Chương 14
Đàn bướm giống như là keo dính dán chặt trên người bọn họ, có lắc cho chúng rơi xuống cũng sẽ có những tốp khác thay thế. Quá nhiều bươm bướm đến mức không thể dùng sát thương vật lý để giết chúng.
Chử Trần sờ cằm, chụp cho bọn họ mấy tấm hình cái đã, tuy rằng trông khá là đáng sợ, nhưng về tính nghệ thuật thì không tệ chút nào.
"Có phải mọi người chạm vào loài hoa nào không."
Số lượng bướm nhiều đến mức chóng mặt, cảm giác mơ màng không khác gì đang say rượu, có lẽ đã bị dính phấn hoa có thể thu hút cả đàn bướm bay đến đây.
"Không có, Lục thần, chúng tôi tìm đường đi làm gì có thời gian để tìm hoa."
Chử Trần đột nhiên chột dạ, hai người họ không chỉ có thời gian đi tìm hoa, còn chụp cả hình nữa.
Lục Xuyên Trạch thử phóng tinh thần lực xua đuổi đám bướm kia, cách làm từng chút một này chỉ khiến một vài con bay đi, nhưng không ngăn được từng lớp từng lớp bươm bướm tiếp tục bâu vào.
"Bây giờ, tất cả mọi người đều phóng tinh thần lực, tấn công vào nơi có ít bướm nhất."
Đàn bướm đang yên ắng đột ngột trở nên sốt ruột, tần suất vẫy cánh ngày càng nhiều, nhưng không hề có con nào rơi xuống.
Chử Trần dùng tinh thần lực tạo ra mấy bông mang nhiều mật hoa, nhưng tinh thần lực không có mùi nên không thể nào dẫn dụ được đàn bướm bay qua.
Hóc búa, quá là hóc búa.
"Anh Chử, vẫn không được sao, những thứ này căn bản không động đậy."
Tiết Thành chỉ thiếu nước vừa quay 365 độ vừa khóc to thôi, cậu sợ nhất là sâu, mấy con bướm này không phải sâu, nhưng cũng từng là nó đó. Điều này khiến cậu chịu áp lực tâm lý vô cùng lớn.
Không biết đã nghĩ ra được điều gi, Chử Trần quay đầu nhìn Lục Xuyên Trạch, người kia nhướng mày nhìn lại.
Tiết Thành quả thật muốn khóc, anh Chử chỉ lo liếc mắt đưa tình cùng Lục thần, không thèm quan tâm gì đến thằng em mình. Còn chưa kịp mở miệng cà khịa, cậu ta đã giật mình khi nhìn thấy hai tia lửa đột nhiên lao tới.
Tinh thần lực biến thành ngọn lửa, sẽ không làm bị thương ai, nhưng sẽ tạo ra áp chế đối với loài bướm. Những con bướm ở vòng ngoài bị nướng đến mức không chịu nổi nữa màrơi rụng dần. Chỉ một lát sau Lục Xuyên Trạch đã cứu được Tiết Thành thoát khỏi chúng.
Đợi cho tất cả mọi người đều được cứu, Tiết Thành mắt rưng rưng bổ nhào về phía Chử Trần, ai ngờ chưa kịp đến gần cổ áo Chử Trần đã bị người ta nắm như nắm gáy mèo.
"Lục thần, cậu làm gì vậy."
Lục Xuyên Trạch kéo Tiết Thành về sau, nói bằng chất giọng chê bai: "Trên người cậu toàn mùi phấn hoa, Chử Trần vừa mới tắm xong đấy."
Chử Trần liếc xéo Lục Xuyên Trạch, đến lúc nào rồi còn thích nói xấu mình, cứ như người đề xướng không phải cậu ta vậy.
Tiết Thành lắp bắp nói: "Sao cậu lại biết anh Chử vừa mới tắm." Ánh mắt vừa hay liếc nhìn bộ quần áo trên người Chử Trần, đừng nói là áo khoác của Lục Thần đó chứ.
Lục thần cho anh Chử mượn áo để chế nhạo người ta sao, phải, phải rồi, cậu nhìn xem cậu đâu có cao bằng tôi.
