Chương 15: Nam Chính Truyện Huyền Huyễn Đến (6)
Editor: Lithromantic Sao cậu lại nhào vào vòng tay của Ứng Thiên Thu chứ... Trong khoảnh khắc mặt đối mặt với nam nhân tóc bạc, Kỷ Ninh không khỏi cảm thấy khẩn trương, khí tức cả người Thiên Thu âm u giống hệt như vực thẳm, cho dù đã thu liễm lại rất nhiều nhưng vẫn làm cho người bên cạnh có cảm giác kinh hãi. Đôi mắt kia cũng lạnh lùng sâu thẳm, giống như một ngọn đuốc có thể nhìn thấu tâm hồn con người. Ứng Thiên Thu cứ vậy mà cúi đầu xuống, nhìn Kỷ Ninh trong vòng tay mình không chớp mắt, vẻ mặt không đổi, hoàn toàn không biết được đang suy nghĩ cái gì. Sẽ không phải bị Ứng Thiên Thu nhận ra rồi đấy chứ... Đuôi của Kỷ Ninh khẽ run lên, nhịn không được mà tránh đi tầm mắt, vùi đầu vào cái đuôi lông tơ của mình, nhìn qua có vẻ giống như động vật nhỏ đang sợ hãi theo bản năng, nhưng trên thực tế cậu đang lo Ứng Thiên Thu sẽ nhận ra mình. Mặc dù khả năng gần như không tồn tại - bởi vì trong cuốn tiểu thuyết huyền huyễn 《Ma Thánh》 này có một giả thiết quan trọng đó là người chết rồi không thể sống lại. Tu vi của người tu luyện càng cao thì tuổi thọ càng dài, đến cảnh giới cao nhất thì họ gần như bất tử. Ngoài ra còn có thể sử dụng nhiều thủ đoạn khác để kéo dài sinh mệnh của mình, nhưng chỉ cần chết thì linh hồn sẽ bị tiêu diệt không còn tồn tại trên thế giới này nữa - Chuyển thế, hoàn hồn, đoạt xá, đều không có khả năng thành công. Chính vì thế, những người tu luyện trên thế giới này đều không tập trung vào việc sống lại sau khi chết, mà điên cuồng theo đuổi con đường trường sinh. Trong nguyên tác, bởi vì sư môn bị diệt nên Ứng Thiên Thu mới nhập ma, nhiều năm sau hắn tàn sát mười hai gia tộc cũng là vì báo thù chứ không có tình tiết chiêu hồn, càng không nghĩ tới chuyện làm người khác sống lại. Ngay cả khi Ứng Thiên Thu dùng huyết tế để chiêu hồn, trong lòng cậu vẫn có chút tin tưởng, khó mà hình dung được... Trong lòng Kỷ Ninh tư vị tạp trần, sau khi rời khỏi thế giới này cậu chưa bao giờ nghĩ Ứng Thiên Thu sẽ chiêu hồn cho mình. Chỉ là trong nguyên tác cũng không có chi tiết tóc Ứng Thiên Thu hóa bạc nên Kỷ Ninh cũng không chắc hiện giờ thay đổi như vậy có liên quan gì đến chuyện Ứng Thiên Thu chiêu hồn cho mình hay không. Chẳng qua khả năng chiêu hồn thành công quá thấp cho nên Kỷ Ninh mới hơi yên tâm việc mình sẽ không bị nhận ra. Hơn nữa, lúc huyết tế vẫn còn một ít yêu thú may mắn sống sót, nên việc cậu xuất hiện trong hang động mới không bị nghi ngờ. Vì thế bây giờ cậu không cần phải lo lắng, cũng không cần lúc nào cũng tự hù dọa bản thân mình. Đợi đến khi cậu quay về, chắc cũng sẽ không đến thế giới này nữa... Kỷ Ninh tự củng cố tâm lý cho mình, đồng thời chui ra khỏi ngực Ứng Thiên Thu định nhảy lên bàn. Dù sao Ứng Thiên Thu bây giờ đã không còn là thiếu niên điềm đạm hiền lành ngày xưa nữa, mà là ma quân vui buồn thất thường, nếu ở thêm một lúc nữa ai biết được Ứng Thiên Thu có trực tiếp bóp chết cậu hay không chứ. Nhưng ai ngờ cử chỉ của thiếu nữ có khuôn mặt quyến rũ lại không hề quyến rũ chút nào. Nàng nhảy lên trên bàn, đẩy quyển sách