Chương 18: Đương nhiên là ngủ chung giường
Lăng Vân Phàm vốn đã không thoải mái, nhưng khi Kỷ Thương Hải đưa tay ra che, cậu đột nhiên cảm thấy chóng mặt, khó thở mà ngã xuống.
Đoạn ký ức kia, nhiều năm sau đó được Lăng Vân Phàm nhớ lại, đã trở nên rất mờ hồ.
Cậu mơ hồ nhớ có một giáo viên đã chạy tới và kéo Kỷ Thương Hải ra khỏi cậu, Kỷ Thương Hải bật khóc nức nở, khóc khàn cả giọng: "Tại sao tôi lại là alpha, tại sao chứ?"
Chuyện sau đó, Lăng Vân Phàm không thể nhớ rõ.
..
Khi Lăng Vân Phàm tỉnh dậy, cậu đã ở trong một bệnh viện sặc mùi thuốc khử trùng.
Mẹ Lăng nói với Lăng Vân Phàm là có một bạn học cùng lớp đã phân hóa thành omega quên uống thuốc ức chế nên mới phát tình ngay ở trường, cậu bị pheromone kích thích, gây ra rối loạn pheromone, cậu cần phải được nghỉ ngơi thật tốt một thời gian.
Nhưng Lăng Vân Phàm không nghĩ như vậy, bởi vì trước khi ngửi thấy mùi thơm đó, cơ thể cậu đã bắt đầu nóng bừng rồi.
Nhưng những điều này không còn quan trọng nữa.
Khi Lăng Vân Phàm hỏi về Kỷ Thương Hải, mẹ Lăng nói bà không biết, có thể một Alpha như Kỷ Thương Hải cũng bị kích thích bởi pheromone, cho nên hắn mới đột nhiên mất kiểm soát như vậy.
Trong thời gian Lăng Vân Phàm ở nhà dưỡng thương, giáo viên, bạn học và bạn bè của cậu đều đã đến thăm cậu, chỉ có Kỷ Thương Hải là không đến.
Lúc đầu, Lăng Vân Phàm kìm nén sự tức giận của mình, nhưng sau đó cảm thấy mất mát.
Cậu thầm quyết định, chỉ cần Kỷ Thương Hải giải thích cho cậu tại sao lúc đó hắn lại nói những lời gây tổn thương như vậy, cậu sẽ lập tức hòa giải với hắn.
Nhưng Kỷ Thương Hài không những không đến tìm cậu mà còn đột ngột bỏ học.
Lăng Vân Phàm buồn bã một lúc lâu, cảm thấy hai người họ giống như khúc gỗ trôi dạt trong biển cả bao la bị chia thành hai nửa, trôi dạt rồi chìm nghỉm, không còn liên kết được với nhau.
Cho đến một năm sau, Lăng Vân Phàm gặp lại Kỷ Thương Hải ở trường cấp 3.
-
-
Đêm tối, đồng hồ treo tường kêu tích tắc, Lăng Vân Phàm đang ngồi trên ghế sô pha, trong tay bưng nước nóng mà Kỷ Thương Hải rót cho cậu, đắp chăn Kỷ Thương Hải đưa tới hai chân, lắng nghe hắn nói chuyện ngày đó hắn và cậu quen nhau như thế nào, một cảm giác hoài niệm tràn ngập trong lòng cậu như lật lại những bức ảnh cũ.
Giọng nói của Kỷ Thương Hải nhẹ nhàng như suối chảy róc rách, chậm rãi chảy vào tai, khiến người ta không khỏi nín thở lắng nghe.
Mặc dù Lăng Vân Phàm không quên bất cứ thứ gì trong số đó, nhưng cậu vẫn lắng nghe rất nghiêm túc.
Điều mà Lăng Vân Phàm không ngờ tới chính là, bản thân truớc đây trong mắt Kỷ Thương Hải tính cách nhiệt tình như ánh mặt trời, luôn luôn được mọi người vây quanh.
