn.
Văn Dữ tùy tiện kéo ghế dựa ngồi xuống, Diệp Diễm Thanh ngồi vào trước đàn dương cầm.
Khúc nhạc dạo vang lên, Văn Dữ hơi hơi nhướng mày, phong cách bài này khác với trước rất nhiều, có cảm giác thành thục hơn.
Diệp Diễm Thanh không xác định mình có thể cất lời hát được không, đánh hai lần nhạc dạo, cuối cùng mới cắn răng cất tiếng hát, rồi sau đó hát không ngừng. Đã một thời gian dài trôi qua mà Diệp Diễm Thanh không cất tiếng hát được, bây giờ thuận lợi dùng giọng hát làm hắn rất là hưng phấn, đắm chìm trong cảm xúc rất nhanh.
Đây là một bài hát rock and roll nói về người con trai bị bạn gái phản bội, người con trai muốn dứt khoát chia tay với bạn gái, vì không yêu sao lại còn day dưa.
Làn điệu rất có lực, có thể nghe ra ý vị phát tiết, nhưng không phải gào thét, bình thường giọng hát của Diệp Diễm Thanh đã ôn nhu nay lại thêm tâm tình được giải thoát, nên mang theo chút mãnh liệt, trực tiếp bày ra cảm giác đau khổ khi chia tay cùng với âm vực dày rộng, cao mà không chói, khàn nhưng không khó nghe, mười phần mới mẻ.
Văn Dữ lại lần nữa khắc sâu lý giải câu ông trời ưu ái, thanh âm của Diệp Diễm Thanh chưa bao giờ bị khống chế bởi một loại phong cách, cho dù là rock and roll, Diệp Diễm Thanh cũng có thể hát ra cho ra hồn của rock and roll. Huống chi bây giờ chỉ là đệm nhạc bằng dương cầm, vẫn chưa có hòa âm phối khí, nếu làm bài bản thì sẽ vang dội biết nhường nào, Văn Dữ chỉ nghĩ thôi mà đã thấy cả người lâng lâng rồi.
Diệp Diễm Thanh rất hưng phấn, hát xong vẫn chưa đã thèm, dù giọng hát vẫn chưa hoàn mỹ như hồi trước, nhưng đã làm tốt lắm rồi. Trong một khoảnh khắc, Diệp Diễm Thanh thậm chí còn nghĩ có thể là mình khỏe rồi, đột nhiên khỏi hẳn như một kì tích.
Văn Dữ cười vỗ tay: “Bài hát này rất tuyệt vời, là phong cách mới của em đó.”
Diệp Diễm Thanh có tâm tình tốt, nói thêm vài câu với Văn Dữ: “Anh có thấy phong cách này hợp với em không?”
Văn Dữ không tiếc lời nói mà nói: “Rất thích hợp. Anh thấy em nên thử nhiều phong cách khác nhau xem sao, em có giọng hát trời phú thế này, với khả năng khống chế âm vực nữa thì không gì là không hợp.”
“Anh, anh tâng bốc em nhiều quá.” Hát thử ca khúc mới được người ta khen ngợi thì đây là chuyện đáng để mừng. Huống hồ đây là bài hát hắn viết lúc tâm tình không được tốt, hắn vốn không có quá nhiều tự tin, vậy mà được Văn Dữ khẳng định thì không thể nghi ngờ là sự cổ vũ đáng trân trọng, để hắn thấy được trong những ngày tồi tệ đó mình đã làm được chuyện có ích, không vô bổ.
Văn Dữ cười nói: “Anh đã bắt đầu mong chờ bài hát hoàn chỉnh rồi đây. Em viết nhạc hay quá, để thưởng cho em tối nay anh sẽ đãi bữa khuya.”
Diệp Diễm Thanh cười gật đầu, nhưng ngay sau đó, hắn đột nhiên nhớ lại, hình như Văn Dữ không nên lộ mặt ra đường mới đúng, có gì sai sai ấy nhỉ……
Anti công kích Diệp Diễm Thanh, đoàn đội cũng không thể xử lý từng cái một, dễ dàng lưu lại ấn tượng không tốt cho Diệp Diễm Thanh với khán giả. Trừ phi là loại người không ngừng dùng lời lẽ ác ý nhắm vào hắn, nếu không thì đoàn đội cũng chỉ có thể mở một con mắt, nhắm một con mắt, vừa không thoải mái vừa không có biện pháp triệt để.
