Chương : 80
Bầu trời trong xanh, hoa lá xum xuê trên đầu tường Lục phủ tại ngoại ô Đan Dương, khiến người qua lại không khỏi dừng chân ngắm nhìn.
Vào sáng sớm, biểu tiểu thư Lục gia Giang Uyển Nghi đích thân nấu cháo tổ yến rau tuyết, canh đúng thời gian các lang quân bãi triều, đưa cháo đến cho Lục tam lang. Còn bên kia, biểu tiểu thư La Linh Dư đang thỉnh an buổi sáng ở chỗ Lục lão phu nhân, hay tin Giang nữ lang đưa cháo cho Lục Quân từ miệng các biểu tiểu thư, La nữ lang mỉm cười —— Giang Uyển Nghi vẫn chưa từ bỏ ý định sao?
Không sao, đợi nàng kích thêm một đòn nữa là được.
Giang Uyển Nghi cùng thị nữ xách hộp đựng thức ăn đến ngoài viện của Lục tam lang, nhưng lại bị thị nữ thiếp thân Cẩm Nguyệt ngăn ở cửa viện. Cẩm Nguyệt nho nhã đúng mực, cúi người xin lỗi biểu tiểu thư: “Lang quân nhà chúng nô tỳ ưa yên tĩnh, lúc không có ở nhà, ngài ấy không thích ai vào viện mình. Mong biểu tiểu thư thứ tội.”
Giang Uyển Nghi dịu dàng nói: “Chỉ là một bát cháo thôi mà. Ta sẽ không đi đi lại lại nhiều đâu, chỉ là muốn chờ tam biểu ca về mà thôi.”
Cẩm Nguyệt nói: “Thời gian lang quân đi ở thất thường, ngay cả nô tỳ cũng không biết hôm nay ngài ấy có về không. Chỉ sợ bát cháo này sẽ nguội mất, biểu tiểu thư vẫn nên về thì hơn. Không bằng đợi tam lang về, nô tỳ sẽ cho người báo tin với tiểu thư?”
Giang Uyển Nghi lại nói mấy câu, rồi thị nữ đi cùng cũng nói mấy câu. Nhưng tuy Cẩm Nguyệt vẫn ra vẻ đón chào, nàng ta rất cẩn thận, không cho các nàng vào. Bị chặn đường ngay ngoài viện lang quân, đúng là khó xử.
Sắc mặt Giang Uyển Nghi không tốt cho lắm, nàng ta lúng túng cười gượng. Cẩm Nguyệt không chịu nhận bát cháo —— vì Lục tam lang thật sự rất không thích các biểu tiểu thư trong nhà qua lại phiền phức, đồ của biểu tiểu thư tặng, quả thật chàng không nhận.
Thị nữ thiếp thân của Lục tam lang quá khó nói chuyện, quá không nể mặt, suy cho cùng vẫn là quý nữ, dù có dịu dàng tới mấy, Giang Uyển Nghi cũng không còn mặt mũi nào nữa. Mặt nàng đỏ bừng, nháy mắt với thị nữ rồi xoay người rời đi. Còn thị nữ của nàng ta thì chậm một bước, lặng lẽ kéo Cẩm Nguyệt, mượn tay áo che khuất để đưa chiếc vòng phỉ thúy đến, định lấy lòng Cẩm Nguyệt: “Hôm nay bao giờ tam lang mới về vậy? Cẩm Nguyệt tỷ tỷ, hai ta cũng quen biết nhau nhiều năm như vậy, sao có thể không tin nữ lang nhà ta được? Nữ lang nhà ta thấy tam lang vất vả quá…”
Đuôi mắt Giang Uyển Nghi liếc thấy thị nữ của mình và thị nữ của Lục tam lang trò chuyện vui vẻ, nàng ta bèn đi tới núi giả gần đó đợi người, trái tim nảy lên nảy xuống, không tài nào bình tĩnh được. Nàng ta không cam lòng mình cứ thế mà thua La thị nữ. Với gia thế đó, La thị nữ sẽ chỉ toàn mang lại rắc rối cho tam lang. Thời đại này, dù cùng là sĩ tộc thì vẫn có chỗ khác nhau. Đại thế gia như Lục gia, năm xưa liên hôn với La thị Nhữ Dương thì đúng là đã mạnh thêm mạnh. Nhưng hiện tại La thị Nhữ Dương đã không còn, Lục gia liên hôn với La thị Nam Dương thì không khác gì lội xuống vũng lầy. Trong giới sĩ tộc, ắt sẽ bị mọi người chế giễu.
Lục tam lang khoáng đạt rộng lượng như vậy, còn là danh sĩ nổi tiếng thiên hạ, sao chàng có thể bị mọi người cười nhạo được? La thị nữ muốn gả cao, nhưng với Lục tam lang lại chính là cưới thấp. Chỉ cần nghĩ đến chuyện Lục tam lang cưới La Linh Dư, để rồi bị người ta bài xích cười nhạo, thậm chí không giữ được danh tiếng… là Giang Uyển Nghi lại thấy buồn thay chàng.
Hôn nhân phải nên môn đăng hộ đối, Lục tam lang phải kết thông gia với Giang gia mới đúng. Dù không cưới nàng, thì cưới nữ lang thế gia khác cũng được, không phải đều tốt so với việc hôm đó chàng đòi cưới La Linh Dư ngay trước mặt mọi người sao?
Giang Uyển Nghi vặn khăn tay, không phải khăng khăng muốn gả cho Lục tam lang, mà những lời này, nàng muốn nói với biểu ca. Muốn để chàng suy nghĩ thật kỹ, đừng ép mình phải đi đến bước bị thế gia bài xích.
Giang Uyển Nghi đang xuất thần nghĩ ngợi, thì chợt có nữ lang thướt tha đi qua ngọn núi giả. Nữ lang kia ngực nở eo thon, thân hình duyên dáng, vừa dẫm lên quả thông rơi trên đất thì dừng bước, mỉm cười nhìn lại: “Giang tỷ tỷ ở đây sao?”
Liếc nhìn La Linh Dư, gương mặt Giang Uyển Nghi bỗng đỏ lên, hàng mi rung mạnh.
Vừa rồi còn đang nói xấu La Linh Dư, bây giờ lại gặp nàng ta.
Giang Uyển Nghi hỏi: “Muội muội đi đâu thế?”
La Linh Dư nhướn mày, vui vẻ trả lời: “Muội bị đầy bụng nên khó chịu trong người, đi tới đi lui cho tiêu thực thôi. Tỷ tỷ có muốn đi cùng không?”
Giang Uyển Nghi vội vàng: “Không không không…”
Nàng ta vẫn đang chờ thị nữ của mình, vừa định vắt óc mở miệng thì La Linh Dư đã ra vẻ hiểu chuyện, giơ tay che má, nhìn nàng mỉm cười, cũng không ép nữa. Giang Uyển Nghi vẫn đợi ở núi giả bên này, nhìn La Linh Dư và các thị nữ rời đi. Bóng lưng dao động, ánh nắng và gió mát đuổi theo, nữ lang mặc váy dài thắt lụa trắng, vạt váy vểnh lên, trên trán cài hoa thắng. Gương mặt trẻ tuổi sống động, đẹp đến nhường nào. Dù là các nữ lang xinh đẹp thì bọn họ vẫn so sánh với nhau, Giang Uyển Nghi là mỹ nhân, có điều trong số mỹ nhân cũng có người đẹp hơn ——
Người chói lọi hoa nhường nguyệt thẹn như La Linh Dư, trong số các biểu tiểu thư Lục gia, có mấy ai không ghen tị?
Giang Uyển Nghi chờ một lúc thì thị nữ đi tới. Thị nữ đỏ mặt lắc đầu, tỏ ý mình cũng không thăm dò được gì từ Cẩm Nguyệt. Thị nữ cắn răng: “Ả lẳng lơ kia đúng là cái đồ nước đổ lá khoai! Ngoài mặt thì cười tươi rói, đến khi hỏi kỹ thì lại lắc đầu nói không biết. Ả ta xưa nay thích nhận quà, nô tỳ còn đưa vòng tay thượng hạng cho ả, mà ả ta vẫn nói không biết bao giờ tam lang về.”
“Hừ! Ả ta là thị nữ thiếp thân, lang quân đi đâu, sao có chuyện ả không biết được? Chỉ là ả ta không chịu nói thôi.”
Ánh sáng trong mắt Giang Uyển Nghi tối đi, nàng ta lắc đầu, an ủi ngược thị nữ của mình: “Chuyện này cũng bình thường. Nếu Cẩm Nguyệt dễ nói chuyện như vậy, thì tam biểu ca đã không cho nàng ta quản sự.”
