Chương 32
Có lẽ trong một số thời điểm, nói thật ra mới tốt.
Hơn nữa, tốt nhất là nên nói cho người bạn tốt có thể giữ bí mật cho mình, đồng thời là người luôn vui vẻ lắng nghe chuyện mình kể biết tình hình của bản thân.
Hàn Tuấn Hi đã làm như vậy.
Chuyện giữa hắn và Vân Nhất Hạc cũng không giấu Kỳ Lâm, thậm chí có thể nói người đầu tiên được kể cho chính là người bạn trước giờ luôn quan tâm đến hai người họ.
Đương nhiên, việc này chỉ được thực hiện sau khi trưng cầu ý kiến của Vân Nhất Hạc.
Đây là chuyện một tuần sau ngày hắn tỏ tình với anh.
"Anh có thể kể cho Lâm Tử chuyện này không?" Trong giờ nghỉ giữa buổi chụp ảnh, Hàn Tuấn Hi ngồi trên một cái hòm đạo cụ, gọi điện thoại cho người được cấp tốc sửa tên trong danh bạ thành "cục cưng lớn".
"Anh muốn nói à?" Đối phương có mấy phần chần chờ.
"Nếu em không thích thì anh sẽ không nói."
"Cũng không phải, chỉ là..." Dừng lại một chút, một tiếng cười trầm thấp truyền qua, "Không biết cậu ấy sẽ phản ứng thế nào thôi."
"Chắc bị dọa cho giật mình ấy, sau đó sẽ chất vất anh có phải đang đùa giỡn em không."
"Cậu ấy không làm thế đâu."
"Nhất định có, cược với anh không?"
"Không cược, chuyện này có gì mà cược hả." Vẫn không nhịn được cười, Vân Nhất Hạc hít một hơi thật sâu, sau đó nhẹ giọng đồng ý, "Nếu anh muốn kể thì cứ kể đi, em OK thôi."
"Được." Suýt chút nữa thì hắn bảo "Bà xã đồng ý thì anh yên tâm rồi", Hàn Tuấn Hi bóp mặt mình, ráng kiềm chế điệu cười hơi ngu xen lẫn thô bỉ của mình, hắng giọng một cái, "À,..."
"Hả?"
"Em đỡ chút nào chưa? Mông ấy."
Bên phía Vân Nhất Hạc, im lặng chừng năm giây.
"Ừm."
"Không sao chứ?" Biết đối phương trả lời cụt ngủn như vậy không phải là do nổi giận, mà là đang ngại ngùng, Hàn Tuấn Hi thấy hơi yên tâm, gan cũng to lên, "Vậy, lần sau... có thể... làm cái đó không?"
"... Chắc không sao đâu." Có chút không biết phải tỏ ra như thế nào mới ổn, Vân Nhất Hạc cũng không để mình trông giống như quá mong đợi, anh nghĩ ngợi một lát, rồi hỏi thăm ngược lại Hàn Tuấn Hi, "Nói như vậy, anh học bù rồi ấy hả?"
"À —— nói thế nào nhỉ. Học rồi."
"Đọc mấy bài viết à?"
"Ừ."
"Sau đó?"
"Sau đó nghĩ đến em rồi tuốt ống một trận."
"..."
"Không phải một lần, mà là hai lần."
"Ngừng ở đây đi."
"Xấu hổ rồi à?" Hàn Tuấn Hi đột nhiên trở nên vui vẻ, cười rõ là gian, đưa tay lên gãi đầu, giống như một tên ngốc đang tán tỉnh bồ mình.
"Nếu em nói phải, anh lại kiêu ngạo chứ gì?"
"Đương nhiên rồi..."
"Đây có thể xem là gương điển hình của ung thư trai thẳng không?"
"Là —— sao ——?" Hàn Tuấn Hi hỏi lại một cách đầy khoa trương, cuối cùng nghe thấy đối phương cười, hắn cũng liền lớn tiếng cười theo.
Sau khi tán gẫu vài chuyện khác, cũng như chốt được thời gian cho lần gặp mặt tiếp theo, hai người kết thúc cuộc gọi. Một người nhìn màn hình điện thoại tối dần đi, ngồi trên thùng đồ đạo cụ, vẻ mặt trông còn ngố tàu hơn cả Hàn Mông Bự, người còn lại thì đứng ở ban công, cười thật tươi, nhắm mắt lại, ngửi mùi thơm của nước xả vải thoang thoảng của tấm ga trải giường bằng vải bông mới giặt lan trong không khí.
Buổi tối cùng ngày hôm đó, Vân Nhất Hạc nhận được cuộc gọi từ Kỳ Lâm, rồi anh bị Kỳ Lâm truy hỏi "Thật hả?", rồi "Đậu má! Thế mà cũng được á?".
Anh nói cho đối phương biết đây đều là sự thật, có được hay không... thì cứ đi từng bước một rồi tính tiếp thôi.
Vân Nhất Hạc nghĩ về những điều khác biệt giữa mình và người đàn ông đó mà trong lòng thoáng bất an, sau đó, vào buổi tối, anh nhận được một bức ảnh "Trùng Trùng bắn tim gửi chú chinh đẹp", cùng cuộc gọi dặn dò anh đừng làm quá mệt mỏi, đừng uống nhiều rượu từ Hàn Tuấn Hi, cảm giác bất an liền dần tiêu tán đi bớt.
Nếu như mỗi ngày đều như vậy, có lẽ một ngày nào đó anh sẽ hoàn toàn buông bỏ được...
Có lẽ là thế.
