Chương 5: Ai có thể từ chối yêu cầu của một cô bé đáng yêu?
Thẩm Chiêu Chiêu có cái miệng ngọt, vừa nhìn thấy cô giáo trẻ tuổi xinh đẹp, cô liền chủ động chào hỏi: "Con chào cô."
Cô giáo trẻ bị giọng nói ngọt ngào của cô bé làm cho mê đắm, cô ấy cười nói: "Con là Chiêu Chiêu phải không? Cô là cô giáo Đào Tử của các con."
"Cô Đào Tử, cô thật xinh đẹp!" Cô bé nói ngọt đến nỗi cô vừa mở miệng đã khiến cô giáo Đào Tử nở hoa.
"Con cũng rất xinh đẹp!" Cô giáo nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Chiêu Chiêu, cảm thấy cô bé trước mặt mềm mại đáng yêu, miệng ngọt ngào, giống như một thiên thần nhỏ vậy.
Thẩm Chiêu Chiêu chào hỏi xong cũng không quên giới thiệu Thịnh Trử Ý bên cạnh: "Cô ơi, anh ấy là Thịnh Trử Ý."
Đào Tử lập tức nhìn sang cậu bé bên cạnh, thầm kinh ngạc, thật là một cậu bé xinh đẹp.
"Xin chào, Tiểu Trử Ý!" Cô giáo Đào Tử sờ đầu Thịnh Trử Ý.
Thịnh Trử Ý có chút kháng cự, cậu không thích người khác sờ đầu mình. Nhưng khi ra ngoài, mẹ đã dặn cậu phải kính trọng cô giáo, phải nghe lời cô giáo ở nhà trẻ, cho nên cậu bé kéo căng khuôn mặt, nhỏ giọng nói: "Con chào cô!"
"Cô giáo đưa hai con vào lớp được không nào?" Một tay Đào Tử nắm lấy tay Thẩm Chiêu Chiêu, tay kia chuẩn bị dắt Thịnh Trử Ý.
Nhưng trước khi kịp chạm vào cậu, cậu đã tránh né.
Cô giáo Đào Tử sửng sốt một lát.
Sau đó cô ấy nghe thấy giọng nói mềm mại của cô bé bên cạnh nói: "Cô Đào Tử, anh ấy không thích người khác dắt tay, cô dắt Chiêu Chiêu là được rồi!" Nói xong, cô liền dắt Thịnh Trử Ý, nhưng lần này đối phương lại không tránh né.
Cô giáo Đào Tử không khỏi mỉm cười.
Vậy là cô ấy bị ghét à?
Thẩm Chiêu Chiêu nóng lòng muốn đi chơi - không phải, cô muốn chơi cùng những bạn nhỏ khác, cô ngẩng đầu nhỏ lên thúc giục: "Cô Đào Tử, chúng ta đi nhanh thôi!"
"Được!"
Cô giáo Đào Tử cảm thấy hai bạn nhỏ này một bạn đẹp mắt một bạn vui vẻ, cả hai đều đáng yêu, chắc hai bạn nhỏ có thể hòa đồng với những bạn nhỏ khác, không cần phải lo lắng quá, cô ấy liền dẫn hai bé vào lớp học nhỏ.
Lớp học có chút lộn xộn.
Cô giáo Đào Tử cùng hai bạn nhỏ bước vào lớp, bọn trẻ lập tức vây quanh, mở to mắt tò mò nhìn hai người, đều hỏi: "Cô Đào Tử, các cậu ấy là ai vậy ạ?"
"Cô Đào Tử, các cậu ấy là bạn mới tới ạ?"
"Cô Đào Tử.."
Lớp học trở nên ồn ào hỗn loạn.
Cô giáo Đào Tử mỉm cười ngắt lời bọn trẻ: "Được rồi, cô hô 123, các con đều về chỗ ngồi của mình."
"..."
"..."
"..."
Các bạn nhỏ vừa rồi đứng thành vòng tròn lập tức chạy về chỗ ngồi của mình và ngồi xuống.
Cô giáo Đào Tử tiếp tục hô khẩu hiệu: "Mắt nhỏ?"
"Nhìn cô giáo." Phía dưới đồng loạt vang lên.
"Tai nhỏ?"
"Dựng thẳng lên."
"Tay nhỏ?"
"Đặt lên đùi."
"Miệng nhỏ?"
"Đóng lại."
Nhìn thấy từng đứa nhỏ ngồi ngay ngắn, cô giáo Đào Tử hài lòng nói: "Các con thể hiện rất tốt. Bây giờ, cô giáo Đào Tử sẽ giới thiệu hai bạn nhỏ mới tới cho các con. Chúng ta cùng nhau vỗ tay chào đón hai bạn mới được không nào?"
