Chương 19: Ta yêu bản thân
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Hòe:...
Sở Thiên:...
Cả đám:...
Gió mạnh do con quỷ tạo ra làm cửa sổ đóng sầm lại. Trong phòng một lần nữa vang lên tiếng kêu thảm thiết của Diệp Hiến, Nghê Hiểu nghe vậy liền túm lấy góc áo Lâm Hòe: "Không cứu em ấy thực sự không có vấn đề gì sao?"
"Không vấn đề."
"Nhưng..."
Tiếng hét lại vang lên, Lâm Hòe chỉ về phía cửa nói: "Cô xem, cậu ấy cười rất vui mà."
"Thay vì gọi là tiếng cười, nó giống tiếng hét hơn..."
Từ bỏ việc cầu cứu Lâm Hòe không có tình người, Nghê Hiểu nhìn sang Sở Thiên: "Cậu..."
Song, Sở Thiên lúc này lại đang cặm cụi múa bút trên một tờ giấy đỏ.
"Cậu... đang viết gì vậy?"
Hạ xong nét bút cuối cùng, hắn thoải mái hất đầu, mái tóc rối bù tung bay trên mặt Lâm Hòe. Sau đó người đàn ông nở một nụ cười hiền hậu.
"Thiệp cưới." Sở Thiên đáp.
Tiếng hét bên kia cửa dần yếu đi. Trương Lộ mím môi, cô quyết định đứng ở ngoài.
Cô đánh xa còn không giỏi chứ đừng nói đến việc đánh trực diện. Hơn nữa, cô thực sự không có lý do gì để dùng mạng sống của mình đi cứu người khác.
Vậy nên mười que diêm được giao hết cho Lâm Hòe, người duy nhất tình nguyện. Sở Thiên vỗ vai y nói: "Không ngờ cuối cùng chúng ta lại kề vai sát cánh, người mới nhỉ."
Hắn nói từ "người mới" đầy ẩn ý. Lâm Hòe không biết hắn đang ám chỉ y là người mới tham gia trò chơi hay mới làm người nên đành từ bỏ việc suy đoán này.
Y hỏi Sở Thiên: "Tôi cần phải làm gì?"
Sở Thiên hỏi ngược lại y: "Cậu chơi Plants vs. Zombies bao giờ chưa? Đến lúc đó cậu sẽ giống như cây bắn đậu, bắn ra diêm."
Hai người xếp hàng trước phòng, sau đó dùng tay đẩy cửa.
Nhìn thấy họ, HKT vừa rồi còn kháng cự đã lấy hết dũng khí, cậu nuốt khan: "Tôi... Tôi có thể giúp gì không?"
Lâm Hòe quay đầu: "Có."
HKT vui mừng khôn xiết: "Là việc gì!"
Lâm Hòe chỉ vào góc tường: "Đứng ở đó tiếp tục thở."
HKT:...
Rất nhiều năm về sau, khi HKT quay về vùng đất hoang tàn trước mặt, cậu chắc chắn sẽ nhớ lại cái đêm xa xôi khi Lâm Hòe bảo cậu đứng vào tường. Thẳng đến khi đó cậu mới nhận ra, mặc cho Lâm Hòe quay đầu lại, cổ cậu vẫn chẳng dám nhúc nhích.
Khi cánh cửa được mở ra lần nữa, trong phòng đã xuất hiện một sự lạm phát khổng lồ. Nói đơn giản là, con quỷ hình tờ tiền đã trở nên khổng lồ. Có lẽ vì hấp thụ độ ẩm không khí, từng đường gân màu hồng đang ngoằn ngoèo bên dưới bề mặt. Diệp Hiến bị ép sâu vào bồn tắm giống như Ngải Luân*, vừa cầm vòi hoa sen vừa hát quốc ca.
Ngoại trừ việc vô cùng sợ hãi thì cậu vẫn ổn. Xuyên qua con quỷ tiền, Sở Thiên ném ra một mảnh giấy màu đỏ rồi hét lớn: "Bắt lấy!"
Mảnh giấy bay lên không trung, vẽ thành hình vòng cung sắc bén.
Sau đó, dưới sự tác động của động lực học chất lỏng, nó cong như quả chuối.
Lâm Hòe:...
Y duỗi ngón tay âm thầm đổi hướng gió. Tờ tiền quay lại, dùng đôi mắt thâm thúy nhìn y.
Ánh mắt nó như muốn nói: "Cùng một cội nguồn mà sao đã vội úp sọt nhau vậy." Lâm Hòe chẳng hề áy náy, thản nhiên đốt cành nấu đậu*.
Diệp Hiến lao sang trái, chộp lấy mảnh giấy trước mặt con quỷ rồi hét lên: "Bắt được rồi!"
Sở Thiên nói: "Hãy nói theo tôi!"
Diệp Hiến: "Được!"
Sở Thiên hô to: "Hỡi chiếc chìa khóa mang sức mạnh của những vì sao, hãy cho ta thấy những quyền năng kì diệu của ngươi*..."
Diệp Hiến: "Hỡi chiếc chìa khóa mang sức mạnh của những vì sao, hãy cho ta thấy những quyền năng kì diệu của ngươi... Sao anh không triệu hồi năng lượng Balala* luôn đi!"
