Chương 24: Một ngày tham quan nhà ma (Phần tiếp tiếp)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trường Minh Quỷ Giáo được thiết kế để mười người cùng nhau khám phá tự do. Trong thời gian giới hạn bốn mươi phút, họ cần hoàn thành bảy nhiệm vụ được ghi trên thẻ, sau đó thu thập đủ manh mối để vượt ải.
Trần Thụ vừa nhấm nháp Coca vừa quan sát màn hình. Đám người đã tiến vào hành lang, trong đó, cậu trai đi đôi AJ đang dừng lại nói chuyện như thể muốn phân công nhiệm vụ.
Đội mười người gồm năm nam năm nữ. Một cặp tình nhân, một đôi bạn cấp ba, một đám bốn nam hai nữ có vẻ là sinh viên của một trường đại học gần đây. Trần Thụ liếc sơ qua, vốn dĩ cậu còn định quan sát bố trí bên trong nhà ma, nhưng một người trong số đó đã thu hút sự chú ý của cậu.
Anh ta thuộc nhóm sinh viên đại học, mặc áo dài quần dài, có mái tóc đen cùng đôi mắt anh đào, ngoại hình lẫn dáng người đều vô cùng nổi bật. Cậu nhìn chằm chằm người nọ hồi lâu, trong lòng sinh ra cảm giác nôn nóng khó chịu, tựa như thuốc Đông y đang sôi trào.
Người trên màn hình không tham gia vào cuộc thảo luận mà chỉ đứng đó mỉm cười. Cảm giác khó chịu xen lẫn với nỗi bất an dần bao trùm lấy Trần Thụ. Cậu nhổm người, phóng to màn hình, cố gắng nhìn thật rõ...
Sau khi hình ảnh được phóng to, một đôi mắt sâu hun hút không có hơi ấm nhìn thẳng vào Trần Thụ mà không hề có sự báo trước!
Trần Thụ giật mình, con chuột rơi xuống mặt bàn phát ra một tiếng "cạch". Đến khi cậu đưa mắt nhìn lại, anh ta đã xoay người, cùng đồng đội tiến về phía tòa nhà giảng đường.
Cậu xoa xoa cái đùi sưng tấy rồi ngồi lại vào ghế. Bản thân đã làm công việc này nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn bị dọa sợ, cậu nghĩ thầm, chắc có lẽ vừa rồi chỉ là trùng hợp mà thôi.
"Sao vậy?" Chu Minh ngồi bên cạnh hỏi.
Chu Minh là người phụ trách Thung lũng Giấc mơ, cũng là con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn giải trí Tinh Mộng. Cậu quen Chu Minh do có cơ hội được cùng hắn phát triển khu vực Nửa Đêm. Cả hai lăn giường trong một lần say rượu, cũng vô tình nảy sinh mối quan hệ trên bạn bè, dưới tình yêu.
Trần Thụ nhíu mày không đáp, chỉ liên tục tua lại cảnh người nọ tiến vào nhà ma. Chu Minh thấy vậy liền hỏi: "Sao thế? Có hứng thú với cậu ta à?"
"Hỏng zống lắm." Cuối cùng Trần Thụ cũng lên tiếng, "Tui thấy có chút kỳ lạ."
Còn về phần tại sao lại kỳ lạ, cậu chẳng thể giải thích nổi. Người trên màn hình, từ dáng đi cho đến nụ cười đều hoàn hảo không tì vết. Chu Minh từ lâu đã quen với tính cách thất thường của người yêu nên cũng không nghĩ nhiều. Cuối cùng Trần Thụ đành từ bỏ việc quan sát, chuyển video về thời gian thực.
Nhìn màn hình hồi lâu khiến hai mắt Trần Thụ có chút cay. Cậu dụi mắt, chỉ là vừa mới buông tay liền ngơ ngẩn cả người.
'Tìm thấy rồi! Chẳng lẽ...'
Sau đó, cậu tua video lại từ đầu. Chàng trai đang đi phía sau mọi người, trên môi nở nụ cười xã giao. Chỉ là nụ cười này, từ đầu tới cuối, không hề thay đổi.
Tựa như một con ma-nơ-canh trong khu mua sắm vậy.
Tại nhà ma.
Thiệu Vĩ ôm mục đích chia mọi người thành hai nhóm. Cậu ta, Lâm Đang Đang, Lâm Hòe, cặp tình nhân trẻ một nhóm; và những người còn lại vào một nhóm. Trong lúc đến giảng đường, cậu ta huých tay Lâm Hòe ra hiệu.
Trường Minh Quỷ Giáo rất rộng, bên trong gần như là một phiên bản thu nhỏ của trường học. Sau khi đến khu vực giảng dạy, cậu ta nói với đôi tình nhân: "Hai người và Lâm Hòe đi kiểm tra phòng học, còn tôi cùng Đang Đang tới phòng piano."
Học viện từ thiện thánh Maria nằm trong không gian kín, ánh sáng cực kỳ yếu ớt. Nhân viên trước đó đã phát cho cả bọn ba chiếc đèn dầu điện tử*, Thiệu Vĩ đưa cho nhóm còn lại một chiếc, rồi giữ lại hai chiếc. Người đàn ông trong cặp tình nhân cầm đèn cùng bạn gái đi phía trước, Lâm Hòe theo sát đằng sau.
