Chương 78: Kéo mạnh người vào trong nhà
Lúc này đã là mười một giờ đêm, trên đường rất ít xe cộ và người qua lại, đèn đường màu trắng sữa đứng hai bên đường, lặng yên tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Lăng Vân Phàm và Kỷ Thương Hải đi cạnh nhau trên đường, Lăng Vân Phàm hỏi: “Cậu có thấy việc phụ giúp trong nhà hàng khó không?"
"Không." Kỷ Thương Hải trả lời.
Lăng Vân Phàm: "Anh Hùng và những người khác thực sự thích cậu."
Kỷ Thương Hải bình tĩnh nói: "Dù sao cũng là làm không công."
Lăng Vân Phàm đỡ trán, mỉm cười bất lực: "Không, ừm... không hoàn toàn. Nếu anh Hùng không thích cậu, cho dù có là làm không công, anh ấy cũng sẽ không muốn."
“Ra là vậy." Kỷ Thương Hải quay đầu lại nhìn Lăng Vân Phàm đang cố gắng thuyết phục chính mình, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
Lăng Vân Phàm lại hỏi: "Vậy cậu nghĩ gì về họ?"
Kỷ Thương Hải: "Cảm xúc của tôi không quan trọng."
"Làm sao có thể không quan trọng?" Lăng Vân Phàm lập tức phản bác lại, túm cánh tay của Kỷ Thương Hải, "Rất quan trọng, nói nhanh đi, không được phép khách sáo."
Kỷ Thương Hải suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi thấy họ là những người tràn đầy hy vọng về tương lai, biết tìm thấy niềm vui trong cuộc sống, đó là người mà tôi muốn trở thành.”
Dù nói ra câu này rất bình thường, nhưng thực chất bên trong ẩn chứa nỗi buồn sâu lắng.
Chỉ là nỗi buồn quá dài nên làm cho người ta không còn cảm nhận được gì nữa, vì vậy khi nói ra câu đó, giọng điệu của Kỷ Thương Hải cũng không có chút xao động nào.
Nghe thấy câu trả lời này, Lăng Vân Phàm có vẻ hơi bất thường, trái tim cậu như thắt lại.
"Ừm...... thực ra tôi muốn hỏi..." Lăng Vân Phàm do dự suy nghĩ rồi hỏi ra, "Giờ tôi gọi điện cho anh Hùng, cậu có cảm thấy khó chịu không?”
Kỷ Thương Hải ngẩn ra.
Hắn quay đầu nhìn Lăng Vân Phàm, thấy Lăng Vân Phàm cũng đang nhìn mình.
Ánh mắt chạm nhau, ánh hoàng hôn mềm mại và vầng sao ngời ngời dần lan tỏa trong đôi mắt họ.
“Cậu có muốn không?” Lăng Vân Phàm hỏi lại, "Nói thật đi."
Kỷ Thương Hải suy nghĩ, tưởng tượng nếu bây giờ Lăng Vân Phàm gọi điện cho Trịnh Hùng, mình sẽ có cảm giác thế nào, rồi hắn nói: "Có lẽ vẫn sẽ thấy bực bội, nhưng..."
"Nhưng không còn cảm thấy tức giận hay buồn nữa."
"Thật sao?" Lăng Vân Phàm mỉm cười, gió thu mát mẻ vuốt ve đuôi tóc và góc áo cậu, cậu vỗ nhẹ lên lưng Kỷ Thương Hải, "Tiến bộ rồi, cứ cố gắng thêm đi.”
Kỷ Thương Hải: "Nhưng cảm thấy bực bội thì có lẽ suốt đời cũng không cải thiện được."
Lăng Vân Phàm cười lớn, nói: "Vậy à, vậy thì không cải thiện nữa.”
Kỷ Thương Hải nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Lăng Vân Phàm, cảm nhận trái tim đang mạnh mẽ đập mạnh trong ngực, nhảy lên cao rồi nhẹ nhàng đáp xuống.
"Vân Phàm, tôi thích cậu." Kỷ Thương Hải nói.
Kỷ Thương Hải nói rất nhẹ nhàng, ngay sau đó đã bị tiếng ồn từ chiếc xe chạy nhanh và những người đi qua che phủ, tan biến vào không khí đêm.
