Chương 21: Lại một lần rời đi
Hừm, mọi người trong nhà hàng đều cho rằng Lăng Vân Phàm thích ăn sườn heo kho tộ thực chất là hiểu lầm.
Trước đó, Lăng Vân Phàn đến làm việc cho nhà hàng, khi cậu đang dọn bàn đồ ăn thừa của khách, cậu tìm thấy một đĩa sườn heo om gần như còn nguyên vẹn.
Khi ấy, Lăng Vân Phàm thường ăn bánh bao hấp để tiết kiệm tiền và trả nợ, làm sao cậu có thể nhìn thấy một đĩa thịt mà không bị cám dỗ chứ.
Vì vậy thừa lúc không có ai chú ý, Lăng Vân Phàm mang đĩa sườn kho vào bếp, định hâm nóng lại trong nồi rồi mang về nhà.
Ngay khi cậu đang gói sườn vào túi nhựa, tình cờ anh Hùng chủ nhà hàng cũng bước vào bếp.
Lăng Vân Phàm sợ anh Hùng nghĩ mình đang ăn vụng, vội vàng nói: " Món sườn kho này là đồ ăn thừa của khách hàng. "
Anh Hùng ngậm một điếu thuốc trong miệng, nhìn Lăng Vân Phàm từ trên xuống dưới: " Sao cậu lại mang đồ ăn thừa trở lại bếp vậy?"
Lăng Vân Phàm ngại mặt mũi, cậu không dám nói mình không có gì ăn, hiện tại rất đói bụng, cậu nghiêm mặt nói: “Em thích ăn sườn kho, em rất thích, nhìn thấy thừa nhiều như vậy, em cảm thấy rất lãng phí, hâm nóng lại vẫn còn ăn được, không còn cách nào khác, em rất thích món này, từ nhỏ em đã thích ăn món này rồi."
Anh Hùng không nói gì, vỗ vai Lăng Vân Phàm, xoay người rời đi.
Vào ngày thứ hai, khi Lăng Vân Phàm kết thúc công việc và chuẩn bị về nhà cho thuê, con gái của Trịnh Hùng, Trịnh Tư Thanh ra ngăn cậu lại: “Anh này, anh đừng vội rời đi, nhà hàng của chúng ta có bữa ăn cho nhân viên đó, anh không biết sao?"
“Bữa ăn dành cho nhân viên?” Lăng Vân Phàm dừng lại.
Trịnh Tư Thanh: "Đúng vậy, ở phía sau bếp á, mọi người đều ở đấy cả. Anh đi nhanh lên, đến chậm sẽ hết thịt mất."
Khi Lăng Vân Phàm đến phía sau nhà bếp, cậu thấy mọi người trong nhà hàng đều có mặt đông đủ ở đây.
Ông chủ Trịnh Hùng cũng ở đó, nhìn thấy cậu liền cười sảng khoái: "Đây không phải là cậu nhóc hôm qua thích ăn sườn kho tộ sao? Nào, bữa cơm nhân viên hôm nay là món sườn kho tộ, cho cậu ăn ngon luôn."
Kể từ ngày đó, mọi người trong nhà hàng đều nghĩ rằng Lăng Vân Phàm thích món sườn kho tộ.
Lăng Vân Phàm chưa bao giờ tiết lộ vấn đề này cho bất kì ai.
Nhưng tại sao Kỷ Thương Hải gần ba năm không gặp lại cảm thấy cậu thích món sườn kho?
Trừ khi……
Kỷ Thương Hải theo dõi điện thoại di động của cậu.
Suy nghĩ đáng sợ này vừa xuất hiện trong đầu Lăng Vân Phàm, cậu liền vô thức liếc nhìn chiếc điện thoại di động mới được đặt sang một bên kia.
Nhưng nếu Kỷ Thương Hải thực sự nghe được cuộc trò chuyện giữa cậu và Trịnh Tư Thanh, thì Kỷ Thương Hải cũng phải biết việc cậu giả mất trí nhớ.
Tại sao hắn không vạch trần cậu?
Còn bồi cậu diễn kịch?
"Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?" Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lăng Vân Phàm, Kỷ Thương Hải lo lắng đưa tay ra sờ sờ trán của cậu.
Lăng Vân Phàm đột ngột quay đầu lại, tránh thoát khỏi bàn tay của Kỷ Thương Hải.
Bàn tay đang vươn ra của Kỷ Thương Hải cứng đờ tại chỗ, lông mày khẽ nhúc nhích, vẻ mặt lập tức trở lại bình thường, hắn bình tĩnh thu tay về, cười nói: "Tôi làm cậu sợ sao? Thực xin lỗi, nếu như cậu có chỗ nào không thoải mái thì hãy nói cho tôi biết. Ăn cơm truớc đi."
Vừa nói, hắn vừa lấy rau từ trong lồng giữ nhiệt ra đặt lên bàn, múc đầy hai bát cơm.
Lăng Vân Phàm cũng không muốn làm bầu không khí trở nên căng thẳng, liền mở ghế ra ngồi xuống, nhận lấy bát cơm từ trong tay Kỷ Thương Hải: "Cám ơn."
“Ăn nhiều một chút.” Kỷ Thương Hải cười nói, “Vết thương của cậu còn đau không?”
Lăng Vân Phàm: "Có chút đau, không thành vấn đề."
Kỷ Thương Hải ngồi xuống đối diện với Lăng Vân Phàm, bưng bát cơm lên, "Đợi cơm nước xong, tôi đổi thuốc cho cậu."
"Được, cảm ơn." Lăng Vân Phàm ăn hai ngụm cơm, trầm ngâm nhai hai miếng, sau khi nuốt xuống đột nhiên nói: "Làm sao để mở cửa vậy?"
Kỷ Thương Hải tay đang cầm đũa khẽ dừng lại, ngẩng đầu cười, ra vẻ không hiểu hỏi: "Cửa nào?"
Lăng Vân Phàm: "Chính là cửa, cửa ở lối ra vào ấy."
Kỷ Thương Hải hỏi một đằng trả lời một lẻo: "Cậu muốn đi đâu sao? Tôi có thể đi với cậu. Hiện giờ cậu đang bị mất trí nhớ, tôi lo lắng cậu sẽ đi lạc."
"Chỉ...chỉ là..." Lăng Vân Phàm lắp bắp, "Hôm nay có người gõ cửa, chắc là từ công ty bất động sản. Tôi muốn mở cửa, nhưng mở không ra."
“Thật sự.” Kỷ Thương Hải cúi đầu, gắp hai hạt cơm bỏ vào trong miệng, nhàn nhạt nói: “Vậy cậu chờ một chút, tôi dạy cậu cách mở cửa.”
“Được.” Thấy Kỷ Thương Hải đồng ý nhanh như vậy, Lăng Vân Phàm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau rửa chén bát, phối hợp ăn ý thu dọn vệ sinh.
Lăng Vân Phàm lau sạch nước trên tay, sốt ruột hỏi: "Có thể dạy tôi mở cửa được không?"
“Ừ.” Kỷ Thương Hải gật đầu, đi tới hướng cửa ra vào.
Lăng Vân Tham theo sau hắn đi đến cửa.
Cánh cửa mật mã màu nâu sẫm đứng đó, im lìm và kiên cố, cách ly mọi thứ với thế giới bên ngoài.
Kỷ Thương Hải: “ Cậu xem, đây là cách mở cửa.” Vừa nói, hắn vừa trượt mở nắp mật mã, ấn nhẹ vào giữa rồi ấn tay nắm cửa xuống, chỉ nghe một tiếng cạch, cửa liền mở ra.
Lăng Vân Phàm: "?"
Tôi cũng làm theo cách tương tự mà!! Tại sao cửa mở không ra?
Của mà cũng có hai mặt sao?
“ Để tôi thử” Lăng Vân Phàm bước tới, làm theo các bước tương tự, cậu trượt mở nắp và ấn nhẹ, nhưng cánh cửa vẫn không hề có phản ứng.
Lăng Vân Phàm quay sang nhìn Kỷ Thương Hải: " Tôi làm theo i cậu, tại sao cửa vẫn không mở ra?"
