Chương 27: "Cứu tôi với..."
Nam sinh đã chết.
Có lẽ là ba tuần trước, cũng có thể là bốn tuần trước, Hứa Trì không nhớ rõ.
Một đêm nọ, cậu ta nhảy từ trên tòa nhà xuống. Thi thể được bảo vệ tìm thấy trong bồn hoa, nằm sõng soài dưới đất, mắt mở trừng trừng – không có bằng chứng nào cho thấy nạn nhân đã bị sát hại.
Ông bố vừa mới cưới tình nhân và bà mẹ ngoại tình của cậu ta đều dửng dưng với chuyện này. Bởi vậy nên cuộc đời của một chàng trai trẻ cứ thế bị chôn vùi trong cát bụi, còn đơn giản hơn cả việc lau sạch vết máu dính trên gạch.
Sau khi thiếu niên qua đời, cuộc sống vẫn tiếp diễn như thường lệ. Hậu quả duy nhất cậu để lại là những câu chuyện ma kỳ quái trong trường. Những người bạn cùng lớp chưa bao giờ để ý cậu khi còn sống, giờ đây lại đặc biệt quan tâm đến cậu sau khi chết. Thậm chí còn có người nói đã nhìn thấy hồn ma của chàng trai, chỉ là sau đó hành động này đã bị đưa lên bảng kỷ luật của trường với tội danh cố tình gây sự chú ý.
Một cơn gió thổi qua, tờ giấy phạt dán trên bảng tung bay xào xạc. Song, sang đến tuần thứ hai, nó đã bị lu mờ bởi tin vui đội tuyển cấp trường đạt huy chương vàng môn toán.
Có lẽ đây cũng chính là gợn sóng cuối cùng do cuộc đời của một cậu bé bị mọi người ruồng bỏ gây nên.
"... Điện thoại, máy tính bảng, đồ trang điểm, sách truyện đều không được mang theo, một khi bị phát hiện sẽ tịch thu ngay lập tức. Nếu tái phạm sẽ xử lý theo nội quy của nhà trường. Học sinh không được gọi đồ ăn ngoài; sáu giờ mỗi sáng phải ra sân chạy bộ; từ mười hai giờ đến một giờ là thời gian ngủ trưa; tan học lúc năm rưỡi chiều; tiết tự học sẽ bắt đầu lúc sáu giờ chiều, kết thúc lúc mười một giờ ba mươi tối; đúng mười hai giờ ký túc xá tắt đèn."
"Mỗi tuần có bài kiểm tra tuần, mỗi tháng có bài kiểm tra tháng, chỗ ngồi được sắp xếp dựa theo kết quả đạt được. Tôi mặc kệ các cô cậu trước đây học ở trường làng nào, vào Minh Hoa rồi thì phải bỏ ngay cái tác phong ngu ngốc này đi. Con gái không được để tóc dài quá tai, con trai không được ngồi vắt chéo chân! Bố mẹ các cô cậu đã phải đầu tư tiền bạc, giành giật mối quan hệ để cho các cô cậu vào đây học. Nếu biết xấu hổ thì hãy nghiêm khắc với chính mình, chăm chỉ học tập, đừng làm mất mặt bố mẹ và trường cấp ba Minh Hoa của chúng ta!"
"Cô, là cô đấy! Xị cái mặt ra làm gì? Phải biết ngôi trường này chịu thu nhận thứ rác rưởi như cô đã là may mắn lắm rồi." Sau khi bị ả giám thị chỉ điểm, một người chơi nữ vội vàng cúi gằm mặt, "Tôi không cần biết các cô cậu là hoàng tử hay công chúa gì, vào Minh Hoa thì phải tuân theo nội quy của Minh Hoa, nghe rõ chưa?"
Người chơi ngơ ngác nhìn nhau, sau hồi lâu, một giọng nữ vang lên: "Rõ."
"Nói to lên!"
"Rõ!"
