Chương 31: Từ từ chữa lành cho nhau
Kỷ Thương Hải ngồi một mình trên xe, cảm thấy thở không thông, toàn thân cơ bắp căng chặt, bên tai vang lên tiếng vù vù ồn ào.
Lăng Vân Phàm có thể để quên gì trong cửa hàng bán hoa chứ?
Lăng Vân Phàm đang nói dối.
Tại sao Lăng Vân Phàm lại nói dối?
Tại sao Lăng Vân Phàm lại muốn quay lại cửa hàng hoa?
Vừa rồi ở cửa hàng hoa, liệu Lăng Vân Phàm đã cười với omega đó chưa?
Lăng Vân Phàm quay lại cửa hàng hoa có phải để tìm omega đó không?
Lăng Vân Phàm muốn rời đi?
Tại sao? Tại sao chỉ vì là omega, có thế dễ dàng hấp dẫn ánh nhìn của Lăng Vân Phàm.
Trong khi đó, hắn phải cố gắng và nỗ lực từng chút một.
Dựa vào cái gì?
Không công bằng, quá không công bằng.
Sự bất an và lo lắng như những cơn sóng biển tấn công Kỷ Thương Hải, kéo hắn xuống đại dương sâu thẳm kia, khiến hắn không sao mà thở nổi, toàn thân áp lực nặng nề.
Kỷ Thương Hải lấy tay trái bóp chặt tay phải của mình, hắn cứ nắm chặt như vậy, chỉ trong vài giây sau, liền để lại vết thương, nhưng hắn lại không thể cảm thấy đau.
Hôm nay hắn không nên ra ngoài.
Hắn không nên để Lăng Vân Phàm rời khỏi nhà.
Hắn không nên mềm lòng, không nên để Lăng Vân Phàm ra ngoài chỉ vì thấy cậu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ trong phòng có camera theo dõi.
Hắn đã phạm phải sai lầm.
Hắn phải sửa lại, hắn phải khôi phục lại.
Hắn biết phải làm gì.
Phải tàn nhẫn một chút, nhưng không cần tàn nhẫn quá.
Muốn con chim ngoan ngoãn ở trong lồng, không cần thiết phải bẻ gãy cánh nó, nhưng phải cắt cánh để nó không bay đi.
Tuy nó sẽ đau, nhưng không sao, hắn tự tin mình có thể chăm sóc tốt.
Tâm trạng hỗn loạn và tiêu cực như một giọt mực rơi vào trong nước, chỉ trong chốc lát đã làm những giọt nước trong veo trở nên đục ngầu, Kỷ Thương Hải thở dài, lấy điện thoại bằng bàn tay đã bị hắn bóp chặt tới chảy máu, nhấn gọi điện thoại.
“Xin chào.” Thanh âm của Kỷ Thương Hải bình tĩnh, không có chút phập phồng, “ Trước cậu nói, gãy chân cần nằm trên giường bao lâu?
Kỷ Thương Hải không nghe thấy đầu dây bên kia nói gì, bởi vì có người đang gõ cửa kính xe, cộc cộc hai tiếng.
Kỷ Thương Hải quay đầu lại nhìn thì thấy người gõ cửa xe là Lăng Vân Phàm.
"Tôi có chút việc, cúp máy truớc, lát nữa gọi lại sau. " Kỷ Thương Hải nói xong liền cúp điện thoại, mở khóa cửa xe.
Kỷ Thương Hải nhìn Lăng Vân Phàm mở cửa xe, trong giọng điệu không nén được sự phiền muộn, thanh âm vô cùng lạnh lùng hỏi,: "Cậu làm rơi gì trong cửa hàng hoa..."
Hắn không nói hết câu.
Bởi vì Lăng Vân Phàm đã mỉm cười, lấy ra những thứ được giấu sau lưng, đưa cho hắn, giơ chúng lên trước mắt hắn.
Đó là một bó hoa hồng.
Tổng cộng có chín đóa hoa, màu đỏ tươi, được trang trí bằng hoa gypsophila trắng như tuyết, được bọc trong giấy vàng nhạt có mùi mực, lập tức thu hút ánh nhìn của Kỷ Thương Hải.
Lăng Vân Phàm nhẹ nhàng đặt bông hồng vào trong vòng tay của Kỷ Thương Hải, mỉm cười ngồi vào vị trí phụ lái.