Hai người chủ tớ nhìn nhau không nói gì, đành cầm bát cháo đã nguội ngắt đi ra khỏi núi giả, trở lại đường chính. Trong lúc nói chuyện, thị nữ và nữ lang vô tình nhắc tới một chuyện: “Vừa rồi nương tử có thấy La nương tử không? Ban nãy nô tỳ đứng ngoài viện Lục tam lang, còn gặp nàng ta. Cẩm Nguyệt không cho nô tỳ vào sân, La nương tử dừng lại, nói giúp nô tỳ mấy câu. La nương tử tốt bụng thật đấy.”
Giang Uyển Nghi: “…”
Mí mắt giật giật, nàng ta chậm rãi dừng bước, nàng ta không phải là người ngu ngốc, lập tức ý thức được vài điểm lạ lùng.
Không nói nhiều với thị nữ, Giang Uyển Nghi xoay người quay trở lại viện của Lục tam lang. Thị nữ không hiểu, vội xách váy đuổi theo nữ lang nhà mình. Giang Uyển Nghi chạy không thở nổi, nhanh chóng đến ngoài viện Lục tam lang. Nàng ta nấp sau gốc cây ở đầu tường, nhìn bóng lưng uyển chuyển của La Linh Dư.
Cẩm Nguyệt vẫn còn đứng ở cửa viện!
Cẩm Nguyệt và La Linh Dư trò chuyện vui vẻ với nhau, không biết La Linh Dư nói gì, mà chọc cho Cẩm Nguyệt giơ tay che miệng cười. Ban nãy có nói thế nào Cẩm Nguyệt cũng không chịu, vậy mà lúc này đã thân mật nắm tay La Linh Dư, mời La Linh Dư vào viện. Các thị nữ sau lưng La Linh Dư bình tĩnh đi theo, có thể thấy, đây là chuyện rất thường xuyên bình thường.
… Đi theo một nữ lang có bản lĩnh, không biết các thị nữ này thấy được bao nhiêu thủ đoạn để người khác thích.
Mặt Giang Uyển Nghi tái mét, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay.
Lúc này, thị nữ sau lưng nàng ta cũng tức giận bất bình, giọng giương cao: “Sao Cẩm Nguyệt lại như vậy?! Dựa vào đâu không cho chúng ta vào, mà lại để La nương tử vào? Không phải ả luôn miệng nói lúc Lục tam lang không có ở đây, không cho phép một ai vào viện sao? Sao bây giờ lại… Không được, nô tỳ phải tìm ả nói lý…”
“Đủ rồi!” Hiếm khi thấy Giang Uyển Nghi nghiêm túc, nàng ta đột nhiên cao giọng dọa thị nữ giật mình. Giang Uyển Nghi quay đầu, nước mắt dàn dụa, nàng ta đang rất khó chịu, giọng lạc đi: “Đừng đi… Ngươi còn muốn làm ta mất mặt nữa sao!”
Gạt nước mắt, Giang Uyển Nghi cúi đầu bỏ đi —— Lục tam lang! Lục Quân!
Chàng lại khiến người ta phải lúng túng khó chịu đến thế!
Cẩm Nguyệt chỉ là một thị nữ, Cẩm Nguyệt nói gì làm gì, không phải đều nghe theo ý chàng sao? Xưa nay biết chàng không thích nữ lang ồn ào, nên Giang Uyển Nghi không tùy tiện làm phiền chàng, nhưng, nhưng chàng… lại xem thường người khác đến mức đó!
Giang Uyển Nghi đi rất nhanh, khóc thở không nổi, chỉ hận không thể lập tức về nhà, không muốn ở lại Lục gia để chịu nhục thêm nữa. Nàng đi rất gấp, bất chợt đụng phải một người cũng vội vã từ ngã rẽ đi đến. Giang Uyển Nghi hoảng hốt lau nước mắt, không muốn người khác trông thấy dáng vẻ thảm hại của mình.
Nhưng vị lang quân này vẫn nhận ra nàng, hỏi: “Giang biểu muội, muội có gặp La biểu muội không? Có biết muội ấy ở đâu không?”
Nước mắt lã chã ngẩng đầu lên, Giang Uyển Nghi trông thấy là Lục nhị lang. Lục nhị lang Lục Hiển thấy nàng khóc thì cũng ngẩn người, có chút hối hận. Lục Hiển đang định hỏi vì sao nàng lại khóc, thị lại bị Giang Uyển Nghi nhìn chằm chằm với ánh mắt đau thương. Giang Uyển Nghi lẩm bẩm: “Lại là La biểu muội… Vì sao nam nhân các huynh đều thích tìm nàng ta hả? Trong mắt các huynh, nàng ta đẹp đến thế sao?”
Lục Hiển: “Đúng là La biểu muội đẹp thật, nhưng…”
Giang Uyển Nghi không nghe nổi nữa, nước mắt giàn giụa: “Đúng thế. Các huynh đâu quan tâm điều gì khác, chỉ cần là nữ lang xinh đẹp thì núi vàng núi bạc có là gì, thân thế địa vị cũng có là gì, vì nàng ta, các huynh sẵn lòng lên núi đao xuống biển lửa! Chỉ cần đẹp được như nàng ta, thì dù thế nào, nàng ta cũng được sống tốt…”
Giang Uyển Nghi lảo đảo bước đi như mất hồn lạc vía.
Lục Hiển đứng sau lưng khó hiểu: “… Ôi!”
La biểu muội đã làm gì Giang biểu muội ư?
Không sai, đến tận bây giờ, ngay tới Lục nhị lang Lục Hiển cũng không thuyết phục được mình rằng La biểu muội là đóa sen trắng trong sạch vô tội, tất cả mọi người đều muốn hại nàng.
Đóa sen trắng không thể gả cho Hành Dương vương, lại dụ dỗ được Lục tam lang, còn khiến trưởng bối như Lục lão phu nhân tuy không thích nhưng cũng không giận nàng, còn đồng ý thu nhận nàng.
***
Nữ lang quý tộc luôn trọng sĩ diện. La Linh Dư là người như thế, mà điều nàng biết rõ không hề thua kém các nữ lang khác. Chỉ ngáng chân Giang Uyển Nghi một cái, để Giang Uyển Nghi biết khó mà rút lui. Đây là cạnh tranh công bằng, Giang Uyển Nghi không có bản lĩnh bằng nàng thì nấp đi.
Được Cẩm Nguyệt đón vào viện, đây là đãi ngộ mà các biểu tiểu thư kính mến Lục Quân chưa từng có, La Linh Dư có chút lâng lâng. Nàng cố gắng để mình bình tĩnh, không được đắc ý.
Quả thật Lục Quân không có ở trong phủ, Cẩm Nguyệt cũng thực sự không biết bao giờ thì lang quân về. Cẩm Nguyệt buồn bã nói: “Có lẽ do chúng ta đến Đan Dương tránh nắng, nhà xa quá, nên càng ngày lang quân càng về muộn, đã lâu lắm rồi không thấy về nhà, mà ngài ấy ngủ lại trong phủ Trần vương. Nghe nói phương Bắc giao chiến, lang quân điều người gì đó ở bên kia rất bận. Nô tỳ cũng không hiểu được, nên không thể phân ưu vì lang quân. Chỉ biết dù lang quân có về nhà, cũng đốt đèn đọc sách suốt đêm. Mỗi lần về, ngài ấy đều đem theo rất nhiều hồ sơ, gần đây lang quân gầy sọp hẳn đi…”
Cẩm Nguyệt nhìn La Linh Dư đầy mong đợi: “Nương tử à, nương tử khuyên nhủ tam lang vài câu đi. Cẩm Nguyệt chỉ là phận nô tỳ, không thể nói nhiều trước mặt lang quân được. Có lẽ tam lang có thể nghe nương tử khuyên nhủ.”
La Linh Dư bĩu môi, bụng nghĩ nếu lời ta nói có tác dụng, thì bây giờ ta đã là tam phu nhân của các ngươi rồi.
Nhưng trong lòng khẽ động, nàng hỏi Cẩm Nguyệt: “Huynh ấy bận gì thế? Ta có thể vào thư phòng huynh ấy xem một chút được không?”
La Linh Dư thở dài: “Đúng là huynh ấy gầy đi rất nhiều, ta cũng lo lắng lắm.”
Cẩm Nguyệt do dự, nhưng lại nghĩ, có khi nàng là tam phu nhân tương lai, mình nên cố gắng lấy lòng thì hơn. Lúc này Cẩm Nguyệt mới đồng ý dẫn biểu tiểu thư vào thư phòng của Lục tam lang, để biểu tiểu thư biết đọc biết viết tự xem thế nào. Vừa vào thư phòng của Lục Quân, La Linh Dư cực kỳ kích động, thậm chí có phần run sợ. Nàng lại đến thư phòng của chàng… Thư phòng của một lang quân là nơi cất chứa bí mật trong lòng lang quân đó, là bộ mặt chân thực nhất.
