Chương 37: Chúng ta hẹn hò đi
Kỷ Thương Hải đè lên người Lăng Vân Phàm, mặc dù hắn dùng tay phải bóp cổ Lăng Vân Phàm, nhưng không dùng quá nhiều lực, hiển nhiên là vừa mới tỉnh dậy, còn chưa khôi phục lại trạng thái bình thường.
Lăng Vân Phàm nhìn hắn, ngạc nhiên khi thấy đôi mắt của Kỷ Thương Hải đã đẫm nước mắt.
Kỷ Thương Hải thở hồng hộc, chớp mắt thật nhanh hai lần, nhìn chằm chằm người phía dưới, sau đó ngập ngừng run giọng gọi: "Vân, Vân Phàm?"
“Ừ, đúng rồi, là tôi, cậu tỉnh rồi.” Lăng Vân Phàm cười nói, vươn hai tay, vòng qua bả vai Kỷ Thương Hải, ôm lấy hắn, vỗ vỗ lưng an ủi hắn, “Được rồi, được rồi không sao đâu, không sao đâu."
Mỗi lần Kỷ Thương Hải thoát khỏi ác mộng, đều cảm thấy đầu đau như búa bổ, lần này cũng không ngoại lệ, hắn khó hiểu hỏi: "Sao… cậu lại tới đây…"
"Tôi ở đây để đánh cậu vào ban đêm đó." Lăng Vân Phàm lớn tiếng nói đùa.
Kỷ Thương Hải đưa tay ôm đầu, thầm nghĩ mình rốt cuộc điên rồi.
Lăng Vân Phàm nói: "Quả nhiên cậu đã lừa tôi."
Cả người Kỷ Thương Hải cứng đờ, đồng tử trong nháy mắt co rút lại như mũi kim.
Lăng Vân Phàm lại nói: " Cậu lại nói đấy là ác mộng bình thường nữa đi."
Kỷ Thương Hải: "..."
"À đúng rồi..." Biết được Lăng Vân Phàm chẳng qua là muốn nói chuyện này, Kỷ Thương Hải mới thả lỏng một chút, "Thật ra... không phải..."
Lăng Vân Phàm: "Vậy cậu là sao đây? Đây có phải bệnh không?"
Kỷ Thương Hải do dự, không muốn nói.
Hắn nên là một người yêu hoàn hảo không tì vết, không phải là một con ma phiền phức đêm khuya phát ốm.
"Còn do dự cái gì, mau nói cho tôi biết." Lăng Vân Phàm thúc giục.
Kỷ Thương Hải nhẹ giọng nói: "Không có việc gì…"
Lăng Vân Phàm không hài lòng tặc lưỡi, giả vờ tức giận, nhưng nhìn thấy khóe mắt đen kịt của Kỷ Thương Hải vẫn còn đọng nước mắt, trái tim cậu lại mềm đi, dù thế nào cũng không muốn dọa hắn.
Lăng Vân Phàm đưa tay vuốt ve khóe mắt Kỷ Thương Hải, suy nghĩ một chút, cậu nảy ra một ý tưởng.
"Cậu Kỷ này, chúng ta thỏa thuận đi." Lăng Vân Phàm mỉm cười, trẻ tuổi cố chấp, có chút gian xảo.
Xưng hô xa lạ này khiến Kỷ Thương Hải dừng lại: "Cái gì?"
"Nói cho tôi biết sự thật về tình hình của cậu, rồi sau đó tôi..." Lăng Vân Phàm nhìn Kỷ Thương Hải, không muốn bỏ lỡ biểu cảm gì trên khuôn mặt hắn, "Tôi sẽ hôn cậu."
Kỷ Thương Hải: "..."
Kỷ Thương Hải đột nhiên chống người lên như thể sợ hãi.
Trầm mặc một lát, hắn lại nằm úp sấp ở trên giường, hai tay ấn huyệt thái dương, đôi mày tuấn tú hơi cau lại, lộ ra vẻ khó hiểu.
Lăng Vân Phàm vốn tưởng rằng hắn sẽ đồng ý ngay lập tức, nhưng thấy hắn dây dưa như vậy, lại có chút nao núng: "Chuyện này khó nói như vậy sao?"
“Không.” Kỷ Thương Hải lắc đầu, “Tôi chỉ lo lắng về tinh thần của tôi thôi, giấc mơ không thể chân thật như vậy được”
“Phì.” Lăng Vân Phàm cười thành tiếng.