« tiếp »
"Được ạ!" Tay nhỏ bên dưới lục tục vỗ thành tiếng, từng ánh mắt tò mò nhìn lên Thẩm Chiêu Chiêu và Thịnh Trử Ý trên bục giảng.
"Các con giới thiệu bản thân cho các bạn biết được không?" Cô giáo Đào Tử dùng ánh mắt khích lệ nhìn Thẩm Chiêu Chiêu và Thịnh Trử Ý.
"Xin chào mọi người, tớ tên là Thẩm Chiêu Chiêu, các cậu có thể gọi tớ là Chiêu Chiêu."
Thẩm Chiêu Chiêu như đã quen thuộc, cô giáo Đào Tử vừa nói xong cô liền gật đầu, hào phóng giới thiệu bản thân. Cuối cùng, cô cũng không quên giúp đỡ Thịnh Trử Ý giới thiệu: "Anh ấy là Thịnh Trử Ý."
Thẩm Chiêu Chiêu vừa tự giới thiệu xong, nghe thấy các bạn nhỏ mồm năm miệng mười hỏi: "Các cậu là sinh đôi à?"
"Sao trông khác nhau thế?"
"..."
Thẩm Chiêu Chiêu nhìn các bạn nhỏ bên dưới, vừa nghĩ đến mỗi ngày về sau sẽ có nhiều người chơi với mình, cô liền cảm thấy rất vui, tuy nhiên, Thịnh Trử Ý lại tỏ ra không vui, cho rằng bọn họ quá ồn ào.
Sau đó, cô giáo Đào Tử giúp hai người sắp xếp chỗ ngồi.
"Cô ơi, con muốn ngồi cùng Thịnh Trử Ý." Thẩm Chiêu Chiêu chủ động yêu cầu.
"Tại sao?"
"Con muốn bảo vệ Ý Ý."
Mặc dù ở nhà, Tần Tố Tâm và Thịnh Yến Thành luôn dạy Thịnh Trử Ý phải bảo vệ Thẩm Chiêu Chiêu.
Tuy nhiên, Thẩm Chiêu Chiêu luôn cảm thấy Thịnh Trử Ý mới cần bảo vệ.
"Được rồi!"
Ai có thể từ chối yêu cầu của cô bé đáng yêu chứ?
Cô giáo trẻ bị giọng nói ngọt ngào của cô bé làm cho mê đắm, cô ấy cười nói: "Con là Chiêu Chiêu phải không? Cô là cô giáo Đào Tử của các con."
"Cô Đào Tử, cô thật xinh đẹp!" Cô bé nói ngọt đến nỗi cô vừa mở miệng đã khiến cô giáo Đào Tử nở hoa.
"Con cũng rất xinh đẹp!" Cô giáo nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Chiêu Chiêu, cảm thấy cô bé trước mặt mềm mại đáng yêu, miệng ngọt ngào, giống như một thiên thần nhỏ vậy.
Thẩm Chiêu Chiêu chào hỏi xong cũng không quên giới thiệu Thịnh Trử Ý bên cạnh: "Cô ơi, anh ấy là Thịnh Trử Ý."
Đào Tử lập tức nhìn sang cậu bé bên cạnh, thầm kinh ngạc, thật là một cậu bé xinh đẹp.
"Xin chào, Tiểu Trử Ý!" Cô giáo Đào Tử sờ đầu Thịnh Trử Ý.
Thịnh Trử Ý có chút kháng cự, cậu không thích người khác sờ đầu mình. Nhưng khi ra ngoài, mẹ đã dặn cậu phải kính trọng cô giáo, phải nghe lời cô giáo ở nhà trẻ, cho nên cậu bé kéo căng khuôn mặt, nhỏ giọng nói: "Con chào cô!"
"Cô giáo đưa hai con vào lớp được không nào?" Một tay Đào Tử nắm lấy tay Thẩm Chiêu Chiêu, tay kia chuẩn bị dắt Thịnh Trử Ý.
Nhưng trước khi kịp chạm vào cậu, cậu đã tránh né.
Cô giáo Đào Tử sửng sốt một lát.
Sau đó cô ấy nghe thấy giọng nói mềm mại của cô bé bên cạnh nói: "Cô Đào Tử, anh ấy không thích người khác dắt tay, cô dắt Chiêu Chiêu là được rồi!" Nói xong, cô liền dắt Thịnh Trử Ý, nhưng lần này đối phương lại không tránh né.
