Chương 70: Nữ lưu manh & đứa con bất hiếu & kẻ lừa đảo...
Trans: Khánh Khánh
Trí nhớ của Thu Tuỳ vẫn còn khắc sâu, khi cô học lại năm cuối trung học, cô bị Du Nhiễm Nguyệt đe doạ phải chia tay với Thẩm Tấn, sau khi lấy lại được chứng minh thư, để tránh gây rắc rối trong kỳ thi tuyển sinh đại học lần thứ hai, sáng sớm ngày hôm sau cô về lấy lại chứng minh thư, lặng lẽ thu dọn hành lý rời khỏi nhà họ Du.
Rời đi một cách đột ngột, không chào hỏi ai trong gia đình họ Du.
Suy nghĩ của cô khi đó rất đơn giản, đến gặp Lâm Hoà Dự trước, nếu Lâm Hoà Dự không sẵn lòng thu nhận cô, cô sẽ hỏi Trương Gia Ninh.
Trời không tuyệt đường người, thế giới lại rộng lớn như vậy, không thể nào không tìm được một nơi để cô nương tựa.
Thu Tuỳ cũng nhớ rõ, trong suốt ba ngày cô chuyển đến nhà Lâm Hoà Dự, không ai trong gia đình họ Du có ý định tìm kiếm cô.
Như thể một người như vậy chưa từng tồn tại trong gia đình họ Du.
Sau khi do dự vài ngày, cô chủ động thú nhận với Lâm Hoà Dự. Lâm Hoà Dự đáp lại và liên lạc với nhà họ Du, nói cô sẽ tạm thời sống ở nhà họ Lâm, nhà họ Du không cần phải lo lắng.
Cũng vào lúc đó, Thu Tuỳ cuối cùng cũng nhận ra một điều——
Gia đình họ Du không thiếu số tiền lương ít ỏi cô làm việc trong nhà máy, họ chỉ đơn giản là không sẵn lòng chi tiền cho cô. Nếu không, một lực lượng lao động như cô biến mất không có lý do, tại sao họ lại không thèm đi tìm cô?
Thái độ cho có lệ này vẫn kéo dài cho đến lúc cô tìm được việc làm sau khi tốt nghiệp đại học.
Du Thiệu Huy không biết nghe được tin tức này từ đâu, vì vậy lần đầu tiên gọi điện thoại cho cô, yêu cầu cô báo đáp ân tình đã nuôi nấng cô suốt mười tám năm qua.
Cô đã đồng ý.
Từ khi tốt nghiệp đến nay, công ơn dưỡng dục trong mười tám năm này, Thu Tuỳ cảm thấy mình không chỉ đã trả hết mọi thứ mình nợ nhà họ Du mà thậm chí còn trả quá mức.
Cô nhìn cái tên liên tục nhấp nháy trên màn hình điện thoại, cảm thấy có chút mỉa mai.
Đây là cuộc điện thoại thứ hai của Du Thiệu Huy với cô. Cô cũng đã chuyển toàn bộ số tiền tháng này về cho nhà họ Du.
Cuộc gọi này đương nhiên không phải vì tiền, còn có thể là gì nữa.
Không cần hỏi cũng biết, là vì Du Nhiễm Nguyệt.
Nếu như bình thường, dù đã sớm biết thái độ của nhà họ Du đối với mình, Thu Tuỳ vẫn không khỏi cảm thấy chính mình đáng thương lại hèn mọn mỗi khi đề cập hay nghĩ đến nhà họ Du.
Nhưng lần này, Thu Tuỳ ngồi trên thảm, nghe được âm thanh ngắt quãng từ phòng khách truyền đến. Thẩm Tấn cố ý giảm âm lượng, cô thật sự không nghe được Thẩm Tấn đang nói gì, chỉ biết Thẩm Tấn đang gọi điện thoại với mẹ anh. Tuy nhiên, chỉ nghĩ đến việc Thẩm Tấn ở cùng cô trong căn phòng này, tâm trạng tồi tệ của Thu Tuỳ liền tiêu tan đi rất nhiều.
Cô hít một hơi thật sâu, âm thầm đưa ra quyết định trong lòng, cuối cùng mới trả lời điện thoại.
