Chương : 38
Từng khối thi thể, chồng chất trong sơn động, tinh khí trên mỗi một cổ thi thể đều không còn sót lại chút gì.
Dưới tác dụng thần bí Võ Hồn của Thạch Nham, những thi thể đó chẳng những toàn thân khô quắt, mà ngay cả máu tươi trên người bọn họ, đều trong thời gian ngắn đông đặc lại.
Máu tươi đông đặc lại, mùi máu tươi trong động cũng sẽ không cay mũi nữa.
Nhưng Thạch Nham vẫn lo lắng.
Cân nhắc một hồi, hắn lại vội vàng từ trong túi mang theo lấy ra một bao dược phấn, không chút do dự rãi dược phấn này vào trong thạch động.
Dược phấn tên là "Tịnh phấn", có lực thấm hút rất mạnh, nó có thể hấp thụ ngăn cản tạp chất bên trong không khí, bao gồm độc tố, mùi máu tươi nồng, các loại khói độc.
Một bao "Tịnh phấn" tản ra, mùi máu tươi trong thạch động, quả nhiên biến mất một cách thần kỳ.
"Tịnh phấn" này trôi nổi giữa không trung, thấm hút hết hơi máu, rồi biến thành một viên tròn màu máu tươi thật nhỏ, giống như từng giọt máu tươi bị rút nhỏ hơn mười lần.
"Ta đi tìm vật che lại."
Thấy mùi máu tươi trong thạch động đã được khống chế, Thạch Nham vẫn không dám thả lỏng, lại lặng lẽ đi đến cửa động, thong thả kéo bụi cây diệp và nhánh cây hai bên đến cửa động.
Tuy rằng sáu người kia trước đó mạnh mẽ chiếm lấy sơn động, nhưng cũng biết cửa động cần có vật gì che lấp lại, cho nên bọn họ cũng không có phá hư bụi cây và nhánh cây ngoài thạch động.
Nhưng mà bị "Tinh lôi" bắn trúng, bụi cây ở cửa động lại bị phá tan tành, nhưng mà hai bên cửa động lại không bị ảnh hưởng.
Thạch Nham cần phải làm, chính là đưa bụi cây đến chính giữa cửa động che lấp nó lại.
Hô hấp đều đều, Thạch Nham nín thở tập trung, thật cẩn thận kéo từng tấc những bụi cây đó đến cửa động, sợ yêu thú ngoài động sẽ phát hiện dị trạng chỗ này.
Một tiếng lại một tiếng yêu thú rống lên, càng lúc càng đông đúc, ở bên ngoài sơn cốc, cũng không biết đã tụ tập bao nhiêu yêu thú.
Thạch Nham khuôn mặt bình tĩnh, vẻ mặt trang nghiêm, trên trán có lấm tấm mồ hôi chảy ra, ngay cả lưng cũng đã ướt đẫm.
Khi hắn kéo một bụi cây to cuối cùng đến cửa động, cánh tay hắn đã run nhẹ lên, tựa như cực kỳ cố sức.
"Làm sao vậy?" Địch Nhã Lan thở nhẹ.
"Không sao, chỉ có chút mỏi mệt."
Thạch Nham lắc lắc đầu, sắc mặt có chút trắng bệch, trầm ngâm một lát, mới nói: "Lát nữa cô cẩn thận chút, nếu chúng ta bị yêu thú phát hiện, cô phải bảo vệ cửa động!"
Địch Nhã Lan gật đầu, quan tâm nói: "Ta hiểu ... Rốt cuộc ngươi làm sao thế? Vừa rồi ta còn tận mắt thấy ngươi mạnh mẽ chống cự cao thủ cảnh giới Nhân Vị kia, vì sao bây giờ ngươi lại..."
"Chính là vì mạnh mẽ chống cự hắn, ta mới suy yếu như vậy." Thạch Nham ở tại chỗ khoanh chân ngồi xuống, nhưng không giải thích thêm gì.
Trong thời điểm mấu chốt này, vậy mà hắn lại nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi.
Đây là tác dụng phụ của "Bạo Tẩu" phát tác...
Mỗi một lần thi triển "Bạo Tẩu" xong, thân thể hắn đều thừa nhận áp lực cực lớn.
