Chương 120: Bóng ma ở thành phố Ngọc (4)
Bóng lông nhỏ bị mô tả của Tôn Bối Bối làm cho sợ đến xù hết cả lông, hóa thành một cục kẹo bông gòn lớn. Cô bé đưa tay kéo góc chăn đắp lên bóng lông bảo bối của mình: “Thỏ bông xù, trốn trong chăn sẽ không sợ nữa!”
Bóng lông nhỏ hơi xấu hổ, cậu nhấc chân ngắn đạp chăn bò ra, dụi dụi vào cô bé tỏ ý bé cũng trốn vào chăn.
Cả căn phòng lớn chỉ có điểm tựa duy nhất là ánh sáng lớn chừng bàn tay của chiếc đèn ngủ nhỏ màu xanh da trời. Vầng sáng màu xanh nhạt chỉ có thể soi sáng mấy chiếc giường nhỏ ở giữa phòng, còn bốn phía vẫn là một mảnh đen ngòm.
Cô bé cũng có hơi sợ nhưng vẫn ngoan cường ôm lấy bóng lông mập, vừa nhét cậu vào trong chăn an toàn, vừa thì thầm nói: “Không được, tớ sẽ không để cậu bị dì cổ dài bắt đi đâu.”
Bóng lông nhỏ lấy ra bút chì và quyển sổ nhỏ mang theo trong người, bôi vẽ một phen thật nhanh…
Sau đó đưa cho cô bé.
Bé gái khiếp sợ che miệng, suýt chút nữa thét lên, bé nhìn hình vẽ đột nhiên xuất hiện trên sổ. Trong hình là một quả bóng lông mập khí thế hung hăng há to miệng che chắn phía trước các bạn nhỏ, còn trước mặt bóng lông là một người với cái cổ rất dài.
Hành động bên này khiến những đứa trẻ khác chú ý, phần lớn các bé không dám lên tiếng. Một cô bé lớn hơn Tôn Bối Bối một chút hạ thấp giọng hết sức nghiêm túc: “Xuỵt —— —— Bối Bối, cậu không phải bé ngoan, không ngủ sẽ bị dì cổ dài bắt đi đó.”
Mà bây giờ Tôn Bối Bối đã hoàn toàn bất chấp tất cả, kinh ngạc vui mừng cầm quyển sổ nhỏ cho bé gái kia xem: “Thật ra thỏ bông xù của tớ là yêu tinh biến thành đó, cậu ấy biết vẽ này, thỏ bông tinh sẽ bảo vệ chúng ta!”
Những bạn nhỏ khác cũng lặng lẽ vén chăn lên tò mò nhìn sang. Khi nhìn thấy cây bút chì trong móng vuốt nắm lại của bóng lông mập, không ít bé kêu lên thán phục. Thậm chí có bé nhát gan bọc chăn nhỏ để chân trần chạy tới.
Chỉ chốc lát sau, 11 trong 14 đứa trẻ đã vây xung quanh giường nhỏ của Tôn Bối Bối, cùng tụ tập bên tám, chín chiếc giường nhỏ được đèn ngủ soi sáng. Chỉ có cô bé mới vừa xuỵt Tôn Bối Bối và một bé trai khác là không dám xuống giường, núp trong chăn của mình không dám động đậy.
Ngoài ra còn có một bóng người nho nhỏ ngồi chồm hổm trên giường nhỏ trong bóng tối, vịn lan can gỗ đầu giường lẳng lặng nhìn sang bên này.
Hai vị cảnh sát trong túi Bối Bối cũng đã tự mình bò ra, trốn phía sau gối. Cảnh sát già thấy mấy đứa trẻ như thế, ông ta không khỏi lắc đầu liên tục, thở dài nói với giọng cực kỳ nhỏ: “Những bé ngoan thế này mà lại bị dạy cho mấy thứ quỷ thần bậy bạ. Bây giờ thì có 3 trong 14 đứa bé phải ngủ ở nơi tối hù vì sợ bị quỷ bắt. Cứ thế này chẳng phải trong vòng một năm tới, 90% người dân ở thành phố Ngọc sẽ tin vào ma quỷ sao?”
Giọng nói của cảnh sát trẻ tuổi lại có hơi run run: “Lão Phùng, bé trai đằng kia hình như không phải vì sợ… Hơn nữa, tôi nhớ trước đó tôi đã từng đếm qua, trong vòng tròn chơi ném khăn tay có tổng cộng 13 đứa bé. Sao bây giờ lại có 14?”
