Chương 17: Hôn
Tang Hiến là người thản nhiên nhất, hắn đi tới định đỡ Nhiễm Thuật, lại thấy Nhiễm Thuật bổ nhào tới ôm lấy hắn, gào lên với Tùy Hầu Ngọc: "Anh Ngọc, chắc chắn cơ ngực của bạn trai cậu không to bằng bạn trai tớ!"
Hầu Mạch không phản đối: "Đúng, ngực bạn trai cậu chắc phải mặc áo lót vào đề phòng bị xệ xuống."
Nhiễm Thuật khó chịu hết sức: "Cái đồ hồng phấn nhà cậu mà còn không biết xấu hổ nói người khác!"
Hầu Mạch vẫn cợt nhả như trước: "Màu hồng phấn cũng chỉ có anh Ngọc được nhìn thôi."
"Nếu không phải anh Ngọc nhà tôi có thể chất đặc biệt, cậu tưởng cậu được làm 1 đấy à? Lúc anh Ngọc của tôi làm 0 còn từng kháng cự, không giống tôi, đó giờ tôi làm 0 chưa từng kháng cự."
Hầu Mạch bắt đầu nhắc lại lời Nhiễm Thuật kể lể lúc nãy: "Chẳng phải Tang Hiến vừa nhạt vừa ngốc, lại không biết dỗ dành hay sao?"
"Câm mồm!" Nhiễm Thuật rống lên, "Tang Hiến nhà tôi đỉnh nhất, nhiều tiền sống tốt, đầu lưỡi còn..."
Tang Hiến nhanh chóng bịt kín miệng Nhiễm Thuật, sợ cậu nói thêm gì nữa, lúc tỉnh rượu sẽ xấu hổ đến bật khóc.
Hắn đỡ Nhiễm Thuật ra ngoài, đồng thời nói: "Em ấy say rượu, tôi đưa em ấy về nghỉ ngơi."
Trong phòng toàn là bạn học cũ, không một ai định tiễn hai người bọn họ.
Cũng không ai giữ hai người họ lại.
Thật ra không phải là ghét mà là mọi người đều có chung một suy nghĩ: Chúng tôi chỉ có thể giúp hai người tới đây thôi.
Đợi bọn họ rời đi, Hầu Mạch mới hỏi Tùy Hầu Ngọc: "Không phải hôm qua Nhiễm Thuật còn ầm ĩ đòi mọi người đánh Tang Hiến à, sao hôm nay không thấy nói gì?"
Tùy Hầu Ngọc vươn tay lấy chén rượu của mình nhấp một ngụm, trả lời: "Lúc cậu ấy nói với em, em biết cậu ấy chỉ nói mồm vậy thôi. Nhưng nếu nói với Tô An Di thì lại khác, dù sao thì chuyện gì Tô An Di cũng sẽ coi là thật."
Hầu Mạch hiểu ra ngay.
*
Nhiễm Thuật tới nhà Tùy Hầu Ngọc chơi, đoàn đội của cậu cũng có thể tạm thời nghỉ ngơi hai ngày.
Anh Lưu còn đang chơi với con ở nhà, đột nhiên nhận được video Thẩm Quân Cảnh gửi tới, sau khi xem xong anh hưng phấn không thôi.
Trước ống kính chỉ có Nhiễm Thuật và Tùy Hầu Ngọc đang nhảy, nhưng có thể trông thấy Hầu Mạch đang ngồi trên sô pha cười xán lạn, đoạn giữa còn thấy bóng dáng Đặng Diệc Hành xuất hiện và Lữ Ngạn Hâm đi ra che eo cho Nhiễm Thuật.
Anh xem đi xem lại mấy lần, cảm thấy đây là một cơ hội tốt, có giá trị lợi dụng, Nhiễm Thuật còn có thể ké một tí độ hot, vì thế cho người trong đoàn đội nhanh chóng chỉnh sửa video.
Hầu Mạch vừa mới được grand slam, Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch được hạng nhất đánh đôi, bây giờ đang cực kỳ hot.
