Chương 6
Tác giả: Học Giả Câu Cá Cấp Quốc Gia | Dịch: Hạ Chí
Sáng hôm sau, đúng như tôi nghĩ, vừa trông thấy Hề Nhược là chúng tôi lại hoán đổi cơ thể.
Tám giờ sáng.
Mười giờ tối.
Đây là thời gian hoán đổi cơ thể cố định của chúng tôi... Có điều, tôi không biết chuyện này sẽ diễn ra trong bao lâu.
Từ Thanh Hồng và Trình Hựu đều nghỉ học. Tôi đoán do chúng nó xấu hổ vì cái mặt sưng húp. Một khả năng cao hơn khác là chúng nó đang ngồi ở nhà nghĩ cách trả thù tôi.
Từ Thanh Hồng thì khỏi phải nói rồi, Trình Hựu có lẽ cũng từng điều tra, cậu ta cho rằng Hề Nhược nhờ tôi chống lưng cho nên quay ngoắt thái độ.
Từ Thanh Hồng, Trình Hựu, Phương Tư.
Cái tên Trình Hựu vô tình nhắc đến được tôi nhớ kỹ. Tên này nghe quen quen, nhưng không phải học sinh lớp tôi.
Tôi chau mày suy nghĩ, đó là ai nhỉ?
Tôi chưa kịp nghĩ ra thì giấy phê bình gửi từ phòng giáo vụ đã đến trước một bước.
Sư phụ gọi điện mắng tôi: "Mày lại gây sự ở trường! Giáo viên gọi điện cho thầy rồi!"
Tôi hờ hững trả lời bằng giọng nói của Hề Nhược: "Thầy cứ bảo nhà trường phạt con theo đúng nội quy đi ạ."
Sư phụ biết rõ về gia đình tôi. Trường học sẽ không phạt tôi quá nặng. Từ Thanh Hồng và Trình Hựu cũng khó mà nhờ cậy được gia đình để bắt nạt tôi.
"Giọng của mày..." Sư phụ nghi ngờ: "Mày lại còn dùng cả máy đổi giọng?"
"Thầy ơi, con và một bạn nữ cùng lớp hoán đổi cơ thể cho nhau." Tôi nói thẳng: "Đây là kiếp nạn mà lần trước thầy nói với con ạ?"
Sư phụ ngây người: "Hoán đổi cơ thể?"
"Vâng." Tôi ngập ngừng vài giây: "Bạn nữ hoán đổi cơ thể với con... có hạn."
Tôi giải thích sơ qua, cố tình nhắc đến chuyện Hề Nhược rất được nam giới để mắt đến, tỏ thái độ rằng muốn sư phụ bảo vệ em.
Sư phụ như đoán được gì đó, đồng ý rồi hỏi tôi: "Cô bé ấy bị ức hiếp à?"
Tôi trả lời qua loa: "Đại loại vậy ạ, bạo lực học đường."
Tôi không nói rõ vận hạn của em là gì với sư phụ. Tôi cảm thấy những nỗi đau mà Hề Nhược phải chịu đựng không nên được giãi bày bởi người không phải chịu áp lực như tôi.
"Sư tỷ của mày từng nói có thể giúp mày giải hạn, nhưng sau khi con bé xem xong Huyền Vi Kính, nó bảo kiếp nạn này cũng là công đức của mày." Sư phụ nói: "... Được rồi, thầy biết chuyện đó rồi, mày cứ yên tâm, không ai bắt nạt được mày đâu... Nhưng mà, mày, mày cũng không được bắt nạt người ta!"
Tôi sững sờ: "Con biết rồi ạ."
Thế nào là bắt nạt?
Tôi nhăn mặt nghĩ ngợi một lúc và kết luận rằng cùng lắm thì hành động của mình chỉ được xem như trừ hại cho dân.
Do bị nhà trường phê bình nên tôi và Từ Thanh Hồng đều phải nộp bản kiểm điểm.
Hiếm có dịp tôi được viết bản kiểm điểm, thế nên liền ngoáy bút viết vài dòng bày tỏ đúng cảm nghĩ của mình.
Hề Nhược đọc được bản kiểm điểm của tôi, em hoang mang mất một lúc: "Nguyên Sâm... Đây là bản kiểm điểm mà cậu định nộp à?"
"Ừ." Tôi gật đầu: "Cậu sẽ đọc nó trong buổi chào cờ đấy."
Hề Nhược: "..."
Hề Nhược nhắc khéo: "Tớ nghĩ là bản kiểm điểm này..."
"Làm sao?" Chẳng mấy khi thấy em khó xử, nét mặt của em sinh động hẳn lên. Tôi thấy hơi buồn cười: "Mặt của tớ mà, cậu không cần lo bẽ mặt đâu."
Có vẻ như Hề Nhược vẫn chưa hiểu mạch não của tôi, em nói: "Bởi vì đây là cơ thể của cậu..."
"Nguyên Sâm không phải con ngoan trò giỏi."
Kết thúc giờ tự học buổi tối, tôi đưa em về đến cổng ký túc xá như mọi ngày. Bấy giờ tôi nói thêm với em: "Cậu làm thế nào mà thấy vui thì làm."
