Chương 11: Cha
Trà Cúc Dưa Leo
Lý Tỉ cùng Ngụy Vũ ôm nhau, khiến quần chúng ăn dưa* choáng váng.
*Ăn dưa= hóng chuyện
Sài Dương đến muộn, không thấy được nửa đoạn trước, chỉ nhìn thấy bạn tốt ôm "Tiểu nương tử" ăn mặc rực rỡ.
Thẳng nam sắt thép ngay lập tức vui mừng: "Vị này là người trong lòng của Thư Quân huynh? Tiểu đệ xin chào."
"Phi!" / "Phi!"
Thanh âm đồng thời vang lên.
Một là từ Lý Tỉ, một là đến từ Sài Lam Lam.
Sài Lam Lam là dựa theo danh nghĩa tìm ca ca lại đây tìm Ngụy Vũ, còn chưa kịp cùng hắn đáp lời, liền nhìn thấy một màn này.
Quả thực tâm tắc.
"Các ngươi biết nhau?" / "Ngươi biết nàng ta?"
Lại là đồng thời mở miệng.
Lý Tỉ cùng Sài Lam Lam trừng nhau.
Ngụy Vũ đem Lý Tỉ đặt tới trên tảng đá, muốn nói với Sài Lam Lam gì đó, còn chưa có mở miệng đã bị Lý Tỉ vặn mặt qua, bá đạo mà yêu cầu: "Trả lời ta trước."
Ngụy Vũ bất đắc dĩ cười cười, chỉ chỉ bên cạnh Sài Dương, "Ta cùng Thận Chi huynh là đồng môn."
"Vũ ca ca, không cần phải đến quanh co lòng vòng như thế, y nghe không hiểu đâu." Sài Lam Lam dùng đôi mắt đẹp nhìn Lý Tỉ, giống khi còn nhỏ sắc bén lại ngạo khí như vậy, "Huynh muội chúng ta cùng Vũ ca ca từ nhỏ đã quen biết, cùng lớn lên, là thanh mai trúc mã."
Ngụ ý là: Lý Mục Cẩn không có cơ hội! Việc hôn nhân này không có khả năng thành!
Lý Tỉ: "À."
Sài Lam Lam: "......"
Một quyền đấm bông, nghẹn khuất!
Lý Tỉ nhếch mép cười xấu xa với Ngụy Vũ, "Nàng ta thích ngươi."
Ngụy Vũ bình tĩnh nói, sắc mặt không thay đổi: "Đừng nói nhảm, sẽ hủy hoại thanh danh của Tứ Nương."
Lý Tỉ nghiêng đầu, "Tứ Nương? Kêu đến thân mật như vậy, ngươi cũng thích nàng ta sao?"
Ngụy Vũ không trả lời, còn đang lên bờ.
Sài Lam Lam duỗi tay dìu hắn, bị hắn không dấu vết mà né tránh.
Sài Lam Lam ủy khuất mà cắn cắn môi dưới, khó có được mà lộ ra thần thái tiểu nữ nhi, "Vũ ca ca, giày vớ ngươi đều ướt, làm ta, ta ca ca mang ngươi đi thay một bộ đồ khác đi!"
Điều này đúng thật sự rất bất tiện.
Ngụy Vũ gật đầu, xem như đồng ý.
Lý Tỉ xoay chuyển tròng mắt, mông ngồi vào trong nước, khoa trương mà kêu to: "Ai nha, xiêm y của ta cũng ướt rồi! Vũ ~ ca ~ ca ~ trong vườn ta có rất nhiều xiêm y, không bằng chúng ta cùng nhau thay đi! "
Ngụy Vũ nhìn chiếc áo choàng rực rỡ trên người y, cười lắc đầu, "Xiêm y của Vương gia là chế phục thân vương, Ngụy mỗ không mặc được."
"Ta cũng có thường phục!"
Lý Tỉ căn bản không biết cái gì gọi là "khéo léo từ chối", vui vẻ từ trong nước bò dậy, ướt át dán vào bên người hắn. Xong rồi còn thân mật mà bắt lấy cánh tay hắn, khiêu khích mà hất cằm về phía Sài Lam Lam.
Giống như một nhân vật phản diện lớn.
Sài Lam Lam giận dữ giậm chân.
Sài Dương hảo tâm dỗ nàng ta, lại bị nàng ta trừng lại.
"Ca ca vô dụng! Một chút cũng không vì chung thân đại sự của muội muội mà giúp đỡ!"
Sài Dương ngượng ngùng mà sờ sờ cái mũi, "Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, mấy năm nay cũng không thấy Thư Vân đối với muội có nửa điểm tình ý, muội sao phải ở trên một thân cây thắt cổ chết chứ?"
"Ta muốn là được. Vũ ca ca tốt như vậy, ai được lợi cũng không phải là Phúc Vương phủ!" Sài Lam Lam xách làn váy lên, nhanh chóng nhảy đến hòn non bộ.
