Chương 59: "Người trong tấm hình đó... Là tôi sao?"
Cuối tuần, vào ngày trao giải Hoa Khúc.
Khoảng sáu, bảy giờ chiều tối, cơn gió mùa đông lạnh lẽo thổi đến, khiến cho đầu của tấm thảm đỏ dày nặng bị thổi đến nỗi cuốn lên, nhân viên công tác vội vàng vuốt thẳng lại, tựa như là để tránh cho lát nữa vị khách mời tiếp theo đi thảm đỏ bị vấp chân.
Đa số minh tinh nữ đều chú ý vào sự đẹp đẽ mà mặc kệ nhiệt độ, mặc váy liền cúp ngực, hở lưng, cổ chữ V khoét sâu để tạo hình nổi bật trên thảm đỏ, giành sự chú ý. Minh tinh nam thì đa số trùm kín mít, chất vải vest tốt nhất vừa giữ ấm lại chống gió, vốn dĩ không cần phải lo bị cảm lạnh.
Chỉ có một người là ngoại lệ.
Trong phòng giám sát ở tầng ba, Đoạn Minh Dương đứng trước tấm kính pha lê phản quang cho tay vào túi, ánh mắt nhìn xuống dưới, nhìn bóng dáng mỏng manh đang dừng lại trên thảm đỏ dưới lầu chụp hình kia, đôi máy nhíu lại thật khẽ.
"Giám đốc Đoạn, khách mời đã đến gần đầy đủ rồi." Nhân viên làm việc bước đến nói, "Ngài có muốn xuống dưới đi dạo một vòng không?"
"Đợi chút." Đoạn Minh Dương đưa mắt nhìn người đó đi hết thảm đỏ, biến mất tại cửa vào cửa khách mời rồi mới quay người bước đi.
"Đi thôi."
Giải Hoa Khúc mỗi năm một lần lại được tổ chức như đúng hẹn, địa điểm và thời gian vẫn tương tự, nhà tài trợ cũng tương tự như cũ.
Những khách mời từng đến tham gia buổi lễ trao giải này một lần ít nhiều gì cũng có chút ấn tượng về danh tiếng của "Đoạn Thị", cộng thêm khoảng thời gian này Đoạn Minh Dương thường hay lên hotsearch, mấy ngày trước còn lộ ra hình nắm tay với diễn viên đang hot là Lê Lạc, độ nổi tiếng lại tăng cao thêm lần nữa, cho nên khách mời lớn nhỏ gì ở hiện trường cũng coi như là có nghe qua về hắn.
Đoạn Minh Dương mang theo hai tên vệ sĩ bước xuống từ phòng giám sát, lặng lẽ bước vào hội trường, quan sát việc sắp xếp hội trường buổi lễ.
Nhưng mà có mấy minh tinh tinh mắt vẫn nhận ra hắn, nên lập tức đứng dậy, cung kính khách sáo mà nói "Chào Giám đốc Đoạn", kèm theo tự giới thiệu, rõ ràng là muốn làm quen.
Đoạn Minh Dương đáp lại một tiếng "Chào" với họ, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, nói xong thì liền bước về phía trước mà không thèm quay đầu lại, không ở lại thêm một chút nào. Đối phương hoàn toàn không có cơ hội bắt chuyện, nhìn nhau ngây ra vài giây, rồi cũng chỉ biết khó mà lui thôi.
Advertisement
Sảnh trao giải khoảng năm trăm người, vẽ thành một đường thẳng dọc theo hướng đi của ánh nhìn của Đoạn Minh Dương, cuối cùng dừng lại trên người một người.
Lúc hắn đi đến chỗ cách người đó còn khoảng ba bốn mét, người đó vẫn hoàn toàn không biết gì, chỉ lo mà đùa giỡn cãi nhau với người bên cạnh.
Chiếc áo sơ mi lựa màu vàng nhạt mỏng manh treo lỏng lẻo trên người, phản chiếu lại ánh sáng đang chuyển động, vừa hoa lệ lại lười biếng, tựa như một con sư tử đầy cao quý. Hai cái nút áo trên cùng không cài lại, khiến cho cổ áo mở rộng, nên có thể nhìn rõ hai đường xương quanh xanh thẳng tắp nổi lên. Trên cổ mang một chiếc choker màu đen, phía dưới có một sợi dây chuyền bạch kim, phía dưới còn treo một chiếc nhẫn.
Mái tóc đã hơi dài một chút được thắt lại bím nhỏ, bị người khác siết chặt trong tay.