ra rồi nửa quỳ xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm con thú nhỏ trong ngực Ứng Thiên Thu, vừa cười vừa đến gần nói: "Xem lần này ngươi còn muốn trốn đi đâu." Hỏng bét, cậu bị chặn rồi! Kỷ Ninh vừa mới thò nửa người ra ngoài đã bị thiếu nữ dọa cho sợ đến mức lùi trở về, cậu túm chặt lấy vạt áo của Ứng Thiên Thu, nói gì cũng không chịu bỏ ra. Tương Lai đã hứa với cậu, nếu cậu chết sẽ giúp cậu sống lại. Vì vậy cậu thà bị Ứng Thiên Thu bóp chết, cũng tuyệt đối không thể chịu được sỉ nhục giống như việc bị vạch lông ra được. Nếu vậy thì còn đau đớn hơn cả cái chết. Con thú nhỏ lông trắng muốt nằm sấp trong ngực Ứng Thiên Thu run rẩy, thiếu nữ cho dù không kiêng nể gì cũng không dám trực tiếp đưa tay qua bắt lấy nó. Nếu làm cho Thiên Thu tức giận, kiểu gì nàng cũng bị nhốt lại cho tự suy nghĩ vài ngày mất. "Thiên Thu..." Giọng điệu của thiếu nữ kéo dài ra, cười nịnh nọt nói: "Ngươi bắt nó đưa cho ta, được không?" Ứng Thiên Thu không nói gì, chỉ giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy lông sau gáy con thú nhỏ, xách cậu mang ra ngoài. Mắt thấy mình sắp rơi vào tay thiếu nữ, Kỷ Ninh không thể chịu nổi nữa, lập tức vứt bỏ tiết tháo, dùng bốn cái móng vuốt nhỏ của mình treo cả người lên cổ tay Ứng Thiên Thu, ánh mắt khẩn cầu, kêu nức nở vài tiếng, cầu xin hắn đừng đưa mình cho thiếu nữ. Ánh mắt con thú nhỏ đen láy, vừa to vừa tròn giống như hai viên đá mã não màu đen, thân thể nho nhỏ không ngừng run rẩy, cái đuôi mềm mại lắc qua lắc lại vuốt ve lưng Ứng Thiên Thu, dáng vẻ vừa sợ hãi lại vừa thân mật im lặng làm nũng với hắn. "......" Động tác của nam nhân tóc bạc khựng lại trong nháy mắt. Không biết vì sao, bỗng nhiên hắn lại nhớ tới thiếu niên trong ký ức kia, thiếu niên năng nổ, phong quang vô hạn, ở trước mặt mọi người thì luôn tùy ý kiêu ngạo, lại chỉ tỏ ra mềm mại trước mặt một mình hắn. "Ngươi chính là hôn phu của ta..." Trong một cuộc thi giữa các đại gia tộc, thiếu niên đứng nhất nên đã liên hoan chúc mừng với người thân cùng nhóm bạn bè đến tận đêm khuya. Sau đó cậu mang theo men rượu bất ngờ xông vào phòng Ứng Thiên Thu, túm lấy cổ áo của hắn rồi đè hắn trên giường, không cho hắn đứng dậy. Thiếu niên say khướt, mặt đỏ bừng, hai mắt ngấn nước, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người giờ lại càng mê hoặc. Cậu ra vẻ kiêu ngạo như thường ngày mà dạy dỗ hôn phu của mình, lại không biết giọng nói của mình bây giờ đã sớm trở nên mềm mại, mà ánh mắt Ứng Thiên Thu nhìn cậu lại sâu thêm vài phần. Cậu ngồi bên cửa sổ, nhưng bởi vì rượu quá mạnh, nên nửa thân trên không còn sức mà nằm sấp xuống dựa vào người Ứng Thiên Thu, đôi mắt xinh đẹp khép hờ, thì thầm bên tai vị hôn phu của mình. "Ngươi nghĩ là ta không nhìn thấy ư? Hôm nay ngươi nói chuyện rất lâu với tiểu nha đầu nhà người khác, đã thế còn cười rõ vui vẻ." "Đó là con gái duy nhất của đường huynh ta, từ nhỏ đã rất thân thiết với ta rồi." Ứng Thiên Thu vuốt tóc thiếu niên, khẽ cười rồi thì thầm: "Hơn nữa năm nay nó mới có năm tuổi..." "Ta mặc kệ." Thiếu niên mấy lần cố gắng ngồi thẳng dậy nhưng vẫn