Kỷ Thương Hải ôm đóa hồng, lúng túng hỏi: "Tại sao..."
"Tôi nghĩ cậu sẽ thích nó." Lăng Vân Phàm hỏi, " Cậu không thích sao?"
“Tôi thích.” Kỷ Thương Hải vội vàng trả lời.
Lăng Vân Phàm thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi nghĩ về những gì mình sẽ nói tiếp theo, cậu lại cảm thấy vô cùng lo lắng.
Cậu kéo dây an toàn phía sau ghế ngồi rồi thắt lại, không ngừng căng thẳng vặn khóa, cuối cùng cậu hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Kỷ Thương Hải: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Kỷ Thương Hải nhìn cậu, yên lặng chờ cậu nói tiếp.
Lăng Vân Phàm mím môi, dồn hết sức lực, triệt để nói: "Thật ra tôi không có mất trí nhớ, trước đây tôi luôn giả vờ mất trí nhớ, là tôi lừa cậu."
Nghe vậy, Kỷ Thương Hải không khỏi ngẩn người, sau đó cảm xúc phức tạp tràn ngập trong mắt hằn, kinh ngạc có, nghi ngờ có và sự tức giận ở nơi đáy mắt mà Lăng Vân Phàm không thể nhìn thấy.
Lăng Vân Phàm đã thẳng thắn nói ra tất cả, đó có phải là lời nói đầu tiên cho việc cậu muốn rời đi không?
“Cho nên?” Kỷ Thương Hải hỏi.
“A?” Câu trả lời của Kỷ Thương Hải khiến Lăng Vân Phàm kinh ngạc, cậu cẩn thận nhìn sắc mặt của Kỷ Thương Hải, “ Cậu không tức giận sao? Là tôi gạt cậu.”
" Cậu nói giả mất trí nhớ, tôi cũng không tức giận." Kỷ Thương Hải trả lời.
Lăng Vân Phàm đã sẵn sàng để bị mắng, ai ngờ Kỷ Thương Hài lại bình tĩnh như thế.
Tôi đã lừa dối cậu lâu như vậy, cậu không tức giận sao? Kỷ Thương Hải, khi rơi vào tình yêu cậu sẽ mất não như vậy hả!!!
Thấy Lăng Vân Phàm ngừng nói, Kỷ Thương Hải hỏi: "Vậy, kế hoạch bây giờ của cậu là gì? Cậu muốn rời đi sao?"
Khi đang hỏi chuyện, hắn lặng lẽ khóa cửa xe lại.
Lăng Vân Phàm không chú ý đến hành động của Kỷ Thương Hải, cậu nói: "Tôi muốn quay lại căn nhà cho thuê để thu dọn đồ đạc, hợp đồng thuê nhà sắp đến hạn, tôi không thể gây rắc rối cho chủ nhà được... Sau đó, tôi vì có vì lý do mà mắc nợ, ngày đó cậu cũng thấy, nhưng cậu đã trả tiền thay cho tôi, chủ nợ của tôi bây giờ chính là cậu, cho nên tôi nghĩ... chỉ cần cậu không ghét bỏ tôi, tôi liền muốn ở chung với cậu."
Khi Lăng Vân Phàm nói câu cuối cùng, cậu chạm vào sau đầu, mỉm cười cộng với một chút xấu hổ.
Lúc này, cậu vẫn không biết lời nói của mình đối với Kỷ Thương Hải có ý nghĩa như thế nào.
Đôi mắt của Kỷ Thương Hải chậm rãi mở to ra, sự lạnh lùng trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn dần tan biến, hắn lặp lại như thể không thể tin được những lời mình nghe được: " Cậu muốn sống cùng tôi sao?”
"Đúng vậy, chủ nợ cần biết con nợ của mình đang ở đâu thì mới có thể yên tâm được, phải không?" Lăng Vân Phàm cười trêu chọc, " Cậu đừng lo lắng, tôi sẽ ghi lại hết các khoản tiền nước và tiền thuê nhà, về sau tôi sẽ trả lại hết cho cậu. "
Kỷ Thương Hải: " Nhìn tôi rất thiếu tiền sao?"
Lăng Vân Phàm: " Việc nào ra việc đó! Chân của tôi bây giờ đã lành, ngày mai tôi sẽ ra ngoài tìm việc, tôi đã làm hai công việc trước đây rồi, một tháng vẫn có thể kiếm được một ít tiền.