Nhưng Lăng Vân Phàm đã nghe thấy.
Bởi vì cậu luôn chú ý Kỷ Thương Hải, nghe kỹ từng lời Kỷ Thương Hải nói.
Lăng Vân Phàm nói: "Tôi biết."
Cậu còn nói: "Chính vì tôi biết nên tôi mới đưa cậu về căn phòng trọ của tôi, vì vậy đừng có làm những việc khiến tôi thất vọng nữa, đừng giam cầm tôi, dù cho tôi có bệnh nặng đến mức nằm trên bàn giải phẫu cũng không muốn tôi rời khỏi cái lồng đó, nếu không phải cha cậu giúp tôi, có lẽ lúc này tôi đã trở thành kẻ ngốc rồi.”
"Cái gì?" Kỷ Thương Hải ngẩn ra, vẻ mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, "Cậu nói gì vậy? Cha tôi đã cứu cậu?"
Lăng Vân Phàm: "Ừm."
Kỷ Thương Hải kiên định nói: "Kỷ Phi không thể cứu cậu được."
“Hả?" Lăng Vân Phàm sửng sốt, "Nhưng lúc đó..."
Hai người nói chuyện một lúc thì phát hiện giữa họ vẫn có sự hiểu lầm như vậy.
Cảm nhận lại không khí gia đình 'hòa thuận thân thiện' của nhà họ Kỷ, Lăng Vân Phàm nói mình thật là tay ướt chạm điện.
Lăng Vân Phàm nhìn Kỷ Thương Hải với ánh mắt phức tạp, "Sự thay đổi của cậu không phải là không có lý do.”
Kỷ Thương Hải im lặng một lát, từ từ nắm lấy cổ tay Lăng Vân Phàm, nhưng không dám dùng sức, chỉ vuốt nhẹ, hắn hơi hạ đầu xuống, bộ tóc dài rủ xuống che kín ánh mắt.
Hắn nói nhỏ: “Ngày đó, tôi thực sự muốn đưa cậu đến bệnh viện, vì vậy có lẽ... tôi không phải là không thể cứu chữa được phải không?”
Lăng Vân Phàm nhìn Kỷ Thương Hải, một lát sau, cổ tay cậu dùng chút lực thoát khỏi lòng bàn tay Kỷ Thương Hải.
Kỷ Thương Hải: "..."
Sau đó một giây tiếp theo, Lăng Vân Phàm nắm lấy tay Kỷ Thương Hải: "Ai nói cậu không thể cứu chữa được? Đi thôi, nhanh chóng quay về."
Bàn tay bị nắm chặt, Kỷ Thương Hải cảm nhận được hơi ấm thực sự từ lòng bàn tay Lăng Vân Phàm, sự ấm áp đó nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể hắn, cuối cùng lấp đầy trái tim hắn.
Đôi mắt của Kỷ Thương Hải lóe lên những tia sáng nhỏ, góc miệng nhếch lên, "Ừ, được.”
-
-
Hai người trở về nhà trọ, tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lăng Vân Phàm là người tắm sau cùng, cậu sấy khô tóc, bước ra khỏi phòng tắm bốc hơi nước. Ngay lập tức nhìn thấy Kỷ Thương Hải ngồi trên chiếc đệm, nhìn cậu không rời mắt...
"Còn chờ gì nữa? Đi ngủ nhanh đi." Lăng Vân Phàm ngáp hơi dài, "Có muốn tôi tắt đèn cho cậu không?"
"Không cần." Kỷ Thương Hải nói.
“Vậy cậu tắt đèn đi, tôi đi ngủ." Lăng Vân Phàm nói rồi đi về phía phòng.
"Vân Phàm." Kỷ Thương Hải gọi: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Lăng Vân Phàm đóng cửa phòng, hình bóng biến mất khỏi tầm mắt Kỷ Thương Hải.
Kỷ Thương Hải nhìn cánh cửa đóng kín, có hơi thất vọng, hắn thở dài trấn tĩnh, trao một nụ hôn nhẹ lên lòng bàn tay vừa bị Lăng Vân Phàm nắm, sau đó tắt đèn nghỉ ngơi.