Ngày kế, bọn họ gặp mặt nhau ở nhà Vân Nhất Hạc.
Lúc đầu, có lẽ bọn họ định ăn cơm trước, nhưng từ lúc chạm mắt nhau, hai người đàn ông to lớn giống như đói khát, mất đi cảm giác thèm ăn, hoặc chí ít, sự thèm ăn của họ đã biến thành một thứ ham muốn khác.
Khi vẫn còn ở lối ra vào, Hàn Tuấn Hi đã ôm Vân Nhất Hạc thật chặt rồi hôn lên, dùng chân đá vào cửa, choàng một tay qua vai đối phương, tay còn lại thì luồn xuống eo anh. Đầu ngón tay vội vàng kéo vạt áo sơ mi của anh ra, trượt lên bên sườn săn chắc, di chuyển về phía sau, liên tục lướt trên làn da mịn màng, rồi đi xuống dưới, theo đường sống lưng, chui vào cạp quần.
"Ưm... Anh Tuấn... ưm..." Khi có chút thời gian để thở, anh vừa gọi tên đối phương thì lại bị bịt miệng, nụ hôn tuy không còn quá vội vàng như ban nãy nhưng vẫn rất nhiệt tình, nóng cháy. Đầu lưỡi hai người cuốn lấy nhau, mấy năm trước, có lẽ Hàn Tuấn Hi sẽ không giờ tưởng tượng được có một ngày hắn lại yêu một người đồng giới và có phản ứng sinh lý chỉ vì hôn nhau, nhưng lúc này, máu toàn thân của hắn đều chạy rần rần về vật đó, khiến nó thực sự căng phồng như một túp lều.
Hai người không biết bằng cách nào đã kéo nhau vào tới phòng ngủ, nhưng ngay lúc nhìn thấy bộ ga giường bằng vải bông, Hàn Tuấn Hi nhếch mép lên đầy xấu xa, hắn hôn đối phương một cái thật kêu, bóp cái mông khiến hắn luôn không nhịn được mà sờ lên một cái.
"Chờ anh một lát, anh đi tắm đã." Giọng nói thô ráp mang theo tiếng thở dốc truyền vào tai anh.
"Không đưa em vào tắm chung à?" Vân Nhất Hạc nheo mắt hỏi lại.
"Không phải em vừa mới tắm rồi sao?" Hắn đưa tay sờ lên mái tóc còn hơi ẩm của đối phương, người đàn ông vẫn còn vương chút máu thám tử chết tiệt còn dí mũi vào vai Vân Nhất Hạc hít một hơi thật dài, ngửi mùi trên cơ thể của anh như để giải tỏa, trước khi không nhịn được mà bổ nhào lên người đối phương, liền nghiến chặt răng đi vào phòng tắm.
Không phải hắn không muốn tắm cùng Vân Nhất Hạc, hắn muốn muốn chết ấy. Nhưng là, nếu như vậy, bọn họ nhất định sẽ bận rộn trong phòng tắm. Chuyện này không được, hắn phải để mình hơi nguội đi bớt, tránh trực tiếp hóa thú với anh. Đương nhiên, cũng thuận tiện vào trong đó ôn lại chút lý luận chính nữa.
Nghe thấy tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra, Vân Nhất Hạc cảm thấy mình đã lên sẵn tâm lý của một đêm tân hôn rồi, cho dù trước đây đã làm chuyện đó với người ấy bao nhiêu lần, thì đó vẫn chỉ là chuyện mình anh tình nguyện, là tình cảm từ một phía. Khi đó, anh không sợ cái gì, thậm chí còn chẳng biết xấu hổ là gì, cứ làm là được, chỉ cần có thể thực hiện những ảo tưởng tình dục của bản thân trên người đó là được, ít nhất cũng đủ để xoa dịu nỗi đau yêu đơn phương một mình. Nhưng bây giờ, đối phương nói thích anh, đây hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Khi tình huống tiến triển thành yêu thương lẫn nhau, lần gần gũi này thực sự có cảm giác "lần đầu tiên". Sự hồi hộp và mong đợi của anh đều là thật, cùng với niềm vui xen lẫn mà anh không dám thể hiện ra quá rõ ràng, thậm chí anh có thể chắc chắn rằng mình suốt bao năm qua chưa có lần nào mà hồi hộp, choáng váng như bây giờ.
Sau đó, ngay lúc anh đang lúng túng, muốn sờ vào dưới gối để kiểm tra xem những vật phẩm thiết yếu đã chuẩn bị xong chưa, thì cửa phòng tắm bị kéo mở ra, người đàn ông quấn khăn tắm bước ra ngoài, đi thẳng đến chỗ anh, giơ hai tay lên, đỡ lấy đầu anh, rồi đè anh xuống giường.
Đuôi tóc còn ướt, nước từ tóc hắn chảy dọc qua tai mang theo cảm giác hơi lành lạnh, càng làm nổi bật cơn say tình nóng như lửa của Hàn Tuấn Hi, hắn thì thầm: "Sao em thơm thế...", rồi trước khi anh kịp trả lời, hắn lại chặn môi anh bằng một nụ hôn cực kỳ nóng bỏng. Ngón tay hắn chu du khắp cơ thể anh, sau đó khéo léo cởi nút quần, chất liệu trơn mịn của chiếc quần tây dễ dàng bị kéo xuống, cảm thấy đường viền của vật vốn đã căng phồng qua lớp quần lót, Hàn Tuấn Hi nhìn cận cảnh vị trí tương đồng của người cùng phái. Trong một thoáng, hắn nghĩ đến sự xuất hiện của vật thể được bọc trong chiếc quần lót mềm mại màu xám đen kia, lấy lại bình tĩnh, cắn chặt răng, từng chút một cởi bỏ lớp bọc duy nhất ra.
