Chương 3
Hóa ra lớp học lý luận tẻ nhạt khi có thêm mấy tin tức vỉa hè mới mẻ trong phút chốc trở nên nhộn nhịp hào hứng.
Giáo sư già đeo đồ trang sức giống như gọng kính, phong thái uyên bác nho nhã từ trong cốt cách đi tới. Tất nhiên, nếu có thể bỏ qua việc mới nãy giáo sư dùng tay không bẻ gãy mấy cái ống thép.
Chử Trần sống lưng thẳng tắp, cẩn thận vừa lật sách, vừa nhìn vào vở ghi của Lục Xuyên Trạch. Không hổ là cậu, chó Lục, công thức viết cẩu thả qua loa, nhìn như đang ghi bừa đáp án, này là muốn một tên dốt đặc môn lý luận như cậu phải làm sao.
Hề hước, căn bản là nhìn không hiểu.
''Xuyên Trạch, thầy nhớ trò có bài luận văn nghiên cứu mục tiêu <Luận về tính khả thi của thực thể hóa tinh thần lực vận dụng vào thực chiến>. Bây giờ thầy dùng tinh thần lực biến ra một món vũ khí, hay là trò cùng mọi người thảo luận về nguyên lý của luận văn.
Chử Trần khuôn mặt như cá chết trôi, sống không còn gì hối tiếc. Cậu làm sao biết được luận văn của Lục Xuyên Trạch viết như nào, nếu như thầy giáo kêu mình dùng tinh thần lực để thực thể hóa thì được, còn nói về lý luận chắc chắn xin hàng.
Chử Trần không động đậy, cả phòng im lặng hết 3 giây. Chử Trần vừa tính cắm đầu cắm cổ đứng lên nói đại cho xong, ngay lập tức có giọng nói kiêu căng vang vọng khắp phòng.
Lục Xuyên Trạch đứng dậy, lộ ra nụ cười tự mãn. ''Thầy giáo, không thì em lên cho.'' Tiếp sau, đưa tới Chử Trần ánh mắt cậu yên tâm.
Cái liếc nhìn này trong mắt mọi người biến thành lá thư khiêu khích công khai, điều này là sự sỉ nhục với Lục thần đó. Chử Trần lại đi giải thích luận văn của Lục Thần, đỉnh, thật sự quá đỉnh rồi.
Tiết Thành bên cạnh mắt lấp lánh nhìn anh Chử nhà mình, khoảnh khắc này trên người dân học dốt tỏa ra ánh sáng của học sinh giỏi.
Lục Xuyên Trạch đưa dẫn chứng cụ thể, mạch lạc rõ ràng, giống như đang ở giảng đường học thuật của thần thánh làm báo cáo vậy.
Cả lớp học yên tĩnh đến mức nghe cả tiếng kim rơi, đôi mắt giáo sư lóe lên tia sáng phảng phất như thấy được chuyện gì lạ lẫm lắm.
Lục Xuyên Trạch vừa dứt câu, Chử Trần nghiêm mặt vỗ tay tượng trưng, tức khắc những đợt vỗ tay không ngừng vang lên.
''Chử Trần, trò làm tốt lắm, xem ra đã rất chăm chỉ nghiên cứu luận văn của Lục Xuyên Trạch, nói không sai một ly, nhớ từng chi tiết.''
Lục Xuyên Trạch vừa ngồi xuống trước mặt đã đưa tới mẩu giấy, ''Anh Chử, thật sự em không nhịn được nữa, anh quá giỏi rồi, anh, anh quả thật xứng đáng làm thần tượng của em. Chỉ có điều, không phải anh học rất kém môn lý luận lắm, sao lại biết rõ luận văn của Lục thần vậy.''
Câu ''rất kém'' Tiết Thành nói vẫn đánh giá cao Chử Trần rồi, môn lý luận của cậu xứng đáng đứng bét toàn trường, nếu không phải mỗi lần kéo điểm ở môn thực hành, có lẽ giờ Chử Trần vẫn ngồi chơi ở năm nhất đi.
Tiết Thành thật sự khen không ngớt lời, Lục Xuyên Trạch có vẻ đã hiểu lý do mà Chử Trần đối xử tốt với cậu ta rồi, đúng là cái máy chế tạo lời khen biết đi.
Vất vả lắm cuối cùng cũng chịu đựng tới hết tiết, Chử Trần sắp bị hành chết, đều do chó Lục lần nào cũng phải ngồi ngay ngắn, động đậy một tí thôi đã cảm thấy được có người đang dõi theo mình.
[Ba Chử: Cùng ăn cơm không?]
[Chó Lục: Không, tôi về phòng nghỉ ngơi.]
''Chử Trần cậu đi đâu vậy, không ăn trưa sao?''
''Không.''
Lục Xuyên Trạch gói lại hai phần cơm, lén la lén lút ôm về ký túc xá của mình.
Ngó nghiêng khắp phòng không thấy Chử Trần, vừa tính đặt cơm xuống liền thấy tiếng mở cửa phòng tắm.
Lục Xuyên Trạch quay đầu, bất ngờ cùng Chử Trần đối mặt, động tác của Chử Trần nhanh thoăn thoắt kéo lại cổ áo.
''Sao cậu không gõ cửa lại lẻn vào vậy.''
''Đây là phòng của tôi, hơn nữa đó là cơ thể của tôi.''
