Chương 4
Thiên Lôi nghiêm mặt rời đi, bỏ lại hắn đang run rẩy đứng đó. Thạch Sơn tái mặt vì sốc và nhận ra rằng vẫn còn một chặng đường dài phía trước của hắn đầy tăm tối, chỉ cần làm sai là ông ta cho một búa đăng xuất luôn.Và tất cả những điều này đều rơi vào mắt Ngọc Hoàng, ông ấy lạnh lùng nhìn hắn và không nói gì, chỉ trò chuyện tiếp tục với Vương Hậu. Trong mắt hắn Ngọc Hoàng rất lạnh lùng, chỉ cần một nhấc tay cũng khiến ai đó mất mạng.Nghe được tin khỉ con bị Thiên Lôi đánh chết, Tôn Ngộ Không đã lập tức bay lên tận Thiên Đình để hỏi tội. Ông ấy đánh vào Lò Luyện Đan của Thái Thượng Lão Quân, sau đó tự cười một mình: "Lại đây, cản ta đi, rất nhiều người mang danh nghĩa người tốt, thế mà lại làm hại một đứa trẻ."Tứ Đại Thiên Vương đều cảm khái nhìn hắn: "Nếu cậu tìm rau cho ngựa thì đi mau đi, Tôn Ngộ Không đang đến đây. Ta nghe nói vì con khỉ kia chết, mà hắn ta lại lên náo loạn Thiên Đình."Tôn Ngộ Không đã chạy đến chuồng ngựa, thấy được Tứ Đại Thiên Vương ở đây, ông ta liền nhớ đến đầu hói và nói: "Ta nghe nói rằng hàng chục quan thần của Thiên Đình thường không có tóc?"Tứ Đại Thiên Vương nở một nụ cười: "Đã náo loạn khắp nơi mà còn cà khịa cái đầu của ta, ngươi lo mà đi mau đi."Sau đó, toàn thể các vị thần ở Thiên Đình đều biết rằng Tứ Đại Thiên Vương đều đã bị hói. Khi nghe đâu đâu cũng biết mình hói, ông ta hận không đập chết Đại Thánh ngay lúc đó.Khi Tôn Ngộ Không đến nhà Cự Linh Thần, nhà ông ta cái gì cũng hỏng một hai cái, Đại Thánh lẳng lặng ngồi ở trên bàn nhìn Cự Linh Thần ăn. Nhìn ông ta ăn lấy ăn để Đại Thánh mặt nhăn nhó nói: “Sao ăn nhiều thế, thôi ăn một đ ĩa thôi."Ông ta lại thở dài: "Ta không thể nhịn được, ngài thấy đó ban nảy ta đã nôn hết rồi, bây giờ nên ăn lại đúng không?""Nhưng ta nói cho ngài biết, ta đã đến núi Hoa Quả, ta cũng đã gọi mấy vị anh em của ta rồi. Nếu ngài không cho ta biết linh đan ở đâu, ta có cách để cho ngài khốn đốn! "Thần Đá thật lòng khuyên nhủ Vua Khỉ: "Nhưng ở đây là Thiên Đình sớm muộn gì ngươi sẽ bị đánh bại."Tình thế không ổn, Thạch Sơn phải kể cho Vua Khỉ nghe câu chuyện Tây Du Ký mà hắn biết. Vua Khỉ im lặng hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “Được, chỉ cần không ồn ào nữa, thì đánh nhau cũng không có thời gian. Lùi một bước trước, ta đảm bảo rằng Ngọc Hoàng không ra tay trong thời gian này. Mà chẳng phải ngươi đã nói rằng sau trận chiến này, ta được là Đại Đại Thánh sao?