Cái mồm độc địa của ả giám thị cuối cùng cũng nở một nụ cười. Ả hả hê nhìn xuống đám học sinh mới chuyển trường như nắm toàn quyền quyết định số phận của bọn họ trong tay. Đoạn, người phụ nữ liếc nhìn đồng hồ, lông mày nhíu lại như lòng sông khô cạn, "Gần chín giờ bốn mươi rồi, đúng mười giờ tiết ba bắt đầu. Bây giờ các cô cậu theo tôi đến lớp B năm ba."
Nói xong, ả hiên ngang bước về phía tòa nhà giảng dạy, tiếng giày cao gót vang lên âm thanh "cạch cạch". Người chơi vội vàng đi theo ả. Một cậu trai trong số đó khẽ thì thầm với đồng đội: "Má, bà cô này đáng sợ quá."
"Cố chịu đi, chỉ mất một tháng thôi, còn chưa bắt đầu đâu." Người thanh niên bên cạnh trả lời.
"Vậy tại sao nhiệm vụ lần này lại mơ hồ như vậy? Vào trường cấp ba Minh Hoa, điều tra những sự việc bí ẩn, ngăn chặn vụ thảm sát trước khi nó xảy ra... Không có manh mối cụ thể nào."
"Còn cả tháng để tìm hiểu mà, đừng lo, ba chúng ta hợp lại nhất định sẽ giải quyết được thôi..." Chàng trai an ủi đối phương rồi quay sang nhìn cô gái bên cạnh.
Cậu trai nghe xong liền dịu lại một chút, nhưng cô gái lại sờ mái tóc dài ngang tai, bày ra vẻ mặt mờ mịt.
Cô nhìn bóng lưng của ả giám thị, quay lại nhỏ giọng hỏi: "Nhưng mà, lần này không phải có tổng cộng bốn người chơi sao?"
"Bốn người?"
"Trước khi bị dịch chuyển đến đây, quả thực có bốn người đứng ở mảnh đất hoang đó. Ba người chúng ta, và một anh trai khá xinh đẹp... Tôi còn nói chuyện với anh ấy một lúc."
Người thanh niên cau mày. Cậu trai dường như cũng vừa nhớ ra bèn vội kêu lên: "Đúng rồi, tôi cũng nhớ có một người, anh ấy đi đâu rồi?"
"Ở phía sau to nhỏ cái gì đấy!" Ả giám thị hét lên như thể mọc mắt từ đằng sau, "Cô Diệu, cô lại đây."
Bước ra từ lớp B năm ba là một người phụ nữ trung niên với vẻ ngoài nghiêm khắc. Cô có cặp mắt xếch, con ngươi nhỏ, gợi ấn tượng sắc sảo thông minh. Cô liếc nhìn ba người, sau đó đẩy gọng kính hỏi giám thị: "Lần này không phải có bốn học sinh sao?"
"Mới có ba thôi, còn đứa kia không biết chạy đi đâu rồi." Giám thị đáp.
Người phụ nữ trung niên hiển nhiên không quan tâm đến điều này, cô phủi bụi phấn trên tay rồi nói với ba người: "Vào đi."
Sau lưng cô là phòng học của lớp B năm ba. Học sinh trong bộ đồng phục màu xanh trắng đều đang cúi đầu tập trung làm bài. Dù được trang bị đèn thắp sáng rực rỡ nhưng bầu không khí vẫn vô cùng nặng nề.
Rèm nhung bị gió thổi bay, mây đen dày đặc ngoài cửa sổ như báo hiệu một cơn bão sắp đến.
Đúng lúc này, một chiếc xe ba bánh* dừng trước cổng trường, cách lớp B chỉ vài trăm mét.
Một người đàn ông trung niên mặc bộ âu phục tồi tàn bước xuống xe. Sau khi xuất trình giấy tờ tùy thân với bảo vệ, gã chỉnh lại trang phục tóc tai rồi tiến vào trong.
Điểm đến của gã là văn phòng chủ nhiệm trên tầng ba của tòa nhà hành chính. Tuy nhiên, sau khi đi qua một chỗ nào đó đến lần thứ ba, gã cuối cùng cũng nhận ra một sự thật tuyệt vọng rằng...
Gã đã bị lạc đường.