"Hả? Chuyện gì vậy?" Kỷ Thương Hải vẻ mặt khó hiểu.
" Cậu không biết à?" Lăng Vân Phàm kinh ngạc.
Kỷ Thương Hải áy náy nhìn Lăng Vân Phàm: "Bởi vì tôi ở bên nước ngoài nửa năm, tôi thực sự không biết cách vận hành những thứ ở trong nhà này, để tôi đi tìm bản hướng dẫn mới được."
Lăng Vân Phàm: "Cái này..."
"Buổi tối tôi sẽ tìm sách hướng dẫn và nghiên cứu kỹ." Kỷ Thương Hải nắm chặt tay nắm cửa, đóng cửa lại, bình tĩnh đẩy cửa ra, sau khi xác định cửa đã đóng chặt, hắn mới trấn an thu tay về, cong môi cười khẽ nói: "Trước quên chuyện cửa đi, dù sao cậu cũng không vội đi ra ngoài, ra đây ngồi trên sô pha này, để tôi xem vết thương của cậu, tiện thể đổi thuốc cho cậu luôn."
Trong lòng Lăng Vân Phàm gào thét: Anh à, em đang vội lắm! Em muốn đi làm lại sớm để trả nợ!
Hành động thực sự của Lăng Vân Phàm: ngoan ngoãn đi đến ghế sô pha ngồi xuống, đợi Kỷ Thương Hải mang hộp thuốc đến.
Kỷ Thương Hải ngồi bên cạnh Lăng Vân Phàm, lấy iốt và tăm bông từ hộp thuốc ra, cẩn thận thay băng để kiểm tra vết thương cho Lăng Vân Phàm.
" Nếu đau thì cứ nói” Kỷ Thương Hải nói.
Lăng Vân Phàm: "Không sao đâu, không đau."
“Cậu vẫn luôn như vậy.” Kỷ Thương Hải bất đắc dĩ nói: “Khi nào mới có thể nhìn thấy cậu làm nũng với tôi đây?”
Lăng Vân Phàm dở khóc dở cười: "Nhìn chiều cao và hình dáng của tôi này, cậu xác định muốn xem tôi làm nũng sao?"
Kỷ Thương Hải mỉm cười gật đầu.
Lăng Vân Phàm: "Sở thích của cậu thật kỳ lạ."
Kỷ Thương Hải không tỏ ý kiến.
Những lời nói vui đùa khiến Lăng Vân Phàm căng thẳng, bây giờ đã thả lỏng ra rất nhiều.
Sau khi bôi thuốc cho Lăng Vân Phàm xong, Kỷ Thương Hải vặn nắp lọ thuốc lại và ném chiếc tăm bông đã dùng vào thùng rác: " Cậu đi nghỉ trưa đi, tôi phải quay lại công ty."
Lăng Vân Phàm: "Hả?"
“Ngạc nhiên như vậy?” Kỷ Thương Hải cười nói: “Không thể chỉ đi làm mỗi nửa ngày được.”
Lăng Vân Phàm: "Ừ, cũng đúng."
“Được rồi, cậu đi nghỉ trưa đi.” Giọng điệu của Kỷ Thương Hải tuy ôn hòa nhưng lại ẩn chứa sự cứng rắn không khoan nhượng.
Mặc dù Lăng Vân Phàm vội vàng muốn rời đi, nhưng cậu không thể cạy cửa ngay trước mặt Kỷ Thương Hải được, vì vậy cậu buớc về phía phòng ngủ.
Sau khi xác nhận Lăng Vân Phàm đã nằm xuống, Kỷ Thương Hải đóng cửa phòng ngủ lại và rời khỏi nhà.
Lăng Vân Phàm đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng đóng mở cửa truyền ra từ phòng khách.