Cậu nắm lấy cổ tay Kỷ Thương Hải, làm cho hắn nhìn mình: "Cậu không nằm mơ, mau nói cho tôi biết."
Thấy Lăng Vân Phàm khăng khăng như vậy, Kỷ Thương Hải thoải mái nói: "Cậu đã bao giờ nghe đến thuật ngữ rối loạn giấc ngủ chưa?"
“Ngủ cái gì?” Từ ngữ quá xa lạ, khiến Lăng Vân Phàm khó hiểu.
Kỷ Thương Hải: "Theo cách nói của người thường, có thể hiểu là bị bóng đè."
Lăng Vân Phàm: "Í, thật đáng sợ, đây là bệnh sao?"
Kỷ Thương Hải: “Không phải thỉnh thoảng mới xảy ra một hai lần, nhưng nếu thường xuyên xảy ra thì có nghĩa là tôi bị bệnh.”
Lăng Vân Phàm: "Vậy còn cậu? Cậu bị căn bệnh này làm phiền bao lâu một lần?"
Kỷ Thương Hải trầm mặc hồi lâu mới nói: "Hầu như mỗi ngày."
Lăng Vân Phàm không thể không hô lên: "Cái gì? Hầu như mỗi ngày?"
“Không sao đâu.” Kỷ Thương Hải an ủi Lăng Vân Phàm.
"'Không sao đâu' là cái gì? Mỗi ngày không thể ngon giấc mà còn rên rỉ trên giường, thế mà bảo không sao đâu à? Từ 'không sao đâu' trong từ điển của cậu có giống với từ 'không sao đâu' trong từ điển của tôi không?" Lăng Vân Phàm liên tục nói chuyện, "Bệnh này có thể được chữa trị bằng thuốc không?"
" Có thể. ” Kỷ Thương Hải gật đầu, “Thuốc ngủ, nhưng tôi cảm thấy không trị được cả gốc, uống thêm cũng vô ích, cho nên tôi không uống nữa.”
Lăng Vân Phàm: "..."
Lăng Vân Phàm nghĩ về những ngày cậu từng uống thuốc ngủ, khiến cho cơ thể mình hỏng bét.
"Hừm..." Lăng Vân Phàm suy nghĩ một lúc lâu, rồi đột nhiên nói, "Nếu có người đánh thức cậu khỏi cơn ác mộng đó, thì có phải sẽ tốt hơn không?"
“Cái gì?” Kỷ Thương Hải bối rối, không biết lời nói của Lăng Vân Phàm muốn biểu đạt điều gì.
Lăng Vân Phàm lật người trên giường, nằm nghiêng đối mặt với Kỷ Thương Hảii: "Cậu chuyển đến phòng chính ngủ đi, nếu buổi tối cậu gặp ác mộng, tôi sẽ chịu trách nhiệm đánh thức cậu."
Kỷ Thương Hải trầm mặc chốc lát, đột nhiên bất đắc dĩ nở nụ cười: "Vân Phàm, cậu không nên nói những lời như vậy."
"Hả? Tại sao?" Lăng Vân Phàm khó hiểu.
Kỷ Thương Hải cũng lật người lại, đối mặt với Lăng Vân Phàm, hắn đưa tay ra, đặt lên đầu ngón tay Lăng Vân Phàm thăm dò, thấy cậu không từ chối, hắn mới nhẹ nhàng nắm lấy, nói: "Tôi thích cậu, tôi thích cậu nhiều hơn những gì tôi tưởng. Tình cảm này luôn nuốt chửng lý trí của tôi, không bao giờ dứt. Vì thế, khi cậu cho phép tôi nằm bên cạnh cậu, thực chất là đang tra tấn tôi...".
“Kỷ Thương Hải.” Lăng Vân Phàm đột nhiên cắt đứt lời của hắn, gằn từng chữ nói, “Chúng ta hẹn hò đi.”
Nghe vậy, Kỷ Thương Hải kinh ngạc chậm rãi mở mắt ra: "...Cái... ừm."
Hắn còn chưa nói xong, đã bị môi Lăng Vân Phàm chặn lại.
Mặc dù Kỷ Thương Hải kinh ngạc, nhưng vẫn lập tức tỉnh táo lại, bởi vì hắn không muốn bỏ lỡ, chuyên tâm hưởng thụ nụ hôn đã từng mơ uớc vô số lần của mình.
Một nụ hôn hơi cồng kềnh nhưng không mất đi sự dịu dàng tình cảm, đầu tiên là đôi môi dán chặt và cọ xát lẫn nhau, sau đó là đầu lưỡi chạm nhẹ để khám phá, cuối cùng là đôi môi mềm mại và đôi lưỡi quấn quýt không thể tách rời, giống như sự ôm chặt của những người yêu nhau lâu ngày không gặp.