Mấy đứa trẻ vây quanh thỏ bông tinh dưới ánh đèn không nghe hiểu quỷ ngữ của hai cảnh sát, nhưng bóng lông nhỏ nghe được.
Bóng lông nhỏ nhìn chỗ xa nhất. Ở nơi ánh sáng không chiếu tới, một bóng đen nho nhỏ ngồi trên giường gỗ, cả người quấn chăn kín mít vì sợ hãi. Thế là bóng lông nhỏ thò móng vuốt lông ra khuyên: “Chút chít!”
Mấy đứa trẻ vẫn chưa nhắm mắt thò đầu nhìn sang hướng bên kia, nhưng trên mặt không hề có một chút sợ hãi. Tôn Bối Bối cúi người thì thầm nói: “Thỏ bông xù, tớ sẽ nói cho cậu biết một bí mật, ngay cả cô Đồng Đồng cũng không biết… Đó là người bạn nhỏ Lan Lan của chúng tớ. Sau khi cậu ấy té ngã từ cầu trượt, cậu ấy bị chú dì mặc quần áo trắng mang đi.”
Một cô bé răng thỏ ngồi cạnh cũng nói bằng âm lượng như tiếng muỗi kêu: “Tớ nhớ, lúc ấy có một hòn đá nhỏ trên đất, còn có rất nhiều thứ màu đỏ. Ba mẹ của Lan Lan đều khóc, sau đó Lan Lan không còn tới vườn trẻ nữa.”
Tôn Bối Bối cũng gật đầu, chứng minh điều cô bé kia nói là sự thật, sau đó thần thái trong đôi mắt lập tức sáng lên:
“Nhưng mấy ngày trước, lúc vườn trẻ bắt đầu chăm sóc toàn thời gian, chúng tớ lại nhìn thấy Lan Lan. Cậu ấy không cao lên chút nào, còn chơi đùa với chúng tớ nữa, nhưng khi thấy cô Đồng Đồng thì cậu ấy lại chạy. Thế nên chúng tớ không nói cho cô Đồng Đồng, đây là một bí mật đó.”
“Lan Lan rất tốt, cậu ấy bảo vệ chúng tớ lúc chơi ném khăn tay á!”
Nói xong đám trẻ chen chúc chung một chỗ, trùm chăn nhỏ nhắm mắt ngủ. Vốn trẻ con bốn năm tuổi cần ngủ nhiều, bây giờ theo yêu cầu nghiêm ngặt của giáo viên, hơn mười hai giờ khuya chúng mới được ngủ.
Có vòng sáng từ đèn ngủ nhỏ và thỏ bông tinh thần kỳ bảo vệ, bọn nhỏ cực kỳ an tâm, vừa thì thầm nói xong lập tức ngã ra, vừa dính gối đã ngủ mất.
Bóng lông nhỏ vẫn có hơi sợ, cậu nhìn chòng chọc vào bóng người nhỏ bé, sau đó cậu dụi dụi vào cái gối che chắn hai vị cảnh sát chỉ lớn hơn hộp diêm một chút.
Sau khi hơi an tâm, bóng lông nhỏ bắt đầu nhớ lại tất cả chuyện xảy ra ngày hôm nay. Lần này kẻ ra tay là hai tên Tây Phương Quỷ Đế, có vẻ như bọn họ không muốn giết tất cả người dân trong thành phố Ngọc. Suy cho cùng, người chết thì không có cách nào dâng hương biếu cho bọn họ.
Vốn, một là cai quản sinh tử luân hồi ở Minh Giới, một là ban phúc cho chúng sanh ở Thiên Giới. Nhưng bây giờ lại giống như hai con dơi hút máu, sung sướng ăn nằm hưởng lộc Dương Giới, đã tham lam còn kinh tởm.
Bất kể là quỷ hay thần, cũng không muốn có người chết.
Bọn họ muốn khiến người người kinh sợ, hùa theo, phục tùng.
Mà thời đại bây giờ, người dương gian đã không còn tin vào quỷ thần, không tin vào số mệnh. Nơi này đã thoát khỏi tất cả những thứ cổ hủ, trở thành nơi mạnh nhất trong tam giới, sức sống dồi dào.
Quỷ thần muốn nắm dương gian trong tay một lần nữa đúng thật là không dễ dàng.
Còn thành phố Ngọc chính là một thí điểm tốt nhất cho bọn họ…
Lúc bóng lông nhỏ im lặng suy tư, hai viên cảnh sát người diêm cũng cảnh giác nhìn chằm chằm đứa trẻ ngồi chồm hổm trên giường ở phía xa xa. Sắc mặt bọn họ nghiêm túc thảo luận.