Hắn có cảm giác như đang trải qua một cuộc kiểm tra, cởi quần lót của đàn ông xuống, nhìn bộ phận đó của đàn ông liệu hắn có bị kích thích không. Nhưng đến lúc hắn làm như vậy rồi, nhìn vật thể đầy nam tính nằm giữa hai chân dài, hơi tái chứ không hồng hào, cũng không gớm ghiếc như của hắn, nhưng độ lớn lại không hề thua kém của hắn hiện ra ngay tầm mắt, hắn nhận ra não mình như bị choáng váng bởi máu của hắn bắt đầu chạy xuống dưới. Cuộc thi này, hắn đã vượt qua, còn đạt được điểm rất cao nữa chứ.
Những người khác, hắn thậm chí không muốn nghĩ tới, trông thật buồn nôn.
Nhưng của Vân Nhất Hạc, hắn nhìn mãi không thấy đủ.
"Anh Tuấn..." Luôn cảm thấy có chút xấu hổ, Vân Nhất Hạc, người chỉ mặc độc mỗi chiếc áo sơ mi đen, cố gắng tránh sự xấu hổ khi bị nhìn chằm chằm, nhưng Hàn Tuấn Hi lại trực tiếp khiến anh tránh khỏi sự bối rối vì bị bị dục vọng lấn át.
Cầm lấy vật bán cương, hắn thè đầu lưỡi liếm lên nó.
Hắn thực sự đã liếm nó.
Nếu là Hàn Tuấn Hi năm đó, có lẽ hắn đã nghĩ mình bị điên rồi sau đó cắn lưỡi tự tử...
Rõ ràng đó là điều mà hắn không muốn làm ngay cả khi bị dí súng vào đầu, nhưng giờ đây, hắn cảm thấy như đã lên kế hoạch, sau khi ôn tập lý luận vô số lần, thì giờ đây việc dùng môi lưỡi phục vụ vật đó của một người đồng giới lại là một chuyện đáng ăn mừng.
Bởi vì bộ phận đó đã nhanh chóng cứng lên ở trong miệng hắn, hơi run rẩy, như thể sắp đạt cao trào bất cứ lúc nào.
Hắn thậm chí còn có chút mong đợi Vân Nhất Hạc không thể nhịn được mà bắn vào miệng hắn, để hắn có thể thỏa mãn lòng kiêu hãnh đàn ông ngốc nghếch của chính mình, thế nhưng người kia như là cố ý không cho hắn cơ hội để kiêu ngạo vậy, dù đã rơi vào bể tình nhưng thế mà vẫn còn sót lại chút lý trí, bắt đầu cố gắng đẩy vai hắn ra.
"Anh Tuấn... đừng... không cần đâu..." Lời từ chối trong tiếng thở hổn hển của anh giống như bùa chú, khiến Hàn Tuấn Hi thành công khơi dậy mong muốn thích "ngược tâm" lên. Hắn kéo cái tay đang đẩy hắn ra, đè lên đầu giường, sau đó tách hai chân Vân Nhất Hạc càng thêm rộng hơn, được voi đòi tiên, chuyển đầu lưỡi ra liếm miệng huyệt phía sau anh.
"A... đừng... đừng... thật mà... không cần đâu..." Vân Nhất Hạc hoàn toàn hoảng loạn lên, anh không biết nên cảm ơn vì đã rửa nơi đó sạch sẽ, hay là nên lo lắng về việc liệu đối phương có vì làm như vậy mà đồng thời cảm thấy ghê tởm hay không. Vân Nhất Hạc che mặt, dang rộng hai chân, càng ngày càng không kìm được tiếng rên rỉ sâu trong cổ họng, nhất là khi đầu lưỡi xảo quyệt và độc đoán đó chen vào...
Trời ạ...
Anh có lẽ đã chết rồi, không phải là đang nằm mơ, đây rõ ràng là ảo tưởng chỉ có thể nhìn thấy vào giây phút cuối cùng trước khi chết, thế nhưng...
Sự kích động quá mạnh và thật đến nỗi lưng anh cũng co giật lên, Vân Nhất Hạc cắn cổ tay để không kêu quá lớn, mắt anh bắt đầu ươn ướt, bắp chân thì run rẩy không kiểm soát được, thậm chí anh còn chẳng thể vùng vẫy được nữa, cứ như vậy, sau khi đầu lưỡi được rút ra, một ngón tay khác đã chen vào.
Khi ngón tay đi vào càng sâu càng thì tốc độ càng trở nên chậm hơn, ngang bướng mà dịu dàng, từng chút đi vào trong để thăm dò, sau đó như đang tìm kiếm một điểm nào đó, rồi cố gắng ấn vào.
Toàn thân Vân Nhất Hạc run lên, hơi thở trở nên gấp gáp, anh đã dùng phản ứng thành thật để biến niềm kiêu hãnh chết tiệt của hắn thành sự thật. Liếm môi anh một cái, Hàn Tuấn Hi ghé vào tai anh, xấu tính hỏi han "Ở đây hả?", cùng lúc đó một bàn tay khác thì chậm rãi vuốt ve mặt trong bắp đùi của anh.