Tiết Thành vội vàng lắc lắc đầu để loại bỏ mấy cái suy nghĩ vớ vẩn này đi, Lục thần vừa mới cứu mình, mình không thể nghi ngờ người ta được, thật đáng ăn đánh mà,
[Hiệu trưởng: Lục Xuyên Trạch, chuyển lời cho đội Tiết Thành, bọn họ bị trừ 10 phút.]
[Lục Xuyên Trạch: Vâng.]
"Tiết Thành, hiệu trưởng vừa thông báo đội của cậu bị trừ 10 phút."
Bộ dáng của Tiết Thành như bị sét đánh trúng, Chử Trần nghe xong cũng cảm thấy khó hiểu.
"Như thế nào sẽ bị trừ điểm vậy."
"Khả năng là không hoàn thành được nhiệm vụ đơn giản nhất, còn làm lãng phí nhân lực."
Chử Trần đảo mắt tự nhìn mình và Lục Xuyên Trạch một lượt, ngộ ra cái gọi là "lãng phí nhân lực" chắc hẳn chị hai người họ.
"Tiết Thành, cậu nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Chử Trần nhìn đôi mắt mơ hồ của Tiết Thành, tự nhủ phải nhịn không được tức giận. Tên này ngốc như vậy sao được chọn làm đội trưởng thế hả.
"Cũng không đến mức để bọn tôi tìm manh mối giúp cậu chứ. Đội các cậu giờ đã âm điểm rồi đấy."
"Không phải chứ, thú dị năng bọn tôi đã giết không tính điểm sao?"
Lục Xuyên Trạch cũng không nhẫn tâm nói cho họ biết, bao nhiêu điểm của họ trên đường đều rớt sạch rồi.
"QwQ, anh Chử, nhóm chúng ta tự chia nhau đi đi, cứ bị trừ điểm như này cũng đủ thê thảm."
Trước khi đi Tiết Thành còn tiêu sái ôm quyền, còn thiếu một thanh kiếm cổ, nói thêm câu: "Thanh sơn bất cải, lưu thủy thượng lưu, hậu hội hữu kỳ."
Chử Trần bị những tưởng tượng trong đầu chọc cười, rồi lại thấy không có gì đáng cười, nín nhịn làm cả người vô cùng bứt rứt.
"Cậu cười cái gì."
Chử Trần ngay lập tức ngưng lại, "Tôi không có cười. Sao cậu biết lúc tôi nhìn cậu đang nghĩ gì chứ."
"Mắt tôi tốt lắm."
Đôi mắt Chử Trần biết nói, khi vui vẻ hai mắt phát sáng, lúc không vui đuôi mắt sẽ kéo thành một đường, còn lúc có trò gì đó trong mắt toàn là "tôi biết này."
"Hứ, vậy cậu biết vì sao bọn họ bị trừ điểm không?"
"Có lẽ bọn họ tự ý ngắt loài hoa vua mà đám bướm đó bảo vệ."
Lũ bướm không hề có tính công kích, cùng lắm thì chỉ làm vướng tay vướng chân. Nhiệm vụ mỗi ngày của chúng là thụ phấn hoa. Vua hoa là đối tượng quan trọng nhất mà chúng cần bảo vệ, mới nãy mùi hương nồng đậm lúc Tiết Thành đến gần ngửi thôi đã thấy không phải loài hoa bình thường.
"Loài hoa nào mới được gọi là vua hoa chứ, nếu Tiết Thành không hái thì có thể trong đội cậu ta có người đã chạm vào nhưng không nói."
Chử Trần cảm thán, đội của Tiết Thành thật lắm kiếp nạn, cũng không hiểu là mấy thứ kỳ quái này ở đâu ra."
Môi trường ở Hắc tinh khỏi nói cũng thấy là đẹp đến khó tả, chỉ riêng hang bướm này thôi cũng chặt đẹp tất cả các công viên Chử Trần từng thấy. Đây như là sự ban tặng của mẹ thiên nhiên, ở đây có thể tìm thấy được rất nhiều loài hoa sắp đến bờ vực tuyệt chủng.
"Lục Xuyên Trạch, cậu có cảm thấy mùi này hình như hơi là lạ."
