Chương 4
13.
Lâm Đường quá kiêu ngạo nên không chú ý đến hành động lén lút của tôi.
Từng lời nói của cô ta đều bị tôi ghi âm hết vào chiếc điện thoại nằm trong túi, gửi cho Lục Kim An.
Tôi cực kỳ mong chờ phản ứng của anh.
Lòng tự trọng của tuổi trẻ đôi khi lấn át cả cảm xúc.
Lục Kim An và Lâm Đường chia tay.
Có người nhìn thấy, Lục Kim An ôm cổ Lâm Đường, ấn cô ta lên tường, đôi mắt đỏ ngầu chất vấn.
Người bạn thích ở trước mặt bạn bị vạch trần như củ hành bị bóc từng lớp.
Thứ lộ ra là một trái tim thối nát.
Cảm giác này quả thật rất khổ sở đúng không?
Hy vọng anh cũng có thể trải qua cảm giác của tôi lúc đó.
Kỳ thi tuyển sinh đại học chỉ còn 30 ngày nữa.
14.
Hôm nay là ngày thi thử lần thứ ba.
Lục Kim An đột nhiên biến mất, tất cả giáo viên đều điên cuồng tìm anh, liên lạc với cha mẹ anh, đến tận nhà anh nhưng vẫn không tìm thấy.
Cho đến khi kết thúc kỳ thi kéo dài hai ngày, Lục Kim An vẫn không xuất hiện.
Tôi đi bộ về nhà sau khi trút bỏ được mệt mỏi, lại nhìn thấy trước cửa nhà có một người đàn ông toàn thân là mặc đồ đen đang đứng.
Dây thần kinh nhạy cảm của tôi căng thẳng, cầm chặt chiếc điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát.
"Dao Dao."
Là Lục Kim An, anh gầy đến mức tôi gần như không nhận ra, giọng nói không ổn định, xen lẫn chút tuyệt vọng.
Anh lao đến ôm lấy tôi, run rẩy dữ dội.
Cảm giác này, giống hệt như Lục Kim An ở kiếp trước.
Anh lẩm bẩm:
"Tớ đã có một giấc mơ dài, rất dài khiến tớ sợ hãi"
"Tớ mơ thấy chúng ta ở bên nhau, sau đó kết hôn với nhau."
"Nhưng bởi vì Lâm Đường mà vào hôm kỷ niệm ngày cưới tớ đã ra đi, để lại cậu một mình đối mặt với giông bão của thế gian này."
Anh nói chậm rãi, như thể đang mô tả một cơn ác mộng, vĩnh viễn không thể tỉnh dậy.
"Tớ nhìn thấy khuôn mặt cậu bị ăn mòn bởi axit sunfuric, cậu ngã xuống đất kêu thảm thiết, và bên cạnh chính là...tro cốt của tớ."
"Những người xung quanh đều chế nhạo cậu, không ai chịu giúp cậu."
"Cậu yêu cái đẹp đến nhường nào, lại sợ đau đến thế, thời điểm bị tạt axit sunfuric chắc hẳn đã đau đớn rất nhiều."
Giọng anh khàn đến mức gần như mất đi giọng nói: "Tớ nằm mơ thấy cậu cuối cùng cũng được đưa tới bệnh viện, khuôn mặt cậu biến dạng đến mức không thể nhận ra chính mình, mùa xuân năm sau liền nhảy lầu t.ự s.á.t."
"Tớ không tin." Anh không kìm được nước mắt, bật khóc, "Đây không phải là sự thật, đúng không?"
Anh nhìn tôi một cách yếu đuối, đôi mắt đỏ ngầu, mong chờ một câu phủ nhận từ tôi.
Nhưng tôi lại cười khẩy, đè nén sự bất bình và không cam lòng trào dâng trong lòng: "Tất cả đều là sự thật."
Lục Kim An không thể tin được lảo đảo hai bước, quỳ xuống trước mặt tôi, sống lưng cong lên không chịu khuất phục, như thể bị gãy nặng.