Vân Nhất Hạc thật sự không còn sức lực để phản bác lại lại lời hắn, anh đỏ mặt, vươn tay cầm lấy hộp thuốc bôi trơn dưới gối, nhét vào tay đối phương, sau đó không muốn giải thích gì nữa.
Khóe miệng giật giật, sợ mình sẽ bị đánh nếu cười quá ngạo mạn, Hàn Tuấn Hi cẩn thận bôi chất gel hơi lạnh lên lối vào chưa đủ mềm mại, sau đó từng chút một đưa hai ngón tay vào.
Khi bị hắn ra vào liên tục, giọng của Vân Nhất Hạc càng lúc càng không thể kiềm chế được, khi số ngón tay tăng lên ba ngón, tiếng kêu hơi khàn của anh khiến người đàn ông đó cảm thấy quá ngây ngất, gần như mất đi nhân tính. Không thể chịu đựng nổi, hắn rút ngón tay ra, nắm lấy vật đó của Vân Nhất Hạc xoa nắn lên xuống, thấp giọng nói với người cũng dường như không thể chờ được nữa, hắn thật sự muốn đi vào...
Vân Nhất Hạc không từ chối, đùa sao, anh cảm thấy còn phải đợi thêm nữa chắc mình sẽ phát điên trước mất. Anh nhắm mắt, gật đầu, lật người lại, lấy ra một cái gói dưới gối, dùng răng xé túi, lấy vật từ bên trong ra. Đầu tiên, anh tì trán lên hõm vai đối phương, cắn vào xương quai xanh rắn chắc của hắn một cái cho bõ tức, rồi cúi đầu, có vẻ hơi gấp gáp đeo bao cao su lên vật đó của Hàn Tuấn Hi.
"Anh Tuấn..." Đôi môi quyến rũ áp lên đôi tai nhạy cảm của Hàn Tuấn Hi, thở ra hơi nóng, lời nói còn nóng bỏng hơn, có độc hơn, "Mau vào đi anh... em không chờ được nữa..."
Hàn Tuấn Hi thật lòng không biết được sao mình còn giữ nổi chút lý trí đó được nữa.
Cho dù hắn có nóng lòng muốn ép xuống thân thể xinh đẹp kia, cũng như không kiên nhẫn đưa đầu chóp đẩy vào lối vào đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng khi thực sự tiến vào, hắn vẫn rất nhẹ nhàng.
Một chút thăm dò, một chút xâm nhập, đầu chóp bị nơi đó mút vào, rồi xoắn lại, hắn thở phì phò để lấy lại bình tĩnh, rồi nắm lấy eo đối phương, mở ra bàn tay đang che đi tầm mắt của anh, đè lên trên gối, sau đó chạy thật nhanh, vào nơi sâu nhất.
"A... ưm...!" Xung quanh đột nhiên co giật, nơi đó chặt đến mức ngay cả người xâm nhập cũng cảm thấy đau đớn, hai mắt Vân Nhất Hạc đỏ hoe, hơi chống cự mà rên rỉ một tiếng, vật lớn căng phồng đến cực hạn, cứ như vậy mà đạt đến cao trào.
Thật là xấu hổ...
Đối với Vân Nhất Hạc, đây thực sự là một điều đáng xấu hổ, bởi mới chỉ khởi đầu thôi mà anh đã không thể nhịn được, cứ thế mà bắn ra, mất mặt quá. Nhưng, đối với Hàn Tuấn Hi mà nói, lòng kiêu hãnh không biết xấu hổ của hắn lại được thỏa mãn đến bay ra cả ngoài vũ trụ.
Tự nhủ với bản thân, anh em bình tĩnh nào, bình tĩnh nào, không, phải yên lặng một chút đã, nhưng đừng lạnh đi nha, phải duy trì được nhiệt độ và độ cứng đấy, chuyện chính vẫn chờ được làm đó. Hàn Tuấn Hi hôn Vân Nhất Hạc thật mạnh, rồi giữ lấy hai chân đang kẹp ngang hông hắn của anh, chờ cho hòa hoãn bớt chút, rồi bắt đầu di chuyển.
Kể từ đó, tiếng rên rỉ của Vân Nhất Hạc liền không ngừng, khắc chế, đè nén, nhưng thật sự là chưa bao giờ ngừng qua.
Hàn Tuấn Hi đắm chìm trong thân thể mất hồn đó, hắn ngạc nhiên vì bản thân thực sự thích thú không muốn dừng lại dù chỉ là giây lát, hắn đã bắn ra hai lần ở bên trong thân thể nóng bỏng đó, khi hắn thay bao lần thứ hai, hắn cực kỳ vội vàng, trong đầu của hắn toàn chuyện ấy ấy, ngay cả thanh niên cũng không so nổi với hắn.
Vào ngày hôm đó, bọn họ giằng co tới tối mịt, chóng mặt hoa mày, thậm chí còn không buồn xuống giường đi tắm.
"Nhất Hạc..." Vẫn ôm đối phương, Hàn Tuấn Hi gặm lấy vành tai mềm mại của anh rồi bảo, "Đánh anh một cái đi."
"... Hả?"
"Đánh mạnh vào, xem anh giờ còn sống không."
"Thôi đi..." Chẳng còn sức mà cười lớn, Vân Nhất Hạc dựa vào lồng ngực cường tráng của hắn, đưa tay ôm lấy eo hắn, sau đó khi nghe được câu "Anh cảm thấy... anh thật thích em rồi", anh cố kiềm lại cảm xúc muốn rơi lệ, mím chặt môi, gật đầu một cái, dùng lòng bàn tay ấm áp, vững vàng chạm vào mu bàn tay của đối phương...