Mùi hương nhè nhẹ nhưng không dễ dàng bỏ lơ được nó, không vội vã giống như những mùi hương từ các bông hoa còn lại tranh giành nhau xộc thằng vào mũi.
Người Chử Trần có hơi loạng choạng, thậm chí trước mặt còn bắt đầu xuất hiện bóng chồng, cậu vươn tay ra giữ chặt lấy tay Lục Xuyên Trạch, mơ màng nói: "Sao cậu lại biến thành hai người lận."
Cổ họng Lục Xuyên Trạch chuyển động, mãi lâu mới cất tiếng: "Anh Tranh Tranh, anh say rồi."
Hương hoa vừa mới nãy là "say trong gió", đây cũng là một loại rượu được mọi người ở Đế quốc ưa chuộng. Chử Trần chưa từng uống rượu, bất ngờ hít phải một lượng lớn, không say mới lạ.
Đây còn không giống kiểu say bình thường, ngửi nhiều còn dẫn đến việc xuất hiện ảo giác.
Chử Trần dựa vào người Lục Xuyên Trạch, đầu óc quay cuồng, càng lắc thì càng chóng mặt.
Lục Xuyên Trạch siết chặt eo của Chử Trần, lòng bàn tay chạm vào người khiến Chử Trần bất giác co người lại.
Chử Trần đi về phía trước mấy bước, đá thật mạnh cục đá dưới chân, cũng không xả được cục tức này, Lục Xuyên Trạch còn nghe được tiếng Chử Trần lầm bầm chửi cạnh khóe.
"Hứ, cậu bắt nạt tôi, tôi dữ lắm đấy, huhu."
Lục Xuyên Trạch dùng một tay ôm lấy Chử Trần, sợ cậu trượt chân ngã xuống đất. Chử Trần say khướt giống như con mèo mềm mại không xương, ngoan ngoãn nằm trong lòng Lục Xuyên Trạch.
"Chử Trần, cậu biết tôi là ai không?"
Chử Trần ngước đôi mắt ươn ướt, vành mắt nhanh chóng tụ lại những giọt nước mơ hồ, bĩu môi đáp: "Biết chứ, chó Lục. Đối thủ của tôi."
Lục Xuyên Trạch bật cười, vươn tay gõ lên trán Chử Trần, động tác nhẹ như lông phất qua.
"Ai nói với cậu chúng ta là đối thủ, sao tôi không biết vậy."
"Bọn họ nói."
"Bọn họ là ai?"
"Bọn họ là bọn họ, còn là ai nữa."
Nói chuyện với con mèo say này có được gì, cậu ấy căn bản không hiểu.
Chử Trần kéo Lục Xuyên Trạch nghiêng nghiêng ngả ngả chạy đi, chạy đến trước một thân cây to, Chử Trần ngơ ngác không biết làm gì tiếp theo.
Mười ngón tay đang đan xen chợt buông ra, Chử Trần dùng ngón út chọc vào thân cây cứng trước mặt, không vui nói: "Lục Xuyên Trạch, tôi nói cho cậu biết nha, tôi là người giỏi nhất, đừng nghĩ rằng cậu có tinh thần lực 3S thì tôi sợ cậu nha. Nếu như, nếu như bắt nạt tôi, tôi sẽ, sẽ..."
"Sẽ như nào, anh Tranh Tranh tính làm gì tôi?"
Lục Xuyên Trạch xoa mái tóc mềm mại của Chử Trần, các đầu ngón tay ma sát với da đầu, tạo ra cảm giác tê dại khiến Chử Trần thoải mái híp híp mắt.
"Sẽ khóc cho cậu xem."
Chử Trần dùng lực mạnh mà chọc thân cây, khiến các đầu ngón tay có hơi ửng hồng. Thấy thế, Lục Xuyên Trạch cầm tay Chử Trần, kéo đến gần miệng thổi nhẹ vài cái.
"Làm gì vậy, thật dễ chịu, ngứa nữa."
Lục Xuyên Trạch nhìn Chử Trần với vẻ mặt khó nói, cũng chỉ có những lúc như này cậu ấy mới yếu mềm như thế.
"Không đau sau, không cần phải so đo với một cái cây làm gì, tôi nhìn sẽ đau lòng."
