Chương 56: Vượt Tù
Vương Hải kéo thân thể Lã Tần Đường đứng dậy rồi vác tay vào sau gáy mình, lấy mình làm chỗ dựa. Cơ thể hắn không thể nhúc nhích nổi nhưng cũng chẳng còn sức để bảo với Vương Hải rằng anh không nên quan tâm tới người chú này.
Anh đỡ Lã Tần Đường ngồi tựa lưng trước cửa chính rồi chạy vào xem xét tình hình của Nhất Chí Lâm.
Nhìn thấy đàn em đang nằm dưới đất, khắp cơ thể chằng chịt những vết thương, Vương Hải không thôi lo lắng nhưng anh không trách chú Bảo vì chú làm tất cả cũng vì anh. Nhất Chí Lâm vẫn còn đang hôn mê sâu, Vương Hải khoác tay hắn quàng sau cổ mình lôi ra cửa.
Lã Tần Đường ngồi tựa vào thành cửa, miệng vẫn không ngừng thôi thúc Vương Hải hãy rời khỏi đây và bỏ mặc hắn ta, nhưng tất cả Vương Hải cũng để bỏ ngoài tai, anh gắng sức đỡ cả hai người cùng một lúc, dù hạng cân của Lã Tần Đường khá lớn khiến Vương Hải có chút thở dốc.
Ở ngoài trận chiến đã kết thúc, hàng chục người nằm la liệt dưới nền đất cát, cả quần áo, khuôn mặt họ lấm lem bùn đất, vài kẻ cố gắng khựng dậy để bỏ đi. Cuộc chiến này dù bên Lã Tần Đường số lượng quân lớn hơn rất nhiều so với bên Vương Hải, nhưng cuối cùng kết quả bất phân thắng bại.
“Sức mạnh của bọn chúng thật đáng nhể phục.” – Một tên quản ngục bày tỏ cảm nghĩ.
Đông Quân ngồi ở trong phòng giam nghe cuộc hội thoại của hai tên quản ngục.
“Tao cũng chẳng ngờ quân Lã Tần Đường đông như vậy mà không thể thắng được vài ba tên của Vương Hải.”
“Cũng chỉ là những thứ rác rưởi mà thôi, chờ nghe bên nào giết được ai, chúng ta sẽ gán tên còn sống tội giết người.”
“Haha… mày thâm độc thật đấy.”
Bọn chúng cười đùa với nhau bên ngoài cửa giam mà không hề biết Đông Quân đã nghe lọt tai không chừa ý nào, gân guốc nổi đầy trên khắp mặt đỏ ửng, bàn tay cậu siết lại giữ từng cơn thịnh nộ như muốn bung ra lúc nào không hay.
Hai tên quản ngục vẫn đang nói chuyện cười cợt chợt nghe thấy tiếng rên rỉ đầy đau đớn bên trong phòng giam, một tên liền gạt cửa nhỏ sang một bên để kiểm tra thì phát hiện Đông Quân đang nằm quằn quại dưới đất, miệng sùi bọt mép, đôi mắt trắng dã khiếp hồn.
Hắn bên ngoài liền ngay lập tức mở khóa phòng, hai tên lao vào xem tình hình của Đông Quân, thấy cậu có dấu hiệu bất ổn, một tên liền nói:
“Kệ nó đi, nó chết thì chôn xác nó, đỡ phải đưa cái thứ này vào y tế làm gì cho phí công.”
Đôi mắt trắng dã bỗng nhiên lộn tròng đen, nhíu mày trĩu nặng xuống khiến cho ánh nhìn càng trở nên đáng sợ.
Hai tên quản ngục ngay lập tức rút dùi cui điện để áp chế nhưng tốc độ bọn chúng không thể theo kịp với một bàn tay đã ghìm sẵn ngón tử.
Ngay tức thì hai tên ngã xuống đất ôm vẻ đau đớn, Đông Quân liền vội rời khỏi phòng giam để kịp thời báo tin cho Vương Hải. Sống chết của anh phụ thuộc vào thời gian Đông Quân có đến kịp hay không.