Hơn nữa, tốt nhất là nên nói cho người bạn tốt có thể giữ bí mật cho mình, đồng thời là người luôn vui vẻ lắng nghe chuyện mình kể biết tình hình của bản thân.
Hàn Tuấn Hi đã làm như vậy.
Chuyện giữa hắn và Vân Nhất Hạc cũng không giấu Kỳ Lâm, thậm chí có thể nói người đầu tiên được kể cho chính là người bạn trước giờ luôn quan tâm đến hai người họ.
Đương nhiên, việc này chỉ được thực hiện sau khi trưng cầu ý kiến của Vân Nhất Hạc.
Đây là chuyện một tuần sau ngày hắn tỏ tình với anh.
"Anh có thể kể cho Lâm Tử chuyện này không?" Trong giờ nghỉ giữa buổi chụp ảnh, Hàn Tuấn Hi ngồi trên một cái hòm đạo cụ, gọi điện thoại cho người được cấp tốc sửa tên trong danh bạ thành "cục cưng lớn".
"Anh muốn nói à?" Đối phương có mấy phần chần chờ.
"Nếu em không thích thì anh sẽ không nói."
"Cũng không phải, chỉ là..." Dừng lại một chút, một tiếng cười trầm thấp truyền qua, "Không biết cậu ấy sẽ phản ứng thế nào thôi."
"Chắc bị dọa cho giật mình ấy, sau đó sẽ chất vất anh có phải đang đùa giỡn em không."
"Cậu ấy không làm thế đâu."
"Nhất định có, cược với anh không?"
"Không cược, chuyện này có gì mà cược hả." Vẫn không nhịn được cười, Vân Nhất Hạc hít một hơi thật sâu, sau đó nhẹ giọng đồng ý, "Nếu anh muốn kể thì cứ kể đi, em OK thôi."
"Được." Suýt chút nữa thì hắn bảo "Bà xã đồng ý thì anh yên tâm rồi", Hàn Tuấn Hi bóp mặt mình, ráng kiềm chế điệu cười hơi ngu xen lẫn thô bỉ của mình, hắng giọng một cái, "À,..."
"Hả?"
"Em đỡ chút nào chưa? Mông ấy."
Bên phía Vân Nhất Hạc, im lặng chừng năm giây.
"Ừm."
"Không sao chứ?" Biết đối phương trả lời cụt ngủn như vậy không phải là do nổi giận, mà là đang ngại ngùng, Hàn Tuấn Hi thấy hơi yên tâm, gan cũng to lên, "Vậy, lần sau... có thể... làm cái đó không?"
"... Chắc không sao đâu." Có chút không biết phải tỏ ra như thế nào mới ổn, Vân Nhất Hạc cũng không để mình trông giống như quá mong đợi, anh nghĩ ngợi một lát, rồi hỏi thăm ngược lại Hàn Tuấn Hi, "Nói như vậy, anh học bù rồi ấy hả?"
"À —— nói thế nào nhỉ. Học rồi."
"Đọc mấy bài viết à?"
"Ừ."
"Sau đó?"
"Sau đó nghĩ đến em rồi tuốt ống một trận."
"..."
"Không phải một lần, mà là hai lần."
"Ngừng ở đây đi."
"Xấu hổ rồi à?" Hàn Tuấn Hi đột nhiên trở nên vui vẻ, cười rõ là gian, đưa tay lên gãi đầu, giống như một tên ngốc đang tán tỉnh bồ mình.
"Nếu em nói phải, anh lại kiêu ngạo chứ gì?"
"Đương nhiên rồi..."
"Đây có thể xem là gương điển hình của ung thư trai thẳng không?"
"Là —— sao ——?" Hàn Tuấn Hi hỏi lại một cách đầy khoa trương, cuối cùng nghe thấy đối phương cười, hắn cũng liền lớn tiếng cười theo.
Sau khi tán gẫu vài chuyện khác, cũng như chốt được thời gian cho lần gặp mặt tiếp theo, hai người kết thúc cuộc gọi. Một người nhìn màn hình điện thoại tối dần đi, ngồi trên thùng đồ đạo cụ, vẻ mặt trông còn ngố tàu hơn cả Hàn Mông Bự, người còn lại thì đứng ở ban công, cười thật tươi, nhắm mắt lại, ngửi mùi thơm của nước xả vải thoang thoảng của tấm ga trải giường bằng vải bông mới giặt lan trong không khí.
Buổi tối cùng ngày hôm đó, Vân Nhất Hạc nhận được cuộc gọi từ Kỳ Lâm, rồi anh bị Kỳ Lâm truy hỏi "Thật hả?", rồi "Đậu má! Thế mà cũng được á?".
Anh nói cho đối phương biết đây đều là sự thật, có được hay không... thì cứ đi từng bước một rồi tính tiếp thôi.
Vân Nhất Hạc nghĩ về những điều khác biệt giữa mình và người đàn ông đó mà trong lòng thoáng bất an, sau đó, vào buổi tối, anh nhận được một bức ảnh "Trùng Trùng bắn tim gửi chú chinh đẹp", cùng cuộc gọi dặn dò anh đừng làm quá mệt mỏi, đừng uống nhiều rượu từ Hàn Tuấn Hi, cảm giác bất an liền dần tiêu tán đi bớt.
Nếu như mỗi ngày đều như vậy, có lẽ một ngày nào đó anh sẽ hoàn toàn buông bỏ được...
Có lẽ là thế.