Cánh tay kéo lại cổ áo bỏng đến lạ thường, cả người lúng túng không biết nhìn về phía nào, nghĩ tới vừa mới nãy tắm rửa trong phòng nhìn thấy gì đó, mặt càng đỏ hơn.
Chử Trần đi như robot ngồi xuống ghế sofa, kiêu ngạo nói: ''Có gì đâu, chẳng lẽ cậu không tắm cho tôi sao?''
Lục Xuyên Trạch không lên tiếng, Chử Trần nhìn cậu ta ánh mắt đều không ổn rồi, ''Thật sự không tắm hả.''
''Có tắm.''
Tiếng nghiến răng nghiến lợi khiến Chử Trần không chú ý mà ừ một cái. Có tắm là được, cậu không muốn lỡ quay về bản thân mình bốc mùi hết lên.
''Qua đây ăn đi, đều là món yêu thích của cậu.''
Lục Xuyên Trạch đem đồ ăn trong hộp ra... bày biện đẹp mắt, lại lấy đũa với thìa bỏ vào nước sôi, ngâm nóng rồi mới vớt ra.
''Đũa được khử khuẩn rồi, với lại, cách cậu dùng nó cũ lắm lắm luôn.''
''Tôi biết, cảm giác trang trọng''
Chử Trần trợn trắng mắt, cảm giác trang trọng qq, còn không phải phát tác bệnh cuồng sạch sẽ.
''Thế thì cậu uống luôn thuốc bổ là được rồi, đỡ phải rửa hộp với đũa.''
Lục Xuyên Trạch móc ra một lọ thuốc bổ vị dâu, lắc lắc chai, tiếng òng ọc làm Chử Trần ngậm miệng ngay lập tức, thuốc bổ đều đã dần đông cứng lại, nhìn qua mất hết cả hứng ăn.
Hai phần cơm trong hộp được chia đều ngay ngắn, chắc chắn không xảy ra vấn đề ai ít ai nhiều. Thịt trên đĩa cũng được xếp cùng một hướng, hay lắm, phải chữa khỏi cho bệnh nhân mắc tính cưỡng chế.
''Cậu xếp đĩa cho tôi đó à.''
''Ừ''
Chử Trần cố ý làm rối, ăn một miếng thịt, ậm ừ nói: ''Quái dị.''
Chử Trần ăn xong thì nằm liệt trên sofa, Lục Xuyên Trạch thu dọn sạch sẽ bàn ăn, rửa sạch hộp cơm sau đó lại rót cho Chử Trần cốc nước.
''Xíu nữa dậy sớm tí, bình thường tôi sẽ tới phòng trọng lực trước nửa tiếng.''
''Đi sớm như vậy làm gì, tôi còn muốn ngủ thêm chút nữa.''
''Tất nhiên là luyện tập, bây giờ tôi có thể chịu được trọng lực cấp 8, nhớ kỹ.''
Cấp cao nhất trong phòng trọng lực là 10, cho tới giờ vẫn chưa có ai đạt được con số đó. Kỷ lục cao nhất từ xưa đến nay là 9 vẫn do ba lớn của Chử Trần giữ vững, tới hiện tại cũng đã hơn 20 năm rồi.
Chử Trần không hề coi Lục Xuyên Trạch là người ngoài, trực tiếp trèo lên giường ngủ. Lục Xuyên Trạch bó tay, đóng lại cửa sổ cho Chử Trần rồi rời đi.
Đúng như dự đoán, việc đầu tiên khi vào học là dựa theo mức trọng lực mỗi người chịu được để tiến hành huấn luyện. Cái gọi là huấn luyện thực chất là chạy bộ dưới trọng lực.
Mức độ càng cao, hoạt động càng khó, từ cấp 7 trở lên đừng nói đến chạy bộ, đi nhanh thôi cũng là cực hình.
''Thầy giáo, em muốn cùng nhóm với Lục Xuyên Trạch được không, bây giờ ngoài em không ai kìm được cậu ấy.''
Vẻ mặt của Lục Xuyên Trạch sắp vênh lên tận trời rồi, ánh mắt Chử Trần hờ hững nhẹ nhàng đặt lên người Lục Xuyên Trạch, người đối diện trả lại một nụ cười tùy ý.
Xem ra giờ là lúc lấy video dạy học biểu diễn để dạy cho Lục Xuyên Trạch rồi, cho cậu ta nhìn rõ thế nào mới là diễn xuất chân thật. Không phải kiểu trừng mắt cười ngu còn thêm trò liếc mắt nhìn người khác.
''Lục Xuyên Trạch, trò thấy sao.''
''Còn phải xem cậu ta có chịu được trọng lực cấp 8 không.''
Hai người một nhóm bắt đầu thi đấu đối kháng, máy chạy bộ ở phòng trọng lực đều là các đại sư cơ giáp chế tạo đặc biệt. Lục Xuyên Trạch và Chử Trần lần lượt đứng về phía trước.
''Cấp mấy?''
''Ba.''
Nửa tiếng trôi qua, trên trán Chử Trần bắt đầu đổ mồ hôi, ngược lại Lục Xuyên Trạch vẫn như cũ, nhìn tình hình còn có thể tiếp tục thêm nửa tiếng nữa.
''Còn ổn không?''
''A mà sao không được chứ.''