Trên bầu trời, mây đen từ đâu ùn ùn kéo tới biến bầu trời trong xanh trở thành một màu xám xị, u tối, từng giọt mưa lấp tấp rơi xuống rồi cứ thế tăng dần thành một trận mưa xối xả.
Cơn mưa khiến mặt đất đã bẩn nay còn nhem nhuốc hơn, hàng người nằm dưới đều dính phải nước mưa hòa trộn với bùn đất, trơn ướt đến nỗi đứng dậy còn không vững.
Vương Hải nhìn vào cơn mưa, anh tin vào linh cảm của mình sẽ có điểm gở, liền ngay lập tức kéo hai người rời khỏi trốn này.
Bỗng nhiên khắp nơi xuất hiện hàng trăm đầu súng chĩa thẳng vào đám tù nhân nằm la liệt, đặc biệt là Vương Hải. Một chiếc loa gắn trên cao phát xuống mệnh lệnh.
“Giờ chơi đã kết thúc, tất cả tù nhân về phòng.”
/Sao bọn chúng lại chĩa súng?/ - Vương Hải thoạt nghĩ liền thắc mắc.
Anh bỗng nhìn sang Lã Tần Đường vẫn còn đang hôn mê rồi lại nhìn vào những mũi súng đang chĩa thẳng vào mình.
“Tôi đã giết Lã Tần Đường, theo đúng luật, tôi được rời khỏi đây.”
"Không có luật lệ nào hết, tù nhân Hải cùng các tù nhân khác lập tức về phòng.
Quả nhiên đúng như dự đoán, tất cả chỉ là trò lừa bịp, trận chiến này rốt cục cũng chỉ là kế hoạch của đám quản ngục nhằm giảm thiểu tù nhân.
Lã Tần Đường và quân đoàn của hắn đều không biết chính họ là quân cờ của bọn chúng.
Tứ phía đều là lưỡi liềm của thần chết, Vương Hải rơi vào thế bị động, đành phải bỏ hai người khoác trên vai xuống, hai tay giơ lên, một mình tiến về phía trước.
Loa thông báo còn nói thêm:
“Vì tội danh giết người - tù nhân Vương Hải sẽ chịu thêm mức án tù chung thân.”
Vương Hải cũng chẳng để lộ vẻ ngạc nhiên nào, anh biết mình đã mắc bẫy của chúng, chẳng còn kế sách nào khác ngoài việc chôn mình trong cái nhà ngục Huyết Nội này.
Tất cả bọn chúng - những kẻ nắm giữ quyền lực trong này - không thể đem xuống địa ngục nhanh hơn được sao?
Chợt có vài mũi súng lui vào trong cộng thêm vài tiếng la hét, khoảng cách khá xa và tiếng mưa át đi nên Vương Hải không thể nghe rõ, anh cứ thế bước đi chầm chậm, đi qua lũ người nằm la liệt và những người bạn tù của mình.
Vương Hải bước vào nội ngục, bên trong yên ắng lạ thường, thường thì sẽ có tá tên lính canh cầm súng sẽ chĩa ngay vào tù nhân và áp giải về buồng, nhưng kì lạ là một bóng người cũng không thấy xuất hiện.
Anh đứng trầm ngâm một lúc rồi mới chầm chậm bước ra trung tâm, cả cơ thể căng thẳng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Từ phía trên lục đục có tiếng bước chân, Vương Hải quay người nhìn, chính là Đông Quân đang hối hả chạy xuống cầu thang.
“Quân, sao cậu lại…”
“Không còn nhiều thời gian đâu anh, nhà tù này giờ đang hỗn loạn lắm rồi.”
Vừa mới dứt câu, từ trên cao bỗng rơi xuống một thi thể, xác của một tên quản ngục đã dập xuống đất, tan xương nát thịt.
“Cậu đã làm gì?” - Vương Hải ép hỏi.