Đêm khuya, Kỷ Thương Hải tỉnh giấc bởi một tiếng động lạ. Nghe giống tiếng xích sắt kéo trên nền.
Kỷ Thương Hải mở mắt nhìn, trong ánh trăng mờ ảo, có một người đứng trước cửa phòng Lăng Vân Phàm.
Ban đầu Kỷ Thương Hải nghĩ Lăng Vân Phàm dậy đi vệ sinh, hắn muốn dậy mở đèn giúp, nhưng thấy cơ thể không nhúc nhích được, ngực bị gì đó nặng nề đè ép, thở không ra hơi.
Kỷ Thương Hải ngước lên, người đó đã đến bên đệm.
Chính là Lăng Vân Phàm.
Cổ tay cậu bị trói bằng dây xích sắt cứa sâu vào xương, khi cậu khóc, hai dòng máu chảy ra từ mắt.
Máu nhỏ xuống cơ thể Kỷ Thương Hải, dần dần hình thành biển máu, nhấn chìm Kỷ Thương Hải, làm cho hắn đau đớn đến nỗi không thể thở, lại không thể giãy giụa.
Kỷ Thương Hải mơ hồ nghe thấy Lăng Vân Phàm gọi tên mình.
Ban đầu là chất vấn đau đớn, nhưng không biết qua bao lâu, nó chuyển thành tiếng kêu hoảng loạn.
"Kỷ Thương Hải!"
Giọng nói lo lắng xông vào biển máu, truyền đến tai Kỷ Thương Hải.
Kỷ Thương Hải đột nhiên thoát khỏi ác mộng.
Hắn thở hổn hển, không thể phục hồi tinh thần, nhìn thấy đèn trong phòng khách sáng rực, Lăng Vân Phàm đang quỳ cạnh sàn nhà, lòng bàn tay ấn lên vai hắn.
Nhìn thấy Kỷ Thương Hải tỉnh lại, Lăng Vân Phàm thở phào nhẹ nhõm: “Phù, cậu tỉnh rồi, lại gặp ác mộng... A."
Kỷ Thương Hải bật dậy, đột nhiên vươn tay ra, kéo tay Lăng Vân Phàm đưa lên trước mắt, kiểm tra cổ tay cậu.
Trước đây cổ tay Lăng Vân Phàm từng bị còng, nhưng lúc này nhìn lại không còn dấu vết gì, da thịt mịn màng, không bị thương.
Kỷ Thương Hải thở hơi dài, nhưng điều này không giảm bớt áp lực trên ngực hắn.
"Xin lỗi." Kỷ Thương Hải ngả đầu, trán hắn chạm vào cổ tay của Lăng Vân Phàm, giọng nói run rẩy vì sợ hãi từ cơn ác mộng, "Vân Phàm, xin lỗi.”
Lăng Vân Phàm nghĩ ngợi, đứng dậy tắt đèn phòng khách rồi quay lại nằm xuống bên cạnh Kỷ Thương Hải, ôm hắn vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng an ủi hắn: "Được rồi, đừng sợ, đêm nay ngủ thế này đi."
Kỷ Thương Hải ôm lấy eo Lăng Vân Phàm, siết chặt trong vòng tay, chôn mặt vào lòng cậu, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, do Lăng Vân Phàm để điện thoại trong phòng, cậu hoàn hảo bỏ lỡ tiếng báo thức.
Khi cậu tỉnh dậy và kiểm tra thời gian, cậu phát ra một tiếng hét thảm thiết, nhảy lên và lao vào phòng tắm để tắm rửa thay đồ, làm Kỷ Thương Hải cũng vừa mới tỉnh giấc, nhìn cậu với ánh mắt ngơ ngác.
Tám phút sau, chỉ mặc được nửa chiếc áo khoác, Lăng Vân Phàm xách một chiếc túi trên tay và xỏ giày chạy ra ngoài.
May mắn là trước khi chạy, cậu còn không quên nói với Kỷ Thương Hải: “Tôi đi học đây!”
Kỷ Thương Hải: "Vân Phàm, đi đường cẩn thận."