Sài Dương nhìn nhìn đầu núi giả cây xanh trời xanh, nhận mệnh mà theo đi lên.
Chỉ trong vài bước, Lý Tỉ đã blah blah mà cùng Ngụy Vũ nói một đống y cùng huynh muội Sài gia —— chủ yếu là —— ân oán với Sài Lam Lam.
Sài Lam Lam là cháu gái của trưởng công chúa Bình Dương, cũng là tiểu nương tử xuất sắc nhất đời thế hệ, từ nhỏ liền ngàn ân vạn sủng, thậm chí nổi bật hơn ba vị huyện chúa của Phúc Vương phủ.
Đều là hoàng thân quý quyến, huynh muội Sài gia cùng tỷ đệ Lý thị khi còn nhỏ cùng nhau ở trong cung học đọc sách, ghét nhau như chó với mèo, không thiếu việc đánh nhau, hơn nữa là véo một cái thì sẽ đánh hội đồng.
Gì mà Tam tỷ tỷ giật chiếc trâm ngọc trai của Sài Lam Lam, Sài Dương giúp Sài Lam Lam báo thù, y lại đi đánh Sài Dương, Sài Dương lại gọi người đánh lại, y lại gọi người đánh lại......
Ngụy Vũ ngậm ý cười, nghe xong một lỗ tai toàn là chuyện nhóc ranh mổ qua mổ lại, mà đứa bé lanh lợi Lý Tỉ này về nguồn gốc của vấn đề lại không nói một lời nào.
Trên thực tế, Sài gia cùng Phúc Vương phủ có mối hận cũ, thậm chí nói thù hận cũng không ngoa.
Năm đó, Sài gia dốc hết sức ủng hộ Lệ Thái Tử, cho dù Lệ Thái Tử vây cung hành thích vua, Đại tướng quân hai vị Sài thị cũng chưa phản bội.
Thời khắc mấu chốt, là Định Vương mang binh công phá phòng tuyến Ung Châu, bắt sống huynh đệ Sài thị, mới cho kim thượng cơ hội thở dốc, tiến thẳng đến Trường An.
Cũng chính trong trận chiến đó, vết thương cũ của Định Vương tái phát, không trị mà chết. Kim thượng đem lửa giận phát đến nhất tộc Sài thị, suýt nữa diệt hết Sài gia.
Nếu không nhờ Đại công chúa có chiến công hiển hách, ở tông thất xây dựng ảnh hưởng rất nặng, Sài gia hiện tại tám phần là mồ mả xếp dài.
Bởi vậy, cho dù Sài Dương võ nghệ cao, binh pháp mưu lược có tốt, cũng chỉ bất quá là Kim Ngô Vệ trong một giáo úy nho nhỏ, không có hy vọng thăng tiến. Mà Phúc Vương phủ, mất đi không chỉ có là một vị nam chủ nhân, còn có cơ hội một bước lên trời.
Cho tới bây giờ, con cháu của hai nhà Lý, Sài chỉ là gặp mặt một cái, đoạt đoạt người trong lòng của nhau, đã xem như thực bình thản.
Những chuyện này Ngụy Vũ cũng là trong lúc vô ý biết được. Nếu Lý Tỉ chưa nói, hắn cũng liền làm bộ không biết.
Lý Tỉ khi còn nhỏ bị khi dễ, trưởng thành bị nịnh bợ, chưa từng có bằng hữu bình đẳng mà làm bạn bao giờ, Ngụy Vũ xem như người đầu tiên. Cái này làm cho y cảm thấy thực mới mẻ, chịu đựng thịt đau đem y phục cưỡi ngựa mình thích nhất lấy ra đưa cho Ngụy Vũ.
...... Ngụy Vũ lại không thể mặc.
Hắn đo chính mình, lại đo Lý Tỉ, không chỉ có thân cao nhiều ra hơn phân nửa cái đầu, vai rộng, vòng eo, chân dài, cái nào cũng lớn hơn một vòng.
Lý Tỉ tự mình an ủi: "Ngươi lớn hơn ta tám tuổi, nên lớn lên cũng bự hơn, chờ ta lớn đến 24 tuổi khẳng định so với ngươi cao hơn, bự hơn ngươi."
Ngụy Vũ cười gật gật đầu, xoay người lấy kiện quần áo màu đen, vào trong phòng thay đồ.
Trà Cúc Dưa Leo
Lý Tỉ dựa vào cửa, suy nghĩ lung tung: "Cái đó thuộc về nhị ca của ta, hắn có đôi khi lại đây cưỡi ngựa, còn mang theo con đại bàng của hắn...... Nó đáng ghét nhất, hắn luôn bắt nạt con khỉ nhỏ nhà ta, nếu không phải thấy nó đáng yêu, ta tuyệt đối không cho nó vào vườn —— ôm ôm con đại bàng của nhị ca."