Ngày kế, bọn họ gặp mặt nhau ở nhà Vân Nhất Hạc.
Lúc đầu, có lẽ bọn họ định ăn cơm trước, nhưng từ lúc chạm mắt nhau, hai người đàn ông to lớn giống như đói khát, mất đi cảm giác thèm ăn, hoặc chí ít, sự thèm ăn của họ đã biến thành một thứ ham muốn khác.
Khi vẫn còn ở lối ra vào, Hàn Tuấn Hi đã ôm Vân Nhất Hạc thật chặt rồi hôn lên, dùng chân đá vào cửa, choàng một tay qua vai đối phương, tay còn lại thì luồn xuống eo anh. Đầu ngón tay vội vàng kéo vạt áo sơ mi của anh ra, trượt lên bên sườn săn chắc, di chuyển về phía sau, liên tục lướt trên làn da mịn màng, rồi đi xuống dưới, theo đường sống lưng, chui vào cạp quần.
"Ưm... Anh Tuấn... ưm..." Khi có chút thời gian để thở, anh vừa gọi tên đối phương thì lại bị bịt miệng, nụ hôn tuy không còn quá vội vàng như ban nãy nhưng vẫn rất nhiệt tình, nóng cháy. Đầu lưỡi hai người cuốn lấy nhau, mấy năm trước, có lẽ Hàn Tuấn Hi sẽ không giờ tưởng tượng được có một ngày hắn lại yêu một người đồng giới và có phản ứng sinh lý chỉ vì hôn nhau, nhưng lúc này, máu toàn thân của hắn đều chạy rần rần về vật đó, khiến nó thực sự căng phồng như một túp lều.
Hai người không biết bằng cách nào đã kéo nhau vào tới phòng ngủ, nhưng ngay lúc nhìn thấy bộ ga giường bằng vải bông, Hàn Tuấn Hi nhếch mép lên đầy xấu xa, hắn hôn đối phương một cái thật kêu, bóp cái mông khiến hắn luôn không nhịn được mà sờ lên một cái.
"Chờ anh một lát, anh đi tắm đã." Giọng nói thô ráp mang theo tiếng thở dốc truyền vào tai anh.
"Không đưa em vào tắm chung à?" Vân Nhất Hạc nheo mắt hỏi lại.
"Không phải em vừa mới tắm rồi sao?" Hắn đưa tay sờ lên mái tóc còn hơi ẩm của đối phương, người đàn ông vẫn còn vương chút máu thám tử chết tiệt còn dí mũi vào vai Vân Nhất Hạc hít một hơi thật dài, ngửi mùi trên cơ thể của anh như để giải tỏa, trước khi không nhịn được mà bổ nhào lên người đối phương, liền nghiến chặt răng đi vào phòng tắm.
Không phải hắn không muốn tắm cùng Vân Nhất Hạc, hắn muốn muốn chết ấy. Nhưng là, nếu như vậy, bọn họ nhất định sẽ bận rộn trong phòng tắm. Chuyện này không được, hắn phải để mình hơi nguội đi bớt, tránh trực tiếp hóa thú với anh. Đương nhiên, cũng thuận tiện vào trong đó ôn lại chút lý luận chính nữa.
Nghe thấy tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra, Vân Nhất Hạc cảm thấy mình đã lên sẵn tâm lý của một đêm tân hôn rồi, cho dù trước đây đã làm chuyện đó với người ấy bao nhiêu lần, thì đó vẫn chỉ là chuyện mình anh tình nguyện, là tình cảm từ một phía. Khi đó, anh không sợ cái gì, thậm chí còn chẳng biết xấu hổ là gì, cứ làm là được, chỉ cần có thể thực hiện những ảo tưởng tình dục của bản thân trên người đó là được, ít nhất cũng đủ để xoa dịu nỗi đau yêu đơn phương một mình. Nhưng bây giờ, đối phương nói thích anh, đây hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Khi tình huống tiến triển thành yêu thương lẫn nhau, lần gần gũi này thực sự có cảm giác "lần đầu tiên". Sự hồi hộp và mong đợi của anh đều là thật, cùng với niềm vui xen lẫn mà anh không dám thể hiện ra quá rõ ràng, thậm chí anh có thể chắc chắn rằng mình suốt bao năm qua chưa có lần nào mà hồi hộp, choáng váng như bây giờ.
Sau đó, ngay lúc anh đang lúng túng, muốn sờ vào dưới gối để kiểm tra xem những vật phẩm thiết yếu đã chuẩn bị xong chưa, thì cửa phòng tắm bị kéo mở ra, người đàn ông quấn khăn tắm bước ra ngoài, đi thẳng đến chỗ anh, giơ hai tay lên, đỡ lấy đầu anh, rồi đè anh xuống giường.
Đuôi tóc còn ướt, nước từ tóc hắn chảy dọc qua tai mang theo cảm giác hơi lành lạnh, càng làm nổi bật cơn say tình nóng như lửa của Hàn Tuấn Hi, hắn thì thầm: "Sao em thơm thế...", rồi trước khi anh kịp trả lời, hắn lại chặn môi anh bằng một nụ hôn cực kỳ nóng bỏng. Ngón tay hắn chu du khắp cơ thể anh, sau đó khéo léo cởi nút quần, chất liệu trơn mịn của chiếc quần tây dễ dàng bị kéo xuống, cảm thấy đường viền của vật vốn đã căng phồng qua lớp quần lót, Hàn Tuấn Hi nhìn cận cảnh vị trí tương đồng của người cùng phái. Trong một thoáng, hắn nghĩ đến sự xuất hiện của vật thể được bọc trong chiếc quần lót mềm mại màu xám đen kia, lấy lại bình tĩnh, cắn chặt răng, từng chút một cởi bỏ lớp bọc duy nhất ra.