Anh vùi mặt vào tay, nước mắt chậm rãi chảy dọc theo ngón tay, dần phát ra tiếng thút thít.
"Anh...Anh xin lỗi em."
Anh dường như hóa điên, nói năng lộn xộn:
"Sau khi chết, anh hóa thành linh hồn, nhìn thấy Lâm Đường thật ra không chết, mà là đắc tội với người trong nước, nên giả chết để trốn thoát. Vốn có cuộc sống mỹ mãn, nhưng lại cố ý gửi tin nhắn cho anh nói muốn t.ự t.ử."
"Sao anh có thể ngu xuẩn đến thế..."
"Chúng ta đã kết hôn năm năm, sống rất hạnh phúc với nhau, vốn tính toán sang năm sẽ sinh một đứa con mà."
Vẻ mặt anh như bị vỡ vụn: "Là anh đã phá hỏng tất cả."
Anh không còn phân biệt được kiếp trước và kiếp này nữa, rơi vào trạng thái điên loạn.
Tôi không có cảm xúc gì, nhìn thấy Lục Kim An chật vật như vậy, chỉ cảm thấy buồn cười.
Tôi bỏ lại Lục Kim An nức nở đầy hối lỗi, rời đi không thèm ngoảnh lại.
15.
Lục Kim An và Lâm Đường đã hoàn toàn chia tay.
Kỳ thi tuyển sinh đại học rất nhanh đã đến, chỉ vài tờ giấy thi đã quyết định toàn bộ kết quả cố gắng trong ba năm qua, cây bút trong tay không ngừng chuyển động, vẽ ra một cái kết mỹ mãn cho ba năm trung học của tôi.
Lục Kim An làm bài không tốt, điểm số của anh khó khăn lắm mới đủ đậu một trường đại học, bị nhiều giáo viên phê phán rất nhiều.
Con đường Lâm Đường đi giống hệt kiếp trước, trước sự ngạc nhiên của mọi người, cô ta từ bỏ việc học đại học, lựa chọn tiến vào giới giải trí.
Còn tôi, người ban đầu ít được người khác xem trọng, lại trở thành hắc mã trong truyền thuyết.
(*) Hắc mã (黑马): thường được sử dụng để chỉ người hoặc đối tượng nào đó không được mong đợi sẽ thành công, nhưng sau đó lại nổi bật và đạt được thành tích xuất sắc.
Thành tích của tôi thậm chí có thể ghi danh vào trường đại học A.
Cha mẹ tôi rất vui khi nhìn thấy kết quả này, họ không ngừng khen ngợi tôi rất thông minh.
Liền mở một bữa tiệc lớn, họ hàng tôi mặt mày hớn hở chúc mừng tôi.
Mà Lục Kim An gửi tin nhắn cho tôi, hỏi đi hỏi lại một cách cẩn thận, hỏi tôi muốn ghi danh vào trường đại học nào, có phải trường đại học A hay không.
Tôi đoán rằng anh muốn nộp đơn vào cùng một trường đại học với tôi.
Khi có thông báo nhập học, tôi được nhận vào trường đại học W, cách trường đại học Lục Kim An trúng tuyển chỉ đúng 2000 km.
Cuộc sống quá ngắn ngủi và khó lường, tôi rất muốn học hỏi nhiều điều.
Vốn tưởng rằng có thể được bình yên khi học ở đây.
Nhưng vào tháng đầu tiên nhập học, tôi lại nhìn thấy Lục Kim An ở dưới ký túc xá.
Nhìn anh có vẻ mệt mỏi, có vẻ là đã lặn lội đường xa đến đây.
"Dao Dao, anh thật sự xin lỗi em."
Anh kiên định nhìn tôi, với ánh mắt cầu xin vô tận.
"Kiếp trước anh lúc nào cũng nhớ đến Lâm Đường, chỉ bởi vì cảm thấy có lỗi với cô ấy."