Hình như Lục Xuyên Trạch cong khóe môi, sau đó đột nhiên dừng lại.
''Tôi chịu thua.''
Suýt chút nữa Chử Trần mắng người, ''Hóa ra không phải cậu không quan tâm hình tượng của mình à, để tôi nhận thua trước. Đứng lại, đứng im ở đấy.''
Lục Xuyên Trạch không động đậy, Chử Trần từ máy chạy bộ nhanh chóng chạy ra cửa trước Lục Xuyên Trạch. Chử trận cố gắng phớt lờ cái chân đang đau như kim chích, điềm tĩnh như không bước ra.
Thầy giáo không tự chủ được mà nâng chiếc kính vốn không hề tồn lại, trố mặt nghẹn họng nói: ''Sao em lại ra trước, Chử Trần đâu, ngất xỉu rồi sao?''
Chử Trần bình tĩnh mà nhìn về hướng thầy giáo, ''Chử Trần vẫn ổn, em thua rồi.''
Thầy giáo nghẹn họng mất một lúc, khóe miệng giật giật hai phát, đến gần Lục Xuyên Trạch cất tiếng: ''To gan dám nói với thầy giáo như vậy có phải là Chử Trần uy hiếp trò không, nói cho ta biết, ta sẽ làm chủ giúp trò.''
''Thầy, người nghĩ nhiều rồi, Chử Trần không phải người như vậy.''
Chử Trần nhận ra mình lỡ lời, hai câu mới nãy nghe thế nào cũng thấy giống phong cách của Chử Trần, không giống Lục Xuyên Trạch chút nào. Chử Trần ngậm miệng, không nói một lời, còn lặng lẽ đứng cách xa thầy giáo vài bước.
10 phút sau Lục Xuyên Trạch mới bước ra, sắc mặt bình thường, so với trạng thái của ''Lục Xuyên Trạch'' tốt hơn nhiều.
''À, Chử Trần, thật sự rất tốt.'' Thầy giáo mang khuôn mặt vi diệu rời đi, xảy ra chuyện gì thế này, hạt giống mà mình yêu thích nhất lại có thể thua được.
Tiết Thành xáp xáp kéo tay áo của Lục Xuyên Trạch, ''Anh Chử thật quá đỉnh.''
Lục Xuyên Trạch vẻ mặt trầm ổn, không chút ngạc nhiên.
Tiết Thành vẫn cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, anh Chử có điềm tĩnh quá hay không, ánh mắt khi nhìn mình vẫn cho rằng đó là Lục thần.
Huấn luyện trọng lực kết thúc, Lục Xuyên Trạch theo Chử Trần quay về ký túc xá, Chử Trần ngã trên giường, chân không còn chút cảm giác nào.
''Có muốn dùng máy chữa trị để ngâm chân.''
''Không đến mức không đến mức, chẳng sao đâu.''
Lục Xuyên Trạch tất nhiên biết không sao, nhưng Chử Trần nhạy cảm với cảm giác đau, một chút đau đớn nhỏ cũng rơi nước mắt. Hôm nay có mình ở đây, nếu để cậu một mình không chừng sẽ lén lút khóc.
Lục Xuyên Trạch cúi người tháo giày của Chử Trần ra, cả lòng bàn chân ửng đỏ lên, chạm nhẹ một cái, liền nghe thấy tiếng Chử Trần hít thở.
Mắt cá chân bị người nắm ở trong tay, chân cũng mỏi nhừ kinh khủng, Chử Trần vùi đầu vào chăn rầu rĩ nói: ''Sao không để lại cho tôi thể lực của cậu, tôi còn có thể chịu được giày vò.
''Ừ, lỗi của tôi, cậu chịu một tí đi.''
Giây tiếp theo trong phòng chợt vang lên tiếng kêu thảm thiết, ''Lục Xuyên Trạch, cậu muốn giết người sao.''
Giọng Chử Trần kèm theo tiếng nức nở sụt sịt, nước mắt lăn xuống thấm vào chăn, trông vô cùng tủi thân.
Tay Lục Xuyên Trạch không dừng lại, thẳng tay ấn xung quanh lòng bàn chân và chân, nhưng lại khiến cảm giác rã rời giảm bớt không ít.
Thuốc mỡ mát lạnh lan tỏa khắp lòng bàn chân, cái lành lạnh này trái lại khiến cảm giác đau rát dịu dần đi.
''Xong rồi, đợi thuốc khô đi rửa là được.''
Không có tiếng động, Lục Xuyên Trạch lại gần phát hiện Chử Trần đã ngủ thiếp đi rồi. Vội vã rửa sạch tay, cầm giấy ướt sạch lau lại mặt cho cậu rồi đắp kín chăn, đợi tới khi Chử Trần ngủ say Lục Xuyên Trạch mới rời đi.
Cửa được nhẹ nhàng đóng lại, người trong phòng vốn dĩ đang ngủ say lại mở mắt, quay người qua chỗ khác tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.
''Xin chào ký chủ, hệ thống mai mối sẵn lòng vì ngài phục vụ. Tiếp nhận ràng buộc hay không, quá 3 phút ký chủ không trả lời, sẽ tự động ràng buộc.''
Chử Trần ló đầu từ chăn ra nhìn, hình như là quay về như cũ rồi. Cũng không cảm thấy có gì khó chịu trong người cả, điều này làm Chử Trần càng thêm ghen tị với thể lực của Lục Xuyên Trạch, mình vẫn còn yếu hơn nhiều.