“Em đã thả toàn bộ tù nhân ra ngoài rồi, bây giờ nơi này trở thành bãi chiến trường, nếu ta không nhanh lên sẽ chết ở đây đó.”
Đông Quân chạy trước nhưng lại không thấy Vương Hải chạy cùng mình, cậu liền túc dục:
“Anh làm gì vậy? Thoát ra khỏi đây nhanh.”
“Quân cậu chạy trước đi, tôi phải cứu mọi người trước.”
Nói rồi không để Đông Quân kịp trả lời, Vương Hải liền tức tốc quay ngược lại cứu Lã Tần Đường và Nhất Chí Lâm.
Kang và hai tên đàn em của Chí Lâm đã bình phục trở lại, họ cùng chạy với Vương Hải ra đỡ lấy hai người.
Vương Hải cõng lấy chú mình, còn Nhất Chí Lâm giao cho hai đàn em. Bọn họ chạy dưới cơn mưa tầm tã, bùn đất đã trở nên trơn ướt không thể đi lại bình thường.
Cảnh tượng nơi đây trở nên thật hỗn loạn, từ gian phòng bếp đến sân chính, chỗ nào cũng xảy ra cuộc bạo loạn, tù nhân thì thi nhau chà đạp lên đám binh lính và quản ngục.
Quân lính phải dùng tới biện pháp ngăn ngừa hậu họa, dùng súng bắn chết tù nhân, bọn chúng chia nhau từng hàng nã đạn tứ phía, nhưng vì số lượng quá đông với lại bản tính hung hăng của đám tù nhân đã nhanh chóng lật đổ hàng ngũ binh lính.
Tù nhân cướp lấy súng xả đạn hàng loạt vào những tên quản ngục.
Vào thời khắc sinh tử này, Vương Hải cùng mọi người liều mạng chạy giữa chốn bão đạn, thứ họ đang hướng tới chính là cánh cổng đến với tự do.
Xung quanh đầy rẫy bạo lực, tù nhân thì điên cuồng không cần phân biệt ai với ai, cứ gặp kẻ nào là giết kẻ đó, thành ra số lượng tù nhân đang giảm dần.
Cả hội Vương Hải đã kịp thời gần tới cánh cổng, Đông Quân đứng ở đó sẵn vẫy tay ra hiệu cho mọi người.
Chỉ một chút nữa thôi… một chút nữa…
*Đoàng
Bên phải tai Vương Hải nghe thấy có tiếng súng vừa lướt qua mình, anh đứng hình một hồi lâu, chợt phía sau có tiếng ai đó đang hậm hự, mới chỉ ngoái đầu sau nhìn…
Kang Ji Woo… trúng đạn giữa ngực…
Vương Hải hét tên anh ta thật to, vội đặt cơ thể Lã Tần Đường dưới đất chạy tới bên Kang Ji Woo, anh nâng đầu Kang lên, không ngừng kêu tên anh ta.
Kang mắt đã lờ mờ, phần ngực ứa máu rất nhiều, Vương Hải cố gắng chặn không để máu chảy nhiều nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Kang thở dốc, khó khăn hớp lấy chút sự sống còn lại, bàn tay đầy máu đặt lên vai Vương Hải, miệng nói khó khăn:
“Hãy… giúp tôi… hặc… giết… Tư Nam…”
Kang Ji Woo trút hơi thở cuối cùng, cơ thể anh bất động lạnh lẽo, ánh mắt không thể nhắm lại mà chỉ có thể mở to để nhìn thấy hiện thực quá tàn khốc.
Một viên cảnh sát xuất chúng, anh là người Hàn, vì bản tính cần cù ham học hỏi nên anh đã đi du học nhiều nơi, tương lai phía trước mở ra vô cùng sáng lạn nhưng cuối cùng số phận của anh đã dừng lại quá sớm.
Vương Hải lấy tay đóng cặp mắt Kang lại, nhẹ nhàng đặt thi thể anh ta xuống đất.