Vũ kỹ "Bạo Tẩu" cần thôi phát ra đủ loại lực lượng tiêu cực trong huyệt đạo, lực lượng kia là thanh kiếm hai lưỡi, có thể khiến hắn trong khoảng thời gian ngắn có được thực lực vượt qua cảnh giới bản thân, nhưng sau đó cũng sẽ khiến hắn mỏi mệt không chịu nổi.
Dù sao, những lực lượng tiêu cực đó, quá mức tà ác quỷ dị...
Lúc những lực lượng đó từ trong huyệt đạo hắn tràn ra, đã tổn thương thân thể hắn, sau khi trạng thái "Bạo Tẩu" chấm dứt, cảm giác mỏi mệt của thân thể hắn sẽ như thủy triều ấp tới, làm thân thể hắn nhanh chóng suy yếu đi.
Ngồi ở đàng kia, Thạch Nham tay chân vô lực, huyệt đạo toàn thân cũng đang cực kỳ đau đớn.
Một thân tinh khí của sáu cỗ thi thể mới, toàn bộ chảy nhanh vào trong huyệt đạo hắn, làm cho trong huyệt đạo hắn tràn đầy lực lượng tinh khí cuồn cuồn, lúc huyệt đạo đang cấp tốc tinh lọc những tinh khí đó, thì đủ loại lực lượng tiêu cực cũng sẽ thừa cơ phát tác, chậm rãi ăn mòn tâm trí của hắn.
Giờ này khắc này, một thân lực lượng của hắn không phát huy ra được, trong huyệt đạo nội còn tại tinh lọc đám tinh khí đó, nếu tinh thần lại bị kéo căng, thân thể sẽ không khôi phục lại được.
Bởi vậy, hắn sáng suốt lựa chọn cái gì cũng không quản nữa, ngay tại chỗ tĩnh tâm khôi phục.
Hai người Địch Nhã Lan, Mục Ngữ Điệp, thấy hắn nhắm mắt khôi phục, cũng đều có vẻ mặt nghiêm túc, bắt đầu ở trong động chăm chú quan sát cẩn thận động tĩnh bên ngoài.
Từng con yêu thú hoạt động trong sơn cốc, thậm chí có yêu thú ngay phụ cận cửa động các nàng, hình như đang tìm kiếm cái gì.
Mục Ngữ Điệp, Địch Nhã Lan hai người lo lắng đề phòng canh giữ ở cửa động, không dám có chút thả lỏng.
Địch Nhã Lan lại nắm chặt đoản kiếm, xuyên qua khe hở bụi cây diệp che cửa động, cảnh giác chăm chú nhìn về phía trước, sợ sẽ có yêu thú nào đó đột nhiên mò đi tới.
Hai người đều biết khứu giác của yêu thú rất linh mẫn, trong lòng lo lắng đám yêu thú đó có thông qua mùi máu tươi tìm đến không, các nàng cũng hiểu chỉ cần có một con yêu thú phát hiện sơn động này thì các nàng nhất định phải tử thủ vững cửa động.
"Đặng! Đặng!"
Một con chó ba đầu đang lắc lắc ba cái đầu thật lớn của nó, hình như phát hiện cái gì, không vội không chậm đi về hướng bên này, sáu con mắt trên ba cái đầu của nó, đang tuần tra chung quanh, như là có phát hiện...
Không xong!
Địch Nhã Lan đột nhiên biến sắc, lại nắm chặt đoản kiếm trong tay hơn, trong lòng bàn tay cũng có mồ hôi ứa ra, mắt sáng không chớp mắt không di chuyển nhìn chằm chằm Tam đầu khuyển kia, một khắc cũng không dám thả lỏng.
Địch Nhã Lan rất khẩn trương, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng tùy thời chiến đấu.
Tam đầu khuyển là yêu thú cấp ba, ngang với cường giả nhân loại cảnh giới Nhân Vị.
Đây là một loại yêu thú có khứu giác cực kỳ nhạy bén, mùi máu tươi trong thạch động, có lẽ có thể tránh được khứu giác yêu thú khác, nhưng không nhất định có thể tránh khỏi Tam đầu khuyển này.
Bởi vì khẩn trương, lỗ chân lông toàn thân Địch Nhã Lan tựa như đều dựng đứng lên, cầm đoản kiếm trong tay cũng hơi run run, -- đây là dấu hiệu Tinh Nguyên lực lưu động nhanh trong gân mạch.