Bọn họ không biết mình nói chuyện bằng quỷ ngữ nên ép giọng của mình xuống mức cực nhỏ, nghĩ rằng đối phương chắc chắn không thể nghe thấy.
“Hai năm trước có một đứa bé chết do ngã cầu trượt, biệt danh là Lan Lan… Cô bé đó là quỷ!”
“Chúng ta có nên nhắc nhở những đứa bé kia không?”
“Quỷ chắc chắn sẽ hại người, tuyệt đối không được để mặc tụi nhỏ chơi đùa với nó!”
“Nhưng mà chúng ta nhắc nhở bằng cách nào?”
…
Bóng lông nhỏ ở bên cạnh thì nghi ngờ. Lúc nãy các bạn nhỏ nói, quỷ hồn của Lan Lan sẽ bảo vệ bọn họ lúc chơi đùa.
Tại sao lại làm thế?
Ngoại trừ tiếng nói chuyện đứt quãng bằng quỷ ngữ của hai quỷ hồn, cả căn phòng cực kỳ yên tĩnh. Chẳng biết từ lúc nào, đồng hồ treo trên vách tường đã chỉ 1 giờ đêm.
Hai viên cảnh sát tiêu hao chút âm khí nên đã tựa vào phía sau gối bắt đầu ngủ. Chỉ có bé trai ngủ trong bóng tối ở vòng ngoài là trùm chăn kín mít, nhích tới nhích lui trong chăn chưa ngủ.
Trong lúc bé trai nhúc nhích, vô tình để hở chăn.
Một bàn tay vàng khè thò ra từ dưới giường nắm lấy cổ chân cậu bé… Sau đó cả người bé trai bị kéo mạnh xuống, suýt chút nữa bị kéo xuống giường. Cậu bé sợ đến khóc rống lên: “Hu hu hu, có người nắm chân tớ!!!”
Bóng lông nhỏ bị tiếng thét làm giật mình, cậu vội vàng nhảy lên lan can của giường gỗ, nhìn về hướng nơi phát ra tiếng thét. Cô bé ngủ ở ngoài cùng cũng bị đánh thức, học theo dáng vẻ người lớn nghiêm túc nói to: “Tiểu Vũ cậu đừng khóc, mới vừa rồi là ai không nghe lời trượt xuống giường hù dọa Tiểu Vũ?”
Những đứa bé khác cũng lục tục bị đánh thức, chúng mờ mịt buồn ngủ nhìn về phía cô bé vừa mới ngồi dậy và Tiểu Vũ gào khóc hu hu, sau đó hỏi lẫn nhau có chuyện gì.
Tiểu Vũ trùm chăn che đầu, khóc đến mức không thở được: “Có người nắm chân của tớ, muốn kéo tớ xuống gầm giường, hu hu hu.”
Lần này tất cả trẻ con đều sợ, bọn nhỏ trùm chăn cùng tụ lại với nhau, nặn thành hai cục bánh nhỏ chia ra hai bên giường. Rất sợ sẽ có vật gì đó đột nhiên vươn ra bắt người từ dưới gầm giường đen ngòm, nơi đèn ngủ không chiếu tới.
Bóng lông nhỏ nhấc chân ngắn, vượt núi băng đèo leo lên giường của Tiểu Vũ, dẫn bé trai trùm chăn thành cái ổ nhỏ sợ hãi không dám động đậy quay trở lại.
Bé trai hức một tiếng ngừng khóc, cậu bé kéo chăn của Tôn Bối Bối rồi tự bọc mình lại một lần nữa, nhưng lần này bên tay phải có ôm thêm một quả bóng lông mập trắng như tuyết.
Tôn Bối Bối hơi không vui lấy lại bóng lông mập, tiếng trẻ con non nớt ngây thơ nói: “Đây là thỏ bông xù của tất cả mọi người, không thể đưa cho cậu được, nhưng cậu có thể đắp chăn nhỏ của tớ. Chăn nhỏ cũng rất lợi hại, giống như áo ma pháp vậy!”