Đông Quân dùng hết lực phá cổng, cổng nhà tù được làm bằng thép cứng chắc chắn, hai tên đàn em Chí Lâm cũng ra góp sức, vài tên tù nhân khác vì muốn được thoát nên cũng ra sức đập phá cổng.
“Tất cả chúng mày đồng tâm hiệp lực mà đập nát cái thứ gỉ này…”
Bất thình lình từ phía trong sảnh tù xuất hiện hàng tá quân lính kéo tới, bọn chúng được phân bổ nhiệm vụ và khi nào cần thiết lập tức xuất hiện.
Trên tay mỗi tên cầm một khẩu súng trường, lệnh chỉ đã rõ ràng, kẻ nào nổi loạn bắn chết không nhân nhượng.
Ngay lập tức tiếng súng đã át tiếng mưa, xung quanh tràn ngập những tia lửa, số đông tù nhân đã nằm giữa những vũng máu của chúng.
Đám lính đã nhắm tới đám tù nhân đang phá cổng, chúng vừa lao vừa xả đạn.
“Cái cổng chết dẫm này.”
“AHHHHHH!!!” - Tiếng thét kèm theo âm thanh viên đạn xuyên thủng vào da thịt.
Vương Hải chạy lấy đà xông lên nã thẳng cơ thể vào trung tâm cổng khiến nó bị méo sang hai bên.
Bọn tù nhân dễ dàng kéo mạnh cánh cổng làm hai bên để nới rộng ra, khi cái lỗ đã đủ cho một người, bọn chúng ùn ùn chui qua không nhường ai, kẻ nào cũng muốn sống, cũng muốn được tự do. Chúng đùn đẩy nhau, dẫm đạp lấy nhau, giờ không còn đoàn kết như nãy, thân ai nấy lo.
Vương Hải vì cú huých vừa rồi mà toàn thân ê ẩm không sao đứng dậy nổi, đám lính canh thì vẫn cứ lao tới như tên, đạn từ nòng súng bắn ra liên hồi.
Đông Quân không thể bỏ mặc đàn anh, cậu kéo lết thân thể cường tráng của Vương Hải nhưng sức lực cũng nhanh chóng kiệt quệ.
“Quân, đi đi, hãy bám lấy sự tự do, đừng cố cứu một kẻ quá khứ như tôi.”
“Dù anh có nói thế nào em cũng không nghe đâu, em đã nói nếu anh chết em cũng chết.”
“Cái thằng này, có tin tao giết mày không hả? Không nghe lời tao sao?”
“Nếu cả hai ta sống sót thoát khỏi đây, anh muốn giết em như nào tùy ý anh.”
Đám lính đã gần tiến tới nơi, Vương Hải càng ra sức khuyên ngăn Đông Quân hãy bỏ mặc mình nhưng cậu ta không bao giờ thay đổi quyết định của mình
Bỗng một bóng đen to lớn chắn trước mặt Vương Hải, anh nhìn đã nhận ra ngay - người trước mặt là Lã Tần Đường.
Thì ra hắn ta đã hồi phục sức lực nhanh chóng, hắn ngoảnh lại nhìn Vương Hải, miệng cười tươi đến nỗi nheo mắt, Vương Hải không biết rằng thực ra Lã Tần Đường đang khóc, chỉ là cơn mưa đã che đi nước mắt.
“Vương Hải, hãy tìm tới người mang biệt danh MRS.BLOOD, người đó sẽ giúp cháu tìm được ba mẹ.”
Nói rồi Lã Tần Đường hướng tầm mắt vào đám lính trước mặt, bàn tay gân guốc nắm chặt.
Vương Hải biết chú đinh làm gì, vội can ngăn:
“Chú Bảo, chú làm gì vậy? Không được làm thế!”
Lã Tần Đường miệng gào thét rồi vươn người lao tới đám lính với hung khí trước mắt, hắn muốn dùng tính mạng của mình để đổi lấy tội lỗi xưa kia của mình, khi hắn tự dày vò bản thân rằng mình không thể cứu được người bạn thân.