Cô giáo Đào Tử không khỏi mỉm cười.
Vậy là cô ấy bị ghét à?
Thẩm Chiêu Chiêu nóng lòng muốn đi chơi - không phải, cô muốn chơi cùng những bạn nhỏ khác, cô ngẩng đầu nhỏ lên thúc giục: "Cô Đào Tử, chúng ta đi nhanh thôi!"
"Được!"
Cô giáo Đào Tử cảm thấy hai bạn nhỏ này một bạn đẹp mắt một bạn vui vẻ, cả hai đều đáng yêu, chắc hai bạn nhỏ có thể hòa đồng với những bạn nhỏ khác, không cần phải lo lắng quá, cô ấy liền dẫn hai bé vào lớp học nhỏ.
Lớp học có chút lộn xộn.
Cô giáo Đào Tử cùng hai bạn nhỏ bước vào lớp, bọn trẻ lập tức vây quanh, mở to mắt tò mò nhìn hai người, đều hỏi: "Cô Đào Tử, các cậu ấy là ai vậy ạ?"
"Cô Đào Tử, các cậu ấy là bạn mới tới ạ?"
"Cô Đào Tử.."
Lớp học trở nên ồn ào hỗn loạn.
Cô giáo Đào Tử mỉm cười ngắt lời bọn trẻ: "Được rồi, cô hô 123, các con đều về chỗ ngồi của mình."
"..."
"..."
"..."
Các bạn nhỏ vừa rồi đứng thành vòng tròn lập tức chạy về chỗ ngồi của mình và ngồi xuống.
Cô giáo Đào Tử tiếp tục hô khẩu hiệu: "Mắt nhỏ?"
"Nhìn cô giáo." Phía dưới đồng loạt vang lên.
"Tai nhỏ?"
"Dựng thẳng lên."
"Tay nhỏ?"
"Đặt lên đùi."
"Miệng nhỏ?"
"Đóng lại."
Nhìn thấy từng đứa nhỏ ngồi ngay ngắn, cô giáo Đào Tử hài lòng nói: "Các con thể hiện rất tốt. Bây giờ, cô giáo Đào Tử sẽ giới thiệu hai bạn nhỏ mới tới cho các con. Chúng ta cùng nhau vỗ tay chào đón hai bạn mới được không nào?"
« tiếp »
"Được ạ!" Tay nhỏ bên dưới lục tục vỗ thành tiếng, từng ánh mắt tò mò nhìn lên Thẩm Chiêu Chiêu và Thịnh Trử Ý trên bục giảng.
"Các con giới thiệu bản thân cho các bạn biết được không?" Cô giáo Đào Tử dùng ánh mắt khích lệ nhìn Thẩm Chiêu Chiêu và Thịnh Trử Ý.
"Xin chào mọi người, tớ tên là Thẩm Chiêu Chiêu, các cậu có thể gọi tớ là Chiêu Chiêu."
Thẩm Chiêu Chiêu như đã quen thuộc, cô giáo Đào Tử vừa nói xong cô liền gật đầu, hào phóng giới thiệu bản thân. Cuối cùng, cô cũng không quên giúp đỡ Thịnh Trử Ý giới thiệu: "Anh ấy là Thịnh Trử Ý."
Thẩm Chiêu Chiêu vừa tự giới thiệu xong, nghe thấy các bạn nhỏ mồm năm miệng mười hỏi: "Các cậu là sinh đôi à?"
"Sao trông khác nhau thế?"
"..."
Thẩm Chiêu Chiêu nhìn các bạn nhỏ bên dưới, vừa nghĩ đến mỗi ngày về sau sẽ có nhiều người chơi với mình, cô liền cảm thấy rất vui, tuy nhiên, Thịnh Trử Ý lại tỏ ra không vui, cho rằng bọn họ quá ồn ào.
Sau đó, cô giáo Đào Tử giúp hai người sắp xếp chỗ ngồi.
"Cô ơi, con muốn ngồi cùng Thịnh Trử Ý." Thẩm Chiêu Chiêu chủ động yêu cầu.
"Tại sao?"
"Con muốn bảo vệ Ý Ý."
Mặc dù ở nhà, Tần Tố Tâm và Thịnh Yến Thành luôn dạy Thịnh Trử Ý phải bảo vệ Thẩm Chiêu Chiêu.
Tuy nhiên, Thẩm Chiêu Chiêu luôn cảm thấy Thịnh Trử Ý mới cần bảo vệ.
"Được rồi!"
Ai có thể từ chối yêu cầu của cô bé đáng yêu chứ?