Chử Trần dựa vào thân cây, mím môi, viền mắt cay cay như muốn khóc tới nơi.
"Lục Xuyên Trạch, tôi đau lắm."
Lục Xuyên Trạch vô cùng bối rối, các đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Chử Trần, ôm lấy khuôn mặt cậu, hai trán cùng chạm vào nhau.
"Đau ở đâu, không khóc nữa được không, ngoan."
Chử Trần chỉ vào tuyến thể, tiếp đó chỉ thêm vài chỗ khác, "Đau, tất cả đều đau. Lúc phân hóa đau, vào trường học lúc đánh nhau cũng đau, huấn luyện cũng đau."
Lục Xuyên Trạch xoa tóc Chử Trần, chạm vào tuyến thể của cậu, "Như này còn đau không?"
Chử Trần vô thức lắc đầu, hai tai còn hơi đo đỏ, "Không đau, không hề đau còn rất dễ chịu, thích cậu chạm vào."
Lục Xuyên Trạch mở to mắt, lòng rối như tơ vò, rốt cuộc cậu ấy có đang hiểu mình vừa nói gì không.
"Tại sao tuyến thể lại đau?"
"Không thể đến gần pheromone của người khác, vừa khó chịu, buồn nôn, tuyến thể sẽ đau."
Từ khi cậu và Chử Trần hoán đổi cơ thể chưa từng tiếp xúc với pheromone của người khác, vì vậy không hề biết việc pheromone của Chử Trần đã hỗn loạn đến mức không thể đến ngần pheromone của người khác.
Mỗi lần tiếp xúc trong lúc tập luyện, anh Tranh của cậu nhiều lần phải chống đỡ việc người khác vô ý phóng ra pheromone, khó chịu đánh lui bọn họ, sau đó quay trở về ký túc xá lủi thủi vùi đầu vào gối khóc trộm.
Anh Tranh của cậu sợ đau đến thế, sao có thể chịu được cơ chứ.
"Tại sao cậu không sợ pheromone của tôi?"
"Không biết nữa, nhưng thấy rất thoải mái, rất dễ ngửi."
Chử Trần đang nói đột nhiên bổ nhào vào lòng Lục Xuyên Trạch, tiến đến nhè nhẹ ngửi tuyến thể của cậu ấy.
"Tại sao lại không có mùi, không vui, cho tôi ngửi đi."
Lục Xuyên Trạch nghe lời phóng ra một ít pheromone, hương sữa non nồng đậm bao quanh Chử Trần, khiến cậu ấy dễ chịu mà thở dài một hơi."
Vỗ vỗ lưng Chử Trần, một lúc sau Lục Xuyên Trạch nghe thấy người trong lòng đã dần bình ổn lại hô hấp.
May mà đã ngưng phát sóng, nếu không việc này bị truyền đi chưa kịp bùng nổ, Chử Trần chắc chắn là người nổ trước tiên.
Lục Xuyên Trạch nhớ Đế Quốc có một phòng thí nghiệm chuyên nghiên cứu pheromone, có rất nhiều nghiên cứu liên quan đến việc rối loạn pheromone. Cậu liền loay hoay muốn gửi tin nhắn, nhìn màn hình hồi lâu rồi lại thôi, đợi đợt thử luyện này kết thúc đã.
Lục Xuyên Trạch nghĩ cậu cùng Chử Trần có độ kết hợp pheromone chắc hẳn rất cao, chính vì độ phù hợp cao như vậy Chử Trần mới không sợ pheromone của mình.
Vậy, lỡ như xuất hiện thêm một người có pheromone hợp với Chử Trần hơn, cậu có còn là người đặc biệt nữa không.
Lục Xuyên Trạch ngắm nhìn khuôn mặt Chử Trần đang ngủ say, không nhịn được nhéo đầu mũi cậu ấy, Chử Trần, cậu chỉ có thể là của tôi.
Ghi chú:
青山不改,流水上流,后会有期: Núi non không đổi, sông còn mãi chảy, sau này gặp lại. Có nhiều ý kiến về xuất phát của câu nói này, một trong đó được nhắc đến nhiều nhất là từ bài <Ly Biệt> của Bạch Cư Dị. Ý của câu này muốn đề cao tình cảm sẽ tồn tại mãi mãi giống núi cao, sông dài, dù phải chia xa cũng có ngày gặp lại nhau.
