Chương 14: Muốn ở nhà cậu một đêm
Gần công viên có một tiệm cắt tóc nhỏ, chủ quán là một người đàn ông lớn tuổi, khỏe mạnh, có tay nghề cao, không chỉ thu tiền có tâm mà còn am hiểu thẩm mỹ của thời kỳ hoàng kim của điện ảnh và truyền hình Hồng Kông, Lăng Vân Phàm thường xuyên cắt tóc ở chỗ của ông chú.
Lăng Vân Phàm mỉm cười đẩy Kỷ Thương Hải đến trước mắt ông chú.
Ông chú từ từ nâng chiếc kéo răng cưa trong tay lên, xoẹt xoẹt hai lần trong không khí.
Kỷ Thương Hải: "..."
Kỷ Thương Hải nhỏ yếu và bất lực lùi lại phía sau nửa bước, bị Lăng Vân Phàm với một nụ cười nham hiểm túm lại và ấn xuống ghế.
Ông chú lấy tạp dề ra buộc quanh cổ Kỷ Thương Hải, hắn dồn khí vào đan điền, tiến lên một buớc, hai tay vung lên, lớn tiếng quát, " Tả Thanh Long hữu Bạch Hổ, lấy mười năm nghìn tiền cắt tóc. "
Lăng Vân Phàm vỗ tay tán thưởng: "Haha! Chất lượng vừa tốt, giá lại thấp!"
Ông chú: " Thiên vương cái địa hổ (*), ai bảo cháu là khách hàng quen chứ. "
*Thiên vương cái địa hổ ( 天王盖地虎): Ám hiệu giữa ám hiệu giữa đầu lĩnh thổ phỉ Tọa Sơn Điêu và Dương Tử Vinh trong Lâm Hải Tuyết Nguyên. Thổ phỉ hỏi "Thiên vương cái địa hổ", Dương Tử Vinh đáp "Bảo tháp trấn hà yêu”. Thiên vương cái địa hổ có nghĩa là: Nhà ngươi thật to gan, dám chọc đến ông đây.
( Tra trên gg thì nó ghi vậy á.)
Lăng Vân Phàm giơ ngón tay cái lên: “ Chú thật nể mặt cháu mà! "
Ông chú:" Bảo tháp trấn hà yêu, có muốn cạo lông mặt luôn không? "
Lăng Vân Phàm:" Đừng chú ơi, chú nhìn da cậu ấy thật mịn màng và non nớt, không chịu nổi bị chú cạo đâu. "
Sau một hồi thao thao bất tuyệt, cuối cùng ông chú cũng kéo chiếc khăn quàng cổ trên nguời Kỷ Thương Hải xuống: "Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão (*), cắt xong rồi, cháu thấy thế nào? "
(*) Nếu trời có tình thì ắt cũng phải già đi (vì thương xót cuộc chia ly)
- Sách Liệu hoa châu nhàn lục 蓼花洲閒錄 chép rằng câu “Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão” trong bài này được coi là thần cú, không ai đối được. Tới đời Tống, Thạch Diên Niên 石延年 (994-1041, tự Mạn Khanh 曼卿) mới đối bằng câu “Nguyệt như vô hận nguyệt thường viên” 月如無恨月常圓 (Trăng nếu không hận thì trăng thường tròn)
Kỷ Thương Hải vì cuộc đối thoại của hai người mà làm cho hoa mắt chóng mặt, nghe được ông chú nói như vậy, đột nhiên ngẩn ra, sau đó khẩn trương chẩm rãi ngẩng đầu, nhìn vào trong gương.
Ông chú đúng là có tài năng, không cắt ngắn đơn thuần mà tỉa mỏng rồi hớt ra sau tai, phần tóc mái lưa thưa được đưa lên phía trước xương chân mày, rất tinh tế và gọn gàng.