Trong bầu không khí tràn ngập mùi hôi thối, một cơn gió thu nhẹ nhàng thổi qua, va đập vào phòng tạo ra âm thanh "hu hu" như tiếng quỷ khóc. Cô gái nép vào người bạn trai, nắm lấy tay áo anh ta run rẩy nói: "A Kiệt, em sợ..."
Người đàn ông cũng sợ chẳng kém, nhưng vì không muốn bị quê trước mặt bạn gái nên đành chê cười nói: "Là em ầm ĩ đòi vào chơi, giờ lại sợ, mâu thuẫn quá nhỉ?"
"Nhưng..." Người phụ nữ nói, "Nhưng em sợ thật mà..." Nhìn xung quanh bằng ánh sáng leo lắt của ngọn đèn dầu, cô chỉ thấy những bóng đen mờ ảo như thể có hàng trăm con ma đang lượn qua lượn lại. Trong không gian mù mịt này, thỉnh thoảng còn vang lên âm thanh hú hét vô cùng thảm thiết.
Hai người phía trước vẫn mải anh anh em em chẳng chịu bước tiếp. Lâm Hòe liếc bọn họ, sau đó nhìn đồng hồ, quyết định tiến vào phòng học trước rồi tìm cơ hội bỏ trốn.
Người đàn ông đứng tại chỗ, đương lúc đang ôm bạn gái an ủi thì bả vai đã bị ai đó vỗ nhẹ. Anh ta rú lên, ngay sau đó bên tai vang lên một giọng nói ôn hòa: "Anh không còn nhiều thời gian đâu."
Người phụ nữ cũng rống lên, cả hai sợ hãi quay lại nhìn, chỉ thấy Lâm Hòe với vẻ mặt vô tội. Y chỉ vào đồng hồ nói: "Còn hai mươi phút nữa là tập trung rồi, mau đi thôi."
Người đàn ông mở miệng không đáp, Lâm Hòe lại nói: "Vậy tôi đi trước, hai người theo sau nhé."
Nói xong, y sải bước, cặp đôi nhanh chóng bám theo. Ba phút sau, cả bọn tới phòng học. Mạn tường cháy đen được bao phủ bởi cây thường xuân màu xanh đậm, cánh cửa sắt cũng theo dư âm của vụ hỏa hoạn trở nên méo mó biến dạng. Lâm Hòe cố gắng kéo nó ra, nhưng mãi vẫn không thành công.
Người đàn ông bước tới, soi đèn dầu rồi nói: "Ở đây có ổ khóa, chắc là phải mở mới có thể vào, có lẽ quanh đây sẽ có chìa."
Đúng lúc này, từ trong bóng tối vang lên một tiếng "Bùm!". Người phụ nữ sợ hãi la hét om sòm, cảm thấy trên đỉnh đầu của mình như có thứ gì đó vừa sượt qua. Người đàn ông còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Hòe đã chạy về nơi phát ra âm thanh. Y nhặt cuốn sổ dưới đất, bên trong là bản ghi chép hàng ngày.
Ngày 5 tháng 6, trời nắng, trực nhật: Tiểu Ái
Mình khóa cửa rồi giấu chìa vào bụi cây thường xuân. Không ai có thể vào, cũng như trốn thoát khỏi đây.
Đây là tất cả những gì được ghi vào ngày 5 tháng 6. Lâm Hòe quay đầu nói: "Chìa khóa ở trong bụi cây."
Người đàn ông không hề nghi ngờ tiến thẳng đến nơi được chỉ định. Bụi cây trước mặt cực kỳ rậm rạp, trên phiến lá đang uốn lượn bám chặt vào mặt tường vẫn còn vương vết máu màu đỏ sậm. Anh ta cố gắng đưa tay vào, chỉ cảm thấy bên trong rất sâu, tiến thêm một chút nữa là chạm đến mặt tường gồ ghề.
Còn toan hỏi Lâm Hòe làm sao tìm được chìa khóa, anh ta đã nhìn thấy y ngồi xổm xuống bắt đầu thò tay tìm kiếm.
Người đàn ông:...
Anh ta làm theo Lâm Hòe. Cô bạn gái đứng bên cạnh, tay trái cầm ngọn đèn dầu, tay phải cũng tiến hành mò mẫm. Từng phiến lá đen kịt rậm rạp cọ vào tay cô, cô không chắc bản thân có thể tìm được đồ vật gì trong này. Người đàn ông nghiến răng, vươn mạnh tay chạm vào thứ kim loại lạnh lẽo.
Ngay trước khi anh ta định hô to "Tìm thấy rồi" thì người phụ nữ đã hét lên.
"Aaaaa!" Cô sợ hãi ngã ngửa ra sau. Theo cùng còn có toàn bộ cây thường xuân và Lâm Hòe. Trong khi đang xoa xoa đoạn xương cụt đau nhức, y nghe thấy giọng nói của người phụ nữ.
"Aa! Bên trong! Bụi cây! Có bàn tay!" Cô sợ đến mức quýnh quáng, "Có bàn tay!"