''Ký chủ, cậu tỉnh chưa? Tôi là''
''Câm miệng, tôi trở thành ký chủ của cậu khi nào, tôi nghe chẳng hiểu gì cả.''
Hệ thống cảm thấy oan ức lắm, rõ ràng ký chủ còn lại đã đồng ý rồi mà.
''Tôi là hệ thống hạnh phúc, mục đích là muốn đem đến cho mọi người hạnh phúc và vui vẻ, hơn nữa ký chủ còn lại đã đồng ý ràng buộc, tôi sẽ cố gắng làm tròn công việc, sớm ngày giúp mọi người được cuộc sống hạnh phúc nè.''
Mí mắt Chử Trần giật một cái, không chắc chắn nói: ''Ký chủ khác là Lục Xuyên Trạch.''
''Đúng nè.''
Chử Trần nheo nheo đôi mắt hoa đào, lạnh lẽo đáp: ''Vậy nên, việc bọn tôi hoán đổi linh hồn là trò quỷ cậu làm.''
Hệ thống lắp ba lắp bắp mà xin lỗi, ''Thật sự xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi làm việc, không ngờ sơ ý hoán đổi linh hồn của hai người. Nhưng mà, vẫn còn cứu vãn được, chỉ cần hai người hoàn thành nhiệm vụ là xong. Hơn nữa, tôi rất có ích đó, tôi còn có hệ thống cửa hàng rất tiện dụng, phát điểm tích lũy cũng hào phóng, mọi người không cần lo lắng nè.''
Hệ thống không nói dối, quả thật đây là lần đầu để người ta hoán đổi linh hồn, vì điều này nó còn cố ý đợi hai ngày sau mới online.
''Vậy cậu nói mình là hệ thống hạnh phúc, làm thế nào để tôi hạnh phúc.''
Hệ thống mai mối giả dữ liệu của hệ thống hạnh phúc run rẩy, nhớ tới người đàn ông đáng sợ ngày hôm qua, chỉ đành lấy nước mắt lừa người.
''Ký chủ quyền hạn không đủ, nếu như tôi nói thẳng cho cậu biết làm sao cậu được hạnh phúc thì có ý nghĩa gì, vì vậy mời ký chủ hãy cố hết sức làm nhiệm vụ.''
Chử Trần hít sâu một hơi, ai mà ngờ được đột nhiên xuất việc chuyện này.
''Thế hoàn thành nhiệm vụ thì đưa ra mong muốn cũng được?''
''Có thể nè.''
''Cậu đừng có mà dùng mãi cái từ ''nè'', cậu biết là nó không hề dễ thương tí nào không, kỳ cục lắm.''
Hệ thống: hic hic hic. Ký chủ xấu lắm.
''Đưa nhiệm vụ đi.''
''Đợi xíu.''
Chử Trần còn đang nghĩ đợi cái gì chứ, ngay tức khắc lại quay về cơ thể của Lục Xuyên Trạch. Này rõ là bắt ép cậu phải làm nhiệm vụ hả.
Chử Trần thử gọi một tiếng: ''Hệ thống?''
Hệ thống giờ còn đang tranh cãi với Lục Xuyên Trạch, ''Tôi đã nghe theo lời cậu đổi thành hệ thống hạnh phúc rồi, cậu còn muốn làm gì.''
''Tại sao lại là hai bọn tôi?''
''Ký chủ quyền hạn không đủ, không thể tiết lộ.''
Lục Xuyên Trạch cũng không vội, chỉ cười đáp: ''Không sao, đưa nhiệm vụ đi.''
''Trong vòng hai ngày xin ký chủ cùng ký chủ còn lại đạt được thành tựu nắm tay trước mặt 20 người.''
Chử Trần như bị sét đánh ngang tai, ''Đùa cái trò gì vậy, cùng chó Lục dắt tay nhau, còn phải trước mặt 20 người.''
Như này là muốn ép hắn đi chết cho xong.
''Xin ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, sau khi hoàn thành được thưởng 200 điểm tích lũy, không hoàn thành kéo dài thời gian hoán đổi cơ thể.''
Chử Trần: Kéo dài thì cứ kéo, dù sao tôi cũng không làm.
Chú thích:
[1] Câu gốc 彩虹屁: Xuất hiện vào năm 2017, là ngôn ngữ mạng được dùng trong cộng đồng fan, có nghĩa fan hâm mộ luôn ca tụng, coi thần tượng là nhất. Trong mắt fan tất cả của idol đều đặc biệt, cho dù có thả bom cũng giống với cầu vồng.
[2] 同手同脚: tư thế tay phải chân phải cùng hoạt động, tay trái chân trái cùng hoạt động khác với người bình thường hay đi sẽ vung tay trái, chân phải hoặc ngược lại.
[3] Câu gốc神他妈: nguồn gốc từ B Trạm, thể hiện sự kinh ngạc và cường điệu ngữ khí.
[4] 掉金豆子: Có nhiều cách giải thích, nhưng hầu hết mọi người đều cho rằng nó có nghĩa là nước mắt con gái như những hạt đậu vàng quý giá, không nên khóc một cách tùy tiện.