"Vậy làm phiền Vương gia, giúp Ngụy mỗ cảm tạ xiêm y của Nhị hoàng tử." Ngụy Vũ đi ra cửa, xuất hiện ở trước mặt Lý Tỉ.
Đôi mắt của Lý Tỉ đột nhiên sáng lên.
"Nhị ca quanh năm luyện võ, trên người đầy gân cốt, ngươi mặc quần áo mà cũng có thể căng được!" Y lén lút mà vươn bàn tay nhỏ bé, nhéo nhéo cánh tay Ngụy Vũ, "Cứng quá!"
Ngụy Vũ bật cười, đây là cái lời nói háo sắc gì vậy?
Lý Tỉ chớp chớp đôi mắt lấp lánh, không chút do dự nói mấy cái rắm cầu vồng*: "Thật là, ngươi nhìn rất gầy, cho nên mặc quần áo rất đẹp... Thật là đẹp mắt, so với nhị ca tốt hơn nhiều!"
*rắm cầu vồng: lời nói tâng bốc lên tận trời.
Ngụy Vũ có rất nhiều bằng hữu, nhưng trước nay không ai nói trắng ra như thế, thuần túy như thế.
Tiểu Phúc Vương ngẩng mặt lên, mi mắt cong cong, tựa như... một món quà sinh nhật duy nhất là búp bê sứ xinh đẹp mà hắn khi còn nhỏ được tặng.
Ngụy Vũ không nhịn xuống, giơ tay xoa xoa đầu của y.
"Kiểu tóc sẽ rối tung mất, không thể sờ!" Lý Tỉ mở tay hắn ra, khẩn trương nhìn về phía gương đồng.
Ngụy Vũ cười cười, đi ra ngoài trước, chờ y.
Lý Tỉ nhảy nhót mà chạy ra, phi thường thuần thục mà bắt lấy đai lưng hắn, "Đi thôi, để cho bọn họ nhìn xem bằng hữu của ta anh tuấn thế nào!"
Hai tay trắng nõn gầy gò, so với nam nhân trưởng thành mềm mại hơn một chút, đặt ở trên eo của hắn một cục nho nhỏ, chọc đến lòng người ngứa ngáy.
Lý Tỉ hoàn toàn không cảm thấy có gì kỳ quái, giật giật thắt lưng của hắn, "Đi thôi!"
Ngụy Vũ mím môi, cũng không có dời đi.
Hai người liền thân mật như vậy mà xuất hiện ở trước mặt huynh muội Sài gia.
Công trình tâm lý mà Sài Lam Lam vừa mới làm tốt lại sập rồi, hận không thể đem móng vuốt Lý Tỉ cạy xuống dưới, đổi thành chính mình!
Sài Dương rốt cuộc cơ trí một hồi, đuổi ở phía trước nói: "Ta gọi người ở khúc thủy đài chuẩn bị rượu gạo thịt nướng, Thư Quân huynh theo chúng ta đi đi, trong bữa tiệc còn tấu nhạc làm thơ, ta một người nên ứng phó không nổi." Sài Lam Lam quét mắt nhìn Lý Tỉ, cười nhạo nói: "Đến nỗi người nào đó sẽ không làm thơ cũng không hiểu nhạc lý, liền tự mình biết khó mà lui, đi cũng là mất mặt.
Lý Tỉ từ phía sau Ngụy Vũ lòi ra một đầu tóc tròn tròn, "Ai, ngươi nếu không nói như vậy ta còn không có hứng thú, nghe ngươi vừa nói như vậy, ta thật đúng là phải đến làm rối rồi."
Sài Lam Lam nghẹn họng: "Lý Tỉ!"
"Nói nhỏ chút cũng có thể nghe thấy mà, Sài bé cưng."
Lý Tỉ ngoáy ngoáy lỗ tai, lén lút nghĩ: Cùng tên giống nhau, nhưng khi người khác gọi thì mùi vị khác nhau - y vẫn thích Ngụy Vũ gọi hơn.
"Được, chúng ta cùng đi." Ngụy Vũ cười hoà giải.
Sài Lam Lam hừ một tiếng, nổi giận đùng đùng mà đi về phía trước. Lý Tỉ lôi kéo Ngụy Vũ, rung đùi đắc ý, phấn chấn cả lên.
Sài Dương chắp tay sau lưng đi ở một bên sườn khác của Ngụy Vũ, hai người thấp giọng đàm luận tình thế biên quan gần đây, cũng không có kiêng dè Lý Tỉ.
—— chủ yếu là vì, Lý Tỉ cũng nghe không hiểu.
Y chỉ thẫn thờ nhìn này nhìn nọ, so sánh phong thái, tướng mạo của hai người đàn ông kia.
Kỳ thật Sài Dương lớn lên cũng không tồi, mày kiếm lãng mục, khí chất bình thản, trông giống như một vị nho tướng. Chỉ là Tiểu Phúc Vương mang một một bộ lọc gấp 100 lần, so với ai cũng cảm thấy Ngụy Vũ chính là tốt nhất.