Chử Trần sờ cằm, chụp cho bọn họ mấy tấm hình cái đã, tuy rằng trông khá là đáng sợ, nhưng về tính nghệ thuật thì không tệ chút nào.
"Có phải mọi người chạm vào loài hoa nào không."
Số lượng bướm nhiều đến mức chóng mặt, cảm giác mơ màng không khác gì đang say rượu, có lẽ đã bị dính phấn hoa có thể thu hút cả đàn bướm bay đến đây.
"Không có, Lục thần, chúng tôi tìm đường đi làm gì có thời gian để tìm hoa."
Chử Trần đột nhiên chột dạ, hai người họ không chỉ có thời gian đi tìm hoa, còn chụp cả hình nữa.
Lục Xuyên Trạch thử phóng tinh thần lực xua đuổi đám bướm kia, cách làm từng chút một này chỉ khiến một vài con bay đi, nhưng không ngăn được từng lớp từng lớp bươm bướm tiếp tục bâu vào.
"Bây giờ, tất cả mọi người đều phóng tinh thần lực, tấn công vào nơi có ít bướm nhất."
Đàn bướm đang yên ắng đột ngột trở nên sốt ruột, tần suất vẫy cánh ngày càng nhiều, nhưng không hề có con nào rơi xuống.
Chử Trần dùng tinh thần lực tạo ra mấy bông mang nhiều mật hoa, nhưng tinh thần lực không có mùi nên không thể nào dẫn dụ được đàn bướm bay qua.
Hóc búa, quá là hóc búa.
"Anh Chử, vẫn không được sao, những thứ này căn bản không động đậy."
Tiết Thành chỉ thiếu nước vừa quay 365 độ vừa khóc to thôi, cậu sợ nhất là sâu, mấy con bướm này không phải sâu, nhưng cũng từng là nó đó. Điều này khiến cậu chịu áp lực tâm lý vô cùng lớn.
Không biết đã nghĩ ra được điều gi, Chử Trần quay đầu nhìn Lục Xuyên Trạch, người kia nhướng mày nhìn lại.
Tiết Thành quả thật muốn khóc, anh Chử chỉ lo liếc mắt đưa tình cùng Lục thần, không thèm quan tâm gì đến thằng em mình. Còn chưa kịp mở miệng cà khịa, cậu ta đã giật mình khi nhìn thấy hai tia lửa đột nhiên lao tới.
Tinh thần lực biến thành ngọn lửa, sẽ không làm bị thương ai, nhưng sẽ tạo ra áp chế đối với loài bướm. Những con bướm ở vòng ngoài bị nướng đến mức không chịu nổi nữa màrơi rụng dần. Chỉ một lát sau Lục Xuyên Trạch đã cứu được Tiết Thành thoát khỏi chúng.
Đợi cho tất cả mọi người đều được cứu, Tiết Thành mắt rưng rưng bổ nhào về phía Chử Trần, ai ngờ chưa kịp đến gần cổ áo Chử Trần đã bị người ta nắm như nắm gáy mèo.
"Lục thần, cậu làm gì vậy."
Lục Xuyên Trạch kéo Tiết Thành về sau, nói bằng chất giọng chê bai: "Trên người cậu toàn mùi phấn hoa, Chử Trần vừa mới tắm xong đấy."
Chử Trần liếc xéo Lục Xuyên Trạch, đến lúc nào rồi còn thích nói xấu mình, cứ như người đề xướng không phải cậu ta vậy.
Tiết Thành lắp bắp nói: "Sao cậu lại biết anh Chử vừa mới tắm." Ánh mắt vừa hay liếc nhìn bộ quần áo trên người Chử Trần, đừng nói là áo khoác của Lục Thần đó chứ.
Lục thần cho anh Chử mượn áo để chế nhạo người ta sao, phải, phải rồi, cậu nhìn xem cậu đâu có cao bằng tôi.