Cô bé đeo hoa hồng nhỏ cũng vén chăn lên ngồi chồm hổm trên giường nhìn về phía này: “Chúng ta không được xuống giường, cô giáo nói buổi tối ngủ không ngon đều là do…”
Tiểu Vũ mới được bóng lông nhỏ dẫn về để lộ cặp mắt trong chăn, cậu bé vừa run vừa nhìn bên ngoài. Lúc Tiểu Vũ nhìn tới bé gái ngồi một mình trên giường nhỏ ở bên ngoài vòng sáng, sự sợ hãi tột độ lóe lên trong mắt: “Giai Giai, phía… Phía sau cậu…”
Bé gái tên là Giai Giai ngồi bên ngoài vòng sáng từ đầu đến giờ, bóng dáng của cô bé vốn đã không rõ lắm chớ đừng nhắc tới một mảnh đen ngòm sau lưng.
Nhưng bé trai vừa nói thế, bóng lông nhỏ mới đột nhiên phát hiện. Chẳng biết từ lúc nào, một người phụ nữ trung niên đứng sau lưng Giai Giai, cổ của bà ta rất dài giống như một người lưng gù cố gắng nghểnh cái cổ dài ra phía trước…
Tiểu Vũ sợ đến mức không thốt nên lời, sau khi lắp bắp vài tiếng thì che đầu chui vào trong chăn. Còn cô bé thì lại hồn nhiên không có cảm giác, thậm chí định đắp chăn tiếp tục ngủ.
Tất cả bé con vây xung quanh đèn ngủ sợ đến mức choáng váng, chúng gào khóc dồn vào chính giữa. Còn Giai Giai lúc xoay người đắp chăn không ngờ lại đối mặt trực tiếp với gương mặt của nữ cổ dài.
“A!!!!!!”
Đầu của nữ cổ dài gục xuống gần như chạm hẳn vào ngực. Bóng lông nhỏ không thấy được mặt của bà ta, cậu chỉ thấy bà ta từ từ đưa hai tay ra, nắm lấy Giai Giai đang kêu khóc.
Bóng lông nhỏ không biết mình lấy dũng khí từ đâu, cậu nhấc chân ngắn, nhắm tịt mắt từ đầu đến cuối, vô cùng anh dũng lao tới: “Chít chít chít chít!!!”
Bóng lông mập lao đi như đạn đại bác đụng cái ầm. Cậu mở một con mắt ra, nhìn thấy mình đã vọt tới mép giường của bé gái…
Bóng lông nhỏ không dám nhìn xung quanh để xem trong bóng tối có cái cổ mềm èo nào không. Cậu quơ móng bắt lấy tay của Giai Giai, kêu chít chít chít một hơi xông trở về.
Bóng lông nhỏ vừa chạy vừa nhìn xung quanh, trong tầm mắt của cậu đã không còn bóng dáng của nữ cổ dài, nhưng cô bé Giai Giai kia vẫn còn sợ đến ngớ người. Cô bé không nói câu nào mà ngửa đầu nhìn chòng chọc lên trần nhà.
Ánh mắt càng lúc càng hoảng sợ.
Vốn Tôn Bối Bối đang cực kỳ vui vẻ muốn ôm lấy thỏ bông tinh khoe khoang với mọi người. Nhưng khi cô bé vô thức nhìn theo ánh mắt của Giai Giai, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà…
Chẳng biết từ lúc nào, người phụ nữ cổ dài đã úp sấp trên trần nhà như con thằn lằn, cái cổ thật dài như con giun kéo dài vô hạn, từ từ rũ xuống.
Treo ở trước cổ là một gương mặt tròn của một người đàn bà chừng bốn mươi năm mươi tuổi không có chút huyết sắc, đôi mắt trợn tròn, miệng không ngừng mấp máy.
Gần như là trong chớp mắt, cái đầu kia sẽ chạm vào đỉnh đầu của bọn nhỏ, sau đó —— ——
Bóng lông nhỏ há miệng thật to, hai mắt nhắm chặt, ôm cây đợi thỏ ở bên dưới chờ đồ ăn vặt tự rớt xuống.
Suốt toàn bộ quá trình bóng lông nhỏ không dám nhìn người đàn bà với chiếc cổ quái dị kia, nhưng ngửi mùi hương đúng là của quỷ, là loại quỷ ăn rất ngon, điều này chắc chắn không sai. Bởi vì có các bạn nhỏ ở bên cạnh nên khi bóng lông nhỏ há to mồm hết cỡ cũng chỉ lớn hơn khung bóng rỗ một chút, hơn nữa còn thu lại răng nhọn.
Nhìn giống như một chú chim non chờ đưa đồ ăn vào mồm, trông cực kỳ đáng yêu!