Rõ ràng là đang bị ăn hiếp, nhưng lại giống như là nhận được món hời gì đó, trong đôi mắt màu hổ phách tỏa ra ý cười.
Đoạn Minh Dương ho nhẹ một tiếng.
Lê Lạc mới phát hiện ra hắn, quay đầu lại, chào hỏi một tiếng nhàn nhạt bình thường: "Hi, vừa định đi tìm cậu."
Đầu mày của Đoạn Minh Dương hơi buông lỏng ra: "Thật sao?"
Lê Lạc cười cười: "Giả đó, cậu cút về phòng giám sát có được không? Ảnh hưởng tâm trạng của tôi."
Nói xong lại nhanh chóng chớp chớp mắt với hắn, tựa như là đang đưa một ám hiệu gì đó.
Đoạn Minh Dương liếc Giang Lưu Thâm và Hạ Hy Ải bên cạnh một cái, đáp: "Anh cũng rất chướng mắt."
Tiếp đó lại hơi nghiêng người, nói với Hạ Hy Ải: "Hạ Hy Ải, chuyện lần trước, xin lỗi."
Hạ Hy Ải hơi ngây ra, dường như là không ngờ rằng hắn sẽ vì chuyện trong buổi lễ trao giải Hoa Khúc lần trước mà xin lỗi, vừa muốn đáp lại, lại bị Giang Lưu Thâm cản lại.
"Rồi sao? Xin lỗi là xong à? Ám ảnh tâm lý mà cậu gây ra trong lòng bạn nhỏ nhà tôi, đền thế nào?"
Hạ Hy Ải khẽ đấm vào lưng Giang Lưu Thâm một cái, thấp giọng nói: "Anh đừng có mà nói bậy nói bạ thay em..."
Lê Lạc bày ra vẻ xem chuyện náo nhiệt mà không chê lớn chuyện, làm khẩu hình miệng với hắn: "Xem cậu làm thế nào."
Ánh nhìn của Đoạn Minh Dương lướt qua giữa cổ áo trắng nõn và mái tóc dài xõa đến vai kia, thu mắt lại, nhàn nhạt hỏi:
"Vậy bạn nhỏ muốn đền như thế nào?"
Nụ cười của Lê Lạc khựng lại.
"Không, không cần đền..." Hạ Hy Ải lựa chọn từ ngữ, "Lúc đó Giám đốc Đoạn làm vậy cũng không có gì đáng trách, tôi không trách anh..."
"Cậu rất hiểu ý người, cám ơn vì đã hiểu cho." Đoạn Minh Dương nói, "Chúc cậu tối nay đạt được giải."
Nói xong liền giống như lúc đến vậy, mang theo vệ sĩ đi ngang qua mặt họ, không hề lưu luyến thêm một giây nào.
Lờ mờ dường như có thể cảm nhận được, có một ánh mắt vẫn luôn dính lấy tấm lưng hắn từ đầu đến cuối.
Bước ra khỏi sảnh trao giải, hắn không quay về phòng giám sát, mà đi vào phòng nghỉ ngơi chuyên dụng cho nhân viên làm việc phía sau khán đài. Dặn dò vệ sĩ canh cửa vài câu, một tên vệ sĩ quay người bước về sảnh, còn tên vệ sĩ còn lại thì đuổi hết những người không liên quan bên trong phòng đi một phòng nghỉ ngơi khác, tiếp đó thì lui ra bên ngoài cửa, tuần tra vài vòng, để chắc chắn là không có ai lẻn vào.
Qua khoảng mười lăm phút sau, cửa phòng nghỉ ngơi cuối cũng vang lên tiếng gõ.
"Mời vào."
Tiếng tay nắm cửa vang lên thanh thúy.
"Không đi xem lễ trao giải sao?"
Tô Chỉ đóng cửa lại, bước vào trong: "Anh Lê của cậu ở bên ngoài nói chuyện vui vẻ lắm kìa."
Đoạn Minh Dương rót hai ly trà, đưa một ly qua.
"Không phải của tôi."
Tô Chỉ đi đến bên cạnh ghế sofa ngồi xuống, uống một ngụm trà nóng: "Thật sao? Nhưng mà lần trước anh ấy gọi điện thoại cho tôi, nói là vì cậu, chuyện gì cũng bằng lòng. Xem cậu như là chủ nhân vậy, thế mà còn không phải là của cậu?"
"Anh ấy có lúc chỉ nói vậy mà thôi."
Ánh mắt của Đoạn Minh Dương không biết là nhìn đi đâu, lặng lẽ mà cầm ly trà, nhưng không uống.