Trong khoảng thời gian này, Sài Lam Lam muốn bẻ tay Lý Tỉ ra vô số lần, không chỉ có không thành, mà còn bị y hoàn toàn coi thường.
Ngụy Vũ cùng Sài Dương cũng mặc kệ bọn họ, tựa như người lớn trong nhà dung túng hài tử đùa giỡn.
Cứ như vậy một đường vô cùng náo nhiệt mà tới khúc thủy đài.
Trong bữa tiệc không chỉ có bạn của Ngụy Vũ cùng Sài Dương, còn có Lý Mộc Cẩn, Dương Hi Hi và các tiểu thư quý tộc khác.
Các tiểu nương tử đang vây quanh Lý Mộc Cẩn, khen ngợi y phục của nàng.
Lý Mộc Cẩn trước mặt người khác cũng không làm ra vẻ huyện chúa, tùy tiện mà nói: "Đây là tiểu đệ của ta vẽ hình dáng, nhờ ma ma phụ trách Thượng Phủ Cục làm, nếu các ngươi thích, lúc về ta đem bản vẽ đưa đến trong phủ, các tỷ tỷ cứ nhờ thợ thêu ở nhà làm hộ là được."
Các quý nữ liên thanh nói lời cảm tạ.
Sài Lam Lam âm dương quái khí nói: "Đường đường là Phúc vương, nếu không học giỏi văn võ, thì còn mặt mũi nào mà nói về những chuyện của phụ nữ này cả ngày như vậy chứ."
Lý Mộc Cẩn trả lời lại một cách mỉa mai: Ngươi chỉ là ghen tị ta có một đệ đệ tốt mà thôi, có bản lĩnh cũng để ca ngươi làm cho ngươi xiêm y đi nha!"
Sài Lam Lam vẻ mặt ngạo khí, "Ca ca ta trong lòng chính là gia quốc thiên hạ, nơi nào còn có chỗ cho chút việc nhỏ này?"
"Cũng không hề có chỗ để quan tâm ngươi!" Lý Mộc Cẩn mắt trợn trắng, "Tiểu đệ nhà ta thì không giống vậy, chưa bao giờ nghĩ tới lập công hay lập nghiệp. Hắn chỉ nghĩ làm sao để cacstyr tỷ của mình sống thật tốt, không bị người ức hiếp."
Sài Lam Lam bị dỗi đến á khẩu không trả lời được.
Rõ ràng là ngụy biện tà thuyết, lại cố tình vô pháp phản bác!
Lý Mộc Cẩn rốt cục nhướng mày, dùng sức khoe khoang: "Đương nhiên, tiểu đệ đệ của ta trời sinh có phúc, trời sinh hưởng phúc, thật sự không cần như một số người vất vả mới có thể đạt được thành tựu."
Khóe miệng Lý Tỉ suýt nữa toe toét đến mang tai, "A tỷ, có rất nhiều người đang nhìn kìa, thật khiêm tốn, khiêm tốn nào!"
Sài Lam Lam quả thực ngạc nhiên.
Lý Mộc Cẩn có tài ăn nói như vậy, tại sao vừa rồi không biết mắng Dương Hi Hi, lại dùng lời lẽ mắng nàng?
Dương Hi Hi vô thanh vô tức mà ngồi vào bên người nàng, ôn thanh an ủi: "Tam muội tính tình như vậy, nói năng thẳng thắn, không bao giờ để ý đến cảm xúc của người khác, Tứ nương tử không cần để ở trong lòng."
Sài Lam Lam phe phẩy quạt tròn, cười như không cười mà nhìn ả, "Dương Hi Hi, tuy rằng ta cùng Lý Mộc Cẩn có vấn đề, cũng không tới phiên ngươi ba phải. Lại nói tiếp, các ngươi như thế nào cũng coi như là biểu tỷ muội, vì sao ngươi không hướng về nàng, ngược lại thiên vị giúp một người ngoài như ta?"
Dương Hi Hi thần sắc ngẩn ra, mặt đỏ thẫm. Ả chỉ nghĩ đến việc nhân cơ hội này để lấy lòng Sài Lam Lam, căn bản không nghĩ tới cái gì mà biểu tỷ muội......
Các quý nữ lấy quạt tròn che miệng, trộm mà trao đổi ánh mắt.
Sài Lam Lam đứng lên, ngồi bên cạnh Sài Dương. Chỉ còn lại Dương Hi Hi một người lẻ loi mà ngồi quỳ tại chỗ, muốn có bao nhiêu mặt mũi thì liền không có bao nhiêu mặt mũi.
Lý Tỉ chậc một tiếng: "Ngu xuẩn."
Ngụy Vũ dừng một chút, đem rượu nóng hổi đặt ở trước mặt hắn, "Không được nói bậy trước mặt tiểu cô nương."
Lý Tỉ híp mắt, vắt vẻo đi ra ngoài một tiếng cười giả dối, "Biết rồi, cha."
Mọi người:!!!