Người đàn ông ngó trái ngó phải, cuối cùng bắt gặp một cái bóng trong vườn cây. Nhìn từ phía sau, người này ước chừng khoảng hai mươi tuổi, mặc áo bảo vệ, tay đang cầm chiếc xẻng nhỏ như đang đào thứ gì đó.
Có vẻ là nhân viên trong trường.
"Cậu gì ơi," Người đàn ông không chút nghi ngờ bước tới, "Tòa hành chính ở đâu vậy?"
Càng đến gần, gã mới nhận thấy vai của đối phương đang không ngừng chuyển động, tựa như phải dùng rất nhiều sức.
Bị lưng che khuất, người đàn ông không thể nhìn thấy thứ mà chàng trai đang đào. Nghe xong câu hỏi, người nọ ngẩng đầu, liếc đôi con ngươi đen láy ra sau: "Chú là ai?"
"Tôi là giáo viên dạy thay mới ở đây." Gã đáp.
Nghe xong câu trả lời, chàng trai trẻ cắm xẻng xuống đất, sau đó đứng dậy quay người đối mặt với gã. Khung cảnh phía sau càng vì hành động này mà bị làm cho che khuất. Bấy giờ, người đàn ông trung niên mới nhận ra, đối phương có vẻ khá đẹp trai. Chỉ là trong đôi mắt đang hướng lên đó, chẳng có gì ngoài sự nghi ngờ.
"Chú nói chú là giáo viên? Vậy tại sao tôi chưa từng gặp qua hay nghe tên chú? Đừng nói là chú muốn lẻn vào đây để trộm đồ đấy nhé? Tháng này tôi đã bắt được mấy người như chú rồi." Thanh niên chất vấn rồi lấy ra điện thoại, "Nếu chú không chịu khai thật thì để tôi báo cảnh sát!"
"Tôi thật sự là giáo viên dạy thay!" Người đàn ông bị đối phương nắm chặt cổ tay, khóc không ra nước mắt, "Tôi đến dạy cho lớp F năm ba, bởi giáo viên trước đó đã bị chèn ép tới nỗi phải nhập viện. Cậu xem, đây là giấy tờ tùy thân và chứng chỉ của tôi..."
Dưới sự nghi ngờ của một thanh niên trông giống bảo vệ, gã đàn ông nhanh chóng giải thích lai lịch của mình. Người nọ sau khi xem xong thông tin liền trầm ngâm gật đầu: "Có vẻ là thật... Người nhà giáo nhỉ."
"Đúng vậy."
"Được rồi, vậy để tôi dẫn chú đến tòa nhà hành chính."
"Ừm, cảm ơn cậu nhé." Người đàn ông vội vàng nói. Thấy chàng trai nhún vai đi phía trước, gã tò mò hỏi: "Cậu là người làm vườn trong trường à? Hay là bảo vệ?"
"Ừm... Đại loại vậy. Theo một nghĩa nào đó."
Đại loại vậy? Có chút hoang mang, gã đàn ông lại hỏi tiếp: "Vừa rồi cậu đào cái gì trong vườn vậy?"
Một cơn gió lạnh thổi qua, lá cây đung đưa xào xạc. Người đang đi phía trước bỗng nhiên dừng lại.
Thanh niên chậm rãi quay đầu, trầm giọng trả lời: "Đào người... À nhầm, cứu người."
Đào, đào người?
Nói xong câu này, chàng trai lại tiếp tục sải bước mà không ngoảnh đầu.
Sự thản nhiên đến rợn người trong lời nói của cậu ta khiến người đàn ông trung niên dựng hết cả tóc gáy.
... Ý gì vậy chứ?
"Nhân tiện, để tốt cho chú," Chàng trai lạnh lùng nói, "Đừng quay đầu lại."
Đừng quay đầu? Tại sao?
Mặc dù trực giác đang không ngừng kêu gào người đàn ông đừng nên tìm hiểu sâu hơn, nhưng gã vẫn không kìm được sự tò mò nhìn về phía khu vườn mù mịt đằng sau.
Sâu bên trong, nơi chàng trai từng đào.