Tiết Thành vội vàng lắc lắc đầu để loại bỏ mấy cái suy nghĩ vớ vẩn này đi, Lục thần vừa mới cứu mình, mình không thể nghi ngờ người ta được, thật đáng ăn đánh mà,
[Hiệu trưởng: Lục Xuyên Trạch, chuyển lời cho đội Tiết Thành, bọn họ bị trừ 10 phút.]
[Lục Xuyên Trạch: Vâng.]
"Tiết Thành, hiệu trưởng vừa thông báo đội của cậu bị trừ 10 phút."
Bộ dáng của Tiết Thành như bị sét đánh trúng, Chử Trần nghe xong cũng cảm thấy khó hiểu.
"Như thế nào sẽ bị trừ điểm vậy."
"Khả năng là không hoàn thành được nhiệm vụ đơn giản nhất, còn làm lãng phí nhân lực."
Chử Trần đảo mắt tự nhìn mình và Lục Xuyên Trạch một lượt, ngộ ra cái gọi là "lãng phí nhân lực" chắc hẳn chị hai người họ.
"Tiết Thành, cậu nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Chử Trần nhìn đôi mắt mơ hồ của Tiết Thành, tự nhủ phải nhịn không được tức giận. Tên này ngốc như vậy sao được chọn làm đội trưởng thế hả.
"Cũng không đến mức để bọn tôi tìm manh mối giúp cậu chứ. Đội các cậu giờ đã âm điểm rồi đấy."
"Không phải chứ, thú dị năng bọn tôi đã giết không tính điểm sao?"
Lục Xuyên Trạch cũng không nhẫn tâm nói cho họ biết, bao nhiêu điểm của họ trên đường đều rớt sạch rồi.
"QwQ, anh Chử, nhóm chúng ta tự chia nhau đi đi, cứ bị trừ điểm như này cũng đủ thê thảm."
Trước khi đi Tiết Thành còn tiêu sái ôm quyền, còn thiếu một thanh kiếm cổ, nói thêm câu: "Thanh sơn bất cải, lưu thủy thượng lưu, hậu hội hữu kỳ."
Chử Trần bị những tưởng tượng trong đầu chọc cười, rồi lại thấy không có gì đáng cười, nín nhịn làm cả người vô cùng bứt rứt.
"Cậu cười cái gì."
Chử Trần ngay lập tức ngưng lại, "Tôi không có cười. Sao cậu biết lúc tôi nhìn cậu đang nghĩ gì chứ."
"Mắt tôi tốt lắm."
Đôi mắt Chử Trần biết nói, khi vui vẻ hai mắt phát sáng, lúc không vui đuôi mắt sẽ kéo thành một đường, còn lúc có trò gì đó trong mắt toàn là "tôi biết này."
"Hứ, vậy cậu biết vì sao bọn họ bị trừ điểm không?"
"Có lẽ bọn họ tự ý ngắt loài hoa vua mà đám bướm đó bảo vệ."
Lũ bướm không hề có tính công kích, cùng lắm thì chỉ làm vướng tay vướng chân. Nhiệm vụ mỗi ngày của chúng là thụ phấn hoa. Vua hoa là đối tượng quan trọng nhất mà chúng cần bảo vệ, mới nãy mùi hương nồng đậm lúc Tiết Thành đến gần ngửi thôi đã thấy không phải loài hoa bình thường.
"Loài hoa nào mới được gọi là vua hoa chứ, nếu Tiết Thành không hái thì có thể trong đội cậu ta có người đã chạm vào nhưng không nói."
Chử Trần cảm thán, đội của Tiết Thành thật lắm kiếp nạn, cũng không hiểu là mấy thứ kỳ quái này ở đâu ra."
Môi trường ở Hắc tinh khỏi nói cũng thấy là đẹp đến khó tả, chỉ riêng hang bướm này thôi cũng chặt đẹp tất cả các công viên Chử Trần từng thấy. Đây như là sự ban tặng của mẹ thiên nhiên, ở đây có thể tìm thấy được rất nhiều loài hoa sắp đến bờ vực tuyệt chủng.
"Lục Xuyên Trạch, cậu có cảm thấy mùi này hình như hơi là lạ."
Mùi hương nhè nhẹ nhưng không dễ dàng bỏ lơ được nó, không vội vã giống như những mùi hương từ các bông hoa còn lại tranh giành nhau xộc thằng vào mũi.