Chàng thích loại sách gì, bình thường chàng hay đọc sách gì. Chàng chơi cái gì, đang nghiên cứu gì.
Tâm sự mà Lục nhị lang giấu diếm, đều được bộc lộ ở thư phòng.
La Linh Dư trịnh trọng ngồi xuống, ngồi đằng sau chồng hồ sơ cao nửa người, nàng cầm cuốn sách để mở ở trên bàn lên, lật giở từng trang một. Đều là báo cáo tình hình chiến sự nhiều năm qua… La Linh Dư liếc nhìn, ý thức được mình không nên xem nhiều, vậy là vội vàng khép lại.
Lại lật một cuốn sách khác ra xem, lần này thì có thể xem được. Đây là sách bản đồ cương vực, vẽ khu vực Bắc quốc, phong tục tập quán, thực vật đất đai….
La Linh Dư nhíu mày.
Nàng không nói gì, lại rút lấy một cuốn sách khác. Lần này lại là ngôn ngữ phong tục ở vùng phía Bắc.
La Linh Dư lặng lẽ lật sách, Cẩm Nguyệt thấp thỏm chờ nàng trả lời, lại thấy La nữ lang xem hết cuốn này đến cuốn khác, càng xem càng sầm mặt, càng mím môi không nói gì. Cẩm Nguyệt sốt sắng, luôn miệng hỏi rốt cuộc Lục tam lang đang đọc gì. Lòng La Linh Dư nặng nề, như có tảng đá nằm trong đó.
Nàng nghĩ, thì ra là vậy.
Lục Quân chưa bao giờ từ bỏ ý định.
Nhị ca chàng trách mắng chàng, không cho chàng đi biên ải; nhưng các cuốn sách trong thư phòng đã nói cho La Linh Dư biết, Lục Quân muốn đi. Từ đầu chí cuối chưa từ bỏ ý định, vẫn luôn tích cóp lực lượng sức mạnh, chuẩn bị đi biên ải. Sách trên bàn chàng nhiều như vậy, có thể thấy không phải chàng chỉ mới tính toán ngày một ngày hai. Thậm chí La Linh Dư còn suy đoán, rất nhanh thôi, Lục Quân có thể thực hiện được hoài bão của mình.
Cẩm Nguyệt thúc giục: “Biểu tiểu thư, sao rồi ạ sao rồi ạ? Rốt cuộc lang quân nhà chúng nô tỳ đang nghĩ gì?”
La Linh Dư không lên tiếng, cúi đầu sờ thư mục. Tâm trạng nàng rất phức tạp, lúc thì nghĩ chàng muốn đi biên ải cũng tốt. Tuy nàng ích kỷ, nhưng nàng có thể nhận ra, Lục Quân khác hẳn những lang quân sống mơ mơ màng màng kia, trong chàng có hoài bão. Huống hồ La Linh Dư vẫn còn canh cánh về án diệt môn ở Nhữ Dương năm xưa, nên nàng thực sự rất cảm kích với lang quân sẵn sàng đi biên ải.
Nhưng mặt khác, nàng nghĩ nếu chàng mà đi, thì trong thời gian ngắn không thể quay về. Vậy nàng sẽ gả cho ai đây?
Hơn nữa đao kiếm không có mắt, nếu chàng không về được… Nàng phải làm gì đây?
“Biểu muội, thì ra muội ở đây!” Đương lúc xuất thần, thì nghe thấy âm thanh thở phào nhẹ nhõm của Lục nhị lang.
La Linh Dư nghiêng đầu, trông thấy Lục nhị lang được thị nữ dẫn vào, đang đứng ở cửa thư phòng. Vẫy tay cho Cẩm Nguyệt lui ra ngoài, Lục Hiển bước đến cạnh La Linh Dư. La Linh Dư ngồi ngay ngắn, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, thấy nhị biểu ca đột nhiên ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ tay mảnh dẻ của nàng.
La Linh Dư khó hiểu.
Lục nhị lang nhìn thẳng nàng, ánh mắt hừng hực lửa: “Biểu muội, tình cảm giữa muội và tam đệ nhà huynh thế nào?”
La Linh Dư: “…”
Bị lang quân hỏi thẳng như vậy, La Linh Dư xấu hổ xoay mặt đi. Nàng nghi ngờ Lục nhị lang đang thử thăm dò mình, muốn ngăn cản chuyện hôn sự của mình. Thế là nữ lang chối đây đẩy: “Thế nào cái gì chứ? Muội chẳng hiểu gì cả. Chỉ là huynh muội bình thường, tình cảm có thế nào được nữa? Nhị biểu ca đừng nghĩ nhiều.”
Lục nhị lang: “…”
…
Lục nhị lang nhĩ, chẳng lẽ mình trông giống kẻ ngốc lắm sao? Cái gì nói là hắn nghĩ nhiều?
Tam đệ qua quýt với hắn, không trực tiếp trả lời hắn là La Linh Dư như thế nào.
La biểu muội cũng qua loa với hắn, không thừa nhận mình và Lục tam lang có gì đó.
Hai người kia ngày trước không thừa nhận, bây giờ hai người này cũng không thừa nhận. Chỉ im lặng yêu nhau, tựa sát vào nhau. Dù trong lòng bọn họ có biết rõ hay thấy rõ đến đâu, thì Lục Quân và La Linh Dư cũng không nói ra.
—— Vì sao hai người này còn chưa chịu thừa nhận! Hai đứa còn nói chuyện cưới gả ở chỗ tổ mẫu, tổ mẫu nói chỉ là trẻ con cãi nhau, hai đứa thực sự coi mình là con nít cãi nhau hả?
Hai đứa định giấu giấu diếm diếm, đến tận ngày cưới, mới chịu tuyên bố tình cảm sâu đậm đúng không?!
…
Trong lòng như có vạn mã chạy qua, hắn đã hiểu được cảm giác suy sụp của Hành Dương vương khi đối mặt với mình thường ngày. Nhưng Lục nhị lang không thể từ bỏ vào lúc này được, giấc mơ của hắn quá loạn, hắn không thấy rõ tương lai rốt cuộc như thế nào, hắn chỉ có thể dựa vào điểm khác biệt giữa hai giấc mơ, để đưa tương lai đi theo chiều hướng tốt.
Mà chiều hướng tốt nhất cho tương lai, chính là —— “La biểu muội, xuất giá đi!”
Hai mắt La Linh Dư mở to, kinh hãi nói: “Nhị biểu ca, huynh…”
Lục Hiển nắm chặt tay nàng, nghe lang quân rất thành khẩn: “Gả đi!”
“Gả đi! Không thể kéo dài được nữa!”
Hắn khích lệ La Linh Dư, vì trong đầu cứ hiện lên giấc mơ khiến suy nghĩ của hắn rối tung. Lục Hiển như có nhiều chuyện rất muốn nói, song đến bên miệng chỉ còn lại một chữ “gả”. Nếu nàng gả cho tam đệ, có lẽ giấc mơ thảm thương kia sẽ không xảy ra. Hai giấc mơ khác hẳn nhau nhưng tất cả đều mơ hồ, cho dù nói rằng số mệnh lại đứng ở thời khắc quan trọng, nhưng lựa chọn khác nhau sẽ dẫn đến tương lai khác nhau.
Lục Hiển nắm lấy bờ vai gầy gò của biểu muội: “Gả đi gả đi gả đi!”
Ở bên ngoài rèm trúc, Lục Quân vừa về thì được Cẩm Nguyệt báo cho biết có ai ở trong nhà, chàng lập tức đi thẳng đến thư phòng. Đứng ở bên ngoài, thấy Lục nhị lang liên tục giục La Linh Dư thành thân, hai mắt Lục Quân tối sầm, ngực nặng nề: chẳng lẽ nhị ca, thích La Linh Dư thật? Thích La Linh Dư đến mức đó?!
Sắc mặt Lục Quân rất khó coi.
Thật ra chàng vẫn luôn nghi ngờ nhị ca thích La Linh Dư… La Linh Dư đẹp như vậy, lần đầu tiên gặp nàng, nhị ca đã khiển trách chàng vì nàng. Mỗi lần sau đó, nhị ca cũng đỏ mặt vì La Linh Dư, không ngừng nói với La Linh Dư là chàng không tốt thế nào.
Hình như có rất nhiều lang quân thích nữ lang phong lưu như nàng. Chỉ là mắt nàng cao, tự phụ xinh đẹp, không phải là nhà giàu thì sẽ không gả.
Nếu nhị ca và chàng cùng thích nàng… Xuất thân lẫn địa vị của nhị ca đều tốt hơn chàng. Nếu nhị ca muốn tranh La Linh Dư với chàng… Mặt Lục Quân đen như mực, chàng không để cho Cẩm Nguyệt nói nhiều, lập tức quay đầu rời đi.