không được nên đành phải tiếp tục duy trì tư thế này. Cho dù có cố gắng biểu hiện vẻ uy nghiêm thế nào đi nữa cũng không giấu được vẻ xấu hổ, cậu không được tự nhiên mà nói: "Nếu đã có hôn ước với ta, ngươi chỉ có thể quan tâm đến một mình ta, không được có người khác nữa..." Ngày thường cậu luôn kiêu ngạo độc đoán, lúc dạy dỗ người khác lại vô cùng có khí thế, nhưng giờ phút này ở trên giường, trong tư thế thân mật với vị hôn phu của mình như vậy, ngược lại giống như đang làm nũng hơn. Ứng Thiên Thu nghe vậy khẽ cười, thiếu niên nghe thấy tiếng cười của hắn thì vô cùng tức giận, cậu trừng mắt nhìn nhưng lại bị hắn hôn nhẹ lên môi. "Ta đương nhiên chỉ có một mình ngươi..." Ứng Thiên Thu ngồi dậy, ôm thiếu niên vào lòng rồi thầm thì bên tai cậu. "Ngoại trừ ngươi ra, Tiểu Tiểu, không một ai có thể lọt vào mắt ta được nữa." ...... Nam nhân tóc bạc cụp mắt xuống, vỗ lên bàn tay đang đưa ra, nói: "Đừng nghịch." Thiếu nữ nghe xong lời này, dứt khoát ngồi xếp bằng ở bàn trên bàn, đôi chân trắng như tuyết lấp ló dưới váy lụa đen, dáng vẻ nếu không đưa con thú nhỏ cho nàng thì nàng sẽ không chịu đi. "Thiên Thu, ta không đùa mà, nếu ngươi không đưa cho ta làm sao ta biết nó là đực hay cái để mà đặt tên được chứ?" Chẳng qua nói thì nói vậy, nhưng thật ra nàng cơ bản đã xác định được con thú nhỏ này là đực rồi, nếu không sao lại sống chết chạy trốn khỏi nàng chứ, nàng thật đúng là quá thông minh. "Ánh Tuyết." Ứng Thiên Thu đặt con thú nhỏ sang bên cạnh, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve đầu cậu: "Cứ gọi nó là Ánh Tuyết đi." "Ánh Tuyết..." Thiếu nữ nhíu mày, tai thú trên đỉnh đầu run rẩy. Nàng không thích cái tên này lắm, nhưng nếu Thiên Thu đã mở miệng thì nàng cũng không tiện phản bác, cùng lắm thì nàng đặt biệt danh cho nó là được. Thiếu nữ đang suy nghĩ nên đặt tên gì, bỗng nhiên cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, đến khi tỉnh táo lại đã thấy mình lơ lửng giữa không trung. Sau đó bị huyền khí của Ứng Thiên Thu quét qua rồi đưa thẳng ra ngoài chiếc xe. Thiếu nữ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Bình thường nếu nàng ở lại quá lâu cũng sẽ bị Thiên Thu đưa ra ngoài, nàng cũng hiểu đây là vì Thiên Thu còn rất nhiều chuyện, nàng cũng sớm quen rồi, chỉ là... "A..." Nàng liếc nhìn xung quanh bên ngoài xe nhưng không thấy bóng dáng con thú nhỏ đâu cả, chắc là bị Thiên Thu để lại trong xe rồi. Thiên Thu tự mình đặt tên cho tiểu tử kia, còn đuổi nàng ra ngoài, nhưng lại không đuổi tiểu tử kia đi. Thiếu nữ sững sờ đứng tại chỗ. Nàng, nàng không phải sắp bị thất sủng rồi đấy chứ?! ...... Bởi vì việc chữa trị linh hồn còn chưa hoàn thành, nên Kỷ Ninh không thể không ở lại thế giới Huyền Huyễn vài ngày. Mỗi ngày cậu đều vô cùng nhàn rỗi, không có việc gì để làm, thu hoạch lớn nhất chắc là càng ngày cậu càng quen thuộc với thân thể của Tuyết thú còn nhỏ này hơn, thân thủ cũng ngày càng linh hoạt nhanh nhẹn. Chưa kể, loại cảm giác này thật đúng là làm cho người ta có chút hoài niệm. Kỷ Ninh vô cùng tự nhiên mà liếm lông trên người mình, giống như một con thú