Tô Chỉ cũng yêng lặng nhìn hắn.
Thời gian trôi qua một giây, hai giây, ba giây...
"Anh ấy còn nói gì nữa?"
Tô Chỉ bật cười một tiếng: "Sao cậu không tự mình đi hỏi? Lẽ nào cần phải để cho tôi nối dây bắc cầu cho hai người có sẵn tình ý với nhau rồi nữa sao? Suy nghĩ một chút đến cảm giác của người đang sắp ly hôn có được không?"
Đoạn Minh Dương lắc đầu: "Bỏ đi, bất kể là anh ấy nói gì, bây giờ, tôi cũng không thể nào qua lại quá gần với anh ấy được."
Hắn lấy ra một túi tài liệu bằng da, đưa đến trước mặt Tô Chỉ: "Thủ tục ly hôn của cậu đã xong rồi, luật sự đang cố gắng giành quyền lợi lớn nhất cho cậu, cậu cầm đi xem xem."
Nụ cười của Tô Chỉ nháy mắt cứng lại, chầm chậm đặt ly trà đang đưa đến bên miệng, cầm lấy túi tài liệu, nhìn mấy chữ "Phân chia tài sản ly hôn" viết lớn bên ngoài, hơi ngây ra.
"Có gì đáng xem chứ... Cho dù là một nửa tài sản không giành được, tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ hi vọng hắn có thể trả giá cho những gì mà mình đã làm."
Đoạn Minh Dương: "Tiếp theo hãy giao cho tôi, cậu không cần phải tham gia nữa, nếu không thì Đoạn Hưng Diệp nhất định sẽ gây bất lợi cho cậu đó."
Tô Chỉ: "Tôi nhịn biết bao nhiêu năm, chính là vì đợi cơ hội lần này, cậu lại bảo tôi rút lui?"
Đoạn Minh Dương: "Tôi chỉ là lo lắng hắn ta sẽ không nhớ đến tình cũ, khiến cho cậu thân bại danh liệt."
Tô Chỉ cười một tiếng: "Cho dù là thân bại danh liệt, tôi cũng muốn cũng hắn ta ngọc nát đá tan. Đây là chuyện giữa hai người bọn tôi, để tôi tự mình xử lý đi."
Cô cầm lấy túi tài liệu đứng dậy, chỉnh sửa lại mái tóc khẽ uốn xoăn bồng bềnh, hơi ngẩng đầu, ưỡn ngực duỗi lưng, mỉm cười nói: "Cậu không đi xem lễ trao giải, nhưng tôi phải đi xem thôi, dù gì, đây có thể cũng là lần cuối cùng tôi tham gia lễ trao giải."
Đoạn Minh Dương trầm giọng nói: "Không đâu."
"Vậy thì mong như lời cậu nói, hôm khác gặp."
Tiếng đóng cửa vang lên, tiếp sau đó là tiếng giày cao gót của Tô Chỉ vang lên trên nền gạch trong hành lang, thanh thúy mà mạnh mẽ tựa như vàng và đá va chạm vào nhau.
Tuy nhiên đột nhiên trong một khoảnh khắc nào đó, đột nhiên im bặt.
Trong hành lang thông thoáng và yên tĩnh, nụ cười trên mặt Tô Chỉ dần dần biến mất, đứng ngây ra một hồi lâu, rồi thở dài một hơi.
"Cô Tô, sao vậy?"
Lê Lạc đúng gặp được cô, hỏi: "Hai người vậy là bàn bạc xong rồi? Không phải nói là ba người chúng ta bàn bạc thêm về kế sách sau này sao?"
Tô Chỉ lại nở một nụ cười: "Anh Lê, chào buổi tối. Tôi còn có việc, nên đi trước đây. Hơn nữa tôi cảm thấy tối nay không phải là một ngày thích hợp để bàn việc chính, cũng không phải là ngày mà tôi nên làm bóng đèn."
Lê Lạc cười: "Vẫn là cô Tô hiểu lòng người, tên Đoạn Minh Dương đó, căn bản không hiểu cái gì là lãng mạn hết."
Tô Chỉ: "Thật sao? Tôi lại cảm thấy, cậu ấy là người lãng mạn nhất mà tôi từng gặp."
Lê Lạc kinh ngạc: "Hắn từng làm chuyện gì lãng mạn sao?"
Tô Chỉ cười nhàn nhạt một lát, ánh mắt rơi lên túi tài liệu trong tay mình, đột nhiên hỏi: "Anh Lê, anh có biết ban đầu vì sao Đoạn Hưng Diệp lại theo đuổi tôi không?"