Lúc này, đèn trong phòng học lóe sáng. Vô số cái bóng cháy đen áp sát vào cửa sổ nhìn về phía ba người.
"Aaaa!!" Người phụ nữ ré lên một tiếng rồi vội vã ném ngọn đèn dầu quay đầu bỏ chạy. Người bạn trai lảo đảo định đuổi theo cô, nhưng cánh tay anh ta đã bị một vật lạnh lẽo tóm lấy.
"Buông! Buông ra!" Anh ta gào thất thanh. Lâm Hòe nhìn bộ dạng sợ hãi của đối phương, có chút bất đắc dĩ nói: "Không được đi."
"Aaa–"
Nghe đến phát phiền, Lâm Hòe dứt khoát bịt miệng anh ta lại rồi ép vào cửa: "Tôi đếm đến ba, một... Ba."
Người đàn ông:...
Thấy đối phương ngừng la hét, Lâm Hòe nói: "Đưa chìa khóa cho tôi."
Nhận lấy vật kim loại, y cầm ngọn đèn dầu bắt đầu mở cửa. Người phía sau khóc nức nở nói: "Tôi muốn tìm Đồng Đồng..."
Lâm Hòe vô cảm: "Thì anh đi đi."
Người đàn ông lại đáp: "Nhưng đèn..."
Lâm Hòe quay đầu nhìn anh ta, giọng điệu lạnh lùng: "Vậy anh nhịn đi."
Y mở cửa rồi nghiêng đầu tựa như có thứ gì đó vừa rơi xuống. Người đàn ông lại tiếp tục rú lên. Sau khi tiến vào bên trong, y soi sáng cửa sổ rồi gọi: "Anh lại đây xem này."
Lâm Hòe chỉ vào mặt kính: "Đây là hình người được vẽ bằng than, chả có gì phải sợ."
Nói xong, y dùng tay lau đi như để chứng thực cho lời vừa rồi. Người đàn ông nhìn dáng vẻ thản nhiên của y, thút thít nói: "Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
Lâm Hòe chống tay ngồi trên bục giảng, sau đó ném đèn về phía đối phương nói: "Anh, tìm manh mối đi."
Người đàn ông dùng hai tay bắt lấy rồi miễn cưỡng nghe theo. Khi đến dãy tủ sắt phía cuối, anh ta quay đầu nhìn Lâm Hòe: "Vậy, còn cậu thì sao?"
Lâm Hòe hất chân, vừa xoay phấn vừa nói: "Tâm sự cùng nhân viên."
Nói xong, y nhìn xuống dưới bục giảng: "Đừng chạm vào chân tôi, nếu không tôi sẽ kiện anh vì tội quấy rối."
Nhân viên:...
Về phần người bạn gái, sau khi chạy trối chết và bị dí hết lần này đến lần khác, cuối cùng cô cũng trốn được vào một góc ngồi thở hổn hển.
Không có ngọn đèn, cả thế giới của cô như mất đi ánh sáng. Sau một hồi chạy loanh quanh, cô đã hoàn toàn lạc đường.
Nhà ma này thật sự có ma! Thật sự có ma đó!
Cô khẳng định bức tường vừa rồi được làm bằng vật liệu hoàn toàn bình thường, cũng chẳng có không gian bí mật nào để con người có thể ấn nấp. Nhưng sau khi chạm vào bàn tay lạnh lẽo lại còn biết cử động đó, cô cứ thế khờ luôn.
Cực kỳ lạnh, không giống con người nhưng lại có da người. Kinh hồn hơn nữa là nó không hề có mạch đập! Thậm chí còn đánh cô!
Còn đang hoảng loạn thì trước mặt cô đã xuất hiện một luồng sáng yếu ớt.
Rõ ràng bóng người đang cầm đèn tiến lại gần, nhưng lại chẳng hề có tiếng bước chân. Cô ngẩng đầu, đưa mắt nhìn lên khuôn mặt tái nhợt phía trước.
Là Lâm Hòe, người vừa mới cùng bọn họ tìm kiếm manh mối. Dưới ánh đèn lập lòe, một bên mặt của y ẩn trong bóng tối, bên còn lại đang nở một nụ cười quỷ dị. Y nhìn đối phương và nói: "Cô không còn nhiều thời gian đâu."
Giọng nói của y ngày càng mờ nhạt, giống như một đám ma trơi chập chờn đang lang thang trong hư không. Người phụ nữ run rẩy hỏi: "Thời... Thời gian gì?"
"Thời gian sống sót."
Nhìn Lâm Hòe, cô chợt nhớ tới lúc đi bộ cùng y. Rõ ràng người này vẫn theo phía sau, nhưng lại không hề phát ra tiếng bước chân. Mà lúc này, người đàn ông cũng đang quan sát cô không chớp mắt, trên môi còn nở một nụ cười âm u lạnh lẽo.
Lâm Hòe vừa cúi người, đối phương đã co rúm lại. Y đưa đèn rồi nói: "Của cô."
Cô đưa tay nhận lấy dưới cái nhìn chăm chú đang dán chặt vào mình. Ngón tay cả hai vô tình tiếp xúc, chỉ thấy làn da của người này lạnh như băng.
