Chương 3
8.
Hôn ước là do tôi đơn phương huỷ bỏ.
Không lâu sau, Bùi Sơ Hoàn tìm các bác sĩ nước ngoài để chữa khỏi mắt cho tôi.
Tôi biết hắn chẳng qua chỉ không muốn bị ơn cứu mạng của tôi ràng buộc, không muốn có bất kì liên hệ gì với tôi nữa.
Mặc dù cảm xúc không ổn định nhưng tôi vẫn phối hợp với bác sĩ điều trị theo ý của hắn.
Về sau, tôi biết được vị bác sĩ này là người bạn Bùi Sơ Hoàn quen khi đi du học.
Anh ta tên Kỳ An, tuy trẻ tuổi nhưng đã là một bác sĩ ưu tú.
Anh ta không trực tiếp nói cho tôi biết có chữa khỏi được hay không, chỉ kiểm tra cho tôi ngày này qua ngày khác, giúp tôi điều chỉnh lại tâm trạng.
Bác sĩ Kỳ cũng sẽ nói với tôi về chuyện của Bùi Sơ Hoàn.
“Hôm qua, anh ta đã hỏi tôi về cô.”
Tôi giữ im lặng.
“Thật ra anh ta rất quan tâm đến tình trạng của cô.”
“Anh ta cũng nói vốn dĩ hai người là bạn tốt.”
Bạn tốt…
Tôi chỉ cười nhẹ
Lúc đó, giữa chúng tôi không có chuyện hôn nhân này. Tôi theo cha đến tiệc xã giao, gặp Bùi Sơ Hoàn. Chỉ cần một ánh mắt tôi đã nhận ra hắn.
Hắn xuất hiện trong thanh xuân của tôi, rồi lại biến mất hoàn toàn, khiến tôi yêu hắn nhiều năm như thế.
Sau này, khi trao đổi công việc với nhau nhiều hơn, chúng tôi cũng dần trở nên thân thuộc.
Hắn từng nói mình có một cảm giác đặc biệt với tôi, nói tôi rất hiểu suy nghĩ của hắn.
Tôi thiếu chút nữa đã bày tỏ tình cảm bấy lâu nay với hắn.
Mãi đến khi hai bên bàn chuyện kết hôn.
Cha mẹ nói hai chúng tôi rất xứng đôi. Lúc đó, tôi nghĩ nên cho hắn biết bí mật mà tôi cất giấu.
Nhưng tôi không nghĩ tới, sau khi biết chuyện kết hôn, Bùi Sơ Hoàn như biến thành một người khác.
Hắn thờ ơ nói là tôi hiểu lầm rồi, hắn chỉ coi tôi là một người bạn mà thôi.
Hiện tại tôi đã hiểu, hắn không phải là quên mất chuyện quá khứ, mà trong quá khứ của hắn không hề có tôi.
9.
Ngày ngày trôi qua, mắt tôi cũng không cải thiện được gì.
Bạn thân tôi – Tiểu Thu đưa tôi đến quán cà phê của cô ấy chơi, ôm một chú mèo đặt cạnh chân tôi.
Mèo con rất dễ thương, liên tục dụi vào chân tôi. Hiếm khi tôi nở nụ cười.
Tôi bảo Tiểu Thu đi làm việc, không cần để tâm đến tôi. Càng có người ở bên cạnh không rời nửa bước, tôi càng cảm thấy bản thân vô dụng.
Sau khi Tiểu Thu rời đi, đối diện tôi xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Cô ta nói với phục vụ: “Cho tôi một ly cà phê giống chị ấy.”
Giọng nói tràn đầy sức sống, khác hẳn với tôi.
“Chị Lạc Tinh, chị còn nhớ em không?”
“À, thật xin lỗi, em quên là chị không nhìn thấy gì.”
Tay tôi run lên.
“Em là Thẩm Doanh Doanh, chúng ta đã từng nói chuyện qua điện thoại rồi. Lâu rồi không gặp chị.”