/Ta tới rồi đây, hãy dẫn ta đi, thần chết./
Anh đỡ Lã Tần Đường ngồi tựa lưng trước cửa chính rồi chạy vào xem xét tình hình của Nhất Chí Lâm.
Nhìn thấy đàn em đang nằm dưới đất, khắp cơ thể chằng chịt những vết thương, Vương Hải không thôi lo lắng nhưng anh không trách chú Bảo vì chú làm tất cả cũng vì anh. Nhất Chí Lâm vẫn còn đang hôn mê sâu, Vương Hải khoác tay hắn quàng sau cổ mình lôi ra cửa.
Lã Tần Đường ngồi tựa vào thành cửa, miệng vẫn không ngừng thôi thúc Vương Hải hãy rời khỏi đây và bỏ mặc hắn ta, nhưng tất cả Vương Hải cũng để bỏ ngoài tai, anh gắng sức đỡ cả hai người cùng một lúc, dù hạng cân của Lã Tần Đường khá lớn khiến Vương Hải có chút thở dốc.
Ở ngoài trận chiến đã kết thúc, hàng chục người nằm la liệt dưới nền đất cát, cả quần áo, khuôn mặt họ lấm lem bùn đất, vài kẻ cố gắng khựng dậy để bỏ đi. Cuộc chiến này dù bên Lã Tần Đường số lượng quân lớn hơn rất nhiều so với bên Vương Hải, nhưng cuối cùng kết quả bất phân thắng bại.
“Sức mạnh của bọn chúng thật đáng nhể phục.” – Một tên quản ngục bày tỏ cảm nghĩ.
Đông Quân ngồi ở trong phòng giam nghe cuộc hội thoại của hai tên quản ngục.
“Tao cũng chẳng ngờ quân Lã Tần Đường đông như vậy mà không thể thắng được vài ba tên của Vương Hải.”
“Cũng chỉ là những thứ rác rưởi mà thôi, chờ nghe bên nào giết được ai, chúng ta sẽ gán tên còn sống tội giết người.”
“Haha… mày thâm độc thật đấy.”
Bọn chúng cười đùa với nhau bên ngoài cửa giam mà không hề biết Đông Quân đã nghe lọt tai không chừa ý nào, gân guốc nổi đầy trên khắp mặt đỏ ửng, bàn tay cậu siết lại giữ từng cơn thịnh nộ như muốn bung ra lúc nào không hay.
Hai tên quản ngục vẫn đang nói chuyện cười cợt chợt nghe thấy tiếng rên rỉ đầy đau đớn bên trong phòng giam, một tên liền gạt cửa nhỏ sang một bên để kiểm tra thì phát hiện Đông Quân đang nằm quằn quại dưới đất, miệng sùi bọt mép, đôi mắt trắng dã khiếp hồn.
Hắn bên ngoài liền ngay lập tức mở khóa phòng, hai tên lao vào xem tình hình của Đông Quân, thấy cậu có dấu hiệu bất ổn, một tên liền nói:
“Kệ nó đi, nó chết thì chôn xác nó, đỡ phải đưa cái thứ này vào y tế làm gì cho phí công.”
Đôi mắt trắng dã bỗng nhiên lộn tròng đen, nhíu mày trĩu nặng xuống khiến cho ánh nhìn càng trở nên đáng sợ.
Hai tên quản ngục ngay lập tức rút dùi cui điện để áp chế nhưng tốc độ bọn chúng không thể theo kịp với một bàn tay đã ghìm sẵn ngón tử.
Ngay tức thì hai tên ngã xuống đất ôm vẻ đau đớn, Đông Quân liền vội rời khỏi phòng giam để kịp thời báo tin cho Vương Hải. Sống chết của anh phụ thuộc vào thời gian Đông Quân có đến kịp hay không.