Người Chử Trần có hơi loạng choạng, thậm chí trước mặt còn bắt đầu xuất hiện bóng chồng, cậu vươn tay ra giữ chặt lấy tay Lục Xuyên Trạch, mơ màng nói: "Sao cậu lại biến thành hai người lận."
Cổ họng Lục Xuyên Trạch chuyển động, mãi lâu mới cất tiếng: "Anh Tranh Tranh, anh say rồi."
Hương hoa vừa mới nãy là "say trong gió", đây cũng là một loại rượu được mọi người ở Đế quốc ưa chuộng. Chử Trần chưa từng uống rượu, bất ngờ hít phải một lượng lớn, không say mới lạ.
Đây còn không giống kiểu say bình thường, ngửi nhiều còn dẫn đến việc xuất hiện ảo giác.
Chử Trần dựa vào người Lục Xuyên Trạch, đầu óc quay cuồng, càng lắc thì càng chóng mặt.
Lục Xuyên Trạch siết chặt eo của Chử Trần, lòng bàn tay chạm vào người khiến Chử Trần bất giác co người lại.
Chử Trần đi về phía trước mấy bước, đá thật mạnh cục đá dưới chân, cũng không xả được cục tức này, Lục Xuyên Trạch còn nghe được tiếng Chử Trần lầm bầm chửi cạnh khóe.
"Hứ, cậu bắt nạt tôi, tôi dữ lắm đấy, huhu."
Lục Xuyên Trạch dùng một tay ôm lấy Chử Trần, sợ cậu trượt chân ngã xuống đất. Chử Trần say khướt giống như con mèo mềm mại không xương, ngoan ngoãn nằm trong lòng Lục Xuyên Trạch.
"Chử Trần, cậu biết tôi là ai không?"
Chử Trần ngước đôi mắt ươn ướt, vành mắt nhanh chóng tụ lại những giọt nước mơ hồ, bĩu môi đáp: "Biết chứ, chó Lục. Đối thủ của tôi."
Lục Xuyên Trạch bật cười, vươn tay gõ lên trán Chử Trần, động tác nhẹ như lông phất qua.
"Ai nói với cậu chúng ta là đối thủ, sao tôi không biết vậy."
"Bọn họ nói."
"Bọn họ là ai?"
"Bọn họ là bọn họ, còn là ai nữa."
Nói chuyện với con mèo say này có được gì, cậu ấy căn bản không hiểu.
Chử Trần kéo Lục Xuyên Trạch nghiêng nghiêng ngả ngả chạy đi, chạy đến trước một thân cây to, Chử Trần ngơ ngác không biết làm gì tiếp theo.
Mười ngón tay đang đan xen chợt buông ra, Chử Trần dùng ngón út chọc vào thân cây cứng trước mặt, không vui nói: "Lục Xuyên Trạch, tôi nói cho cậu biết nha, tôi là người giỏi nhất, đừng nghĩ rằng cậu có tinh thần lực 3S thì tôi sợ cậu nha. Nếu như, nếu như bắt nạt tôi, tôi sẽ, sẽ..."
"Sẽ như nào, anh Tranh Tranh tính làm gì tôi?"
Lục Xuyên Trạch xoa mái tóc mềm mại của Chử Trần, các đầu ngón tay ma sát với da đầu, tạo ra cảm giác tê dại khiến Chử Trần thoải mái híp híp mắt.
"Sẽ khóc cho cậu xem."
Chử Trần dùng lực mạnh mà chọc thân cây, khiến các đầu ngón tay có hơi ửng hồng. Thấy thế, Lục Xuyên Trạch cầm tay Chử Trần, kéo đến gần miệng thổi nhẹ vài cái.
"Làm gì vậy, thật dễ chịu, ngứa nữa."
Lục Xuyên Trạch nhìn Chử Trần với vẻ mặt khó nói, cũng chỉ có những lúc như này cậu ấy mới yếu mềm như thế.
"Không đau sau, không cần phải so đo với một cái cây làm gì, tôi nhìn sẽ đau lòng."
Chử Trần dựa vào thân cây, mím môi, viền mắt cay cay như muốn khóc tới nơi.
"Lục Xuyên Trạch, tôi đau lắm."