Mỗi mùa thế vận hội Olympic hay thế vận hội mùa đông, các vận động viên đều sẽ hot lên trong một khoảng thời gian, mức độ quan tâm cực kỳ cao.
Gần đây, bốn người Tùy Hầu Ngọc, Hầu Mạch, Đặng Diệc Hành và Lữ Ngạn Hâm đều là những tuyển thủ tennis nổi bật, mở các nền tảng lớn ra lướt xuống mấy cái là sẽ xuất hiện hình ảnh của bọn họ.
Nhiễm Thuật và những người này là bạn học cũ nhiều năm, lúc này có thể quang minh chính đại ké độ hot.
Video được chỉnh sửa rất nhanh.
Chủ yếu là do người trong video đều rất đỉnh, không cần chải chuốt gì thêm, video chỉ cần tăng một tí độ sáng khiến video thoạt nhìn sáng sủa hơn là được.
Đương nhiên còn phải thêm phụ đề.
Sửa xong, anh Lưu đăng nhập Weibo của Nhiễm Thuật.
Bọn họ vẫn thường hay đăng nhập vào Weibo của Nhiễm Thuật, đăng Weibo quảng cáo thay cậu, những Weibo khác cũng không cố tình bắt chước giọng điệu của Nhiễm Thuật mà đăng thẳng nội dung lên.
Như vậy không tính là dối gạt fans.
Thế thì đơn giản rồi.
Nhiễm Thuật: Chia sẻ video. [video]
Đăng xong, anh Lưu còn cố ý xem bình luận.
"Fans mới đừng sợ quá nhé, thật ra fans cũ cũng hơi sợ sợ nè."
"Như mọi khi, anh Ngọc về nước chắc chắn sẽ tụ tập, tụ tập chắc chắn sẽ uống rượu, uống rượu chắc chắn sẽ say quắc cần câu, say rượu rồi chắc chắn sẽ đăng Weibo như bị điên."
"Lữ nữ vương đang làm gì đấy?! Vì sao phải che eo cho chú!"
"Mặc kệ, từ nay về sau video này sẽ thay thế địa vị của video hất bay giày trong lòng tôi, đây là hình ảnh hở hang nhất của chú tôi."
"Ha ha ha, chỉ có tôi để ý tới Hầu Mạch che bụng nhỏ cho cộng sự trước tiên à?"
"Nói đi cũng phải nói lại, thật ra anh Ngọc nhảy không tồi đâu, hơn nữa ngoại hình cũng đẹp, hoàn toàn có thể debut, lập nhóm với chú tui đi."
Anh Lưu xem qua một lượt, gửi tin nhắn cho Thẩm Quân Cảnh: Tôi mua vài tin tức được không?
Thẩm Quân Cảnh: Mua đi, những người này không quan tâm đâu.
Lưu: Tôi có cần hỏi Nhiễm Thuật không?
Thẩm Quân Cảnh: Không cần, chắc bây giờ cậu ta đang bận rộn lắm.
Anh Lưu không nghĩ kỹ xem Nhiễm Thuật bận gì, còn tưởng sau khi Nhiễm Thuật uống say xong đương nhiên sẽ tìm một tên ngu ngốc xui xẻo mắng mỏ không ngừng.
Trong lúc Nhiễm Thuật bận rộn, anh Lưu liên hệ đoàn đội trong công ty, bắt đầu chia sẻ lên mạng một loạt video Nhiễm Thuật và Tùy Hầu Ngọc là bạn thân từ nhỏ.
Điều khiến anh Lưu không ngờ là nhờ có độ hot của giải quán quân, bọn họ chỉ cần bỏ ra một chút lại được một vốn bốn lời.
Chưa đến năm tiếng, hễ cứ nhắc đến mấy người Tùy Hầu Ngọc, chắc chắn sẽ nhắc đến Nhiễm Thuật.
Độ hot thuận lợi tăng lên.