***
Lục Quân đi thẳng đến chỗ tổ mẫu, sau khi chọc cười tổ mẫu, chàng thờ ơ nói ra mục đích của mình: “Cháu muốn kết hôn với La biểu muội thật.”
Lục lão phu nhân: “…”
Lục lão phu nhân rất đau đầu: “Sao cháu lại nhắc tới nữa hả! Lấy vợ không dễ vậy đâu.”
Lục Quân thở dài: “Sợ đêm dài lắm mộng ạ. Sao có người lại được nhiều người thích như vậy? Rõ ràng chỉ toàn khuyết điểm… Sao ai ai cũng mắt mù, không chịu nhìn rõ?”
Lục lão phu nhân nhìn chàng: “Cháu đang nói ai? Có phải cháu bị mù không?”
Bà cũng muốn hỏi cháu trai câu này lâu rồi.
Lục Quân: “Cháu sợ mình không tranh hơn ngươi khác.”
Lục lão phu nhân liếc chàng: “Ai có thể hơn cháu được?”
Lục Quân ngẩn người, sau đó cúi đầu bật cười, gương mặt càng thêm phong lưu. Lục lão phu nhân thấy chàng cười như vậy thì lấy làm lạ, hỏi: “… Cháu thích con bé như vậy, nhất quyết muốn cưới nó cho bằng được sao?”
Lục Quân im lặng một lúc lâu.
Rồi chàng chậm rãi nói thật: “Thực ra cháu không định cưới vợ. Bất kể là ai, cháu cũng không muốn. Nếu hôn nhân cũng rơi vào kết cục như cha mẹ cháu, cháu khó mà chịu nổi được. Nếu là vậy, sao cháu có thể nói là bây giờ mình sống tốt hơn họ được? Nên cháu mới không chắc chắn, chính cháu vẫn không tin —— không tin vào tình yêu, cũng không tin vào sự cam đoan của hôn nhân. Cháu truy tìm ngọn nguồn, lại không biết tình yêu bắt đầu từ đâu, Dù cháu đã tìm hiểu thì vẫn không rõ ngọn nguồn, không biết tình yêu bắt đầu từ đâu, làm sao để nó cháy mãi không tắt lửa… Thì vì sao cháu lại phải làm lỡ dở người khác?”
Lục lão phu nhân ngẩn người, nhìn đứa cháu trai trước mắt. Bà đã sống lâu như thế, lời của Lục Quân, có lẽ người trẻ tuổi nghe không hiểu, nhưng Lục lão phu nhân lại nghe ra suy nghĩ của Lục Quân. Gương mặt già nua của bà đối diện với cháu trai, bà biết Lục Quân rất thanh cao, nhưng bà không biết Lục Quân lại luôn nghĩ như vậy.
—— Phải bất an tới mức nào, mà lại bi quan về tình yêu và hôn nhân đến nhường ấy?
Trên đời này có rất nhiều nữ lang thích Lục tam lang, nhưng không ai có thể khiến cháu bà yên lòng, trái lại còn khiến nó luôn hoài nghi? Thằng bé thiếu thốn tình yêu đến vậy sao?
Lục lão phu nhân run run, lẩm bẩm: “… Năm xưa, bà nên đưa cháu đến cạnh nuôi dưỡng, không nên để cháu lủi thủi một mình ở phòng nhì…” Lúc đó cảm thấy Lục tam lang rất chín chắn, thấy một đứa bé như chàng bình tĩnh như vậy, lại sợ bên phòng lớn ức hiếp con trai duy nhất của lão nhị, sợ người ta nói phòng lớn tham lam phòng nhì, sợ sau khi lớn lên Lục Quân sẽ gây chuyện ầm ĩ… Cho nên ngay từ đầu, bà quyết định để Lục Quân sống một mình ở Thanh viện.
Nhưng lại chẳng ngờ, chẳng ngờ rằng… lại khiến Lục tam lang bất an mãi đến tận bây giờ.
Lục lão phu nhân khóc ròng ròng: “Là bà đã làm hại cháu…”
Lục Quân sững sờ, con ngươi giật mình, lập tức đoán được Lục lão phu nhân đang nghĩ gì. Chàng thầm mỉm cười, tình là thật, mà chàng cũng muốn sự áy náy của tổ mẫu. Lục Quân cúi đầu làm ra vẻ thất hồn lạc phách, thở dài nói:
“Cháu vốn không muốn lấy vợ sinh con. Nhưng nếu sau này nhất định phải lấy vợ sinh con… Thì người duy nhất cháu nghĩ đến, chính là La biểu muội.”
“Nếu tổ mẫu muốn giúp cháu, chi bằng tác thành cho cháu đi.”
***
Thương thay Lục nhị lang, nào biết tam đệ của hắn lại mưu mô như vậy, lại đi lợi dụng lòng áy náy của bà lão người ta. Tuy Lục nhị lang cũng hy vọng chuyện giữa Lục tam lang và La biểu muội tốt lên, nhưng bao giờ khuynh hướng câu chuyện cũng phát triển theo hướng kỳ quái.
Nhất là hai ngày nay gặp Lục tam lang, mỗi lần Lục Hiển muốn thảo luận chuyện hôn sự với đệ đệ, đều bị Lục Quân chuyển đề tài.
Không những thế, Lục Quân lại còn rất… tốt với hắn?
Nói gì nghe nấy, nhị ca nói cái gì thì là cái đó, còn chủ động hỏi nhị ca cần giúp gì không.
Ngoan ngoãn lấy lòng như thế, hình như có vẻ là… áy náy, bồi thường?
Lục Hiển mù mờ không hiểu gì.
Nhất là vào tối hôm Thất Tịch.
Rất lâu sau khi Lục Hiển cố nhớ lại giấc mơ của mình, Lục tam lang vẫn không chịu nghe hắn nói chuyện hôn sự, Lục Hiển đành tìm cách khác. Đêm Thất Tịch, Lục tam lang đang trực nên không ở nhà; các biểu tiểu thư ở trong nhà đứng dưới giàn nho, cầu Chức Nữ cho đôi tay khéo léo thêu thùa. Sau lại mở tiệc cầu duyên.
La Linh Dư thầm cầu nguyện: một, phải gả cho nhà quyền quý; hai, nếu vận mệnh tốt với nàng, thì nàng muốn gả cho nhà quyền quý mình thích.
Hoa nở đêm hè, các nữ lang cầu nguyện dưới giàn nho, Lục tam lang xin nghỉ ở phủ nha để về nhà sớm. Chàng trèo tường, đạp lên cành hoa ở đầu tường. Lang quân tuấn tú đứng đấy, lắng nghe tâm nguyện của La Linh Dư. Chàng nhướn mày, trong đầu nghĩ, đúng là lần nào mình cũng nghe được nguyện vọng tha thiết được gả vào nhà giàu của nàng.
Lục Quân mỉm cười, cúi đầu nhìn nữ lang nổi bật nhất kia. Mùi hoa thơm nồng, sương đêm dày đặc, chàng đứng ở chỗ cao nơi nàng không nhìn thấy, im lặng nhìn nàng, chờ nàng.
Còn lúc này, Lục Hiển lại đi tìm các nữ quyến, còn đặc biệt giữ Lục lão phu nhân và mẫu thân Lục phu nhân ở lại, nghe mình khẩn cầu.
Lục Hiển trầm giọng: “Điều con muốn xin hai người, là một mối hôn sự.”
Lục phu nhân vui vẻ: Cái gì? Rốt cuộc con trai bà cũng thông suốt, muốn xin cưới Ninh Bình công chúa sao?
Câu thứ hai của Lục Hiển là: “Là, là… hôn sự của La biểu muội.”
Lục phu nhân biến sắc, mặt trắng bợt: Cái gì cơ? Quả nhiên tiểu yêu tinh La Linh Dư kia… lại hút hồn con trai bà!
Lục lão phu nhân cũng tái mặt: … Nhị lang và tam lang cùng tranh một nữ? Lại còn là nữ lang có hôn ước, chưa từ hôn?
Lục lão phu nhân càng thêm nghi ngờ: Có phải La nữ lang có phẩm chất tốt đẹp nào đó mà mình không phát hiện thấy, nhưng các lang quân lại khám phá ra?
Lục Hiển tự biết không dễ cầu xin hôn sự của La biểu muội, hắn ngẩng đầu, định nghiêm túc nhìn vào mắt hai trưởng bối mà khuyên. Nhưng lại thấy sắc mặt của tổ mẫu và mẫu thân rất kỳ quái, thế là Lục Hiển cũng mơ màng —— Mình đã nói gì vậy? Sao bọn họ lại có vẻ như nuốt phải ruồi thế?
Câu thứ ba của Lục Hiển đã mang theo chút không xác thực: “… Là hôn sự của La biểu muội và tam đệ…”
Lục lão phu nhân: “…”
Lục phu nhân: “…”
Nói chuyện đừng có ngắt nghỉ như vậy được không!