Đôi mắt đen láy sáng ngời của Hề Nhược nhìn tôi trân trân, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Tôi không hỏi em muốn nói gì, chỉ phẩy tay đi về.
*
Sáng thứ hai tuần sau, em và Từ Thanh Hồng mặt đen như đít nồi cùng đứng dưới cờ.
Từ Thanh Hồng: "Mọi chuyện đều là do hiểu lầm giữa bạn bè trong lớp. Ai trong chúng ta cũng sẽ có những hiểu lầm trong cuộc sống thường ngày."
Hề Nhược: "Bạn Từ Thanh Hồng nói mình là hội trưởng, có nhiều quyền. Thế nên em rất ngạc nhiên, chẳng lẽ quyền của hội trưởng bao gồm có việc bạn ấy có thể thay đổi danh sách học sinh được nhà trường giới thiệu ư? Xuất phát từ tò mò nên chúng em đã cùng trao đổi, trong quá trình trao đổi thì bị bất đồng ý kiến."
Từ Thanh Hồng: "Em không nên xô xát với bạn Nguyên Sâm sau khi có mâu thuẫn với bạn ấy..."
Hề Nhược: "Em biết đánh nhau không phải là cách giải quyết vấn đề, nhưng nếu có lần sau, em vẫn sẽ làm như vậy..."
Từ Thanh Hồng: "Xin lỗi bạn Nguyên Sâm, do tớ chưa giải thích rõ nên đã làm cậu hiểu lầm."
Hề Nhược: "Xin lỗi bạn Từ Thanh Hồng, do tớ chưa biết lượng sức nên đã làm cậu phải nghỉ học mấy ngày."
Đọc xong hai bản kiểm điểm với phong cách hoàn toàn trái ngược, cả sân trường im phăng phắc.
Một lúc sau, giáo viên chủ nhiệm lớp tôi đỡ trán xem chừng sắp ngất xỉu. Hiệu trưởng thì co giật khóe miệng, còn các bạn học sinh thì cười nắc nẻ.
Tôi cũng không cầm được lòng phì cười.
Không ngờ Hề Nhược có năng khiếu đọc diễn cảm thật đấy. Em đọc có vần điệu, ngắt nghỉ rõ ràng khiến Từ Thanh tức xanh mặt.
Trở về chỗ ngồi, Hề Nhược hỏi tôi: "Viết vậy có ổn thật không?"
Đôi mắt của em trong veo, không giấu nổi hưng phấn... cứ như trẻ con lần đầu làm việc xấu.
"Tuyệt lắm." Tôi khen: "Lần sau tiếp tục."
Sáng hôm sau, đúng như tôi nghĩ, vừa trông thấy Hề Nhược là chúng tôi lại hoán đổi cơ thể.
Tám giờ sáng.
Mười giờ tối.
Đây là thời gian hoán đổi cơ thể cố định của chúng tôi... Có điều, tôi không biết chuyện này sẽ diễn ra trong bao lâu.
Từ Thanh Hồng và Trình Hựu đều nghỉ học. Tôi đoán do chúng nó xấu hổ vì cái mặt sưng húp. Một khả năng cao hơn khác là chúng nó đang ngồi ở nhà nghĩ cách trả thù tôi.
Từ Thanh Hồng thì khỏi phải nói rồi, Trình Hựu có lẽ cũng từng điều tra, cậu ta cho rằng Hề Nhược nhờ tôi chống lưng cho nên quay ngoắt thái độ.
Từ Thanh Hồng, Trình Hựu, Phương Tư.
Cái tên Trình Hựu vô tình nhắc đến được tôi nhớ kỹ. Tên này nghe quen quen, nhưng không phải học sinh lớp tôi.
Tôi chau mày suy nghĩ, đó là ai nhỉ?
Tôi chưa kịp nghĩ ra thì giấy phê bình gửi từ phòng giáo vụ đã đến trước một bước.
Sư phụ gọi điện mắng tôi: "Mày lại gây sự ở trường! Giáo viên gọi điện cho thầy rồi!"
Tôi hờ hững trả lời bằng giọng nói của Hề Nhược: "Thầy cứ bảo nhà trường phạt con theo đúng nội quy đi ạ."
Sư phụ biết rõ về gia đình tôi. Trường học sẽ không phạt tôi quá nặng. Từ Thanh Hồng và Trình Hựu cũng khó mà nhờ cậy được gia đình để bắt nạt tôi.
"Giọng của mày..." Sư phụ nghi ngờ: "Mày lại còn dùng cả máy đổi giọng?"
"Thầy ơi, con và một bạn nữ cùng lớp hoán đổi cơ thể cho nhau." Tôi nói thẳng: "Đây là kiếp nạn mà lần trước thầy nói với con ạ?"
Sư phụ ngây người: "Hoán đổi cơ thể?"
"Vâng." Tôi ngập ngừng vài giây: "Bạn nữ hoán đổi cơ thể với con... có hạn."
Tôi giải thích sơ qua, cố tình nhắc đến chuyện Hề Nhược rất được nam giới để mắt đến, tỏ thái độ rằng muốn sư phụ bảo vệ em.
