Chương 24: Mày còn có thể chạy sao
Đôi chân của Lăng Vân Phàm vẫn chưa khỏi hẳn, khập khiễng mà nhìn quanh tiểu khu này hết mười phút.
Chú bảo vệ nhìn cậu đã lâu không đành lòng nhìn tiếp, sắc mặt âm trầm chạy đến bên cạnh cậu: "Cậu từ đâu tới vậy? Đi đâu đây?"
Lăng Vân Phàm: " Nào dám ạ, cháu đang tìm lối ra!"
Vì vậy, chú bảo vệ tận tâm đã đưa Lăng Vân Phàm đến cổng lớn của tiểu khu.
Lăng Vân Phàm vô cùng cảm kích, liên tục nói lời cảm ơn với chú bảo vệ.
Khi bước ra khỏi tiểu khu, đi đến bên đường, Lăng Vân Phàm chợt nhớ ra một điều.
Cậu không có điện thoại di động, cũng không một xu dính túi, cậu còn chẳng biết mình đang ở đâu luôn.
Lăng Vân Phàm nhìn xung quanh, có lẽ vì đây là khu dân cư cao cấp nên đường rất rộng rãi và sạch sẽ, nhưng có rất ít người đi bộ và xe cộ qua lại, chỉ thỉnh thoảng có một bà cụ dắt theo một con chó lướt qua, Lăng Vân Phàm còn đang đi khập khiễng, đi lại không được lưu loát, Tìm người hỏi đường cũng không tiện.
Bất quá tục ngữ nói rất đúng, khi gặp khó khăn thì chắc chắn sẽ có biện pháp.
Lăng Vân Phàm suy nghĩ, liền nảy ra một ý tưởng.
Gọi một chiếc taxi có thể trả tiền tại điểm đến, sau đó cậu sẽ đi taxi đến nhà hàng trước, để anh Hùng trả tiền giúp, sau đó cậu trả lại tiền cho anh Hùng.
Với suy nghĩ này, Lăng Vân Phàm đi sang bên đường, có chiếc taxi nào đi ngang qua thì lập tức vẫy tay gọi.
Bầu trời ngày càng tối, các ngôi sao được tô điểm trên bầu trời đêm như satin, nhiệt độ xung quanh cũng thấp hơn.
Khi Lăng Vân Phàm nhìn xung quanh, cậu đột nhiên nhận thấy ở không xa có một người đang đứng dưới ánh đèn đường.
Gã đàn ông dựa vào đèn đường, mặt gã đầy mỡ, hành vi của gã rất thô lỗ.
Sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của gã kia, nhịp tim của cậu bị đình trệ lại trong giây lát, một cơn ớn lạnh lao lên lưng cậu.
Người này là một trong những bọn đòi nợ đã đột nhập vào nhà cậu ngày hôm đó.
Không muốn gặp Tào Tháo là Tào Tháo lại xuất hiện - xui xẻo thật.
Lăng Vân Phàm buộc mình phải bình tĩnh lại, bình tĩnh quay lưng lại với gã đó, khập khiễng bước về phía trước để tránh xa nơi đây.
Nhưng ngay sau đó, có hai gã đàn ông đi tới đột nhiên đưa tay ra giữ cậu lại, một người ôm tay và một người che miệng cậu lại để không cho cậu phát ra tiếng.
Lăng Vân Phàm không phải kiểu người dễ dàng bị người ta bắt giữ như vậy, ngay lập tức muốn giãy giụa để trốn thoát. Ai ngờ có một âm thanh kêu lên, cậu chỉ cảm thấy thắt lưng của mình như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, trong nháy mắt nửa người tê liệt lại, cậu vô lực mà ngã xuống.
Người qua đường ở phía xa đi tới, nghi ngờ mà nhìn bọn họ
Một người đàn ông trông rất tinh vi, bình tĩnh mà mỉm cười nói: "Đây là bạn của tôi, cậu ấy uống say."
Trên mặt nguời qua đường lộ vẻ chán ghét, vì sợ người say rượu này sẽ kích động, vội vã tránh xa ra.
Hai người đàn ông rõ ràng đã quen thuộc với địa hình xung quanh, lập tức kéo Lăng Vân Phàm vào một con hẻm vừa vắng vừa tối, rồi gọi điện thoại.