Trên bầu trời, mây đen từ đâu ùn ùn kéo tới biến bầu trời trong xanh trở thành một màu xám xị, u tối, từng giọt mưa lấp tấp rơi xuống rồi cứ thế tăng dần thành một trận mưa xối xả.
Cơn mưa khiến mặt đất đã bẩn nay còn nhem nhuốc hơn, hàng người nằm dưới đều dính phải nước mưa hòa trộn với bùn đất, trơn ướt đến nỗi đứng dậy còn không vững.
Vương Hải nhìn vào cơn mưa, anh tin vào linh cảm của mình sẽ có điểm gở, liền ngay lập tức kéo hai người rời khỏi trốn này.
Bỗng nhiên khắp nơi xuất hiện hàng trăm đầu súng chĩa thẳng vào đám tù nhân nằm la liệt, đặc biệt là Vương Hải. Một chiếc loa gắn trên cao phát xuống mệnh lệnh.
“Giờ chơi đã kết thúc, tất cả tù nhân về phòng.”
/Sao bọn chúng lại chĩa súng?/ - Vương Hải thoạt nghĩ liền thắc mắc.
Anh bỗng nhìn sang Lã Tần Đường vẫn còn đang hôn mê rồi lại nhìn vào những mũi súng đang chĩa thẳng vào mình.
“Tôi đã giết Lã Tần Đường, theo đúng luật, tôi được rời khỏi đây.”
"Không có luật lệ nào hết, tù nhân Hải cùng các tù nhân khác lập tức về phòng.
Quả nhiên đúng như dự đoán, tất cả chỉ là trò lừa bịp, trận chiến này rốt cục cũng chỉ là kế hoạch của đám quản ngục nhằm giảm thiểu tù nhân.
Lã Tần Đường và quân đoàn của hắn đều không biết chính họ là quân cờ của bọn chúng.
Tứ phía đều là lưỡi liềm của thần chết, Vương Hải rơi vào thế bị động, đành phải bỏ hai người khoác trên vai xuống, hai tay giơ lên, một mình tiến về phía trước.
Loa thông báo còn nói thêm:
“Vì tội danh giết người - tù nhân Vương Hải sẽ chịu thêm mức án tù chung thân.”
Vương Hải cũng chẳng để lộ vẻ ngạc nhiên nào, anh biết mình đã mắc bẫy của chúng, chẳng còn kế sách nào khác ngoài việc chôn mình trong cái nhà ngục Huyết Nội này.
Tất cả bọn chúng - những kẻ nắm giữ quyền lực trong này - không thể đem xuống địa ngục nhanh hơn được sao?
Chợt có vài mũi súng lui vào trong cộng thêm vài tiếng la hét, khoảng cách khá xa và tiếng mưa át đi nên Vương Hải không thể nghe rõ, anh cứ thế bước đi chầm chậm, đi qua lũ người nằm la liệt và những người bạn tù của mình.
Vương Hải bước vào nội ngục, bên trong yên ắng lạ thường, thường thì sẽ có tá tên lính canh cầm súng sẽ chĩa ngay vào tù nhân và áp giải về buồng, nhưng kì lạ là một bóng người cũng không thấy xuất hiện.
Anh đứng trầm ngâm một lúc rồi mới chầm chậm bước ra trung tâm, cả cơ thể căng thẳng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Từ phía trên lục đục có tiếng bước chân, Vương Hải quay người nhìn, chính là Đông Quân đang hối hả chạy xuống cầu thang.
“Quân, sao cậu lại…”
“Không còn nhiều thời gian đâu anh, nhà tù này giờ đang hỗn loạn lắm rồi.”
Vừa mới dứt câu, từ trên cao bỗng rơi xuống một thi thể, xác của một tên quản ngục đã dập xuống đất, tan xương nát thịt.
“Cậu đã làm gì?” - Vương Hải ép hỏi.
“Em đã thả toàn bộ tù nhân ra ngoài rồi, bây giờ nơi này trở thành bãi chiến trường, nếu ta không nhanh lên sẽ chết ở đây đó.”