Nếu Lăng Vân Phàm không phải giả vờ mất trí nhớ, cậu thực sự muốn nói một câu dở khóc dở cuời: "Không đến mức đó đâu mà!"
Cuối cùng, Kỷ Thương Hải nói về ngày mà đặc điểm thứ hai được công bố, thời điểm mà hai người nổ ra mâu thuẫn.
Đây là những chuyện mà Lăng Vân Phàm đang chờ.
Lăng Vân Phàm thực sự muốn biết hồi đó Kỷ Thương Hải nhìn nhận vấn đề này như thế nào, tại sao lúc đó hắn lại bỏ học mà không nói một lời nào.
Nhưng khi Kỷ Thương Hải nói đến chuyện này, hắn đột nhiên trầm mặc, trong mắt lâm vào trầm tư.
Lăng Vân Phàm vội vã vò đầu bứt tai, nhịn không được mà mở miệng hỏi: "Sau đó, cậu nhìn thấy chữ alpha được viết trên bảng chẩn đoán của mình sao?"
Kỷ Thương Hải ngẩng đầu nhìn Lăng Vân Phàm, đột nhiên mỉm cười dịu dàng, đáp: " Trải qua chuyện gia đình hồi nhỏ nên khi đó tôi thực sự muốn trở thành Omega, vì vậy sau khi nhìn thấy bảng chẩn đoán, tôi đã rất xúc động và mắng cậu hai câu, nhưng... tôi ngay lập tức hối hận, khóc xin lỗi cậu, cũng muốn hỏi cậu, thậm chí nếu tôi là alpha, điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc cậu sẽ ở bên tôi, phải không?"
Vừa nói, Kỷ Thương Hải vừa nâng ly rượu trong tay lên môi nhấp một ngụm, bởi vì bị bàn tay ấm áp của hắn nắm lấy nên đá lạnh trong ly đã tan hết, vị đắng nhàn nhạt của rượu whisky ở nhiệt bình thường ngay lập tức tràn ngập khắp trong khoang miệng hắn, Kỷ Thương Hải tiếp tục nói: "Cũng may cậu không giận tôi, cậu nói cho dù tôi là alpha, cậu cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh tôi."
Lăng Vân Phàm sửng sốt.
Sự thật này khác một trời một vực với kí ức của cậu.
Lăng Vân Phàm do dự: "Cái gì? Chúng ta...liền hòa giải như vậy sao?"
"Đúng vậy." Kỷ Thương Hải gật đầu kiên quyết, " Quan hệ vẫn tốt như trước, ngày nào hai chúng ta cũng đều đi học cùng nhau. "
Lăng Vân Phàm tràn đầy bối rối, cảm thấy khó chịu nên cậu cúi đầu vén nhẹ mái tóc trước trán lên.
Kỷ Thương Hải đặt ly rượu trong tay lên bàn trà, đứng dậy nói với Lăng Vân Phàm: "Đã khuya rồi, cậu nên nghỉ ngơi đi."
Lăng Vân Phàm quay đầu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường phòng khách: "Không phải mới mười rưỡi thôi sao?"
Trước kia vào giờ này, ca đêm của cậu ở quán bar mới bắt đầu.
Kỷ Thương Hải: "Bác sĩ nói cậu cần phải nghỉ ngơi."
"Vậy được." Lăng Vân Phàm gấp chăn trên người, "Tôi ngủ ở đâu?
Kỷ Thương Hải cười nói, "Ngủ phòng ngủ chính."
Lăng Vân Phàm: "Hả? Nếu tôi ngủ ở phòng ngủ chính, thì cậu ngủ ở đâu?"
Kỷ Thương Hải không trả lời, cong đôi mắt lên nhìn Lăng Văn Phàm, điều này khiến Lăng Vân Phàm cảm thấy sợ hãi, trong lòng tràn ngập dự cảm không lành.
Quả nhiên, Kỷ Thương Hải cong môi cười ranh mãnh, "Đương nhiên là ngủ chung giường với cậu rồi."