Mà Văn Dữ công khai lên án thì lại là chuyện khác, Văn Dữ là người chồng hợp pháp của Diệp Diễm Thanh, bảo vệ người nhà là chuyện mà hắn phải làm, huống chi Diệp Diễm Thanh cũng không làm gì khác thường, đơn giản chỉ là chụp ảnh bìa mà cũng bị bôi nhọ thì không đúng đạo lý tí nào.
Hashtag # Văn Dữ idol# và # Văn Dữ bảo vệ Diệp Diễm Thanh # đồng thời chiếm vị trí đầu bảng hot search. Fans Diệp khẳng định thấy Văn Dữ nói Diệp Diễm Thanh là idol của mình, nên cũng bắt đầu khen ngợi Văn Dữ, cho rằng Văn Dữ chính là người chồng tử tế, biết bảo vệ người thương, hơn nữa nếu Diệp Diễm Thanh thật là idol của Văn Dữ, thì Văn Dữ là fan thành công nhất rồi còn gì.
Mà fans Văn Dữ nhìn thấy tin tức này cũng không còn nề hà chuyện bảng nhân khí, chuyện các cô cần làm bây giờ là noi theo gương của idol nhà mình, dù không phải là fan của Diệp Diễm Thanh thì cũng không để người khác nói xấu idol của idol. Vẫn là câu nói kia, các cô có thể trào phúng lẫn nhau nhưng không thể để người ngoài nhúng vào. Hơn nữa làm một fan có phẩm chất, trào phúng thì được nhưng không được công kích người ta.
Vì thế fans hai nhà trước kia vừa cãi nhau, lúc này lại đoàn kết, chỉ là không biết lần này có thể kiên trì được trong bao lâu.
Diệp Diễm Thanh bất an chạy tới trang chủ của Văn Dữ xem fans nhắn lại như thế nào. Đa số các fans vui đùa, trêu chọc lẫn nhau, nhưng cũng như trong dự liệu của hắn, Văn Dữ cũng gặp không ít công kích, fans Văn Dữ cũng đồng lòng đuổi đi, nhưng bởi vì lượng tin nhắn quá nhiều, mà loại này lại được nhiều người thích nên cứ đứng đầu, đập vào mắt người xem.
Diệp Diễm Thanh xuống lầu ăn cơm, vừa lúc đụng phải Văn Dữ vừa rời giường.
“Chào buổi sáng.” Văn Dữ lười nhác chào hỏi.
“Chào buổi sáng anh Văn Dữ.” Diệp Diễm Thanh nhìn Văn Dữ chưa tỉnh ngủ, muốn nói rồi lại thôi.
Văn Dữ tiếp tục xuống lầu, Diệp Diễm Thanh vươn tay nắm lấy áo người ta.
“Làm gì thế? Sáng sớm muốn cởi đồ anh rồi à?” Văn Dữ cười tùy ý, cũng không lo lắng Diệp Diễm Thanh sẽ để ý lời đùa cợt của mình.
Diệp Diễm Thanh buông lỏng tay, hôm nay Văn Dữ mặc đồ ngủ rộng thùng thình, hắn kéo một cái là áo lệch sang một bên, cũng may là Văn Dữ mặc áo thun ở bên trong, nếu không thì cũng lộ da thịt rồi.
“Cái kia…… Anh, anh xem hot search chưa?” Vì để giảm bớt xấu hổ vì tội nhanh tay của mình, Diệp Diễm Thanh buột miệng hỏi.
Văn Dữ cười nói: “Sao, làm idol của anh không vui à?”
Diệp Diễm Thanh lắc đầu: “Không phải, em phải cảm ơn anh mới đúng.”
Văn Dữ xoa nhẹ tóc hắn, lòng bàn tay khô ráo mang theo lực đạo thích hợp, giọng điệu có vẻ trêu đùa nhưng trấn an thì đúng hơn: “Không cần nói cảm ơn, sau này những lần em nói cảm ơn còn nhiều hơn đó.”
Diệp Diễm Thanh do dự, nói: “Anh, em biết anh hảo tâm giúp em, nhưng anh cũng sẽ bị những người đó mắng mà, không cần thiết làm vậy đâu.”