Lục Xuyên Trạch vô cùng bối rối, các đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Chử Trần, ôm lấy khuôn mặt cậu, hai trán cùng chạm vào nhau.
"Đau ở đâu, không khóc nữa được không, ngoan."
Chử Trần chỉ vào tuyến thể, tiếp đó chỉ thêm vài chỗ khác, "Đau, tất cả đều đau. Lúc phân hóa đau, vào trường học lúc đánh nhau cũng đau, huấn luyện cũng đau."
Lục Xuyên Trạch xoa tóc Chử Trần, chạm vào tuyến thể của cậu, "Như này còn đau không?"
Chử Trần vô thức lắc đầu, hai tai còn hơi đo đỏ, "Không đau, không hề đau còn rất dễ chịu, thích cậu chạm vào."
Lục Xuyên Trạch mở to mắt, lòng rối như tơ vò, rốt cuộc cậu ấy có đang hiểu mình vừa nói gì không.
"Tại sao tuyến thể lại đau?"
"Không thể đến gần pheromone của người khác, vừa khó chịu, buồn nôn, tuyến thể sẽ đau."
Từ khi cậu và Chử Trần hoán đổi cơ thể chưa từng tiếp xúc với pheromone của người khác, vì vậy không hề biết việc pheromone của Chử Trần đã hỗn loạn đến mức không thể đến ngần pheromone của người khác.
Mỗi lần tiếp xúc trong lúc tập luyện, anh Tranh của cậu nhiều lần phải chống đỡ việc người khác vô ý phóng ra pheromone, khó chịu đánh lui bọn họ, sau đó quay trở về ký túc xá lủi thủi vùi đầu vào gối khóc trộm.
Anh Tranh của cậu sợ đau đến thế, sao có thể chịu được cơ chứ.
"Tại sao cậu không sợ pheromone của tôi?"
"Không biết nữa, nhưng thấy rất thoải mái, rất dễ ngửi."
Chử Trần đang nói đột nhiên bổ nhào vào lòng Lục Xuyên Trạch, tiến đến nhè nhẹ ngửi tuyến thể của cậu ấy.
"Tại sao lại không có mùi, không vui, cho tôi ngửi đi."
Lục Xuyên Trạch nghe lời phóng ra một ít pheromone, hương sữa non nồng đậm bao quanh Chử Trần, khiến cậu ấy dễ chịu mà thở dài một hơi."
Vỗ vỗ lưng Chử Trần, một lúc sau Lục Xuyên Trạch nghe thấy người trong lòng đã dần bình ổn lại hô hấp.
May mà đã ngưng phát sóng, nếu không việc này bị truyền đi chưa kịp bùng nổ, Chử Trần chắc chắn là người nổ trước tiên.
Lục Xuyên Trạch nhớ Đế Quốc có một phòng thí nghiệm chuyên nghiên cứu pheromone, có rất nhiều nghiên cứu liên quan đến việc rối loạn pheromone. Cậu liền loay hoay muốn gửi tin nhắn, nhìn màn hình hồi lâu rồi lại thôi, đợi đợt thử luyện này kết thúc đã.
Lục Xuyên Trạch nghĩ cậu cùng Chử Trần có độ kết hợp pheromone chắc hẳn rất cao, chính vì độ phù hợp cao như vậy Chử Trần mới không sợ pheromone của mình.
Vậy, lỡ như xuất hiện thêm một người có pheromone hợp với Chử Trần hơn, cậu có còn là người đặc biệt nữa không.
Lục Xuyên Trạch ngắm nhìn khuôn mặt Chử Trần đang ngủ say, không nhịn được nhéo đầu mũi cậu ấy, Chử Trần, cậu chỉ có thể là của tôi.
Ghi chú:
青山不改,流水上流,后会有期: Núi non không đổi, sông còn mãi chảy, sau này gặp lại. Có nhiều ý kiến về xuất phát của câu nói này, một trong đó được nhắc đến nhiều nhất là từ bài <Ly Biệt> của Bạch Cư Dị. Ý của câu này muốn đề cao tình cảm sẽ tồn tại mãi mãi giống núi cao, sông dài, dù phải chia xa cũng có ngày gặp lại nhau.