Trà Cúc Dưa Leo
Lý Tỉ cùng Ngụy Vũ ôm nhau, khiến quần chúng ăn dưa* choáng váng.
*Ăn dưa= hóng chuyện
Sài Dương đến muộn, không thấy được nửa đoạn trước, chỉ nhìn thấy bạn tốt ôm "Tiểu nương tử" ăn mặc rực rỡ.
Thẳng nam sắt thép ngay lập tức vui mừng: "Vị này là người trong lòng của Thư Quân huynh? Tiểu đệ xin chào."
"Phi!" / "Phi!"
Thanh âm đồng thời vang lên.
Một là từ Lý Tỉ, một là đến từ Sài Lam Lam.
Sài Lam Lam là dựa theo danh nghĩa tìm ca ca lại đây tìm Ngụy Vũ, còn chưa kịp cùng hắn đáp lời, liền nhìn thấy một màn này.
Quả thực tâm tắc.
"Các ngươi biết nhau?" / "Ngươi biết nàng ta?"
Lại là đồng thời mở miệng.
Lý Tỉ cùng Sài Lam Lam trừng nhau.
Ngụy Vũ đem Lý Tỉ đặt tới trên tảng đá, muốn nói với Sài Lam Lam gì đó, còn chưa có mở miệng đã bị Lý Tỉ vặn mặt qua, bá đạo mà yêu cầu: "Trả lời ta trước."
Ngụy Vũ bất đắc dĩ cười cười, chỉ chỉ bên cạnh Sài Dương, "Ta cùng Thận Chi huynh là đồng môn."
"Vũ ca ca, không cần phải đến quanh co lòng vòng như thế, y nghe không hiểu đâu." Sài Lam Lam dùng đôi mắt đẹp nhìn Lý Tỉ, giống khi còn nhỏ sắc bén lại ngạo khí như vậy, "Huynh muội chúng ta cùng Vũ ca ca từ nhỏ đã quen biết, cùng lớn lên, là thanh mai trúc mã."
Ngụ ý là: Lý Mục Cẩn không có cơ hội! Việc hôn nhân này không có khả năng thành!
Lý Tỉ: "À."
Sài Lam Lam: "......"
Một quyền đấm bông, nghẹn khuất!
Lý Tỉ nhếch mép cười xấu xa với Ngụy Vũ, "Nàng ta thích ngươi."
Ngụy Vũ bình tĩnh nói, sắc mặt không thay đổi: "Đừng nói nhảm, sẽ hủy hoại thanh danh của Tứ Nương."
Lý Tỉ nghiêng đầu, "Tứ Nương? Kêu đến thân mật như vậy, ngươi cũng thích nàng ta sao?"
Ngụy Vũ không trả lời, còn đang lên bờ.
Sài Lam Lam duỗi tay dìu hắn, bị hắn không dấu vết mà né tránh.
Sài Lam Lam ủy khuất mà cắn cắn môi dưới, khó có được mà lộ ra thần thái tiểu nữ nhi, "Vũ ca ca, giày vớ ngươi đều ướt, làm ta, ta ca ca mang ngươi đi thay một bộ đồ khác đi!"
Điều này đúng thật sự rất bất tiện.
Ngụy Vũ gật đầu, xem như đồng ý.
Lý Tỉ xoay chuyển tròng mắt, mông ngồi vào trong nước, khoa trương mà kêu to: "Ai nha, xiêm y của ta cũng ướt rồi! Vũ ~ ca ~ ca ~ trong vườn ta có rất nhiều xiêm y, không bằng chúng ta cùng nhau thay đi! "
Ngụy Vũ nhìn chiếc áo choàng rực rỡ trên người y, cười lắc đầu, "Xiêm y của Vương gia là chế phục thân vương, Ngụy mỗ không mặc được."
"Ta cũng có thường phục!"
Lý Tỉ căn bản không biết cái gì gọi là "khéo léo từ chối", vui vẻ từ trong nước bò dậy, ướt át dán vào bên người hắn. Xong rồi còn thân mật mà bắt lấy cánh tay hắn, khiêu khích mà hất cằm về phía Sài Lam Lam.
Giống như một nhân vật phản diện lớn.
Sài Lam Lam giận dữ giậm chân.
Sài Dương hảo tâm dỗ nàng ta, lại bị nàng ta trừng lại.
"Ca ca vô dụng! Một chút cũng không vì chung thân đại sự của muội muội mà giúp đỡ!"
Sài Dương ngượng ngùng mà sờ sờ cái mũi, "Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, mấy năm nay cũng không thấy Thư Vân đối với muội có nửa điểm tình ý, muội sao phải ở trên một thân cây thắt cổ chết chứ?"
"Ta muốn là được. Vũ ca ca tốt như vậy, ai được lợi cũng không phải là Phúc Vương phủ!" Sài Lam Lam xách làn váy lên, nhanh chóng nhảy đến hòn non bộ.