"Mày làm sao vậy?" Một lúc sau gã đàn ông mặt đầy mỡ đi tới, không vui hỏi: "Không phải mày nói tới ven đường tìm tao sao? Làm sao vậy?"
"Đại ca, anh nhìn này." Một gã đàn ông ép đầu gối lên Lăng Vân Phàm đang nằm trên mặt đất, không để ý đến vết thương trên mặt Lăng Vân Phàm, gã dùng lòng bàn tay nắm lấy cằm cậu, dùng sức kéo đầu cậu ngẩng lên.
" Ai da, thật trùng hợp, người quen ha." Người đàn ông mập mạp cúi người nhìn kỹ cậu, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, " Nhãi ranh, mày có thể trốn ở chỗ này được sao, khu vực này đều là khu dân cư cao cấp, tại sao nhỉ? Mày có tiền à? Trông không giống, chẳng lẽ mày đến để hầu hạ ông chủ nào đó ở đây?
Hai gã đàn ông đáng khinh cuời ra tiếng.
Gã đàn ông có khuôn mặt béo hút thuốc, ung dung nói: "Tao ấy, cũng không phải là người không có đạo lí, miễn là mày có thể lấy tiền ra, tao liền để mày đi, nhưng nếu mày không thể lấy ra được, vậy mày đi theo tao đi, cùng tao làm cái gì đó, để mày trả hết nợ sớm. Nghe này, tao đã trải cho mày một con đường rồi, thế giới này không có điều tốt hơn đâu.
Lăng Vân Phàm cắn chặt răng, gân xanh nổi lên, không nói một lời mà nhìn chằm chằm vào gã đàn ông.
Gã đàn ông có khuôn mặt béo thở ra một hơi khói, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại: "Lái xe qua đây đi, để tao gửi vị trí cho mày."
Lăng Vân Phàm biết rõ cậu phải bình tĩnh vào thời điểm này, bình tĩnh nhìn xung quanh, sẵn sàng tìm mọi cơ hội để trốn thoát.
"Mắt mày nhìn cái đéo gì?" Gã đàn ông ấn Lăng Vân Phàm trên mặt đất, mắng, "Mày nghĩ bọn tao có thể để cho mày chạy thoát lần nữa sao?"
Gã đàn ông có khuôn mặt béo nghe thấy giọng nói, quay đầu lại, cất di động đi rồi nói: "Thằng nhãi này xảo quyệt lắm, mày phải chỉnh nó."
Lăng Vân Phàm chưa kịp nhận ra câu nói " chỉnh nó" trong miệng của gã là gì thì gã đàn ông ở bên cạnh đã nhặt một hòn đá trong hẻm lên, va vào nhau hai lần rồi đột nhiên nhấc nó ném vào mắt cá chân của Lăng Vân Phàm.
Trong phút chốc, cơn đau dữ dội quét sạch các dây thần kinh từ mắt cá chân đến cơ thể, Lăng Vân Phàm theo bản năng từ trong cổ họng kêu thảm thiết một tiếng. Sau đó, cậu nặng nề hít vào một hơi, cuộn tròn lại một cách đau đớn, bàn tay tàn nhẫn véo cẳng chân, muốn giảm bớt cơn đau đớn.
"Ai kêu mày không thành thật một chút." Gã đàn ông ném những viên đá trong tay ra, hừ lạnh, "Chạy, mày giỏi thì chạy nữa đi. "
"Ồn muốn chết." Gã đàn ông với khuôn mặt béo ghét bỏ tiếng rên rỉ của Lăng Vân Phàm, không vui mà nói "chặn mồm nó lại, chắc xe sắp đến rồi."
Gã đàn ông cởi áo khoác, dùng tay áo bóp chặt miệng Lăng Vân Phàm, ấn lưỡi của cậu xuống.
Mùi mồ hôi trộn lẫn với khói từ ống tay áo tràn ngập vào mũi Lăng Vân Phàm, cơn đau dữ dội từ mắt cá chân của cậu trong một thời gian dài dường như cũng bớt đau lại, Lăng Vân Phàm ngã xuống đất, không thể di chuyển được nữa, cảm thấy vô vọng và bất lực quấn chặt vào cổ cậu như một sợi dây thừng.