Tiếng kêu khóc chưa ra khỏi miệng của các bạn nhỏ lập tức dừng lại, sau đó tất cả đều căng thẳng nín thở, tràn đầy phấn khởi nhìn đầu của dì cổ dài… từ từ rơi xuống.
Bóng lông nhỏ hơi xấu hổ, cậu nhấc chân ngắn đạp chăn bò ra, dụi dụi vào cô bé tỏ ý bé cũng trốn vào chăn.
Cả căn phòng lớn chỉ có điểm tựa duy nhất là ánh sáng lớn chừng bàn tay của chiếc đèn ngủ nhỏ màu xanh da trời. Vầng sáng màu xanh nhạt chỉ có thể soi sáng mấy chiếc giường nhỏ ở giữa phòng, còn bốn phía vẫn là một mảnh đen ngòm.
Cô bé cũng có hơi sợ nhưng vẫn ngoan cường ôm lấy bóng lông mập, vừa nhét cậu vào trong chăn an toàn, vừa thì thầm nói: “Không được, tớ sẽ không để cậu bị dì cổ dài bắt đi đâu.”
Bóng lông nhỏ lấy ra bút chì và quyển sổ nhỏ mang theo trong người, bôi vẽ một phen thật nhanh…
Sau đó đưa cho cô bé.
Bé gái khiếp sợ che miệng, suýt chút nữa thét lên, bé nhìn hình vẽ đột nhiên xuất hiện trên sổ. Trong hình là một quả bóng lông mập khí thế hung hăng há to miệng che chắn phía trước các bạn nhỏ, còn trước mặt bóng lông là một người với cái cổ rất dài.
Hành động bên này khiến những đứa trẻ khác chú ý, phần lớn các bé không dám lên tiếng. Một cô bé lớn hơn Tôn Bối Bối một chút hạ thấp giọng hết sức nghiêm túc: “Xuỵt —— —— Bối Bối, cậu không phải bé ngoan, không ngủ sẽ bị dì cổ dài bắt đi đó.”
Mà bây giờ Tôn Bối Bối đã hoàn toàn bất chấp tất cả, kinh ngạc vui mừng cầm quyển sổ nhỏ cho bé gái kia xem: “Thật ra thỏ bông xù của tớ là yêu tinh biến thành đó, cậu ấy biết vẽ này, thỏ bông tinh sẽ bảo vệ chúng ta!”
Những bạn nhỏ khác cũng lặng lẽ vén chăn lên tò mò nhìn sang. Khi nhìn thấy cây bút chì trong móng vuốt nắm lại của bóng lông mập, không ít bé kêu lên thán phục. Thậm chí có bé nhát gan bọc chăn nhỏ để chân trần chạy tới.
Chỉ chốc lát sau, 11 trong 14 đứa trẻ đã vây xung quanh giường nhỏ của Tôn Bối Bối, cùng tụ tập bên tám, chín chiếc giường nhỏ được đèn ngủ soi sáng. Chỉ có cô bé mới vừa xuỵt Tôn Bối Bối và một bé trai khác là không dám xuống giường, núp trong chăn của mình không dám động đậy.
Ngoài ra còn có một bóng người nho nhỏ ngồi chồm hổm trên giường nhỏ trong bóng tối, vịn lan can gỗ đầu giường lẳng lặng nhìn sang bên này.
Hai vị cảnh sát trong túi Bối Bối cũng đã tự mình bò ra, trốn phía sau gối. Cảnh sát già thấy mấy đứa trẻ như thế, ông ta không khỏi lắc đầu liên tục, thở dài nói với giọng cực kỳ nhỏ: “Những bé ngoan thế này mà lại bị dạy cho mấy thứ quỷ thần bậy bạ. Bây giờ thì có 3 trong 14 đứa bé phải ngủ ở nơi tối hù vì sợ bị quỷ bắt. Cứ thế này chẳng phải trong vòng một năm tới, 90% người dân ở thành phố Ngọc sẽ tin vào ma quỷ sao?”
Giọng nói của cảnh sát trẻ tuổi lại có hơi run run: “Lão Phùng, bé trai đằng kia hình như không phải vì sợ… Hơn nữa, tôi nhớ trước đó tôi đã từng đếm qua, trong vòng tròn chơi ném khăn tay có tổng cộng 13 đứa bé. Sao bây giờ lại có 14?”
Mấy đứa trẻ vây quanh thỏ bông tinh dưới ánh đèn không nghe hiểu quỷ ngữ của hai cảnh sát, nhưng bóng lông nhỏ nghe được.