Câu trả lời của Kỷ Thương Hải chỉ là tiếng đóng cửa.
-
-
Lăng Vân Phàm đạp vào tiếng chuông và lao vào phòng học, tìm một chỗ trống để ngồi, rồi lấy sách giáo trình ra, vỗ nhẹ vào má, bắt đầu tập trung vào bài giảng.
Dù đã năm 4 nhưng Lăng Vân Phàm vẫn phải học đầy đủ môn để đạt đủ tín chỉ. Mỗi ngày, lịch học của cậu đều rất đầy đủ. Khi tiết cuối cùng kết thúc, đã là năm rưỡi.
Khi Lăng Vân Phàm đang suy nghĩ nên đến thẳng nhà hàng hay quay lại nhà trọ, cậu nhận được cuộc gọi từ đàn em.
“Tiền bối!” Tiếng kêu thảm của đàn em vang lên “Trò chơi dùng để thi đấu có lỗi rồi, anh mau tới đây đi!”
Khi Lăng Vân Phàm chạy đến ký túc xá của đám đàn em, cậu phát hiện đàn em Omega không ở đó, chỉ có hai đàn em khác.
Lăng Vân Phàn hỏi thăm, được biết cậu đó có công việc về quê nên tuần này vắng mặt.
Lăng Vân Phàm thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống trước máy tính của đàn em để kiểm tra lỗi, một hồi sau phát hiện vấn đề rất nan giải.
Ba người cùng sửa code và kiểm tra, đến 12h30 họ mới xong xuôi vấn đề BUG.
“Vất vả rồi.” Lăng Vân Phàm vỗ vai mỗi đàn em, động viên, “Thi đấu xong tôi mời các cậu ăn cơm.”
Đàn em cảm động rơi nước mắt: "Tiền bối! Em rất vui Love you, seumnida! (*)"
(*) 습니다 (seumnida), là một trợ động từ biểu thị một hành động lịch sự hoặc tôn trọng.
"Sawasdee ka, dame(*) love thần thiếp u seumnida." Lăng Vân Phàm nhặt túi lên và chuẩn bị rời đi.
(*): Đạt mị: [达咩]---->[Nhật ngữ, hài âm của từ "Dame (だめ)" = không được, không thể,... ]
.
Raw:“学长!瓦大喜Loveyou思密达!”
“萨瓦迪卡,达咩love臣妾呦思密达.”
"Hả? Tiền bối, giờ anh phải về sao? Em nhớ anh ở ngoài trường mà nhỉ." Một cậu đàn em nói: "Đã nửa đêm rồi, anh cứ ở trong ký túc xá của bọn em đi."
Một cậu đàn em khác cũng nói: “Đúng rồi, ngủ một đêm thôi. Ký túc xá của bọn em còn một giường trống.”
"Không sao, cảm ơn." Lăng Vân Phàm từ chối, "Tôi cảm thấy hơi bất an, nên quay về thôi."
Nói xong, Lăng Vân Phàm xua tay, nhanh chóng rời khỏi ký túc xá của học sinh.
Đàn em thắc mắc: “Anh ấy lo lắng cái gì vậy?"
Đàn em khác nói: "Có lẽ là do nuôi mèo hoặc chó gì đó, phải về nhà cho chúng ăn thôi. Được rồi, được rồi, mệt quá, đi ngủ sớm đi.”
-
-
Mặc dù Lăng Vân Phàm đã không ngừng chạy đi, nhưng vẫn phải công nhận rằng căn phòng trọ cách trường học một khoảng đáng kể. Do đó, khi cậu đứng trước cửa phòng trọ, đã là quá một giờ sáng.
Lăng Vân Phàm ước đoán rằng vào thời điểm này, Kỷ Thương Hải đã đi ngủ. Cậu nghĩ đến việc mở cửa một cách nhẹ nhàng, để không làm ồn đến hắn.
Nhưng khi cậu rút chìa khóa chuẩn bị mở cửa, cửa bất ngờ mở từ bên trong.
Một bàn tay từ phía sau cửa nắm chặt cánh tay của Lăng Vân Phàm, rồi mạnh mẽ kéo cậu vào trong nhà.