Tôi cười: “Đúng vậy, lâu rồi không gặp.”
Cô ta nói: “Chị ơi, không phải chị còn giận vì chuyện của em và Sơ Hoàn chứ?”
Tôi lắc đầu: “Không việc gì phải tức giận cả.” Chỉ cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.
“À.” Cô ta cười nhẹ một tiếng: “Vậy tại sao chị còn vẫn qua lại với anh ấy?”
Tôi nhăn mặt: “Ý cô là gì?”
Cô ta nói: “Sơ Hoàn vẫn còn khá quan tâm đến đôi mắt của chị.”
“Cô có thể nói với anh ta, tôi không cần anh ta quan tâm.”
Nói xong, tôi không muốn có liên hệ gì với cô ta nữa, đứng lên đi tìm Tiểu Thu.
Thẩm Doanh Doanh tiến đến kéo tay tôi. Tôi rụt tay lại theo phản xạ, cô ta bỗng nhiên a lên một tiếng.
Tuy không nhìn thấy nhưng tôi cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Tôi chỉ thắc mắc tại sao một người có thể trở mặt nhanh như vậy.
Rõ ràng từng là bạn tốt của tôi, lại lặng lẽ cùng Bùi Sơ Hoàn yêu đương.
Bây giờ lại vì Bùi Sơ Hoàn mà đến khiêu khích tôi.
Rốt cuộc mặt nào là thật, mặt nào là giả?
10.
Sau đó, Bùi Sơ Hoàn không biết từ đâu chạy tới.
Tôi hơi á khẩu. Thủ đoạn thấp hèn như thế, tôi cũng không buồn giải thích.
Bùi Sơ Hoàn hỏi cô ta đã xảy ra chuyện gì. Thẩm Doanh Doanh ấm ức: “Em nhìn thấy đàn chị ngồi ở đây một mình, lo lắng cho mắt của chị ấy nên mới đến quan tâm một chút.”
“Có lẽ đàn chị vẫn còn giận, nhất thời kích động đẩy em. Không sao đâu.”
Bùi Sơ Hoàn gọi tên tôi, giọng nói nghe không rõ cảm xúc.
“Bạch Lạc Tinh, cô…”
Tôi nói: “Hai người có thể cách xa tôi một chút được không?”
Một kẻ mù như tôi có gì hay để mấy người xem chứ?
Bùi Sơ Hoàn đỡ Thẩm Doanh Doanh dậy, nói với tôi: “Doanh Doanh vô tội. Nếu tức giận, cô cứ trút lên tôi.”
Thật nực cười.
Đúng là yêu thương nhau thật đấy!
“Bùi Sơ Hoàn, nhìn xem Doanh Doanh của anh vô tội ra sao này.” Tiểu Thu đi tới: “Đây là đoạn ghi hình vừa nãy quay được trong cửa hàng, mời “thưởng thức.”
Máy quay đã thu được rõ ràng cảnh tôi “đẩy” Thẩm Doanh Doanh như thế nào. Bùi Sơ Hoàn xem xong, không nói nên lời một lúc lâu.
Màn biểu diễn của Thẩm Doanh Doanh bị lật tẩy, không thể lật lọng được nữa.
“Sơ Hoàn, hóa ra là lỗi của em. Là do em không đứng vững…”
Có lẽ cô ta nghĩ tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua nên cảm thấy không an toàn.
“Doanh Doanh, xin lỗi cô Bạch đi.” Bùi Sơ Hoàn nói.
Có lẽ giây phút đó Thẩm Doanh Doanh tỏ ra không thể tin được, ngập ngừng không chịu mở miệng.
Tôi cong môi mỉa mai: “Thôi khỏi. Chỉ cần sau này hai người đừng xuất hiện trước mặt tôi là được. Nếu không, tôi sẽ thật sự ra tay theo như mong muốn của cô ta.”