*
Rời khỏi biệt thự của Tùy Hầu Ngọc, Tang Hiến đưa Nhiễm Thuật lên xe của mình.
Ngồi vào trong xe, Tang Hiến đỡ lấy Nhiễm Thuật, hỏi cậu: "Tới nhà anh hay nhà em?"
"Anh còn hỏi em?!" Nhiễm Thuật không vui hỏi lại, thậm chí còn liếc xéo hắn một cái.
Tang Hiến chỉ đành nghiêm túc quan sát ánh mắt của Nhiễm Thuật, hỏi: "Nhà em?"
Ánh mắt của Nhiễm Thuật lộ vẻ không vui, lại còn dùng ánh mắt để mắng hắn: Anh là cái đồ kém cỏi.
Tang Hiến lại hỏi: "Nhà anh?"
Ánh mắt của Nhiễm Thuật dịu đi không ít, cậu khẽ hừ một tiếng, tỏ rõ sự kiêu ngạo của mình.
Tang Hiến lập tức bảo lái xe tới nhà của hắn.
Xe chậm rãi khởi động.
Trên đường đi, Tang Hiến dùng tay nâng cằm của Nhiễm Thuật để cậu có thể dựa vào bả vai mình, hỏi: "Đau đầu không?"
"Ừm, hơi hơi."
"Anh xoa cho em."
Tang Hiến xoa đầu cho cậu một cách thành thạo, Nhiễm Thuật thì nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn.
Hắn khó hiểu hỏi: "Sao thế?"
Đột nhiên Nhiễm Thuật cười ngu: "Anh... yết hầu đẹp lắm."
Nói xong, cậu há miệng cắn lên.
Thật ra sáng nay lúc nhìn thấy yết hầu, cậu đã lén ngắm nghía nó, trái tim nhộn nhạo.
Nhưng lúc ấy cậu còn lí trí, kiềm nén lại.
Lúc này ý chí của cậu rã rời, rất khó nhịn thêm nữa.
Tang Hiến dùng tay đẩy cậu ra, để cậu ngồi vững lại, nhắc nhở: "Chúng ta chia tay rồi."
Nhiễm Thuật ngơ ngác ngồi trên ghế, dường như cậu vừa mới nhớ ra chuyện bọn họ đã chia tay, trong mắt đầy sự hoảng hốt.
Có lẽ do giọng điệu nhắc nhở của Tang Hiến quá lạnh nhạt, hoặc là do giờ phút này cậu mới ý thức được mình đã không còn tư cách thân mật với Tang Hiến khiến cậu cảm thấy mất mát trong phút chốc.
Tang Hiến không quấy rầy đến sự lặng im của cậu.
Cuối cùng hai người đều yên lặng, vả lại còn rất ăn ý mà không phá vỡ cục diện bế tắc này.
Mãi đến khi xe chậm rãi dừng lại, Tang Hiến mới đỡ Nhiễm Thuật vào trong nhà mình.
Kết quả vừa vào đến cửa nhà, Nhiễm Thuật liền bắt đầu phát điên, túm lấy cà vạt của Tang Hiến mắng xối xả: "Tang Hiến... đồ khốn nhà anh! Anh làm em rộng ra rồi! Em không tìm người khác được! Bọn họ chê em rộng, em còn chê bọn họ nhỏ ấy, thế mà anh còn cứ như này với em!"
Tang Hiến mặc kệ cậu lôi kéo, xách nách cậu lên, đưa cậu đến tủ giày, đặt Nhiễm Thuật ngồi xuống rồi giúp cậu cởi giày.
Tang Hiến vừa đứng dậy lần nữa liền bị Nhiễm Thuật túm lấy cà vạt, kéo lại gần mình.
Giống y như lúc ngoài cửa, Nhiễm Thuật ngồi trên tủ giày, nắm cà vạt của Tang Hiến.
Tang Hiến đứng đối diện cậu, không thể không dựa gần vào người Nhiễm Thuật, hắn hơi cúi mặt xuống, nhìn Nhiễm Thuật trước mặt mình đang giận dữ, hai tay giữ lấy hai bên người hắn, hắn cũng không giãy dụa.