Lăng Vân Phàm cảm thấy cả nguời rét run lên, trong lòng nóng như lửa đốt.
Phải làm sao bây giờ? Nếu thật sự bị bắt đi, những thứ chờ đợi cậu phía truớc là sự đối đãi quá đáng hơn bây giờ nhiều.
Không được, thà rằng vực dậy chiến đấu còn hơn là khoanh tay chờ chết.
Nghĩ đến đây, Lăng Vân Phàm nghiến răng, hai tay chống xuống đất, cố nén cơn đau dữ dội ở mắt cá chân, dùng hết sức nhảy về phía trước.
Sau khi gã đàn ông làm bị thương mắt cá chân của Lăng Vân Phàm, gã cảm thấy cậu như một con cá đang nằm trên thớt, nên không còn trấn áp cậu nữa mà đứng sang một bên, gã đàn ông không ngờ rằng Lăng Vân Phàm vẫn có thể vùng vẫy được, vội vàng chặn kín con hẻm.
Nhưng Lăng Vân Phàm cũng không có ý định chạy tới, cậu nhặt hòn đá vừa bị gã đàn ông ném xuống, sau đó nhanh chóng đứng dậy dựa vào tường, giơ tay nắm chặt hòn đá lên cao, cậu nghiến chặt răng, đáy mắt như cất dấu máu, với tư thế sẽ giết chết ai dám tới lên.
Đúng lúc này, một tiếng nghiêm khắc khiển trách đột nhiên từ trong ngõ truyền đến.
"Mấy nguời là ai? Đang làm gì vậy?"
Giọng nói quen thuộc khiến đôi mắt của Lăng Vân Phàm đột nhiên mở to ra, cậu hoài nghi mà quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt của Lăng Vân Phàm xuyên qua con hẻm mờ tối, rơi vào ánh mắt nghi ngờ của người đứng ở lối vào con hẻm.
Vào thời điểm đó, Lăng Vân Phàm bị choáng ngợp bởi những cảm xúc hỗn loạn như một cơn sóng thần trong đầu, cậu mừng rỡ như điên vì có thể sống sót trong một tình huống tuyệt vọng như vậy, nhưng cũng lo lắng và sợ hãi Kỷ Thương Hải sẽ bị cuốn vào những chuyện như này.
Kỷ Thương Hải cau mày, khi nhìn thấy người Lăng Vân Phàm đang dính đầy bụi đất, không chút do dự mà sải bước về phía trước.
Một gã đàn ông tiến lên chặn Kỷ Thương Hải, chửi rủa: "Nó nợ tiền chúng tao, trả nợ là lẽ đương nhiên. Đừng xen vào việc của nguời khác, cút ra ngoài."
"Nợ tiền?" Kỷ Thương Hải kinh ngạc.
Lăng Vân Phàm mím môi, cúi đầu xuống.
"Cậu ấy nợ mày bao nhiêu?" Kỷ Thương Hải lại hỏi.
"Mày đang làm gì vậy? Muốn trả tiền giúp nó à?" Gã đàn ông mập mạp cười lạnh nói.
Kỷ Thương Hải: "Tôi sẽ trả cho cậu ấy, nợ bao nhiêu."
Vài gã đàn ông sửng sốt, Lăng Vân Phàm đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Kỷ Thương Hải.
Gã đàn ông mặt mập phản ứng nhanh hơn, chậm rãi lấy điện thoại di động ra: "Đợi tao kiểm tra." Một lúc sau, gã nói: "1,87 triệu... à không đúng, nó bán nhà trả lại một phần rồi. Hiện tại cả vốn lẫn lời nó còn thiếu 360.000 nghìn tệ."
"Được, tôi trả." Kỷ Thương Hải lấy điện thoại di động ra, một lát sau, mập mạp nhận được tiền.
"Được rồi, sau này không cần đuổi theo nó đòi nợ nữa, tao cũng thấy vui vẻ." Gã đàn ông mặt mập không nói nữa, cũng không dây dưa nhiều, phất phất tay dẫn đàn em rời đi.