Một tiếng động lớn, cửa căn phòng trọ được đóng chặt lại.
Lăng Vân Phàm và Kỷ Thương Hải đi cạnh nhau trên đường, Lăng Vân Phàm hỏi: “Cậu có thấy việc phụ giúp trong nhà hàng khó không?"
"Không." Kỷ Thương Hải trả lời.
Lăng Vân Phàm: "Anh Hùng và những người khác thực sự thích cậu."
Kỷ Thương Hải bình tĩnh nói: "Dù sao cũng là làm không công."
Lăng Vân Phàm đỡ trán, mỉm cười bất lực: "Không, ừm... không hoàn toàn. Nếu anh Hùng không thích cậu, cho dù có là làm không công, anh ấy cũng sẽ không muốn."
“Ra là vậy." Kỷ Thương Hải quay đầu lại nhìn Lăng Vân Phàm đang cố gắng thuyết phục chính mình, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
Lăng Vân Phàm lại hỏi: "Vậy cậu nghĩ gì về họ?"
Kỷ Thương Hải: "Cảm xúc của tôi không quan trọng."
"Làm sao có thể không quan trọng?" Lăng Vân Phàm lập tức phản bác lại, túm cánh tay của Kỷ Thương Hải, "Rất quan trọng, nói nhanh đi, không được phép khách sáo."
Kỷ Thương Hải suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi thấy họ là những người tràn đầy hy vọng về tương lai, biết tìm thấy niềm vui trong cuộc sống, đó là người mà tôi muốn trở thành.”
Dù nói ra câu này rất bình thường, nhưng thực chất bên trong ẩn chứa nỗi buồn sâu lắng.
Chỉ là nỗi buồn quá dài nên làm cho người ta không còn cảm nhận được gì nữa, vì vậy khi nói ra câu đó, giọng điệu của Kỷ Thương Hải cũng không có chút xao động nào.
Nghe thấy câu trả lời này, Lăng Vân Phàm có vẻ hơi bất thường, trái tim cậu như thắt lại.
"Ừm...... thực ra tôi muốn hỏi..." Lăng Vân Phàm do dự suy nghĩ rồi hỏi ra, "Giờ tôi gọi điện cho anh Hùng, cậu có cảm thấy khó chịu không?”
Kỷ Thương Hải ngẩn ra.
Hắn quay đầu nhìn Lăng Vân Phàm, thấy Lăng Vân Phàm cũng đang nhìn mình.
Ánh mắt chạm nhau, ánh hoàng hôn mềm mại và vầng sao ngời ngời dần lan tỏa trong đôi mắt họ.
“Cậu có muốn không?” Lăng Vân Phàm hỏi lại, "Nói thật đi."
Kỷ Thương Hải suy nghĩ, tưởng tượng nếu bây giờ Lăng Vân Phàm gọi điện cho Trịnh Hùng, mình sẽ có cảm giác thế nào, rồi hắn nói: "Có lẽ vẫn sẽ thấy bực bội, nhưng..."
"Nhưng không còn cảm thấy tức giận hay buồn nữa."
"Thật sao?" Lăng Vân Phàm mỉm cười, gió thu mát mẻ vuốt ve đuôi tóc và góc áo cậu, cậu vỗ nhẹ lên lưng Kỷ Thương Hải, "Tiến bộ rồi, cứ cố gắng thêm đi.”
Kỷ Thương Hải: "Nhưng cảm thấy bực bội thì có lẽ suốt đời cũng không cải thiện được."
Lăng Vân Phàm cười lớn, nói: "Vậy à, vậy thì không cải thiện nữa.”
Kỷ Thương Hải nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Lăng Vân Phàm, cảm nhận trái tim đang mạnh mẽ đập mạnh trong ngực, nhảy lên cao rồi nhẹ nhàng đáp xuống.
"Vân Phàm, tôi thích cậu." Kỷ Thương Hải nói.
Kỷ Thương Hải nói rất nhẹ nhàng, ngay sau đó đã bị tiếng ồn từ chiếc xe chạy nhanh và những người đi qua che phủ, tan biến vào không khí đêm.