Nhiễm Thuật thì vẫn luôn nắm cà vạt của hắn, nghiêm nghị hỏi: "Anh chán em rồi phải không?"
"Không." Tang Hiến trả lời không hề do dự.
Câu hỏi này không cần suy nghĩ.
"Tính cách của em là vậy, từ ngày đầu tiên quen nhau chắc anh đã biết, nhiều năm qua em vẫn không thay đổi được, em cứ như thế thôi."
"Ừ, anh biết mà."
"Em không thay đổi được... không cho anh không cần em." Nói tới đây, giọng cậu hơi nghẹn ngào.
Hơi thở của Tang Hiến khẽ run rẩy, yết hầu chuyển động, không kìm lòng được cúi người, muốn gần Nhiễm Thuật thêm chút nữa.
Chóp mũi của hắn dán lên chóp mũi của Nhiễm Thuật, thậm chí có thể thấy rõ lông mi của Nhiễm Thuật đang run lên, đôi mắt đào hoa xinh đẹp tràn ngập sự vô tội và không cam lòng.
"Nhiễm Thuật..." Tang Hiến gọi cậu, "Tỉnh rượu rồi em còn nhớ gì không?"
"Nhớ cái gì cơ?"
"Nhớ em từng nói như vậy, nhớ rằng em rất quan tâm anh, không thể không có anh."
Hô hấp của Tang Hiến càng lúc càng nhanh.
Hắn rất căng thẳng, thậm chí lúc nhìn Nhiễm Thuật còn có đôi chút van xin.
Nhưng Nhiễm Thuật không cho hắn đáp án mà lại bắt đầu suy nghĩ, dường như lúc này Nhiễm Thuật không trả lời được câu hỏi ấy.
Ánh mắt Tang Hiến đầy sự mất mát, giống như một con chó lớn không nhận được sự yêu thương.
Hắn đứng dậy lần nữa, muốn lùi về phía sau, nhưng lại bị Nhiễm Thuật túm vạt áo kéo tới trước người cậu.
Nhiễm Thuật tới gần hắn, nhẹ giọng hỏi, ngay cả ánh mắt đều đang trói buộc hắn: "Có phải anh muốn hôn em không?"
Tang Hiến bị hỏi đến nhíu mày, "Khi em tỉnh rượu rồi lại trách anh."
"Em cũng muốn hôn anh mà..."
Nhiễm Thuật sáp tới, thử chủ động hôn hắn.
Dường như Tang Hiến hơi do dự, nhưng hắn không né tránh, Nhiễm Thuật chạm một cái thật hời hợt lên cánh môi của hắn rồi lại tách ra.
Tang Hiến cảm thấy giờ phút này trái tim của mình giống như bị người ta nhéo, hắn nhìn người trước mặt, cảm giác không biết phải làm thế nào lại xuất hiện một lần nữa.
Hắn có thể làm gì người này đây?
Sao lại thích cậu ấy?
Bao nhiêu năm qua đi, Nhiễm Thuật là điều duy nhất mà hắn không từ bỏ được.
Cuối cùng một tay hắn đỡ lấy gáy Nhiễm Thuật, cúi đầu hôn cậu, nụ hôn vô cùng mãnh liệt.
Người bị hôn chẳng những không cự tuyệt mà trái lại còn rất phối hợp, hai tay vòng qua vai hắn, chủ động đáp lại.
Phút chốc như cá voi về biển, tạo nên sóng to gió lớn, rất khó dừng lại.
Tình cảm hai năm xa cách đều hóa thành một nụ hôn, trút hết ra trong nháy mắt.
Hô hấp dồn dập, quần áo soạt soạt, thời gian tích tắc——
Không dừng lại.
Tay Nhiễm Thuật bám lấy cổ Tang Hiến, ngón tay xoa lên yết hầu của Tang Hiến.
