Chương 56
【 Nhật ký của Hứa Tri Niên -19】
Ngày 19 tháng 4 năm 2022, trời nắng
Khương tiên sinh ngày càng thích tôi thắt cà vạt cho anh.
Hiện giờ mỗi ngày đi làm chỉ cần tôi thức giấc thì anh nhất định sẽ đưa cổ tới để tôi thắt cà vạt cho anh.
Tôi hỏi Khương tiên sinh: "Có phải lúc anh dạy em thắt cà vạt đã có ý đồ này rồi không?"
Khương tiên sinh nói: "Rõ ràng em đòi anh dạy mà."
Tôi cạn lời: "Em muốn tự thắt cho mình cơ."
Khương tiên sinh nói hết sức hùng hồn: "Thắt cà vạt cho chồng là đặc quyền của mỗi người vợ."
Tôi: "......"
Khương tiên sinh còn nói: "Nếu không để anh thắt cà vạt cho em cũng vậy thôi."
Tôi bị anh nói đến đỏ mặt.
Khương tiên sinh cũng ngày càng biết đùa nghịch lưu manh.
Thôi, ai bảo tôi yêu anh thế chứ.
—————
1527
Lễ tang Nghiêm lão gia được tổ chức rất long trọng.
Lúc còn sống ông ta quan hệ rộng và có không ít mối giao tình.
Nghiêm gia đã mời thì bọn họ cũng sẵn lòng đến tiễn Nghiêm lão gia đoạn đường cuối cùng.
Khi tôi đến Nghiêm gia chỉ gặp toàn người quen.
1528
"Nghiêm lão gia đúng là tai to mặt lớn thật." Thi Gia Chí đến cạnh tôi cảm khái, "Khách đến toàn là người có máu mặt trong thành phố, nói tên ra cũng đủ hù chết người, bảo sao Nghiêm lão gia còn sống một ngày thì Nghiêm gia vẫn sừng sững không ngã."
Tôi rũ mắt cười cười: "Nghiêm gia mời nhiều người tới như vậy chỉ là cáo mượn oai hùm thôi."
Thi Gia Chí tò mò: "Là sao?"
Di ảnh của Nghiêm lão gia được đặt trên cao, trong ảnh ông ta còn chưa bị bệnh tật tra tấn, khuôn mặt bình thản, ánh mắt sâu thẳm yên lặng nhìn chăm chú các hậu bối Nghiêm gia mà mình bảo vệ cả đời.
Tôi nhìn vào đôi mắt kia mấy giây rồi nói: "Nghiêm gia muốn để những người khác biết mặc dù Nghiêm lão gia không còn nữa nhưng vẫn còn nhiều mối giao tình của ông ta, mượn uy danh những nhân vật này để không ai dám nảy ra ý đồ gì với Nghiêm gia."
Thi Gia Chí nghĩ ngợi rồi nói với vẻ đồng tình: "Nếu không biết nội bộ Nghiêm gia đã bắt đầu tan rã thì chắc tôi cũng sẽ bị những người này hù khiếp vía mất."
1529
"Giao tình thì có ích lợi gì, Nghiêm lão gia đã đi xa, sau này Nghiêm gia xảy ra chuyện gì có tìm tới cửa cũng chưa chắc đã gặp được người ta." Tôi cười mỉa mai, "Năm xưa ông nội tôi và Nghiêm lão gia thân thiết thế nào ai mà chẳng biết. Kết quả ông nội tôi vừa đi thì kẻ đầu tiên muốn ra tay với Khương gia chính là Nghiêm lão gia."
Thi Gia Chí kinh ngạc: "Còn có việc này nữa à?"
Tôi gật đầu: "Nhưng Nghiêm lão gia ra tay bí mật nên chẳng ai biết được, tôi cũng phải dò la hồi lâu mới biết rõ. Sau này thấy tôi và chú út chèo chống Khương gia thì Nghiêm lão gia mới chịu bỏ qua."