"Anh vẫn luôn áy náy, tưởng rằng vì anh khen cô ấy xinh đẹp, ăn ảnh nên cô ấy mới trở thành minh tinh. Nhưng không ngờ lại bị cảm giác tội lỗi ấy nuốt chửng, cho nên mới..."
"Đến bây giờ anh mới nhận ra người anh luôn yêu chính là em."
"Anh nhắc lại những chuyện này là vì muốn chuộc lỗi với em."
Nhìn vẻ mặt đau đớn của anh, tôi cảm thấy tuyệt vọng như khi nhìn thấy anh tự sát.
Tôi bình tĩnh nói: "Em đã thấy hết những tin nhắn trong điện thoại của anh rồi."
Sắc mặt anh đột nhiên tái nhợt.
"Anh đã nói với Lâm Đường rằng: Anh nhận thua, để cô ta không chết, còn muốn ly hôn với em."
"Chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, nhưng mỗi phút giây anh đều nhớ đến Lâm Đường."
"Chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, nhưng kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, anh lại để cho em tận mắt nhìn thấy thi thể của chồng mình?"
Cuối cùng, tôi dùng giọng điệu tỏ vẻ chán ghét, thản nhiên nói: "Anh cút đi, em không bao giờ...muốn gặp lại anh nữa."
Bạn cùng phòng của tôi nói rằng, họ nhìn thấy một chàng trai đứng bất động suốt đêm.
Giống như một pho tượng tĩnh lặng.
16.
Vốn tưởng Lục Kim An sẽ bỏ cuộc, không ngờ mỗi tháng anh đều vượt 2000 km để đến gặp tôi.
Anh không làm phiền tôi, chỉ nhìn tôi từ xa rồi bỏ đi.
Mỗi lần Lục Kim An đến đều lặng lẽ để lại một món quà.
Đôi khi là hoa hồng, đôi khi là những chiếc vòng tay đầy màu sắc, đôi khi là những món quà lưu niệm từ khắp nơi trên thế giới.
Tình yêu cùng những món quà muộn màng, kiếp này tôi đã được nhận lại.
Nhưng dù là một món tôi cũng không giữ lại, vứt hết toàn bộ.
Kiếp này tôi đã không cần những thứ này nữa rồi.
Mãi đến lần thứ mười được nhận quà, nhìn thấy bóng lưng cô đơn của Lục Kim An, tôi mới ngăn anh lại.
Đôi mắt lạnh lùng hơn cả màn đêm của Lục Kim An chợt lóe lên một chút ánh sáng, nhưng lại bị lời nói của tôi dập tắt hoàn toàn.
"Đừng tới đây nữa, mỗi lần nhìn thấy anh, em đều gặp ác mộng."
Ác mộng như thế nào? Không cần nói cũng biết.
Sắc mặt anh trở nên trắng bệch, đôi mắt anh trở lại dáng vẻ u ám.
Một lúc lâu, anh mới trả lời một cách nhạt nhẽo: "Anh biết rồi."
Lục Kim An đã giữ lời hứa, không bao giờ xuất hiện nữa.
Nhưng anh vẫn kiên trì hàng năm đều chúc tôi sinh nhật vui vẻ.
"Chúc Giang Thiên Dao sinh nhật vui vẻ, tương lai gặp nhiều may mắn."
Cho đến khi tôi ba mươi tuổi, những tin nhắn chúc phúc hàng năm vẫn được gửi đến điện thoại của tôi đúng giờ.
Vào ngày cưới của tôi khi tôi ba mươi tuổi, Lục Kim An, người đang bị trầm cảm, đã nhảy xuống từ sân thượng của bệnh viện.
Một lá thư không rõ người gửi được gửi đến cho tôi, nội dung là:
[Đời này, anh đã đền đáp cho em tất cả mọi thứ.]
Lại một mùa thu đến, một chiếc lá sung rơi vào lòng bàn tay tôi.
Tôi nhẹ giọng nói, nhẹ nhàng như một cơn gió.
"Tạm biệt."
"Không bao giờ...gặp lại."