Hành động này khiến yết hầu của Tang Hiến chuyển động, nhanh chóng dời cái tay không thành thật của Nhiễm Thuật đi.
Tiếp theo, hắn ôm lấy Nhiễm Thuật đưa vào trong phòng ngủ.
Hầu Mạch không phản đối: "Đúng, ngực bạn trai cậu chắc phải mặc áo lót vào đề phòng bị xệ xuống."
Nhiễm Thuật khó chịu hết sức: "Cái đồ hồng phấn nhà cậu mà còn không biết xấu hổ nói người khác!"
Hầu Mạch vẫn cợt nhả như trước: "Màu hồng phấn cũng chỉ có anh Ngọc được nhìn thôi."
"Nếu không phải anh Ngọc nhà tôi có thể chất đặc biệt, cậu tưởng cậu được làm 1 đấy à? Lúc anh Ngọc của tôi làm 0 còn từng kháng cự, không giống tôi, đó giờ tôi làm 0 chưa từng kháng cự."
Hầu Mạch bắt đầu nhắc lại lời Nhiễm Thuật kể lể lúc nãy: "Chẳng phải Tang Hiến vừa nhạt vừa ngốc, lại không biết dỗ dành hay sao?"
"Câm mồm!" Nhiễm Thuật rống lên, "Tang Hiến nhà tôi đỉnh nhất, nhiều tiền sống tốt, đầu lưỡi còn..."
Tang Hiến nhanh chóng bịt kín miệng Nhiễm Thuật, sợ cậu nói thêm gì nữa, lúc tỉnh rượu sẽ xấu hổ đến bật khóc.
Hắn đỡ Nhiễm Thuật ra ngoài, đồng thời nói: "Em ấy say rượu, tôi đưa em ấy về nghỉ ngơi."
Trong phòng toàn là bạn học cũ, không một ai định tiễn hai người bọn họ.
Cũng không ai giữ hai người họ lại.
Thật ra không phải là ghét mà là mọi người đều có chung một suy nghĩ: Chúng tôi chỉ có thể giúp hai người tới đây thôi.
Đợi bọn họ rời đi, Hầu Mạch mới hỏi Tùy Hầu Ngọc: "Không phải hôm qua Nhiễm Thuật còn ầm ĩ đòi mọi người đánh Tang Hiến à, sao hôm nay không thấy nói gì?"
Tùy Hầu Ngọc vươn tay lấy chén rượu của mình nhấp một ngụm, trả lời: "Lúc cậu ấy nói với em, em biết cậu ấy chỉ nói mồm vậy thôi. Nhưng nếu nói với Tô An Di thì lại khác, dù sao thì chuyện gì Tô An Di cũng sẽ coi là thật."
Hầu Mạch hiểu ra ngay.
*
Nhiễm Thuật tới nhà Tùy Hầu Ngọc chơi, đoàn đội của cậu cũng có thể tạm thời nghỉ ngơi hai ngày.
Anh Lưu còn đang chơi với con ở nhà, đột nhiên nhận được video Thẩm Quân Cảnh gửi tới, sau khi xem xong anh hưng phấn không thôi.
Trước ống kính chỉ có Nhiễm Thuật và Tùy Hầu Ngọc đang nhảy, nhưng có thể trông thấy Hầu Mạch đang ngồi trên sô pha cười xán lạn, đoạn giữa còn thấy bóng dáng Đặng Diệc Hành xuất hiện và Lữ Ngạn Hâm đi ra che eo cho Nhiễm Thuật.
Anh xem đi xem lại mấy lần, cảm thấy đây là một cơ hội tốt, có giá trị lợi dụng, Nhiễm Thuật còn có thể ké một tí độ hot, vì thế cho người trong đoàn đội nhanh chóng chỉnh sửa video.
Hầu Mạch vừa mới được grand slam, Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch được hạng nhất đánh đôi, bây giờ đang cực kỳ hot.
Mỗi mùa thế vận hội Olympic hay thế vận hội mùa đông, các vận động viên đều sẽ hot lên trong một khoảng thời gian, mức độ quan tâm cực kỳ cao.