Vào sáng sớm, biểu tiểu thư Lục gia Giang Uyển Nghi đích thân nấu cháo tổ yến rau tuyết, canh đúng thời gian các lang quân bãi triều, đưa cháo đến cho Lục tam lang. Còn bên kia, biểu tiểu thư La Linh Dư đang thỉnh an buổi sáng ở chỗ Lục lão phu nhân, hay tin Giang nữ lang đưa cháo cho Lục Quân từ miệng các biểu tiểu thư, La nữ lang mỉm cười —— Giang Uyển Nghi vẫn chưa từ bỏ ý định sao?
Không sao, đợi nàng kích thêm một đòn nữa là được.
Giang Uyển Nghi cùng thị nữ xách hộp đựng thức ăn đến ngoài viện của Lục tam lang, nhưng lại bị thị nữ thiếp thân Cẩm Nguyệt ngăn ở cửa viện. Cẩm Nguyệt nho nhã đúng mực, cúi người xin lỗi biểu tiểu thư: “Lang quân nhà chúng nô tỳ ưa yên tĩnh, lúc không có ở nhà, ngài ấy không thích ai vào viện mình. Mong biểu tiểu thư thứ tội.”
Giang Uyển Nghi dịu dàng nói: “Chỉ là một bát cháo thôi mà. Ta sẽ không đi đi lại lại nhiều đâu, chỉ là muốn chờ tam biểu ca về mà thôi.”
Cẩm Nguyệt nói: “Thời gian lang quân đi ở thất thường, ngay cả nô tỳ cũng không biết hôm nay ngài ấy có về không. Chỉ sợ bát cháo này sẽ nguội mất, biểu tiểu thư vẫn nên về thì hơn. Không bằng đợi tam lang về, nô tỳ sẽ cho người báo tin với tiểu thư?”
Giang Uyển Nghi lại nói mấy câu, rồi thị nữ đi cùng cũng nói mấy câu. Nhưng tuy Cẩm Nguyệt vẫn ra vẻ đón chào, nàng ta rất cẩn thận, không cho các nàng vào. Bị chặn đường ngay ngoài viện lang quân, đúng là khó xử.
Sắc mặt Giang Uyển Nghi không tốt cho lắm, nàng ta lúng túng cười gượng. Cẩm Nguyệt không chịu nhận bát cháo —— vì Lục tam lang thật sự rất không thích các biểu tiểu thư trong nhà qua lại phiền phức, đồ của biểu tiểu thư tặng, quả thật chàng không nhận.
Thị nữ thiếp thân của Lục tam lang quá khó nói chuyện, quá không nể mặt, suy cho cùng vẫn là quý nữ, dù có dịu dàng tới mấy, Giang Uyển Nghi cũng không còn mặt mũi nào nữa. Mặt nàng đỏ bừng, nháy mắt với thị nữ rồi xoay người rời đi. Còn thị nữ của nàng ta thì chậm một bước, lặng lẽ kéo Cẩm Nguyệt, mượn tay áo che khuất để đưa chiếc vòng phỉ thúy đến, định lấy lòng Cẩm Nguyệt: “Hôm nay bao giờ tam lang mới về vậy? Cẩm Nguyệt tỷ tỷ, hai ta cũng quen biết nhau nhiều năm như vậy, sao có thể không tin nữ lang nhà ta được? Nữ lang nhà ta thấy tam lang vất vả quá…”
Đuôi mắt Giang Uyển Nghi liếc thấy thị nữ của mình và thị nữ của Lục tam lang trò chuyện vui vẻ, nàng ta bèn đi tới núi giả gần đó đợi người, trái tim nảy lên nảy xuống, không tài nào bình tĩnh được. Nàng ta không cam lòng mình cứ thế mà thua La thị nữ. Với gia thế đó, La thị nữ sẽ chỉ toàn mang lại rắc rối cho tam lang. Thời đại này, dù cùng là sĩ tộc thì vẫn có chỗ khác nhau. Đại thế gia như Lục gia, năm xưa liên hôn với La thị Nhữ Dương thì đúng là đã mạnh thêm mạnh. Nhưng hiện tại La thị Nhữ Dương đã không còn, Lục gia liên hôn với La thị Nam Dương thì không khác gì lội xuống vũng lầy. Trong giới sĩ tộc, ắt sẽ bị mọi người chế giễu.
Lục tam lang khoáng đạt rộng lượng như vậy, còn là danh sĩ nổi tiếng thiên hạ, sao chàng có thể bị mọi người cười nhạo được? La thị nữ muốn gả cao, nhưng với Lục tam lang lại chính là cưới thấp. Chỉ cần nghĩ đến chuyện Lục tam lang cưới La Linh Dư, để rồi bị người ta bài xích cười nhạo, thậm chí không giữ được danh tiếng… là Giang Uyển Nghi lại thấy buồn thay chàng.
Hôn nhân phải nên môn đăng hộ đối, Lục tam lang phải kết thông gia với Giang gia mới đúng. Dù không cưới nàng, thì cưới nữ lang thế gia khác cũng được, không phải đều tốt so với việc hôm đó chàng đòi cưới La Linh Dư ngay trước mặt mọi người sao?
Giang Uyển Nghi vặn khăn tay, không phải khăng khăng muốn gả cho Lục tam lang, mà những lời này, nàng muốn nói với biểu ca. Muốn để chàng suy nghĩ thật kỹ, đừng ép mình phải đi đến bước bị thế gia bài xích.
Giang Uyển Nghi đang xuất thần nghĩ ngợi, thì chợt có nữ lang thướt tha đi qua ngọn núi giả. Nữ lang kia ngực nở eo thon, thân hình duyên dáng, vừa dẫm lên quả thông rơi trên đất thì dừng bước, mỉm cười nhìn lại: “Giang tỷ tỷ ở đây sao?”
Liếc nhìn La Linh Dư, gương mặt Giang Uyển Nghi bỗng đỏ lên, hàng mi rung mạnh.
Vừa rồi còn đang nói xấu La Linh Dư, bây giờ lại gặp nàng ta.
Giang Uyển Nghi hỏi: “Muội muội đi đâu thế?”
La Linh Dư nhướn mày, vui vẻ trả lời: “Muội bị đầy bụng nên khó chịu trong người, đi tới đi lui cho tiêu thực thôi. Tỷ tỷ có muốn đi cùng không?”
Giang Uyển Nghi vội vàng: “Không không không…”
Nàng ta vẫn đang chờ thị nữ của mình, vừa định vắt óc mở miệng thì La Linh Dư đã ra vẻ hiểu chuyện, giơ tay che má, nhìn nàng mỉm cười, cũng không ép nữa. Giang Uyển Nghi vẫn đợi ở núi giả bên này, nhìn La Linh Dư và các thị nữ rời đi. Bóng lưng dao động, ánh nắng và gió mát đuổi theo, nữ lang mặc váy dài thắt lụa trắng, vạt váy vểnh lên, trên trán cài hoa thắng. Gương mặt trẻ tuổi sống động, đẹp đến nhường nào. Dù là các nữ lang xinh đẹp thì bọn họ vẫn so sánh với nhau, Giang Uyển Nghi là mỹ nhân, có điều trong số mỹ nhân cũng có người đẹp hơn ——
Người chói lọi hoa nhường nguyệt thẹn như La Linh Dư, trong số các biểu tiểu thư Lục gia, có mấy ai không ghen tị?
Giang Uyển Nghi chờ một lúc thì thị nữ đi tới. Thị nữ đỏ mặt lắc đầu, tỏ ý mình cũng không thăm dò được gì từ Cẩm Nguyệt. Thị nữ cắn răng: “Ả lẳng lơ kia đúng là cái đồ nước đổ lá khoai! Ngoài mặt thì cười tươi rói, đến khi hỏi kỹ thì lại lắc đầu nói không biết. Ả ta xưa nay thích nhận quà, nô tỳ còn đưa vòng tay thượng hạng cho ả, mà ả ta vẫn nói không biết bao giờ tam lang về.”
“Hừ! Ả ta là thị nữ thiếp thân, lang quân đi đâu, sao có chuyện ả không biết được? Chỉ là ả ta không chịu nói thôi.”
Ánh sáng trong mắt Giang Uyển Nghi tối đi, nàng ta lắc đầu, an ủi ngược thị nữ của mình: “Chuyện này cũng bình thường. Nếu Cẩm Nguyệt dễ nói chuyện như vậy, thì tam biểu ca đã không cho nàng ta quản sự.”