Cậu không nhúc nhích, nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, sau khi xác định Kỷ Thương Hải sẽ không quay lại nữa, cậu mới đứng dậy đi tới cửa, xắn tay áo lên, nghiến răng nghiến lợi mà nói với cánh cửa, "Anh cửa này, hôm nay có anh thì sẽ không có tôi, tôi nói truớc đấy. "
Trước đó, Lăng Vân Phàn đến làm việc cho nhà hàng, khi cậu đang dọn bàn đồ ăn thừa của khách, cậu tìm thấy một đĩa sườn heo om gần như còn nguyên vẹn.
Khi ấy, Lăng Vân Phàm thường ăn bánh bao hấp để tiết kiệm tiền và trả nợ, làm sao cậu có thể nhìn thấy một đĩa thịt mà không bị cám dỗ chứ.
Vì vậy thừa lúc không có ai chú ý, Lăng Vân Phàm mang đĩa sườn kho vào bếp, định hâm nóng lại trong nồi rồi mang về nhà.
Ngay khi cậu đang gói sườn vào túi nhựa, tình cờ anh Hùng chủ nhà hàng cũng bước vào bếp.
Lăng Vân Phàm sợ anh Hùng nghĩ mình đang ăn vụng, vội vàng nói: " Món sườn kho này là đồ ăn thừa của khách hàng. "
Anh Hùng ngậm một điếu thuốc trong miệng, nhìn Lăng Vân Phàm từ trên xuống dưới: " Sao cậu lại mang đồ ăn thừa trở lại bếp vậy?"
Lăng Vân Phàm ngại mặt mũi, cậu không dám nói mình không có gì ăn, hiện tại rất đói bụng, cậu nghiêm mặt nói: “Em thích ăn sườn kho, em rất thích, nhìn thấy thừa nhiều như vậy, em cảm thấy rất lãng phí, hâm nóng lại vẫn còn ăn được, không còn cách nào khác, em rất thích món này, từ nhỏ em đã thích ăn món này rồi."
Anh Hùng không nói gì, vỗ vai Lăng Vân Phàm, xoay người rời đi.
Vào ngày thứ hai, khi Lăng Vân Phàm kết thúc công việc và chuẩn bị về nhà cho thuê, con gái của Trịnh Hùng, Trịnh Tư Thanh ra ngăn cậu lại: “Anh này, anh đừng vội rời đi, nhà hàng của chúng ta có bữa ăn cho nhân viên đó, anh không biết sao?"
“Bữa ăn dành cho nhân viên?” Lăng Vân Phàm dừng lại.
Trịnh Tư Thanh: "Đúng vậy, ở phía sau bếp á, mọi người đều ở đấy cả. Anh đi nhanh lên, đến chậm sẽ hết thịt mất."
Khi Lăng Vân Phàm đến phía sau nhà bếp, cậu thấy mọi người trong nhà hàng đều có mặt đông đủ ở đây.
Ông chủ Trịnh Hùng cũng ở đó, nhìn thấy cậu liền cười sảng khoái: "Đây không phải là cậu nhóc hôm qua thích ăn sườn kho tộ sao? Nào, bữa cơm nhân viên hôm nay là món sườn kho tộ, cho cậu ăn ngon luôn."
Kể từ ngày đó, mọi người trong nhà hàng đều nghĩ rằng Lăng Vân Phàm thích món sườn kho tộ.
Lăng Vân Phàm chưa bao giờ tiết lộ vấn đề này cho bất kì ai.
Nhưng tại sao Kỷ Thương Hải gần ba năm không gặp lại cảm thấy cậu thích món sườn kho?
Trừ khi……
Kỷ Thương Hải theo dõi điện thoại di động của cậu.
Suy nghĩ đáng sợ này vừa xuất hiện trong đầu Lăng Vân Phàm, cậu liền vô thức liếc nhìn chiếc điện thoại di động mới được đặt sang một bên kia.
Nhưng nếu Kỷ Thương Hải thực sự nghe được cuộc trò chuyện giữa cậu và Trịnh Tư Thanh, thì Kỷ Thương Hải cũng phải biết việc cậu giả mất trí nhớ.
Tại sao hắn không vạch trần cậu?
Còn bồi cậu diễn kịch?
"Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?" Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lăng Vân Phàm, Kỷ Thương Hải lo lắng đưa tay ra sờ sờ trán của cậu.