"Thu Tuỳ", Du Thiệu Huy không hề khách khí mà đi thẳng vào yêu cầu của chính mình, "Mày đã xem hot search chưa?"
Thu Tuỳ chỉ 'hmm' một tiếng và không nói gì thêm.
Du Thiệu Huy không để ý đến thái độ của Thu Tùy, tiếp tục nói: "Vậy mày cũng nên biết, tâm tình của em gái mày hiện tại không được tốt, công ty đã tìm cho con bé đoàn đội quan hệ công chúng chuyên nghiệp. Hiện tại chỉ có thể nghĩ đến một biện pháp nhanh nhất cần sự hợp tác của mày."
Thu Tuỳ thấy hơi buồn cười.
Gia đình này có thái độ khá là "có việc là Chung Vô Diệm, không có việc gì là Hạ Nghênh Xuân*". Khi Yu Ranyue không sao, cô ấy chỉ là một người xa lạ không liên quan gì đến Yu Ranyue. cô ấy hợp tác để cứu cô ấy. Cô ấy trở thành em gái của Yu Ranyue một cách khó hiểu?
*Hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự Hạ Nghênh Xuân 有事钟无艳,无事夏迎春 /Yǒushì zhōng wú yàn, wú shì xià yíngchūn/ Ý của câu thành ngữ này chỉ việc người khác có việc cần mới tìm tới mình, không có việc cần thì vứt bỏ mình sang nơi khác. Chung Vô Diệm và Hạ Nghênh Xuân đều là hai nữ nhân của Tề Tuyên Vương. Tuyên Vương vốn là một vị vua ham chơi, ít quan tâm triều chính nên dẫn đến tình cảnh quan lại kết bè kết đảng, làm rối loạn triều cương. Dân chúng nước Tề khi ấy phải lâm vào cảnh lầm than cơ cực. Lúc bấy giờ nàng Chung Vô Diệm lại vang danh là một kỳ nữ văn võ song toàn, học thức uyên thâm mà lại còn tinh thông binh pháp. Thấy vậy, Tuyên Vương mới mời nàng về giúp đỡ cai quản triều chính. Song vì ham mê nhan sắc của nàng, ông bèn lập nàng làm Vương hậu. Chung hậu thay Tuyên Vương cai quản việc triều chính rất tốt. Những việc quốc gia đại sự Tuyên Vương đều ỷ lại vào nàng, còn ông thì chỉ ham chơi. Sau này vì trên mặt nàng xuất hiện cái bớt đỏ khiến nhan sắc của nàng xấu đi mà Tề Tuyên Vương đối xử lạnh nhạt với nàng và say đắm một người con gái khác là Hạ Nghênh Xuân. Vì Tuyên Vương bất tài vô dụng nên việc trị quốc đều nhờ cậy vào Chung hậu, ông không dám phế bỏ ngôi Vương hậu của nàng. Mỗi khi quốc gia có việc nguy cấp ông lại chạy đến tìm Chung Vô Diệm, còn khi bình thường vô sự thì lại vui vẻ ái ân với nàng Hạ Nghênh Xuân. (nguồn: daihoctrungquoc)
Giọng điệu của Thu Tuỳ rất bình tĩnh, không lên không xuống, nghe không ra bất kì gợn sóng nào: "Ồ? Ông muốn tôi hợp tác như thế nào?"
Nghe giọng điệu của cô, Du Thiệu Huy thở phào nhẹ nhõm. Ông ta làm động tác trấn an Lê Nhàn và Du Nhiễm Nguyệt: "Là như thế này, Nhiễm Nguyệt thực sự không thể phát sóng trực tiếp viết thư pháp, nhưng hiện tại trên mạng có rất nhiều tranh cãi và nghi ngờ. Tuy nhiên thái độ của cư dân mạng hiện tại đang nghiêng về phía mày, dù sao thái độ của Lâm Hoà Dự đối với mày quả thực rất thân thiết. Trong ảnh chụp chung do Nhan Thư Việt đăng lên Weibo, mày cũng đứng ở vị trí trung tâm." https://www.wattpad.com/story/362308863[EDIT-HO%C3%80N]%20[Hi%E1%BB%87n%20%C4%91%E1%BA%A1i]%20S%E1%BA%AFc%20%08Thu%20%C3%94m%20Tinh%20H%C3%A0%20-%20H%E1%BB%99i%20Thu
"Cho nên, chúng ta muốn mày hợp tác với Nhiễm Nguyệt, diễn một chút để mọi người thấy tình cảm chị em sâu đậm", Du Thiệu Huy dừng một chút, sau đó đổi lời, "Không đúng, mày và Nhiễm Duyệt là chị em, làm sao có thể gọi là diễn trò được?"