- HOÀN TOÀN VĂN
Lâm Đường quá kiêu ngạo nên không chú ý đến hành động lén lút của tôi.
Từng lời nói của cô ta đều bị tôi ghi âm hết vào chiếc điện thoại nằm trong túi, gửi cho Lục Kim An.
Tôi cực kỳ mong chờ phản ứng của anh.
Lòng tự trọng của tuổi trẻ đôi khi lấn át cả cảm xúc.
Lục Kim An và Lâm Đường chia tay.
Có người nhìn thấy, Lục Kim An ôm cổ Lâm Đường, ấn cô ta lên tường, đôi mắt đỏ ngầu chất vấn.
Người bạn thích ở trước mặt bạn bị vạch trần như củ hành bị bóc từng lớp.
Thứ lộ ra là một trái tim thối nát.
Cảm giác này quả thật rất khổ sở đúng không?
Hy vọng anh cũng có thể trải qua cảm giác của tôi lúc đó.
Kỳ thi tuyển sinh đại học chỉ còn 30 ngày nữa.
14.
Hôm nay là ngày thi thử lần thứ ba.
Lục Kim An đột nhiên biến mất, tất cả giáo viên đều điên cuồng tìm anh, liên lạc với cha mẹ anh, đến tận nhà anh nhưng vẫn không tìm thấy.
Cho đến khi kết thúc kỳ thi kéo dài hai ngày, Lục Kim An vẫn không xuất hiện.
Tôi đi bộ về nhà sau khi trút bỏ được mệt mỏi, lại nhìn thấy trước cửa nhà có một người đàn ông toàn thân là mặc đồ đen đang đứng.
Dây thần kinh nhạy cảm của tôi căng thẳng, cầm chặt chiếc điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát.
"Dao Dao."
Là Lục Kim An, anh gầy đến mức tôi gần như không nhận ra, giọng nói không ổn định, xen lẫn chút tuyệt vọng.
Anh lao đến ôm lấy tôi, run rẩy dữ dội.
Cảm giác này, giống hệt như Lục Kim An ở kiếp trước.
Anh lẩm bẩm:
"Tớ đã có một giấc mơ dài, rất dài khiến tớ sợ hãi"
"Tớ mơ thấy chúng ta ở bên nhau, sau đó kết hôn với nhau."
"Nhưng bởi vì Lâm Đường mà vào hôm kỷ niệm ngày cưới tớ đã ra đi, để lại cậu một mình đối mặt với giông bão của thế gian này."
Anh nói chậm rãi, như thể đang mô tả một cơn ác mộng, vĩnh viễn không thể tỉnh dậy.
"Tớ nhìn thấy khuôn mặt cậu bị ăn mòn bởi axit sunfuric, cậu ngã xuống đất kêu thảm thiết, và bên cạnh chính là...tro cốt của tớ."
"Những người xung quanh đều chế nhạo cậu, không ai chịu giúp cậu."
"Cậu yêu cái đẹp đến nhường nào, lại sợ đau đến thế, thời điểm bị tạt axit sunfuric chắc hẳn đã đau đớn rất nhiều."
Giọng anh khàn đến mức gần như mất đi giọng nói: "Tớ nằm mơ thấy cậu cuối cùng cũng được đưa tới bệnh viện, khuôn mặt cậu biến dạng đến mức không thể nhận ra chính mình, mùa xuân năm sau liền nhảy lầu t.ự s.á.t."
"Tớ không tin." Anh không kìm được nước mắt, bật khóc, "Đây không phải là sự thật, đúng không?"
Anh nhìn tôi một cách yếu đuối, đôi mắt đỏ ngầu, mong chờ một câu phủ nhận từ tôi.
Nhưng tôi lại cười khẩy, đè nén sự bất bình và không cam lòng trào dâng trong lòng: "Tất cả đều là sự thật."
Lục Kim An không thể tin được lảo đảo hai bước, quỳ xuống trước mặt tôi, sống lưng cong lên không chịu khuất phục, như thể bị gãy nặng.