Trong một lúc, chỉ còn lại Kỷ Thương Hải và Lăng Vân Phàm trong con hẻm tối.
Chú bảo vệ nhìn cậu đã lâu không đành lòng nhìn tiếp, sắc mặt âm trầm chạy đến bên cạnh cậu: "Cậu từ đâu tới vậy? Đi đâu đây?"
Lăng Vân Phàm: " Nào dám ạ, cháu đang tìm lối ra!"
Vì vậy, chú bảo vệ tận tâm đã đưa Lăng Vân Phàm đến cổng lớn của tiểu khu.
Lăng Vân Phàm vô cùng cảm kích, liên tục nói lời cảm ơn với chú bảo vệ.
Khi bước ra khỏi tiểu khu, đi đến bên đường, Lăng Vân Phàm chợt nhớ ra một điều.
Cậu không có điện thoại di động, cũng không một xu dính túi, cậu còn chẳng biết mình đang ở đâu luôn.
Lăng Vân Phàm nhìn xung quanh, có lẽ vì đây là khu dân cư cao cấp nên đường rất rộng rãi và sạch sẽ, nhưng có rất ít người đi bộ và xe cộ qua lại, chỉ thỉnh thoảng có một bà cụ dắt theo một con chó lướt qua, Lăng Vân Phàm còn đang đi khập khiễng, đi lại không được lưu loát, Tìm người hỏi đường cũng không tiện.
Bất quá tục ngữ nói rất đúng, khi gặp khó khăn thì chắc chắn sẽ có biện pháp.
Lăng Vân Phàm suy nghĩ, liền nảy ra một ý tưởng.
Gọi một chiếc taxi có thể trả tiền tại điểm đến, sau đó cậu sẽ đi taxi đến nhà hàng trước, để anh Hùng trả tiền giúp, sau đó cậu trả lại tiền cho anh Hùng.
Với suy nghĩ này, Lăng Vân Phàm đi sang bên đường, có chiếc taxi nào đi ngang qua thì lập tức vẫy tay gọi.
Bầu trời ngày càng tối, các ngôi sao được tô điểm trên bầu trời đêm như satin, nhiệt độ xung quanh cũng thấp hơn.
Khi Lăng Vân Phàm nhìn xung quanh, cậu đột nhiên nhận thấy ở không xa có một người đang đứng dưới ánh đèn đường.
Gã đàn ông dựa vào đèn đường, mặt gã đầy mỡ, hành vi của gã rất thô lỗ.
Sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của gã kia, nhịp tim của cậu bị đình trệ lại trong giây lát, một cơn ớn lạnh lao lên lưng cậu.
Người này là một trong những bọn đòi nợ đã đột nhập vào nhà cậu ngày hôm đó.
Không muốn gặp Tào Tháo là Tào Tháo lại xuất hiện - xui xẻo thật.
Lăng Vân Phàm buộc mình phải bình tĩnh lại, bình tĩnh quay lưng lại với gã đó, khập khiễng bước về phía trước để tránh xa nơi đây.
Nhưng ngay sau đó, có hai gã đàn ông đi tới đột nhiên đưa tay ra giữ cậu lại, một người ôm tay và một người che miệng cậu lại để không cho cậu phát ra tiếng.
Lăng Vân Phàm không phải kiểu người dễ dàng bị người ta bắt giữ như vậy, ngay lập tức muốn giãy giụa để trốn thoát. Ai ngờ có một âm thanh kêu lên, cậu chỉ cảm thấy thắt lưng của mình như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, trong nháy mắt nửa người tê liệt lại, cậu vô lực mà ngã xuống.
Người qua đường ở phía xa đi tới, nghi ngờ mà nhìn bọn họ
Một người đàn ông trông rất tinh vi, bình tĩnh mà mỉm cười nói: "Đây là bạn của tôi, cậu ấy uống say."
Trên mặt nguời qua đường lộ vẻ chán ghét, vì sợ người say rượu này sẽ kích động, vội vã tránh xa ra.
Hai người đàn ông rõ ràng đã quen thuộc với địa hình xung quanh, lập tức kéo Lăng Vân Phàm vào một con hẻm vừa vắng vừa tối, rồi gọi điện thoại.