"Ngao!"
Nhưng vào lúc này, từ cách đó không xa truyền đến tiếng Lôi dực ngân lang tru lên, tiếng tru này vang vọng toàn bộ sơn cốc, đè xuống toàn bộ tiếng rống của tất cả yêu thú.
"Ta là Cam Kiêu của Dược Vương Cốc, ta đến U Ám sâm lâm chỉ để hái thuốc, không hề tiến vào động phủ của ngươi! Lôi dực ngân lang, ta biết ngươi lợi hại, nhưng mà Cam Kiêu ta cũng không sợ ngươi, nếu ngươi dám tiếp tục đại khai sát giới với người của ta, thì đừng trách ta không khách khí!" Một thanh âm âm hàn, đột nhiên từ phía cực xa truyền đến.
"Ngao!"
Tiếng tru của Lôi dực ngân lang lại một lần vang lên.
Một con Tam đầu khuyển sắp đi vào cửa động nơi ba người Thạch Nham, đột nhiên ngừng lại.
Nó dừng lại tại chỗ một lát, rồi đột nhiên quay đầu, nhanh chóng chạy về hướng Lôi dực ngân lang tru lên.
Từng con yêu thú tụ tập ở trong sơn cốc, dưới tiếng Lôi dực ngân lang tru lên, cũng đều từ trong sơn cốc rời đi, bắt đầu tụ tập tới hướng Lôi dực ngân lang.
Lôi dực ngân lang và Cam Kiêu, chắc là đang tranh tài...
Địch Nhã Lan thân hình mềm nhũn, ngồi xuống tại chỗ, toàn thân đầy mồ hôi lạnh.
Chỉ cần kia Tam đầu khuyển đi đến phía trước mấy chục mét nữa, sơn động này tất nhiên sẽ bị bại lộ, một khi Tam đầu khuyển phát hiện sơn động này, yêu thú khác trong sơn cốc khẳng định cũng sẽ ồ ạt tiến vào.
Thật sự đến nước đó, ba người các nàng tuyệt đối trốn không thoát độc khẩu của yêu thú!
"Lan tỷ, tỷ không sao chứ?" Mục Ngữ Điệp cầm khăn tay dính máu, lau cái trán đầy mồ hôi, cũng dựa lưng vào vách tường ngồi xuống.
"Không sao." Địch Nhã Lan cười khẽ một chút, cảm thán nói: "Vận khí của húng ta thật đúng là tốt, nếu Lôi dực ngân lang không chú ý Dược vương Cam Kiêu, đột nhiên triệu hồi yêu thú tụ tập lại, sợ là chúng ta thật sự sẽ lành ít dữ nhiều."
"Ừm, vừa rồi ta cũng bị dọa chết khiếp." Mục Ngữ Điệp khuôn mặt xinh cũng có chút tái nhợt, buồn bã nói: "Ta cũng chuẩn bị cho việc tự sát."
"Không đến bước cuối cùng, không được có ý niệm này trong đầu."
Thạch Nham hừ một tiếng, đột nhiên mở mắt, nhíu mày nói: "Các ngươi nhàn rỗi vô sự, lục lọi trong túi trên sáu ngừơi kia, xem rốt cuộc bọn hắn từ trong động Lôi dực ngân lang trộm ra cái gì."
Ánh mắt Địch Nhã Lan sáng lên, tinh thần lại phấn chấn, thở nhẹ nói: "Không sai! Lôi dực ngân lang chính là yêu thú cấp bảy, ở U Ám sâm lâm chính là tồn tại cao nhất! Nghe nói nó có trí tuệ rất cao, ở U Ám sâm lâm giết không ít Võ Giả lợi hại, góp nhặt rất nhiều bảo vật của Võ Giả để trong động, thứ trộm ra từ trong động của nó, nhất định là bất phàm!"
"Ta nghe nói có phương pháp tu luyện của một loại vũ kỹ Linh cấp ..." Thạch Nham thản nhiên nói.