Gần đây, bốn người Tùy Hầu Ngọc, Hầu Mạch, Đặng Diệc Hành và Lữ Ngạn Hâm đều là những tuyển thủ tennis nổi bật, mở các nền tảng lớn ra lướt xuống mấy cái là sẽ xuất hiện hình ảnh của bọn họ.
Nhiễm Thuật và những người này là bạn học cũ nhiều năm, lúc này có thể quang minh chính đại ké độ hot.
Video được chỉnh sửa rất nhanh.
Chủ yếu là do người trong video đều rất đỉnh, không cần chải chuốt gì thêm, video chỉ cần tăng một tí độ sáng khiến video thoạt nhìn sáng sủa hơn là được.
Đương nhiên còn phải thêm phụ đề.
Sửa xong, anh Lưu đăng nhập Weibo của Nhiễm Thuật.
Bọn họ vẫn thường hay đăng nhập vào Weibo của Nhiễm Thuật, đăng Weibo quảng cáo thay cậu, những Weibo khác cũng không cố tình bắt chước giọng điệu của Nhiễm Thuật mà đăng thẳng nội dung lên.
Như vậy không tính là dối gạt fans.
Thế thì đơn giản rồi.
Nhiễm Thuật: Chia sẻ video. [video]
Đăng xong, anh Lưu còn cố ý xem bình luận.
"Fans mới đừng sợ quá nhé, thật ra fans cũ cũng hơi sợ sợ nè."
"Như mọi khi, anh Ngọc về nước chắc chắn sẽ tụ tập, tụ tập chắc chắn sẽ uống rượu, uống rượu chắc chắn sẽ say quắc cần câu, say rượu rồi chắc chắn sẽ đăng Weibo như bị điên."
"Lữ nữ vương đang làm gì đấy?! Vì sao phải che eo cho chú!"
"Mặc kệ, từ nay về sau video này sẽ thay thế địa vị của video hất bay giày trong lòng tôi, đây là hình ảnh hở hang nhất của chú tôi."
"Ha ha ha, chỉ có tôi để ý tới Hầu Mạch che bụng nhỏ cho cộng sự trước tiên à?"
"Nói đi cũng phải nói lại, thật ra anh Ngọc nhảy không tồi đâu, hơn nữa ngoại hình cũng đẹp, hoàn toàn có thể debut, lập nhóm với chú tui đi."
Anh Lưu xem qua một lượt, gửi tin nhắn cho Thẩm Quân Cảnh: Tôi mua vài tin tức được không?
Thẩm Quân Cảnh: Mua đi, những người này không quan tâm đâu.
Lưu: Tôi có cần hỏi Nhiễm Thuật không?
Thẩm Quân Cảnh: Không cần, chắc bây giờ cậu ta đang bận rộn lắm.
Anh Lưu không nghĩ kỹ xem Nhiễm Thuật bận gì, còn tưởng sau khi Nhiễm Thuật uống say xong đương nhiên sẽ tìm một tên ngu ngốc xui xẻo mắng mỏ không ngừng.
Trong lúc Nhiễm Thuật bận rộn, anh Lưu liên hệ đoàn đội trong công ty, bắt đầu chia sẻ lên mạng một loạt video Nhiễm Thuật và Tùy Hầu Ngọc là bạn thân từ nhỏ.
Điều khiến anh Lưu không ngờ là nhờ có độ hot của giải quán quân, bọn họ chỉ cần bỏ ra một chút lại được một vốn bốn lời.
Chưa đến năm tiếng, hễ cứ nhắc đến mấy người Tùy Hầu Ngọc, chắc chắn sẽ nhắc đến Nhiễm Thuật.
Độ hot thuận lợi tăng lên.
*
Rời khỏi biệt thự của Tùy Hầu Ngọc, Tang Hiến đưa Nhiễm Thuật lên xe của mình.
Ngồi vào trong xe, Tang Hiến đỡ lấy Nhiễm Thuật, hỏi cậu: "Tới nhà anh hay nhà em?"