"Mày làm sao vậy?" Một lúc sau gã đàn ông mặt đầy mỡ đi tới, không vui hỏi: "Không phải mày nói tới ven đường tìm tao sao? Làm sao vậy?"
"Đại ca, anh nhìn này." Một gã đàn ông ép đầu gối lên Lăng Vân Phàm đang nằm trên mặt đất, không để ý đến vết thương trên mặt Lăng Vân Phàm, gã dùng lòng bàn tay nắm lấy cằm cậu, dùng sức kéo đầu cậu ngẩng lên.
" Ai da, thật trùng hợp, người quen ha." Người đàn ông mập mạp cúi người nhìn kỹ cậu, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, " Nhãi ranh, mày có thể trốn ở chỗ này được sao, khu vực này đều là khu dân cư cao cấp, tại sao nhỉ? Mày có tiền à? Trông không giống, chẳng lẽ mày đến để hầu hạ ông chủ nào đó ở đây?
Hai gã đàn ông đáng khinh cuời ra tiếng.
Gã đàn ông có khuôn mặt béo hút thuốc, ung dung nói: "Tao ấy, cũng không phải là người không có đạo lí, miễn là mày có thể lấy tiền ra, tao liền để mày đi, nhưng nếu mày không thể lấy ra được, vậy mày đi theo tao đi, cùng tao làm cái gì đó, để mày trả hết nợ sớm. Nghe này, tao đã trải cho mày một con đường rồi, thế giới này không có điều tốt hơn đâu.
Lăng Vân Phàm cắn chặt răng, gân xanh nổi lên, không nói một lời mà nhìn chằm chằm vào gã đàn ông.
Gã đàn ông có khuôn mặt béo thở ra một hơi khói, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại: "Lái xe qua đây đi, để tao gửi vị trí cho mày."
Lăng Vân Phàm biết rõ cậu phải bình tĩnh vào thời điểm này, bình tĩnh nhìn xung quanh, sẵn sàng tìm mọi cơ hội để trốn thoát.
"Mắt mày nhìn cái đéo gì?" Gã đàn ông ấn Lăng Vân Phàm trên mặt đất, mắng, "Mày nghĩ bọn tao có thể để cho mày chạy thoát lần nữa sao?"
Gã đàn ông có khuôn mặt béo nghe thấy giọng nói, quay đầu lại, cất di động đi rồi nói: "Thằng nhãi này xảo quyệt lắm, mày phải chỉnh nó."
Lăng Vân Phàm chưa kịp nhận ra câu nói " chỉnh nó" trong miệng của gã là gì thì gã đàn ông ở bên cạnh đã nhặt một hòn đá trong hẻm lên, va vào nhau hai lần rồi đột nhiên nhấc nó ném vào mắt cá chân của Lăng Vân Phàm.
Trong phút chốc, cơn đau dữ dội quét sạch các dây thần kinh từ mắt cá chân đến cơ thể, Lăng Vân Phàm theo bản năng từ trong cổ họng kêu thảm thiết một tiếng. Sau đó, cậu nặng nề hít vào một hơi, cuộn tròn lại một cách đau đớn, bàn tay tàn nhẫn véo cẳng chân, muốn giảm bớt cơn đau đớn.
"Ai kêu mày không thành thật một chút." Gã đàn ông ném những viên đá trong tay ra, hừ lạnh, "Chạy, mày giỏi thì chạy nữa đi. "
"Ồn muốn chết." Gã đàn ông với khuôn mặt béo ghét bỏ tiếng rên rỉ của Lăng Vân Phàm, không vui mà nói "chặn mồm nó lại, chắc xe sắp đến rồi."
Gã đàn ông cởi áo khoác, dùng tay áo bóp chặt miệng Lăng Vân Phàm, ấn lưỡi của cậu xuống.
Mùi mồ hôi trộn lẫn với khói từ ống tay áo tràn ngập vào mũi Lăng Vân Phàm, cơn đau dữ dội từ mắt cá chân của cậu trong một thời gian dài dường như cũng bớt đau lại, Lăng Vân Phàm ngã xuống đất, không thể di chuyển được nữa, cảm thấy vô vọng và bất lực quấn chặt vào cổ cậu như một sợi dây thừng.