"A!" Địch Nhã Lan vẻ mặt tươi cười, đôi mắt hào quang rạng rỡ, "Vũ kỹ Linh cấp đúng là cực kỳ rất thưa thớt, ngay cả hoàng thất Liệt Hỏa đế quốc chúng ta, vũ kỹ Linh cấp cũng chỉ có năm loại mà thôi. Một loại phương pháp tu luyện của vũ kỹ Linh cấp, tuyệt đối là vô giá, thậm chí khả năng gây nên trường chém giết tranh đoạt của đại gia tộc."
"Các ngươi lục soát kỹ đi." Gật đầu, Thạch Nham như đăm chiêu một lần nữa nhắm mắt lại.
Hắn đương nhiên biết sự trân quý của vũ kỹ Linh cấp.
Trong Liệt Hỏa đế quốc, Thần Hữu đế quốc, Thương Minh, Võ Giả đột phá đến cảnh giới Địa Vị, Niết Bàn đại khái có khoảng trăm người, nhưng trong trăm người này, Võ Giả có được Linh cấp vũ kỹ, cũng chỉ có một phần tư!
Trong một phần tư người đó, còn có người tu luyện vũ kỹ Linh cấp là cùng loại.
Nghe nói, trong toàn bộ Liệt Hỏa đế quốc, Thần Hữu đế quốc, Thương Minh, hiện nay xuất hiện Linh cấp vũ kỹ cũng chỉ có mười tám loại!
Mà mỗi một loại Linh cấp vũ kỹ, đều ở trong tay các thế lực cường đại, hoặc là trên người cường giả, một số tên hoành hành một phương.
... Thí dụ như Thạch gia.
Thật ra Thạch gia có không ít các loại Phàm cấp, Huyền cấp, nhưng vũ kỹ Linh cấp lại chỉ có một loại, được gia chủ Thạch gia Thạch Kiên coi như trân bảo, ngay cả con cháu Thạch gia, cũng không biết hắn giấu loại vũ kỹ Linh cấp này ở nơi nào.
"Chúng ta thật sự là có được vận may cực lớn."
Trong mắt Địch Nhã Lan tràn đầy ý mừng, cao hứng phấn chấn tìm kiếm trong túi đầu lĩnh đại ca, một hồi đã mở tung cái túi.
Ngân quang chói lọi, đột nhiên từ trong túi phóng ra, thạch động vốn u ám, nhưng lại lập tức sáng ngời như ban ngày!
"Ồ!"
...
Dưới tác dụng thần bí Võ Hồn của Thạch Nham, những thi thể đó chẳng những toàn thân khô quắt, mà ngay cả máu tươi trên người bọn họ, đều trong thời gian ngắn đông đặc lại.
Máu tươi đông đặc lại, mùi máu tươi trong động cũng sẽ không cay mũi nữa.
Nhưng Thạch Nham vẫn lo lắng.
Cân nhắc một hồi, hắn lại vội vàng từ trong túi mang theo lấy ra một bao dược phấn, không chút do dự rãi dược phấn này vào trong thạch động.
Dược phấn tên là "Tịnh phấn", có lực thấm hút rất mạnh, nó có thể hấp thụ ngăn cản tạp chất bên trong không khí, bao gồm độc tố, mùi máu tươi nồng, các loại khói độc.
Một bao "Tịnh phấn" tản ra, mùi máu tươi trong thạch động, quả nhiên biến mất một cách thần kỳ.
"Tịnh phấn" này trôi nổi giữa không trung, thấm hút hết hơi máu, rồi biến thành một viên tròn màu máu tươi thật nhỏ, giống như từng giọt máu tươi bị rút nhỏ hơn mười lần.
"Ta đi tìm vật che lại."
Thấy mùi máu tươi trong thạch động đã được khống chế, Thạch Nham vẫn không dám thả lỏng, lại lặng lẽ đi đến cửa động, thong thả kéo bụi cây diệp và nhánh cây hai bên đến cửa động.
Tuy rằng sáu người kia trước đó mạnh mẽ chiếm lấy sơn động, nhưng cũng biết cửa động cần có vật gì che lấp lại, cho nên bọn họ cũng không có phá hư bụi cây và nhánh cây ngoài thạch động.
Nhưng mà bị "Tinh lôi" bắn trúng, bụi cây ở cửa động lại bị phá tan tành, nhưng mà hai bên cửa động lại không bị ảnh hưởng.
Thạch Nham cần phải làm, chính là đưa bụi cây đến chính giữa cửa động che lấp nó lại.