Ở giữa hành trình, cả hai tạm thời tách ra vì khó thở, nhìn nhau thở hồng hộc, nhưng ngay sau đó, Kỷ Thương Hải lại hôn Lăng Vân Phàm, giống như dã thú đói nếm được xương thịt ngọt ngào.
Nụ hôn rực lửa khiến đầu óc người ta rối bời, má và dái tai nóng lên, tim đập nhanh bất thường, Lăng Vân Phàm cũng từng có cảm giác tương tự như thế này, đó là khi cậu vô tình ngửi thấy mùi pheromone của omega, nhưng bây giờ cơ thể cậu lại có những phản ứng này, đơn giản vì là nụ hôn của Kỷ Thương Hải.
Kỷ Thương Hải không lừa cậu, nếu thích một người không liên quan gì đến đặc điểm thứ hai".
Kỷ Thương Hải biết mùi vị đó, không chịu buông tha Lăng Vân Phàm, ôm chặt lấy cậu và hôn rất lâu, Lăng Vân Phàm thuyết phục hắn nghỉ ngơi nhưng hắn không chịu.
Tóm lại vào ngày hôm sau, khi thức dậy, môi của Lăng Vân Phàm đã sưng lên.
Lăng Vân Phàm sờ lên đôi môi nóng rát của mình, nói với người bên cạnh đang yên lặng nhìn mình: "Kỷ Thương Hải, cậu giỏi thật đấy, cả con muỗi cũng hổ thẹn khi so sánh với cậu. "
Đôi mắt sáng của Kỷ Thương Hải hơi cong xuống, hắn cười như gió xuân, lại cúi người hôn Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm bị hắn hôn mà mất hết bình tĩnh: "Tôi muốn uống cà phê, nếu không hôm nay tôi sẽ ngủ đến chết trên lớp mất."
“Tôi đi pha. ” Kỷ Thương Hải đứng dậy.
Lăng Vân Phàm nhìn bóng lưng hắn rời khỏi phòng, cảm nhận được hơi ấm trong lồng ngực, khóe miệng không khỏi cong lên, dù có ấn thế nào cũng không thể kìm xuống được.
Hai người ra ngoài sau khi ăn sáng xong, Kỷ Thương Hải tiễn Lăng Vân Phàm đến cổng trường như thường lệ.
Lăng Vân Phàm tạm biệt Kỷ Thương Hải trong khi đóng cửa xe, nhìn đồng hồ rồi nhanh chóng chạy về phía tòa nhà dạy học.
Đang đi, điện thoại di động trong túi vang lên, Lăng Vân Phàm nhấc máy: "Xin chào, ai vậy ạ?"
Giọng nói vui vẻ của Trịnh Tư Thanh truyền đến: "Anh Phàm, là em, Trịnh Tư Thanh nè, em thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của anh trên điện thoại cố định của nhà hàng.
"Tư Thanh?!" Lăng Vân Phàm kích động nói, "Em không sao chứ? Anh đến nhà hàng tìm mọi người, nhưng nghe nói trong nhà hàng đã xảy ra chuyện."
Trịnh Tư Thanh nói: "Có xảy ra một số chuyện, nhưng tất cả đã được giải quyết rồi. Anh đừng lo lắng."
Lăng Vân Phàm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, hôm nay tan học anh sẽ đến nhà hàng xem một chút."
"Đừng tới đây, nhà hàng mới sửa sang lại, còn chưa mở cửa." Trịnh Tư Thanh nói, "Hôm nào anh hẵng quay lại."
Gần đây Lăng Vân Phàm bận rộn với việc học của mình, xác thật cũng không có nhiều thời gian, vì vậy cậu nói: "Được rồi, hôm nào gặp mọi nguời sau, không nói nữa, anh phải đến lớp rồi."
"Được rồi, tạm biệt, anh Phàm."
Cúp điện thoại và cất điện thoại đi, Lăng Vân Phàm tiếp tục chạy lon ton về phía tòa nhà dạy học, khẽ nhìn lên thì thấy bầu trời trong xanh, gió nhẹ và nắng ấm, cậu chỉ cảm thấy mọi thứ đang diễn ra rất tốt đẹp, cậu nên trân trọng giây phút hiện tại.