Quan trọng nhất là sau khi cắt tóc, các đường nét trên khuôn mặt của Kỷ Thương Hải lộ ra hoàn toàn, khuôn mặt tuy trẻ con nhưng các đường nét lại rõ ràng, tuấn tú.
Kỷ Thương Hải giống như không biết chính mình đang soi gương, lúc này bên cạnh có người nói: "Đôi mắt của cậu thật đẹp."
Kỷ Thương Hải sững sờ quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt cười của Lăng Vân Phàm, hắn lại nghe thấy Lăng Vân Phàm nói: "Giống như ẩn chứa rất nhiều ngôi sao."
Vì vậy, những ngôi sao từ sâu trong mắt Kỷ Thương Hải rơi xuống, rơi xuống ngực hắn, tạo ra một lỗ hổng lớn trong trái tim hắn, trong lỗ hỏng ấy tùy ý bén rễ và nảy mầm.
Ông chú vén sợi tóc mịn trên cổ Kỷ Thương Hải, cười sảng khoái: " Nhóc con, mắt của cháu có phải giống mẹ cháu không? Chú có rất nhiều kinh nghiệm, nhìn thoáng qua là biết!"
Kỷ Thương Hải không biết vì sao có chút thất thần, lẩm bẩm nói: "Giống mẹ..."
Lăng Vân Phàm mỉm cười nói, " Chú à, chú nói chuyện bình thường một chút được không? "
Ông chú, " Này! Chú nói chuyện đều rất là bình thường, chú nói chuyện không bình thường ở chỗ nào chứ? "
Lăng Vân Phàm vội vàng nói: " Bình thường, tất cả đều bình thường, không có gì là không bình thường cả, chú à, chú cắt tóc rất là đẹp, 10 điểm. "
Ông chú: “Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai(*), nếu cảm thấy đẹp thì lần sau lại đến nhé!”
(*) Nằm trong bài thơ Thương Tiến Tửu - Lý Bạch.
Lăng Vân Phàm kéo Kỷ Thương Hải lên, " Đương nhiên rồi, thưa chú, chúng cháu đi truớc, tạm biệt ạ. "
Trên đường về nhà, Kỷ Thương Hài không ngừng nghịch tóc, trong lòng có chút không thoải mái.
Sau đó Lăng Vân Phàm thì thầm vào tai hắn: " Đẹp, rất đẹp. "
Kỷ Thương Hải ngượng ngùng cười cuời, sau đó nhẹ giọng nói, " Không biết mẹ tớ có thích kiểu tóc mới này của tớ hay không. "
Lăng Vân Phàm: " Khẳng định là rất thích. "
Kỷ Thương Hải ậm ừ một tiếng, bước chân nhẹ nhàng.
Hai người chia tay trước cổng khu dân của Kỷ Thương Hải, Lăng Vân Phàm lững thững trở về nhà, cởi giày ra rồi hét lên: "Mẹ ơi, con về nhà rồi này!"
Mẹ Lăng đang xem TV trong phòng khách, trong khi giơ điều khiển từ xa lên để giảm âm lượng, bà nhìn Lăng Vân Phàm: "Con trai của mẹ đã về rồi à? Hả? Bóng rổ của con đâu? Lúc con đi ra ngoài không mang theo nó sao?"
Mẹ kiếp, Lăng Vân Phàm vỗ đầu: "Con để quên ở tiệm cắt tóc! Con quay lại lấy ngay đây."
Lăng Vân Phàm lại xỏ giày, chạy một mạch đến tiệm cắt tóc, mặc dù trời đã khuya nhưng ông chú vẫn không đóng cửa, cầm chiếc quạt đuôi mèo chờ cậu, dịu dàng cười với cậu: “ Con còn trẻ nên dễ quên."
Lăng Vân Phàm lấy lại quả bóng rổ, lấy một cây kem cũ từ người chú, vừa ăn vừa chậm rãi đi về phía nhà.