Hôn ước là do tôi đơn phương huỷ bỏ.
Không lâu sau, Bùi Sơ Hoàn tìm các bác sĩ nước ngoài để chữa khỏi mắt cho tôi.
Tôi biết hắn chẳng qua chỉ không muốn bị ơn cứu mạng của tôi ràng buộc, không muốn có bất kì liên hệ gì với tôi nữa.
Mặc dù cảm xúc không ổn định nhưng tôi vẫn phối hợp với bác sĩ điều trị theo ý của hắn.
Về sau, tôi biết được vị bác sĩ này là người bạn Bùi Sơ Hoàn quen khi đi du học.
Anh ta tên Kỳ An, tuy trẻ tuổi nhưng đã là một bác sĩ ưu tú.
Anh ta không trực tiếp nói cho tôi biết có chữa khỏi được hay không, chỉ kiểm tra cho tôi ngày này qua ngày khác, giúp tôi điều chỉnh lại tâm trạng.
Bác sĩ Kỳ cũng sẽ nói với tôi về chuyện của Bùi Sơ Hoàn.
“Hôm qua, anh ta đã hỏi tôi về cô.”
Tôi giữ im lặng.
“Thật ra anh ta rất quan tâm đến tình trạng của cô.”
“Anh ta cũng nói vốn dĩ hai người là bạn tốt.”
Bạn tốt…
Tôi chỉ cười nhẹ
Lúc đó, giữa chúng tôi không có chuyện hôn nhân này. Tôi theo cha đến tiệc xã giao, gặp Bùi Sơ Hoàn. Chỉ cần một ánh mắt tôi đã nhận ra hắn.
Hắn xuất hiện trong thanh xuân của tôi, rồi lại biến mất hoàn toàn, khiến tôi yêu hắn nhiều năm như thế.
Sau này, khi trao đổi công việc với nhau nhiều hơn, chúng tôi cũng dần trở nên thân thuộc.
Hắn từng nói mình có một cảm giác đặc biệt với tôi, nói tôi rất hiểu suy nghĩ của hắn.
Tôi thiếu chút nữa đã bày tỏ tình cảm bấy lâu nay với hắn.
Mãi đến khi hai bên bàn chuyện kết hôn.
Cha mẹ nói hai chúng tôi rất xứng đôi. Lúc đó, tôi nghĩ nên cho hắn biết bí mật mà tôi cất giấu.
Nhưng tôi không nghĩ tới, sau khi biết chuyện kết hôn, Bùi Sơ Hoàn như biến thành một người khác.
Hắn thờ ơ nói là tôi hiểu lầm rồi, hắn chỉ coi tôi là một người bạn mà thôi.
Hiện tại tôi đã hiểu, hắn không phải là quên mất chuyện quá khứ, mà trong quá khứ của hắn không hề có tôi.
9.
Ngày ngày trôi qua, mắt tôi cũng không cải thiện được gì.
Bạn thân tôi – Tiểu Thu đưa tôi đến quán cà phê của cô ấy chơi, ôm một chú mèo đặt cạnh chân tôi.
Mèo con rất dễ thương, liên tục dụi vào chân tôi. Hiếm khi tôi nở nụ cười.
Tôi bảo Tiểu Thu đi làm việc, không cần để tâm đến tôi. Càng có người ở bên cạnh không rời nửa bước, tôi càng cảm thấy bản thân vô dụng.
Sau khi Tiểu Thu rời đi, đối diện tôi xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Cô ta nói với phục vụ: “Cho tôi một ly cà phê giống chị ấy.”
Giọng nói tràn đầy sức sống, khác hẳn với tôi.
“Chị Lạc Tinh, chị còn nhớ em không?”
“À, thật xin lỗi, em quên là chị không nhìn thấy gì.”
Tay tôi run lên.
“Em là Thẩm Doanh Doanh, chúng ta đã từng nói chuyện qua điện thoại rồi. Lâu rồi không gặp chị.”