Ở phía bên kia, trong bãi đậu xe ngầm của tòa nhà tập đoàn Tung Hoành, Kỷ Thương Hải đang ngồi trong xe, đoạn ghi âm cuộc gọi giữa Lăng Vân Phàm và Trịnh Tư Thanh đang phát trên điện thoại di động của hắn.
Một cảm giác khó chịu dâng lên trong lồng ngực Kỷ Thương Hải, hắn đưa tay xoa xoa giữa lông mày, bắt đầu nhớ lại cảnh đêm qua Lăng Vân Phàm nói muốn hẹn hò với hắn.
Trong ký ức, đôi mắt của Lăng Vân Phàm sáng như mặt trời ấm áp, khóe miệng mỉm cười như vầng trăng khuyết, lời nói trong trẻo của cậu vẫn còn văng vẳng bên tai.
Chẳng mấy chốc, sự khó chịu trong ngực Kỷ Thương Hải đã bị niềm vui làm loãng đi.
Có một giọng nói sâu thẳm trong trái tim nhẹ nhàng nhắc nhở hắn, phép màu đã cho hắn đủ cảm giác an toàn, hắn không cần làm những điều sai trái dư thừa nữa.
Kỷ Thương Hải hít sâu một hơi, xóa ghi âm cuộc gọi, đứng dậy đi về phía văn phòng.
Kỷ Thương Hải vừa đẩy cửa văn phòng ra, đã thấy Dung Trạm đứng đó đợi hắn.
Gần đây Kỷ Thương Hải tới công ty muộn hơn trước rất nhiều, Dung Trạm không hỏi mà nói: “Có một số việc gấp cần lập tức xử lý.”
“Đưa cho tôi.” Kỷ Thương Hải không trốn tránh, lập tức tiến vào trạng thái làm việc.
Nửa giờ sau, Kỷ Thương Hải đem văn kiện đã sửa đổi giao cho Dung Trạm: “Để bộ phận phụ trách nhanh chóng theo dõi, ba giờ chiều tổ chức một cuộc họp để thảo luận.”
“Được, tôi sẽ nói rõ ràng.” Dung Trạm cầm lấy văn kiện, ngoài mặt rất bình tĩnh, không khỏi khâm phục năng lực làm việc khác hẳn người thường của Kỷ Thương Hải, nếu là người khác, có lẽ sẽ mất hết nửa giờ để tìm hiểu hết đống tài liệu này.
Y thu thập tài liệu, đột nhiên hỏi Kỷ Thương Hải: "Có chuyện gì tốt xảy ra à?"
Kỷ Thương Hải khẽ liếc nhìn Dung Trạm..
Dung Trạm: "Hình như gần đây tâm tình của cậu rất tốt."
“Thật sự.” Kỷ Thương Hải chiếu lệ đáp.
Dung Trạm không nói gì nữa, y cất tài liệu và định rời đi, nhưng khi quay người, y khẽ khựng lại.
Hương thơm lành lạnh như sương mù, lập tức cuốn lấy năm giác quan của y.
Kinh ngạc, Dung Trạm đột ngột lùi lại hai bước, cách xa Kỷ Thương Hải.
Kỷ Thương Hải hơi giật mình.
Là một omega, Dung Trạm đỏ mặt, nhịp tim theo bản năng tăng nhanh, hơi thở hổn hển: “Cậu.. pheromone của cậu…”
Kỷ Thương Hải chợt tỉnh, nói với Dung Trạm, "Tôi quên uống thuốc ức chế trước rồi, rời đi ngay."
Kỷ Thương Hải chưa kịp nói xong, Dung Trạm đã rời khỏi văn phòng như chạy trốn, thậm chí còn khóa cửa lại cho hắn.
Sau đó Kỷ Thương Hải mới phát hiện toàn thân mình khô nóng, hắn hít một hơi thật sâu, cởi cà vạt, cởi nút áo sơ mi đầu tiên, đứng dậy mở cửa sổ cho gió mát vào phòng làm việc, rồi đi tìm thuốc ức chế trong ngăn kéo.
Gần đây, quá nhiều chuyện lộn xộn chiếm giữ đầu óc Kỷ Thương Hải, khiến hắn quên mất một số việc hàng ngày cần làm, chẳng hạn như thời kì mẫn cảm đang tới.
Kỷ Thương Hải tìm bình thuốc, từ trong đó rót ra hai viên thuốc, đi tới bình lấy một ly nước.
Vừa định đem hai viên thuốc trong tay nhét vào miệng, động tác của hắn đột nhiên dừng lại.