Kỷ Thương Hải không trả lời, vừa rồi hắn còn nghĩ cách nhốt Lăng Vân Phàm ở nhà, để Lăng Vân Phàm không thể đi đâu, không thể gặp bất cứ ai.
Nhưng bây giờ, Kỷ Thương Hải nhìn bông hồng đầy sương trong tay mình,
nghĩ về những gì Lăng Vân Phàm vừa nói, đột nhiên hắn không muốn làm điều này nữa.
Kỷ Thương Hải ôm chặt đóa hoa hồng trong lòng, nhắm mắt lại khẽ ngửi, cố gắng hấp thụ hương thơm nồng nàn của nó, sau đó ngước mắt nhìn Lăng Vân Phàm: " Văn Phàm, đừng đi làm nữa, đi làm những chuyện mà cậu muốn làm đi. ”
Lăng Vân Phàm hoang mang: " Chuyện tôi muốn làm?"
“Ừ.” Kỷ Thương Hải gật đầu, “ Quay lại trường học, tốt nghiệp đại học.”
Lăng Vân Phàm sửng sốt một lúc, rồi đột nhiên, đôi mắt cậu đỏ hoe.
“Thật sự… thật sự không sao chứ?” Lăng Vân Phàm mở miệng, giọng nói của cậu nghẹn ngào.
Miệng vết thương có thể khép lại sao?
Nỗi đau có thể biến mất sao?
Cuộc sống có thể tiến về phía trước sao?
Liệu có thể theo đuổi được lý tưởng mà cả cuộc đời này cậu từng nghĩ mình không thể mơ đến được không?
Vì tai nạn mà không còn ai nương tựa, khắp người bầm dập vì bị lừa dối, liệu cậu có thể ngừng vùng vẫy trong vũng đầm lầy này sao?
Kỷ Thương Hải trả lời cậu:"Được."
Kỷ Thương Hải: "Sau khi cậu học xong đại học và lấy được bằng tốt nghiệp, rồi hẵng suy nghĩ ₫ến việc trả nợ sau. Đừng lo lắng về tiền bạc. Có tôi ở đây."
"Cảm, cảm ơn..." Lăng Vân Phàm mở miệng, cảm thấy cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, hai mắt nhòe đi vì nước mắt, đành phải dùng mu bàn tay dụi mắt, một lúc sau, "Tôi thực sự muốn... Tôi thực sự muốn trở lại học tập, tôi..."
Kỷ Thương Hải lấy ra một tờ giấy, đưa nó cho Lăng Vân Phàm, giọng điệu không thể che giấu được sự đau lòng: " Có thể giúp được cậu, tôi rất vui."
Lăng Vân Phàm nói không nên lời, cố gắng hết sức để kiềm chế tiếng khóc của mình.
Kỷ Thương Hải đứng dậy, đặt hoa hồng vào ghế sau, thắt dây an toàn cho bó hoa rồi lại ngồi vào ghế lái.
Hắn yên lặng đợi một lúc, đợi Lăng Vân Phàm điều chỉnh lại tâm trạng, khởi động xe rồi nói: "Tuy nhiên, tôi có một điều kiện."
Để Lăng Vân Phàm kể cho bạn một câu chuyện.
Nghe đồn phía tây Hồ Nam có một ngọn núi hung ác, dây leo khô héo như chân mưa, tán cây xanh rậm rạp như mây đen, không biết khi nào mới có ánh mặt trời.
Người xưa nhắc tới ngọn núi này, đều nói trên núi có mộ hoàng hậu, người bình thường không nên hiếu kỳ đi tìm, nếu không sẽ tạo thành đại họa.
Nhưng tên chó kia đặc biệt không bình thường.
Hắn có thể chụp ảnh những nơi nguy hiểm mọi lúc mọi nơi, đầu buộc vào dây quần, người trong giới gọi hắn là Đại úy Mạc Kim!
Trên thực tế nói trắng ra là, hắn là một tên trộm mộ!
Nếu những người lớn tuổi trong thôn đều nói rằng có một ngôi mộ của hoàng hậu, làm sao hắn có thể bỏ qua chứ.
Nương nương, tiểu bối tới bái kiến, đại nhân ngài có đại lượng, khó trách ta.