Khi đi ngang qua tiểu khu nơi Kỷ Thương Hải sống, Lăng Vân Phàm theo thói quen nhìn những luống hoa.
Ánh đèn đường mờ ảo không chiếu vào được bóng tối sau bồn hoa, thoạt nhìn là một vùng tối đen như mực, vắng vẻ trống trải.
Lăng Vân Phàm ngậm que kem trong miệng, thầm nghĩ: Đêm khuya rồi, chắc chắn không có ai, mình đang nhìn gì vậy trời?
Nhưng ngay khi Lăng Vân Phàm định nhấc chân rời đi, một vài tiếng nức nở ngắn ngủi truyền đến tai cậu.
Lăng Vân Phàm đột ngột dừng lại và lắng nghe cẩn thận, nhưng ngoại trừ tiếng xào xạc của những chiếc lá bị gió thổi ra, không còn âm thanh nào khác.
Trong một khoảnh khắc, Lăng Vân Phàm cảm thấy mình đã nghe nhầm, hoặc đó là tiếng mèo kêu hay gì đó khác.
Nhưng trùng hợp kỳ lạ, Lăng Vân Phàm không rời đi mà thận trọng bước về phía bồn hoa.
Khi nhìn thấy người trốn trong bóng tối sau bồn hoa, Lăng Vân Phàm giật mình đến mức tim đập lỡ nhịp.
Kỷ Thương Hải hai tay ôm đầu gối, co ro ngồi ở chỗ đó, ánh trăng lạnh lẽo rơi vào giọt nước mắt tràn ra từ khóe mắt hắn, lặng lẽ trượt xuống.
"Kỷ Thương Hải? Đêm khuya như vậy, sao cậu lại ngồi ở chỗ này khóc?" Lăng Vân Phàm vội vàng khom người, cảm thấy mình có hơi cao, liền nửa quỳ xuống, ôm lấy bả vai Kỷ Thương Hải, "Làm sao vậy? Cậu? Có chuyện gì xảy ra à?"
Đôi mắt của Kỷ Thương Hải đỏ hoe và mí mắt hơi sưng lên, trông hắn giống như đã khóc được khá lâu rồi.
Hắn đờ đẫn nhìn Lăng Vân Phàm, hắn không khóc không làm ầm ĩ, trong mắt hắn tràn ngập sự bình yên vô vọng khi biết sự thật, hắn mệt mỏi nói với giọng khàn khàn: “Bà ấy nói đúng, tớ không nên được sinh ra..."
"Cái gì?" Lăng Vân Phàm bối rối, "Ai nói?"
Nước mắt Kỷ Thương Hải trào ra, cả người như ướt đẫm trong nước mắt như đồ điện bị chập điện, hắn phớt lờ Lăng Vân Phàm, chỉ ngơ ngác tự nói với mình, lặp đi lặp lại những lời đứt quãng: “Không ai thích tôi, tất cả họ đều ghét tôi, tất cả mọi người đều ghét tôi... Mấy nguời đều có nguời thích, nhưng tôi thì không, chưa từng có ai yêu tôi, ở trường, ở nhà, khắp nơi, tất cả đều ghét tôi..."
“Kỷ Thương Hải.” Lăng Vân Phàm vỗ vỗ bả vai Kỷ Thương Hải, làm cho người hắn hướng về phía mình, “Làm sao vậy? Là bởi vì cậu cắt tóc lên mẹ cậu mới tức giận như thế sao?”
" Cậu không cần lo lắng cho tớ.” Kỷ Thương Hải nghẹn ngào đáp.
Lăng Vân Phàm lo lắng nói: "Làm sao tớ có thể không quan tâm đến cậu được, không phải chúng ta là bạn sao?"
Ánh mắt Kỷ Thương Hải lóe lên, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Vân Phàm: "Bạn bè?"
“Ừ.” Lăng Vân Phàm gật đầu thật mạnh.