Giọng điệu của Du Thiệu Huy như đang nói chuyện hiển nhiên khiến Thu Tuỳ không khỏi ngạc nhiên.
Ông ta cảm thấy cô bị mất trí nhớ liền đem hết những điều tồi tệ trong quá khứ vứt lên chín tầng mây, hay ông ta coi cô như thằng gù nhà thờ Đức Bà*?
*nhân vật trong tác phẩm Nhà thờ Đức Bà Paris (tiếng Pháp: Notre-Dame de Paris, 1831) của đại văn hào Pháp Victor Hugo. Quasimodo - thằng gù - là đứa trẻ mồ côi và được phó giám mục Claude Frollo "đáng kính" nhặt về nuôi với nhiệm vụ làm một người gõ chuông cho nhà thờ. Quasimodo là một người có vẻ ngoài xấu xí nhưng tâm hồn cực kì trong sáng và thánh thiện, trái ngược hẳn với cha nuôi của mình, một người uyên thông, sống trong u uẩn hà khắc lại bị nàng Esméralda chinh phục để rồi dần mất đi bản chất ban đầu, trở thành một con quỷ đội lốt tu hành. Claude Frollo nuôi Quasimodo không phải xuất phát từ lòng nhân ái, mà vì muốn xin Chúa xá tội cho đứa em út lười biếng, dốt nát, trụy lạc của mình.
Cô mím môi dưới: "Nói xong rồi?"
Du Thiệu Huy: "Đúng vậy, mày xem lúc nào rảnh, tao sẽ nhờ bọn họ sắp xếp một buổi phát sóng trực tiếp cho mày và Nhiễm Nguyệt. Buổi phát sóng trực tiếp sẽ rất..."
Thu Tuỳ lần này không đủ kiên nhẫn nghe hết những lời còn lại của Du Thiếu Huy: "Tôi không đồng ý."
Người ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên ngừng nói, rơi vào im lặng chết chóc, bầu không khí ngượng ngùng tràn ngập trong không khí.
Bình thường Thu Tuỳ sợ nhất cảnh tượng như thế này, cô sẽ luôn nhịn không được mở miệng để làm phá vỡ bầu không khí.
Lần này ngoại lệ, sau khi cô cảm thấy Du Thiệu Huy bị chính mình nghẹn họng không biết nên nói gì, phản ứng đầu tiên của cô không phải là xấu hổ mà là cảm thấy vui mừng.
Cảm giác như tảng đá đè nặng trong lòng hơn mười năm cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
Cô thậm chí còn hy vọng sự im lặng trong điện thoại sẽ kéo dài thêm một thời gian nữa, điều đó có nghĩa là trạng thái tức giận và choáng váng của Du Thiệu Huy cũng sẽ kéo dài thêm một đoạn thời gian.
Không biết đã bao nhiêu phút trôi qua.
Thu Tuỳ nghe thấy âm thanh của thứ gì đó bị ném từ đầu bên kia.
Vài giây sau, trong điện thoại vang lên một âm thanh chói tai lại ngắn ngủi, như thể micro đã bị người khác thiếu kiên nhẫn giật lấy trong cơn tức giận.
Sau đó, cô nghe thấy giọng nói gay gắt của Du Nhiễm Nguyệt vì tức giận mà giọng điệu đột nhiên tăng cao chói tai.
"Thu Tuỳ, mày nói gì vậy? Mày không đồng ý?!!!"
"Mày có tư cách gì mà từ chối? Đừng quên, mày phải cảm ơn ai vì đã có mặt ở đây ngày hôm nay?!!! Nếu bố mẹ không tốt bụng đón mày về nhà thì khó mà biết được mày có còn sống đến ngày hôm nay hay không."
"Còn nữa, là mày giở trò với những hot search trên Weibo phải không? Mày yêu cầu Thẩm Tấn tăng độ phổ biến của hot search chứ gì!!!"