Lê Lạc nghĩ ngơi: "Có phải là vì muốn lợi dụng cô để dựng nên hình tượng người chồng tốt cho mình?"
Tô Chỉ lắc đầu: "Nếu như chỉ có như vậy, thì hắn ta hoàn toàn có thể có được những người dễ đến tay hơn, nhưng tại sao cứ nhất định phải là tôi chứ? Mọi người đều biết, tôi không có dễ theo đuổi, cũng không phải là người dễ bị kiểm soát."
Lê Lạc: "Có lý... Vậy thì tôi không nghĩ ra rồi, xin được nghe chi tiết."
Tô Chỉ rũ mi, dường như là rơi vào trong một kí ức nào đó: "Hắn ta theo đuổi tôi là vì... Hắn ta tưởng Minh Dương yêu tôi."
Lê Lạc như chợt bừng tỉnh: "Cho nên hắn ta cưới cô là vì muốn chọc tức Đoạn Minh Dương? Trời ơi... Thật sự là không ra gì mà. Nhưng mà giữa cô và Đoạn Minh Dương rõ ràng không có tình cảm, "người yêu cũ" không phải là sau khi kết hôn mới nói dối sao? Trước khi sao hắn ta lại cho là như thế?"
Tô Chỉ ngước mắt lên: "Bởi vì, hắn ta nhìn thấy tấm hình trong ví tiền của Minh Dương."
Lê Lạc hơi ngây ra, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.
Hóa ra trước kia lúc Đoạn Hưng Diệp nói với anh chuyện này, là thay đổi thời gian rồi mới nói.
Không phải là kết hôn trước rồi mới thấy tấm hình, mà là nhìn thấy tấm hình rồi mới chọn kết hôn cũng Tô Chỉ.
Bất kể là thứ tự nào, anh đều có một nghi vấn:
Tại sao Đoạn Minh Dương lại kẹp ảnh chụp chung với Tô Chỉ trong ví tiền luôn mang theo bên người chứ?
Anh nhất quyết một không làm hai là phải làm cho đến cùng, bèn trực tiếp hỏi ngay.
Nhưng Tô Chỉ không có trả lời trực tiếp, mà cô tiếp tục nói: "Sau đó, Đoạn Hưng Diệp liền bắt đầu theo đuổi tôi. Minh Dương cũng phát hiện ra chuyện ví tiền của mình bị lật ra, hơn nữa cũng có tìm đến tôi, nói rõ nguyên do của tấm hình."
Lê Lạc: "Nguyên do gì?"
"Cậu ấy nói, tấm hình là do trong lúc vội vã nên tùy tiện cắt, không có nghĩ được nhiều đến vậy, cắt xong liền vào trong ví tiền."
Tô Chỉ dừng một lát, nhìn anh, chầm chậm nói:
"Để che khuất tấm hình khác ở phía dưới, tấm hình của người trong lòng thật sự của cậu ấy."
Lê Lạc vốn dĩ đang đứng nhở nhơ, nghe thấy câu nói này, bàn tay đang bỏ trong túi quần đột nhiên siết chặt lại.
"Người trong tấm hình đó... là tôi sao?"
Tô Chỉ lắc lắc đầu: "Tôi không biết người trong tấm hình đó là ai, Minh Dương chưa bao giờ cho tôi xem qua. Tôi chỉ biết, những năm này Minh Dương ở nhà họ Đoạn không hề yên ổn gì, Đoạn Hưng Diệp vẫn luôn nắm được điểm yếu của cậu ấy."
"Cho nên cậu ấy không thể để lộ điểm yếu của mình ra, chỉ đành giấu kĩ những nỗi nhớ mong trong lòng, kĩ đến mức không ai có thể thấy được."
"Nhưng mà cho dù cậu ấy biết là phải bảo vệ chính mình, càng phải bảo vệ người mà mình thương, nhưng mà vẫn không nhịn được đi mạo hiểm, lúc nào cũng mang theo nỗi nhớ mong ấy bên người."
"Tôi cảm thấy, người cẩn thận chú ý như cậu ấy, lại làm ra chuyện to gan như vậy, rất có khả năng là vì, đó là nỗi nhớ mong duy nhất của cậu ấy."
"Là lý do cuối cùng chống đỡ để cậu ấy tiếp tục bước đi."
Tô Chỉ cười nhạt.
"Anh Lê, anh không cảm thấy, nỗi nhớ mong cô đơn như vậy, sự bảo vệ lặng lẽ như vậy, là chuyện lãng mạn nhất trên thế gian này hay sao?"