Lăng Vân Phàm: "..."
Lăng Vân Phàm sững sờ trong hai giây, giũ chiếc chăn mới được gấp trong tay ra rồi từ từ nằm xuống ghế sô pha.
Cậu cười gượng: "Tôi đột nhiên cảm thấy chiếc ghế sô pha này rất thoải mái, không bằng đêm nay tôi ngủ ở đây nhé."
Chính mẹ của chú tôi đã tập đàn nhị với bản nhạc piano, thật quá đáng. (*)
Bản raw là: " 是舅舅的母亲练二胡用钢琴谱,就他妈离谱" như vầy, mà ko hiểu í của câu này cho lắm.
Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng ngủ chung giường với bất kì ai, lỡ như tư thế ngủ của cậu cực kỳ xấu, nghiến răng nghiến lợi rồi mộng du thì phải làm sao? Nếu như trong lúc mơ mơ màng màng cậu nói với hắn là cậu đang giả vờ mất trí nhớ thì phải làm sao?
Không, không, không, cậu không được ngủ với Kỷ Thuơng Hải, có quá nhiều điều mà cậu không thể kiểm soát được!
Kỷ Thương Hải nhìn thấy bộ dạng như quả dưa của Lăng Vân Phàm, càng cười tươi hơn, không nhanh không chậm mà ngồi xuống bên cạnh Lăng Vân Phàm: "Cậu thấy chiếc ghế sô pha này có thoải mái không?"
Lăng Vân Phàm: "Có."
Kỷ Thương Hải: "Hai chúng ta đã cùng nhau lựa chọn chiếc ghế sô pha này. Đêm đó khi về đến nhà, chúng ta đã ở trên đó..." Hắn ngập ngừng nói, cười đầy ẩn ý.
Lăng Vân Phàm: "..."
Chúng ta làm gì ở trên đó chứ!!!
Đấu địa chủ? Tạc kim hoa? Pussy DOS? Xem đồng hồ đeo tay dạ quang? (*)
(*) lần lượt toàn game kiểu TQ: đấu địa chủ, tạc kim hoa, Pusoy DOS (hoặc Poker Philippines, còn được gọi là Chikicha hoặc Sikitcha hoặc Big Two) còn từ đồng hồ đeo tay dạ quang nghĩa bóng là gạ nên giường ko.
Sao hắn có thể nói một nửa như vậy chứ! Hắn không cảm thấy nghẹn sao?!
Nói chuyện một nửa thì thôi đi!
Cậu đừng cười nữa!
Cmn cậu đừng cười!
Cậu đừng cười đẹp như vậy, tôi nhổ, cười khó hiểu như vậy làm gì chứ, làm cho người ta sởn cả gai ốc.!
Lăng Vân Phàm: "...A? Chuyện gì xảy ra giữa chúng ta ở đây vậy?"
Cậu nói xong, đột nhiên phát hiện bởi vì Kỷ Thương Hải chậm rãi nghiêng người, cho nên tư thế giữa hai người đã trở nên rất thân mật cùng ái muội.
Kỷ Thương Hải ngồi ở mép ghế sô pha, hai tay đặt ở bên hông Lăng Vân Phàm, mơ hồ vây lấy cậu, cười hỏi: " Một chút ấn tượng cậu đều không nhớ sao?"
Lăng Vân Phàm không chút do dự: "Không nhớ."
Tôi có ấn tượng cái beep, tôi đã không gặp cậu hơn ba năm rồi, tại sao cậu lại có thể nói ra những câu vô sỉ về việc cùng nhau chọn một chiếc ghế sô pha mà không thèm đỏ mặt chứ hả, tại sao cậu không nói chúng ta đã cùng nhau gia nhập Thời đại đồ đồng? hạm đội Trisolaran? Độ tin cậy thậm chí còn cao hơn nữa đó!