Bóng lông nhỏ nhìn chỗ xa nhất. Ở nơi ánh sáng không chiếu tới, một bóng đen nho nhỏ ngồi trên giường gỗ, cả người quấn chăn kín mít vì sợ hãi. Thế là bóng lông nhỏ thò móng vuốt lông ra khuyên: “Chút chít!”
Mấy đứa trẻ vẫn chưa nhắm mắt thò đầu nhìn sang hướng bên kia, nhưng trên mặt không hề có một chút sợ hãi. Tôn Bối Bối cúi người thì thầm nói: “Thỏ bông xù, tớ sẽ nói cho cậu biết một bí mật, ngay cả cô Đồng Đồng cũng không biết… Đó là người bạn nhỏ Lan Lan của chúng tớ. Sau khi cậu ấy té ngã từ cầu trượt, cậu ấy bị chú dì mặc quần áo trắng mang đi.”
Một cô bé răng thỏ ngồi cạnh cũng nói bằng âm lượng như tiếng muỗi kêu: “Tớ nhớ, lúc ấy có một hòn đá nhỏ trên đất, còn có rất nhiều thứ màu đỏ. Ba mẹ của Lan Lan đều khóc, sau đó Lan Lan không còn tới vườn trẻ nữa.”
Tôn Bối Bối cũng gật đầu, chứng minh điều cô bé kia nói là sự thật, sau đó thần thái trong đôi mắt lập tức sáng lên:
“Nhưng mấy ngày trước, lúc vườn trẻ bắt đầu chăm sóc toàn thời gian, chúng tớ lại nhìn thấy Lan Lan. Cậu ấy không cao lên chút nào, còn chơi đùa với chúng tớ nữa, nhưng khi thấy cô Đồng Đồng thì cậu ấy lại chạy. Thế nên chúng tớ không nói cho cô Đồng Đồng, đây là một bí mật đó.”
“Lan Lan rất tốt, cậu ấy bảo vệ chúng tớ lúc chơi ném khăn tay á!”
Nói xong đám trẻ chen chúc chung một chỗ, trùm chăn nhỏ nhắm mắt ngủ. Vốn trẻ con bốn năm tuổi cần ngủ nhiều, bây giờ theo yêu cầu nghiêm ngặt của giáo viên, hơn mười hai giờ khuya chúng mới được ngủ.
Có vòng sáng từ đèn ngủ nhỏ và thỏ bông tinh thần kỳ bảo vệ, bọn nhỏ cực kỳ an tâm, vừa thì thầm nói xong lập tức ngã ra, vừa dính gối đã ngủ mất.
Bóng lông nhỏ vẫn có hơi sợ, cậu nhìn chòng chọc vào bóng người nhỏ bé, sau đó cậu dụi dụi vào cái gối che chắn hai vị cảnh sát chỉ lớn hơn hộp diêm một chút.
Sau khi hơi an tâm, bóng lông nhỏ bắt đầu nhớ lại tất cả chuyện xảy ra ngày hôm nay. Lần này kẻ ra tay là hai tên Tây Phương Quỷ Đế, có vẻ như bọn họ không muốn giết tất cả người dân trong thành phố Ngọc. Suy cho cùng, người chết thì không có cách nào dâng hương biếu cho bọn họ.
Vốn, một là cai quản sinh tử luân hồi ở Minh Giới, một là ban phúc cho chúng sanh ở Thiên Giới. Nhưng bây giờ lại giống như hai con dơi hút máu, sung sướng ăn nằm hưởng lộc Dương Giới, đã tham lam còn kinh tởm.
Bất kể là quỷ hay thần, cũng không muốn có người chết.
Bọn họ muốn khiến người người kinh sợ, hùa theo, phục tùng.
Mà thời đại bây giờ, người dương gian đã không còn tin vào quỷ thần, không tin vào số mệnh. Nơi này đã thoát khỏi tất cả những thứ cổ hủ, trở thành nơi mạnh nhất trong tam giới, sức sống dồi dào.
Quỷ thần muốn nắm dương gian trong tay một lần nữa đúng thật là không dễ dàng.
Còn thành phố Ngọc chính là một thí điểm tốt nhất cho bọn họ…
Lúc bóng lông nhỏ im lặng suy tư, hai viên cảnh sát người diêm cũng cảnh giác nhìn chằm chằm đứa trẻ ngồi chồm hổm trên giường ở phía xa xa. Sắc mặt bọn họ nghiêm túc thảo luận.