[5] Câu gốc 外焦里嫩: chỉ món ăn bên ngoài vàng giòn, bên trong mềm, hoặc dùng với tình huống ngạc nhiên về điều gì đó.
Giáo sư già đeo đồ trang sức giống như gọng kính, phong thái uyên bác nho nhã từ trong cốt cách đi tới. Tất nhiên, nếu có thể bỏ qua việc mới nãy giáo sư dùng tay không bẻ gãy mấy cái ống thép.
Chử Trần sống lưng thẳng tắp, cẩn thận vừa lật sách, vừa nhìn vào vở ghi của Lục Xuyên Trạch. Không hổ là cậu, chó Lục, công thức viết cẩu thả qua loa, nhìn như đang ghi bừa đáp án, này là muốn một tên dốt đặc môn lý luận như cậu phải làm sao.
Hề hước, căn bản là nhìn không hiểu.
''Xuyên Trạch, thầy nhớ trò có bài luận văn nghiên cứu mục tiêu <Luận về tính khả thi của thực thể hóa tinh thần lực vận dụng vào thực chiến>. Bây giờ thầy dùng tinh thần lực biến ra một món vũ khí, hay là trò cùng mọi người thảo luận về nguyên lý của luận văn.
Chử Trần khuôn mặt như cá chết trôi, sống không còn gì hối tiếc. Cậu làm sao biết được luận văn của Lục Xuyên Trạch viết như nào, nếu như thầy giáo kêu mình dùng tinh thần lực để thực thể hóa thì được, còn nói về lý luận chắc chắn xin hàng.
Chử Trần không động đậy, cả phòng im lặng hết 3 giây. Chử Trần vừa tính cắm đầu cắm cổ đứng lên nói đại cho xong, ngay lập tức có giọng nói kiêu căng vang vọng khắp phòng.
Lục Xuyên Trạch đứng dậy, lộ ra nụ cười tự mãn. ''Thầy giáo, không thì em lên cho.'' Tiếp sau, đưa tới Chử Trần ánh mắt cậu yên tâm.
Cái liếc nhìn này trong mắt mọi người biến thành lá thư khiêu khích công khai, điều này là sự sỉ nhục với Lục thần đó. Chử Trần lại đi giải thích luận văn của Lục Thần, đỉnh, thật sự quá đỉnh rồi.
Tiết Thành bên cạnh mắt lấp lánh nhìn anh Chử nhà mình, khoảnh khắc này trên người dân học dốt tỏa ra ánh sáng của học sinh giỏi.
Lục Xuyên Trạch đưa dẫn chứng cụ thể, mạch lạc rõ ràng, giống như đang ở giảng đường học thuật của thần thánh làm báo cáo vậy.
Cả lớp học yên tĩnh đến mức nghe cả tiếng kim rơi, đôi mắt giáo sư lóe lên tia sáng phảng phất như thấy được chuyện gì lạ lẫm lắm.
Lục Xuyên Trạch vừa dứt câu, Chử Trần nghiêm mặt vỗ tay tượng trưng, tức khắc những đợt vỗ tay không ngừng vang lên.
''Chử Trần, trò làm tốt lắm, xem ra đã rất chăm chỉ nghiên cứu luận văn của Lục Xuyên Trạch, nói không sai một ly, nhớ từng chi tiết.''
Lục Xuyên Trạch vừa ngồi xuống trước mặt đã đưa tới mẩu giấy, ''Anh Chử, thật sự em không nhịn được nữa, anh quá giỏi rồi, anh, anh quả thật xứng đáng làm thần tượng của em. Chỉ có điều, không phải anh học rất kém môn lý luận lắm, sao lại biết rõ luận văn của Lục thần vậy.''
Câu ''rất kém'' Tiết Thành nói vẫn đánh giá cao Chử Trần rồi, môn lý luận của cậu xứng đáng đứng bét toàn trường, nếu không phải mỗi lần kéo điểm ở môn thực hành, có lẽ giờ Chử Trần vẫn ngồi chơi ở năm nhất đi.
Tiết Thành thật sự khen không ngớt lời, Lục Xuyên Trạch có vẻ đã hiểu lý do mà Chử Trần đối xử tốt với cậu ta rồi, đúng là cái máy chế tạo lời khen biết đi.
Vất vả lắm cuối cùng cũng chịu đựng tới hết tiết, Chử Trần sắp bị hành chết, đều do chó Lục lần nào cũng phải ngồi ngay ngắn, động đậy một tí thôi đã cảm thấy được có người đang dõi theo mình.
[Ba Chử: Cùng ăn cơm không?]
[Chó Lục: Không, tôi về phòng nghỉ ngơi.]
''Chử Trần cậu đi đâu vậy, không ăn trưa sao?''
''Không.''
Lục Xuyên Trạch gói lại hai phần cơm, lén la lén lút ôm về ký túc xá của mình.
Ngó nghiêng khắp phòng không thấy Chử Trần, vừa tính đặt cơm xuống liền thấy tiếng mở cửa phòng tắm.
Lục Xuyên Trạch quay đầu, bất ngờ cùng Chử Trần đối mặt, động tác của Chử Trần nhanh thoăn thoắt kéo lại cổ áo.
''Sao cậu không gõ cửa lại lẻn vào vậy.''
''Đây là phòng của tôi, hơn nữa đó là cơ thể của tôi.''