Đây hoàn toàn không phải là nhiệt độ mà một người sống nên có!
"Đi thôi," Lâm Hòe nói, "Đi đoàn tụ với bạn trai cô."
Nói xong, y lịch sự mời cô đi trước.
Để thuận tiện cho việc lắng nghe động tĩnh của Lâm Hòe, cô khi thì chậm bước, khi lại tăng nhanh tốc độ.
Trong cả cái nhà ma này, cô chỉ nghe thấy độc tiếng bước chân của bản thân!
"Người" phía sau không hề phát ra một chút âm thanh nào!
"A, A Kiệt đâu?" Cô run giọng hỏi.
"Anh ta xuống rồi." Lâm Hòe đáp.
Xuống? Xuống đâu?
"Xuống, xuống... là sao?"
"Đương nhiên là xuống dưới này."
Người phụ nữ càng chạy lại càng chậm. Cô không biết mình đang ở đâu, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thét gào cùng thanh âm lạnh lùng của người nọ.
Phía dưới... Chẳng lẽ... Là... Âm phủ!
Cô chợt nhớ tới những tin đồn mà mình từng nghe trên mạng. Có người nói, Trần Thụ nổi tiếng đến vậy là bởi trong nhà ma của cậu ta thật sự có ma.
Vậy người đứng sau cô... Là ma sao!
Bàn tay cầm đèn của cô không ngừng run rẩy. Lâm Hòe thấy thế liền muốn an ủi đối phương một chút. Lo giọng điệu của mình có thể sẽ dọa sợ người trước mặt, y còn chu đáo cười trước hai tiếng: "Ha ha, sao tay cô run vậy?"
Nghe thấy tiếng cười kinh dị, người phụ nữ lại càng hoảng sợ hơn: "Cậu... Sao cậu lại đi phía sau?"
Cô chợt nhớ ra rằng ma không có bóng. "Người" này chọn đi phía sau, chắc hẳn là để giấu đi sự thật này!
Tiếng cười "Ha ha" lại một lần nữa vang lên: "Để tiện đưa cô lên đường ý mà."
"A–!!"
Người phụ nữ không thể chịu được nữa, gấp gáp ném chiếc đèn ra sau rồi la làng bỏ chạy. Được nửa đường, một bóng đen dang rộng hai tay lao tới như muốn tóm lấy cô. Cô lại rú lên, đá mạnh vào cái bóng rồi chạy sang hướng khác.
Lâm Hòe bị ngọn đèn dầu đập trúng, đầu óc nhất thời trở nên choáng váng. Bên kia, người đàn ông vẫn tiếp tục ôm cái đầu đau nhức đuổi theo gọi tên cô. Nhưng cô bạn gái lại như không nghe thấy gì, chỉ biết hoảng sợ chạy như điên.
"Đồng Đồng! Đồng Đồng!" Anh ta hét lớn: "Đợi anh!"
"Aaaa! Đừng đuổi theo tôi!! Tôi không muốn chết!!"
Lâm Hòe nhìn màn đuổi bắt của hai người, hoàn toàn rơi vào hoang mang. Vốn dĩ y còn muốn hỏi xem anh ta có phát hiện ra điều gì mới trong phòng học không, nhưng xem ra hiện tại có vẻ không tiện cho lắm.
Y hết cách đành phải cầm đèn đi tới chỗ Thiệu Vĩ. Có vẻ thời gian đã chín muồi, y liền giả làm ma để giúp bọn họ tiến thêm một bước nữa vậy.
Về phần đôi tình nhân, cứ để hai người xuôi theo số phận đi.
Bên này, Trần Thụ nhìn ba người trong video giám sát rồi đứng phắt dậy.
Nhìn bộ dạng hưng phấn của đối phương, Chu Minh hỏi: "Sao vậy?"
Lồng ngực cậu đang phập phồng kịch liệt, đôi mắt phượng xinh đẹp sáng ngời cảm hứng. Bởi vì quá phấn khích nên việc giải nghĩa câu trả lời của cậu lại càng thêm khó khăn: "Tui... Tui tìm ga thin tài gùi!"
Đúng vậy, cậu đã tìm ra nguồn cảm hứng của mình rồi! Mấy năm qua, bởi vì dành quá nhiều thời gian cho việc thiết kế máy móc mà cậu đã dần xem nhẹ bản chất thật sự của nhà ma.
Nó không nằm ở việc tăng độ khó, mà là mang đến cho người chơi một trải nghiệm kinh dị tốt hơn!
Còn về phần người khách ngày hôm nay... Anh ta không hề làm ra hành động dư thừa nào nhưng vẫn đủ để dọa cho hai người chơi còn lại sợ tới mức chạy trối chết, mà chính bản thân anh ta, lại chẳng hề hay biết.
Đây... chính là điểm cậu còn thiếu sót!
Cậu nhìn sang Chu Minh: "Tui cần số của ngừi đó."
Nghĩ nghĩ một lúc, cậu bổ sung: "Tui mún hợp tác zới ổng."
Biết đâu người này có thể tạo ra những tác phẩm đánh bại tên họ Sở kia thì sao!