Bọn họ không biết mình nói chuyện bằng quỷ ngữ nên ép giọng của mình xuống mức cực nhỏ, nghĩ rằng đối phương chắc chắn không thể nghe thấy.
“Hai năm trước có một đứa bé chết do ngã cầu trượt, biệt danh là Lan Lan… Cô bé đó là quỷ!”
“Chúng ta có nên nhắc nhở những đứa bé kia không?”
“Quỷ chắc chắn sẽ hại người, tuyệt đối không được để mặc tụi nhỏ chơi đùa với nó!”
“Nhưng mà chúng ta nhắc nhở bằng cách nào?”
…
Bóng lông nhỏ ở bên cạnh thì nghi ngờ. Lúc nãy các bạn nhỏ nói, quỷ hồn của Lan Lan sẽ bảo vệ bọn họ lúc chơi đùa.
Tại sao lại làm thế?
Ngoại trừ tiếng nói chuyện đứt quãng bằng quỷ ngữ của hai quỷ hồn, cả căn phòng cực kỳ yên tĩnh. Chẳng biết từ lúc nào, đồng hồ treo trên vách tường đã chỉ 1 giờ đêm.
Hai viên cảnh sát tiêu hao chút âm khí nên đã tựa vào phía sau gối bắt đầu ngủ. Chỉ có bé trai ngủ trong bóng tối ở vòng ngoài là trùm chăn kín mít, nhích tới nhích lui trong chăn chưa ngủ.
Trong lúc bé trai nhúc nhích, vô tình để hở chăn.
Một bàn tay vàng khè thò ra từ dưới giường nắm lấy cổ chân cậu bé… Sau đó cả người bé trai bị kéo mạnh xuống, suýt chút nữa bị kéo xuống giường. Cậu bé sợ đến khóc rống lên: “Hu hu hu, có người nắm chân tớ!!!”
Bóng lông nhỏ bị tiếng thét làm giật mình, cậu vội vàng nhảy lên lan can của giường gỗ, nhìn về hướng nơi phát ra tiếng thét. Cô bé ngủ ở ngoài cùng cũng bị đánh thức, học theo dáng vẻ người lớn nghiêm túc nói to: “Tiểu Vũ cậu đừng khóc, mới vừa rồi là ai không nghe lời trượt xuống giường hù dọa Tiểu Vũ?”
Những đứa bé khác cũng lục tục bị đánh thức, chúng mờ mịt buồn ngủ nhìn về phía cô bé vừa mới ngồi dậy và Tiểu Vũ gào khóc hu hu, sau đó hỏi lẫn nhau có chuyện gì.
Tiểu Vũ trùm chăn che đầu, khóc đến mức không thở được: “Có người nắm chân của tớ, muốn kéo tớ xuống gầm giường, hu hu hu.”
Lần này tất cả trẻ con đều sợ, bọn nhỏ trùm chăn cùng tụ lại với nhau, nặn thành hai cục bánh nhỏ chia ra hai bên giường. Rất sợ sẽ có vật gì đó đột nhiên vươn ra bắt người từ dưới gầm giường đen ngòm, nơi đèn ngủ không chiếu tới.
Bóng lông nhỏ nhấc chân ngắn, vượt núi băng đèo leo lên giường của Tiểu Vũ, dẫn bé trai trùm chăn thành cái ổ nhỏ sợ hãi không dám động đậy quay trở lại.
Bé trai hức một tiếng ngừng khóc, cậu bé kéo chăn của Tôn Bối Bối rồi tự bọc mình lại một lần nữa, nhưng lần này bên tay phải có ôm thêm một quả bóng lông mập trắng như tuyết.
Tôn Bối Bối hơi không vui lấy lại bóng lông mập, tiếng trẻ con non nớt ngây thơ nói: “Đây là thỏ bông xù của tất cả mọi người, không thể đưa cho cậu được, nhưng cậu có thể đắp chăn nhỏ của tớ. Chăn nhỏ cũng rất lợi hại, giống như áo ma pháp vậy!”
Cô bé đeo hoa hồng nhỏ cũng vén chăn lên ngồi chồm hổm trên giường nhìn về phía này: “Chúng ta không được xuống giường, cô giáo nói buổi tối ngủ không ngon đều là do…”
Tiểu Vũ mới được bóng lông nhỏ dẫn về để lộ cặp mắt trong chăn, cậu bé vừa run vừa nhìn bên ngoài. Lúc Tiểu Vũ nhìn tới bé gái ngồi một mình trên giường nhỏ ở bên ngoài vòng sáng, sự sợ hãi tột độ lóe lên trong mắt: “Giai Giai, phía… Phía sau cậu…”
Bé gái tên là Giai Giai ngồi bên ngoài vòng sáng từ đầu đến giờ, bóng dáng của cô bé vốn đã không rõ lắm chớ đừng nhắc tới một mảnh đen ngòm sau lưng.