Đông Quân chạy trước nhưng lại không thấy Vương Hải chạy cùng mình, cậu liền túc dục:
“Anh làm gì vậy? Thoát ra khỏi đây nhanh.”
“Quân cậu chạy trước đi, tôi phải cứu mọi người trước.”
Nói rồi không để Đông Quân kịp trả lời, Vương Hải liền tức tốc quay ngược lại cứu Lã Tần Đường và Nhất Chí Lâm.
Kang và hai tên đàn em của Chí Lâm đã bình phục trở lại, họ cùng chạy với Vương Hải ra đỡ lấy hai người.
Vương Hải cõng lấy chú mình, còn Nhất Chí Lâm giao cho hai đàn em. Bọn họ chạy dưới cơn mưa tầm tã, bùn đất đã trở nên trơn ướt không thể đi lại bình thường.
Cảnh tượng nơi đây trở nên thật hỗn loạn, từ gian phòng bếp đến sân chính, chỗ nào cũng xảy ra cuộc bạo loạn, tù nhân thì thi nhau chà đạp lên đám binh lính và quản ngục.
Quân lính phải dùng tới biện pháp ngăn ngừa hậu họa, dùng súng bắn chết tù nhân, bọn chúng chia nhau từng hàng nã đạn tứ phía, nhưng vì số lượng quá đông với lại bản tính hung hăng của đám tù nhân đã nhanh chóng lật đổ hàng ngũ binh lính.
Tù nhân cướp lấy súng xả đạn hàng loạt vào những tên quản ngục.
Vào thời khắc sinh tử này, Vương Hải cùng mọi người liều mạng chạy giữa chốn bão đạn, thứ họ đang hướng tới chính là cánh cổng đến với tự do.
Xung quanh đầy rẫy bạo lực, tù nhân thì điên cuồng không cần phân biệt ai với ai, cứ gặp kẻ nào là giết kẻ đó, thành ra số lượng tù nhân đang giảm dần.
Cả hội Vương Hải đã kịp thời gần tới cánh cổng, Đông Quân đứng ở đó sẵn vẫy tay ra hiệu cho mọi người.
Chỉ một chút nữa thôi… một chút nữa…
*Đoàng
Bên phải tai Vương Hải nghe thấy có tiếng súng vừa lướt qua mình, anh đứng hình một hồi lâu, chợt phía sau có tiếng ai đó đang hậm hự, mới chỉ ngoái đầu sau nhìn…
Kang Ji Woo… trúng đạn giữa ngực…
Vương Hải hét tên anh ta thật to, vội đặt cơ thể Lã Tần Đường dưới đất chạy tới bên Kang Ji Woo, anh nâng đầu Kang lên, không ngừng kêu tên anh ta.
Kang mắt đã lờ mờ, phần ngực ứa máu rất nhiều, Vương Hải cố gắng chặn không để máu chảy nhiều nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Kang thở dốc, khó khăn hớp lấy chút sự sống còn lại, bàn tay đầy máu đặt lên vai Vương Hải, miệng nói khó khăn:
“Hãy… giúp tôi… hặc… giết… Tư Nam…”
Kang Ji Woo trút hơi thở cuối cùng, cơ thể anh bất động lạnh lẽo, ánh mắt không thể nhắm lại mà chỉ có thể mở to để nhìn thấy hiện thực quá tàn khốc.
Một viên cảnh sát xuất chúng, anh là người Hàn, vì bản tính cần cù ham học hỏi nên anh đã đi du học nhiều nơi, tương lai phía trước mở ra vô cùng sáng lạn nhưng cuối cùng số phận của anh đã dừng lại quá sớm.
Vương Hải lấy tay đóng cặp mắt Kang lại, nhẹ nhàng đặt thi thể anh ta xuống đất.
Đông Quân dùng hết lực phá cổng, cổng nhà tù được làm bằng thép cứng chắc chắn, hai tên đàn em Chí Lâm cũng ra góp sức, vài tên tù nhân khác vì muốn được thoát nên cũng ra sức đập phá cổng.