"Khương gia các anh và Nghiêm gia năm xưa là thế giao cơ mà! Thấy các anh gặp nạn, Nghiêm lão gia không giúp đỡ thì thôi, thế mà còn dậu đổ bìm leo!" Thi Gia Chí không khỏi cảm khái, "Hèn gì sau này quan hệ giữa Khương gia và Nghiêm gia ngày càng nhạt nhẽo, tôi cứ tưởng vì ông anh không còn nữa, ai ngờ lại là chuyện này."
Tôi nói: "Vì vậy lần này tôi ra tay với Nghiêm gia chẳng qua là ăn miếng trả miếng thôi. Còn Nghiêm gia có nhận ra hay không...... thì phải xem bản lĩnh của bọn họ đã."
1530
Đang nói chuyện thì đến lúc khách thắp nhang, tôi và Thi Gia Chí lẫn trong đám người không nói gì nữa.
Người chung quanh thì thầm trò chuyện, thỉnh thoảng còn nghe được một hai tiếng nức nở.
Một đứa cháu trai của Nghiêm lão gia chẳng hiểu sao đột nhiên gào khóc ầm ĩ làm mọi người chú ý.
Chỉ chốc lát sau liền có một phụ nữ giống như bảo mẫu vội vã chạy tới ôm đứa bé đi.
1531
Thắp nhang xong tôi quay đầu nhìn thoáng qua các hậu bối Nghiêm gia đang quỳ trước di ảnh, thấy được Nghiêm Chi Triết trong số đó.
Hắn là con ruột Nghiêm lão gia, trên người mặc áo vải thô, theo quy củ thì trong lễ tang phải quỳ lạy.
Hắn chẳng có vẻ gì là bi thương mà chỉ mất kiên nhẫn, dập đầu rất qua loa.
Ánh mắt nhìn về phía di ảnh Nghiêm lão gia thậm chí còn lộ vẻ oán trách.
1532
"Lúc còn sống Nghiêm lão gia đã lập di chúc rồi." Thi Gia Chí nhìn quanh một vòng, thấy không ai chú ý bên này mới nói tiếp, "Cổ phần Nghiêm gia không hề chia cho Nghiêm Chi Triết, cũng không biết Nghiêm lão gia nghĩ sao nữa, ngày thường cưng chiều con út nhất mà chỉ cho bất động sản và tiền mặt, còn cổ phần quan trọng đều cho các con trai khác."
Tôi nhíu mày: "Thi tổng thần thông quảng đại, cái này mà cũng biết nữa sao?"
Thi Gia Chí lườm tôi một cái: "Đây cũng đâu phải bí mật gì, ai mà chẳng biết, tôi không tin là anh không biết đấy."
Tôi nói: "Đương nhiên tôi biết từ lâu rồi."
Thi Gia Chí cười khẩy, lại nhớ ra đây là tang lễ nên vội vàng che giấu ý cười.
1533
Tôi nói: "Nếu là người có năng lực thì dựa vào số tiền này ít nhiều gì cũng làm nên trò trống."
Thi Gia Chí khinh thường: "Anh thấy Nghiêm Chi Triết có khả năng này không? Công ty giải trí tép riu của hắn giờ đã chẳng còn ai nhớ đến, có thể làm nên trò trống gì chứ."
Tôi nói: "Tuy chỉ có tiền nhưng chỉ cần không hút chích thì cũng đủ cho Nghiêm Chi Triết tiêu xài cả đời rồi."
"Đúng vậy." Thi Gia Chí đồng tình, "Nhưng e là Nghiêm Chi Triết không nghĩ vậy đâu, bình thường hắn được Nghiêm lão gia cưng chiều quá mức nên coi trời bằng vung, lúc công bố di chúc còn chưa tin Nghiêm lão gia không cho hắn chút cổ phần nào, cứ khăng khăng quả quyết di chúc này do các anh trai hắn làm giả, náo loạn một trận ầm ĩ làm hết cả tình anh em."
Tôi nghĩ ngợi: "Nghiêm lão gia cũng xem như hiểu rõ đứa con này, không cho hắn cổ phần vì biết hắn là loại người gì, nắm cổ phần sẽ dễ cuốn vào cuộc tranh đấu của Nghiêm gia, cuối cùng không địch lại nổi. Cổ phần công ty cho các con khác, bất động sản và tiền bạc thì cho con út, các anh trai hắn cũng sẽ không tị nạnh gì. Như vậy vừa có thể để con út nửa đời sau không lo cơm áo vừa đề phòng hắn bị người ta hãm hại. Nghiêm lão gia tử nhọc lòng suy tính nhưng tiếc là Nghiêm Chi Triết chẳng cảm kích đâu."