Kỷ Thương Hải trầm ngâm nhìn viên thuốc màu xanh trắng trong tay, một lúc sau mới cầm một viên thuốc bỏ vào bình thuốc, chỉ uống một viên thuốc áp chế, như vậy là không đủ.
Lăng Vân Phàm nhìn hắn, ngạc nhiên khi thấy đôi mắt của Kỷ Thương Hải đã đẫm nước mắt.
Kỷ Thương Hải thở hồng hộc, chớp mắt thật nhanh hai lần, nhìn chằm chằm người phía dưới, sau đó ngập ngừng run giọng gọi: "Vân, Vân Phàm?"
“Ừ, đúng rồi, là tôi, cậu tỉnh rồi.” Lăng Vân Phàm cười nói, vươn hai tay, vòng qua bả vai Kỷ Thương Hải, ôm lấy hắn, vỗ vỗ lưng an ủi hắn, “Được rồi, được rồi không sao đâu, không sao đâu."
Mỗi lần Kỷ Thương Hải thoát khỏi ác mộng, đều cảm thấy đầu đau như búa bổ, lần này cũng không ngoại lệ, hắn khó hiểu hỏi: "Sao… cậu lại tới đây…"
"Tôi ở đây để đánh cậu vào ban đêm đó." Lăng Vân Phàm lớn tiếng nói đùa.
Kỷ Thương Hải đưa tay ôm đầu, thầm nghĩ mình rốt cuộc điên rồi.
Lăng Vân Phàm nói: "Quả nhiên cậu đã lừa tôi."
Cả người Kỷ Thương Hải cứng đờ, đồng tử trong nháy mắt co rút lại như mũi kim.
Lăng Vân Phàm lại nói: " Cậu lại nói đấy là ác mộng bình thường nữa đi."
Kỷ Thương Hải: "..."
"À đúng rồi..." Biết được Lăng Vân Phàm chẳng qua là muốn nói chuyện này, Kỷ Thương Hải mới thả lỏng một chút, "Thật ra... không phải..."
Lăng Vân Phàm: "Vậy cậu là sao đây? Đây có phải bệnh không?"
Kỷ Thương Hải do dự, không muốn nói.
Hắn nên là một người yêu hoàn hảo không tì vết, không phải là một con ma phiền phức đêm khuya phát ốm.
"Còn do dự cái gì, mau nói cho tôi biết." Lăng Vân Phàm thúc giục.
Kỷ Thương Hải nhẹ giọng nói: "Không có việc gì…"
Lăng Vân Phàm không hài lòng tặc lưỡi, giả vờ tức giận, nhưng nhìn thấy khóe mắt đen kịt của Kỷ Thương Hải vẫn còn đọng nước mắt, trái tim cậu lại mềm đi, dù thế nào cũng không muốn dọa hắn.
Lăng Vân Phàm đưa tay vuốt ve khóe mắt Kỷ Thương Hải, suy nghĩ một chút, cậu nảy ra một ý tưởng.
"Cậu Kỷ này, chúng ta thỏa thuận đi." Lăng Vân Phàm mỉm cười, trẻ tuổi cố chấp, có chút gian xảo.
Xưng hô xa lạ này khiến Kỷ Thương Hải dừng lại: "Cái gì?"
"Nói cho tôi biết sự thật về tình hình của cậu, rồi sau đó tôi..." Lăng Vân Phàm nhìn Kỷ Thương Hải, không muốn bỏ lỡ biểu cảm gì trên khuôn mặt hắn, "Tôi sẽ hôn cậu."
Kỷ Thương Hải: "..."
Kỷ Thương Hải đột nhiên chống người lên như thể sợ hãi.
Trầm mặc một lát, hắn lại nằm úp sấp ở trên giường, hai tay ấn huyệt thái dương, đôi mày tuấn tú hơi cau lại, lộ ra vẻ khó hiểu.
Lăng Vân Phàm vốn tưởng rằng hắn sẽ đồng ý ngay lập tức, nhưng thấy hắn dây dưa như vậy, lại có chút nao núng: "Chuyện này khó nói như vậy sao?"
“Không.” Kỷ Thương Hải lắc đầu, “Tôi chỉ lo lắng về tinh thần của tôi thôi, giấc mơ không thể chân thật như vậy được”
“Phì.” Lăng Vân Phàm cười thành tiếng.
Cậu nắm lấy cổ tay Kỷ Thương Hải, làm cho hắn nhìn mình: "Cậu không nằm mơ, mau nói cho tôi biết."