Trường Minh Quỷ Giáo được thiết kế để mười người cùng nhau khám phá tự do. Trong thời gian giới hạn bốn mươi phút, họ cần hoàn thành bảy nhiệm vụ được ghi trên thẻ, sau đó thu thập đủ manh mối để vượt ải.
Trần Thụ vừa nhấm nháp Coca vừa quan sát màn hình. Đám người đã tiến vào hành lang, trong đó, cậu trai đi đôi AJ đang dừng lại nói chuyện như thể muốn phân công nhiệm vụ.
Đội mười người gồm năm nam năm nữ. Một cặp tình nhân, một đôi bạn cấp ba, một đám bốn nam hai nữ có vẻ là sinh viên của một trường đại học gần đây. Trần Thụ liếc sơ qua, vốn dĩ cậu còn định quan sát bố trí bên trong nhà ma, nhưng một người trong số đó đã thu hút sự chú ý của cậu.
Anh ta thuộc nhóm sinh viên đại học, mặc áo dài quần dài, có mái tóc đen cùng đôi mắt anh đào, ngoại hình lẫn dáng người đều vô cùng nổi bật. Cậu nhìn chằm chằm người nọ hồi lâu, trong lòng sinh ra cảm giác nôn nóng khó chịu, tựa như thuốc Đông y đang sôi trào.
Người trên màn hình không tham gia vào cuộc thảo luận mà chỉ đứng đó mỉm cười. Cảm giác khó chịu xen lẫn với nỗi bất an dần bao trùm lấy Trần Thụ. Cậu nhổm người, phóng to màn hình, cố gắng nhìn thật rõ...
Sau khi hình ảnh được phóng to, một đôi mắt sâu hun hút không có hơi ấm nhìn thẳng vào Trần Thụ mà không hề có sự báo trước!
Trần Thụ giật mình, con chuột rơi xuống mặt bàn phát ra một tiếng "cạch". Đến khi cậu đưa mắt nhìn lại, anh ta đã xoay người, cùng đồng đội tiến về phía tòa nhà giảng đường.
Cậu xoa xoa cái đùi sưng tấy rồi ngồi lại vào ghế. Bản thân đã làm công việc này nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn bị dọa sợ, cậu nghĩ thầm, chắc có lẽ vừa rồi chỉ là trùng hợp mà thôi.
"Sao vậy?" Chu Minh ngồi bên cạnh hỏi.
Chu Minh là người phụ trách Thung lũng Giấc mơ, cũng là con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn giải trí Tinh Mộng. Cậu quen Chu Minh do có cơ hội được cùng hắn phát triển khu vực Nửa Đêm. Cả hai lăn giường trong một lần say rượu, cũng vô tình nảy sinh mối quan hệ trên bạn bè, dưới tình yêu.
Trần Thụ nhíu mày không đáp, chỉ liên tục tua lại cảnh người nọ tiến vào nhà ma. Chu Minh thấy vậy liền hỏi: "Sao thế? Có hứng thú với cậu ta à?"
"Hỏng zống lắm." Cuối cùng Trần Thụ cũng lên tiếng, "Tui thấy có chút kỳ lạ."
Còn về phần tại sao lại kỳ lạ, cậu chẳng thể giải thích nổi. Người trên màn hình, từ dáng đi cho đến nụ cười đều hoàn hảo không tì vết. Chu Minh từ lâu đã quen với tính cách thất thường của người yêu nên cũng không nghĩ nhiều. Cuối cùng Trần Thụ đành từ bỏ việc quan sát, chuyển video về thời gian thực.
Nhìn màn hình hồi lâu khiến hai mắt Trần Thụ có chút cay. Cậu dụi mắt, chỉ là vừa mới buông tay liền ngơ ngẩn cả người.
'Tìm thấy rồi! Chẳng lẽ...'
Sau đó, cậu tua video lại từ đầu. Chàng trai đang đi phía sau mọi người, trên môi nở nụ cười xã giao. Chỉ là nụ cười này, từ đầu tới cuối, không hề thay đổi.
Tựa như một con ma-nơ-canh trong khu mua sắm vậy.
Tại nhà ma.
Thiệu Vĩ ôm mục đích chia mọi người thành hai nhóm. Cậu ta, Lâm Đang Đang, Lâm Hòe, cặp tình nhân trẻ một nhóm; và những người còn lại vào một nhóm. Trong lúc đến giảng đường, cậu ta huých tay Lâm Hòe ra hiệu.
Trường Minh Quỷ Giáo rất rộng, bên trong gần như là một phiên bản thu nhỏ của trường học. Sau khi đến khu vực giảng dạy, cậu ta nói với đôi tình nhân: "Hai người và Lâm Hòe đi kiểm tra phòng học, còn tôi cùng Đang Đang tới phòng piano."
Học viện từ thiện thánh Maria nằm trong không gian kín, ánh sáng cực kỳ yếu ớt. Nhân viên trước đó đã phát cho cả bọn ba chiếc đèn dầu điện tử*, Thiệu Vĩ đưa cho nhóm còn lại một chiếc, rồi giữ lại hai chiếc. Người đàn ông trong cặp tình nhân cầm đèn cùng bạn gái đi phía trước, Lâm Hòe theo sát đằng sau.