Khoảng sáu, bảy giờ chiều tối, cơn gió mùa đông lạnh lẽo thổi đến, khiến cho đầu của tấm thảm đỏ dày nặng bị thổi đến nỗi cuốn lên, nhân viên công tác vội vàng vuốt thẳng lại, tựa như là để tránh cho lát nữa vị khách mời tiếp theo đi thảm đỏ bị vấp chân.
Đa số minh tinh nữ đều chú ý vào sự đẹp đẽ mà mặc kệ nhiệt độ, mặc váy liền cúp ngực, hở lưng, cổ chữ V khoét sâu để tạo hình nổi bật trên thảm đỏ, giành sự chú ý. Minh tinh nam thì đa số trùm kín mít, chất vải vest tốt nhất vừa giữ ấm lại chống gió, vốn dĩ không cần phải lo bị cảm lạnh.
Chỉ có một người là ngoại lệ.
Trong phòng giám sát ở tầng ba, Đoạn Minh Dương đứng trước tấm kính pha lê phản quang cho tay vào túi, ánh mắt nhìn xuống dưới, nhìn bóng dáng mỏng manh đang dừng lại trên thảm đỏ dưới lầu chụp hình kia, đôi máy nhíu lại thật khẽ.
"Giám đốc Đoạn, khách mời đã đến gần đầy đủ rồi." Nhân viên làm việc bước đến nói, "Ngài có muốn xuống dưới đi dạo một vòng không?"
"Đợi chút." Đoạn Minh Dương đưa mắt nhìn người đó đi hết thảm đỏ, biến mất tại cửa vào cửa khách mời rồi mới quay người bước đi.
"Đi thôi."
Giải Hoa Khúc mỗi năm một lần lại được tổ chức như đúng hẹn, địa điểm và thời gian vẫn tương tự, nhà tài trợ cũng tương tự như cũ.
Những khách mời từng đến tham gia buổi lễ trao giải này một lần ít nhiều gì cũng có chút ấn tượng về danh tiếng của "Đoạn Thị", cộng thêm khoảng thời gian này Đoạn Minh Dương thường hay lên hotsearch, mấy ngày trước còn lộ ra hình nắm tay với diễn viên đang hot là Lê Lạc, độ nổi tiếng lại tăng cao thêm lần nữa, cho nên khách mời lớn nhỏ gì ở hiện trường cũng coi như là có nghe qua về hắn.
Đoạn Minh Dương mang theo hai tên vệ sĩ bước xuống từ phòng giám sát, lặng lẽ bước vào hội trường, quan sát việc sắp xếp hội trường buổi lễ.
Nhưng mà có mấy minh tinh tinh mắt vẫn nhận ra hắn, nên lập tức đứng dậy, cung kính khách sáo mà nói "Chào Giám đốc Đoạn", kèm theo tự giới thiệu, rõ ràng là muốn làm quen.
Đoạn Minh Dương đáp lại một tiếng "Chào" với họ, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, nói xong thì liền bước về phía trước mà không thèm quay đầu lại, không ở lại thêm một chút nào. Đối phương hoàn toàn không có cơ hội bắt chuyện, nhìn nhau ngây ra vài giây, rồi cũng chỉ biết khó mà lui thôi.
Advertisement
Sảnh trao giải khoảng năm trăm người, vẽ thành một đường thẳng dọc theo hướng đi của ánh nhìn của Đoạn Minh Dương, cuối cùng dừng lại trên người một người.
Lúc hắn đi đến chỗ cách người đó còn khoảng ba bốn mét, người đó vẫn hoàn toàn không biết gì, chỉ lo mà đùa giỡn cãi nhau với người bên cạnh.
Chiếc áo sơ mi lựa màu vàng nhạt mỏng manh treo lỏng lẻo trên người, phản chiếu lại ánh sáng đang chuyển động, vừa hoa lệ lại lười biếng, tựa như một con sư tử đầy cao quý. Hai cái nút áo trên cùng không cài lại, khiến cho cổ áo mở rộng, nên có thể nhìn rõ hai đường xương quanh xanh thẳng tắp nổi lên. Trên cổ mang một chiếc choker màu đen, phía dưới có một sợi dây chuyền bạch kim, phía dưới còn treo một chiếc nhẫn.
Mái tóc đã hơi dài một chút được thắt lại bím nhỏ, bị người khác siết chặt trong tay.
Rõ ràng là đang bị ăn hiếp, nhưng lại giống như là nhận được món hời gì đó, trong đôi mắt màu hổ phách tỏa ra ý cười.