"Thu Tuỳ, mày thật sự cho rằng Thẩm Tấn sẽ ở bên mày sao?!!! Đừng quên xuất thân của mày!!! Cho dù Thẩm Tấn có nguyện ý ở bên mày, xem cha mẹ Thẩm Tấn có đồng ý hay không!"
Thu Tuỳ im lặng nghe lời mắng mỏ rõ ràng xen lẫn tức giận. Chỉ đến khi nghe câu cuối cùng "Bố mẹ Thẩm Tấn có đồng ý hay không", cô mới cảm thấy tim mình như bị kim đâm từ đâu đó, còn lại thì tâm cô vẫn như nước lặng, thậm chí còn muốn cười một chút.
"Nói xong?"
Thu Tùy hơi nghiêng đầu: "Vậy tôi sẽ trả lời cho cô từng cái một."
"Hot search là do chính cư dân mạng đăng tải. Việc quảng cáo cho tạp chí thời trang của cô cũng là bị hủy bỏ theo quyết định chính thức, không liên quan gì đến Thẩm Tấn."
"Sở dĩ tôi chắc chắn như vậy, đương nhiên là bởi vì Thẩm Tấn vẫn luôn ở bên cạnh tôi."
"Bố mẹ Thẩm Tấn có đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau hay không là chuyện của chúng tôi, không đến lượt cô nhọc lòng, cô trước tiên nên lo cho chính mình đi."
"Tôi có thể có được như ngày hôm nay là nhờ ơn của gia đình thầy Lâm và gia đình Trương Gia Ninh, riêng nhà họ Du không cần phải cảm ơn. Bất quá, cô có phải nên tự hỏi lại chính mình một chút, cô dựa vào tác phẩm thư pháp của ai để ra mắt để có thể được ra mắt trong một nhóm, tiến vào giới giải trí?
"Đúng vậy, nếu bố mẹ cô không có lòng hảo tâm đem tôi về nhà thì có lẽ tôi đã chết. Nhưng bố mẹ cô tốt bụng đến đón tôi, còn tôi suýt chết trên ban công phòng chứa đồ tầng năm."
Giọng điệu của cô kiên quyết và logic đến mức hồi lâu đối phương thậm chí không tìm được điểm nào để phản bác.
Vài phút sau, Thu Tùy nghe được giọng nói giận dữ của Du Nhiễm Nguyệt: "Cái gì mà bố mẹ tao? Bố mẹ tao còn không phải là bố mẹ mày sao?"
"Không phải", Thu Tuỳ nhếch môi, cười lạnh một tiếng. Cô nhớ cách đây không lâu khi quyết định trả lời cuộc gọi của Du Thiệu Huy, liền hạ quyết tâm, "Tôi nghe thấy giọng nói của dì Lê, khá tốt, một nhà ba người các người đều chỉnh tề ở cùng nhau, vậy thì tôi sẽ thông báo luôn một tiếng."
"Tôi đã báo đáp tất cả ân tình nuôi dưỡng của nhà họ Du mười tám năm qua, thậm chí còn trả lại gấp mấy lần, tôi không còn nợ ba người các người cái gì nữa."
"Chuyện này cô hãy tự mình giải quyết, tôi sẽ không hợp tác với cô."
"Nhưng có một chuyện các người đến hợp tác với tôi một chút, tôi muốn cắt đứt quan hệ gia đình với các người."
Không khí lại rơi vào im lặng.
Thu Tuỳ nghe thấy tiếng thở dồn dập lại gấp gáp phát ra từ điện thoại, như thể đang rất tức giận.
Cô cũng không vội, chỉ áp điện thoại vào tai, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của bọn họ.
Một lúc sau, đầu bên kia cuối cùng cũng có động tĩnh.
"Thu Tuỳ, sao mày dám!!!"
Là giọng nói của Du Nhiễm Nguyệt, cô ta nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu: "Tao khuyên mày nên hợp tác với tao để cứu vãn chuyện này. Nếu không, tao cũng có cách để mày trải qua cảm giác bị bạo lực mạng."