Trong bầu không khí tràn ngập mùi hôi thối, một cơn gió thu nhẹ nhàng thổi qua, va đập vào phòng tạo ra âm thanh "hu hu" như tiếng quỷ khóc. Cô gái nép vào người bạn trai, nắm lấy tay áo anh ta run rẩy nói: "A Kiệt, em sợ..."
Người đàn ông cũng sợ chẳng kém, nhưng vì không muốn bị quê trước mặt bạn gái nên đành chê cười nói: "Là em ầm ĩ đòi vào chơi, giờ lại sợ, mâu thuẫn quá nhỉ?"
"Nhưng..." Người phụ nữ nói, "Nhưng em sợ thật mà..." Nhìn xung quanh bằng ánh sáng leo lắt của ngọn đèn dầu, cô chỉ thấy những bóng đen mờ ảo như thể có hàng trăm con ma đang lượn qua lượn lại. Trong không gian mù mịt này, thỉnh thoảng còn vang lên âm thanh hú hét vô cùng thảm thiết.
Hai người phía trước vẫn mải anh anh em em chẳng chịu bước tiếp. Lâm Hòe liếc bọn họ, sau đó nhìn đồng hồ, quyết định tiến vào phòng học trước rồi tìm cơ hội bỏ trốn.
Người đàn ông đứng tại chỗ, đương lúc đang ôm bạn gái an ủi thì bả vai đã bị ai đó vỗ nhẹ. Anh ta rú lên, ngay sau đó bên tai vang lên một giọng nói ôn hòa: "Anh không còn nhiều thời gian đâu."
Người phụ nữ cũng rống lên, cả hai sợ hãi quay lại nhìn, chỉ thấy Lâm Hòe với vẻ mặt vô tội. Y chỉ vào đồng hồ nói: "Còn hai mươi phút nữa là tập trung rồi, mau đi thôi."
Người đàn ông mở miệng không đáp, Lâm Hòe lại nói: "Vậy tôi đi trước, hai người theo sau nhé."
Nói xong, y sải bước, cặp đôi nhanh chóng bám theo. Ba phút sau, cả bọn tới phòng học. Mạn tường cháy đen được bao phủ bởi cây thường xuân màu xanh đậm, cánh cửa sắt cũng theo dư âm của vụ hỏa hoạn trở nên méo mó biến dạng. Lâm Hòe cố gắng kéo nó ra, nhưng mãi vẫn không thành công.
Người đàn ông bước tới, soi đèn dầu rồi nói: "Ở đây có ổ khóa, chắc là phải mở mới có thể vào, có lẽ quanh đây sẽ có chìa."
Đúng lúc này, từ trong bóng tối vang lên một tiếng "Bùm!". Người phụ nữ sợ hãi la hét om sòm, cảm thấy trên đỉnh đầu của mình như có thứ gì đó vừa sượt qua. Người đàn ông còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Hòe đã chạy về nơi phát ra âm thanh. Y nhặt cuốn sổ dưới đất, bên trong là bản ghi chép hàng ngày.
Ngày 5 tháng 6, trời nắng, trực nhật: Tiểu Ái
Mình khóa cửa rồi giấu chìa vào bụi cây thường xuân. Không ai có thể vào, cũng như trốn thoát khỏi đây.
Đây là tất cả những gì được ghi vào ngày 5 tháng 6. Lâm Hòe quay đầu nói: "Chìa khóa ở trong bụi cây."
Người đàn ông không hề nghi ngờ tiến thẳng đến nơi được chỉ định. Bụi cây trước mặt cực kỳ rậm rạp, trên phiến lá đang uốn lượn bám chặt vào mặt tường vẫn còn vương vết máu màu đỏ sậm. Anh ta cố gắng đưa tay vào, chỉ cảm thấy bên trong rất sâu, tiến thêm một chút nữa là chạm đến mặt tường gồ ghề.
Còn toan hỏi Lâm Hòe làm sao tìm được chìa khóa, anh ta đã nhìn thấy y ngồi xổm xuống bắt đầu thò tay tìm kiếm.
Người đàn ông:...
Anh ta làm theo Lâm Hòe. Cô bạn gái đứng bên cạnh, tay trái cầm ngọn đèn dầu, tay phải cũng tiến hành mò mẫm. Từng phiến lá đen kịt rậm rạp cọ vào tay cô, cô không chắc bản thân có thể tìm được đồ vật gì trong này. Người đàn ông nghiến răng, vươn mạnh tay chạm vào thứ kim loại lạnh lẽo.
Ngay trước khi anh ta định hô to "Tìm thấy rồi" thì người phụ nữ đã hét lên.
"Aaaaa!" Cô sợ hãi ngã ngửa ra sau. Theo cùng còn có toàn bộ cây thường xuân và Lâm Hòe. Trong khi đang xoa xoa đoạn xương cụt đau nhức, y nghe thấy giọng nói của người phụ nữ.
"Aa! Bên trong! Bụi cây! Có bàn tay!" Cô sợ đến mức quýnh quáng, "Có bàn tay!"