Cánh tay kéo lại cổ áo bỏng đến lạ thường, cả người lúng túng không biết nhìn về phía nào, nghĩ tới vừa mới nãy tắm rửa trong phòng nhìn thấy gì đó, mặt càng đỏ hơn.
Chử Trần đi như robot ngồi xuống ghế sofa, kiêu ngạo nói: ''Có gì đâu, chẳng lẽ cậu không tắm cho tôi sao?''
Lục Xuyên Trạch không lên tiếng, Chử Trần nhìn cậu ta ánh mắt đều không ổn rồi, ''Thật sự không tắm hả.''
''Có tắm.''
Tiếng nghiến răng nghiến lợi khiến Chử Trần không chú ý mà ừ một cái. Có tắm là được, cậu không muốn lỡ quay về bản thân mình bốc mùi hết lên.
''Qua đây ăn đi, đều là món yêu thích của cậu.''
Lục Xuyên Trạch đem đồ ăn trong hộp ra... bày biện đẹp mắt, lại lấy đũa với thìa bỏ vào nước sôi, ngâm nóng rồi mới vớt ra.
''Đũa được khử khuẩn rồi, với lại, cách cậu dùng nó cũ lắm lắm luôn.''
''Tôi biết, cảm giác trang trọng''
Chử Trần trợn trắng mắt, cảm giác trang trọng qq, còn không phải phát tác bệnh cuồng sạch sẽ.
''Thế thì cậu uống luôn thuốc bổ là được rồi, đỡ phải rửa hộp với đũa.''
Lục Xuyên Trạch móc ra một lọ thuốc bổ vị dâu, lắc lắc chai, tiếng òng ọc làm Chử Trần ngậm miệng ngay lập tức, thuốc bổ đều đã dần đông cứng lại, nhìn qua mất hết cả hứng ăn.
Hai phần cơm trong hộp được chia đều ngay ngắn, chắc chắn không xảy ra vấn đề ai ít ai nhiều. Thịt trên đĩa cũng được xếp cùng một hướng, hay lắm, phải chữa khỏi cho bệnh nhân mắc tính cưỡng chế.
''Cậu xếp đĩa cho tôi đó à.''
''Ừ''
Chử Trần cố ý làm rối, ăn một miếng thịt, ậm ừ nói: ''Quái dị.''
Chử Trần ăn xong thì nằm liệt trên sofa, Lục Xuyên Trạch thu dọn sạch sẽ bàn ăn, rửa sạch hộp cơm sau đó lại rót cho Chử Trần cốc nước.
''Xíu nữa dậy sớm tí, bình thường tôi sẽ tới phòng trọng lực trước nửa tiếng.''
''Đi sớm như vậy làm gì, tôi còn muốn ngủ thêm chút nữa.''
''Tất nhiên là luyện tập, bây giờ tôi có thể chịu được trọng lực cấp 8, nhớ kỹ.''
Cấp cao nhất trong phòng trọng lực là 10, cho tới giờ vẫn chưa có ai đạt được con số đó. Kỷ lục cao nhất từ xưa đến nay là 9 vẫn do ba lớn của Chử Trần giữ vững, tới hiện tại cũng đã hơn 20 năm rồi.
Chử Trần không hề coi Lục Xuyên Trạch là người ngoài, trực tiếp trèo lên giường ngủ. Lục Xuyên Trạch bó tay, đóng lại cửa sổ cho Chử Trần rồi rời đi.
Đúng như dự đoán, việc đầu tiên khi vào học là dựa theo mức trọng lực mỗi người chịu được để tiến hành huấn luyện. Cái gọi là huấn luyện thực chất là chạy bộ dưới trọng lực.
Mức độ càng cao, hoạt động càng khó, từ cấp 7 trở lên đừng nói đến chạy bộ, đi nhanh thôi cũng là cực hình.
''Thầy giáo, em muốn cùng nhóm với Lục Xuyên Trạch được không, bây giờ ngoài em không ai kìm được cậu ấy.''
Vẻ mặt của Lục Xuyên Trạch sắp vênh lên tận trời rồi, ánh mắt Chử Trần hờ hững nhẹ nhàng đặt lên người Lục Xuyên Trạch, người đối diện trả lại một nụ cười tùy ý.
Xem ra giờ là lúc lấy video dạy học biểu diễn để dạy cho Lục Xuyên Trạch rồi, cho cậu ta nhìn rõ thế nào mới là diễn xuất chân thật. Không phải kiểu trừng mắt cười ngu còn thêm trò liếc mắt nhìn người khác.
''Lục Xuyên Trạch, trò thấy sao.''
''Còn phải xem cậu ta có chịu được trọng lực cấp 8 không.''
Hai người một nhóm bắt đầu thi đấu đối kháng, máy chạy bộ ở phòng trọng lực đều là các đại sư cơ giáp chế tạo đặc biệt. Lục Xuyên Trạch và Chử Trần lần lượt đứng về phía trước.
''Cấp mấy?''
''Ba.''
Nửa tiếng trôi qua, trên trán Chử Trần bắt đầu đổ mồ hôi, ngược lại Lục Xuyên Trạch vẫn như cũ, nhìn tình hình còn có thể tiếp tục thêm nửa tiếng nữa.
''Còn ổn không?''
''A mà sao không được chứ.''
Hình như Lục Xuyên Trạch cong khóe môi, sau đó đột nhiên dừng lại.
''Tôi chịu thua.''