-
Hãy nói về con chó này, mang xẻng Lạc Dương, cầm đĩa nói chuyện phiếm, đeo bùa hộ mệnh bằng vàng và lẻn vào rừng rậm trên núi như một con rắn.
Trong miệng hắn đang nghĩ đến việc tìm rồng trông núi chia vàng, một tầng vướng là một tầng chướng ngại, nhất định phải an cư dưới gốc cây ngàn năm tuổi rễ lởm chởm chằng chịt.
Biết mình đã tìm đúng chỗ, Nhị Cẩu vui mừng khôn xiết, giơ xẻng Lạc Dương lên, đào liên tiếp mấy chục xẻng, bỗng nhiên xuất hiện một cái hố.
Hắn lấy củi đốt lên kiểm tra, thấy nó còn thở được nên dùng tuyệt học 20 năm của mình để thu nhỏ xương cốt, khoan lỗ chui xuống mộ.
-
Trong lăng mộ chỉ có một gian phòng, tràn ngập khí tức âm u quỷ dị, khiến người ta lạnh sống lưng, hai chân run rẩy.
Nhưng nếu Nhị cẩu sợ, hắn đã không làm làm công việc này rồi.
Nhị cẩu tìm thấy góc đông nam, thắp một ngọn nến, nhắm mắt lại và thiền định về những lời phù hộ, rồi lại mở ra.
Ngọn nến không bị dập tắt!
Nhị Cẩu vui mừng khôn xiết, trong lòng thầm nói, hoàng hậu có phúc, thật hiếu khách.
Hắn cúi đầu, đang định quay người lại thì đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó hình người đang nằm trên lưng mình.
Nhị Cẩu toát mồ hôi lạnh khắp người, trái tim kinh hãi vì kinh ngạc, cả người run như cầy sấy.
Nhưng nghe vật không biết từ đâu kia thở ra khí lạnh, chậm rãi nói.
Nói: " Y Y lại lên rồi đây. Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã luôn đồng hành cùng tôi. Tôi sẽ cố gắng chăm chỉ để mang đến nhiều câu chuyện thú vị hơn nữa. Chúc các thiên thần nhỏ không nổi mụn khi ăn cay, không béo khi ăn đồ ngọt, thức khuya cũng không rụng tóc, học hành thành đạt, công danh suôn sẻ, vạn sự như ý, OTP sớm ngày thành đôi ~"
Lăng Vân Phàm có thể để quên gì trong cửa hàng bán hoa chứ?
Lăng Vân Phàm đang nói dối.
Tại sao Lăng Vân Phàm lại nói dối?
Tại sao Lăng Vân Phàm lại muốn quay lại cửa hàng hoa?
Vừa rồi ở cửa hàng hoa, liệu Lăng Vân Phàm đã cười với omega đó chưa?
Lăng Vân Phàm quay lại cửa hàng hoa có phải để tìm omega đó không?
Lăng Vân Phàm muốn rời đi?
Tại sao? Tại sao chỉ vì là omega, có thế dễ dàng hấp dẫn ánh nhìn của Lăng Vân Phàm.
Trong khi đó, hắn phải cố gắng và nỗ lực từng chút một.
Dựa vào cái gì?
Không công bằng, quá không công bằng.
Sự bất an và lo lắng như những cơn sóng biển tấn công Kỷ Thương Hải, kéo hắn xuống đại dương sâu thẳm kia, khiến hắn không sao mà thở nổi, toàn thân áp lực nặng nề.
Kỷ Thương Hải lấy tay trái bóp chặt tay phải của mình, hắn cứ nắm chặt như vậy, chỉ trong vài giây sau, liền để lại vết thương, nhưng hắn lại không thể cảm thấy đau.
Hôm nay hắn không nên ra ngoài.
Hắn không nên để Lăng Vân Phàm rời khỏi nhà.
Hắn không nên mềm lòng, không nên để Lăng Vân Phàm ra ngoài chỉ vì thấy cậu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ trong phòng có camera theo dõi.
Hắn đã phạm phải sai lầm.
Hắn phải sửa lại, hắn phải khôi phục lại.
Hắn biết phải làm gì.
Phải tàn nhẫn một chút, nhưng không cần tàn nhẫn quá.
Muốn con chim ngoan ngoãn ở trong lồng, không cần thiết phải bẻ gãy cánh nó, nhưng phải cắt cánh để nó không bay đi.