Hô hấp đều đều, Thạch Nham nín thở tập trung, thật cẩn thận kéo từng tấc những bụi cây đó đến cửa động, sợ yêu thú ngoài động sẽ phát hiện dị trạng chỗ này.
Một tiếng lại một tiếng yêu thú rống lên, càng lúc càng đông đúc, ở bên ngoài sơn cốc, cũng không biết đã tụ tập bao nhiêu yêu thú.
Thạch Nham khuôn mặt bình tĩnh, vẻ mặt trang nghiêm, trên trán có lấm tấm mồ hôi chảy ra, ngay cả lưng cũng đã ướt đẫm.
Khi hắn kéo một bụi cây to cuối cùng đến cửa động, cánh tay hắn đã run nhẹ lên, tựa như cực kỳ cố sức.
"Làm sao vậy?" Địch Nhã Lan thở nhẹ.
"Không sao, chỉ có chút mỏi mệt."
Thạch Nham lắc lắc đầu, sắc mặt có chút trắng bệch, trầm ngâm một lát, mới nói: "Lát nữa cô cẩn thận chút, nếu chúng ta bị yêu thú phát hiện, cô phải bảo vệ cửa động!"
Địch Nhã Lan gật đầu, quan tâm nói: "Ta hiểu ... Rốt cuộc ngươi làm sao thế? Vừa rồi ta còn tận mắt thấy ngươi mạnh mẽ chống cự cao thủ cảnh giới Nhân Vị kia, vì sao bây giờ ngươi lại..."
"Chính là vì mạnh mẽ chống cự hắn, ta mới suy yếu như vậy." Thạch Nham ở tại chỗ khoanh chân ngồi xuống, nhưng không giải thích thêm gì.
Trong thời điểm mấu chốt này, vậy mà hắn lại nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi.
Đây là tác dụng phụ của "Bạo Tẩu" phát tác...
Mỗi một lần thi triển "Bạo Tẩu" xong, thân thể hắn đều thừa nhận áp lực cực lớn.
Vũ kỹ "Bạo Tẩu" cần thôi phát ra đủ loại lực lượng tiêu cực trong huyệt đạo, lực lượng kia là thanh kiếm hai lưỡi, có thể khiến hắn trong khoảng thời gian ngắn có được thực lực vượt qua cảnh giới bản thân, nhưng sau đó cũng sẽ khiến hắn mỏi mệt không chịu nổi.
Dù sao, những lực lượng tiêu cực đó, quá mức tà ác quỷ dị...
Lúc những lực lượng đó từ trong huyệt đạo hắn tràn ra, đã tổn thương thân thể hắn, sau khi trạng thái "Bạo Tẩu" chấm dứt, cảm giác mỏi mệt của thân thể hắn sẽ như thủy triều ấp tới, làm thân thể hắn nhanh chóng suy yếu đi.
Ngồi ở đàng kia, Thạch Nham tay chân vô lực, huyệt đạo toàn thân cũng đang cực kỳ đau đớn.
Một thân tinh khí của sáu cỗ thi thể mới, toàn bộ chảy nhanh vào trong huyệt đạo hắn, làm cho trong huyệt đạo hắn tràn đầy lực lượng tinh khí cuồn cuồn, lúc huyệt đạo đang cấp tốc tinh lọc những tinh khí đó, thì đủ loại lực lượng tiêu cực cũng sẽ thừa cơ phát tác, chậm rãi ăn mòn tâm trí của hắn.
Giờ này khắc này, một thân lực lượng của hắn không phát huy ra được, trong huyệt đạo nội còn tại tinh lọc đám tinh khí đó, nếu tinh thần lại bị kéo căng, thân thể sẽ không khôi phục lại được.
Bởi vậy, hắn sáng suốt lựa chọn cái gì cũng không quản nữa, ngay tại chỗ tĩnh tâm khôi phục.
Hai người Địch Nhã Lan, Mục Ngữ Điệp, thấy hắn nhắm mắt khôi phục, cũng đều có vẻ mặt nghiêm túc, bắt đầu ở trong động chăm chú quan sát cẩn thận động tĩnh bên ngoài.
Từng con yêu thú hoạt động trong sơn cốc, thậm chí có yêu thú ngay phụ cận cửa động các nàng, hình như đang tìm kiếm cái gì.