Không thấy thì không sao, nhưng vừa liếc mắt một cái, máu trong người gã như đông cứng lại!
Dưới lớp đất, mơ hồ có một cái đầu!
Và thứ mà chàng trai tùy tiện ném sang một bên, không phải là cái xẻng, mà là...
Một cánh tay cứng ngắc!!
"Á!"
Người đàn ông trung niên hét toáng lên. Gã vừa định bỏ chạy thì vô tình vấp phải cục đá, cả người cứ thế ngã nhào xuống đất.
"Không.. Không..." Nhìn người thanh niên đang giơ tay từng bước tiến lại gần, gã nức nở kêu, "Đừng, đừng..."
"Đừng giết tôi!"
Sau tiếng kêu này, người đàn ông ngất lịm đi.
Lâm Hòe đang đứng trước mặt gã:...
Năm phút trước, mặc dù đã nhận ra đống bằng của người này là giả, nhưng y vẫn không có ý định hù dọa đối phương, y chỉ đơn giản muốn đưa tay đỡ gã dậy thôi.
Vậy mà không ngờ người này lại ngất đi thật.
"Thân là nhân vật chính, phải gánh chịu sự hiểu lầm và nỗi sợ hãi mà người bình thường không thể chịu được." Y tự an ủi, "Mình đã sớm quen với chuyện này rồi."
Lâm Hòe xinh đẹp mạnh mẽ đỡ người đàn ông ngồi lên chiếc ghế dài, sau đó quay người tiếp tục đi về phía khu vườn.
Sâu bên trong, có một cái xác khô đang bị chôn dưới lớp đất badan, tròng mắt vẫn còn đảo liên hồi. Khoảnh khắc gặp lại Lâm Hòe, ả sợ hãi rống lên.
Bên cạnh ả còn có cánh tay vừa mới bị y bẻ gãy.
Về chuyện này thì phải truy ngược lại nửa tiếng trước.
Lúc đó, khi ba người chơi còn lại tiến vào trường học, thì Lâm Hòe, người có chút ám ảnh cưỡng chế về việc phải nắm rõ địa hình, đã bí mật lẻn ra ngoài, sau đó tình cờ nghe thấy tiếng khóc phát ra từ phía khu vườn.
Tựa như âm thanh của một cô gái, u ám thê lương, liên tục lặp lại "Cứu tôi với", "Cứu tôi với".
Có chút tò mò, y tiến vào vườn cây rồi được âm thanh thút thít chỉ đường đến bãi đất trước mặt.
"Cô ở đâu vậy?" Y bày ra dáng vẻ ngây thơ, sau đó lo lắng hô to, "Tôi tới cứu cô!"
"Tôi, tôi không thể cử động được..." Cô gái vẫn đang khóc lóc, "Cứu tôi với, để tôi..."
Khi Lâm Hòe còn đang ngó nhìn xung quanh, thì một bàn tay nhợt nhạt đã bất chợt thò lên từ dưới đất tóm lấy cổ chân y.
Quỷ nữ dùng sức kéo y xuống rồi cười ré lên: "Kéo tôi lên với! Tôi đang bị chôn dưới này!"
Ả còn vô cùng chờ mong tên người chơi này sẽ sợ hãi hét lên, song, chàng trai vẫn chỉ đứng đó, không nhúc nhích.
Y cúi đầu, cách lớp đất đối mắt với ả.
Tựa như Friedrich và Albrecht nhìn nhau qua lớp băng vậy*.
Sau đó, y mỉm cười.
"Đáng lẽ cô phải nói sớm hơn chứ." Y lên tiếng, "Để tôi cứu cô."
Sau đó là cảnh tượng mà người đàn ông trung niên nhìn thấy.
Lâm Hòe "giúp" quỷ nữ chặt đứt cánh tay, sau đó y lại cầm chính bộ phận đứt lìa này, kiên nhẫn từng chút một...
Đào đối phương ra khỏi mặt đất.
Trong khoảng thời gian này, để ngăn con quỷ "cảm ơn" mình quá nhiều, Lâm Hòe còn sẵn sàng làm việc tốt không để lại tên tuổi bằng cách dùng đất nhồi đầy miệng ả.