Kỷ Thương Hải càng lúc càng gần, trong giọng nói mang theo ý cười: "Vậy chúng ta tái hiện lại cảnh đấy một chút, nói không chừng cậu có thể nhớ lại."
Đoạn ký ức kia, nhiều năm sau đó được Lăng Vân Phàm nhớ lại, đã trở nên rất mờ hồ.
Cậu mơ hồ nhớ có một giáo viên đã chạy tới và kéo Kỷ Thương Hải ra khỏi cậu, Kỷ Thương Hải bật khóc nức nở, khóc khàn cả giọng: "Tại sao tôi lại là alpha, tại sao chứ?"
Chuyện sau đó, Lăng Vân Phàm không thể nhớ rõ.
..
Khi Lăng Vân Phàm tỉnh dậy, cậu đã ở trong một bệnh viện sặc mùi thuốc khử trùng.
Mẹ Lăng nói với Lăng Vân Phàm là có một bạn học cùng lớp đã phân hóa thành omega quên uống thuốc ức chế nên mới phát tình ngay ở trường, cậu bị pheromone kích thích, gây ra rối loạn pheromone, cậu cần phải được nghỉ ngơi thật tốt một thời gian.
Nhưng Lăng Vân Phàm không nghĩ như vậy, bởi vì trước khi ngửi thấy mùi thơm đó, cơ thể cậu đã bắt đầu nóng bừng rồi.
Nhưng những điều này không còn quan trọng nữa.
Khi Lăng Vân Phàm hỏi về Kỷ Thương Hải, mẹ Lăng nói bà không biết, có thể một Alpha như Kỷ Thương Hải cũng bị kích thích bởi pheromone, cho nên hắn mới đột nhiên mất kiểm soát như vậy.
Trong thời gian Lăng Vân Phàm ở nhà dưỡng thương, giáo viên, bạn học và bạn bè của cậu đều đã đến thăm cậu, chỉ có Kỷ Thương Hải là không đến.
Lúc đầu, Lăng Vân Phàm kìm nén sự tức giận của mình, nhưng sau đó cảm thấy mất mát.
Cậu thầm quyết định, chỉ cần Kỷ Thương Hải giải thích cho cậu tại sao lúc đó hắn lại nói những lời gây tổn thương như vậy, cậu sẽ lập tức hòa giải với hắn.
Nhưng Kỷ Thương Hài không những không đến tìm cậu mà còn đột ngột bỏ học.
Lăng Vân Phàm buồn bã một lúc lâu, cảm thấy hai người họ giống như khúc gỗ trôi dạt trong biển cả bao la bị chia thành hai nửa, trôi dạt rồi chìm nghỉm, không còn liên kết được với nhau.
Cho đến một năm sau, Lăng Vân Phàm gặp lại Kỷ Thương Hải ở trường cấp 3.
-
-
Đêm tối, đồng hồ treo tường kêu tích tắc, Lăng Vân Phàm đang ngồi trên ghế sô pha, trong tay bưng nước nóng mà Kỷ Thương Hải rót cho cậu, đắp chăn Kỷ Thương Hải đưa tới hai chân, lắng nghe hắn nói chuyện ngày đó hắn và cậu quen nhau như thế nào, một cảm giác hoài niệm tràn ngập trong lòng cậu như lật lại những bức ảnh cũ.
Giọng nói của Kỷ Thương Hải nhẹ nhàng như suối chảy róc rách, chậm rãi chảy vào tai, khiến người ta không khỏi nín thở lắng nghe.
Mặc dù Lăng Vân Phàm không quên bất cứ thứ gì trong số đó, nhưng cậu vẫn lắng nghe rất nghiêm túc.
Điều mà Lăng Vân Phàm không ngờ tới chính là, bản thân truớc đây trong mắt Kỷ Thương Hải tính cách nhiệt tình như ánh mặt trời, luôn luôn được mọi người vây quanh.
Nếu Lăng Vân Phàm không phải giả vờ mất trí nhớ, cậu thực sự muốn nói một câu dở khóc dở cuời: "Không đến mức đó đâu mà!"