Đoạn Minh Dương ho nhẹ một tiếng.
Lê Lạc mới phát hiện ra hắn, quay đầu lại, chào hỏi một tiếng nhàn nhạt bình thường: "Hi, vừa định đi tìm cậu."
Đầu mày của Đoạn Minh Dương hơi buông lỏng ra: "Thật sao?"
Lê Lạc cười cười: "Giả đó, cậu cút về phòng giám sát có được không? Ảnh hưởng tâm trạng của tôi."
Nói xong lại nhanh chóng chớp chớp mắt với hắn, tựa như là đang đưa một ám hiệu gì đó.
Đoạn Minh Dương liếc Giang Lưu Thâm và Hạ Hy Ải bên cạnh một cái, đáp: "Anh cũng rất chướng mắt."
Tiếp đó lại hơi nghiêng người, nói với Hạ Hy Ải: "Hạ Hy Ải, chuyện lần trước, xin lỗi."
Hạ Hy Ải hơi ngây ra, dường như là không ngờ rằng hắn sẽ vì chuyện trong buổi lễ trao giải Hoa Khúc lần trước mà xin lỗi, vừa muốn đáp lại, lại bị Giang Lưu Thâm cản lại.
"Rồi sao? Xin lỗi là xong à? Ám ảnh tâm lý mà cậu gây ra trong lòng bạn nhỏ nhà tôi, đền thế nào?"
Hạ Hy Ải khẽ đấm vào lưng Giang Lưu Thâm một cái, thấp giọng nói: "Anh đừng có mà nói bậy nói bạ thay em..."
Lê Lạc bày ra vẻ xem chuyện náo nhiệt mà không chê lớn chuyện, làm khẩu hình miệng với hắn: "Xem cậu làm thế nào."
Ánh nhìn của Đoạn Minh Dương lướt qua giữa cổ áo trắng nõn và mái tóc dài xõa đến vai kia, thu mắt lại, nhàn nhạt hỏi:
"Vậy bạn nhỏ muốn đền như thế nào?"
Nụ cười của Lê Lạc khựng lại.
"Không, không cần đền..." Hạ Hy Ải lựa chọn từ ngữ, "Lúc đó Giám đốc Đoạn làm vậy cũng không có gì đáng trách, tôi không trách anh..."
"Cậu rất hiểu ý người, cám ơn vì đã hiểu cho." Đoạn Minh Dương nói, "Chúc cậu tối nay đạt được giải."
Nói xong liền giống như lúc đến vậy, mang theo vệ sĩ đi ngang qua mặt họ, không hề lưu luyến thêm một giây nào.
Lờ mờ dường như có thể cảm nhận được, có một ánh mắt vẫn luôn dính lấy tấm lưng hắn từ đầu đến cuối.
Bước ra khỏi sảnh trao giải, hắn không quay về phòng giám sát, mà đi vào phòng nghỉ ngơi chuyên dụng cho nhân viên làm việc phía sau khán đài. Dặn dò vệ sĩ canh cửa vài câu, một tên vệ sĩ quay người bước về sảnh, còn tên vệ sĩ còn lại thì đuổi hết những người không liên quan bên trong phòng đi một phòng nghỉ ngơi khác, tiếp đó thì lui ra bên ngoài cửa, tuần tra vài vòng, để chắc chắn là không có ai lẻn vào.
Qua khoảng mười lăm phút sau, cửa phòng nghỉ ngơi cuối cũng vang lên tiếng gõ.
"Mời vào."
Tiếng tay nắm cửa vang lên thanh thúy.
"Không đi xem lễ trao giải sao?"
Tô Chỉ đóng cửa lại, bước vào trong: "Anh Lê của cậu ở bên ngoài nói chuyện vui vẻ lắm kìa."
Đoạn Minh Dương rót hai ly trà, đưa một ly qua.
"Không phải của tôi."
Tô Chỉ đi đến bên cạnh ghế sofa ngồi xuống, uống một ngụm trà nóng: "Thật sao? Nhưng mà lần trước anh ấy gọi điện thoại cho tôi, nói là vì cậu, chuyện gì cũng bằng lòng. Xem cậu như là chủ nhân vậy, thế mà còn không phải là của cậu?"
"Anh ấy có lúc chỉ nói vậy mà thôi."
Ánh mắt của Đoạn Minh Dương không biết là nhìn đi đâu, lặng lẽ mà cầm ly trà, nhưng không uống.
Tô Chỉ cũng yêng lặng nhìn hắn.