Hai người chủ tớ nhìn nhau không nói gì, đành cầm bát cháo đã nguội ngắt đi ra khỏi núi giả, trở lại đường chính. Trong lúc nói chuyện, thị nữ và nữ lang vô tình nhắc tới một chuyện: “Vừa rồi nương tử có thấy La nương tử không? Ban nãy nô tỳ đứng ngoài viện Lục tam lang, còn gặp nàng ta. Cẩm Nguyệt không cho nô tỳ vào sân, La nương tử dừng lại, nói giúp nô tỳ mấy câu. La nương tử tốt bụng thật đấy.”
Giang Uyển Nghi: “…”
Mí mắt giật giật, nàng ta chậm rãi dừng bước, nàng ta không phải là người ngu ngốc, lập tức ý thức được vài điểm lạ lùng.
Không nói nhiều với thị nữ, Giang Uyển Nghi xoay người quay trở lại viện của Lục tam lang. Thị nữ không hiểu, vội xách váy đuổi theo nữ lang nhà mình. Giang Uyển Nghi chạy không thở nổi, nhanh chóng đến ngoài viện Lục tam lang. Nàng ta nấp sau gốc cây ở đầu tường, nhìn bóng lưng uyển chuyển của La Linh Dư.
Cẩm Nguyệt vẫn còn đứng ở cửa viện!
Cẩm Nguyệt và La Linh Dư trò chuyện vui vẻ với nhau, không biết La Linh Dư nói gì, mà chọc cho Cẩm Nguyệt giơ tay che miệng cười. Ban nãy có nói thế nào Cẩm Nguyệt cũng không chịu, vậy mà lúc này đã thân mật nắm tay La Linh Dư, mời La Linh Dư vào viện. Các thị nữ sau lưng La Linh Dư bình tĩnh đi theo, có thể thấy, đây là chuyện rất thường xuyên bình thường.
… Đi theo một nữ lang có bản lĩnh, không biết các thị nữ này thấy được bao nhiêu thủ đoạn để người khác thích.
Mặt Giang Uyển Nghi tái mét, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay.
Lúc này, thị nữ sau lưng nàng ta cũng tức giận bất bình, giọng giương cao: “Sao Cẩm Nguyệt lại như vậy?! Dựa vào đâu không cho chúng ta vào, mà lại để La nương tử vào? Không phải ả luôn miệng nói lúc Lục tam lang không có ở đây, không cho phép một ai vào viện sao? Sao bây giờ lại… Không được, nô tỳ phải tìm ả nói lý…”
“Đủ rồi!” Hiếm khi thấy Giang Uyển Nghi nghiêm túc, nàng ta đột nhiên cao giọng dọa thị nữ giật mình. Giang Uyển Nghi quay đầu, nước mắt dàn dụa, nàng ta đang rất khó chịu, giọng lạc đi: “Đừng đi… Ngươi còn muốn làm ta mất mặt nữa sao!”
Gạt nước mắt, Giang Uyển Nghi cúi đầu bỏ đi —— Lục tam lang! Lục Quân!
Chàng lại khiến người ta phải lúng túng khó chịu đến thế!
Cẩm Nguyệt chỉ là một thị nữ, Cẩm Nguyệt nói gì làm gì, không phải đều nghe theo ý chàng sao? Xưa nay biết chàng không thích nữ lang ồn ào, nên Giang Uyển Nghi không tùy tiện làm phiền chàng, nhưng, nhưng chàng… lại xem thường người khác đến mức đó!
Giang Uyển Nghi đi rất nhanh, khóc thở không nổi, chỉ hận không thể lập tức về nhà, không muốn ở lại Lục gia để chịu nhục thêm nữa. Nàng đi rất gấp, bất chợt đụng phải một người cũng vội vã từ ngã rẽ đi đến. Giang Uyển Nghi hoảng hốt lau nước mắt, không muốn người khác trông thấy dáng vẻ thảm hại của mình.
Nhưng vị lang quân này vẫn nhận ra nàng, hỏi: “Giang biểu muội, muội có gặp La biểu muội không? Có biết muội ấy ở đâu không?”
Nước mắt lã chã ngẩng đầu lên, Giang Uyển Nghi trông thấy là Lục nhị lang. Lục nhị lang Lục Hiển thấy nàng khóc thì cũng ngẩn người, có chút hối hận. Lục Hiển đang định hỏi vì sao nàng lại khóc, thị lại bị Giang Uyển Nghi nhìn chằm chằm với ánh mắt đau thương. Giang Uyển Nghi lẩm bẩm: “Lại là La biểu muội… Vì sao nam nhân các huynh đều thích tìm nàng ta hả? Trong mắt các huynh, nàng ta đẹp đến thế sao?”
Lục Hiển: “Đúng là La biểu muội đẹp thật, nhưng…”
Giang Uyển Nghi không nghe nổi nữa, nước mắt giàn giụa: “Đúng thế. Các huynh đâu quan tâm điều gì khác, chỉ cần là nữ lang xinh đẹp thì núi vàng núi bạc có là gì, thân thế địa vị cũng có là gì, vì nàng ta, các huynh sẵn lòng lên núi đao xuống biển lửa! Chỉ cần đẹp được như nàng ta, thì dù thế nào, nàng ta cũng được sống tốt…”
Giang Uyển Nghi lảo đảo bước đi như mất hồn lạc vía.
Lục Hiển đứng sau lưng khó hiểu: “… Ôi!”
La biểu muội đã làm gì Giang biểu muội ư?
Không sai, đến tận bây giờ, ngay tới Lục nhị lang Lục Hiển cũng không thuyết phục được mình rằng La biểu muội là đóa sen trắng trong sạch vô tội, tất cả mọi người đều muốn hại nàng.
Đóa sen trắng không thể gả cho Hành Dương vương, lại dụ dỗ được Lục tam lang, còn khiến trưởng bối như Lục lão phu nhân tuy không thích nhưng cũng không giận nàng, còn đồng ý thu nhận nàng.
***
Nữ lang quý tộc luôn trọng sĩ diện. La Linh Dư là người như thế, mà điều nàng biết rõ không hề thua kém các nữ lang khác. Chỉ ngáng chân Giang Uyển Nghi một cái, để Giang Uyển Nghi biết khó mà rút lui. Đây là cạnh tranh công bằng, Giang Uyển Nghi không có bản lĩnh bằng nàng thì nấp đi.
Được Cẩm Nguyệt đón vào viện, đây là đãi ngộ mà các biểu tiểu thư kính mến Lục Quân chưa từng có, La Linh Dư có chút lâng lâng. Nàng cố gắng để mình bình tĩnh, không được đắc ý.
Quả thật Lục Quân không có ở trong phủ, Cẩm Nguyệt cũng thực sự không biết bao giờ thì lang quân về. Cẩm Nguyệt buồn bã nói: “Có lẽ do chúng ta đến Đan Dương tránh nắng, nhà xa quá, nên càng ngày lang quân càng về muộn, đã lâu lắm rồi không thấy về nhà, mà ngài ấy ngủ lại trong phủ Trần vương. Nghe nói phương Bắc giao chiến, lang quân điều người gì đó ở bên kia rất bận. Nô tỳ cũng không hiểu được, nên không thể phân ưu vì lang quân. Chỉ biết dù lang quân có về nhà, cũng đốt đèn đọc sách suốt đêm. Mỗi lần về, ngài ấy đều đem theo rất nhiều hồ sơ, gần đây lang quân gầy sọp hẳn đi…”
Cẩm Nguyệt nhìn La Linh Dư đầy mong đợi: “Nương tử à, nương tử khuyên nhủ tam lang vài câu đi. Cẩm Nguyệt chỉ là phận nô tỳ, không thể nói nhiều trước mặt lang quân được. Có lẽ tam lang có thể nghe nương tử khuyên nhủ.”
La Linh Dư bĩu môi, bụng nghĩ nếu lời ta nói có tác dụng, thì bây giờ ta đã là tam phu nhân của các ngươi rồi.
Nhưng trong lòng khẽ động, nàng hỏi Cẩm Nguyệt: “Huynh ấy bận gì thế? Ta có thể vào thư phòng huynh ấy xem một chút được không?”
La Linh Dư thở dài: “Đúng là huynh ấy gầy đi rất nhiều, ta cũng lo lắng lắm.”
Cẩm Nguyệt do dự, nhưng lại nghĩ, có khi nàng là tam phu nhân tương lai, mình nên cố gắng lấy lòng thì hơn. Lúc này Cẩm Nguyệt mới đồng ý dẫn biểu tiểu thư vào thư phòng của Lục tam lang, để biểu tiểu thư biết đọc biết viết tự xem thế nào. Vừa vào thư phòng của Lục Quân, La Linh Dư cực kỳ kích động, thậm chí có phần run sợ. Nàng lại đến thư phòng của chàng… Thư phòng của một lang quân là nơi cất chứa bí mật trong lòng lang quân đó, là bộ mặt chân thực nhất.
Chàng thích loại sách gì, bình thường chàng hay đọc sách gì. Chàng chơi cái gì, đang nghiên cứu gì.