Sài Dương nhìn nhìn đầu núi giả cây xanh trời xanh, nhận mệnh mà theo đi lên.
Chỉ trong vài bước, Lý Tỉ đã blah blah mà cùng Ngụy Vũ nói một đống y cùng huynh muội Sài gia —— chủ yếu là —— ân oán với Sài Lam Lam.
Sài Lam Lam là cháu gái của trưởng công chúa Bình Dương, cũng là tiểu nương tử xuất sắc nhất đời thế hệ, từ nhỏ liền ngàn ân vạn sủng, thậm chí nổi bật hơn ba vị huyện chúa của Phúc Vương phủ.
Đều là hoàng thân quý quyến, huynh muội Sài gia cùng tỷ đệ Lý thị khi còn nhỏ cùng nhau ở trong cung học đọc sách, ghét nhau như chó với mèo, không thiếu việc đánh nhau, hơn nữa là véo một cái thì sẽ đánh hội đồng.
Gì mà Tam tỷ tỷ giật chiếc trâm ngọc trai của Sài Lam Lam, Sài Dương giúp Sài Lam Lam báo thù, y lại đi đánh Sài Dương, Sài Dương lại gọi người đánh lại, y lại gọi người đánh lại......
Ngụy Vũ ngậm ý cười, nghe xong một lỗ tai toàn là chuyện nhóc ranh mổ qua mổ lại, mà đứa bé lanh lợi Lý Tỉ này về nguồn gốc của vấn đề lại không nói một lời nào.
Trên thực tế, Sài gia cùng Phúc Vương phủ có mối hận cũ, thậm chí nói thù hận cũng không ngoa.
Năm đó, Sài gia dốc hết sức ủng hộ Lệ Thái Tử, cho dù Lệ Thái Tử vây cung hành thích vua, Đại tướng quân hai vị Sài thị cũng chưa phản bội.
Thời khắc mấu chốt, là Định Vương mang binh công phá phòng tuyến Ung Châu, bắt sống huynh đệ Sài thị, mới cho kim thượng cơ hội thở dốc, tiến thẳng đến Trường An.
Cũng chính trong trận chiến đó, vết thương cũ của Định Vương tái phát, không trị mà chết. Kim thượng đem lửa giận phát đến nhất tộc Sài thị, suýt nữa diệt hết Sài gia.
Nếu không nhờ Đại công chúa có chiến công hiển hách, ở tông thất xây dựng ảnh hưởng rất nặng, Sài gia hiện tại tám phần là mồ mả xếp dài.
Bởi vậy, cho dù Sài Dương võ nghệ cao, binh pháp mưu lược có tốt, cũng chỉ bất quá là Kim Ngô Vệ trong một giáo úy nho nhỏ, không có hy vọng thăng tiến. Mà Phúc Vương phủ, mất đi không chỉ có là một vị nam chủ nhân, còn có cơ hội một bước lên trời.
Cho tới bây giờ, con cháu của hai nhà Lý, Sài chỉ là gặp mặt một cái, đoạt đoạt người trong lòng của nhau, đã xem như thực bình thản.
Những chuyện này Ngụy Vũ cũng là trong lúc vô ý biết được. Nếu Lý Tỉ chưa nói, hắn cũng liền làm bộ không biết.
Lý Tỉ khi còn nhỏ bị khi dễ, trưởng thành bị nịnh bợ, chưa từng có bằng hữu bình đẳng mà làm bạn bao giờ, Ngụy Vũ xem như người đầu tiên. Cái này làm cho y cảm thấy thực mới mẻ, chịu đựng thịt đau đem y phục cưỡi ngựa mình thích nhất lấy ra đưa cho Ngụy Vũ.
...... Ngụy Vũ lại không thể mặc.
Hắn đo chính mình, lại đo Lý Tỉ, không chỉ có thân cao nhiều ra hơn phân nửa cái đầu, vai rộng, vòng eo, chân dài, cái nào cũng lớn hơn một vòng.
Lý Tỉ tự mình an ủi: "Ngươi lớn hơn ta tám tuổi, nên lớn lên cũng bự hơn, chờ ta lớn đến 24 tuổi khẳng định so với ngươi cao hơn, bự hơn ngươi."
Ngụy Vũ cười gật gật đầu, xoay người lấy kiện quần áo màu đen, vào trong phòng thay đồ.
Trà Cúc Dưa Leo
Lý Tỉ dựa vào cửa, suy nghĩ lung tung: "Cái đó thuộc về nhị ca của ta, hắn có đôi khi lại đây cưỡi ngựa, còn mang theo con đại bàng của hắn...... Nó đáng ghét nhất, hắn luôn bắt nạt con khỉ nhỏ nhà ta, nếu không phải thấy nó đáng yêu, ta tuyệt đối không cho nó vào vườn —— ôm ôm con đại bàng của nhị ca."
"Vậy làm phiền Vương gia, giúp Ngụy mỗ cảm tạ xiêm y của Nhị hoàng tử." Ngụy Vũ đi ra cửa, xuất hiện ở trước mặt Lý Tỉ.