Mục Ngữ Điệp, Địch Nhã Lan hai người lo lắng đề phòng canh giữ ở cửa động, không dám có chút thả lỏng.
Địch Nhã Lan lại nắm chặt đoản kiếm, xuyên qua khe hở bụi cây diệp che cửa động, cảnh giác chăm chú nhìn về phía trước, sợ sẽ có yêu thú nào đó đột nhiên mò đi tới.
Hai người đều biết khứu giác của yêu thú rất linh mẫn, trong lòng lo lắng đám yêu thú đó có thông qua mùi máu tươi tìm đến không, các nàng cũng hiểu chỉ cần có một con yêu thú phát hiện sơn động này thì các nàng nhất định phải tử thủ vững cửa động.
"Đặng! Đặng!"
Một con chó ba đầu đang lắc lắc ba cái đầu thật lớn của nó, hình như phát hiện cái gì, không vội không chậm đi về hướng bên này, sáu con mắt trên ba cái đầu của nó, đang tuần tra chung quanh, như là có phát hiện...
Không xong!
Địch Nhã Lan đột nhiên biến sắc, lại nắm chặt đoản kiếm trong tay hơn, trong lòng bàn tay cũng có mồ hôi ứa ra, mắt sáng không chớp mắt không di chuyển nhìn chằm chằm Tam đầu khuyển kia, một khắc cũng không dám thả lỏng.
Địch Nhã Lan rất khẩn trương, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng tùy thời chiến đấu.
Tam đầu khuyển là yêu thú cấp ba, ngang với cường giả nhân loại cảnh giới Nhân Vị.
Đây là một loại yêu thú có khứu giác cực kỳ nhạy bén, mùi máu tươi trong thạch động, có lẽ có thể tránh được khứu giác yêu thú khác, nhưng không nhất định có thể tránh khỏi Tam đầu khuyển này.
Bởi vì khẩn trương, lỗ chân lông toàn thân Địch Nhã Lan tựa như đều dựng đứng lên, cầm đoản kiếm trong tay cũng hơi run run, -- đây là dấu hiệu Tinh Nguyên lực lưu động nhanh trong gân mạch.
"Ngao!"
Nhưng vào lúc này, từ cách đó không xa truyền đến tiếng Lôi dực ngân lang tru lên, tiếng tru này vang vọng toàn bộ sơn cốc, đè xuống toàn bộ tiếng rống của tất cả yêu thú.
"Ta là Cam Kiêu của Dược Vương Cốc, ta đến U Ám sâm lâm chỉ để hái thuốc, không hề tiến vào động phủ của ngươi! Lôi dực ngân lang, ta biết ngươi lợi hại, nhưng mà Cam Kiêu ta cũng không sợ ngươi, nếu ngươi dám tiếp tục đại khai sát giới với người của ta, thì đừng trách ta không khách khí!" Một thanh âm âm hàn, đột nhiên từ phía cực xa truyền đến.
"Ngao!"
Tiếng tru của Lôi dực ngân lang lại một lần vang lên.
Một con Tam đầu khuyển sắp đi vào cửa động nơi ba người Thạch Nham, đột nhiên ngừng lại.
Nó dừng lại tại chỗ một lát, rồi đột nhiên quay đầu, nhanh chóng chạy về hướng Lôi dực ngân lang tru lên.
Từng con yêu thú tụ tập ở trong sơn cốc, dưới tiếng Lôi dực ngân lang tru lên, cũng đều từ trong sơn cốc rời đi, bắt đầu tụ tập tới hướng Lôi dực ngân lang.
Lôi dực ngân lang và Cam Kiêu, chắc là đang tranh tài...
Địch Nhã Lan thân hình mềm nhũn, ngồi xuống tại chỗ, toàn thân đầy mồ hôi lạnh.
Chỉ cần kia Tam đầu khuyển đi đến phía trước mấy chục mét nữa, sơn động này tất nhiên sẽ bị bại lộ, một khi Tam đầu khuyển phát hiện sơn động này, yêu thú khác trong sơn cốc khẳng định cũng sẽ ồ ạt tiến vào.
Thật sự đến nước đó, ba người các nàng tuyệt đối trốn không thoát độc khẩu của yêu thú!