Kỷ Thương Hải nghẹn ngào: "Vậy cậu có cảm thấy tớ phiền phức không? Tớ rất tăm tối, nhu nhược, chuyện gì cũng không giỏi, cái gì cũng không tốt."
Lăng Vân Phàm nhanh chóng nói: "Tớ nghĩ cậu rất là tốt."
Kỷ Thương Hải đưa tay ra nắm lấy ống tay áo của Lăng Vân Phàm, giống như người sắp chết đuối vớ được tấm ván nổi: "Cậu sẽ thích tớ chứ?"
Không kịp nghĩ ngợi, Lăng Vân Phàm vội vàng nói: "Tớ nhất định sẽ thích cậu mà. Tại sao cậu lại hỏi như vậy chứ? Chúng ta là bạn đã lâu, sau này nhất định vẫn sẽ là bạn."
Kỷ Thương Hải cầu xin: " Cậu ôm tớ."
Không chút do dự, Lăng Vân Phàm vươn tay ra ôm lấy Kỷ Thương Hải vào lòng, ôm chặt lấy hắn.
Được bao bọc bởi sự ấm áp, Kỷ Thương Hải dựa vào vai Lăng Vân Phàm, toàn thân run rẩy khóc một lúc, sau đó dần dần bình tĩnh lại.
Lăng Vân Phàm cảm thấy quần áo bên vai mình ướt đẫm, nhưng cậu không nói gì, vỗ lưng Kỷ Thương Hải an ủi: "Khá hơn chưa?"
“Ừ.” Kỷ Thương Hải không có ngẩng đầu, nói bằng giọng mũi
"Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ vì cắt tóc mà cậu bị mẹ mắng sao?" Lăng Vân Phàm cảm thấy áy náy, dù sao cậu cũng là người xúi giục Kỷ Thương Hải cắt tóc.
Kỷ Thương Hải trầm mặc hồi lâu, không trả lời, chỉ nói: "Tối nay tớ ở nhà cậu được không? Chỉ một đêm thôi."
Lăng Vân Phàm lập tức đồng ý: "Đương nhiên là được, đi thôi."
__________
Kỷ Thương Hải: "Cậu ôm tớ." ?
Lăng Vân Phàm mỉm cười đẩy Kỷ Thương Hải đến trước mắt ông chú.
Ông chú từ từ nâng chiếc kéo răng cưa trong tay lên, xoẹt xoẹt hai lần trong không khí.
Kỷ Thương Hải: "..."
Kỷ Thương Hải nhỏ yếu và bất lực lùi lại phía sau nửa bước, bị Lăng Vân Phàm với một nụ cười nham hiểm túm lại và ấn xuống ghế.
Ông chú lấy tạp dề ra buộc quanh cổ Kỷ Thương Hải, hắn dồn khí vào đan điền, tiến lên một buớc, hai tay vung lên, lớn tiếng quát, " Tả Thanh Long hữu Bạch Hổ, lấy mười năm nghìn tiền cắt tóc. "
Lăng Vân Phàm vỗ tay tán thưởng: "Haha! Chất lượng vừa tốt, giá lại thấp!"
Ông chú: " Thiên vương cái địa hổ (*), ai bảo cháu là khách hàng quen chứ. "
*Thiên vương cái địa hổ ( 天王盖地虎): Ám hiệu giữa ám hiệu giữa đầu lĩnh thổ phỉ Tọa Sơn Điêu và Dương Tử Vinh trong Lâm Hải Tuyết Nguyên. Thổ phỉ hỏi "Thiên vương cái địa hổ", Dương Tử Vinh đáp "Bảo tháp trấn hà yêu”. Thiên vương cái địa hổ có nghĩa là: Nhà ngươi thật to gan, dám chọc đến ông đây.
( Tra trên gg thì nó ghi vậy á.)