Nhưng bé trai vừa nói thế, bóng lông nhỏ mới đột nhiên phát hiện. Chẳng biết từ lúc nào, một người phụ nữ trung niên đứng sau lưng Giai Giai, cổ của bà ta rất dài giống như một người lưng gù cố gắng nghểnh cái cổ dài ra phía trước…
Tiểu Vũ sợ đến mức không thốt nên lời, sau khi lắp bắp vài tiếng thì che đầu chui vào trong chăn. Còn cô bé thì lại hồn nhiên không có cảm giác, thậm chí định đắp chăn tiếp tục ngủ.
Tất cả bé con vây xung quanh đèn ngủ sợ đến mức choáng váng, chúng gào khóc dồn vào chính giữa. Còn Giai Giai lúc xoay người đắp chăn không ngờ lại đối mặt trực tiếp với gương mặt của nữ cổ dài.
“A!!!!!!”
Đầu của nữ cổ dài gục xuống gần như chạm hẳn vào ngực. Bóng lông nhỏ không thấy được mặt của bà ta, cậu chỉ thấy bà ta từ từ đưa hai tay ra, nắm lấy Giai Giai đang kêu khóc.
Bóng lông nhỏ không biết mình lấy dũng khí từ đâu, cậu nhấc chân ngắn, nhắm tịt mắt từ đầu đến cuối, vô cùng anh dũng lao tới: “Chít chít chít chít!!!”
Bóng lông mập lao đi như đạn đại bác đụng cái ầm. Cậu mở một con mắt ra, nhìn thấy mình đã vọt tới mép giường của bé gái…
Bóng lông nhỏ không dám nhìn xung quanh để xem trong bóng tối có cái cổ mềm èo nào không. Cậu quơ móng bắt lấy tay của Giai Giai, kêu chít chít chít một hơi xông trở về.
Bóng lông nhỏ vừa chạy vừa nhìn xung quanh, trong tầm mắt của cậu đã không còn bóng dáng của nữ cổ dài, nhưng cô bé Giai Giai kia vẫn còn sợ đến ngớ người. Cô bé không nói câu nào mà ngửa đầu nhìn chòng chọc lên trần nhà.
Ánh mắt càng lúc càng hoảng sợ.
Vốn Tôn Bối Bối đang cực kỳ vui vẻ muốn ôm lấy thỏ bông tinh khoe khoang với mọi người. Nhưng khi cô bé vô thức nhìn theo ánh mắt của Giai Giai, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà…
Chẳng biết từ lúc nào, người phụ nữ cổ dài đã úp sấp trên trần nhà như con thằn lằn, cái cổ thật dài như con giun kéo dài vô hạn, từ từ rũ xuống.
Treo ở trước cổ là một gương mặt tròn của một người đàn bà chừng bốn mươi năm mươi tuổi không có chút huyết sắc, đôi mắt trợn tròn, miệng không ngừng mấp máy.
Gần như là trong chớp mắt, cái đầu kia sẽ chạm vào đỉnh đầu của bọn nhỏ, sau đó —— ——
Bóng lông nhỏ há miệng thật to, hai mắt nhắm chặt, ôm cây đợi thỏ ở bên dưới chờ đồ ăn vặt tự rớt xuống.
Suốt toàn bộ quá trình bóng lông nhỏ không dám nhìn người đàn bà với chiếc cổ quái dị kia, nhưng ngửi mùi hương đúng là của quỷ, là loại quỷ ăn rất ngon, điều này chắc chắn không sai. Bởi vì có các bạn nhỏ ở bên cạnh nên khi bóng lông nhỏ há to mồm hết cỡ cũng chỉ lớn hơn khung bóng rỗ một chút, hơn nữa còn thu lại răng nhọn.
Nhìn giống như một chú chim non chờ đưa đồ ăn vào mồm, trông cực kỳ đáng yêu!
Tiếng kêu khóc chưa ra khỏi miệng của các bạn nhỏ lập tức dừng lại, sau đó tất cả đều căng thẳng nín thở, tràn đầy phấn khởi nhìn đầu của dì cổ dài… từ từ rơi xuống.