Tôi thản nhiên nói: "Nếu hắn có thể lĩnh hội thâm ý của Nghiêm lão gia thì đã không chơi bời lêu lổng nhiều năm như vậy."
1534
Tôi và Thi Gia Chí lại trò chuyện mấy câu, chỉ chốc lát sau có người quen tới bắt chuyện.
Chờ thắp nhang xong thì có không ít người đứng dậy cáo từ.
Nghiêm gia chuẩn bị cơm tối nhưng tôi và Thi Gia Chí không định ở lại ăn cơm, chờ khách về gần hết thì chúng tôi cũng đi.
1535
Trên đường về, tôi gọi điện cho trợ lý Tôn.
Trợ lý Tôn nói: "Nghiêm lão gia chia cổ phần cho các con trai mình, mỗi người nắm cổ phần cũng không nhiều lắm nhưng nếu hợp lại vẫn trên năm mươi phần trăm, Nghiêm lão gia vốn hy vọng các con có thể đồng tâm hợp lực, chỉ là......"
Cậu ta cười khẽ: "Chỉ là đã có người quyết định chuyển nhượng cổ phần cho chúng ta với giá cao, chẳng bao lâu nữa quyền kiểm soát công ty sẽ thay đổi thôi."
Tôi hỏi: "Không ai nghi ngờ đấy chứ?"
Trợ lý Tôn nói: "Không có, khi Nghiêm lão gia còn sống chúng ta đã bắt đầu hành động mà bọn họ không đề phòng, hiện giờ Nghiêm gia rung chuyển sẽ có tâm lý hoài nghi, không ngờ sẽ có người nắm giữ tỉ lệ cổ phần cao hơn."
1536
Cúp điện thoại, tôi ngồi dựa vào thành ghế suy tư.
Khi còn sống Nghiêm lão gia làm việc ác liệt, dùng thủ đoạn giống nhau để chiếm đoạt không ít doanh nghiệp, thật không ngờ các con ông ta lại chẳng học được thủ đoạn nào từ cha mình.
Ngay cả cạm bẫy đơn giản như vậy mà cũng không nhìn ra.
Hổ phụ sinh khuyển tử lại không muốn giao công ty cho người quản lý chuyên môn, chỉ có thể trơ mắt nhìn công ty nhà mình đổi chủ.
Không biết ông ta ở dưới đất có linh thiêng sẽ cảm thấy thế nào nữa.
1537
Hứa Tri Niên đã đến công ty luật thực tập một thời gian, đi theo một luật sư họ Dịch học hỏi.
Thấy cậu ấy có năng lực nên luật sư Dịch không sai cậu ấy làm việc vặt như các thực tập sinh khác, có vụ án đơn giản nào cũng gọi cậu ấy đi theo học cách xử lý.
Đến lúc ra tòa, luật sư Dịch cũng viết thư mời cậu ấy, dẫn cậu ấy theo với tư cách trợ lý luật sư.
Mặc dù ở toà án chỉ có thể ghi chép chứ không thể bào chữa như luật sư nhưng Hứa Tri Niên vẫn hết sức phấn khích.
1538
"Trước kia ở trường cũng từng tham gia toà án mô phỏng nhưng sắp được lên tòa án thật sự vẫn rất kích động." Cậu ấy hớn hở nói, "Khương tiên sinh, với sinh viên ngành luật thì toà án là nơi rất thần thánh và trang nghiêm đấy ạ."
Tôi xoa đầu cậu ấy cười hỏi: "Vui thế cơ à?"
Hứa Tri Niên gật đầu: "Đương nhiên rồi!"
Ra tòa phải mặc trang phục chỉnh tề, Hứa Tri Niên chưa có áo luật sư nên chỉ có thể mặc vest đen.