Sư phụ như đoán được gì đó, đồng ý rồi hỏi tôi: "Cô bé ấy bị ức hiếp à?"
Tôi trả lời qua loa: "Đại loại vậy ạ, bạo lực học đường."
Tôi không nói rõ vận hạn của em là gì với sư phụ. Tôi cảm thấy những nỗi đau mà Hề Nhược phải chịu đựng không nên được giãi bày bởi người không phải chịu áp lực như tôi.
"Sư tỷ của mày từng nói có thể giúp mày giải hạn, nhưng sau khi con bé xem xong Huyền Vi Kính, nó bảo kiếp nạn này cũng là công đức của mày." Sư phụ nói: "... Được rồi, thầy biết chuyện đó rồi, mày cứ yên tâm, không ai bắt nạt được mày đâu... Nhưng mà, mày, mày cũng không được bắt nạt người ta!"
Tôi sững sờ: "Con biết rồi ạ."
Thế nào là bắt nạt?
Tôi nhăn mặt nghĩ ngợi một lúc và kết luận rằng cùng lắm thì hành động của mình chỉ được xem như trừ hại cho dân.
Do bị nhà trường phê bình nên tôi và Từ Thanh Hồng đều phải nộp bản kiểm điểm.
Hiếm có dịp tôi được viết bản kiểm điểm, thế nên liền ngoáy bút viết vài dòng bày tỏ đúng cảm nghĩ của mình.
Hề Nhược đọc được bản kiểm điểm của tôi, em hoang mang mất một lúc: "Nguyên Sâm... Đây là bản kiểm điểm mà cậu định nộp à?"
"Ừ." Tôi gật đầu: "Cậu sẽ đọc nó trong buổi chào cờ đấy."
Hề Nhược: "..."
Hề Nhược nhắc khéo: "Tớ nghĩ là bản kiểm điểm này..."
"Làm sao?" Chẳng mấy khi thấy em khó xử, nét mặt của em sinh động hẳn lên. Tôi thấy hơi buồn cười: "Mặt của tớ mà, cậu không cần lo bẽ mặt đâu."
Có vẻ như Hề Nhược vẫn chưa hiểu mạch não của tôi, em nói: "Bởi vì đây là cơ thể của cậu..."
"Nguyên Sâm không phải con ngoan trò giỏi."
Kết thúc giờ tự học buổi tối, tôi đưa em về đến cổng ký túc xá như mọi ngày. Bấy giờ tôi nói thêm với em: "Cậu làm thế nào mà thấy vui thì làm."
Đôi mắt đen láy sáng ngời của Hề Nhược nhìn tôi trân trân, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Tôi không hỏi em muốn nói gì, chỉ phẩy tay đi về.
*
Sáng thứ hai tuần sau, em và Từ Thanh Hồng mặt đen như đít nồi cùng đứng dưới cờ.
Từ Thanh Hồng: "Mọi chuyện đều là do hiểu lầm giữa bạn bè trong lớp. Ai trong chúng ta cũng sẽ có những hiểu lầm trong cuộc sống thường ngày."
Hề Nhược: "Bạn Từ Thanh Hồng nói mình là hội trưởng, có nhiều quyền. Thế nên em rất ngạc nhiên, chẳng lẽ quyền của hội trưởng bao gồm có việc bạn ấy có thể thay đổi danh sách học sinh được nhà trường giới thiệu ư? Xuất phát từ tò mò nên chúng em đã cùng trao đổi, trong quá trình trao đổi thì bị bất đồng ý kiến."
Từ Thanh Hồng: "Em không nên xô xát với bạn Nguyên Sâm sau khi có mâu thuẫn với bạn ấy..."
Hề Nhược: "Em biết đánh nhau không phải là cách giải quyết vấn đề, nhưng nếu có lần sau, em vẫn sẽ làm như vậy..."
Từ Thanh Hồng: "Xin lỗi bạn Nguyên Sâm, do tớ chưa giải thích rõ nên đã làm cậu hiểu lầm."
Hề Nhược: "Xin lỗi bạn Từ Thanh Hồng, do tớ chưa biết lượng sức nên đã làm cậu phải nghỉ học mấy ngày."
Đọc xong hai bản kiểm điểm với phong cách hoàn toàn trái ngược, cả sân trường im phăng phắc.
Một lúc sau, giáo viên chủ nhiệm lớp tôi đỡ trán xem chừng sắp ngất xỉu. Hiệu trưởng thì co giật khóe miệng, còn các bạn học sinh thì cười nắc nẻ.
Tôi cũng không cầm được lòng phì cười.
Không ngờ Hề Nhược có năng khiếu đọc diễn cảm thật đấy. Em đọc có vần điệu, ngắt nghỉ rõ ràng khiến Từ Thanh tức xanh mặt.
Trở về chỗ ngồi, Hề Nhược hỏi tôi: "Viết vậy có ổn thật không?"
Đôi mắt của em trong veo, không giấu nổi hưng phấn... cứ như trẻ con lần đầu làm việc xấu.
"Tuyệt lắm." Tôi khen: "Lần sau tiếp tục."