Có lẽ là ba tuần trước, cũng có thể là bốn tuần trước, Hứa Trì không nhớ rõ.
Một đêm nọ, cậu ta nhảy từ trên tòa nhà xuống. Thi thể được bảo vệ tìm thấy trong bồn hoa, nằm sõng soài dưới đất, mắt mở trừng trừng – không có bằng chứng nào cho thấy nạn nhân đã bị sát hại.
Ông bố vừa mới cưới tình nhân và bà mẹ ngoại tình của cậu ta đều dửng dưng với chuyện này. Bởi vậy nên cuộc đời của một chàng trai trẻ cứ thế bị chôn vùi trong cát bụi, còn đơn giản hơn cả việc lau sạch vết máu dính trên gạch.
Sau khi thiếu niên qua đời, cuộc sống vẫn tiếp diễn như thường lệ. Hậu quả duy nhất cậu để lại là những câu chuyện ma kỳ quái trong trường. Những người bạn cùng lớp chưa bao giờ để ý cậu khi còn sống, giờ đây lại đặc biệt quan tâm đến cậu sau khi chết. Thậm chí còn có người nói đã nhìn thấy hồn ma của chàng trai, chỉ là sau đó hành động này đã bị đưa lên bảng kỷ luật của trường với tội danh cố tình gây sự chú ý.
Một cơn gió thổi qua, tờ giấy phạt dán trên bảng tung bay xào xạc. Song, sang đến tuần thứ hai, nó đã bị lu mờ bởi tin vui đội tuyển cấp trường đạt huy chương vàng môn toán.
Có lẽ đây cũng chính là gợn sóng cuối cùng do cuộc đời của một cậu bé bị mọi người ruồng bỏ gây nên.
"... Điện thoại, máy tính bảng, đồ trang điểm, sách truyện đều không được mang theo, một khi bị phát hiện sẽ tịch thu ngay lập tức. Nếu tái phạm sẽ xử lý theo nội quy của nhà trường. Học sinh không được gọi đồ ăn ngoài; sáu giờ mỗi sáng phải ra sân chạy bộ; từ mười hai giờ đến một giờ là thời gian ngủ trưa; tan học lúc năm rưỡi chiều; tiết tự học sẽ bắt đầu lúc sáu giờ chiều, kết thúc lúc mười một giờ ba mươi tối; đúng mười hai giờ ký túc xá tắt đèn."
"Mỗi tuần có bài kiểm tra tuần, mỗi tháng có bài kiểm tra tháng, chỗ ngồi được sắp xếp dựa theo kết quả đạt được. Tôi mặc kệ các cô cậu trước đây học ở trường làng nào, vào Minh Hoa rồi thì phải bỏ ngay cái tác phong ngu ngốc này đi. Con gái không được để tóc dài quá tai, con trai không được ngồi vắt chéo chân! Bố mẹ các cô cậu đã phải đầu tư tiền bạc, giành giật mối quan hệ để cho các cô cậu vào đây học. Nếu biết xấu hổ thì hãy nghiêm khắc với chính mình, chăm chỉ học tập, đừng làm mất mặt bố mẹ và trường cấp ba Minh Hoa của chúng ta!"
"Cô, là cô đấy! Xị cái mặt ra làm gì? Phải biết ngôi trường này chịu thu nhận thứ rác rưởi như cô đã là may mắn lắm rồi." Sau khi bị ả giám thị chỉ điểm, một người chơi nữ vội vàng cúi gằm mặt, "Tôi không cần biết các cô cậu là hoàng tử hay công chúa gì, vào Minh Hoa thì phải tuân theo nội quy của Minh Hoa, nghe rõ chưa?"
Người chơi ngơ ngác nhìn nhau, sau hồi lâu, một giọng nữ vang lên: "Rõ."
"Nói to lên!"
"Rõ!"