Thấy Lăng Vân Phàm khăng khăng như vậy, Kỷ Thương Hải thoải mái nói: "Cậu đã bao giờ nghe đến thuật ngữ rối loạn giấc ngủ chưa?"
“Ngủ cái gì?” Từ ngữ quá xa lạ, khiến Lăng Vân Phàm khó hiểu.
Kỷ Thương Hải: "Theo cách nói của người thường, có thể hiểu là bị bóng đè."
Lăng Vân Phàm: "Í, thật đáng sợ, đây là bệnh sao?"
Kỷ Thương Hải: “Không phải thỉnh thoảng mới xảy ra một hai lần, nhưng nếu thường xuyên xảy ra thì có nghĩa là tôi bị bệnh.”
Lăng Vân Phàm: "Vậy còn cậu? Cậu bị căn bệnh này làm phiền bao lâu một lần?"
Kỷ Thương Hải trầm mặc hồi lâu mới nói: "Hầu như mỗi ngày."
Lăng Vân Phàm không thể không hô lên: "Cái gì? Hầu như mỗi ngày?"
“Không sao đâu.” Kỷ Thương Hải an ủi Lăng Vân Phàm.
"'Không sao đâu' là cái gì? Mỗi ngày không thể ngon giấc mà còn rên rỉ trên giường, thế mà bảo không sao đâu à? Từ 'không sao đâu' trong từ điển của cậu có giống với từ 'không sao đâu' trong từ điển của tôi không?" Lăng Vân Phàm liên tục nói chuyện, "Bệnh này có thể được chữa trị bằng thuốc không?"
" Có thể. ” Kỷ Thương Hải gật đầu, “Thuốc ngủ, nhưng tôi cảm thấy không trị được cả gốc, uống thêm cũng vô ích, cho nên tôi không uống nữa.”
Lăng Vân Phàm: "..."
Lăng Vân Phàm nghĩ về những ngày cậu từng uống thuốc ngủ, khiến cho cơ thể mình hỏng bét.
"Hừm..." Lăng Vân Phàm suy nghĩ một lúc lâu, rồi đột nhiên nói, "Nếu có người đánh thức cậu khỏi cơn ác mộng đó, thì có phải sẽ tốt hơn không?"
“Cái gì?” Kỷ Thương Hải bối rối, không biết lời nói của Lăng Vân Phàm muốn biểu đạt điều gì.
Lăng Vân Phàm lật người trên giường, nằm nghiêng đối mặt với Kỷ Thương Hảii: "Cậu chuyển đến phòng chính ngủ đi, nếu buổi tối cậu gặp ác mộng, tôi sẽ chịu trách nhiệm đánh thức cậu."
Kỷ Thương Hải trầm mặc chốc lát, đột nhiên bất đắc dĩ nở nụ cười: "Vân Phàm, cậu không nên nói những lời như vậy."
"Hả? Tại sao?" Lăng Vân Phàm khó hiểu.
Kỷ Thương Hải cũng lật người lại, đối mặt với Lăng Vân Phàm, hắn đưa tay ra, đặt lên đầu ngón tay Lăng Vân Phàm thăm dò, thấy cậu không từ chối, hắn mới nhẹ nhàng nắm lấy, nói: "Tôi thích cậu, tôi thích cậu nhiều hơn những gì tôi tưởng. Tình cảm này luôn nuốt chửng lý trí của tôi, không bao giờ dứt. Vì thế, khi cậu cho phép tôi nằm bên cạnh cậu, thực chất là đang tra tấn tôi...".
“Kỷ Thương Hải.” Lăng Vân Phàm đột nhiên cắt đứt lời của hắn, gằn từng chữ nói, “Chúng ta hẹn hò đi.”
Nghe vậy, Kỷ Thương Hải kinh ngạc chậm rãi mở mắt ra: "...Cái... ừm."
Hắn còn chưa nói xong, đã bị môi Lăng Vân Phàm chặn lại.
Mặc dù Kỷ Thương Hải kinh ngạc, nhưng vẫn lập tức tỉnh táo lại, bởi vì hắn không muốn bỏ lỡ, chuyên tâm hưởng thụ nụ hôn đã từng mơ uớc vô số lần của mình.
Một nụ hôn hơi cồng kềnh nhưng không mất đi sự dịu dàng tình cảm, đầu tiên là đôi môi dán chặt và cọ xát lẫn nhau, sau đó là đầu lưỡi chạm nhẹ để khám phá, cuối cùng là đôi môi mềm mại và đôi lưỡi quấn quýt không thể tách rời, giống như sự ôm chặt của những người yêu nhau lâu ngày không gặp.