Lăng Vân Phàm đột ngột quay đầu lại, tránh thoát khỏi bàn tay của Kỷ Thương Hải.
Bàn tay đang vươn ra của Kỷ Thương Hải cứng đờ tại chỗ, lông mày khẽ nhúc nhích, vẻ mặt lập tức trở lại bình thường, hắn bình tĩnh thu tay về, cười nói: "Tôi làm cậu sợ sao? Thực xin lỗi, nếu như cậu có chỗ nào không thoải mái thì hãy nói cho tôi biết. Ăn cơm truớc đi."
Vừa nói, hắn vừa lấy rau từ trong lồng giữ nhiệt ra đặt lên bàn, múc đầy hai bát cơm.
Lăng Vân Phàm cũng không muốn làm bầu không khí trở nên căng thẳng, liền mở ghế ra ngồi xuống, nhận lấy bát cơm từ trong tay Kỷ Thương Hải: "Cám ơn."
“Ăn nhiều một chút.” Kỷ Thương Hải cười nói, “Vết thương của cậu còn đau không?”
Lăng Vân Phàm: "Có chút đau, không thành vấn đề."
Kỷ Thương Hải ngồi xuống đối diện với Lăng Vân Phàm, bưng bát cơm lên, "Đợi cơm nước xong, tôi đổi thuốc cho cậu."
"Được, cảm ơn." Lăng Vân Phàm ăn hai ngụm cơm, trầm ngâm nhai hai miếng, sau khi nuốt xuống đột nhiên nói: "Làm sao để mở cửa vậy?"
Kỷ Thương Hải tay đang cầm đũa khẽ dừng lại, ngẩng đầu cười, ra vẻ không hiểu hỏi: "Cửa nào?"
Lăng Vân Phàm: "Chính là cửa, cửa ở lối ra vào ấy."
Kỷ Thương Hải hỏi một đằng trả lời một lẻo: "Cậu muốn đi đâu sao? Tôi có thể đi với cậu. Hiện giờ cậu đang bị mất trí nhớ, tôi lo lắng cậu sẽ đi lạc."
"Chỉ...chỉ là..." Lăng Vân Phàm lắp bắp, "Hôm nay có người gõ cửa, chắc là từ công ty bất động sản. Tôi muốn mở cửa, nhưng mở không ra."
“Thật sự.” Kỷ Thương Hải cúi đầu, gắp hai hạt cơm bỏ vào trong miệng, nhàn nhạt nói: “Vậy cậu chờ một chút, tôi dạy cậu cách mở cửa.”
“Được.” Thấy Kỷ Thương Hải đồng ý nhanh như vậy, Lăng Vân Phàm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau rửa chén bát, phối hợp ăn ý thu dọn vệ sinh.
Lăng Vân Phàm lau sạch nước trên tay, sốt ruột hỏi: "Có thể dạy tôi mở cửa được không?"
“Ừ.” Kỷ Thương Hải gật đầu, đi tới hướng cửa ra vào.
Lăng Vân Tham theo sau hắn đi đến cửa.
Cánh cửa mật mã màu nâu sẫm đứng đó, im lìm và kiên cố, cách ly mọi thứ với thế giới bên ngoài.
Kỷ Thương Hải: “ Cậu xem, đây là cách mở cửa.” Vừa nói, hắn vừa trượt mở nắp mật mã, ấn nhẹ vào giữa rồi ấn tay nắm cửa xuống, chỉ nghe một tiếng cạch, cửa liền mở ra.
Lăng Vân Phàm: "?"
Tôi cũng làm theo cách tương tự mà!! Tại sao cửa mở không ra?
Của mà cũng có hai mặt sao?
“ Để tôi thử” Lăng Vân Phàm bước tới, làm theo các bước tương tự, cậu trượt mở nắp và ấn nhẹ, nhưng cánh cửa vẫn không hề có phản ứng.
Lăng Vân Phàm quay sang nhìn Kỷ Thương Hải: " Tôi làm theo i cậu, tại sao cửa vẫn không mở ra?"