Lăng Vân Phàm giơ ngón tay cái lên: “ Chú thật nể mặt cháu mà! "
Ông chú:" Bảo tháp trấn hà yêu, có muốn cạo lông mặt luôn không? "
Lăng Vân Phàm:" Đừng chú ơi, chú nhìn da cậu ấy thật mịn màng và non nớt, không chịu nổi bị chú cạo đâu. "
Sau một hồi thao thao bất tuyệt, cuối cùng ông chú cũng kéo chiếc khăn quàng cổ trên nguời Kỷ Thương Hải xuống: "Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão (*), cắt xong rồi, cháu thấy thế nào? "
(*) Nếu trời có tình thì ắt cũng phải già đi (vì thương xót cuộc chia ly)
- Sách Liệu hoa châu nhàn lục 蓼花洲閒錄 chép rằng câu “Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão” trong bài này được coi là thần cú, không ai đối được. Tới đời Tống, Thạch Diên Niên 石延年 (994-1041, tự Mạn Khanh 曼卿) mới đối bằng câu “Nguyệt như vô hận nguyệt thường viên” 月如無恨月常圓 (Trăng nếu không hận thì trăng thường tròn)
Kỷ Thương Hải vì cuộc đối thoại của hai người mà làm cho hoa mắt chóng mặt, nghe được ông chú nói như vậy, đột nhiên ngẩn ra, sau đó khẩn trương chẩm rãi ngẩng đầu, nhìn vào trong gương.
Ông chú đúng là có tài năng, không cắt ngắn đơn thuần mà tỉa mỏng rồi hớt ra sau tai, phần tóc mái lưa thưa được đưa lên phía trước xương chân mày, rất tinh tế và gọn gàng.
Quan trọng nhất là sau khi cắt tóc, các đường nét trên khuôn mặt của Kỷ Thương Hải lộ ra hoàn toàn, khuôn mặt tuy trẻ con nhưng các đường nét lại rõ ràng, tuấn tú.
Kỷ Thương Hải giống như không biết chính mình đang soi gương, lúc này bên cạnh có người nói: "Đôi mắt của cậu thật đẹp."
Kỷ Thương Hải sững sờ quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt cười của Lăng Vân Phàm, hắn lại nghe thấy Lăng Vân Phàm nói: "Giống như ẩn chứa rất nhiều ngôi sao."
Vì vậy, những ngôi sao từ sâu trong mắt Kỷ Thương Hải rơi xuống, rơi xuống ngực hắn, tạo ra một lỗ hổng lớn trong trái tim hắn, trong lỗ hỏng ấy tùy ý bén rễ và nảy mầm.
Ông chú vén sợi tóc mịn trên cổ Kỷ Thương Hải, cười sảng khoái: " Nhóc con, mắt của cháu có phải giống mẹ cháu không? Chú có rất nhiều kinh nghiệm, nhìn thoáng qua là biết!"
Kỷ Thương Hải không biết vì sao có chút thất thần, lẩm bẩm nói: "Giống mẹ..."
Lăng Vân Phàm mỉm cười nói, " Chú à, chú nói chuyện bình thường một chút được không? "
Ông chú, " Này! Chú nói chuyện đều rất là bình thường, chú nói chuyện không bình thường ở chỗ nào chứ? "
Lăng Vân Phàm vội vàng nói: " Bình thường, tất cả đều bình thường, không có gì là không bình thường cả, chú à, chú cắt tóc rất là đẹp, 10 điểm. "
Ông chú: “Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai(*), nếu cảm thấy đẹp thì lần sau lại đến nhé!”
(*) Nằm trong bài thơ Thương Tiến Tửu - Lý Bạch.
Lăng Vân Phàm kéo Kỷ Thương Hải lên, " Đương nhiên rồi, thưa chú, chúng cháu đi truớc, tạm biệt ạ. "
Trên đường về nhà, Kỷ Thương Hài không ngừng nghịch tóc, trong lòng có chút không thoải mái.