Cái mồm độc địa của ả giám thị cuối cùng cũng nở một nụ cười. Ả hả hê nhìn xuống đám học sinh mới chuyển trường như nắm toàn quyền quyết định số phận của bọn họ trong tay. Đoạn, người phụ nữ liếc nhìn đồng hồ, lông mày nhíu lại như lòng sông khô cạn, "Gần chín giờ bốn mươi rồi, đúng mười giờ tiết ba bắt đầu. Bây giờ các cô cậu theo tôi đến lớp B năm ba."
Nói xong, ả hiên ngang bước về phía tòa nhà giảng dạy, tiếng giày cao gót vang lên âm thanh "cạch cạch". Người chơi vội vàng đi theo ả. Một cậu trai trong số đó khẽ thì thầm với đồng đội: "Má, bà cô này đáng sợ quá."
"Cố chịu đi, chỉ mất một tháng thôi, còn chưa bắt đầu đâu." Người thanh niên bên cạnh trả lời.
"Vậy tại sao nhiệm vụ lần này lại mơ hồ như vậy? Vào trường cấp ba Minh Hoa, điều tra những sự việc bí ẩn, ngăn chặn vụ thảm sát trước khi nó xảy ra... Không có manh mối cụ thể nào."
"Còn cả tháng để tìm hiểu mà, đừng lo, ba chúng ta hợp lại nhất định sẽ giải quyết được thôi..." Chàng trai an ủi đối phương rồi quay sang nhìn cô gái bên cạnh.
Cậu trai nghe xong liền dịu lại một chút, nhưng cô gái lại sờ mái tóc dài ngang tai, bày ra vẻ mặt mờ mịt.
Cô nhìn bóng lưng của ả giám thị, quay lại nhỏ giọng hỏi: "Nhưng mà, lần này không phải có tổng cộng bốn người chơi sao?"
"Bốn người?"
"Trước khi bị dịch chuyển đến đây, quả thực có bốn người đứng ở mảnh đất hoang đó. Ba người chúng ta, và một anh trai khá xinh đẹp... Tôi còn nói chuyện với anh ấy một lúc."
Người thanh niên cau mày. Cậu trai dường như cũng vừa nhớ ra bèn vội kêu lên: "Đúng rồi, tôi cũng nhớ có một người, anh ấy đi đâu rồi?"
"Ở phía sau to nhỏ cái gì đấy!" Ả giám thị hét lên như thể mọc mắt từ đằng sau, "Cô Diệu, cô lại đây."
Bước ra từ lớp B năm ba là một người phụ nữ trung niên với vẻ ngoài nghiêm khắc. Cô có cặp mắt xếch, con ngươi nhỏ, gợi ấn tượng sắc sảo thông minh. Cô liếc nhìn ba người, sau đó đẩy gọng kính hỏi giám thị: "Lần này không phải có bốn học sinh sao?"
"Mới có ba thôi, còn đứa kia không biết chạy đi đâu rồi." Giám thị đáp.
Người phụ nữ trung niên hiển nhiên không quan tâm đến điều này, cô phủi bụi phấn trên tay rồi nói với ba người: "Vào đi."
Sau lưng cô là phòng học của lớp B năm ba. Học sinh trong bộ đồng phục màu xanh trắng đều đang cúi đầu tập trung làm bài. Dù được trang bị đèn thắp sáng rực rỡ nhưng bầu không khí vẫn vô cùng nặng nề.
Rèm nhung bị gió thổi bay, mây đen dày đặc ngoài cửa sổ như báo hiệu một cơn bão sắp đến.
Đúng lúc này, một chiếc xe ba bánh* dừng trước cổng trường, cách lớp B chỉ vài trăm mét.
Một người đàn ông trung niên mặc bộ âu phục tồi tàn bước xuống xe. Sau khi xuất trình giấy tờ tùy thân với bảo vệ, gã chỉnh lại trang phục tóc tai rồi tiến vào trong.
Điểm đến của gã là văn phòng chủ nhiệm trên tầng ba của tòa nhà hành chính. Tuy nhiên, sau khi đi qua một chỗ nào đó đến lần thứ ba, gã cuối cùng cũng nhận ra một sự thật tuyệt vọng rằng...
Gã đã bị lạc đường.