Lúc này, đèn trong phòng học lóe sáng. Vô số cái bóng cháy đen áp sát vào cửa sổ nhìn về phía ba người.
"Aaaa!!" Người phụ nữ ré lên một tiếng rồi vội vã ném ngọn đèn dầu quay đầu bỏ chạy. Người bạn trai lảo đảo định đuổi theo cô, nhưng cánh tay anh ta đã bị một vật lạnh lẽo tóm lấy.
"Buông! Buông ra!" Anh ta gào thất thanh. Lâm Hòe nhìn bộ dạng sợ hãi của đối phương, có chút bất đắc dĩ nói: "Không được đi."
"Aaa–"
Nghe đến phát phiền, Lâm Hòe dứt khoát bịt miệng anh ta lại rồi ép vào cửa: "Tôi đếm đến ba, một... Ba."
Người đàn ông:...
Thấy đối phương ngừng la hét, Lâm Hòe nói: "Đưa chìa khóa cho tôi."
Nhận lấy vật kim loại, y cầm ngọn đèn dầu bắt đầu mở cửa. Người phía sau khóc nức nở nói: "Tôi muốn tìm Đồng Đồng..."
Lâm Hòe vô cảm: "Thì anh đi đi."
Người đàn ông lại đáp: "Nhưng đèn..."
Lâm Hòe quay đầu nhìn anh ta, giọng điệu lạnh lùng: "Vậy anh nhịn đi."
Y mở cửa rồi nghiêng đầu tựa như có thứ gì đó vừa rơi xuống. Người đàn ông lại tiếp tục rú lên. Sau khi tiến vào bên trong, y soi sáng cửa sổ rồi gọi: "Anh lại đây xem này."
Lâm Hòe chỉ vào mặt kính: "Đây là hình người được vẽ bằng than, chả có gì phải sợ."
Nói xong, y dùng tay lau đi như để chứng thực cho lời vừa rồi. Người đàn ông nhìn dáng vẻ thản nhiên của y, thút thít nói: "Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
Lâm Hòe chống tay ngồi trên bục giảng, sau đó ném đèn về phía đối phương nói: "Anh, tìm manh mối đi."
Người đàn ông dùng hai tay bắt lấy rồi miễn cưỡng nghe theo. Khi đến dãy tủ sắt phía cuối, anh ta quay đầu nhìn Lâm Hòe: "Vậy, còn cậu thì sao?"
Lâm Hòe hất chân, vừa xoay phấn vừa nói: "Tâm sự cùng nhân viên."
Nói xong, y nhìn xuống dưới bục giảng: "Đừng chạm vào chân tôi, nếu không tôi sẽ kiện anh vì tội quấy rối."
Nhân viên:...
Về phần người bạn gái, sau khi chạy trối chết và bị dí hết lần này đến lần khác, cuối cùng cô cũng trốn được vào một góc ngồi thở hổn hển.
Không có ngọn đèn, cả thế giới của cô như mất đi ánh sáng. Sau một hồi chạy loanh quanh, cô đã hoàn toàn lạc đường.
Nhà ma này thật sự có ma! Thật sự có ma đó!
Cô khẳng định bức tường vừa rồi được làm bằng vật liệu hoàn toàn bình thường, cũng chẳng có không gian bí mật nào để con người có thể ấn nấp. Nhưng sau khi chạm vào bàn tay lạnh lẽo lại còn biết cử động đó, cô cứ thế khờ luôn.
Cực kỳ lạnh, không giống con người nhưng lại có da người. Kinh hồn hơn nữa là nó không hề có mạch đập! Thậm chí còn đánh cô!
Còn đang hoảng loạn thì trước mặt cô đã xuất hiện một luồng sáng yếu ớt.
Rõ ràng bóng người đang cầm đèn tiến lại gần, nhưng lại chẳng hề có tiếng bước chân. Cô ngẩng đầu, đưa mắt nhìn lên khuôn mặt tái nhợt phía trước.
Là Lâm Hòe, người vừa mới cùng bọn họ tìm kiếm manh mối. Dưới ánh đèn lập lòe, một bên mặt của y ẩn trong bóng tối, bên còn lại đang nở một nụ cười quỷ dị. Y nhìn đối phương và nói: "Cô không còn nhiều thời gian đâu."
Giọng nói của y ngày càng mờ nhạt, giống như một đám ma trơi chập chờn đang lang thang trong hư không. Người phụ nữ run rẩy hỏi: "Thời... Thời gian gì?"
"Thời gian sống sót."
Nhìn Lâm Hòe, cô chợt nhớ tới lúc đi bộ cùng y. Rõ ràng người này vẫn theo phía sau, nhưng lại không hề phát ra tiếng bước chân. Mà lúc này, người đàn ông cũng đang quan sát cô không chớp mắt, trên môi còn nở một nụ cười âm u lạnh lẽo.
Lâm Hòe vừa cúi người, đối phương đã co rúm lại. Y đưa đèn rồi nói: "Của cô."
Cô đưa tay nhận lấy dưới cái nhìn chăm chú đang dán chặt vào mình. Ngón tay cả hai vô tình tiếp xúc, chỉ thấy làn da của người này lạnh như băng.