Tuy nó sẽ đau, nhưng không sao, hắn tự tin mình có thể chăm sóc tốt.
Tâm trạng hỗn loạn và tiêu cực như một giọt mực rơi vào trong nước, chỉ trong chốc lát đã làm những giọt nước trong veo trở nên đục ngầu, Kỷ Thương Hải thở dài, lấy điện thoại bằng bàn tay đã bị hắn bóp chặt tới chảy máu, nhấn gọi điện thoại.
“Xin chào.” Thanh âm của Kỷ Thương Hải bình tĩnh, không có chút phập phồng, “ Trước cậu nói, gãy chân cần nằm trên giường bao lâu?
Kỷ Thương Hải không nghe thấy đầu dây bên kia nói gì, bởi vì có người đang gõ cửa kính xe, cộc cộc hai tiếng.
Kỷ Thương Hải quay đầu lại nhìn thì thấy người gõ cửa xe là Lăng Vân Phàm.
"Tôi có chút việc, cúp máy truớc, lát nữa gọi lại sau. " Kỷ Thương Hải nói xong liền cúp điện thoại, mở khóa cửa xe.
Kỷ Thương Hải nhìn Lăng Vân Phàm mở cửa xe, trong giọng điệu không nén được sự phiền muộn, thanh âm vô cùng lạnh lùng hỏi,: "Cậu làm rơi gì trong cửa hàng hoa..."
Hắn không nói hết câu.
Bởi vì Lăng Vân Phàm đã mỉm cười, lấy ra những thứ được giấu sau lưng, đưa cho hắn, giơ chúng lên trước mắt hắn.
Đó là một bó hoa hồng.
Tổng cộng có chín đóa hoa, màu đỏ tươi, được trang trí bằng hoa gypsophila trắng như tuyết, được bọc trong giấy vàng nhạt có mùi mực, lập tức thu hút ánh nhìn của Kỷ Thương Hải.
Lăng Vân Phàm nhẹ nhàng đặt bông hồng vào trong vòng tay của Kỷ Thương Hải, mỉm cười ngồi vào vị trí phụ lái.
Kỷ Thương Hải ôm đóa hồng, lúng túng hỏi: "Tại sao..."
"Tôi nghĩ cậu sẽ thích nó." Lăng Vân Phàm hỏi, " Cậu không thích sao?"
“Tôi thích.” Kỷ Thương Hải vội vàng trả lời.
Lăng Vân Phàm thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi nghĩ về những gì mình sẽ nói tiếp theo, cậu lại cảm thấy vô cùng lo lắng.
Cậu kéo dây an toàn phía sau ghế ngồi rồi thắt lại, không ngừng căng thẳng vặn khóa, cuối cùng cậu hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Kỷ Thương Hải: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Kỷ Thương Hải nhìn cậu, yên lặng chờ cậu nói tiếp.
Lăng Vân Phàm mím môi, dồn hết sức lực, triệt để nói: "Thật ra tôi không có mất trí nhớ, trước đây tôi luôn giả vờ mất trí nhớ, là tôi lừa cậu."
Nghe vậy, Kỷ Thương Hải không khỏi ngẩn người, sau đó cảm xúc phức tạp tràn ngập trong mắt hằn, kinh ngạc có, nghi ngờ có và sự tức giận ở nơi đáy mắt mà Lăng Vân Phàm không thể nhìn thấy.
Lăng Vân Phàm đã thẳng thắn nói ra tất cả, đó có phải là lời nói đầu tiên cho việc cậu muốn rời đi không?
“Cho nên?” Kỷ Thương Hải hỏi.
“A?” Câu trả lời của Kỷ Thương Hải khiến Lăng Vân Phàm kinh ngạc, cậu cẩn thận nhìn sắc mặt của Kỷ Thương Hải, “ Cậu không tức giận sao? Là tôi gạt cậu.”
" Cậu nói giả mất trí nhớ, tôi cũng không tức giận." Kỷ Thương Hải trả lời.
Lăng Vân Phàm đã sẵn sàng để bị mắng, ai ngờ Kỷ Thương Hài lại bình tĩnh như thế.
Tôi đã lừa dối cậu lâu như vậy, cậu không tức giận sao? Kỷ Thương Hải, khi rơi vào tình yêu cậu sẽ mất não như vậy hả!!!