Người đàn ông ngó trái ngó phải, cuối cùng bắt gặp một cái bóng trong vườn cây. Nhìn từ phía sau, người này ước chừng khoảng hai mươi tuổi, mặc áo bảo vệ, tay đang cầm chiếc xẻng nhỏ như đang đào thứ gì đó.
Có vẻ là nhân viên trong trường.
"Cậu gì ơi," Người đàn ông không chút nghi ngờ bước tới, "Tòa hành chính ở đâu vậy?"
Càng đến gần, gã mới nhận thấy vai của đối phương đang không ngừng chuyển động, tựa như phải dùng rất nhiều sức.
Bị lưng che khuất, người đàn ông không thể nhìn thấy thứ mà chàng trai đang đào. Nghe xong câu hỏi, người nọ ngẩng đầu, liếc đôi con ngươi đen láy ra sau: "Chú là ai?"
"Tôi là giáo viên dạy thay mới ở đây." Gã đáp.
Nghe xong câu trả lời, chàng trai trẻ cắm xẻng xuống đất, sau đó đứng dậy quay người đối mặt với gã. Khung cảnh phía sau càng vì hành động này mà bị làm cho che khuất. Bấy giờ, người đàn ông trung niên mới nhận ra, đối phương có vẻ khá đẹp trai. Chỉ là trong đôi mắt đang hướng lên đó, chẳng có gì ngoài sự nghi ngờ.
"Chú nói chú là giáo viên? Vậy tại sao tôi chưa từng gặp qua hay nghe tên chú? Đừng nói là chú muốn lẻn vào đây để trộm đồ đấy nhé? Tháng này tôi đã bắt được mấy người như chú rồi." Thanh niên chất vấn rồi lấy ra điện thoại, "Nếu chú không chịu khai thật thì để tôi báo cảnh sát!"
"Tôi thật sự là giáo viên dạy thay!" Người đàn ông bị đối phương nắm chặt cổ tay, khóc không ra nước mắt, "Tôi đến dạy cho lớp F năm ba, bởi giáo viên trước đó đã bị chèn ép tới nỗi phải nhập viện. Cậu xem, đây là giấy tờ tùy thân và chứng chỉ của tôi..."
Dưới sự nghi ngờ của một thanh niên trông giống bảo vệ, gã đàn ông nhanh chóng giải thích lai lịch của mình. Người nọ sau khi xem xong thông tin liền trầm ngâm gật đầu: "Có vẻ là thật... Người nhà giáo nhỉ."
"Đúng vậy."
"Được rồi, vậy để tôi dẫn chú đến tòa nhà hành chính."
"Ừm, cảm ơn cậu nhé." Người đàn ông vội vàng nói. Thấy chàng trai nhún vai đi phía trước, gã tò mò hỏi: "Cậu là người làm vườn trong trường à? Hay là bảo vệ?"
"Ừm... Đại loại vậy. Theo một nghĩa nào đó."
Đại loại vậy? Có chút hoang mang, gã đàn ông lại hỏi tiếp: "Vừa rồi cậu đào cái gì trong vườn vậy?"
Một cơn gió lạnh thổi qua, lá cây đung đưa xào xạc. Người đang đi phía trước bỗng nhiên dừng lại.
Thanh niên chậm rãi quay đầu, trầm giọng trả lời: "Đào người... À nhầm, cứu người."
Đào, đào người?
Nói xong câu này, chàng trai lại tiếp tục sải bước mà không ngoảnh đầu.
Sự thản nhiên đến rợn người trong lời nói của cậu ta khiến người đàn ông trung niên dựng hết cả tóc gáy.
... Ý gì vậy chứ?
"Nhân tiện, để tốt cho chú," Chàng trai lạnh lùng nói, "Đừng quay đầu lại."
Đừng quay đầu? Tại sao?
Mặc dù trực giác đang không ngừng kêu gào người đàn ông đừng nên tìm hiểu sâu hơn, nhưng gã vẫn không kìm được sự tò mò nhìn về phía khu vườn mù mịt đằng sau.
Sâu bên trong, nơi chàng trai từng đào.
Không thấy thì không sao, nhưng vừa liếc mắt một cái, máu trong người gã như đông cứng lại!