"Lan tỷ, tỷ không sao chứ?" Mục Ngữ Điệp cầm khăn tay dính máu, lau cái trán đầy mồ hôi, cũng dựa lưng vào vách tường ngồi xuống.
"Không sao." Địch Nhã Lan cười khẽ một chút, cảm thán nói: "Vận khí của húng ta thật đúng là tốt, nếu Lôi dực ngân lang không chú ý Dược vương Cam Kiêu, đột nhiên triệu hồi yêu thú tụ tập lại, sợ là chúng ta thật sự sẽ lành ít dữ nhiều."
"Ừm, vừa rồi ta cũng bị dọa chết khiếp." Mục Ngữ Điệp khuôn mặt xinh cũng có chút tái nhợt, buồn bã nói: "Ta cũng chuẩn bị cho việc tự sát."
"Không đến bước cuối cùng, không được có ý niệm này trong đầu."
Thạch Nham hừ một tiếng, đột nhiên mở mắt, nhíu mày nói: "Các ngươi nhàn rỗi vô sự, lục lọi trong túi trên sáu ngừơi kia, xem rốt cuộc bọn hắn từ trong động Lôi dực ngân lang trộm ra cái gì."
Ánh mắt Địch Nhã Lan sáng lên, tinh thần lại phấn chấn, thở nhẹ nói: "Không sai! Lôi dực ngân lang chính là yêu thú cấp bảy, ở U Ám sâm lâm chính là tồn tại cao nhất! Nghe nói nó có trí tuệ rất cao, ở U Ám sâm lâm giết không ít Võ Giả lợi hại, góp nhặt rất nhiều bảo vật của Võ Giả để trong động, thứ trộm ra từ trong động của nó, nhất định là bất phàm!"
"Ta nghe nói có phương pháp tu luyện của một loại vũ kỹ Linh cấp ..." Thạch Nham thản nhiên nói.
"A!" Địch Nhã Lan vẻ mặt tươi cười, đôi mắt hào quang rạng rỡ, "Vũ kỹ Linh cấp đúng là cực kỳ rất thưa thớt, ngay cả hoàng thất Liệt Hỏa đế quốc chúng ta, vũ kỹ Linh cấp cũng chỉ có năm loại mà thôi. Một loại phương pháp tu luyện của vũ kỹ Linh cấp, tuyệt đối là vô giá, thậm chí khả năng gây nên trường chém giết tranh đoạt của đại gia tộc."
"Các ngươi lục soát kỹ đi." Gật đầu, Thạch Nham như đăm chiêu một lần nữa nhắm mắt lại.
Hắn đương nhiên biết sự trân quý của vũ kỹ Linh cấp.
Trong Liệt Hỏa đế quốc, Thần Hữu đế quốc, Thương Minh, Võ Giả đột phá đến cảnh giới Địa Vị, Niết Bàn đại khái có khoảng trăm người, nhưng trong trăm người này, Võ Giả có được Linh cấp vũ kỹ, cũng chỉ có một phần tư!
Trong một phần tư người đó, còn có người tu luyện vũ kỹ Linh cấp là cùng loại.
Nghe nói, trong toàn bộ Liệt Hỏa đế quốc, Thần Hữu đế quốc, Thương Minh, hiện nay xuất hiện Linh cấp vũ kỹ cũng chỉ có mười tám loại!
Mà mỗi một loại Linh cấp vũ kỹ, đều ở trong tay các thế lực cường đại, hoặc là trên người cường giả, một số tên hoành hành một phương.
... Thí dụ như Thạch gia.
Thật ra Thạch gia có không ít các loại Phàm cấp, Huyền cấp, nhưng vũ kỹ Linh cấp lại chỉ có một loại, được gia chủ Thạch gia Thạch Kiên coi như trân bảo, ngay cả con cháu Thạch gia, cũng không biết hắn giấu loại vũ kỹ Linh cấp này ở nơi nào.
"Chúng ta thật sự là có được vận may cực lớn."
Trong mắt Địch Nhã Lan tràn đầy ý mừng, cao hứng phấn chấn tìm kiếm trong túi đầu lĩnh đại ca, một hồi đã mở tung cái túi.
Ngân quang chói lọi, đột nhiên từ trong túi phóng ra, thạch động vốn u ám, nhưng lại lập tức sáng ngời như ban ngày!
"Ồ!"
...