Phòng quần áo cũng có vest nhưng đa số là của tôi, khó khăn lắm cậu ấy mới tìm được một bộ vest trước kia tôi chọn, sờ lên nói: "Chất liệu quá tốt rồi."
1539
"Quá tốt cũng không được à?" Tôi nhíu mày hỏi cậu ấy.
Hứa Tri Niên lẩm bẩm: "Nhìn đâu giống đồ thực tập sinh như em có thể mặc được."
Sau đó cậu ấy lôi kéo tôi bắt đầu kể chuyện mình gặp phải ở công ty luật.
"Khương tiên sinh không biết đó thôi, họ đều nói thực tập sinh mới tới không phú thì quý, nhìn cách ăn mặc là biết tiểu thiếu gia, có người thấy xe riêng tới đón em còn tưởng em là con nhà giàu đấy." Hứa Tri Niên nói, "Em tình cờ nghe họ bàn tán rất nhiều lần, có người còn quanh co lòng vòng hỏi ba mẹ em làm gì nữa."
Tôi tò mò: "Vậy em trả lời thế nào?"
Hứa Tri Niên nói: "Đương nhiên phải nói thật là ba mẹ em mất cả rồi."
Tôi lại hỏi: "Rồi sao?"
Hứa Tri Niên thở dài: "Mấy ngày sau em lại nghe họ nói em là phú nhị đại thừa kế tài sản bạc triệu sau khi ba mẹ qua đời."
Tôi nhịn không được bật cười.
1540
Sáng ngày ra tòa, phú nhị đại thừa kế tài sản bạc triệu Hứa Tri Niên phát hiện mình không biết thắt cà vạt nên tìm tôi nhờ giúp đỡ.
Cậu ấy mặc bộ vest đen tuyền, vì đẹp trai nên không khiến người ta cảm thấy già dặn mà trái lại rất giống hoàng tử bé.
Lúc này cậu ấy đang cúi đầu nhìn cà vạt xốc xếch với vẻ bất lực.
Tôi đi đến trước mặt cậu ấy đưa tay sửa lại rồi nói: "Không biết thắt à?"
Cậu ấy gật đầu: "Khương tiên sinh dạy em nhé?"
Tôi tới gần hơn giúp cậu ấy thắt cà vạt rồi hỏi: "Biết chưa?"
Hứa Tri Niên do dự: "Chắc biết rồi ạ."
1541
Tôi cởi cà vạt ra bảo cậu ấy tự mình thắt lại.
Cậu ấy mò mẫm nửa ngày, sau đó mờ mịt ngẩng đầu nhìn tôi: "Lúc nãy sao Khương tiên sinh làm được thế?"
Tôi đáp: "Em làm ngược rồi."
Hứa Tri Niên: "Hả?"
1542
Tôi đi ra sau lưng cậu ấy đưa tay vòng qua vai rồi nắm chặt tay cậu ấy nói: "Lúc nãy vị trí của anh ngược với tầm nhìn của em, giờ anh sẽ chỉ em lại lần nữa."
Cậu ấy tựa trong ngực tôi, tôi điềm tĩnh thắt lại cà vạt cho cậu ấy.
Khi ánh mắt rơi vào trên mặt cậu ấy có thể thấy vành tai ửng đỏ.
Bàn tay hình như cũng nóng lên.
1543
Tôi cười như không cười ngắm cậu ấy một lát rồi hỏi: "Lần này đã biết chưa?"
Hứa Tri Niên bừng tỉnh, vội vàng nói: "Biết biết!"
Tôi nói: "Vậy em thực hành thắt cà vạt cho anh đi."
Hứa Tri Niên: "......"
1544
Mặc dù hơi ngượng nhưng Hứa Tri Niên vẫn nghe lời tôi.
Cậu ấy làm không thành thạo lắm, động tác rất chậm chạp, hơn nửa ngày mới thắt xong cho tôi.
Sau đó cậu ấy giống như bị bỏng tay, lui ra sau một đoạn rồi vội vã nói: "Em phải đến công ty luật đây, hôm nay là lần đầu ra tòa nên không thể tới trễ được."
Tôi nhìn theo cậu ấy đi nhanh như trốn, khóe môi không khỏi hiện lên ý cười.