Anh vùi mặt vào tay, nước mắt chậm rãi chảy dọc theo ngón tay, dần phát ra tiếng thút thít.
"Anh...Anh xin lỗi em."
Anh dường như hóa điên, nói năng lộn xộn:
"Sau khi chết, anh hóa thành linh hồn, nhìn thấy Lâm Đường thật ra không chết, mà là đắc tội với người trong nước, nên giả chết để trốn thoát. Vốn có cuộc sống mỹ mãn, nhưng lại cố ý gửi tin nhắn cho anh nói muốn t.ự t.ử."
"Sao anh có thể ngu xuẩn đến thế..."
"Chúng ta đã kết hôn năm năm, sống rất hạnh phúc với nhau, vốn tính toán sang năm sẽ sinh một đứa con mà."
Vẻ mặt anh như bị vỡ vụn: "Là anh đã phá hỏng tất cả."
Anh không còn phân biệt được kiếp trước và kiếp này nữa, rơi vào trạng thái điên loạn.
Tôi không có cảm xúc gì, nhìn thấy Lục Kim An chật vật như vậy, chỉ cảm thấy buồn cười.
Tôi bỏ lại Lục Kim An nức nở đầy hối lỗi, rời đi không thèm ngoảnh lại.
15.
Lục Kim An và Lâm Đường đã hoàn toàn chia tay.
Kỳ thi tuyển sinh đại học rất nhanh đã đến, chỉ vài tờ giấy thi đã quyết định toàn bộ kết quả cố gắng trong ba năm qua, cây bút trong tay không ngừng chuyển động, vẽ ra một cái kết mỹ mãn cho ba năm trung học của tôi.
Lục Kim An làm bài không tốt, điểm số của anh khó khăn lắm mới đủ đậu một trường đại học, bị nhiều giáo viên phê phán rất nhiều.
Con đường Lâm Đường đi giống hệt kiếp trước, trước sự ngạc nhiên của mọi người, cô ta từ bỏ việc học đại học, lựa chọn tiến vào giới giải trí.
Còn tôi, người ban đầu ít được người khác xem trọng, lại trở thành hắc mã trong truyền thuyết.
(*) Hắc mã (黑马): thường được sử dụng để chỉ người hoặc đối tượng nào đó không được mong đợi sẽ thành công, nhưng sau đó lại nổi bật và đạt được thành tích xuất sắc.
Thành tích của tôi thậm chí có thể ghi danh vào trường đại học A.
Cha mẹ tôi rất vui khi nhìn thấy kết quả này, họ không ngừng khen ngợi tôi rất thông minh.
Liền mở một bữa tiệc lớn, họ hàng tôi mặt mày hớn hở chúc mừng tôi.
Mà Lục Kim An gửi tin nhắn cho tôi, hỏi đi hỏi lại một cách cẩn thận, hỏi tôi muốn ghi danh vào trường đại học nào, có phải trường đại học A hay không.
Tôi đoán rằng anh muốn nộp đơn vào cùng một trường đại học với tôi.
Khi có thông báo nhập học, tôi được nhận vào trường đại học W, cách trường đại học Lục Kim An trúng tuyển chỉ đúng 2000 km.
Cuộc sống quá ngắn ngủi và khó lường, tôi rất muốn học hỏi nhiều điều.
Vốn tưởng rằng có thể được bình yên khi học ở đây.
Nhưng vào tháng đầu tiên nhập học, tôi lại nhìn thấy Lục Kim An ở dưới ký túc xá.
Nhìn anh có vẻ mệt mỏi, có vẻ là đã lặn lội đường xa đến đây.
"Dao Dao, anh thật sự xin lỗi em."
Anh kiên định nhìn tôi, với ánh mắt cầu xin vô tận.
"Kiếp trước anh lúc nào cũng nhớ đến Lâm Đường, chỉ bởi vì cảm thấy có lỗi với cô ấy."