Tâm sự mà Lục nhị lang giấu diếm, đều được bộc lộ ở thư phòng.
La Linh Dư trịnh trọng ngồi xuống, ngồi đằng sau chồng hồ sơ cao nửa người, nàng cầm cuốn sách để mở ở trên bàn lên, lật giở từng trang một. Đều là báo cáo tình hình chiến sự nhiều năm qua… La Linh Dư liếc nhìn, ý thức được mình không nên xem nhiều, vậy là vội vàng khép lại.
Lại lật một cuốn sách khác ra xem, lần này thì có thể xem được. Đây là sách bản đồ cương vực, vẽ khu vực Bắc quốc, phong tục tập quán, thực vật đất đai….
La Linh Dư nhíu mày.
Nàng không nói gì, lại rút lấy một cuốn sách khác. Lần này lại là ngôn ngữ phong tục ở vùng phía Bắc.
La Linh Dư lặng lẽ lật sách, Cẩm Nguyệt thấp thỏm chờ nàng trả lời, lại thấy La nữ lang xem hết cuốn này đến cuốn khác, càng xem càng sầm mặt, càng mím môi không nói gì. Cẩm Nguyệt sốt sắng, luôn miệng hỏi rốt cuộc Lục tam lang đang đọc gì. Lòng La Linh Dư nặng nề, như có tảng đá nằm trong đó.
Nàng nghĩ, thì ra là vậy.
Lục Quân chưa bao giờ từ bỏ ý định.
Nhị ca chàng trách mắng chàng, không cho chàng đi biên ải; nhưng các cuốn sách trong thư phòng đã nói cho La Linh Dư biết, Lục Quân muốn đi. Từ đầu chí cuối chưa từ bỏ ý định, vẫn luôn tích cóp lực lượng sức mạnh, chuẩn bị đi biên ải. Sách trên bàn chàng nhiều như vậy, có thể thấy không phải chàng chỉ mới tính toán ngày một ngày hai. Thậm chí La Linh Dư còn suy đoán, rất nhanh thôi, Lục Quân có thể thực hiện được hoài bão của mình.
Cẩm Nguyệt thúc giục: “Biểu tiểu thư, sao rồi ạ sao rồi ạ? Rốt cuộc lang quân nhà chúng nô tỳ đang nghĩ gì?”
La Linh Dư không lên tiếng, cúi đầu sờ thư mục. Tâm trạng nàng rất phức tạp, lúc thì nghĩ chàng muốn đi biên ải cũng tốt. Tuy nàng ích kỷ, nhưng nàng có thể nhận ra, Lục Quân khác hẳn những lang quân sống mơ mơ màng màng kia, trong chàng có hoài bão. Huống hồ La Linh Dư vẫn còn canh cánh về án diệt môn ở Nhữ Dương năm xưa, nên nàng thực sự rất cảm kích với lang quân sẵn sàng đi biên ải.
Nhưng mặt khác, nàng nghĩ nếu chàng mà đi, thì trong thời gian ngắn không thể quay về. Vậy nàng sẽ gả cho ai đây?
Hơn nữa đao kiếm không có mắt, nếu chàng không về được… Nàng phải làm gì đây?
“Biểu muội, thì ra muội ở đây!” Đương lúc xuất thần, thì nghe thấy âm thanh thở phào nhẹ nhõm của Lục nhị lang.
La Linh Dư nghiêng đầu, trông thấy Lục nhị lang được thị nữ dẫn vào, đang đứng ở cửa thư phòng. Vẫy tay cho Cẩm Nguyệt lui ra ngoài, Lục Hiển bước đến cạnh La Linh Dư. La Linh Dư ngồi ngay ngắn, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, thấy nhị biểu ca đột nhiên ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ tay mảnh dẻ của nàng.
La Linh Dư khó hiểu.
Lục nhị lang nhìn thẳng nàng, ánh mắt hừng hực lửa: “Biểu muội, tình cảm giữa muội và tam đệ nhà huynh thế nào?”
La Linh Dư: “…”
Bị lang quân hỏi thẳng như vậy, La Linh Dư xấu hổ xoay mặt đi. Nàng nghi ngờ Lục nhị lang đang thử thăm dò mình, muốn ngăn cản chuyện hôn sự của mình. Thế là nữ lang chối đây đẩy: “Thế nào cái gì chứ? Muội chẳng hiểu gì cả. Chỉ là huynh muội bình thường, tình cảm có thế nào được nữa? Nhị biểu ca đừng nghĩ nhiều.”
Lục nhị lang: “…”
…
Lục nhị lang nhĩ, chẳng lẽ mình trông giống kẻ ngốc lắm sao? Cái gì nói là hắn nghĩ nhiều?
Tam đệ qua quýt với hắn, không trực tiếp trả lời hắn là La Linh Dư như thế nào.
La biểu muội cũng qua loa với hắn, không thừa nhận mình và Lục tam lang có gì đó.
Hai người kia ngày trước không thừa nhận, bây giờ hai người này cũng không thừa nhận. Chỉ im lặng yêu nhau, tựa sát vào nhau. Dù trong lòng bọn họ có biết rõ hay thấy rõ đến đâu, thì Lục Quân và La Linh Dư cũng không nói ra.
—— Vì sao hai người này còn chưa chịu thừa nhận! Hai đứa còn nói chuyện cưới gả ở chỗ tổ mẫu, tổ mẫu nói chỉ là trẻ con cãi nhau, hai đứa thực sự coi mình là con nít cãi nhau hả?
Hai đứa định giấu giấu diếm diếm, đến tận ngày cưới, mới chịu tuyên bố tình cảm sâu đậm đúng không?!
…
Trong lòng như có vạn mã chạy qua, hắn đã hiểu được cảm giác suy sụp của Hành Dương vương khi đối mặt với mình thường ngày. Nhưng Lục nhị lang không thể từ bỏ vào lúc này được, giấc mơ của hắn quá loạn, hắn không thấy rõ tương lai rốt cuộc như thế nào, hắn chỉ có thể dựa vào điểm khác biệt giữa hai giấc mơ, để đưa tương lai đi theo chiều hướng tốt.
Mà chiều hướng tốt nhất cho tương lai, chính là —— “La biểu muội, xuất giá đi!”
Hai mắt La Linh Dư mở to, kinh hãi nói: “Nhị biểu ca, huynh…”
Lục Hiển nắm chặt tay nàng, nghe lang quân rất thành khẩn: “Gả đi!”
“Gả đi! Không thể kéo dài được nữa!”
Hắn khích lệ La Linh Dư, vì trong đầu cứ hiện lên giấc mơ khiến suy nghĩ của hắn rối tung. Lục Hiển như có nhiều chuyện rất muốn nói, song đến bên miệng chỉ còn lại một chữ “gả”. Nếu nàng gả cho tam đệ, có lẽ giấc mơ thảm thương kia sẽ không xảy ra. Hai giấc mơ khác hẳn nhau nhưng tất cả đều mơ hồ, cho dù nói rằng số mệnh lại đứng ở thời khắc quan trọng, nhưng lựa chọn khác nhau sẽ dẫn đến tương lai khác nhau.
Lục Hiển nắm lấy bờ vai gầy gò của biểu muội: “Gả đi gả đi gả đi!”
Ở bên ngoài rèm trúc, Lục Quân vừa về thì được Cẩm Nguyệt báo cho biết có ai ở trong nhà, chàng lập tức đi thẳng đến thư phòng. Đứng ở bên ngoài, thấy Lục nhị lang liên tục giục La Linh Dư thành thân, hai mắt Lục Quân tối sầm, ngực nặng nề: chẳng lẽ nhị ca, thích La Linh Dư thật? Thích La Linh Dư đến mức đó?!
Sắc mặt Lục Quân rất khó coi.
Thật ra chàng vẫn luôn nghi ngờ nhị ca thích La Linh Dư… La Linh Dư đẹp như vậy, lần đầu tiên gặp nàng, nhị ca đã khiển trách chàng vì nàng. Mỗi lần sau đó, nhị ca cũng đỏ mặt vì La Linh Dư, không ngừng nói với La Linh Dư là chàng không tốt thế nào.
Hình như có rất nhiều lang quân thích nữ lang phong lưu như nàng. Chỉ là mắt nàng cao, tự phụ xinh đẹp, không phải là nhà giàu thì sẽ không gả.
Nếu nhị ca và chàng cùng thích nàng… Xuất thân lẫn địa vị của nhị ca đều tốt hơn chàng. Nếu nhị ca muốn tranh La Linh Dư với chàng… Mặt Lục Quân đen như mực, chàng không để cho Cẩm Nguyệt nói nhiều, lập tức quay đầu rời đi.
***
Lục Quân đi thẳng đến chỗ tổ mẫu, sau khi chọc cười tổ mẫu, chàng thờ ơ nói ra mục đích của mình: “Cháu muốn kết hôn với La biểu muội thật.”