Suýt chút nữa Chử Trần mắng người, ''Hóa ra không phải cậu không quan tâm hình tượng của mình à, để tôi nhận thua trước. Đứng lại, đứng im ở đấy.''
Lục Xuyên Trạch không động đậy, Chử Trần từ máy chạy bộ nhanh chóng chạy ra cửa trước Lục Xuyên Trạch. Chử trận cố gắng phớt lờ cái chân đang đau như kim chích, điềm tĩnh như không bước ra.
Thầy giáo không tự chủ được mà nâng chiếc kính vốn không hề tồn lại, trố mặt nghẹn họng nói: ''Sao em lại ra trước, Chử Trần đâu, ngất xỉu rồi sao?''
Chử Trần bình tĩnh mà nhìn về hướng thầy giáo, ''Chử Trần vẫn ổn, em thua rồi.''
Thầy giáo nghẹn họng mất một lúc, khóe miệng giật giật hai phát, đến gần Lục Xuyên Trạch cất tiếng: ''To gan dám nói với thầy giáo như vậy có phải là Chử Trần uy hiếp trò không, nói cho ta biết, ta sẽ làm chủ giúp trò.''
''Thầy, người nghĩ nhiều rồi, Chử Trần không phải người như vậy.''
Chử Trần nhận ra mình lỡ lời, hai câu mới nãy nghe thế nào cũng thấy giống phong cách của Chử Trần, không giống Lục Xuyên Trạch chút nào. Chử Trần ngậm miệng, không nói một lời, còn lặng lẽ đứng cách xa thầy giáo vài bước.
10 phút sau Lục Xuyên Trạch mới bước ra, sắc mặt bình thường, so với trạng thái của ''Lục Xuyên Trạch'' tốt hơn nhiều.
''À, Chử Trần, thật sự rất tốt.'' Thầy giáo mang khuôn mặt vi diệu rời đi, xảy ra chuyện gì thế này, hạt giống mà mình yêu thích nhất lại có thể thua được.
Tiết Thành xáp xáp kéo tay áo của Lục Xuyên Trạch, ''Anh Chử thật quá đỉnh.''
Lục Xuyên Trạch vẻ mặt trầm ổn, không chút ngạc nhiên.
Tiết Thành vẫn cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, anh Chử có điềm tĩnh quá hay không, ánh mắt khi nhìn mình vẫn cho rằng đó là Lục thần.
Huấn luyện trọng lực kết thúc, Lục Xuyên Trạch theo Chử Trần quay về ký túc xá, Chử Trần ngã trên giường, chân không còn chút cảm giác nào.
''Có muốn dùng máy chữa trị để ngâm chân.''
''Không đến mức không đến mức, chẳng sao đâu.''
Lục Xuyên Trạch tất nhiên biết không sao, nhưng Chử Trần nhạy cảm với cảm giác đau, một chút đau đớn nhỏ cũng rơi nước mắt. Hôm nay có mình ở đây, nếu để cậu một mình không chừng sẽ lén lút khóc.
Lục Xuyên Trạch cúi người tháo giày của Chử Trần ra, cả lòng bàn chân ửng đỏ lên, chạm nhẹ một cái, liền nghe thấy tiếng Chử Trần hít thở.
Mắt cá chân bị người nắm ở trong tay, chân cũng mỏi nhừ kinh khủng, Chử Trần vùi đầu vào chăn rầu rĩ nói: ''Sao không để lại cho tôi thể lực của cậu, tôi còn có thể chịu được giày vò.
''Ừ, lỗi của tôi, cậu chịu một tí đi.''
Giây tiếp theo trong phòng chợt vang lên tiếng kêu thảm thiết, ''Lục Xuyên Trạch, cậu muốn giết người sao.''
Giọng Chử Trần kèm theo tiếng nức nở sụt sịt, nước mắt lăn xuống thấm vào chăn, trông vô cùng tủi thân.
Tay Lục Xuyên Trạch không dừng lại, thẳng tay ấn xung quanh lòng bàn chân và chân, nhưng lại khiến cảm giác rã rời giảm bớt không ít.
Thuốc mỡ mát lạnh lan tỏa khắp lòng bàn chân, cái lành lạnh này trái lại khiến cảm giác đau rát dịu dần đi.
''Xong rồi, đợi thuốc khô đi rửa là được.''
Không có tiếng động, Lục Xuyên Trạch lại gần phát hiện Chử Trần đã ngủ thiếp đi rồi. Vội vã rửa sạch tay, cầm giấy ướt sạch lau lại mặt cho cậu rồi đắp kín chăn, đợi tới khi Chử Trần ngủ say Lục Xuyên Trạch mới rời đi.
Cửa được nhẹ nhàng đóng lại, người trong phòng vốn dĩ đang ngủ say lại mở mắt, quay người qua chỗ khác tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.
''Xin chào ký chủ, hệ thống mai mối sẵn lòng vì ngài phục vụ. Tiếp nhận ràng buộc hay không, quá 3 phút ký chủ không trả lời, sẽ tự động ràng buộc.''
Chử Trần ló đầu từ chăn ra nhìn, hình như là quay về như cũ rồi. Cũng không cảm thấy có gì khó chịu trong người cả, điều này làm Chử Trần càng thêm ghen tị với thể lực của Lục Xuyên Trạch, mình vẫn còn yếu hơn nhiều.