Nhưng Lăng Vân Phàm đã nghe thấy.
Bởi vì cậu luôn chú ý Kỷ Thương Hải, nghe kỹ từng lời Kỷ Thương Hải nói.
Lăng Vân Phàm nói: "Tôi biết."
Cậu còn nói: "Chính vì tôi biết nên tôi mới đưa cậu về căn phòng trọ của tôi, vì vậy đừng có làm những việc khiến tôi thất vọng nữa, đừng giam cầm tôi, dù cho tôi có bệnh nặng đến mức nằm trên bàn giải phẫu cũng không muốn tôi rời khỏi cái lồng đó, nếu không phải cha cậu giúp tôi, có lẽ lúc này tôi đã trở thành kẻ ngốc rồi.”
"Cái gì?" Kỷ Thương Hải ngẩn ra, vẻ mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, "Cậu nói gì vậy? Cha tôi đã cứu cậu?"
Lăng Vân Phàm: "Ừm."
Kỷ Thương Hải kiên định nói: "Kỷ Phi không thể cứu cậu được."
“Hả?" Lăng Vân Phàm sửng sốt, "Nhưng lúc đó..."
Hai người nói chuyện một lúc thì phát hiện giữa họ vẫn có sự hiểu lầm như vậy.
Cảm nhận lại không khí gia đình 'hòa thuận thân thiện' của nhà họ Kỷ, Lăng Vân Phàm nói mình thật là tay ướt chạm điện.
Lăng Vân Phàm nhìn Kỷ Thương Hải với ánh mắt phức tạp, "Sự thay đổi của cậu không phải là không có lý do.”
Kỷ Thương Hải im lặng một lát, từ từ nắm lấy cổ tay Lăng Vân Phàm, nhưng không dám dùng sức, chỉ vuốt nhẹ, hắn hơi hạ đầu xuống, bộ tóc dài rủ xuống che kín ánh mắt.
Hắn nói nhỏ: “Ngày đó, tôi thực sự muốn đưa cậu đến bệnh viện, vì vậy có lẽ... tôi không phải là không thể cứu chữa được phải không?”
Lăng Vân Phàm nhìn Kỷ Thương Hải, một lát sau, cổ tay cậu dùng chút lực thoát khỏi lòng bàn tay Kỷ Thương Hải.
Kỷ Thương Hải: "..."
Sau đó một giây tiếp theo, Lăng Vân Phàm nắm lấy tay Kỷ Thương Hải: "Ai nói cậu không thể cứu chữa được? Đi thôi, nhanh chóng quay về."
Bàn tay bị nắm chặt, Kỷ Thương Hải cảm nhận được hơi ấm thực sự từ lòng bàn tay Lăng Vân Phàm, sự ấm áp đó nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể hắn, cuối cùng lấp đầy trái tim hắn.
Đôi mắt của Kỷ Thương Hải lóe lên những tia sáng nhỏ, góc miệng nhếch lên, "Ừ, được.”
-
-
Hai người trở về nhà trọ, tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lăng Vân Phàm là người tắm sau cùng, cậu sấy khô tóc, bước ra khỏi phòng tắm bốc hơi nước. Ngay lập tức nhìn thấy Kỷ Thương Hải ngồi trên chiếc đệm, nhìn cậu không rời mắt...
"Còn chờ gì nữa? Đi ngủ nhanh đi." Lăng Vân Phàm ngáp hơi dài, "Có muốn tôi tắt đèn cho cậu không?"
"Không cần." Kỷ Thương Hải nói.
“Vậy cậu tắt đèn đi, tôi đi ngủ." Lăng Vân Phàm nói rồi đi về phía phòng.
"Vân Phàm." Kỷ Thương Hải gọi: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Lăng Vân Phàm đóng cửa phòng, hình bóng biến mất khỏi tầm mắt Kỷ Thương Hải.
Kỷ Thương Hải nhìn cánh cửa đóng kín, có hơi thất vọng, hắn thở dài trấn tĩnh, trao một nụ hôn nhẹ lên lòng bàn tay vừa bị Lăng Vân Phàm nắm, sau đó tắt đèn nghỉ ngơi.