Lục lão phu nhân: “…”
Lục lão phu nhân rất đau đầu: “Sao cháu lại nhắc tới nữa hả! Lấy vợ không dễ vậy đâu.”
Lục Quân thở dài: “Sợ đêm dài lắm mộng ạ. Sao có người lại được nhiều người thích như vậy? Rõ ràng chỉ toàn khuyết điểm… Sao ai ai cũng mắt mù, không chịu nhìn rõ?”
Lục lão phu nhân nhìn chàng: “Cháu đang nói ai? Có phải cháu bị mù không?”
Bà cũng muốn hỏi cháu trai câu này lâu rồi.
Lục Quân: “Cháu sợ mình không tranh hơn ngươi khác.”
Lục lão phu nhân liếc chàng: “Ai có thể hơn cháu được?”
Lục Quân ngẩn người, sau đó cúi đầu bật cười, gương mặt càng thêm phong lưu. Lục lão phu nhân thấy chàng cười như vậy thì lấy làm lạ, hỏi: “… Cháu thích con bé như vậy, nhất quyết muốn cưới nó cho bằng được sao?”
Lục Quân im lặng một lúc lâu.
Rồi chàng chậm rãi nói thật: “Thực ra cháu không định cưới vợ. Bất kể là ai, cháu cũng không muốn. Nếu hôn nhân cũng rơi vào kết cục như cha mẹ cháu, cháu khó mà chịu nổi được. Nếu là vậy, sao cháu có thể nói là bây giờ mình sống tốt hơn họ được? Nên cháu mới không chắc chắn, chính cháu vẫn không tin —— không tin vào tình yêu, cũng không tin vào sự cam đoan của hôn nhân. Cháu truy tìm ngọn nguồn, lại không biết tình yêu bắt đầu từ đâu, Dù cháu đã tìm hiểu thì vẫn không rõ ngọn nguồn, không biết tình yêu bắt đầu từ đâu, làm sao để nó cháy mãi không tắt lửa… Thì vì sao cháu lại phải làm lỡ dở người khác?”
Lục lão phu nhân ngẩn người, nhìn đứa cháu trai trước mắt. Bà đã sống lâu như thế, lời của Lục Quân, có lẽ người trẻ tuổi nghe không hiểu, nhưng Lục lão phu nhân lại nghe ra suy nghĩ của Lục Quân. Gương mặt già nua của bà đối diện với cháu trai, bà biết Lục Quân rất thanh cao, nhưng bà không biết Lục Quân lại luôn nghĩ như vậy.
—— Phải bất an tới mức nào, mà lại bi quan về tình yêu và hôn nhân đến nhường ấy?
Trên đời này có rất nhiều nữ lang thích Lục tam lang, nhưng không ai có thể khiến cháu bà yên lòng, trái lại còn khiến nó luôn hoài nghi? Thằng bé thiếu thốn tình yêu đến vậy sao?
Lục lão phu nhân run run, lẩm bẩm: “… Năm xưa, bà nên đưa cháu đến cạnh nuôi dưỡng, không nên để cháu lủi thủi một mình ở phòng nhì…” Lúc đó cảm thấy Lục tam lang rất chín chắn, thấy một đứa bé như chàng bình tĩnh như vậy, lại sợ bên phòng lớn ức hiếp con trai duy nhất của lão nhị, sợ người ta nói phòng lớn tham lam phòng nhì, sợ sau khi lớn lên Lục Quân sẽ gây chuyện ầm ĩ… Cho nên ngay từ đầu, bà quyết định để Lục Quân sống một mình ở Thanh viện.
Nhưng lại chẳng ngờ, chẳng ngờ rằng… lại khiến Lục tam lang bất an mãi đến tận bây giờ.
Lục lão phu nhân khóc ròng ròng: “Là bà đã làm hại cháu…”
Lục Quân sững sờ, con ngươi giật mình, lập tức đoán được Lục lão phu nhân đang nghĩ gì. Chàng thầm mỉm cười, tình là thật, mà chàng cũng muốn sự áy náy của tổ mẫu. Lục Quân cúi đầu làm ra vẻ thất hồn lạc phách, thở dài nói:
“Cháu vốn không muốn lấy vợ sinh con. Nhưng nếu sau này nhất định phải lấy vợ sinh con… Thì người duy nhất cháu nghĩ đến, chính là La biểu muội.”
“Nếu tổ mẫu muốn giúp cháu, chi bằng tác thành cho cháu đi.”
***
Thương thay Lục nhị lang, nào biết tam đệ của hắn lại mưu mô như vậy, lại đi lợi dụng lòng áy náy của bà lão người ta. Tuy Lục nhị lang cũng hy vọng chuyện giữa Lục tam lang và La biểu muội tốt lên, nhưng bao giờ khuynh hướng câu chuyện cũng phát triển theo hướng kỳ quái.
Nhất là hai ngày nay gặp Lục tam lang, mỗi lần Lục Hiển muốn thảo luận chuyện hôn sự với đệ đệ, đều bị Lục Quân chuyển đề tài.
Không những thế, Lục Quân lại còn rất… tốt với hắn?
Nói gì nghe nấy, nhị ca nói cái gì thì là cái đó, còn chủ động hỏi nhị ca cần giúp gì không.
Ngoan ngoãn lấy lòng như thế, hình như có vẻ là… áy náy, bồi thường?
Lục Hiển mù mờ không hiểu gì.
Nhất là vào tối hôm Thất Tịch.
Rất lâu sau khi Lục Hiển cố nhớ lại giấc mơ của mình, Lục tam lang vẫn không chịu nghe hắn nói chuyện hôn sự, Lục Hiển đành tìm cách khác. Đêm Thất Tịch, Lục tam lang đang trực nên không ở nhà; các biểu tiểu thư ở trong nhà đứng dưới giàn nho, cầu Chức Nữ cho đôi tay khéo léo thêu thùa. Sau lại mở tiệc cầu duyên.
La Linh Dư thầm cầu nguyện: một, phải gả cho nhà quyền quý; hai, nếu vận mệnh tốt với nàng, thì nàng muốn gả cho nhà quyền quý mình thích.
Hoa nở đêm hè, các nữ lang cầu nguyện dưới giàn nho, Lục tam lang xin nghỉ ở phủ nha để về nhà sớm. Chàng trèo tường, đạp lên cành hoa ở đầu tường. Lang quân tuấn tú đứng đấy, lắng nghe tâm nguyện của La Linh Dư. Chàng nhướn mày, trong đầu nghĩ, đúng là lần nào mình cũng nghe được nguyện vọng tha thiết được gả vào nhà giàu của nàng.
Lục Quân mỉm cười, cúi đầu nhìn nữ lang nổi bật nhất kia. Mùi hoa thơm nồng, sương đêm dày đặc, chàng đứng ở chỗ cao nơi nàng không nhìn thấy, im lặng nhìn nàng, chờ nàng.
Còn lúc này, Lục Hiển lại đi tìm các nữ quyến, còn đặc biệt giữ Lục lão phu nhân và mẫu thân Lục phu nhân ở lại, nghe mình khẩn cầu.
Lục Hiển trầm giọng: “Điều con muốn xin hai người, là một mối hôn sự.”
Lục phu nhân vui vẻ: Cái gì? Rốt cuộc con trai bà cũng thông suốt, muốn xin cưới Ninh Bình công chúa sao?
Câu thứ hai của Lục Hiển là: “Là, là… hôn sự của La biểu muội.”
Lục phu nhân biến sắc, mặt trắng bợt: Cái gì cơ? Quả nhiên tiểu yêu tinh La Linh Dư kia… lại hút hồn con trai bà!
Lục lão phu nhân cũng tái mặt: … Nhị lang và tam lang cùng tranh một nữ? Lại còn là nữ lang có hôn ước, chưa từ hôn?
Lục lão phu nhân càng thêm nghi ngờ: Có phải La nữ lang có phẩm chất tốt đẹp nào đó mà mình không phát hiện thấy, nhưng các lang quân lại khám phá ra?
Lục Hiển tự biết không dễ cầu xin hôn sự của La biểu muội, hắn ngẩng đầu, định nghiêm túc nhìn vào mắt hai trưởng bối mà khuyên. Nhưng lại thấy sắc mặt của tổ mẫu và mẫu thân rất kỳ quái, thế là Lục Hiển cũng mơ màng —— Mình đã nói gì vậy? Sao bọn họ lại có vẻ như nuốt phải ruồi thế?
Câu thứ ba của Lục Hiển đã mang theo chút không xác thực: “… Là hôn sự của La biểu muội và tam đệ…”
Lục lão phu nhân: “…”
Lục phu nhân: “…”
Nói chuyện đừng có ngắt nghỉ như vậy được không!