''Ký chủ, cậu tỉnh chưa? Tôi là''
''Câm miệng, tôi trở thành ký chủ của cậu khi nào, tôi nghe chẳng hiểu gì cả.''
Hệ thống cảm thấy oan ức lắm, rõ ràng ký chủ còn lại đã đồng ý rồi mà.
''Tôi là hệ thống hạnh phúc, mục đích là muốn đem đến cho mọi người hạnh phúc và vui vẻ, hơn nữa ký chủ còn lại đã đồng ý ràng buộc, tôi sẽ cố gắng làm tròn công việc, sớm ngày giúp mọi người được cuộc sống hạnh phúc nè.''
Mí mắt Chử Trần giật một cái, không chắc chắn nói: ''Ký chủ khác là Lục Xuyên Trạch.''
''Đúng nè.''
Chử Trần nheo nheo đôi mắt hoa đào, lạnh lẽo đáp: ''Vậy nên, việc bọn tôi hoán đổi linh hồn là trò quỷ cậu làm.''
Hệ thống lắp ba lắp bắp mà xin lỗi, ''Thật sự xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi làm việc, không ngờ sơ ý hoán đổi linh hồn của hai người. Nhưng mà, vẫn còn cứu vãn được, chỉ cần hai người hoàn thành nhiệm vụ là xong. Hơn nữa, tôi rất có ích đó, tôi còn có hệ thống cửa hàng rất tiện dụng, phát điểm tích lũy cũng hào phóng, mọi người không cần lo lắng nè.''
Hệ thống không nói dối, quả thật đây là lần đầu để người ta hoán đổi linh hồn, vì điều này nó còn cố ý đợi hai ngày sau mới online.
''Vậy cậu nói mình là hệ thống hạnh phúc, làm thế nào để tôi hạnh phúc.''
Hệ thống mai mối giả dữ liệu của hệ thống hạnh phúc run rẩy, nhớ tới người đàn ông đáng sợ ngày hôm qua, chỉ đành lấy nước mắt lừa người.
''Ký chủ quyền hạn không đủ, nếu như tôi nói thẳng cho cậu biết làm sao cậu được hạnh phúc thì có ý nghĩa gì, vì vậy mời ký chủ hãy cố hết sức làm nhiệm vụ.''
Chử Trần hít sâu một hơi, ai mà ngờ được đột nhiên xuất việc chuyện này.
''Thế hoàn thành nhiệm vụ thì đưa ra mong muốn cũng được?''
''Có thể nè.''
''Cậu đừng có mà dùng mãi cái từ ''nè'', cậu biết là nó không hề dễ thương tí nào không, kỳ cục lắm.''
Hệ thống: hic hic hic. Ký chủ xấu lắm.
''Đưa nhiệm vụ đi.''
''Đợi xíu.''
Chử Trần còn đang nghĩ đợi cái gì chứ, ngay tức khắc lại quay về cơ thể của Lục Xuyên Trạch. Này rõ là bắt ép cậu phải làm nhiệm vụ hả.
Chử Trần thử gọi một tiếng: ''Hệ thống?''
Hệ thống giờ còn đang tranh cãi với Lục Xuyên Trạch, ''Tôi đã nghe theo lời cậu đổi thành hệ thống hạnh phúc rồi, cậu còn muốn làm gì.''
''Tại sao lại là hai bọn tôi?''
''Ký chủ quyền hạn không đủ, không thể tiết lộ.''
Lục Xuyên Trạch cũng không vội, chỉ cười đáp: ''Không sao, đưa nhiệm vụ đi.''
''Trong vòng hai ngày xin ký chủ cùng ký chủ còn lại đạt được thành tựu nắm tay trước mặt 20 người.''
Chử Trần như bị sét đánh ngang tai, ''Đùa cái trò gì vậy, cùng chó Lục dắt tay nhau, còn phải trước mặt 20 người.''
Như này là muốn ép hắn đi chết cho xong.
''Xin ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, sau khi hoàn thành được thưởng 200 điểm tích lũy, không hoàn thành kéo dài thời gian hoán đổi cơ thể.''
Chử Trần: Kéo dài thì cứ kéo, dù sao tôi cũng không làm.
Chú thích:
[1] Câu gốc 彩虹屁: Xuất hiện vào năm 2017, là ngôn ngữ mạng được dùng trong cộng đồng fan, có nghĩa fan hâm mộ luôn ca tụng, coi thần tượng là nhất. Trong mắt fan tất cả của idol đều đặc biệt, cho dù có thả bom cũng giống với cầu vồng.
[2] 同手同脚: tư thế tay phải chân phải cùng hoạt động, tay trái chân trái cùng hoạt động khác với người bình thường hay đi sẽ vung tay trái, chân phải hoặc ngược lại.
[3] Câu gốc神他妈: nguồn gốc từ B Trạm, thể hiện sự kinh ngạc và cường điệu ngữ khí.
[4] 掉金豆子: Có nhiều cách giải thích, nhưng hầu hết mọi người đều cho rằng nó có nghĩa là nước mắt con gái như những hạt đậu vàng quý giá, không nên khóc một cách tùy tiện.
[5] Câu gốc 外焦里嫩: chỉ món ăn bên ngoài vàng giòn, bên trong mềm, hoặc dùng với tình huống ngạc nhiên về điều gì đó.