Đây hoàn toàn không phải là nhiệt độ mà một người sống nên có!
"Đi thôi," Lâm Hòe nói, "Đi đoàn tụ với bạn trai cô."
Nói xong, y lịch sự mời cô đi trước.
Để thuận tiện cho việc lắng nghe động tĩnh của Lâm Hòe, cô khi thì chậm bước, khi lại tăng nhanh tốc độ.
Trong cả cái nhà ma này, cô chỉ nghe thấy độc tiếng bước chân của bản thân!
"Người" phía sau không hề phát ra một chút âm thanh nào!
"A, A Kiệt đâu?" Cô run giọng hỏi.
"Anh ta xuống rồi." Lâm Hòe đáp.
Xuống? Xuống đâu?
"Xuống, xuống... là sao?"
"Đương nhiên là xuống dưới này."
Người phụ nữ càng chạy lại càng chậm. Cô không biết mình đang ở đâu, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thét gào cùng thanh âm lạnh lùng của người nọ.
Phía dưới... Chẳng lẽ... Là... Âm phủ!
Cô chợt nhớ tới những tin đồn mà mình từng nghe trên mạng. Có người nói, Trần Thụ nổi tiếng đến vậy là bởi trong nhà ma của cậu ta thật sự có ma.
Vậy người đứng sau cô... Là ma sao!
Bàn tay cầm đèn của cô không ngừng run rẩy. Lâm Hòe thấy thế liền muốn an ủi đối phương một chút. Lo giọng điệu của mình có thể sẽ dọa sợ người trước mặt, y còn chu đáo cười trước hai tiếng: "Ha ha, sao tay cô run vậy?"
Nghe thấy tiếng cười kinh dị, người phụ nữ lại càng hoảng sợ hơn: "Cậu... Sao cậu lại đi phía sau?"
Cô chợt nhớ ra rằng ma không có bóng. "Người" này chọn đi phía sau, chắc hẳn là để giấu đi sự thật này!
Tiếng cười "Ha ha" lại một lần nữa vang lên: "Để tiện đưa cô lên đường ý mà."
"A–!!"
Người phụ nữ không thể chịu được nữa, gấp gáp ném chiếc đèn ra sau rồi la làng bỏ chạy. Được nửa đường, một bóng đen dang rộng hai tay lao tới như muốn tóm lấy cô. Cô lại rú lên, đá mạnh vào cái bóng rồi chạy sang hướng khác.
Lâm Hòe bị ngọn đèn dầu đập trúng, đầu óc nhất thời trở nên choáng váng. Bên kia, người đàn ông vẫn tiếp tục ôm cái đầu đau nhức đuổi theo gọi tên cô. Nhưng cô bạn gái lại như không nghe thấy gì, chỉ biết hoảng sợ chạy như điên.
"Đồng Đồng! Đồng Đồng!" Anh ta hét lớn: "Đợi anh!"
"Aaaa! Đừng đuổi theo tôi!! Tôi không muốn chết!!"
Lâm Hòe nhìn màn đuổi bắt của hai người, hoàn toàn rơi vào hoang mang. Vốn dĩ y còn muốn hỏi xem anh ta có phát hiện ra điều gì mới trong phòng học không, nhưng xem ra hiện tại có vẻ không tiện cho lắm.
Y hết cách đành phải cầm đèn đi tới chỗ Thiệu Vĩ. Có vẻ thời gian đã chín muồi, y liền giả làm ma để giúp bọn họ tiến thêm một bước nữa vậy.
Về phần đôi tình nhân, cứ để hai người xuôi theo số phận đi.
Bên này, Trần Thụ nhìn ba người trong video giám sát rồi đứng phắt dậy.
Nhìn bộ dạng hưng phấn của đối phương, Chu Minh hỏi: "Sao vậy?"
Lồng ngực cậu đang phập phồng kịch liệt, đôi mắt phượng xinh đẹp sáng ngời cảm hứng. Bởi vì quá phấn khích nên việc giải nghĩa câu trả lời của cậu lại càng thêm khó khăn: "Tui... Tui tìm ga thin tài gùi!"
Đúng vậy, cậu đã tìm ra nguồn cảm hứng của mình rồi! Mấy năm qua, bởi vì dành quá nhiều thời gian cho việc thiết kế máy móc mà cậu đã dần xem nhẹ bản chất thật sự của nhà ma.
Nó không nằm ở việc tăng độ khó, mà là mang đến cho người chơi một trải nghiệm kinh dị tốt hơn!
Còn về phần người khách ngày hôm nay... Anh ta không hề làm ra hành động dư thừa nào nhưng vẫn đủ để dọa cho hai người chơi còn lại sợ tới mức chạy trối chết, mà chính bản thân anh ta, lại chẳng hề hay biết.
Đây... chính là điểm cậu còn thiếu sót!
Cậu nhìn sang Chu Minh: "Tui cần số của ngừi đó."
Nghĩ nghĩ một lúc, cậu bổ sung: "Tui mún hợp tác zới ổng."
Biết đâu người này có thể tạo ra những tác phẩm đánh bại tên họ Sở kia thì sao!