Cuối cùng, Kỷ Thương Hải nói về ngày mà đặc điểm thứ hai được công bố, thời điểm mà hai người nổ ra mâu thuẫn.
Đây là những chuyện mà Lăng Vân Phàm đang chờ.
Lăng Vân Phàm thực sự muốn biết hồi đó Kỷ Thương Hải nhìn nhận vấn đề này như thế nào, tại sao lúc đó hắn lại bỏ học mà không nói một lời nào.
Nhưng khi Kỷ Thương Hải nói đến chuyện này, hắn đột nhiên trầm mặc, trong mắt lâm vào trầm tư.
Lăng Vân Phàm vội vã vò đầu bứt tai, nhịn không được mà mở miệng hỏi: "Sau đó, cậu nhìn thấy chữ alpha được viết trên bảng chẩn đoán của mình sao?"
Kỷ Thương Hải ngẩng đầu nhìn Lăng Vân Phàm, đột nhiên mỉm cười dịu dàng, đáp: " Trải qua chuyện gia đình hồi nhỏ nên khi đó tôi thực sự muốn trở thành Omega, vì vậy sau khi nhìn thấy bảng chẩn đoán, tôi đã rất xúc động và mắng cậu hai câu, nhưng... tôi ngay lập tức hối hận, khóc xin lỗi cậu, cũng muốn hỏi cậu, thậm chí nếu tôi là alpha, điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc cậu sẽ ở bên tôi, phải không?"
Vừa nói, Kỷ Thương Hải vừa nâng ly rượu trong tay lên môi nhấp một ngụm, bởi vì bị bàn tay ấm áp của hắn nắm lấy nên đá lạnh trong ly đã tan hết, vị đắng nhàn nhạt của rượu whisky ở nhiệt bình thường ngay lập tức tràn ngập khắp trong khoang miệng hắn, Kỷ Thương Hải tiếp tục nói: "Cũng may cậu không giận tôi, cậu nói cho dù tôi là alpha, cậu cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh tôi."
Lăng Vân Phàm sửng sốt.
Sự thật này khác một trời một vực với kí ức của cậu.
Lăng Vân Phàm do dự: "Cái gì? Chúng ta...liền hòa giải như vậy sao?"
"Đúng vậy." Kỷ Thương Hải gật đầu kiên quyết, " Quan hệ vẫn tốt như trước, ngày nào hai chúng ta cũng đều đi học cùng nhau. "
Lăng Vân Phàm tràn đầy bối rối, cảm thấy khó chịu nên cậu cúi đầu vén nhẹ mái tóc trước trán lên.
Kỷ Thương Hải đặt ly rượu trong tay lên bàn trà, đứng dậy nói với Lăng Vân Phàm: "Đã khuya rồi, cậu nên nghỉ ngơi đi."
Lăng Vân Phàm quay đầu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường phòng khách: "Không phải mới mười rưỡi thôi sao?"
Trước kia vào giờ này, ca đêm của cậu ở quán bar mới bắt đầu.
Kỷ Thương Hải: "Bác sĩ nói cậu cần phải nghỉ ngơi."
"Vậy được." Lăng Vân Phàm gấp chăn trên người, "Tôi ngủ ở đâu?
Kỷ Thương Hải cười nói, "Ngủ phòng ngủ chính."
Lăng Vân Phàm: "Hả? Nếu tôi ngủ ở phòng ngủ chính, thì cậu ngủ ở đâu?"
Kỷ Thương Hải không trả lời, cong đôi mắt lên nhìn Lăng Văn Phàm, điều này khiến Lăng Vân Phàm cảm thấy sợ hãi, trong lòng tràn ngập dự cảm không lành.
Quả nhiên, Kỷ Thương Hải cong môi cười ranh mãnh, "Đương nhiên là ngủ chung giường với cậu rồi."
Lăng Vân Phàm: "..."