"Hả? Chuyện gì vậy?" Kỷ Thương Hải vẻ mặt khó hiểu.
" Cậu không biết à?" Lăng Vân Phàm kinh ngạc.
Kỷ Thương Hải áy náy nhìn Lăng Vân Phàm: "Bởi vì tôi ở bên nước ngoài nửa năm, tôi thực sự không biết cách vận hành những thứ ở trong nhà này, để tôi đi tìm bản hướng dẫn mới được."
Lăng Vân Phàm: "Cái này..."
"Buổi tối tôi sẽ tìm sách hướng dẫn và nghiên cứu kỹ." Kỷ Thương Hải nắm chặt tay nắm cửa, đóng cửa lại, bình tĩnh đẩy cửa ra, sau khi xác định cửa đã đóng chặt, hắn mới trấn an thu tay về, cong môi cười khẽ nói: "Trước quên chuyện cửa đi, dù sao cậu cũng không vội đi ra ngoài, ra đây ngồi trên sô pha này, để tôi xem vết thương của cậu, tiện thể đổi thuốc cho cậu luôn."
Trong lòng Lăng Vân Phàm gào thét: Anh à, em đang vội lắm! Em muốn đi làm lại sớm để trả nợ!
Hành động thực sự của Lăng Vân Phàm: ngoan ngoãn đi đến ghế sô pha ngồi xuống, đợi Kỷ Thương Hải mang hộp thuốc đến.
Kỷ Thương Hải ngồi bên cạnh Lăng Vân Phàm, lấy iốt và tăm bông từ hộp thuốc ra, cẩn thận thay băng để kiểm tra vết thương cho Lăng Vân Phàm.
" Nếu đau thì cứ nói” Kỷ Thương Hải nói.
Lăng Vân Phàm: "Không sao đâu, không đau."
“Cậu vẫn luôn như vậy.” Kỷ Thương Hải bất đắc dĩ nói: “Khi nào mới có thể nhìn thấy cậu làm nũng với tôi đây?”
Lăng Vân Phàm dở khóc dở cười: "Nhìn chiều cao và hình dáng của tôi này, cậu xác định muốn xem tôi làm nũng sao?"
Kỷ Thương Hải mỉm cười gật đầu.
Lăng Vân Phàm: "Sở thích của cậu thật kỳ lạ."
Kỷ Thương Hải không tỏ ý kiến.
Những lời nói vui đùa khiến Lăng Vân Phàm căng thẳng, bây giờ đã thả lỏng ra rất nhiều.
Sau khi bôi thuốc cho Lăng Vân Phàm xong, Kỷ Thương Hải vặn nắp lọ thuốc lại và ném chiếc tăm bông đã dùng vào thùng rác: " Cậu đi nghỉ trưa đi, tôi phải quay lại công ty."
Lăng Vân Phàm: "Hả?"
“Ngạc nhiên như vậy?” Kỷ Thương Hải cười nói: “Không thể chỉ đi làm mỗi nửa ngày được.”
Lăng Vân Phàm: "Ừ, cũng đúng."
“Được rồi, cậu đi nghỉ trưa đi.” Giọng điệu của Kỷ Thương Hải tuy ôn hòa nhưng lại ẩn chứa sự cứng rắn không khoan nhượng.
Mặc dù Lăng Vân Phàm vội vàng muốn rời đi, nhưng cậu không thể cạy cửa ngay trước mặt Kỷ Thương Hải được, vì vậy cậu buớc về phía phòng ngủ.
Sau khi xác nhận Lăng Vân Phàm đã nằm xuống, Kỷ Thương Hải đóng cửa phòng ngủ lại và rời khỏi nhà.
Lăng Vân Phàm đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng đóng mở cửa truyền ra từ phòng khách.
Cậu không nhúc nhích, nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, sau khi xác định Kỷ Thương Hải sẽ không quay lại nữa, cậu mới đứng dậy đi tới cửa, xắn tay áo lên, nghiến răng nghiến lợi mà nói với cánh cửa, "Anh cửa này, hôm nay có anh thì sẽ không có tôi, tôi nói truớc đấy. "