Đêm khuya, Kỷ Thương Hải tỉnh giấc bởi một tiếng động lạ. Nghe giống tiếng xích sắt kéo trên nền.
Kỷ Thương Hải mở mắt nhìn, trong ánh trăng mờ ảo, có một người đứng trước cửa phòng Lăng Vân Phàm.
Ban đầu Kỷ Thương Hải nghĩ Lăng Vân Phàm dậy đi vệ sinh, hắn muốn dậy mở đèn giúp, nhưng thấy cơ thể không nhúc nhích được, ngực bị gì đó nặng nề đè ép, thở không ra hơi.
Kỷ Thương Hải ngước lên, người đó đã đến bên đệm.
Chính là Lăng Vân Phàm.
Cổ tay cậu bị trói bằng dây xích sắt cứa sâu vào xương, khi cậu khóc, hai dòng máu chảy ra từ mắt.
Máu nhỏ xuống cơ thể Kỷ Thương Hải, dần dần hình thành biển máu, nhấn chìm Kỷ Thương Hải, làm cho hắn đau đớn đến nỗi không thể thở, lại không thể giãy giụa.
Kỷ Thương Hải mơ hồ nghe thấy Lăng Vân Phàm gọi tên mình.
Ban đầu là chất vấn đau đớn, nhưng không biết qua bao lâu, nó chuyển thành tiếng kêu hoảng loạn.
"Kỷ Thương Hải!"
Giọng nói lo lắng xông vào biển máu, truyền đến tai Kỷ Thương Hải.
Kỷ Thương Hải đột nhiên thoát khỏi ác mộng.
Hắn thở hổn hển, không thể phục hồi tinh thần, nhìn thấy đèn trong phòng khách sáng rực, Lăng Vân Phàm đang quỳ cạnh sàn nhà, lòng bàn tay ấn lên vai hắn.
Nhìn thấy Kỷ Thương Hải tỉnh lại, Lăng Vân Phàm thở phào nhẹ nhõm: “Phù, cậu tỉnh rồi, lại gặp ác mộng... A."
Kỷ Thương Hải bật dậy, đột nhiên vươn tay ra, kéo tay Lăng Vân Phàm đưa lên trước mắt, kiểm tra cổ tay cậu.
Trước đây cổ tay Lăng Vân Phàm từng bị còng, nhưng lúc này nhìn lại không còn dấu vết gì, da thịt mịn màng, không bị thương.
Kỷ Thương Hải thở hơi dài, nhưng điều này không giảm bớt áp lực trên ngực hắn.
"Xin lỗi." Kỷ Thương Hải ngả đầu, trán hắn chạm vào cổ tay của Lăng Vân Phàm, giọng nói run rẩy vì sợ hãi từ cơn ác mộng, "Vân Phàm, xin lỗi.”
Lăng Vân Phàm nghĩ ngợi, đứng dậy tắt đèn phòng khách rồi quay lại nằm xuống bên cạnh Kỷ Thương Hải, ôm hắn vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng an ủi hắn: "Được rồi, đừng sợ, đêm nay ngủ thế này đi."
Kỷ Thương Hải ôm lấy eo Lăng Vân Phàm, siết chặt trong vòng tay, chôn mặt vào lòng cậu, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, do Lăng Vân Phàm để điện thoại trong phòng, cậu hoàn hảo bỏ lỡ tiếng báo thức.
Khi cậu tỉnh dậy và kiểm tra thời gian, cậu phát ra một tiếng hét thảm thiết, nhảy lên và lao vào phòng tắm để tắm rửa thay đồ, làm Kỷ Thương Hải cũng vừa mới tỉnh giấc, nhìn cậu với ánh mắt ngơ ngác.
Tám phút sau, chỉ mặc được nửa chiếc áo khoác, Lăng Vân Phàm xách một chiếc túi trên tay và xỏ giày chạy ra ngoài.
May mắn là trước khi chạy, cậu còn không quên nói với Kỷ Thương Hải: “Tôi đi học đây!”
Kỷ Thương Hải: "Vân Phàm, đi đường cẩn thận."
Câu trả lời của Kỷ Thương Hải chỉ là tiếng đóng cửa.
