Chương 134
=============
Thẩm Hòe Tự không nói nữa, bởi vì anh đã chú ý đến vành mắt phiếm hồng của Kỷ Xuân Sơn.
Nhạc nền khởi động quen thuộc vang lên, Kỷ Xuân Sơn ấn bàn phím tìm được hộp lưu trữ tin nhắn. Thao tác bấm của hắn không quá thuần thục, chiếc điện thoại này dùng hệ điều hành Symbian, đối với thời đại bây giờ đã dần trở nên xa lạ.
Tin nhắn đầu tiên hắn trao đổi với Thẩm Hòe Tự là vào ngày 23 tháng 5 năm 2009, lúc 7 giờ 19 phút.
Nội dung tin nhắn là: [ Mấy giờ thì tôi qua được? ]
Nửa tiếng sau Thẩm Hòe Tự trả lời: [ Lúc nào cũng được. ]
Đầu ngón tay Kỷ Xuân Sơn vuốt ve lên hàng chữ trên màn hình. Đó là ngày thứ hai sau khi bọn họ chính thức hẹn hò, cũng là lần đầu tiên hắn đến nhà Thẩm Hòe Tự dạy phụ đạo vật lý cho anh.
Tin nhắn qua lại giữa hai người thật ra không nhiều, năm đó thời gian ở bên nhau quá ngắn ngủi, lại suốt ngày dính lấy nhau nên nội dung tin nhắn phần lớn toàn là Đi đến đâu rồi, Đã về đến nhà chưa, Mấy giờ mới tới, không có quá nhiều nội dung thực chất.
Kỷ Xuân Sơn nhanh chóng lướt xuống ba tin nhắn cuối cùng.
[ Xin lỗi cậu. ]
[ Chân tôi khỏi hẳn rồi, cậu không cần đưa đón tôi đi học nữa đâu. ]
[ Tiểu Tự, tôi khó chịu quá. ]
Nhịp thở Kỷ Xuân Sơn trở nên nặng nề, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng rồi một bàn tay hữu lực lập tức nắm lấy bàn tay trái đang đặt trên đùi hắn.
"Đừng đọc nữa." Thẩm Hòe Tự vươn tay kia ra che màn hình di động lại.
Kỷ Xuân Sơn điều chỉnh lại hơi thở, nói một câu "Không sao" rồi lại giơ điện thoại lên, rời khỏi giao diện hộp thư tin nhắn.
Hắn bấm đến vị trí album ảnh, ngón tay dừng trên phím bấm rất lâu, cuối cùng như đã hạ quyết tâm dùng sức ấn xuống.
Thẩm Hòe Tự sửng sốt nhìn màn hình.
Kỷ Xuân Sơn lại mừng rỡ nở nụ cười nhẹ nhõm.
"Cho em xem cái này này..." Hắn đặt điện thoại vào tay Thẩm Hòe Tự, "Những bức hình quý giá từ mười ba năm trước."
Nokia N95 năm đó rất xứng đáng với danh hiệu "ông hoàng điện thoại". Thời điểm loại máy này mở bán, chiếc iPhone đầu tiên vẫn chưa ra mắt trên thị trường, giá cả hơi đắt một chút nhưng vẫn ăn điểm và được chào đón nhiệt liệt nhờ chức năng đa phương tiện rất mạnh mẽ. Bên thân máy trang bị nút chụp ảnh, mang lại cho người dùng cảm giác như đang dùng máy ảnh thật sự.
Phải biết rằng, đến năm 2010 khi iPhone 4 ra mắt cũng chỉ được trang bị camera 5 megapixel, mặc dù có một khoảng cách nhất định giữa hiệu ứng chụp ảnh so với iPhone 4, nhưng vào thời điểm đó, khả năng chụp ảnh của N95 chắc chắn thuộc hàng tốt nhất.
Chiếc N95 này không phụ với cấu hình phần cứng đi trước thời đại, đã ghi lại xuất sắc hình ảnh của một cậu thiếu niên mười bảy tuổi.
Ở thời khắc này, Thẩm Hòe Tự mới hoàn toàn ý thức được trình độ chậm tiêu của bản thân. Trong chiếc điện thoại cũ kỹ của Kỷ Xuân Sơn chỉ toàn là hình chụp của anh.