Thấy Lăng Vân Phàm ngừng nói, Kỷ Thương Hải hỏi: "Vậy, kế hoạch bây giờ của cậu là gì? Cậu muốn rời đi sao?"
Khi đang hỏi chuyện, hắn lặng lẽ khóa cửa xe lại.
Lăng Vân Phàm không chú ý đến hành động của Kỷ Thương Hải, cậu nói: "Tôi muốn quay lại căn nhà cho thuê để thu dọn đồ đạc, hợp đồng thuê nhà sắp đến hạn, tôi không thể gây rắc rối cho chủ nhà được... Sau đó, tôi vì có vì lý do mà mắc nợ, ngày đó cậu cũng thấy, nhưng cậu đã trả tiền thay cho tôi, chủ nợ của tôi bây giờ chính là cậu, cho nên tôi nghĩ... chỉ cần cậu không ghét bỏ tôi, tôi liền muốn ở chung với cậu."
Khi Lăng Vân Phàm nói câu cuối cùng, cậu chạm vào sau đầu, mỉm cười cộng với một chút xấu hổ.
Lúc này, cậu vẫn không biết lời nói của mình đối với Kỷ Thương Hải có ý nghĩa như thế nào.
Đôi mắt của Kỷ Thương Hải chậm rãi mở to ra, sự lạnh lùng trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn dần tan biến, hắn lặp lại như thể không thể tin được những lời mình nghe được: " Cậu muốn sống cùng tôi sao?”
"Đúng vậy, chủ nợ cần biết con nợ của mình đang ở đâu thì mới có thể yên tâm được, phải không?" Lăng Vân Phàm cười trêu chọc, " Cậu đừng lo lắng, tôi sẽ ghi lại hết các khoản tiền nước và tiền thuê nhà, về sau tôi sẽ trả lại hết cho cậu. "
Kỷ Thương Hải: " Nhìn tôi rất thiếu tiền sao?"
Lăng Vân Phàm: " Việc nào ra việc đó! Chân của tôi bây giờ đã lành, ngày mai tôi sẽ ra ngoài tìm việc, tôi đã làm hai công việc trước đây rồi, một tháng vẫn có thể kiếm được một ít tiền.
Kỷ Thương Hải không trả lời, vừa rồi hắn còn nghĩ cách nhốt Lăng Vân Phàm ở nhà, để Lăng Vân Phàm không thể đi đâu, không thể gặp bất cứ ai.
Nhưng bây giờ, Kỷ Thương Hải nhìn bông hồng đầy sương trong tay mình,
nghĩ về những gì Lăng Vân Phàm vừa nói, đột nhiên hắn không muốn làm điều này nữa.
Kỷ Thương Hải ôm chặt đóa hoa hồng trong lòng, nhắm mắt lại khẽ ngửi, cố gắng hấp thụ hương thơm nồng nàn của nó, sau đó ngước mắt nhìn Lăng Vân Phàm: " Văn Phàm, đừng đi làm nữa, đi làm những chuyện mà cậu muốn làm đi. ”
Lăng Vân Phàm hoang mang: " Chuyện tôi muốn làm?"
“Ừ.” Kỷ Thương Hải gật đầu, “ Quay lại trường học, tốt nghiệp đại học.”
Lăng Vân Phàm sửng sốt một lúc, rồi đột nhiên, đôi mắt cậu đỏ hoe.
“Thật sự… thật sự không sao chứ?” Lăng Vân Phàm mở miệng, giọng nói của cậu nghẹn ngào.
Miệng vết thương có thể khép lại sao?
Nỗi đau có thể biến mất sao?
Cuộc sống có thể tiến về phía trước sao?
Liệu có thể theo đuổi được lý tưởng mà cả cuộc đời này cậu từng nghĩ mình không thể mơ đến được không?
Vì tai nạn mà không còn ai nương tựa, khắp người bầm dập vì bị lừa dối, liệu cậu có thể ngừng vùng vẫy trong vũng đầm lầy này sao?
Kỷ Thương Hải trả lời cậu:"Được."
Kỷ Thương Hải: "Sau khi cậu học xong đại học và lấy được bằng tốt nghiệp, rồi hẵng suy nghĩ ₫ến việc trả nợ sau. Đừng lo lắng về tiền bạc. Có tôi ở đây."