Thời gian trôi qua một giây, hai giây, ba giây...
"Anh ấy còn nói gì nữa?"
Tô Chỉ bật cười một tiếng: "Sao cậu không tự mình đi hỏi? Lẽ nào cần phải để cho tôi nối dây bắc cầu cho hai người có sẵn tình ý với nhau rồi nữa sao? Suy nghĩ một chút đến cảm giác của người đang sắp ly hôn có được không?"
Đoạn Minh Dương lắc đầu: "Bỏ đi, bất kể là anh ấy nói gì, bây giờ, tôi cũng không thể nào qua lại quá gần với anh ấy được."
Hắn lấy ra một túi tài liệu bằng da, đưa đến trước mặt Tô Chỉ: "Thủ tục ly hôn của cậu đã xong rồi, luật sự đang cố gắng giành quyền lợi lớn nhất cho cậu, cậu cầm đi xem xem."
Nụ cười của Tô Chỉ nháy mắt cứng lại, chầm chậm đặt ly trà đang đưa đến bên miệng, cầm lấy túi tài liệu, nhìn mấy chữ "Phân chia tài sản ly hôn" viết lớn bên ngoài, hơi ngây ra.
"Có gì đáng xem chứ... Cho dù là một nửa tài sản không giành được, tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ hi vọng hắn có thể trả giá cho những gì mà mình đã làm."
Đoạn Minh Dương: "Tiếp theo hãy giao cho tôi, cậu không cần phải tham gia nữa, nếu không thì Đoạn Hưng Diệp nhất định sẽ gây bất lợi cho cậu đó."
Tô Chỉ: "Tôi nhịn biết bao nhiêu năm, chính là vì đợi cơ hội lần này, cậu lại bảo tôi rút lui?"
Đoạn Minh Dương: "Tôi chỉ là lo lắng hắn ta sẽ không nhớ đến tình cũ, khiến cho cậu thân bại danh liệt."
Tô Chỉ cười một tiếng: "Cho dù là thân bại danh liệt, tôi cũng muốn cũng hắn ta ngọc nát đá tan. Đây là chuyện giữa hai người bọn tôi, để tôi tự mình xử lý đi."
Cô cầm lấy túi tài liệu đứng dậy, chỉnh sửa lại mái tóc khẽ uốn xoăn bồng bềnh, hơi ngẩng đầu, ưỡn ngực duỗi lưng, mỉm cười nói: "Cậu không đi xem lễ trao giải, nhưng tôi phải đi xem thôi, dù gì, đây có thể cũng là lần cuối cùng tôi tham gia lễ trao giải."
Đoạn Minh Dương trầm giọng nói: "Không đâu."
"Vậy thì mong như lời cậu nói, hôm khác gặp."
Tiếng đóng cửa vang lên, tiếp sau đó là tiếng giày cao gót của Tô Chỉ vang lên trên nền gạch trong hành lang, thanh thúy mà mạnh mẽ tựa như vàng và đá va chạm vào nhau.
Tuy nhiên đột nhiên trong một khoảnh khắc nào đó, đột nhiên im bặt.
Trong hành lang thông thoáng và yên tĩnh, nụ cười trên mặt Tô Chỉ dần dần biến mất, đứng ngây ra một hồi lâu, rồi thở dài một hơi.
"Cô Tô, sao vậy?"
Lê Lạc đúng gặp được cô, hỏi: "Hai người vậy là bàn bạc xong rồi? Không phải nói là ba người chúng ta bàn bạc thêm về kế sách sau này sao?"
Tô Chỉ lại nở một nụ cười: "Anh Lê, chào buổi tối. Tôi còn có việc, nên đi trước đây. Hơn nữa tôi cảm thấy tối nay không phải là một ngày thích hợp để bàn việc chính, cũng không phải là ngày mà tôi nên làm bóng đèn."
Lê Lạc cười: "Vẫn là cô Tô hiểu lòng người, tên Đoạn Minh Dương đó, căn bản không hiểu cái gì là lãng mạn hết."
Tô Chỉ: "Thật sao? Tôi lại cảm thấy, cậu ấy là người lãng mạn nhất mà tôi từng gặp."
Lê Lạc kinh ngạc: "Hắn từng làm chuyện gì lãng mạn sao?"
Tô Chỉ cười nhàn nhạt một lát, ánh mắt rơi lên túi tài liệu trong tay mình, đột nhiên hỏi: "Anh Lê, anh có biết ban đầu vì sao Đoạn Hưng Diệp lại theo đuổi tôi không?"