Hắn có cảm giác như đang trải qua một cuộc kiểm tra, cởi quần lót của đàn ông xuống, nhìn bộ phận đó của đàn ông liệu hắn có bị kích thích không. Nhưng đến lúc hắn làm như vậy rồi, nhìn vật thể đầy nam tính nằm giữa hai chân dài, hơi tái chứ không hồng hào, cũng không gớm ghiếc như của hắn, nhưng độ lớn lại không hề thua kém của hắn hiện ra ngay tầm mắt, hắn nhận ra não mình như bị choáng váng bởi máu của hắn bắt đầu chạy xuống dưới. Cuộc thi này, hắn đã vượt qua, còn đạt được điểm rất cao nữa chứ.
Những người khác, hắn thậm chí không muốn nghĩ tới, trông thật buồn nôn.
Nhưng của Vân Nhất Hạc, hắn nhìn mãi không thấy đủ.
"Anh Tuấn..." Luôn cảm thấy có chút xấu hổ, Vân Nhất Hạc, người chỉ mặc độc mỗi chiếc áo sơ mi đen, cố gắng tránh sự xấu hổ khi bị nhìn chằm chằm, nhưng Hàn Tuấn Hi lại trực tiếp khiến anh tránh khỏi sự bối rối vì bị bị dục vọng lấn át.
Cầm lấy vật bán cương, hắn thè đầu lưỡi liếm lên nó.
Hắn thực sự đã liếm nó.
Nếu là Hàn Tuấn Hi năm đó, có lẽ hắn đã nghĩ mình bị điên rồi sau đó cắn lưỡi tự tử...
Rõ ràng đó là điều mà hắn không muốn làm ngay cả khi bị dí súng vào đầu, nhưng giờ đây, hắn cảm thấy như đã lên kế hoạch, sau khi ôn tập lý luận vô số lần, thì giờ đây việc dùng môi lưỡi phục vụ vật đó của một người đồng giới lại là một chuyện đáng ăn mừng.
Bởi vì bộ phận đó đã nhanh chóng cứng lên ở trong miệng hắn, hơi run rẩy, như thể sắp đạt cao trào bất cứ lúc nào.
Hắn thậm chí còn có chút mong đợi Vân Nhất Hạc không thể nhịn được mà bắn vào miệng hắn, để hắn có thể thỏa mãn lòng kiêu hãnh đàn ông ngốc nghếch của chính mình, thế nhưng người kia như là cố ý không cho hắn cơ hội để kiêu ngạo vậy, dù đã rơi vào bể tình nhưng thế mà vẫn còn sót lại chút lý trí, bắt đầu cố gắng đẩy vai hắn ra.
"Anh Tuấn... đừng... không cần đâu..." Lời từ chối trong tiếng thở hổn hển của anh giống như bùa chú, khiến Hàn Tuấn Hi thành công khơi dậy mong muốn thích "ngược tâm" lên. Hắn kéo cái tay đang đẩy hắn ra, đè lên đầu giường, sau đó tách hai chân Vân Nhất Hạc càng thêm rộng hơn, được voi đòi tiên, chuyển đầu lưỡi ra liếm miệng huyệt phía sau anh.
"A... đừng... đừng... thật mà... không cần đâu..." Vân Nhất Hạc hoàn toàn hoảng loạn lên, anh không biết nên cảm ơn vì đã rửa nơi đó sạch sẽ, hay là nên lo lắng về việc liệu đối phương có vì làm như vậy mà đồng thời cảm thấy ghê tởm hay không. Vân Nhất Hạc che mặt, dang rộng hai chân, càng ngày càng không kìm được tiếng rên rỉ sâu trong cổ họng, nhất là khi đầu lưỡi xảo quyệt và độc đoán đó chen vào...
Trời ạ...
Anh có lẽ đã chết rồi, không phải là đang nằm mơ, đây rõ ràng là ảo tưởng chỉ có thể nhìn thấy vào giây phút cuối cùng trước khi chết, thế nhưng...
Sự kích động quá mạnh và thật đến nỗi lưng anh cũng co giật lên, Vân Nhất Hạc cắn cổ tay để không kêu quá lớn, mắt anh bắt đầu ươn ướt, bắp chân thì run rẩy không kiểm soát được, thậm chí anh còn chẳng thể vùng vẫy được nữa, cứ như vậy, sau khi đầu lưỡi được rút ra, một ngón tay khác đã chen vào.
Khi ngón tay đi vào càng sâu càng thì tốc độ càng trở nên chậm hơn, ngang bướng mà dịu dàng, từng chút đi vào trong để thăm dò, sau đó như đang tìm kiếm một điểm nào đó, rồi cố gắng ấn vào.
Toàn thân Vân Nhất Hạc run lên, hơi thở trở nên gấp gáp, anh đã dùng phản ứng thành thật để biến niềm kiêu hãnh chết tiệt của hắn thành sự thật. Liếm môi anh một cái, Hàn Tuấn Hi ghé vào tai anh, xấu tính hỏi han "Ở đây hả?", cùng lúc đó một bàn tay khác thì chậm rãi vuốt ve mặt trong bắp đùi của anh.
Vân Nhất Hạc thật sự không còn sức lực để phản bác lại lại lời hắn, anh đỏ mặt, vươn tay cầm lấy hộp thuốc bôi trơn dưới gối, nhét vào tay đối phương, sau đó không muốn giải thích gì nữa.