Đôi mắt của Lý Tỉ đột nhiên sáng lên.
"Nhị ca quanh năm luyện võ, trên người đầy gân cốt, ngươi mặc quần áo mà cũng có thể căng được!" Y lén lút mà vươn bàn tay nhỏ bé, nhéo nhéo cánh tay Ngụy Vũ, "Cứng quá!"
Ngụy Vũ bật cười, đây là cái lời nói háo sắc gì vậy?
Lý Tỉ chớp chớp đôi mắt lấp lánh, không chút do dự nói mấy cái rắm cầu vồng*: "Thật là, ngươi nhìn rất gầy, cho nên mặc quần áo rất đẹp... Thật là đẹp mắt, so với nhị ca tốt hơn nhiều!"
*rắm cầu vồng: lời nói tâng bốc lên tận trời.
Ngụy Vũ có rất nhiều bằng hữu, nhưng trước nay không ai nói trắng ra như thế, thuần túy như thế.
Tiểu Phúc Vương ngẩng mặt lên, mi mắt cong cong, tựa như... một món quà sinh nhật duy nhất là búp bê sứ xinh đẹp mà hắn khi còn nhỏ được tặng.
Ngụy Vũ không nhịn xuống, giơ tay xoa xoa đầu của y.
"Kiểu tóc sẽ rối tung mất, không thể sờ!" Lý Tỉ mở tay hắn ra, khẩn trương nhìn về phía gương đồng.
Ngụy Vũ cười cười, đi ra ngoài trước, chờ y.
Lý Tỉ nhảy nhót mà chạy ra, phi thường thuần thục mà bắt lấy đai lưng hắn, "Đi thôi, để cho bọn họ nhìn xem bằng hữu của ta anh tuấn thế nào!"
Hai tay trắng nõn gầy gò, so với nam nhân trưởng thành mềm mại hơn một chút, đặt ở trên eo của hắn một cục nho nhỏ, chọc đến lòng người ngứa ngáy.
Lý Tỉ hoàn toàn không cảm thấy có gì kỳ quái, giật giật thắt lưng của hắn, "Đi thôi!"
Ngụy Vũ mím môi, cũng không có dời đi.
Hai người liền thân mật như vậy mà xuất hiện ở trước mặt huynh muội Sài gia.
Công trình tâm lý mà Sài Lam Lam vừa mới làm tốt lại sập rồi, hận không thể đem móng vuốt Lý Tỉ cạy xuống dưới, đổi thành chính mình!
Sài Dương rốt cuộc cơ trí một hồi, đuổi ở phía trước nói: "Ta gọi người ở khúc thủy đài chuẩn bị rượu gạo thịt nướng, Thư Quân huynh theo chúng ta đi đi, trong bữa tiệc còn tấu nhạc làm thơ, ta một người nên ứng phó không nổi." Sài Lam Lam quét mắt nhìn Lý Tỉ, cười nhạo nói: "Đến nỗi người nào đó sẽ không làm thơ cũng không hiểu nhạc lý, liền tự mình biết khó mà lui, đi cũng là mất mặt.
Lý Tỉ từ phía sau Ngụy Vũ lòi ra một đầu tóc tròn tròn, "Ai, ngươi nếu không nói như vậy ta còn không có hứng thú, nghe ngươi vừa nói như vậy, ta thật đúng là phải đến làm rối rồi."
Sài Lam Lam nghẹn họng: "Lý Tỉ!"
"Nói nhỏ chút cũng có thể nghe thấy mà, Sài bé cưng."
Lý Tỉ ngoáy ngoáy lỗ tai, lén lút nghĩ: Cùng tên giống nhau, nhưng khi người khác gọi thì mùi vị khác nhau - y vẫn thích Ngụy Vũ gọi hơn.
"Được, chúng ta cùng đi." Ngụy Vũ cười hoà giải.
Sài Lam Lam hừ một tiếng, nổi giận đùng đùng mà đi về phía trước. Lý Tỉ lôi kéo Ngụy Vũ, rung đùi đắc ý, phấn chấn cả lên.
Sài Dương chắp tay sau lưng đi ở một bên sườn khác của Ngụy Vũ, hai người thấp giọng đàm luận tình thế biên quan gần đây, cũng không có kiêng dè Lý Tỉ.
—— chủ yếu là vì, Lý Tỉ cũng nghe không hiểu.
Y chỉ thẫn thờ nhìn này nhìn nọ, so sánh phong thái, tướng mạo của hai người đàn ông kia.
Kỳ thật Sài Dương lớn lên cũng không tồi, mày kiếm lãng mục, khí chất bình thản, trông giống như một vị nho tướng. Chỉ là Tiểu Phúc Vương mang một một bộ lọc gấp 100 lần, so với ai cũng cảm thấy Ngụy Vũ chính là tốt nhất.