Ở giữa hành trình, cả hai tạm thời tách ra vì khó thở, nhìn nhau thở hồng hộc, nhưng ngay sau đó, Kỷ Thương Hải lại hôn Lăng Vân Phàm, giống như dã thú đói nếm được xương thịt ngọt ngào.
Nụ hôn rực lửa khiến đầu óc người ta rối bời, má và dái tai nóng lên, tim đập nhanh bất thường, Lăng Vân Phàm cũng từng có cảm giác tương tự như thế này, đó là khi cậu vô tình ngửi thấy mùi pheromone của omega, nhưng bây giờ cơ thể cậu lại có những phản ứng này, đơn giản vì là nụ hôn của Kỷ Thương Hải.
Kỷ Thương Hải không lừa cậu, nếu thích một người không liên quan gì đến đặc điểm thứ hai".
Kỷ Thương Hải biết mùi vị đó, không chịu buông tha Lăng Vân Phàm, ôm chặt lấy cậu và hôn rất lâu, Lăng Vân Phàm thuyết phục hắn nghỉ ngơi nhưng hắn không chịu.
Tóm lại vào ngày hôm sau, khi thức dậy, môi của Lăng Vân Phàm đã sưng lên.
Lăng Vân Phàm sờ lên đôi môi nóng rát của mình, nói với người bên cạnh đang yên lặng nhìn mình: "Kỷ Thương Hải, cậu giỏi thật đấy, cả con muỗi cũng hổ thẹn khi so sánh với cậu. "
Đôi mắt sáng của Kỷ Thương Hải hơi cong xuống, hắn cười như gió xuân, lại cúi người hôn Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm bị hắn hôn mà mất hết bình tĩnh: "Tôi muốn uống cà phê, nếu không hôm nay tôi sẽ ngủ đến chết trên lớp mất."
“Tôi đi pha. ” Kỷ Thương Hải đứng dậy.
Lăng Vân Phàm nhìn bóng lưng hắn rời khỏi phòng, cảm nhận được hơi ấm trong lồng ngực, khóe miệng không khỏi cong lên, dù có ấn thế nào cũng không thể kìm xuống được.
Hai người ra ngoài sau khi ăn sáng xong, Kỷ Thương Hải tiễn Lăng Vân Phàm đến cổng trường như thường lệ.
Lăng Vân Phàm tạm biệt Kỷ Thương Hải trong khi đóng cửa xe, nhìn đồng hồ rồi nhanh chóng chạy về phía tòa nhà dạy học.
Đang đi, điện thoại di động trong túi vang lên, Lăng Vân Phàm nhấc máy: "Xin chào, ai vậy ạ?"
Giọng nói vui vẻ của Trịnh Tư Thanh truyền đến: "Anh Phàm, là em, Trịnh Tư Thanh nè, em thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của anh trên điện thoại cố định của nhà hàng.
"Tư Thanh?!" Lăng Vân Phàm kích động nói, "Em không sao chứ? Anh đến nhà hàng tìm mọi người, nhưng nghe nói trong nhà hàng đã xảy ra chuyện."
Trịnh Tư Thanh nói: "Có xảy ra một số chuyện, nhưng tất cả đã được giải quyết rồi. Anh đừng lo lắng."
Lăng Vân Phàm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, hôm nay tan học anh sẽ đến nhà hàng xem một chút."
"Đừng tới đây, nhà hàng mới sửa sang lại, còn chưa mở cửa." Trịnh Tư Thanh nói, "Hôm nào anh hẵng quay lại."
Gần đây Lăng Vân Phàm bận rộn với việc học của mình, xác thật cũng không có nhiều thời gian, vì vậy cậu nói: "Được rồi, hôm nào gặp mọi nguời sau, không nói nữa, anh phải đến lớp rồi."
"Được rồi, tạm biệt, anh Phàm."
Cúp điện thoại và cất điện thoại đi, Lăng Vân Phàm tiếp tục chạy lon ton về phía tòa nhà dạy học, khẽ nhìn lên thì thấy bầu trời trong xanh, gió nhẹ và nắng ấm, cậu chỉ cảm thấy mọi thứ đang diễn ra rất tốt đẹp, cậu nên trân trọng giây phút hiện tại.
Ở phía bên kia, trong bãi đậu xe ngầm của tòa nhà tập đoàn Tung Hoành, Kỷ Thương Hải đang ngồi trong xe, đoạn ghi âm cuộc gọi giữa Lăng Vân Phàm và Trịnh Tư Thanh đang phát trên điện thoại di động của hắn.