Sau đó Lăng Vân Phàm thì thầm vào tai hắn: " Đẹp, rất đẹp. "
Kỷ Thương Hải ngượng ngùng cười cuời, sau đó nhẹ giọng nói, " Không biết mẹ tớ có thích kiểu tóc mới này của tớ hay không. "
Lăng Vân Phàm: " Khẳng định là rất thích. "
Kỷ Thương Hải ậm ừ một tiếng, bước chân nhẹ nhàng.
Hai người chia tay trước cổng khu dân của Kỷ Thương Hải, Lăng Vân Phàm lững thững trở về nhà, cởi giày ra rồi hét lên: "Mẹ ơi, con về nhà rồi này!"
Mẹ Lăng đang xem TV trong phòng khách, trong khi giơ điều khiển từ xa lên để giảm âm lượng, bà nhìn Lăng Vân Phàm: "Con trai của mẹ đã về rồi à? Hả? Bóng rổ của con đâu? Lúc con đi ra ngoài không mang theo nó sao?"
Mẹ kiếp, Lăng Vân Phàm vỗ đầu: "Con để quên ở tiệm cắt tóc! Con quay lại lấy ngay đây."
Lăng Vân Phàm lại xỏ giày, chạy một mạch đến tiệm cắt tóc, mặc dù trời đã khuya nhưng ông chú vẫn không đóng cửa, cầm chiếc quạt đuôi mèo chờ cậu, dịu dàng cười với cậu: “ Con còn trẻ nên dễ quên."
Lăng Vân Phàm lấy lại quả bóng rổ, lấy một cây kem cũ từ người chú, vừa ăn vừa chậm rãi đi về phía nhà.
Khi đi ngang qua tiểu khu nơi Kỷ Thương Hải sống, Lăng Vân Phàm theo thói quen nhìn những luống hoa.
Ánh đèn đường mờ ảo không chiếu vào được bóng tối sau bồn hoa, thoạt nhìn là một vùng tối đen như mực, vắng vẻ trống trải.
Lăng Vân Phàm ngậm que kem trong miệng, thầm nghĩ: Đêm khuya rồi, chắc chắn không có ai, mình đang nhìn gì vậy trời?
Nhưng ngay khi Lăng Vân Phàm định nhấc chân rời đi, một vài tiếng nức nở ngắn ngủi truyền đến tai cậu.
Lăng Vân Phàm đột ngột dừng lại và lắng nghe cẩn thận, nhưng ngoại trừ tiếng xào xạc của những chiếc lá bị gió thổi ra, không còn âm thanh nào khác.
Trong một khoảnh khắc, Lăng Vân Phàm cảm thấy mình đã nghe nhầm, hoặc đó là tiếng mèo kêu hay gì đó khác.
Nhưng trùng hợp kỳ lạ, Lăng Vân Phàm không rời đi mà thận trọng bước về phía bồn hoa.
Khi nhìn thấy người trốn trong bóng tối sau bồn hoa, Lăng Vân Phàm giật mình đến mức tim đập lỡ nhịp.
Kỷ Thương Hải hai tay ôm đầu gối, co ro ngồi ở chỗ đó, ánh trăng lạnh lẽo rơi vào giọt nước mắt tràn ra từ khóe mắt hắn, lặng lẽ trượt xuống.
"Kỷ Thương Hải? Đêm khuya như vậy, sao cậu lại ngồi ở chỗ này khóc?" Lăng Vân Phàm vội vàng khom người, cảm thấy mình có hơi cao, liền nửa quỳ xuống, ôm lấy bả vai Kỷ Thương Hải, "Làm sao vậy? Cậu? Có chuyện gì xảy ra à?"
Đôi mắt của Kỷ Thương Hải đỏ hoe và mí mắt hơi sưng lên, trông hắn giống như đã khóc được khá lâu rồi.