Trong khoảng thời gian này, Sài Lam Lam muốn bẻ tay Lý Tỉ ra vô số lần, không chỉ có không thành, mà còn bị y hoàn toàn coi thường.
Ngụy Vũ cùng Sài Dương cũng mặc kệ bọn họ, tựa như người lớn trong nhà dung túng hài tử đùa giỡn.
Cứ như vậy một đường vô cùng náo nhiệt mà tới khúc thủy đài.
Trong bữa tiệc không chỉ có bạn của Ngụy Vũ cùng Sài Dương, còn có Lý Mộc Cẩn, Dương Hi Hi và các tiểu thư quý tộc khác.
Các tiểu nương tử đang vây quanh Lý Mộc Cẩn, khen ngợi y phục của nàng.
Lý Mộc Cẩn trước mặt người khác cũng không làm ra vẻ huyện chúa, tùy tiện mà nói: "Đây là tiểu đệ của ta vẽ hình dáng, nhờ ma ma phụ trách Thượng Phủ Cục làm, nếu các ngươi thích, lúc về ta đem bản vẽ đưa đến trong phủ, các tỷ tỷ cứ nhờ thợ thêu ở nhà làm hộ là được."
Các quý nữ liên thanh nói lời cảm tạ.
Sài Lam Lam âm dương quái khí nói: "Đường đường là Phúc vương, nếu không học giỏi văn võ, thì còn mặt mũi nào mà nói về những chuyện của phụ nữ này cả ngày như vậy chứ."
Lý Mộc Cẩn trả lời lại một cách mỉa mai: Ngươi chỉ là ghen tị ta có một đệ đệ tốt mà thôi, có bản lĩnh cũng để ca ngươi làm cho ngươi xiêm y đi nha!"
Sài Lam Lam vẻ mặt ngạo khí, "Ca ca ta trong lòng chính là gia quốc thiên hạ, nơi nào còn có chỗ cho chút việc nhỏ này?"
"Cũng không hề có chỗ để quan tâm ngươi!" Lý Mộc Cẩn mắt trợn trắng, "Tiểu đệ nhà ta thì không giống vậy, chưa bao giờ nghĩ tới lập công hay lập nghiệp. Hắn chỉ nghĩ làm sao để cacstyr tỷ của mình sống thật tốt, không bị người ức hiếp."
Sài Lam Lam bị dỗi đến á khẩu không trả lời được.
Rõ ràng là ngụy biện tà thuyết, lại cố tình vô pháp phản bác!
Lý Mộc Cẩn rốt cục nhướng mày, dùng sức khoe khoang: "Đương nhiên, tiểu đệ đệ của ta trời sinh có phúc, trời sinh hưởng phúc, thật sự không cần như một số người vất vả mới có thể đạt được thành tựu."
Khóe miệng Lý Tỉ suýt nữa toe toét đến mang tai, "A tỷ, có rất nhiều người đang nhìn kìa, thật khiêm tốn, khiêm tốn nào!"
Sài Lam Lam quả thực ngạc nhiên.
Lý Mộc Cẩn có tài ăn nói như vậy, tại sao vừa rồi không biết mắng Dương Hi Hi, lại dùng lời lẽ mắng nàng?
Dương Hi Hi vô thanh vô tức mà ngồi vào bên người nàng, ôn thanh an ủi: "Tam muội tính tình như vậy, nói năng thẳng thắn, không bao giờ để ý đến cảm xúc của người khác, Tứ nương tử không cần để ở trong lòng."
Sài Lam Lam phe phẩy quạt tròn, cười như không cười mà nhìn ả, "Dương Hi Hi, tuy rằng ta cùng Lý Mộc Cẩn có vấn đề, cũng không tới phiên ngươi ba phải. Lại nói tiếp, các ngươi như thế nào cũng coi như là biểu tỷ muội, vì sao ngươi không hướng về nàng, ngược lại thiên vị giúp một người ngoài như ta?"
Dương Hi Hi thần sắc ngẩn ra, mặt đỏ thẫm. Ả chỉ nghĩ đến việc nhân cơ hội này để lấy lòng Sài Lam Lam, căn bản không nghĩ tới cái gì mà biểu tỷ muội......
Các quý nữ lấy quạt tròn che miệng, trộm mà trao đổi ánh mắt.
Sài Lam Lam đứng lên, ngồi bên cạnh Sài Dương. Chỉ còn lại Dương Hi Hi một người lẻ loi mà ngồi quỳ tại chỗ, muốn có bao nhiêu mặt mũi thì liền không có bao nhiêu mặt mũi.
Lý Tỉ chậc một tiếng: "Ngu xuẩn."
Ngụy Vũ dừng một chút, đem rượu nóng hổi đặt ở trước mặt hắn, "Không được nói bậy trước mặt tiểu cô nương."
Lý Tỉ híp mắt, vắt vẻo đi ra ngoài một tiếng cười giả dối, "Biết rồi, cha."
Mọi người:!!!
Trà Cúc Dưa Leo