Ngày 19 tháng 4 năm 2022, trời nắng
Khương tiên sinh ngày càng thích tôi thắt cà vạt cho anh.
Hiện giờ mỗi ngày đi làm chỉ cần tôi thức giấc thì anh nhất định sẽ đưa cổ tới để tôi thắt cà vạt cho anh.
Tôi hỏi Khương tiên sinh: "Có phải lúc anh dạy em thắt cà vạt đã có ý đồ này rồi không?"
Khương tiên sinh nói: "Rõ ràng em đòi anh dạy mà."
Tôi cạn lời: "Em muốn tự thắt cho mình cơ."
Khương tiên sinh nói hết sức hùng hồn: "Thắt cà vạt cho chồng là đặc quyền của mỗi người vợ."
Tôi: "......"
Khương tiên sinh còn nói: "Nếu không để anh thắt cà vạt cho em cũng vậy thôi."
Tôi bị anh nói đến đỏ mặt.
Khương tiên sinh cũng ngày càng biết đùa nghịch lưu manh.
Thôi, ai bảo tôi yêu anh thế chứ.
—————
1527
Lễ tang Nghiêm lão gia được tổ chức rất long trọng.
Lúc còn sống ông ta quan hệ rộng và có không ít mối giao tình.
Nghiêm gia đã mời thì bọn họ cũng sẵn lòng đến tiễn Nghiêm lão gia đoạn đường cuối cùng.
Khi tôi đến Nghiêm gia chỉ gặp toàn người quen.
1528
"Nghiêm lão gia đúng là tai to mặt lớn thật." Thi Gia Chí đến cạnh tôi cảm khái, "Khách đến toàn là người có máu mặt trong thành phố, nói tên ra cũng đủ hù chết người, bảo sao Nghiêm lão gia còn sống một ngày thì Nghiêm gia vẫn sừng sững không ngã."
Tôi rũ mắt cười cười: "Nghiêm gia mời nhiều người tới như vậy chỉ là cáo mượn oai hùm thôi."
Thi Gia Chí tò mò: "Là sao?"
Di ảnh của Nghiêm lão gia được đặt trên cao, trong ảnh ông ta còn chưa bị bệnh tật tra tấn, khuôn mặt bình thản, ánh mắt sâu thẳm yên lặng nhìn chăm chú các hậu bối Nghiêm gia mà mình bảo vệ cả đời.
Tôi nhìn vào đôi mắt kia mấy giây rồi nói: "Nghiêm gia muốn để những người khác biết mặc dù Nghiêm lão gia không còn nữa nhưng vẫn còn nhiều mối giao tình của ông ta, mượn uy danh những nhân vật này để không ai dám nảy ra ý đồ gì với Nghiêm gia."
Thi Gia Chí nghĩ ngợi rồi nói với vẻ đồng tình: "Nếu không biết nội bộ Nghiêm gia đã bắt đầu tan rã thì chắc tôi cũng sẽ bị những người này hù khiếp vía mất."
1529
"Giao tình thì có ích lợi gì, Nghiêm lão gia đã đi xa, sau này Nghiêm gia xảy ra chuyện gì có tìm tới cửa cũng chưa chắc đã gặp được người ta." Tôi cười mỉa mai, "Năm xưa ông nội tôi và Nghiêm lão gia thân thiết thế nào ai mà chẳng biết. Kết quả ông nội tôi vừa đi thì kẻ đầu tiên muốn ra tay với Khương gia chính là Nghiêm lão gia."
Thi Gia Chí kinh ngạc: "Còn có việc này nữa à?"
Tôi gật đầu: "Nhưng Nghiêm lão gia ra tay bí mật nên chẳng ai biết được, tôi cũng phải dò la hồi lâu mới biết rõ. Sau này thấy tôi và chú út chèo chống Khương gia thì Nghiêm lão gia mới chịu bỏ qua."