"Thấy cậu căng thẳng nên muốn làm dịu một chút."
"Dịu cái đầu anh!"
"Tốt lắm!" Ánh mắt Sở Thiên lóe lên, "Câu tiếp theo là! Bảy ngày đổi trả không lí do!"
"Dán tờ giấy lên đầu con quỷ!"
Diệp Hiến không nghi ngờ làm theo. Sở Thiên cúi người chui vào phòng tắm, quay về phía Lâm Hòe hét lớn: "Đốt!"
Mười que diêm bắn ra từ trong tay Lâm Hòe như nữ thần rải hoa. Giây tiếp theo, một ngọn lửa màu xanh lục bùng lên đốt cháy con quỷ trong phòng tắm. Tờ tiền bị cú trượt người của Sở Thiên làm cho khuỵu chân nửa quỳ trên mặt đất. Mặc cho đầu bốc cháy, nó vẫn nhất quyết giữ vững phương châm "Không được cúi đầu, vương miện sẽ rơi".
Sở Thiên hô to: "Thẻ vàng!"
Nói xong, hắn dùng cờ lê xông lên. Dưới cú đánh của hắn, con quỷ kêu gào thảm thiết.
Tiếng rống khiến đám người ngoài cửa ngã nhào ra đất. Có lẽ bởi vì biết cái chết đang đến gần, con quỷ bộc phát ý chí sinh tồn mãnh liệt. Sau khi nhìn quanh một lượt, nó nhận thấy chàng trai trẻ không có gì nổi bật ở đằng kia chính là người mạnh nhất.
Vì vậy nó liền mỉm cười lấy lòng, sau đó thay đổi hình dạng.
Sương đen lan ra từ dưới chân con quỷ. Cho đến khi có thể nhìn rõ, thứ trước mặt đã biến thành một bóng hình quen thuộc. Lâm Hòe chứng kiến toàn bộ, không khỏi sững sờ.
Trang phục đỏ, tóc đen, khuôn mặt nhợt nhạt diễm lệ, cùng vẻ mặt mệt mỏi quanh năm không đổi...
Người này...
Trời mẹ ơi. Lâm Hòe thầm nghĩ, người này không phải là... mình sao?
Nhưng điều mà y không chú ý tới là...
Khoảnh khắc lệ quỷ thay đổi hình dạng, con ngươi của Sở Thiên co rút lại.
Đồng thời đóng băng ngay tại chỗ.
"Mẹ kiếp." Hắn hung tợn nói.
Lâm Hòe:...
Sở Thiên:...
Cả đám:...
Gió mạnh do con quỷ tạo ra làm cửa sổ đóng sầm lại. Trong phòng một lần nữa vang lên tiếng kêu thảm thiết của Diệp Hiến, Nghê Hiểu nghe vậy liền túm lấy góc áo Lâm Hòe: "Không cứu em ấy thực sự không có vấn đề gì sao?"
"Không vấn đề."
"Nhưng..."
Tiếng hét lại vang lên, Lâm Hòe chỉ về phía cửa nói: "Cô xem, cậu ấy cười rất vui mà."
"Thay vì gọi là tiếng cười, nó giống tiếng hét hơn..."
Từ bỏ việc cầu cứu Lâm Hòe không có tình người, Nghê Hiểu nhìn sang Sở Thiên: "Cậu..."
Song, Sở Thiên lúc này lại đang cặm cụi múa bút trên một tờ giấy đỏ.
"Cậu... đang viết gì vậy?"
Hạ xong nét bút cuối cùng, hắn thoải mái hất đầu, mái tóc rối bù tung bay trên mặt Lâm Hòe. Sau đó người đàn ông nở một nụ cười hiền hậu.
"Thiệp cưới." Sở Thiên đáp.
Tiếng hét bên kia cửa dần yếu đi. Trương Lộ mím môi, cô quyết định đứng ở ngoài.
Cô đánh xa còn không giỏi chứ đừng nói đến việc đánh trực diện. Hơn nữa, cô thực sự không có lý do gì để dùng mạng sống của mình đi cứu người khác.
Vậy nên mười que diêm được giao hết cho Lâm Hòe, người duy nhất tình nguyện. Sở Thiên vỗ vai y nói: "Không ngờ cuối cùng chúng ta lại kề vai sát cánh, người mới nhỉ."
Hắn nói từ "người mới" đầy ẩn ý. Lâm Hòe không biết hắn đang ám chỉ y là người mới tham gia trò chơi hay mới làm người nên đành từ bỏ việc suy đoán này.
Y hỏi Sở Thiên: "Tôi cần phải làm gì?"
Sở Thiên hỏi ngược lại y: "Cậu chơi Plants vs. Zombies bao giờ chưa? Đến lúc đó cậu sẽ giống như cây bắn đậu, bắn ra diêm."
Hai người xếp hàng trước phòng, sau đó dùng tay đẩy cửa.
Nhìn thấy họ, HKT vừa rồi còn kháng cự đã lấy hết dũng khí, cậu nuốt khan: "Tôi... Tôi có thể giúp gì không?"