-
-
Lăng Vân Phàm đạp vào tiếng chuông và lao vào phòng học, tìm một chỗ trống để ngồi, rồi lấy sách giáo trình ra, vỗ nhẹ vào má, bắt đầu tập trung vào bài giảng.
Dù đã năm 4 nhưng Lăng Vân Phàm vẫn phải học đầy đủ môn để đạt đủ tín chỉ. Mỗi ngày, lịch học của cậu đều rất đầy đủ. Khi tiết cuối cùng kết thúc, đã là năm rưỡi.
Khi Lăng Vân Phàm đang suy nghĩ nên đến thẳng nhà hàng hay quay lại nhà trọ, cậu nhận được cuộc gọi từ đàn em.
“Tiền bối!” Tiếng kêu thảm của đàn em vang lên “Trò chơi dùng để thi đấu có lỗi rồi, anh mau tới đây đi!”
Khi Lăng Vân Phàm chạy đến ký túc xá của đám đàn em, cậu phát hiện đàn em Omega không ở đó, chỉ có hai đàn em khác.
Lăng Vân Phàn hỏi thăm, được biết cậu đó có công việc về quê nên tuần này vắng mặt.
Lăng Vân Phàm thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống trước máy tính của đàn em để kiểm tra lỗi, một hồi sau phát hiện vấn đề rất nan giải.
Ba người cùng sửa code và kiểm tra, đến 12h30 họ mới xong xuôi vấn đề BUG.
“Vất vả rồi.” Lăng Vân Phàm vỗ vai mỗi đàn em, động viên, “Thi đấu xong tôi mời các cậu ăn cơm.”
Đàn em cảm động rơi nước mắt: "Tiền bối! Em rất vui Love you, seumnida! (*)"
(*) 습니다 (seumnida), là một trợ động từ biểu thị một hành động lịch sự hoặc tôn trọng.
"Sawasdee ka, dame(*) love thần thiếp u seumnida." Lăng Vân Phàm nhặt túi lên và chuẩn bị rời đi.
(*): Đạt mị: [达咩]---->[Nhật ngữ, hài âm của từ "Dame (だめ)" = không được, không thể,... ]
.
Raw:“学长!瓦大喜Loveyou思密达!”
“萨瓦迪卡,达咩love臣妾呦思密达.”
"Hả? Tiền bối, giờ anh phải về sao? Em nhớ anh ở ngoài trường mà nhỉ." Một cậu đàn em nói: "Đã nửa đêm rồi, anh cứ ở trong ký túc xá của bọn em đi."
Một cậu đàn em khác cũng nói: “Đúng rồi, ngủ một đêm thôi. Ký túc xá của bọn em còn một giường trống.”
"Không sao, cảm ơn." Lăng Vân Phàm từ chối, "Tôi cảm thấy hơi bất an, nên quay về thôi."
Nói xong, Lăng Vân Phàm xua tay, nhanh chóng rời khỏi ký túc xá của học sinh.
Đàn em thắc mắc: “Anh ấy lo lắng cái gì vậy?"
Đàn em khác nói: "Có lẽ là do nuôi mèo hoặc chó gì đó, phải về nhà cho chúng ăn thôi. Được rồi, được rồi, mệt quá, đi ngủ sớm đi.”
-
-
Mặc dù Lăng Vân Phàm đã không ngừng chạy đi, nhưng vẫn phải công nhận rằng căn phòng trọ cách trường học một khoảng đáng kể. Do đó, khi cậu đứng trước cửa phòng trọ, đã là quá một giờ sáng.
Lăng Vân Phàm ước đoán rằng vào thời điểm này, Kỷ Thương Hải đã đi ngủ. Cậu nghĩ đến việc mở cửa một cách nhẹ nhàng, để không làm ồn đến hắn.
Nhưng khi cậu rút chìa khóa chuẩn bị mở cửa, cửa bất ngờ mở từ bên trong.
Một bàn tay từ phía sau cửa nắm chặt cánh tay của Lăng Vân Phàm, rồi mạnh mẽ kéo cậu vào trong nhà.
Một tiếng động lớn, cửa căn phòng trọ được đóng chặt lại.