“Tất cả chúng mày đồng tâm hiệp lực mà đập nát cái thứ gỉ này…”
Bất thình lình từ phía trong sảnh tù xuất hiện hàng tá quân lính kéo tới, bọn chúng được phân bổ nhiệm vụ và khi nào cần thiết lập tức xuất hiện.
Trên tay mỗi tên cầm một khẩu súng trường, lệnh chỉ đã rõ ràng, kẻ nào nổi loạn bắn chết không nhân nhượng.
Ngay lập tức tiếng súng đã át tiếng mưa, xung quanh tràn ngập những tia lửa, số đông tù nhân đã nằm giữa những vũng máu của chúng.
Đám lính đã nhắm tới đám tù nhân đang phá cổng, chúng vừa lao vừa xả đạn.
“Cái cổng chết dẫm này.”
“AHHHHHH!!!” - Tiếng thét kèm theo âm thanh viên đạn xuyên thủng vào da thịt.
Vương Hải chạy lấy đà xông lên nã thẳng cơ thể vào trung tâm cổng khiến nó bị méo sang hai bên.
Bọn tù nhân dễ dàng kéo mạnh cánh cổng làm hai bên để nới rộng ra, khi cái lỗ đã đủ cho một người, bọn chúng ùn ùn chui qua không nhường ai, kẻ nào cũng muốn sống, cũng muốn được tự do. Chúng đùn đẩy nhau, dẫm đạp lấy nhau, giờ không còn đoàn kết như nãy, thân ai nấy lo.
Vương Hải vì cú huých vừa rồi mà toàn thân ê ẩm không sao đứng dậy nổi, đám lính canh thì vẫn cứ lao tới như tên, đạn từ nòng súng bắn ra liên hồi.
Đông Quân không thể bỏ mặc đàn anh, cậu kéo lết thân thể cường tráng của Vương Hải nhưng sức lực cũng nhanh chóng kiệt quệ.
“Quân, đi đi, hãy bám lấy sự tự do, đừng cố cứu một kẻ quá khứ như tôi.”
“Dù anh có nói thế nào em cũng không nghe đâu, em đã nói nếu anh chết em cũng chết.”
“Cái thằng này, có tin tao giết mày không hả? Không nghe lời tao sao?”
“Nếu cả hai ta sống sót thoát khỏi đây, anh muốn giết em như nào tùy ý anh.”
Đám lính đã gần tiến tới nơi, Vương Hải càng ra sức khuyên ngăn Đông Quân hãy bỏ mặc mình nhưng cậu ta không bao giờ thay đổi quyết định của mình
Bỗng một bóng đen to lớn chắn trước mặt Vương Hải, anh nhìn đã nhận ra ngay - người trước mặt là Lã Tần Đường.
Thì ra hắn ta đã hồi phục sức lực nhanh chóng, hắn ngoảnh lại nhìn Vương Hải, miệng cười tươi đến nỗi nheo mắt, Vương Hải không biết rằng thực ra Lã Tần Đường đang khóc, chỉ là cơn mưa đã che đi nước mắt.
“Vương Hải, hãy tìm tới người mang biệt danh MRS.BLOOD, người đó sẽ giúp cháu tìm được ba mẹ.”
Nói rồi Lã Tần Đường hướng tầm mắt vào đám lính trước mặt, bàn tay gân guốc nắm chặt.
Vương Hải biết chú đinh làm gì, vội can ngăn:
“Chú Bảo, chú làm gì vậy? Không được làm thế!”
Lã Tần Đường miệng gào thét rồi vươn người lao tới đám lính với hung khí trước mắt, hắn muốn dùng tính mạng của mình để đổi lấy tội lỗi xưa kia của mình, khi hắn tự dày vò bản thân rằng mình không thể cứu được người bạn thân.
/Ta tới rồi đây, hãy dẫn ta đi, thần chết./