nhỏ thật sự. Thực ra đây không phải là lần đầu tiên cậu biến thành động vật. Trước kia, khi còn ở thế giới Võ Hiệp, gần như mọi lúc cậu đều là một con hồ ly nhỏ, thậm chí ở thế giới Mạt Thế cậu còn là một người cá. Thậm chí đến thế giới tiếp theo, cậu gần như quên mất cảm giác đi bộ bằng hai chân thế nào, lúc nào cũng có cảm giác muốn nằm sấp ra đất để bò. Liếm lông của mình xong, cậu yên tâm thoải mái đến cạnh Ứng Thiên Thu, để hắn sờ đầu một cái rồi nằm sấp bên chân Ứng Thiên Thu, gối đầu lên y phục của hắn để ngủ. Trong mấy ngày nay, Kỷ Ninh nhanh chóng chiếm cứ một vị trí trong chiếc xe của Ứng Thiên Thu, ban đầu là vì thiếu nữ luôn muốn bắt được cậu nên cậu mới bị ép đến chỗ Ứng Thiên Thu tị nạn. Chẳng qua sau nhiều lần, cậu phát hiện Ứng Thiên Thu có vẻ như không bài xích mình cho lắm. Mỗi lần cậu ở bên ngoài cào rèm cửa, Ứng Thiên Thu đều sẽ cho cậu vào. Điều này làm cho Kỷ Ninh tìm lại được cảm giác quen thuộc và yên tâm. Mặc dù hiện tại Ứng Thiên Thu đã trở thành ma quân khiến mọi người sợ hãi, trên tay dính vô số máu tươi nhưng vẫn còn chút bóng dáng trước đây, khi mà Vân Đoá được Ứng Thiên Thu nhặt về rồi cùng cậu nuôi dưỡng. Cậu cũng đã quen với mùi vị lạnh lẽo trên người Ứng Thiên Thu nên giờ Kỷ Ninh cũng không còn cảm thấy xa cách nữa. Sau mấy ngày cậu đã thuần thục vào xe của Ứng Thiên Thu mà an ổn ngủ trưa rồi. Kỷ Ninh nằm sấp trên y phục của Ứng Thiên Thu, co lại thành một nắm nhỏ màu trắng, nhắm hai mắt lại chuẩn bị ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói quen thuộc ngoài xe. "Thiên Thu, ta đến nè, cho ta vào với." Tiểu nha đầu Vân Đóa này sao lại tới đây nữa.. Nghe được giọng nói của thiếu nữ, Kỷ Ninh lập tức chui xuống dưới y phục của Ứng Thiên Thu, nhô lên thành một ngọn núi nhỏ, chiếc đuôi màu trắng lắc lư bên ngoài. Đương nhiên cậu biết trốn kiểu này cũng vô dụng, chẳng qua mỗi lần chỉ cần cậu chui vào người Ứng Thiên Thu thì hắn sẽ không để Vân Đóa mang cậu đi nữa. Lần này Ứng Thiên Thu cũng vậy, lúc đầu hắn không cho thiếu nữ vào, nhưng lần này nàng lại cực kỳ kiên trì còn nhấn mạnh là có chuyện cần bàn với Ứng Thiên Thu nên cuối cùng Ứng Thiên Thu cũng cho người vào. "Có chuyện gì?" Hắn hỏi. "Hôm nay chúng ta sẽ đến phụ cận Thiên Đô thành đúng không?" Thiếu nữ hưng phấn nói: "Đến lúc đó ta muốn dẫn Ánh Tuyết ra ngoài một chuyến, tìm Hóa Hình Đan cho hắn, ta cam đoan sẽ không để lộ thân phận của mình, cũng tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho ngươi, để cho ta ra ngoài nhé." Thiên Đô thành là một trong năm thành lớn trên đại lục. Nằm ở vị trí trung tâm, Thiên Đô thành vô cùng phồn hoa và hưng thịnh, có thị trường cùng nhà đấu giá lớn nhất, muốn tìm một viên Hóa Hình Đan thì cũng không khó gì. Tuy rằng tính cách thiếu nữ nghịch ngợm, nhưng cũng không phải không biết nghĩ đến toàn cục, ngược lại còn rất thông minh. Mặc dù thỉnh thoảng có hay gây ra một vài chuyện nhỏ nhặt nhưng chưa bao giờ nguy hiểm trí mạng cả, huống chi thực lực bản thân nàng không kém, lại có rất nhiều pháp bảo Ứng Thiên Thu cho nữa. Vì thế sau khi im lặng một lúc, Ứng