Lăng Vân Phàm sững sờ trong hai giây, giũ chiếc chăn mới được gấp trong tay ra rồi từ từ nằm xuống ghế sô pha.
Cậu cười gượng: "Tôi đột nhiên cảm thấy chiếc ghế sô pha này rất thoải mái, không bằng đêm nay tôi ngủ ở đây nhé."
Chính mẹ của chú tôi đã tập đàn nhị với bản nhạc piano, thật quá đáng. (*)
Bản raw là: " 是舅舅的母亲练二胡用钢琴谱,就他妈离谱" như vầy, mà ko hiểu í của câu này cho lắm.
Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng ngủ chung giường với bất kì ai, lỡ như tư thế ngủ của cậu cực kỳ xấu, nghiến răng nghiến lợi rồi mộng du thì phải làm sao? Nếu như trong lúc mơ mơ màng màng cậu nói với hắn là cậu đang giả vờ mất trí nhớ thì phải làm sao?
Không, không, không, cậu không được ngủ với Kỷ Thuơng Hải, có quá nhiều điều mà cậu không thể kiểm soát được!
Kỷ Thương Hải nhìn thấy bộ dạng như quả dưa của Lăng Vân Phàm, càng cười tươi hơn, không nhanh không chậm mà ngồi xuống bên cạnh Lăng Vân Phàm: "Cậu thấy chiếc ghế sô pha này có thoải mái không?"
Lăng Vân Phàm: "Có."
Kỷ Thương Hải: "Hai chúng ta đã cùng nhau lựa chọn chiếc ghế sô pha này. Đêm đó khi về đến nhà, chúng ta đã ở trên đó..." Hắn ngập ngừng nói, cười đầy ẩn ý.
Lăng Vân Phàm: "..."
Chúng ta làm gì ở trên đó chứ!!!
Đấu địa chủ? Tạc kim hoa? Pussy DOS? Xem đồng hồ đeo tay dạ quang? (*)
(*) lần lượt toàn game kiểu TQ: đấu địa chủ, tạc kim hoa, Pusoy DOS (hoặc Poker Philippines, còn được gọi là Chikicha hoặc Sikitcha hoặc Big Two) còn từ đồng hồ đeo tay dạ quang nghĩa bóng là gạ nên giường ko.
Sao hắn có thể nói một nửa như vậy chứ! Hắn không cảm thấy nghẹn sao?!
Nói chuyện một nửa thì thôi đi!
Cậu đừng cười nữa!
Cmn cậu đừng cười!
Cậu đừng cười đẹp như vậy, tôi nhổ, cười khó hiểu như vậy làm gì chứ, làm cho người ta sởn cả gai ốc.!
Lăng Vân Phàm: "...A? Chuyện gì xảy ra giữa chúng ta ở đây vậy?"
Cậu nói xong, đột nhiên phát hiện bởi vì Kỷ Thương Hải chậm rãi nghiêng người, cho nên tư thế giữa hai người đã trở nên rất thân mật cùng ái muội.
Kỷ Thương Hải ngồi ở mép ghế sô pha, hai tay đặt ở bên hông Lăng Vân Phàm, mơ hồ vây lấy cậu, cười hỏi: " Một chút ấn tượng cậu đều không nhớ sao?"
Lăng Vân Phàm không chút do dự: "Không nhớ."
Tôi có ấn tượng cái beep, tôi đã không gặp cậu hơn ba năm rồi, tại sao cậu lại có thể nói ra những câu vô sỉ về việc cùng nhau chọn một chiếc ghế sô pha mà không thèm đỏ mặt chứ hả, tại sao cậu không nói chúng ta đã cùng nhau gia nhập Thời đại đồ đồng? hạm đội Trisolaran? Độ tin cậy thậm chí còn cao hơn nữa đó!
Kỷ Thương Hải càng lúc càng gần, trong giọng nói mang theo ý cười: "Vậy chúng ta tái hiện lại cảnh đấy một chút, nói không chừng cậu có thể nhớ lại."