Lâm Hòe quay đầu: "Có."
HKT vui mừng khôn xiết: "Là việc gì!"
Lâm Hòe chỉ vào góc tường: "Đứng ở đó tiếp tục thở."
HKT:...
Rất nhiều năm về sau, khi HKT quay về vùng đất hoang tàn trước mặt, cậu chắc chắn sẽ nhớ lại cái đêm xa xôi khi Lâm Hòe bảo cậu đứng vào tường. Thẳng đến khi đó cậu mới nhận ra, mặc cho Lâm Hòe quay đầu lại, cổ cậu vẫn chẳng dám nhúc nhích.
Khi cánh cửa được mở ra lần nữa, trong phòng đã xuất hiện một sự lạm phát khổng lồ. Nói đơn giản là, con quỷ hình tờ tiền đã trở nên khổng lồ. Có lẽ vì hấp thụ độ ẩm không khí, từng đường gân màu hồng đang ngoằn ngoèo bên dưới bề mặt. Diệp Hiến bị ép sâu vào bồn tắm giống như Ngải Luân*, vừa cầm vòi hoa sen vừa hát quốc ca.
Ngoại trừ việc vô cùng sợ hãi thì cậu vẫn ổn. Xuyên qua con quỷ tiền, Sở Thiên ném ra một mảnh giấy màu đỏ rồi hét lớn: "Bắt lấy!"
Mảnh giấy bay lên không trung, vẽ thành hình vòng cung sắc bén.
Sau đó, dưới sự tác động của động lực học chất lỏng, nó cong như quả chuối.
Lâm Hòe:...
Y duỗi ngón tay âm thầm đổi hướng gió. Tờ tiền quay lại, dùng đôi mắt thâm thúy nhìn y.
Ánh mắt nó như muốn nói: "Cùng một cội nguồn mà sao đã vội úp sọt nhau vậy." Lâm Hòe chẳng hề áy náy, thản nhiên đốt cành nấu đậu*.
Diệp Hiến lao sang trái, chộp lấy mảnh giấy trước mặt con quỷ rồi hét lên: "Bắt được rồi!"
Sở Thiên nói: "Hãy nói theo tôi!"
Diệp Hiến: "Được!"
Sở Thiên hô to: "Hỡi chiếc chìa khóa mang sức mạnh của những vì sao, hãy cho ta thấy những quyền năng kì diệu của ngươi*..."
Diệp Hiến: "Hỡi chiếc chìa khóa mang sức mạnh của những vì sao, hãy cho ta thấy những quyền năng kì diệu của ngươi... Sao anh không triệu hồi năng lượng Balala* luôn đi!"
"Thấy cậu căng thẳng nên muốn làm dịu một chút."
"Dịu cái đầu anh!"
"Tốt lắm!" Ánh mắt Sở Thiên lóe lên, "Câu tiếp theo là! Bảy ngày đổi trả không lí do!"
"Dán tờ giấy lên đầu con quỷ!"
Diệp Hiến không nghi ngờ làm theo. Sở Thiên cúi người chui vào phòng tắm, quay về phía Lâm Hòe hét lớn: "Đốt!"
Mười que diêm bắn ra từ trong tay Lâm Hòe như nữ thần rải hoa. Giây tiếp theo, một ngọn lửa màu xanh lục bùng lên đốt cháy con quỷ trong phòng tắm. Tờ tiền bị cú trượt người của Sở Thiên làm cho khuỵu chân nửa quỳ trên mặt đất. Mặc cho đầu bốc cháy, nó vẫn nhất quyết giữ vững phương châm "Không được cúi đầu, vương miện sẽ rơi".
Sở Thiên hô to: "Thẻ vàng!"
Nói xong, hắn dùng cờ lê xông lên. Dưới cú đánh của hắn, con quỷ kêu gào thảm thiết.
Tiếng rống khiến đám người ngoài cửa ngã nhào ra đất. Có lẽ bởi vì biết cái chết đang đến gần, con quỷ bộc phát ý chí sinh tồn mãnh liệt. Sau khi nhìn quanh một lượt, nó nhận thấy chàng trai trẻ không có gì nổi bật ở đằng kia chính là người mạnh nhất.
Vì vậy nó liền mỉm cười lấy lòng, sau đó thay đổi hình dạng.
Sương đen lan ra từ dưới chân con quỷ. Cho đến khi có thể nhìn rõ, thứ trước mặt đã biến thành một bóng hình quen thuộc. Lâm Hòe chứng kiến toàn bộ, không khỏi sững sờ.
Trang phục đỏ, tóc đen, khuôn mặt nhợt nhạt diễm lệ, cùng vẻ mặt mệt mỏi quanh năm không đổi...
Người này...
Trời mẹ ơi. Lâm Hòe thầm nghĩ, người này không phải là... mình sao?
Nhưng điều mà y không chú ý tới là...
Khoảnh khắc lệ quỷ thay đổi hình dạng, con ngươi của Sở Thiên co rút lại.
Đồng thời đóng băng ngay tại chỗ.
"Mẹ kiếp." Hắn hung tợn nói.