Văn Dữ dựa vào cầu thang, không thèm để ý nói: “Anh thấy mấy người đó nói em là ‘hồ ly’ rồi ‘dựa hơi’ làm anh rất là khó chịu, vừa lúc anh cũng không phải là người yếu thế gì, nên mới nói thẳng không nể mặt như vậy. Anh cũng không muốn Vu Dĩnh nổi giận, cho nên đã nói rất ôn hòa rồi đó chứ, ít nhất cũng bảo vệ được nhân thiết.”
Diệp Diễm Thanh bật cười: “Anh cũng biết anh đối lập với nhân thiết của mình lắm hả?”
Văn Dữ không e dè: “Không sợ nói thật với em, từ khi debut anh đã gây tranh cãi vì thân phận của anh khá đặc biệt, không có biện pháp thay đổi, chỉ có thể cố gắng xây dựng hình tượng điệu thấp, ổn trọng mà thôi.”
Văn Dữ mới debut đã gây tranh luận rất lớn, Diệp Diễm Thanh biết, chờ Văn Dữ giành được giải thưởng diễn xuất cao quí thì những tranh luận đó mới từ từ biến mất.
“Kỳ thật anh có thể dùng tài khoản phụ mà, không bị người khác để ý.”
Văn Dữ khinh thường nói: “Anh muốn đối chọi với bọn họ thì sao phải giấu mặt, mà dù có mặt đối mặt thì mấy người đó cũng không đánh lại anh.”
Diệp Diễm Thanh không biết nói như thế nào, nhưng trong lòng rất cảm kích Văn Dữ, ít nhất thì Văn Dữ đỡ giúp hắn những lời công kích kia, dù anti công khai công kích hắn thì bọn họ cũng không dám công kích Văn Dữ, hơn nữa fans Văn Dữ cũng giúp hắn nói chuyện, hướng gió bình luận cũng bao che cho hai người.
Văn Dữ hỏi hắn: “Em dùng tài khoản phụ đi nói đạo lý với bọn họ à?”
Diệp Diễm Thanh cười nhạt nói: “Lúc mới debut thì có, sau này thì không làm nữa, có nói cũng chẳng ai nghe như đàn gãy tai trâu.”
Văn Dữ: “Em phải lên tiếng nhấn chìm bọn họ, mình có làm gì sai đâu. Fans của em rất hung dữ đánh trả giúp em, em muốn làm mạnh thì ai mà không ủng hộ hả?”
Diệp Diễm Thanh như nghe được âm thanh xiềng xích nơi cổ mình vỡ vụn, ánh sáng nơi cuối đường hầm chiếu vào, dù không mãnh liệt, nhưng lại khó có thể xem nhẹ.
Diệp Diễm Thanh vô hình giãy giụa, nói: “Bình luận công kích thì fans chắn giúp em, nhưng tin nhắn thì lại ác độc hơn nữa.”
Văn Dữ ôn nhu nhìn hắn, ngữ khí càng dịu dàng: “Tin nhắn thì đưa cho bên pháp vụ đi kiện, bằng không thành lập pháp vụ làm gì, ăn không ngồi rồi sao?”
Diệp Diễm Thanh sửng sốt, hắn hiểu ra những lời Văn Dữ nói có thể an ủi được nhất thời, nhưng về lâu về dài sẽ không còn hữu dụng, cho dù chỉ là một giây thôi hắn vẫn muốn sa vào sự ôn nhu đó.
Văn Dữ đút tay vào túi quần, vừa bước xuống dưới lầu vừa nói: “Nếu em cảm thấy thiếu anh một cái nhân tình, vậy thì hát một bài cho anh nghe đi, anh thấy ngày nào em cũng ở phòng làm việc, chắc là viết bài hát mới đúng không?”
Diệp Diễm Thanh chần chờ một chút, đúng là hắn viết nhạc mới, nhưng không có nghĩa là hắn cất tiếng hát được, bây giờ có người yêu cầu làm hắn cũng muốn thử xem lúc tâm tình được thả lỏng mình có hát được không, vì thế vội bước theo sau: “Ăn xong đến phòng làm việc của em nhé.”
Văn Dữ đương nhiên không có lý do gì cự tuyệt, cười đồng ý.
Sau khi ăn xong, hai người giải quyết việc cá nhân trước, rồi Văn Dữ mới đến phòng làm việc của Diệp Diễm Thanh.