"Anh vẫn luôn áy náy, tưởng rằng vì anh khen cô ấy xinh đẹp, ăn ảnh nên cô ấy mới trở thành minh tinh. Nhưng không ngờ lại bị cảm giác tội lỗi ấy nuốt chửng, cho nên mới..."
"Đến bây giờ anh mới nhận ra người anh luôn yêu chính là em."
"Anh nhắc lại những chuyện này là vì muốn chuộc lỗi với em."
Nhìn vẻ mặt đau đớn của anh, tôi cảm thấy tuyệt vọng như khi nhìn thấy anh tự sát.
Tôi bình tĩnh nói: "Em đã thấy hết những tin nhắn trong điện thoại của anh rồi."
Sắc mặt anh đột nhiên tái nhợt.
"Anh đã nói với Lâm Đường rằng: Anh nhận thua, để cô ta không chết, còn muốn ly hôn với em."
"Chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, nhưng mỗi phút giây anh đều nhớ đến Lâm Đường."
"Chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, nhưng kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, anh lại để cho em tận mắt nhìn thấy thi thể của chồng mình?"
Cuối cùng, tôi dùng giọng điệu tỏ vẻ chán ghét, thản nhiên nói: "Anh cút đi, em không bao giờ...muốn gặp lại anh nữa."
Bạn cùng phòng của tôi nói rằng, họ nhìn thấy một chàng trai đứng bất động suốt đêm.
Giống như một pho tượng tĩnh lặng.
16.
Vốn tưởng Lục Kim An sẽ bỏ cuộc, không ngờ mỗi tháng anh đều vượt 2000 km để đến gặp tôi.
Anh không làm phiền tôi, chỉ nhìn tôi từ xa rồi bỏ đi.
Mỗi lần Lục Kim An đến đều lặng lẽ để lại một món quà.
Đôi khi là hoa hồng, đôi khi là những chiếc vòng tay đầy màu sắc, đôi khi là những món quà lưu niệm từ khắp nơi trên thế giới.
Tình yêu cùng những món quà muộn màng, kiếp này tôi đã được nhận lại.
Nhưng dù là một món tôi cũng không giữ lại, vứt hết toàn bộ.
Kiếp này tôi đã không cần những thứ này nữa rồi.
Mãi đến lần thứ mười được nhận quà, nhìn thấy bóng lưng cô đơn của Lục Kim An, tôi mới ngăn anh lại.
Đôi mắt lạnh lùng hơn cả màn đêm của Lục Kim An chợt lóe lên một chút ánh sáng, nhưng lại bị lời nói của tôi dập tắt hoàn toàn.
"Đừng tới đây nữa, mỗi lần nhìn thấy anh, em đều gặp ác mộng."
Ác mộng như thế nào? Không cần nói cũng biết.
Sắc mặt anh trở nên trắng bệch, đôi mắt anh trở lại dáng vẻ u ám.
Một lúc lâu, anh mới trả lời một cách nhạt nhẽo: "Anh biết rồi."
Lục Kim An đã giữ lời hứa, không bao giờ xuất hiện nữa.
Nhưng anh vẫn kiên trì hàng năm đều chúc tôi sinh nhật vui vẻ.
"Chúc Giang Thiên Dao sinh nhật vui vẻ, tương lai gặp nhiều may mắn."
Cho đến khi tôi ba mươi tuổi, những tin nhắn chúc phúc hàng năm vẫn được gửi đến điện thoại của tôi đúng giờ.
Vào ngày cưới của tôi khi tôi ba mươi tuổi, Lục Kim An, người đang bị trầm cảm, đã nhảy xuống từ sân thượng của bệnh viện.
Một lá thư không rõ người gửi được gửi đến cho tôi, nội dung là:
[Đời này, anh đã đền đáp cho em tất cả mọi thứ.]
Lại một mùa thu đến, một chiếc lá sung rơi vào lòng bàn tay tôi.
Tôi nhẹ giọng nói, nhẹ nhàng như một cơn gió.
"Tạm biệt."
"Không bao giờ...gặp lại."
- HOÀN TOÀN VĂN