Thẩm Hòe Tự làm bài tập, Thẩm Hòe Tự đang ngẩn người, đang chơi bóng, đang đi đường, đang cười ngây ngô, đang ăn gì đó hoặc đang nói chuyện với các bạn cùng lớp. Thậm chí còn có mấy tấm ảnh chụp chính diện anh đang chào hỏi Kỷ Xuân Sơn.
Kỷ Xuân Sơn chụp anh đến mấy chục bức ảnh, thế mà anh không hề phát hiện ra một lần nào.
"Em chẳng thay đổi bao nhiêu cả." Kỷ Xuân Sơn nghiêng đầu xem cùng anh, giở giọng trêu, "Có lén chạy đi phẫu thuật thẩm mỹ không đấy?"
Thẩm Hòe Tự không đáp, chỉ yên lặng bấm xem từng bức ảnh. Có vài tấm nhìn vào vẫn loáng thoáng nhớ được chút cảnh tượng ngày hôm ấy, nhưng đại đa số đều không có ấn tượng gì nhiều.
"Thức ăn sắp nguội rồi." Đột nhiên Kỷ Chấn Hoa lên tiếng.
"Hai đứa đừng xem nữa, ăn cơm trước đi đã." Vương Thục Lan đứng lên, nhấc đĩa cá trên bàn, nhíu mày nhìn Kỷ Xuân Sơn, "Để mẹ đi hâm lại một chút."
Kỷ Xuân Sơn nháy mắt đã đọc hiểu ánh mắt của Vương Thục Lan.
"Thôi đừng xem nữa, muốn xem lúc nào mà chẳng được. Dù sao..." Hắn rút khăn giấy lau sạch những giọt nước mắt không biết trào ra từ lúc nào trên mặt Thẩm Hòe Tự, "Tất cả phần hồi ức kia đều ở trong này cả rồi."
Hắn tịch thu điện thoại từ tay Thẩm Hòe Tự nhét vào túi quần, mỉm cười xoa đầu anh: "Nếu em xem chưa đủ, di động bây giờ của tôi vẫn còn nữa."
- -------------------
Lời tác giả:
Tiểu Tự thích ngâm thơ giống ba.
Tinh Tinh thích chụp ảnh giống mẹ.
Thẩm Hòe Tự không nói nữa, bởi vì anh đã chú ý đến vành mắt phiếm hồng của Kỷ Xuân Sơn.
Nhạc nền khởi động quen thuộc vang lên, Kỷ Xuân Sơn ấn bàn phím tìm được hộp lưu trữ tin nhắn. Thao tác bấm của hắn không quá thuần thục, chiếc điện thoại này dùng hệ điều hành Symbian, đối với thời đại bây giờ đã dần trở nên xa lạ.
Tin nhắn đầu tiên hắn trao đổi với Thẩm Hòe Tự là vào ngày 23 tháng 5 năm 2009, lúc 7 giờ 19 phút.
Nội dung tin nhắn là: [ Mấy giờ thì tôi qua được? ]
Nửa tiếng sau Thẩm Hòe Tự trả lời: [ Lúc nào cũng được. ]
Đầu ngón tay Kỷ Xuân Sơn vuốt ve lên hàng chữ trên màn hình. Đó là ngày thứ hai sau khi bọn họ chính thức hẹn hò, cũng là lần đầu tiên hắn đến nhà Thẩm Hòe Tự dạy phụ đạo vật lý cho anh.
Tin nhắn qua lại giữa hai người thật ra không nhiều, năm đó thời gian ở bên nhau quá ngắn ngủi, lại suốt ngày dính lấy nhau nên nội dung tin nhắn phần lớn toàn là Đi đến đâu rồi, Đã về đến nhà chưa, Mấy giờ mới tới, không có quá nhiều nội dung thực chất.
Kỷ Xuân Sơn nhanh chóng lướt xuống ba tin nhắn cuối cùng.
[ Xin lỗi cậu. ]
[ Chân tôi khỏi hẳn rồi, cậu không cần đưa đón tôi đi học nữa đâu. ]
[ Tiểu Tự, tôi khó chịu quá. ]
Nhịp thở Kỷ Xuân Sơn trở nên nặng nề, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng rồi một bàn tay hữu lực lập tức nắm lấy bàn tay trái đang đặt trên đùi hắn.
"Đừng đọc nữa." Thẩm Hòe Tự vươn tay kia ra che màn hình di động lại.