"Anh còn hỏi em?!" Nhiễm Thuật không vui hỏi lại, thậm chí còn liếc xéo hắn một cái.
Tang Hiến chỉ đành nghiêm túc quan sát ánh mắt của Nhiễm Thuật, hỏi: "Nhà em?"
Ánh mắt của Nhiễm Thuật lộ vẻ không vui, lại còn dùng ánh mắt để mắng hắn: Anh là cái đồ kém cỏi.
Tang Hiến lại hỏi: "Nhà anh?"
Ánh mắt của Nhiễm Thuật dịu đi không ít, cậu khẽ hừ một tiếng, tỏ rõ sự kiêu ngạo của mình.
Tang Hiến lập tức bảo lái xe tới nhà của hắn.
Xe chậm rãi khởi động.
Trên đường đi, Tang Hiến dùng tay nâng cằm của Nhiễm Thuật để cậu có thể dựa vào bả vai mình, hỏi: "Đau đầu không?"
"Ừm, hơi hơi."
"Anh xoa cho em."
Tang Hiến xoa đầu cho cậu một cách thành thạo, Nhiễm Thuật thì nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn.
Hắn khó hiểu hỏi: "Sao thế?"
Đột nhiên Nhiễm Thuật cười ngu: "Anh... yết hầu đẹp lắm."
Nói xong, cậu há miệng cắn lên.
Thật ra sáng nay lúc nhìn thấy yết hầu, cậu đã lén ngắm nghía nó, trái tim nhộn nhạo.
Nhưng lúc ấy cậu còn lí trí, kiềm nén lại.
Lúc này ý chí của cậu rã rời, rất khó nhịn thêm nữa.
Tang Hiến dùng tay đẩy cậu ra, để cậu ngồi vững lại, nhắc nhở: "Chúng ta chia tay rồi."
Nhiễm Thuật ngơ ngác ngồi trên ghế, dường như cậu vừa mới nhớ ra chuyện bọn họ đã chia tay, trong mắt đầy sự hoảng hốt.
Có lẽ do giọng điệu nhắc nhở của Tang Hiến quá lạnh nhạt, hoặc là do giờ phút này cậu mới ý thức được mình đã không còn tư cách thân mật với Tang Hiến khiến cậu cảm thấy mất mát trong phút chốc.
Tang Hiến không quấy rầy đến sự lặng im của cậu.
Cuối cùng hai người đều yên lặng, vả lại còn rất ăn ý mà không phá vỡ cục diện bế tắc này.
Mãi đến khi xe chậm rãi dừng lại, Tang Hiến mới đỡ Nhiễm Thuật vào trong nhà mình.
Kết quả vừa vào đến cửa nhà, Nhiễm Thuật liền bắt đầu phát điên, túm lấy cà vạt của Tang Hiến mắng xối xả: "Tang Hiến... đồ khốn nhà anh! Anh làm em rộng ra rồi! Em không tìm người khác được! Bọn họ chê em rộng, em còn chê bọn họ nhỏ ấy, thế mà anh còn cứ như này với em!"
Tang Hiến mặc kệ cậu lôi kéo, xách nách cậu lên, đưa cậu đến tủ giày, đặt Nhiễm Thuật ngồi xuống rồi giúp cậu cởi giày.
Tang Hiến vừa đứng dậy lần nữa liền bị Nhiễm Thuật túm lấy cà vạt, kéo lại gần mình.
Giống y như lúc ngoài cửa, Nhiễm Thuật ngồi trên tủ giày, nắm cà vạt của Tang Hiến.
Tang Hiến đứng đối diện cậu, không thể không dựa gần vào người Nhiễm Thuật, hắn hơi cúi mặt xuống, nhìn Nhiễm Thuật trước mặt mình đang giận dữ, hai tay giữ lấy hai bên người hắn, hắn cũng không giãy dụa.
Nhiễm Thuật thì vẫn luôn nắm cà vạt của hắn, nghiêm nghị hỏi: "Anh chán em rồi phải không?"