Khóe miệng giật giật, sợ mình sẽ bị đánh nếu cười quá ngạo mạn, Hàn Tuấn Hi cẩn thận bôi chất gel hơi lạnh lên lối vào chưa đủ mềm mại, sau đó từng chút một đưa hai ngón tay vào.
Khi bị hắn ra vào liên tục, giọng của Vân Nhất Hạc càng lúc càng không thể kiềm chế được, khi số ngón tay tăng lên ba ngón, tiếng kêu hơi khàn của anh khiến người đàn ông đó cảm thấy quá ngây ngất, gần như mất đi nhân tính. Không thể chịu đựng nổi, hắn rút ngón tay ra, nắm lấy vật đó của Vân Nhất Hạc xoa nắn lên xuống, thấp giọng nói với người cũng dường như không thể chờ được nữa, hắn thật sự muốn đi vào...
Vân Nhất Hạc không từ chối, đùa sao, anh cảm thấy còn phải đợi thêm nữa chắc mình sẽ phát điên trước mất. Anh nhắm mắt, gật đầu, lật người lại, lấy ra một cái gói dưới gối, dùng răng xé túi, lấy vật từ bên trong ra. Đầu tiên, anh tì trán lên hõm vai đối phương, cắn vào xương quai xanh rắn chắc của hắn một cái cho bõ tức, rồi cúi đầu, có vẻ hơi gấp gáp đeo bao cao su lên vật đó của Hàn Tuấn Hi.
"Anh Tuấn..." Đôi môi quyến rũ áp lên đôi tai nhạy cảm của Hàn Tuấn Hi, thở ra hơi nóng, lời nói còn nóng bỏng hơn, có độc hơn, "Mau vào đi anh... em không chờ được nữa..."
Hàn Tuấn Hi thật lòng không biết được sao mình còn giữ nổi chút lý trí đó được nữa.
Cho dù hắn có nóng lòng muốn ép xuống thân thể xinh đẹp kia, cũng như không kiên nhẫn đưa đầu chóp đẩy vào lối vào đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng khi thực sự tiến vào, hắn vẫn rất nhẹ nhàng.
Một chút thăm dò, một chút xâm nhập, đầu chóp bị nơi đó mút vào, rồi xoắn lại, hắn thở phì phò để lấy lại bình tĩnh, rồi nắm lấy eo đối phương, mở ra bàn tay đang che đi tầm mắt của anh, đè lên trên gối, sau đó chạy thật nhanh, vào nơi sâu nhất.
"A... ưm...!" Xung quanh đột nhiên co giật, nơi đó chặt đến mức ngay cả người xâm nhập cũng cảm thấy đau đớn, hai mắt Vân Nhất Hạc đỏ hoe, hơi chống cự mà rên rỉ một tiếng, vật lớn căng phồng đến cực hạn, cứ như vậy mà đạt đến cao trào.
Thật là xấu hổ...
Đối với Vân Nhất Hạc, đây thực sự là một điều đáng xấu hổ, bởi mới chỉ khởi đầu thôi mà anh đã không thể nhịn được, cứ thế mà bắn ra, mất mặt quá. Nhưng, đối với Hàn Tuấn Hi mà nói, lòng kiêu hãnh không biết xấu hổ của hắn lại được thỏa mãn đến bay ra cả ngoài vũ trụ.
Tự nhủ với bản thân, anh em bình tĩnh nào, bình tĩnh nào, không, phải yên lặng một chút đã, nhưng đừng lạnh đi nha, phải duy trì được nhiệt độ và độ cứng đấy, chuyện chính vẫn chờ được làm đó. Hàn Tuấn Hi hôn Vân Nhất Hạc thật mạnh, rồi giữ lấy hai chân đang kẹp ngang hông hắn của anh, chờ cho hòa hoãn bớt chút, rồi bắt đầu di chuyển.
Kể từ đó, tiếng rên rỉ của Vân Nhất Hạc liền không ngừng, khắc chế, đè nén, nhưng thật sự là chưa bao giờ ngừng qua.
Hàn Tuấn Hi đắm chìm trong thân thể mất hồn đó, hắn ngạc nhiên vì bản thân thực sự thích thú không muốn dừng lại dù chỉ là giây lát, hắn đã bắn ra hai lần ở bên trong thân thể nóng bỏng đó, khi hắn thay bao lần thứ hai, hắn cực kỳ vội vàng, trong đầu của hắn toàn chuyện ấy ấy, ngay cả thanh niên cũng không so nổi với hắn.
Vào ngày hôm đó, bọn họ giằng co tới tối mịt, chóng mặt hoa mày, thậm chí còn không buồn xuống giường đi tắm.
"Nhất Hạc..." Vẫn ôm đối phương, Hàn Tuấn Hi gặm lấy vành tai mềm mại của anh rồi bảo, "Đánh anh một cái đi."
"... Hả?"
"Đánh mạnh vào, xem anh giờ còn sống không."
"Thôi đi..." Chẳng còn sức mà cười lớn, Vân Nhất Hạc dựa vào lồng ngực cường tráng của hắn, đưa tay ôm lấy eo hắn, sau đó khi nghe được câu "Anh cảm thấy... anh thật thích em rồi", anh cố kiềm lại cảm xúc muốn rơi lệ, mím chặt môi, gật đầu một cái, dùng lòng bàn tay ấm áp, vững vàng chạm vào mu bàn tay của đối phương...