Một cảm giác khó chịu dâng lên trong lồng ngực Kỷ Thương Hải, hắn đưa tay xoa xoa giữa lông mày, bắt đầu nhớ lại cảnh đêm qua Lăng Vân Phàm nói muốn hẹn hò với hắn.
Trong ký ức, đôi mắt của Lăng Vân Phàm sáng như mặt trời ấm áp, khóe miệng mỉm cười như vầng trăng khuyết, lời nói trong trẻo của cậu vẫn còn văng vẳng bên tai.
Chẳng mấy chốc, sự khó chịu trong ngực Kỷ Thương Hải đã bị niềm vui làm loãng đi.
Có một giọng nói sâu thẳm trong trái tim nhẹ nhàng nhắc nhở hắn, phép màu đã cho hắn đủ cảm giác an toàn, hắn không cần làm những điều sai trái dư thừa nữa.
Kỷ Thương Hải hít sâu một hơi, xóa ghi âm cuộc gọi, đứng dậy đi về phía văn phòng.
Kỷ Thương Hải vừa đẩy cửa văn phòng ra, đã thấy Dung Trạm đứng đó đợi hắn.
Gần đây Kỷ Thương Hải tới công ty muộn hơn trước rất nhiều, Dung Trạm không hỏi mà nói: “Có một số việc gấp cần lập tức xử lý.”
“Đưa cho tôi.” Kỷ Thương Hải không trốn tránh, lập tức tiến vào trạng thái làm việc.
Nửa giờ sau, Kỷ Thương Hải đem văn kiện đã sửa đổi giao cho Dung Trạm: “Để bộ phận phụ trách nhanh chóng theo dõi, ba giờ chiều tổ chức một cuộc họp để thảo luận.”
“Được, tôi sẽ nói rõ ràng.” Dung Trạm cầm lấy văn kiện, ngoài mặt rất bình tĩnh, không khỏi khâm phục năng lực làm việc khác hẳn người thường của Kỷ Thương Hải, nếu là người khác, có lẽ sẽ mất hết nửa giờ để tìm hiểu hết đống tài liệu này.
Y thu thập tài liệu, đột nhiên hỏi Kỷ Thương Hải: "Có chuyện gì tốt xảy ra à?"
Kỷ Thương Hải khẽ liếc nhìn Dung Trạm..
Dung Trạm: "Hình như gần đây tâm tình của cậu rất tốt."
“Thật sự.” Kỷ Thương Hải chiếu lệ đáp.
Dung Trạm không nói gì nữa, y cất tài liệu và định rời đi, nhưng khi quay người, y khẽ khựng lại.
Hương thơm lành lạnh như sương mù, lập tức cuốn lấy năm giác quan của y.
Kinh ngạc, Dung Trạm đột ngột lùi lại hai bước, cách xa Kỷ Thương Hải.
Kỷ Thương Hải hơi giật mình.
Là một omega, Dung Trạm đỏ mặt, nhịp tim theo bản năng tăng nhanh, hơi thở hổn hển: “Cậu.. pheromone của cậu…”
Kỷ Thương Hải chợt tỉnh, nói với Dung Trạm, "Tôi quên uống thuốc ức chế trước rồi, rời đi ngay."
Kỷ Thương Hải chưa kịp nói xong, Dung Trạm đã rời khỏi văn phòng như chạy trốn, thậm chí còn khóa cửa lại cho hắn.
Sau đó Kỷ Thương Hải mới phát hiện toàn thân mình khô nóng, hắn hít một hơi thật sâu, cởi cà vạt, cởi nút áo sơ mi đầu tiên, đứng dậy mở cửa sổ cho gió mát vào phòng làm việc, rồi đi tìm thuốc ức chế trong ngăn kéo.
Gần đây, quá nhiều chuyện lộn xộn chiếm giữ đầu óc Kỷ Thương Hải, khiến hắn quên mất một số việc hàng ngày cần làm, chẳng hạn như thời kì mẫn cảm đang tới.
Kỷ Thương Hải tìm bình thuốc, từ trong đó rót ra hai viên thuốc, đi tới bình lấy một ly nước.
Vừa định đem hai viên thuốc trong tay nhét vào miệng, động tác của hắn đột nhiên dừng lại.
Kỷ Thương Hải trầm ngâm nhìn viên thuốc màu xanh trắng trong tay, một lúc sau mới cầm một viên thuốc bỏ vào bình thuốc, chỉ uống một viên thuốc áp chế, như vậy là không đủ.