Tôi cười: “Đúng vậy, lâu rồi không gặp.”
Cô ta nói: “Chị ơi, không phải chị còn giận vì chuyện của em và Sơ Hoàn chứ?”
Tôi lắc đầu: “Không việc gì phải tức giận cả.” Chỉ cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.
“À.” Cô ta cười nhẹ một tiếng: “Vậy tại sao chị còn vẫn qua lại với anh ấy?”
Tôi nhăn mặt: “Ý cô là gì?”
Cô ta nói: “Sơ Hoàn vẫn còn khá quan tâm đến đôi mắt của chị.”
“Cô có thể nói với anh ta, tôi không cần anh ta quan tâm.”
Nói xong, tôi không muốn có liên hệ gì với cô ta nữa, đứng lên đi tìm Tiểu Thu.
Thẩm Doanh Doanh tiến đến kéo tay tôi. Tôi rụt tay lại theo phản xạ, cô ta bỗng nhiên a lên một tiếng.
Tuy không nhìn thấy nhưng tôi cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Tôi chỉ thắc mắc tại sao một người có thể trở mặt nhanh như vậy.
Rõ ràng từng là bạn tốt của tôi, lại lặng lẽ cùng Bùi Sơ Hoàn yêu đương.
Bây giờ lại vì Bùi Sơ Hoàn mà đến khiêu khích tôi.
Rốt cuộc mặt nào là thật, mặt nào là giả?
10.
Sau đó, Bùi Sơ Hoàn không biết từ đâu chạy tới.
Tôi hơi á khẩu. Thủ đoạn thấp hèn như thế, tôi cũng không buồn giải thích.
Bùi Sơ Hoàn hỏi cô ta đã xảy ra chuyện gì. Thẩm Doanh Doanh ấm ức: “Em nhìn thấy đàn chị ngồi ở đây một mình, lo lắng cho mắt của chị ấy nên mới đến quan tâm một chút.”
“Có lẽ đàn chị vẫn còn giận, nhất thời kích động đẩy em. Không sao đâu.”
Bùi Sơ Hoàn gọi tên tôi, giọng nói nghe không rõ cảm xúc.
“Bạch Lạc Tinh, cô…”
Tôi nói: “Hai người có thể cách xa tôi một chút được không?”
Một kẻ mù như tôi có gì hay để mấy người xem chứ?
Bùi Sơ Hoàn đỡ Thẩm Doanh Doanh dậy, nói với tôi: “Doanh Doanh vô tội. Nếu tức giận, cô cứ trút lên tôi.”
Thật nực cười.
Đúng là yêu thương nhau thật đấy!
“Bùi Sơ Hoàn, nhìn xem Doanh Doanh của anh vô tội ra sao này.” Tiểu Thu đi tới: “Đây là đoạn ghi hình vừa nãy quay được trong cửa hàng, mời “thưởng thức.”
Máy quay đã thu được rõ ràng cảnh tôi “đẩy” Thẩm Doanh Doanh như thế nào. Bùi Sơ Hoàn xem xong, không nói nên lời một lúc lâu.
Màn biểu diễn của Thẩm Doanh Doanh bị lật tẩy, không thể lật lọng được nữa.
“Sơ Hoàn, hóa ra là lỗi của em. Là do em không đứng vững…”
Có lẽ cô ta nghĩ tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua nên cảm thấy không an toàn.
“Doanh Doanh, xin lỗi cô Bạch đi.” Bùi Sơ Hoàn nói.
Có lẽ giây phút đó Thẩm Doanh Doanh tỏ ra không thể tin được, ngập ngừng không chịu mở miệng.
Tôi cong môi mỉa mai: “Thôi khỏi. Chỉ cần sau này hai người đừng xuất hiện trước mặt tôi là được. Nếu không, tôi sẽ thật sự ra tay theo như mong muốn của cô ta.”