Căn phòng làm việc thuộc về địa bàn tư nhân của Diệp Diễm Thanh, Văn Dữ sẽ đứng ở ngoài gõ cửa phòng chứ ít khi nào tiến vào trong. Phòng làm việc không tính là gọn gàng, trên bàn có không ít bản nhạc viết tay, còn có một ít tờ giấy viết xanh viết đỏ chỉnh sửa ca từ chỉ có Diệp Diễm Thanh hiểu, cũng có hộp đựng bút, ly nước vơi một nửa, khắp phòng tạo cảm giác đây là địa bàn của một nhà sáng tác bận rộn.
Văn Dữ tùy tiện kéo ghế dựa ngồi xuống, Diệp Diễm Thanh ngồi vào trước đàn dương cầm.
Khúc nhạc dạo vang lên, Văn Dữ hơi hơi nhướng mày, phong cách bài này khác với trước rất nhiều, có cảm giác thành thục hơn.
Diệp Diễm Thanh không xác định mình có thể cất lời hát được không, đánh hai lần nhạc dạo, cuối cùng mới cắn răng cất tiếng hát, rồi sau đó hát không ngừng. Đã một thời gian dài trôi qua mà Diệp Diễm Thanh không cất tiếng hát được, bây giờ thuận lợi dùng giọng hát làm hắn rất là hưng phấn, đắm chìm trong cảm xúc rất nhanh.
Đây là một bài hát rock and roll nói về người con trai bị bạn gái phản bội, người con trai muốn dứt khoát chia tay với bạn gái, vì không yêu sao lại còn day dưa.
Làn điệu rất có lực, có thể nghe ra ý vị phát tiết, nhưng không phải gào thét, bình thường giọng hát của Diệp Diễm Thanh đã ôn nhu nay lại thêm tâm tình được giải thoát, nên mang theo chút mãnh liệt, trực tiếp bày ra cảm giác đau khổ khi chia tay cùng với âm vực dày rộng, cao mà không chói, khàn nhưng không khó nghe, mười phần mới mẻ.
Văn Dữ lại lần nữa khắc sâu lý giải câu ông trời ưu ái, thanh âm của Diệp Diễm Thanh chưa bao giờ bị khống chế bởi một loại phong cách, cho dù là rock and roll, Diệp Diễm Thanh cũng có thể hát ra cho ra hồn của rock and roll. Huống chi bây giờ chỉ là đệm nhạc bằng dương cầm, vẫn chưa có hòa âm phối khí, nếu làm bài bản thì sẽ vang dội biết nhường nào, Văn Dữ chỉ nghĩ thôi mà đã thấy cả người lâng lâng rồi.
Diệp Diễm Thanh rất hưng phấn, hát xong vẫn chưa đã thèm, dù giọng hát vẫn chưa hoàn mỹ như hồi trước, nhưng đã làm tốt lắm rồi. Trong một khoảnh khắc, Diệp Diễm Thanh thậm chí còn nghĩ có thể là mình khỏe rồi, đột nhiên khỏi hẳn như một kì tích.
Văn Dữ cười vỗ tay: “Bài hát này rất tuyệt vời, là phong cách mới của em đó.”
Diệp Diễm Thanh có tâm tình tốt, nói thêm vài câu với Văn Dữ: “Anh có thấy phong cách này hợp với em không?”
Văn Dữ không tiếc lời nói mà nói: “Rất thích hợp. Anh thấy em nên thử nhiều phong cách khác nhau xem sao, em có giọng hát trời phú thế này, với khả năng khống chế âm vực nữa thì không gì là không hợp.”
“Anh, anh tâng bốc em nhiều quá.” Hát thử ca khúc mới được người ta khen ngợi thì đây là chuyện đáng để mừng. Huống hồ đây là bài hát hắn viết lúc tâm tình không được tốt, hắn vốn không có quá nhiều tự tin, vậy mà được Văn Dữ khẳng định thì không thể nghi ngờ là sự cổ vũ đáng trân trọng, để hắn thấy được trong những ngày tồi tệ đó mình đã làm được chuyện có ích, không vô bổ.
Văn Dữ cười nói: “Anh đã bắt đầu mong chờ bài hát hoàn chỉnh rồi đây. Em viết nhạc hay quá, để thưởng cho em tối nay anh sẽ đãi bữa khuya.”
Diệp Diễm Thanh cười gật đầu, nhưng ngay sau đó, hắn đột nhiên nhớ lại, hình như Văn Dữ không nên lộ mặt ra đường mới đúng, có gì sai sai ấy nhỉ……