Thiên Thu mới khẽ gật đầu, nói: "Hành sự cẩn thận." "Ngươi yên tâm, ta biết chừng mực mà." Thiếu nữ chớp chớp mắt, nàng đã sớm nghe nói qua trật tự ở Thiên Đô thành rất nghiêm ngặt, thế lực khổng lồ có thể so với một cường quốc. Hơn nữa thành chủ Thiên Đô thành còn có thực lực sâu không lường được, là một cường giả tiếng tăm lừng lẫy trên đại lục. Vô luận là bọn họ hay mười hai đại gia tộc đều muốn quan hệ tốt với Thiên Đô thành, nhưng Thiên Đô thành lại không hề thiên vị bên nào cả. Dưới tình huống như vậy cũng không giúp đỡ bên nào, tuy vậy nhưng nàng vẫn hiểu rõ là không thể đắc tội được. "Đi thôi, Ánh Tuyết, đi với ta, tỷ tỷ dẫn ngươi đi mua Hoá Hình Đan." Thiếu nữ phóng huyền khí làm vạt áo Ứng Thiên Thu bay lên để lộ một quả cầu nhỏ bên trong, khiến cậu không còn chỗ ẩn nấp nữa. Kỷ Ninh tiếp tục giả chết, tất nhiên cậu cực kỳ không muốn biến hình, bởi vì cậu rất sợ dáng vẻ sau khi biến hình sẽ giống với dáng vẻ vốn có của chính mình, nếu bọn họ nhận ra thì sẽ vô cùng phiền phức. Con thú nhỏ không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng của Ứng Thiên Thu quét qua người cậu, bỗng vươn tay ôm cậu lên, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông trắng muốt, thẳng đến khi con thú nhỏ thoải mái ngửa cả bụng lên, tâm trạng tươi tỉnh mới đưa cho thiếu nữ. "Ta thật sự sắp bị thất sủng rồi..." Thiếu nữ hơi buồn bã lẩm bẩm, chẳng qua nàng cũng không thật sự để trong lòng, dù sao ngay cả nàng cũng rất cưng chiều thú nhỏ, còn muốn dẫn đi mua Hoá Hình Đan. Nàng ra ngoài chiếc xe, lắc người biến hình, giấu tai thú cùng đuôi của mình vào trong váy, sau đó biến chiếc váy của mình thành một bộ y phục võ đạo xinh đẹp. Tư thế hiên ngang, nhìn qua giống như đại tiểu thư của một gia tộc nào đó. Nàng chọn một con yêu thú ngoan ngoãn làm tọa kỵ của mình, ôm thú nhỏ từ trên cao đáp xuống ngoại thành, sau đó xuyên qua cửa thành tìm một nhà đấu giá để mua Hoá Hình Đan. Tiêu hóa Hóa Hình Đan cần thời gian nhất định, hơn nữa quá trình lại hơi đau đớn, cho nên thiếu nữ không lập tức đưa đan dược cho thú nhỏ, mà định khi nào quay về xe mới cho cậu ăn. Chuyến đi này rất thuận lợi, thiếu nữ cũng không gây ra chuyện gì, chỉ là trên đường về lại gặp một chuyện không mấy vui vẻ - Có vài thiếu niên đi ngang qua, bọn họ cười đùa rồi đưa cho nàng một cành hoa, tuy không phải là hành động quá đáng gì nhưng lại hàm chứa ý tứ khinh thường bên trong. Nàng lạnh lùng ném hoa xuống, đang định xoay người rời đi lại đột nhiên dừng lại, có điều suy nghĩ gì đó mà nhìn bóng lưng của mấy thiếu niên kia, ánh mắt loé lên tia sáng yêu dị. "Thú vị đấy..." Thiếu nữ sờ lông của thú nhỏ, nhẹ giọng lẩm bẩm. Kỷ Ninh không biết nàng đang ám chỉ điều gì, nhưng hiện tại cậu đang là yêu thú nên khứu giác vô cùng nhạy bén nên cũng mơ hồ cảm thấy có gì đó khác thường. Trên người mấy thiếu niên này, có một mùi tanh nhàn nhạt, hơn nữa còn có cả mùi xác chết. Thiếu nữ tùy tiện gửi toạ kỵ vào một cửa tiệm, dùng thú ngữ dặn Kỷ Ninh không được lên tiếng sau đó lặng lẽ đi theo mấy thiếu niên kia. "Bọn họ là con cháu của ba gia tộc cuối