Hắn đờ đẫn nhìn Lăng Vân Phàm, hắn không khóc không làm ầm ĩ, trong mắt hắn tràn ngập sự bình yên vô vọng khi biết sự thật, hắn mệt mỏi nói với giọng khàn khàn: “Bà ấy nói đúng, tớ không nên được sinh ra..."
"Cái gì?" Lăng Vân Phàm bối rối, "Ai nói?"
Nước mắt Kỷ Thương Hải trào ra, cả người như ướt đẫm trong nước mắt như đồ điện bị chập điện, hắn phớt lờ Lăng Vân Phàm, chỉ ngơ ngác tự nói với mình, lặp đi lặp lại những lời đứt quãng: “Không ai thích tôi, tất cả họ đều ghét tôi, tất cả mọi người đều ghét tôi... Mấy nguời đều có nguời thích, nhưng tôi thì không, chưa từng có ai yêu tôi, ở trường, ở nhà, khắp nơi, tất cả đều ghét tôi..."
“Kỷ Thương Hải.” Lăng Vân Phàm vỗ vỗ bả vai Kỷ Thương Hải, làm cho người hắn hướng về phía mình, “Làm sao vậy? Là bởi vì cậu cắt tóc lên mẹ cậu mới tức giận như thế sao?”
" Cậu không cần lo lắng cho tớ.” Kỷ Thương Hải nghẹn ngào đáp.
Lăng Vân Phàm lo lắng nói: "Làm sao tớ có thể không quan tâm đến cậu được, không phải chúng ta là bạn sao?"
Ánh mắt Kỷ Thương Hải lóe lên, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Vân Phàm: "Bạn bè?"
“Ừ.” Lăng Vân Phàm gật đầu thật mạnh.
Kỷ Thương Hải nghẹn ngào: "Vậy cậu có cảm thấy tớ phiền phức không? Tớ rất tăm tối, nhu nhược, chuyện gì cũng không giỏi, cái gì cũng không tốt."
Lăng Vân Phàm nhanh chóng nói: "Tớ nghĩ cậu rất là tốt."
Kỷ Thương Hải đưa tay ra nắm lấy ống tay áo của Lăng Vân Phàm, giống như người sắp chết đuối vớ được tấm ván nổi: "Cậu sẽ thích tớ chứ?"
Không kịp nghĩ ngợi, Lăng Vân Phàm vội vàng nói: "Tớ nhất định sẽ thích cậu mà. Tại sao cậu lại hỏi như vậy chứ? Chúng ta là bạn đã lâu, sau này nhất định vẫn sẽ là bạn."
Kỷ Thương Hải cầu xin: " Cậu ôm tớ."
Không chút do dự, Lăng Vân Phàm vươn tay ra ôm lấy Kỷ Thương Hải vào lòng, ôm chặt lấy hắn.
Được bao bọc bởi sự ấm áp, Kỷ Thương Hải dựa vào vai Lăng Vân Phàm, toàn thân run rẩy khóc một lúc, sau đó dần dần bình tĩnh lại.
Lăng Vân Phàm cảm thấy quần áo bên vai mình ướt đẫm, nhưng cậu không nói gì, vỗ lưng Kỷ Thương Hải an ủi: "Khá hơn chưa?"
“Ừ.” Kỷ Thương Hải không có ngẩng đầu, nói bằng giọng mũi
"Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ vì cắt tóc mà cậu bị mẹ mắng sao?" Lăng Vân Phàm cảm thấy áy náy, dù sao cậu cũng là người xúi giục Kỷ Thương Hải cắt tóc.
Kỷ Thương Hải trầm mặc hồi lâu, không trả lời, chỉ nói: "Tối nay tớ ở nhà cậu được không? Chỉ một đêm thôi."
Lăng Vân Phàm lập tức đồng ý: "Đương nhiên là được, đi thôi."
__________
Kỷ Thương Hải: "Cậu ôm tớ." ?