Chương 7
HIện giờ tất cả đối với tôi đã thành quen thuộc.
Khi cảm giác choáng váng rời đi, khi tôi mở mắt ra liền nghe thấy bên tai vang lên một âm thanh thống khổ: "Xin lỗi Nhan Nhi, anh suy nghĩ rất lâu, vẫn là thấy chúng ta nên chia tay thôi."
Tôi sửng sốt ngẩng đầu, thấy xung quanh là quán cà phê quen thuộc, lập tức hiểu ra tôi lại xuyên đến một lần lựa chọn khác.
Tôi cũng khá là ấn tượng với lần lựa chọn này.
Tô Vãn Vãn nói cái gì mà bản thân bị chầm kẽm, biểu diễn một màn tự tử không thành, khiến cho Lục Sầm đau lòng, quyết định muốn chia tay với tôi.
Đời trước của tôi sợ hãi sau khi chia tay sẽ lập tức về trầu ông bà, nên khóc lóc cầu xin Lục Sầm đừng chia tay, lúc này hắn mới miễn cưỡng thôi không nhắc đến việc chia tay chia chân này nữa.
Nhưng đời này?
Tôi trực tiếp cười, hạnh phúc đến khóc mà nắm tay Lục Sầm: "Được, chúng ta lập tức chia tay!"
Mà Lục Sầm bên kia cũng vừa xuyên tới.
Hắn cũng biết rõ tình huống đang xảy ra, ý thức được mình vừa nói "chia tay", nhanh chóng mở miệng: "Nhan Nhi, anh không phải có ý đó, anh thật sự..."
Hắn đang muốn cứu vãn mối quan hệ, nhưng không nghĩ tới tôi kích động mà nắm lấy tay hắn tỏ vẻ đồng ý.
Hắn bối rối.
"Tống Nhan Nhi." Hắn không tin mà nhìn tôi, "Em thật sự đồng ý chia tay?"
Không trách hắn lại bất ngờ như vậy.
Chủ yếu trước kia tôi vì mạng sống của mình mà biểu hiện với hắn quá mức thâm tình, khiến hắn nằm mơ cũng không tin được tôi sẽ cùng hắn chia tay.
Tôi trịnh trọng gật đầu: "Thật sự đồng ý! Nêu mà em nuốt lời em sẽ mập thêm 50kg, mặt mọc đầy mụn, biến thành kẻ nghèo nàn, ra đường bị xe đâm!"
Lục Sầm: "..."
Tôi nói hươu nói vượn đến vậy, hắn cũng không thể không tin.
"Được." Hắn lạnh lùng nói, "Em không hối hận là được."
Nói xong hắn liền đứng dậy đi ra ngoài, nhưng không nghĩ tới mới vừa đi một bước.
Loảng xoảng.
Hắn đột nhiên ngã xuống.
Tôi sửng sốt, đột nhiên nhớ ra đây là cái gì.
"Từ từ, hệ thống!" Tôi run rẩy hỏi hệ thống trong đầu, "Ngươi lúc trước nói, chỉ cần chia tay tuổi thọ sẽ trực tiếp về 0 là nói thật? Cũng là nói đến tuổi thọ Lục Sầm?"
Hệ thống yếu ớt mở miệng: "Đúng vậy."
Tôi: "..."
Vừa mới khởi động lại, cốt truyện còn chưa kịp tiến triển gì cả nhưng bởi vì tôi chia tay với Lục Sầm mà hắn ngỏm rồi:)
(*) Editor: Hệ thống 10đ, hệ thống xuất sắc! Tra nam đáng chết~
Tôi ngượng ngùng hỏi: "Chúng ta lại khởi động lại?"
Giọng nói của hệ thống càng thêm yếu ớt: "Haizzz, bởi vì khởi động lại quá thường xuyên, chúng ta phải đợi một thời gian mới có thể kích hoạt lại, vừa hay cũng cho nam chính cơ hội đê thấy rõ thế giới này."
Tôi vừa định hỏi hắn cũng đã chết rồi, làm sao mà thấy được?
Không nghĩ tới lại một màn làm tôi khiếp sợ.
Hồn phách của Lục Sầm từ cơ thể hắn bay ra.
Tôi: "!"
Tôi bị chấn động rồi!!!!!
Hướng đi của cốt truyện này càng ngày càng kỳ quái.
Tôi rất nhanh nhận ra, hình như chỉ có một mình tôi có thể nhìn thấy hồn phách của Lục Sầm:)
Lục Sầm chết, người chịu đả kích lớn nhất là bố mẹ của hắn.
Tuy rằng tôi chán ghét Lục Sầm, nhưng bố mẹ Lục đối xử với tôi rất tốt.
Hơn nữa tôi vẫn là bạn gái trên danh nghĩa của hắn, nên tôi cũng thuận tiện giúp đỡ hắn thu xếp tang lễ.
Trong tang lễ, hồn phách của Lục Sầm vẫn luôn tìm thân ảnh của Tô Vãn Vãn.
Nhưng khiến hắn thất vọng rồi, Tô Vãn Vãn vẫn không xuất hiện.
Hồn phách của hắn bi thương đứng một góc, cho đến khi nghe thấy...
"Cho tôi đi vào, tôi muốn gặp bố mẹ của Lục Sầm!"
Là giọng của Tô Vãn Vãn.
Khoảnh khắc khi nghe thấy giọng nói ấy, đôi mắt Lục Sầm lập tức sáng lên, không chờ nổi mà ngẩng đẩu, liền thấy Tô Vãn Vãn vội vàng tiến vào.
Lục Sầm rất vui vẻ: "Vãn Vãn, anh biết em sẽ tới mà!"
Hắn thâm tình nhìn Tô Vãn Vãn, nhưng cô ta hiện tại căn bản không hề nhìn thấy hắn.
Cô ta không quan tâm đến xung quanh, đi thẳng đến trước mặt bố mẹ hắn, lạnh lùng nói: "Lúc Lục Sầm còn sống, hắn nói muốn chuyển cho tôi ba căn hộ. Bây giờ hắn chết rồi, các người cũng không thể quỵt tôi như thế!"