Lê Lạc nghĩ ngơi: "Có phải là vì muốn lợi dụng cô để dựng nên hình tượng người chồng tốt cho mình?"
Tô Chỉ lắc đầu: "Nếu như chỉ có như vậy, thì hắn ta hoàn toàn có thể có được những người dễ đến tay hơn, nhưng tại sao cứ nhất định phải là tôi chứ? Mọi người đều biết, tôi không có dễ theo đuổi, cũng không phải là người dễ bị kiểm soát."
Lê Lạc: "Có lý... Vậy thì tôi không nghĩ ra rồi, xin được nghe chi tiết."
Tô Chỉ rũ mi, dường như là rơi vào trong một kí ức nào đó: "Hắn ta theo đuổi tôi là vì... Hắn ta tưởng Minh Dương yêu tôi."
Lê Lạc như chợt bừng tỉnh: "Cho nên hắn ta cưới cô là vì muốn chọc tức Đoạn Minh Dương? Trời ơi... Thật sự là không ra gì mà. Nhưng mà giữa cô và Đoạn Minh Dương rõ ràng không có tình cảm, "người yêu cũ" không phải là sau khi kết hôn mới nói dối sao? Trước khi sao hắn ta lại cho là như thế?"
Tô Chỉ ngước mắt lên: "Bởi vì, hắn ta nhìn thấy tấm hình trong ví tiền của Minh Dương."
Lê Lạc hơi ngây ra, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.
Hóa ra trước kia lúc Đoạn Hưng Diệp nói với anh chuyện này, là thay đổi thời gian rồi mới nói.
Không phải là kết hôn trước rồi mới thấy tấm hình, mà là nhìn thấy tấm hình rồi mới chọn kết hôn cũng Tô Chỉ.
Bất kể là thứ tự nào, anh đều có một nghi vấn:
Tại sao Đoạn Minh Dương lại kẹp ảnh chụp chung với Tô Chỉ trong ví tiền luôn mang theo bên người chứ?
Anh nhất quyết một không làm hai là phải làm cho đến cùng, bèn trực tiếp hỏi ngay.
Nhưng Tô Chỉ không có trả lời trực tiếp, mà cô tiếp tục nói: "Sau đó, Đoạn Hưng Diệp liền bắt đầu theo đuổi tôi. Minh Dương cũng phát hiện ra chuyện ví tiền của mình bị lật ra, hơn nữa cũng có tìm đến tôi, nói rõ nguyên do của tấm hình."
Lê Lạc: "Nguyên do gì?"
"Cậu ấy nói, tấm hình là do trong lúc vội vã nên tùy tiện cắt, không có nghĩ được nhiều đến vậy, cắt xong liền vào trong ví tiền."
Tô Chỉ dừng một lát, nhìn anh, chầm chậm nói:
"Để che khuất tấm hình khác ở phía dưới, tấm hình của người trong lòng thật sự của cậu ấy."
Lê Lạc vốn dĩ đang đứng nhở nhơ, nghe thấy câu nói này, bàn tay đang bỏ trong túi quần đột nhiên siết chặt lại.
"Người trong tấm hình đó... là tôi sao?"
Tô Chỉ lắc lắc đầu: "Tôi không biết người trong tấm hình đó là ai, Minh Dương chưa bao giờ cho tôi xem qua. Tôi chỉ biết, những năm này Minh Dương ở nhà họ Đoạn không hề yên ổn gì, Đoạn Hưng Diệp vẫn luôn nắm được điểm yếu của cậu ấy."
"Cho nên cậu ấy không thể để lộ điểm yếu của mình ra, chỉ đành giấu kĩ những nỗi nhớ mong trong lòng, kĩ đến mức không ai có thể thấy được."
"Nhưng mà cho dù cậu ấy biết là phải bảo vệ chính mình, càng phải bảo vệ người mà mình thương, nhưng mà vẫn không nhịn được đi mạo hiểm, lúc nào cũng mang theo nỗi nhớ mong ấy bên người."
"Tôi cảm thấy, người cẩn thận chú ý như cậu ấy, lại làm ra chuyện to gan như vậy, rất có khả năng là vì, đó là nỗi nhớ mong duy nhất của cậu ấy."
"Là lý do cuối cùng chống đỡ để cậu ấy tiếp tục bước đi."
Tô Chỉ cười nhạt.
"Anh Lê, anh không cảm thấy, nỗi nhớ mong cô đơn như vậy, sự bảo vệ lặng lẽ như vậy, là chuyện lãng mạn nhất trên thế gian này hay sao?"