"Không." Tang Hiến trả lời không hề do dự.
Câu hỏi này không cần suy nghĩ.
"Tính cách của em là vậy, từ ngày đầu tiên quen nhau chắc anh đã biết, nhiều năm qua em vẫn không thay đổi được, em cứ như thế thôi."
"Ừ, anh biết mà."
"Em không thay đổi được... không cho anh không cần em." Nói tới đây, giọng cậu hơi nghẹn ngào.
Hơi thở của Tang Hiến khẽ run rẩy, yết hầu chuyển động, không kìm lòng được cúi người, muốn gần Nhiễm Thuật thêm chút nữa.
Chóp mũi của hắn dán lên chóp mũi của Nhiễm Thuật, thậm chí có thể thấy rõ lông mi của Nhiễm Thuật đang run lên, đôi mắt đào hoa xinh đẹp tràn ngập sự vô tội và không cam lòng.
"Nhiễm Thuật..." Tang Hiến gọi cậu, "Tỉnh rượu rồi em còn nhớ gì không?"
"Nhớ cái gì cơ?"
"Nhớ em từng nói như vậy, nhớ rằng em rất quan tâm anh, không thể không có anh."
Hô hấp của Tang Hiến càng lúc càng nhanh.
Hắn rất căng thẳng, thậm chí lúc nhìn Nhiễm Thuật còn có đôi chút van xin.
Nhưng Nhiễm Thuật không cho hắn đáp án mà lại bắt đầu suy nghĩ, dường như lúc này Nhiễm Thuật không trả lời được câu hỏi ấy.
Ánh mắt Tang Hiến đầy sự mất mát, giống như một con chó lớn không nhận được sự yêu thương.
Hắn đứng dậy lần nữa, muốn lùi về phía sau, nhưng lại bị Nhiễm Thuật túm vạt áo kéo tới trước người cậu.
Nhiễm Thuật tới gần hắn, nhẹ giọng hỏi, ngay cả ánh mắt đều đang trói buộc hắn: "Có phải anh muốn hôn em không?"
Tang Hiến bị hỏi đến nhíu mày, "Khi em tỉnh rượu rồi lại trách anh."
"Em cũng muốn hôn anh mà..."
Nhiễm Thuật sáp tới, thử chủ động hôn hắn.
Dường như Tang Hiến hơi do dự, nhưng hắn không né tránh, Nhiễm Thuật chạm một cái thật hời hợt lên cánh môi của hắn rồi lại tách ra.
Tang Hiến cảm thấy giờ phút này trái tim của mình giống như bị người ta nhéo, hắn nhìn người trước mặt, cảm giác không biết phải làm thế nào lại xuất hiện một lần nữa.
Hắn có thể làm gì người này đây?
Sao lại thích cậu ấy?
Bao nhiêu năm qua đi, Nhiễm Thuật là điều duy nhất mà hắn không từ bỏ được.
Cuối cùng một tay hắn đỡ lấy gáy Nhiễm Thuật, cúi đầu hôn cậu, nụ hôn vô cùng mãnh liệt.
Người bị hôn chẳng những không cự tuyệt mà trái lại còn rất phối hợp, hai tay vòng qua vai hắn, chủ động đáp lại.
Phút chốc như cá voi về biển, tạo nên sóng to gió lớn, rất khó dừng lại.
Tình cảm hai năm xa cách đều hóa thành một nụ hôn, trút hết ra trong nháy mắt.
Hô hấp dồn dập, quần áo soạt soạt, thời gian tích tắc——
Không dừng lại.
Tay Nhiễm Thuật bám lấy cổ Tang Hiến, ngón tay xoa lên yết hầu của Tang Hiến.
Hành động này khiến yết hầu của Tang Hiến chuyển động, nhanh chóng dời cái tay không thành thật của Nhiễm Thuật đi.
Tiếp theo, hắn ôm lấy Nhiễm Thuật đưa vào trong phòng ngủ.