"Khương gia các anh và Nghiêm gia năm xưa là thế giao cơ mà! Thấy các anh gặp nạn, Nghiêm lão gia không giúp đỡ thì thôi, thế mà còn dậu đổ bìm leo!" Thi Gia Chí không khỏi cảm khái, "Hèn gì sau này quan hệ giữa Khương gia và Nghiêm gia ngày càng nhạt nhẽo, tôi cứ tưởng vì ông anh không còn nữa, ai ngờ lại là chuyện này."
Tôi nói: "Vì vậy lần này tôi ra tay với Nghiêm gia chẳng qua là ăn miếng trả miếng thôi. Còn Nghiêm gia có nhận ra hay không...... thì phải xem bản lĩnh của bọn họ đã."
1530
Đang nói chuyện thì đến lúc khách thắp nhang, tôi và Thi Gia Chí lẫn trong đám người không nói gì nữa.
Người chung quanh thì thầm trò chuyện, thỉnh thoảng còn nghe được một hai tiếng nức nở.
Một đứa cháu trai của Nghiêm lão gia chẳng hiểu sao đột nhiên gào khóc ầm ĩ làm mọi người chú ý.
Chỉ chốc lát sau liền có một phụ nữ giống như bảo mẫu vội vã chạy tới ôm đứa bé đi.
1531
Thắp nhang xong tôi quay đầu nhìn thoáng qua các hậu bối Nghiêm gia đang quỳ trước di ảnh, thấy được Nghiêm Chi Triết trong số đó.
Hắn là con ruột Nghiêm lão gia, trên người mặc áo vải thô, theo quy củ thì trong lễ tang phải quỳ lạy.
Hắn chẳng có vẻ gì là bi thương mà chỉ mất kiên nhẫn, dập đầu rất qua loa.
Ánh mắt nhìn về phía di ảnh Nghiêm lão gia thậm chí còn lộ vẻ oán trách.
1532
"Lúc còn sống Nghiêm lão gia đã lập di chúc rồi." Thi Gia Chí nhìn quanh một vòng, thấy không ai chú ý bên này mới nói tiếp, "Cổ phần Nghiêm gia không hề chia cho Nghiêm Chi Triết, cũng không biết Nghiêm lão gia nghĩ sao nữa, ngày thường cưng chiều con út nhất mà chỉ cho bất động sản và tiền mặt, còn cổ phần quan trọng đều cho các con trai khác."
Tôi nhíu mày: "Thi tổng thần thông quảng đại, cái này mà cũng biết nữa sao?"
Thi Gia Chí lườm tôi một cái: "Đây cũng đâu phải bí mật gì, ai mà chẳng biết, tôi không tin là anh không biết đấy."
Tôi nói: "Đương nhiên tôi biết từ lâu rồi."
Thi Gia Chí cười khẩy, lại nhớ ra đây là tang lễ nên vội vàng che giấu ý cười.
1533
Tôi nói: "Nếu là người có năng lực thì dựa vào số tiền này ít nhiều gì cũng làm nên trò trống."
Thi Gia Chí khinh thường: "Anh thấy Nghiêm Chi Triết có khả năng này không? Công ty giải trí tép riu của hắn giờ đã chẳng còn ai nhớ đến, có thể làm nên trò trống gì chứ."
Tôi nói: "Tuy chỉ có tiền nhưng chỉ cần không hút chích thì cũng đủ cho Nghiêm Chi Triết tiêu xài cả đời rồi."
"Đúng vậy." Thi Gia Chí đồng tình, "Nhưng e là Nghiêm Chi Triết không nghĩ vậy đâu, bình thường hắn được Nghiêm lão gia cưng chiều quá mức nên coi trời bằng vung, lúc công bố di chúc còn chưa tin Nghiêm lão gia không cho hắn chút cổ phần nào, cứ khăng khăng quả quyết di chúc này do các anh trai hắn làm giả, náo loạn một trận ầm ĩ làm hết cả tình anh em."
Tôi nghĩ ngợi: "Nghiêm lão gia cũng xem như hiểu rõ đứa con này, không cho hắn cổ phần vì biết hắn là loại người gì, nắm cổ phần sẽ dễ cuốn vào cuộc tranh đấu của Nghiêm gia, cuối cùng không địch lại nổi. Cổ phần công ty cho các con khác, bất động sản và tiền bạc thì cho con út, các anh trai hắn cũng sẽ không tị nạnh gì. Như vậy vừa có thể để con út nửa đời sau không lo cơm áo vừa đề phòng hắn bị người ta hãm hại. Nghiêm lão gia tử nhọc lòng suy tính nhưng tiếc là Nghiêm Chi Triết chẳng cảm kích đâu."