Kỷ Xuân Sơn điều chỉnh lại hơi thở, nói một câu "Không sao" rồi lại giơ điện thoại lên, rời khỏi giao diện hộp thư tin nhắn.
Hắn bấm đến vị trí album ảnh, ngón tay dừng trên phím bấm rất lâu, cuối cùng như đã hạ quyết tâm dùng sức ấn xuống.
Thẩm Hòe Tự sửng sốt nhìn màn hình.
Kỷ Xuân Sơn lại mừng rỡ nở nụ cười nhẹ nhõm.
"Cho em xem cái này này..." Hắn đặt điện thoại vào tay Thẩm Hòe Tự, "Những bức hình quý giá từ mười ba năm trước."
Nokia N95 năm đó rất xứng đáng với danh hiệu "ông hoàng điện thoại". Thời điểm loại máy này mở bán, chiếc iPhone đầu tiên vẫn chưa ra mắt trên thị trường, giá cả hơi đắt một chút nhưng vẫn ăn điểm và được chào đón nhiệt liệt nhờ chức năng đa phương tiện rất mạnh mẽ. Bên thân máy trang bị nút chụp ảnh, mang lại cho người dùng cảm giác như đang dùng máy ảnh thật sự.
Phải biết rằng, đến năm 2010 khi iPhone 4 ra mắt cũng chỉ được trang bị camera 5 megapixel, mặc dù có một khoảng cách nhất định giữa hiệu ứng chụp ảnh so với iPhone 4, nhưng vào thời điểm đó, khả năng chụp ảnh của N95 chắc chắn thuộc hàng tốt nhất.
Chiếc N95 này không phụ với cấu hình phần cứng đi trước thời đại, đã ghi lại xuất sắc hình ảnh của một cậu thiếu niên mười bảy tuổi.
Ở thời khắc này, Thẩm Hòe Tự mới hoàn toàn ý thức được trình độ chậm tiêu của bản thân. Trong chiếc điện thoại cũ kỹ của Kỷ Xuân Sơn chỉ toàn là hình chụp của anh.
Thẩm Hòe Tự làm bài tập, Thẩm Hòe Tự đang ngẩn người, đang chơi bóng, đang đi đường, đang cười ngây ngô, đang ăn gì đó hoặc đang nói chuyện với các bạn cùng lớp. Thậm chí còn có mấy tấm ảnh chụp chính diện anh đang chào hỏi Kỷ Xuân Sơn.
Kỷ Xuân Sơn chụp anh đến mấy chục bức ảnh, thế mà anh không hề phát hiện ra một lần nào.
"Em chẳng thay đổi bao nhiêu cả." Kỷ Xuân Sơn nghiêng đầu xem cùng anh, giở giọng trêu, "Có lén chạy đi phẫu thuật thẩm mỹ không đấy?"
Thẩm Hòe Tự không đáp, chỉ yên lặng bấm xem từng bức ảnh. Có vài tấm nhìn vào vẫn loáng thoáng nhớ được chút cảnh tượng ngày hôm ấy, nhưng đại đa số đều không có ấn tượng gì nhiều.
"Thức ăn sắp nguội rồi." Đột nhiên Kỷ Chấn Hoa lên tiếng.
"Hai đứa đừng xem nữa, ăn cơm trước đi đã." Vương Thục Lan đứng lên, nhấc đĩa cá trên bàn, nhíu mày nhìn Kỷ Xuân Sơn, "Để mẹ đi hâm lại một chút."
Kỷ Xuân Sơn nháy mắt đã đọc hiểu ánh mắt của Vương Thục Lan.
"Thôi đừng xem nữa, muốn xem lúc nào mà chẳng được. Dù sao..." Hắn rút khăn giấy lau sạch những giọt nước mắt không biết trào ra từ lúc nào trên mặt Thẩm Hòe Tự, "Tất cả phần hồi ức kia đều ở trong này cả rồi."
Hắn tịch thu điện thoại từ tay Thẩm Hòe Tự nhét vào túi quần, mỉm cười xoa đầu anh: "Nếu em xem chưa đủ, di động bây giờ của tôi vẫn còn nữa."
- -------------------
Lời tác giả:
Tiểu Tự thích ngâm thơ giống ba.
Tinh Tinh thích chụp ảnh giống mẹ.