Thu Tuỳ nhướn mày, bình tĩnh gật đầu, cô nghe thấy Thẩm Tấn ở trong phòng khách tựa hồ đang nói lời tạm biệt với người bên kia. Thu Tuỳ cắn môi dưới, chỉ nghĩ mau chóng kết thúc cuộc trò chuyện này: "Vậy tuỳ cô, tôi không làm chuyện trái với lương tâm, không có gì phải sợ."
Nói xong lời cuối cùng, cô cúp điện thoại không chút luyến tiếc.
Sắc mặt Du Nhiễm Nguyệt trở nên khó coi thấy rõ, ba người nhà họ Du đều chìm trong áp lực thấp không thể nào định thần lại.
Lê Nhàn nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu: "Thật sự là một con sói mắt trắng. Nếu không có chúng ta, Thu Tuỳ có lẽ đã không thể sống sót! Nhiễm Nguyệt, Thu Tuỳ sẽ không hợp tác, con có cách nào khác để giải quyết chuyện này không?"
"Có", Du Nhiễm Nguyệt cười lạnh, giọng điệu thản nhiên, "Chỉ là hoài nghi hình tượng của con đã sụp đổ thôi, cũng không thể đưa ra bằng chứng xác đáng, chuyện này sẽ không kéo dài lâu đâu, một lát nữa sẽ có tin tức lớn hơn xuất hiện, sẽ không ai nhớ đến chuyện này nữa."
Du Thiệu Huy vẫn có chút lo lắng: "Vậy con cũng phải làm cho nghi ngờ của cư dân mạng về con giảm xuống mới được."
"Đừng lo lắng", Du Nhiễm Nguyệt đã lăn lộn trong giới giải trí được vài năm, cũng am hiểu các quy tắc sinh tồn của ngành giải trí, "Cách tốt nhất để ngăn chặn một vụ bê bối là tìm ra một vụ bê bối lớn hơn và giật gân hơn."
Cô ta lấy điện thoại di động ra, bấm một số trong danh bạ: "Giản Nghiên, chẳng phải cô luôn muốn tìm cơ hội trả thù Thu Tuỳ sao? Bây giờ cơ hội đã đến."
Thời điểm Giản Nghiên đến đồn cảnh sát ở Nga, bị Thu Tuỳ vạch trần mọi việc cô ta làm cùng bản ghi âm dẫn đến việc công ty sa thải cô ta là điều đương nhiên.
Nhưng đó không phải là điều tồi tệ nhất, điều tồi tệ hơn nữa là trong giới dịch thuật, ở Thượng Hải chỉ có một số ít công ty dịch thuật có tên tuổi. Dù nói là đối thủ cạnh tranh, nhưng cũng là những người bạn đồng hành trong ngành.
Các phiên dịch viên thông thường có thể không hiểu việc một phiên dịch viên từ chức là vì vấn đề cá nhân hay đạo đức không tốt, nhưng các giám đốc điều hành công ty thông qua việc hỏi thăm vài câu liền có thể lấy được một số thông tin nội bộ.
Những phiên dịch viên khác không hiểu rõ ý định mưu hại vu khống đồng nghiệp của Giản Nghiên, nhưng ông chủ của một số công ty dịch thuật lớn từ lâu đã âm thầm truyền tai nhau. https://www.wattpad.com/story/362308863[EDIT-HO%C3%80N]%20[Hi%E1%BB%87n%20%C4%91%E1%BA%A1i]%20S%E1%BA%AFc%20%08Thu%20%C3%94m%20Tinh%20H%C3%A0%20-%20H%E1%BB%99i%20Thu
Sau khi nghỉ việc, Giản Nghiên đã nộp hồ sơ của mình cho hầu hết các công ty dịch thuật ở Thượng Hải, nhưng một số trong đó không đủ điều kiện để được phỏng vấn. Một số thậm chí đã được nhận vào vòng phỏng vấn cuối cùng nhưng vẫn không nhận được đề nghị mời vào làm, sau nhiều lần vấp phải trắc trở, Giản Nghiên cuối cùng cũng nhận ra sự thật, mình đã bị âm thầm chặn đường trong ngành dịch thuật.
Không thể tiếp tục làm việc trong ngành dịch thuật, Giản Nghiên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lấy lùi làm tiến, trở thành giáo viên tiếng Nga tại một cơ sở dạy kèm ngoại ngữ tư nhân.