"Cảm, cảm ơn..." Lăng Vân Phàm mở miệng, cảm thấy cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, hai mắt nhòe đi vì nước mắt, đành phải dùng mu bàn tay dụi mắt, một lúc sau, "Tôi thực sự muốn... Tôi thực sự muốn trở lại học tập, tôi..."
Kỷ Thương Hải lấy ra một tờ giấy, đưa nó cho Lăng Vân Phàm, giọng điệu không thể che giấu được sự đau lòng: " Có thể giúp được cậu, tôi rất vui."
Lăng Vân Phàm nói không nên lời, cố gắng hết sức để kiềm chế tiếng khóc của mình.
Kỷ Thương Hải đứng dậy, đặt hoa hồng vào ghế sau, thắt dây an toàn cho bó hoa rồi lại ngồi vào ghế lái.
Hắn yên lặng đợi một lúc, đợi Lăng Vân Phàm điều chỉnh lại tâm trạng, khởi động xe rồi nói: "Tuy nhiên, tôi có một điều kiện."
Để Lăng Vân Phàm kể cho bạn một câu chuyện.
Nghe đồn phía tây Hồ Nam có một ngọn núi hung ác, dây leo khô héo như chân mưa, tán cây xanh rậm rạp như mây đen, không biết khi nào mới có ánh mặt trời.
Người xưa nhắc tới ngọn núi này, đều nói trên núi có mộ hoàng hậu, người bình thường không nên hiếu kỳ đi tìm, nếu không sẽ tạo thành đại họa.
Nhưng tên chó kia đặc biệt không bình thường.
Hắn có thể chụp ảnh những nơi nguy hiểm mọi lúc mọi nơi, đầu buộc vào dây quần, người trong giới gọi hắn là Đại úy Mạc Kim!
Trên thực tế nói trắng ra là, hắn là một tên trộm mộ!
Nếu những người lớn tuổi trong thôn đều nói rằng có một ngôi mộ của hoàng hậu, làm sao hắn có thể bỏ qua chứ.
Nương nương, tiểu bối tới bái kiến, đại nhân ngài có đại lượng, khó trách ta.
-
Hãy nói về con chó này, mang xẻng Lạc Dương, cầm đĩa nói chuyện phiếm, đeo bùa hộ mệnh bằng vàng và lẻn vào rừng rậm trên núi như một con rắn.
Trong miệng hắn đang nghĩ đến việc tìm rồng trông núi chia vàng, một tầng vướng là một tầng chướng ngại, nhất định phải an cư dưới gốc cây ngàn năm tuổi rễ lởm chởm chằng chịt.
Biết mình đã tìm đúng chỗ, Nhị Cẩu vui mừng khôn xiết, giơ xẻng Lạc Dương lên, đào liên tiếp mấy chục xẻng, bỗng nhiên xuất hiện một cái hố.
Hắn lấy củi đốt lên kiểm tra, thấy nó còn thở được nên dùng tuyệt học 20 năm của mình để thu nhỏ xương cốt, khoan lỗ chui xuống mộ.
-
Trong lăng mộ chỉ có một gian phòng, tràn ngập khí tức âm u quỷ dị, khiến người ta lạnh sống lưng, hai chân run rẩy.
Nhưng nếu Nhị cẩu sợ, hắn đã không làm làm công việc này rồi.
Nhị cẩu tìm thấy góc đông nam, thắp một ngọn nến, nhắm mắt lại và thiền định về những lời phù hộ, rồi lại mở ra.
Ngọn nến không bị dập tắt!
Nhị Cẩu vui mừng khôn xiết, trong lòng thầm nói, hoàng hậu có phúc, thật hiếu khách.
Hắn cúi đầu, đang định quay người lại thì đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó hình người đang nằm trên lưng mình.
Nhị Cẩu toát mồ hôi lạnh khắp người, trái tim kinh hãi vì kinh ngạc, cả người run như cầy sấy.
Nhưng nghe vật không biết từ đâu kia thở ra khí lạnh, chậm rãi nói.
Nói: " Y Y lại lên rồi đây. Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã luôn đồng hành cùng tôi. Tôi sẽ cố gắng chăm chỉ để mang đến nhiều câu chuyện thú vị hơn nữa. Chúc các thiên thần nhỏ không nổi mụn khi ăn cay, không béo khi ăn đồ ngọt, thức khuya cũng không rụng tóc, học hành thành đạt, công danh suôn sẻ, vạn sự như ý, OTP sớm ngày thành đôi ~"