Lăng Vân Phàm cảm thấy cả nguời rét run lên, trong lòng nóng như lửa đốt.
Phải làm sao bây giờ? Nếu thật sự bị bắt đi, những thứ chờ đợi cậu phía truớc là sự đối đãi quá đáng hơn bây giờ nhiều.
Không được, thà rằng vực dậy chiến đấu còn hơn là khoanh tay chờ chết.
Nghĩ đến đây, Lăng Vân Phàm nghiến răng, hai tay chống xuống đất, cố nén cơn đau dữ dội ở mắt cá chân, dùng hết sức nhảy về phía trước.
Sau khi gã đàn ông làm bị thương mắt cá chân của Lăng Vân Phàm, gã cảm thấy cậu như một con cá đang nằm trên thớt, nên không còn trấn áp cậu nữa mà đứng sang một bên, gã đàn ông không ngờ rằng Lăng Vân Phàm vẫn có thể vùng vẫy được, vội vàng chặn kín con hẻm.
Nhưng Lăng Vân Phàm cũng không có ý định chạy tới, cậu nhặt hòn đá vừa bị gã đàn ông ném xuống, sau đó nhanh chóng đứng dậy dựa vào tường, giơ tay nắm chặt hòn đá lên cao, cậu nghiến chặt răng, đáy mắt như cất dấu máu, với tư thế sẽ giết chết ai dám tới lên.
Đúng lúc này, một tiếng nghiêm khắc khiển trách đột nhiên từ trong ngõ truyền đến.
"Mấy nguời là ai? Đang làm gì vậy?"
Giọng nói quen thuộc khiến đôi mắt của Lăng Vân Phàm đột nhiên mở to ra, cậu hoài nghi mà quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt của Lăng Vân Phàm xuyên qua con hẻm mờ tối, rơi vào ánh mắt nghi ngờ của người đứng ở lối vào con hẻm.
Vào thời điểm đó, Lăng Vân Phàm bị choáng ngợp bởi những cảm xúc hỗn loạn như một cơn sóng thần trong đầu, cậu mừng rỡ như điên vì có thể sống sót trong một tình huống tuyệt vọng như vậy, nhưng cũng lo lắng và sợ hãi Kỷ Thương Hải sẽ bị cuốn vào những chuyện như này.
Kỷ Thương Hải cau mày, khi nhìn thấy người Lăng Vân Phàm đang dính đầy bụi đất, không chút do dự mà sải bước về phía trước.
Một gã đàn ông tiến lên chặn Kỷ Thương Hải, chửi rủa: "Nó nợ tiền chúng tao, trả nợ là lẽ đương nhiên. Đừng xen vào việc của nguời khác, cút ra ngoài."
"Nợ tiền?" Kỷ Thương Hải kinh ngạc.
Lăng Vân Phàm mím môi, cúi đầu xuống.
"Cậu ấy nợ mày bao nhiêu?" Kỷ Thương Hải lại hỏi.
"Mày đang làm gì vậy? Muốn trả tiền giúp nó à?" Gã đàn ông mập mạp cười lạnh nói.
Kỷ Thương Hải: "Tôi sẽ trả cho cậu ấy, nợ bao nhiêu."
Vài gã đàn ông sửng sốt, Lăng Vân Phàm đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Kỷ Thương Hải.
Gã đàn ông mặt mập phản ứng nhanh hơn, chậm rãi lấy điện thoại di động ra: "Đợi tao kiểm tra." Một lúc sau, gã nói: "1,87 triệu... à không đúng, nó bán nhà trả lại một phần rồi. Hiện tại cả vốn lẫn lời nó còn thiếu 360.000 nghìn tệ."
"Được, tôi trả." Kỷ Thương Hải lấy điện thoại di động ra, một lát sau, mập mạp nhận được tiền.
"Được rồi, sau này không cần đuổi theo nó đòi nợ nữa, tao cũng thấy vui vẻ." Gã đàn ông mặt mập không nói nữa, cũng không dây dưa nhiều, phất phất tay dẫn đàn em rời đi.
Trong một lúc, chỉ còn lại Kỷ Thương Hải và Lăng Vân Phàm trong con hẻm tối.