Dưới lớp đất, mơ hồ có một cái đầu!
Và thứ mà chàng trai tùy tiện ném sang một bên, không phải là cái xẻng, mà là...
Một cánh tay cứng ngắc!!
"Á!"
Người đàn ông trung niên hét toáng lên. Gã vừa định bỏ chạy thì vô tình vấp phải cục đá, cả người cứ thế ngã nhào xuống đất.
"Không.. Không..." Nhìn người thanh niên đang giơ tay từng bước tiến lại gần, gã nức nở kêu, "Đừng, đừng..."
"Đừng giết tôi!"
Sau tiếng kêu này, người đàn ông ngất lịm đi.
Lâm Hòe đang đứng trước mặt gã:...
Năm phút trước, mặc dù đã nhận ra đống bằng của người này là giả, nhưng y vẫn không có ý định hù dọa đối phương, y chỉ đơn giản muốn đưa tay đỡ gã dậy thôi.
Vậy mà không ngờ người này lại ngất đi thật.
"Thân là nhân vật chính, phải gánh chịu sự hiểu lầm và nỗi sợ hãi mà người bình thường không thể chịu được." Y tự an ủi, "Mình đã sớm quen với chuyện này rồi."
Lâm Hòe xinh đẹp mạnh mẽ đỡ người đàn ông ngồi lên chiếc ghế dài, sau đó quay người tiếp tục đi về phía khu vườn.
Sâu bên trong, có một cái xác khô đang bị chôn dưới lớp đất badan, tròng mắt vẫn còn đảo liên hồi. Khoảnh khắc gặp lại Lâm Hòe, ả sợ hãi rống lên.
Bên cạnh ả còn có cánh tay vừa mới bị y bẻ gãy.
Về chuyện này thì phải truy ngược lại nửa tiếng trước.
Lúc đó, khi ba người chơi còn lại tiến vào trường học, thì Lâm Hòe, người có chút ám ảnh cưỡng chế về việc phải nắm rõ địa hình, đã bí mật lẻn ra ngoài, sau đó tình cờ nghe thấy tiếng khóc phát ra từ phía khu vườn.
Tựa như âm thanh của một cô gái, u ám thê lương, liên tục lặp lại "Cứu tôi với", "Cứu tôi với".
Có chút tò mò, y tiến vào vườn cây rồi được âm thanh thút thít chỉ đường đến bãi đất trước mặt.
"Cô ở đâu vậy?" Y bày ra dáng vẻ ngây thơ, sau đó lo lắng hô to, "Tôi tới cứu cô!"
"Tôi, tôi không thể cử động được..." Cô gái vẫn đang khóc lóc, "Cứu tôi với, để tôi..."
Khi Lâm Hòe còn đang ngó nhìn xung quanh, thì một bàn tay nhợt nhạt đã bất chợt thò lên từ dưới đất tóm lấy cổ chân y.
Quỷ nữ dùng sức kéo y xuống rồi cười ré lên: "Kéo tôi lên với! Tôi đang bị chôn dưới này!"
Ả còn vô cùng chờ mong tên người chơi này sẽ sợ hãi hét lên, song, chàng trai vẫn chỉ đứng đó, không nhúc nhích.
Y cúi đầu, cách lớp đất đối mắt với ả.
Tựa như Friedrich và Albrecht nhìn nhau qua lớp băng vậy*.
Sau đó, y mỉm cười.
"Đáng lẽ cô phải nói sớm hơn chứ." Y lên tiếng, "Để tôi cứu cô."
Sau đó là cảnh tượng mà người đàn ông trung niên nhìn thấy.
Lâm Hòe "giúp" quỷ nữ chặt đứt cánh tay, sau đó y lại cầm chính bộ phận đứt lìa này, kiên nhẫn từng chút một...
Đào đối phương ra khỏi mặt đất.
Trong khoảng thời gian này, để ngăn con quỷ "cảm ơn" mình quá nhiều, Lâm Hòe còn sẵn sàng làm việc tốt không để lại tên tuổi bằng cách dùng đất nhồi đầy miệng ả.