Tôi thản nhiên nói: "Nếu hắn có thể lĩnh hội thâm ý của Nghiêm lão gia thì đã không chơi bời lêu lổng nhiều năm như vậy."
1534
Tôi và Thi Gia Chí lại trò chuyện mấy câu, chỉ chốc lát sau có người quen tới bắt chuyện.
Chờ thắp nhang xong thì có không ít người đứng dậy cáo từ.
Nghiêm gia chuẩn bị cơm tối nhưng tôi và Thi Gia Chí không định ở lại ăn cơm, chờ khách về gần hết thì chúng tôi cũng đi.
1535
Trên đường về, tôi gọi điện cho trợ lý Tôn.
Trợ lý Tôn nói: "Nghiêm lão gia chia cổ phần cho các con trai mình, mỗi người nắm cổ phần cũng không nhiều lắm nhưng nếu hợp lại vẫn trên năm mươi phần trăm, Nghiêm lão gia vốn hy vọng các con có thể đồng tâm hợp lực, chỉ là......"
Cậu ta cười khẽ: "Chỉ là đã có người quyết định chuyển nhượng cổ phần cho chúng ta với giá cao, chẳng bao lâu nữa quyền kiểm soát công ty sẽ thay đổi thôi."
Tôi hỏi: "Không ai nghi ngờ đấy chứ?"
Trợ lý Tôn nói: "Không có, khi Nghiêm lão gia còn sống chúng ta đã bắt đầu hành động mà bọn họ không đề phòng, hiện giờ Nghiêm gia rung chuyển sẽ có tâm lý hoài nghi, không ngờ sẽ có người nắm giữ tỉ lệ cổ phần cao hơn."
1536
Cúp điện thoại, tôi ngồi dựa vào thành ghế suy tư.
Khi còn sống Nghiêm lão gia làm việc ác liệt, dùng thủ đoạn giống nhau để chiếm đoạt không ít doanh nghiệp, thật không ngờ các con ông ta lại chẳng học được thủ đoạn nào từ cha mình.
Ngay cả cạm bẫy đơn giản như vậy mà cũng không nhìn ra.
Hổ phụ sinh khuyển tử lại không muốn giao công ty cho người quản lý chuyên môn, chỉ có thể trơ mắt nhìn công ty nhà mình đổi chủ.
Không biết ông ta ở dưới đất có linh thiêng sẽ cảm thấy thế nào nữa.
1537
Hứa Tri Niên đã đến công ty luật thực tập một thời gian, đi theo một luật sư họ Dịch học hỏi.
Thấy cậu ấy có năng lực nên luật sư Dịch không sai cậu ấy làm việc vặt như các thực tập sinh khác, có vụ án đơn giản nào cũng gọi cậu ấy đi theo học cách xử lý.
Đến lúc ra tòa, luật sư Dịch cũng viết thư mời cậu ấy, dẫn cậu ấy theo với tư cách trợ lý luật sư.
Mặc dù ở toà án chỉ có thể ghi chép chứ không thể bào chữa như luật sư nhưng Hứa Tri Niên vẫn hết sức phấn khích.
1538
"Trước kia ở trường cũng từng tham gia toà án mô phỏng nhưng sắp được lên tòa án thật sự vẫn rất kích động." Cậu ấy hớn hở nói, "Khương tiên sinh, với sinh viên ngành luật thì toà án là nơi rất thần thánh và trang nghiêm đấy ạ."
Tôi xoa đầu cậu ấy cười hỏi: "Vui thế cơ à?"
Hứa Tri Niên gật đầu: "Đương nhiên rồi!"
Ra tòa phải mặc trang phục chỉnh tề, Hứa Tri Niên chưa có áo luật sư nên chỉ có thể mặc vest đen.