cùng." Ỷ vào tu vi của mình cao hơn nên nàng không sợ bị phát hiện. Thiếu nữ lẩm bẩm với thú nhỏ như vậy cũng không cần biết cậu có hiểu được hay không. "Mười hai gia tộc cũng không phải đồng nhất tư tưởng, bọn họ cũng có phe phái riêng của mình. Ví dụ như quan hệ ba gia tộc này rất thân thiết bởi vì công pháp của bọn họ đều xuất phát từ tà công, bị chín tộc khác bài xích nên ngày thường chỉ có thể qua lại với hai nhà còn lại." "Trong này có một tiểu tử là đệ tử Tiếu gia, thuộc phái luyện thi, có lịch sử lâu đời ở Thiên Đô thành, phụ cận có rất nhiều ngôi mộ, mấy tiểu tử này tụ tập ở đây không chừng là tới tìm thi thể." Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng nhất thời lộ ra nụ cười âm hiểm. Tuy rằng bà đây không dám giết người ở đây, nhưng cướp đi vài món bảo bối của đám tiểu tử lông mọc chưa dài như các ngươi vẫn không thành vấn đề, tốt nhất là cướp luôn cả công pháp để cho bọn ngươi cho dù có dám trở lại tộc cũng không sống nổi. Sao Vân Đoá lại trở thành thế này? Đây có còn là Vân Đoá hoạt bát đáng yêu hồi đó không vậy? Bao nhiêu năm qua Ứng Thiên Thu đã dạy nàng như thế nào... Nghe được lời lẩm bẩm của nàng, Kỷ Ninh cảm thấy đau lòng, nếu không phải biết trước Ứng Thiên Thu là nhân vật chính của thế giới này, cậu cũng sắp cảm thấy Vân Đoá là nhân vật phản diện rồi - Mặc dù Ứng Thiên Thu cũng rất giống nhân vật phản diện. Mấy thiếu niên ở phía trước chạy đi, rất nhanh đã ra khỏi Thiên Đô thành, thiếu nữ một đường đi theo, vì để nghe lén được nhiều tin tức hơn từ bọn họ nên nàng đã phóng một chút huyền khí vào trong gió, để gió thổi tới bên tai nàng và Kỷ Ninh cũng mơ hồ có thể nghe thấy. "Thất Lang, lần này ngươi muốn tìm thi thể của ai? Lúc trước giấu giấu diếm diếm không chịu nói, giờ nói được cho chúng ta rồi chứ." "Ta nghe nói Tiếu gia các ngươi luyện thi, nếu thi thể càng lâu năm, thân phận trước kia càng hiển hách thì lúc luyện thi xong uy lực càng lợi hại. Nghĩ tới việc giờ Thất Lang vẫn giấu diếm, hẳn là lần này tìm được ngôi mộ lợi hại lắm phải không." "Đúng thế, ngôi mộ lần này mà ta tìm thấy... Nhìn thử khối bạc này xem." "Cái này...Nó nói cái gì? Bọn ta cũng không phải người Tiếu gia các người, có học văn tự cổ đâu mà hiểu được." "Đây là văn tự của Đại Hạ Quốc, cách đây hơn hai ngàn năm, trên này viết là "Tần Hạ, thành, Như Vọng." "Đại Hạ Quốc? Chẳng lẽ chính là Đại Hạ Quốc từng thống nhất thiên hạ được nhắc đến trong lịch sử?" "Không sai, chính là Đại Hạ Quốc đó, khối bạc này được đào ra gần đây, nên ngôi mộ này rất có thể là của vị hoàng đế Đại Hạ, Hạ Thành Đế, Tần Như Vọng." Đại Hạ Quốc? Tần Như Vọng Nghe được hai cái tên này, Kỷ Ninh lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt mở to khó mà tin nổi. Tuy các thế giới tiểu thuyết đang hợp nhất với nhau, lúc nào cũng có thể xuất hiện tin tức của bất kỳ nam chính nào, nhưng cậu vẫn không nghĩ tới mình sẽ nghe được cái tên này dưới tình huống như vậy. Nhân vật chính của tiểu thuyết Cung Đình Cổ Đại "Thành Đế", Tần Như Vọng. Tác giả có lời muốn nói: Thiết lập hai chiến trường, một ở phía tây một ở phía đông.