Phòng quần áo cũng có vest nhưng đa số là của tôi, khó khăn lắm cậu ấy mới tìm được một bộ vest trước kia tôi chọn, sờ lên nói: "Chất liệu quá tốt rồi."
1539
"Quá tốt cũng không được à?" Tôi nhíu mày hỏi cậu ấy.
Hứa Tri Niên lẩm bẩm: "Nhìn đâu giống đồ thực tập sinh như em có thể mặc được."
Sau đó cậu ấy lôi kéo tôi bắt đầu kể chuyện mình gặp phải ở công ty luật.
"Khương tiên sinh không biết đó thôi, họ đều nói thực tập sinh mới tới không phú thì quý, nhìn cách ăn mặc là biết tiểu thiếu gia, có người thấy xe riêng tới đón em còn tưởng em là con nhà giàu đấy." Hứa Tri Niên nói, "Em tình cờ nghe họ bàn tán rất nhiều lần, có người còn quanh co lòng vòng hỏi ba mẹ em làm gì nữa."
Tôi tò mò: "Vậy em trả lời thế nào?"
Hứa Tri Niên nói: "Đương nhiên phải nói thật là ba mẹ em mất cả rồi."
Tôi lại hỏi: "Rồi sao?"
Hứa Tri Niên thở dài: "Mấy ngày sau em lại nghe họ nói em là phú nhị đại thừa kế tài sản bạc triệu sau khi ba mẹ qua đời."
Tôi nhịn không được bật cười.
1540
Sáng ngày ra tòa, phú nhị đại thừa kế tài sản bạc triệu Hứa Tri Niên phát hiện mình không biết thắt cà vạt nên tìm tôi nhờ giúp đỡ.
Cậu ấy mặc bộ vest đen tuyền, vì đẹp trai nên không khiến người ta cảm thấy già dặn mà trái lại rất giống hoàng tử bé.
Lúc này cậu ấy đang cúi đầu nhìn cà vạt xốc xếch với vẻ bất lực.
Tôi đi đến trước mặt cậu ấy đưa tay sửa lại rồi nói: "Không biết thắt à?"
Cậu ấy gật đầu: "Khương tiên sinh dạy em nhé?"
Tôi tới gần hơn giúp cậu ấy thắt cà vạt rồi hỏi: "Biết chưa?"
Hứa Tri Niên do dự: "Chắc biết rồi ạ."
1541
Tôi cởi cà vạt ra bảo cậu ấy tự mình thắt lại.
Cậu ấy mò mẫm nửa ngày, sau đó mờ mịt ngẩng đầu nhìn tôi: "Lúc nãy sao Khương tiên sinh làm được thế?"
Tôi đáp: "Em làm ngược rồi."
Hứa Tri Niên: "Hả?"
1542
Tôi đi ra sau lưng cậu ấy đưa tay vòng qua vai rồi nắm chặt tay cậu ấy nói: "Lúc nãy vị trí của anh ngược với tầm nhìn của em, giờ anh sẽ chỉ em lại lần nữa."
Cậu ấy tựa trong ngực tôi, tôi điềm tĩnh thắt lại cà vạt cho cậu ấy.
Khi ánh mắt rơi vào trên mặt cậu ấy có thể thấy vành tai ửng đỏ.
Bàn tay hình như cũng nóng lên.
1543
Tôi cười như không cười ngắm cậu ấy một lát rồi hỏi: "Lần này đã biết chưa?"
Hứa Tri Niên bừng tỉnh, vội vàng nói: "Biết biết!"
Tôi nói: "Vậy em thực hành thắt cà vạt cho anh đi."
Hứa Tri Niên: "......"
1544
Mặc dù hơi ngượng nhưng Hứa Tri Niên vẫn nghe lời tôi.
Cậu ấy làm không thành thạo lắm, động tác rất chậm chạp, hơn nửa ngày mới thắt xong cho tôi.
Sau đó cậu ấy giống như bị bỏng tay, lui ra sau một đoạn rồi vội vã nói: "Em phải đến công ty luật đây, hôm nay là lần đầu ra tòa nên không thể tới trễ được."
Tôi nhìn theo cậu ấy đi nhanh như trốn, khóe môi không khỏi hiện lên ý cười.