Mặc dù mức lương vẫn tạm đủ sống, nhưng so với những ngày làm phiên dịch đồng thời thường xuyên ra vào các khách sạn năm sao, tiếp xúc với nhiều ông chủ trong mỗi ngành nghề khác nhau và tiền lương được tính theo giờ, thậm chí theo phút, thì chất lượng cuộc sống có thể nói thẳng là đã lao xuống dốc.
Giản Nghiên đổ lỗi cho Thu Tuỳ về tất cả những biển đổi này trong cuộc đời cô ta.
Đôi mắt của Giảm Nghiên sáng lên: "Thật sao?"
Cô ta đương nhiên biết mình sẽ không bao giờ có thể trở lại thế giới dịch thuật với tư cách là một thông dịch viên đồng thời, nhưng sẽ không tệ nếu cô ta có thể kéo Thu Tuỳ xuống địa ngục cùng mình.
Du Nhiễm Nguyệt cong môi, trong mắt hiện lên một tia hung ác: "Trước đây cô đã nói với tôi rằng cô nghi ngờ Thu Tuỳ có thể trở thành người phiên dịch riêng cho nhân vật lớn trong giới chính trị Nga, không nhờ vào thực lực phải không?"
Giản Nghiên gật đầu: "Đúng! Đều là giám đốc Thẩm..."
Du Nhiễm Nguyệt hiểu ý, ngắt lời cô ta: "Mấy ngày tới xin hãy giải quyết toàn bộ quá trình của chuyện này càng sớm càng tốt. Tôi sẽ liên lạc với cô sau."
Bên này cuộc gọi đã kết thúc nhưng người ở phòng khách của căn hộ trên tầng 5 Bạc Duyệt Loan vẫn chưa kết thúc cuộc gọi.
Thẩm Tấn im lặng một lát, nhéo nhéo giữa mày với vẻ mặt hoang đường: "Mẹ, con nhớ rõ ở nhà có mấy cuốn album ảnh của con, trong đó có tất cả ảnh của con từ khi sinh ra đến nay."
Hứa Uyển im lặng trợn mắt: "Rốt cuộc con có gửi hay không?"
Thẩm Tấn: "..."
"Mẹ", Thẩm Tấn bất đắc dĩ nói: "Điện thoại của con không có ảnh."
Hứa Uyển kiên trì nói: "Mẹ biết, cho nên mẹ mới nói bây giờ con chụp một tấm không phải sao?"
Thẩm Tấn: "..."
"Mẹ", Thẩm Tấn nhịn không được nói, "Lời mẹ nói thật giống một tên lưu manh đang trêu chọc một cô gái."
Hứa Uyển không khỏi cao giọng lên một chút: "Nữ lưu manh thì làm sao? Nữ lưu manh và đứa con bất hiếu không phải chính là cùng một nhà sao?"
Thẩm Tấn: "..."
"Được." Tuy rằng anh cảm thấy Hứa Uyển hôm nay có chút không bình thường, nhưng Thẩm Tấn vẫn không có suy nghĩ nhiều, "Lát nữa con sẽ gửi ảnh cho mẹ."
Hứa Uyển hài lòng, nhưng cũng không quên nhắc nhở: "Phải chụp ảnh toàn thân! Tay và mọi thứ đều phải lộ ra ngoài."
Thẩm Tấn: "..."
Anh nhớ trước đây Hứa Uyển chưa từng đưa ra nhiều yêu cầu kỳ lạ như vậy.
Sau khi cúp điện thoại, ba phút sau Thẩm Tấn gửi ảnh toàn thân lên WeChat của Hứa Uyển.
Anh ngước mắt nhìn vào gương, hình ảnh trước đây của Thu Tùy đột nhiên hiện lên trong đầu anh. Anh nhắm mắt lại, bỗng nhiên trầm mặc.
Thẩm Tề Tranh và Hứa Uyển đã bỏ ra rất nhiều công sức trong phương diện nuôi dưỡng anh, thật ra cũng không đối xử gì khắc nghiệt với anh, mà vì cha mẹ anh muốn chân chính làm bạn với anh.
Trong mắt người ngoài, Thẩm Tề Tranh và Hứa Uyển là những người đứng đầu của tập đoàn Thẩm, nhưng trước mặt anh, họ lại biến thành những người lớn ham vui, rất kỳ quái và lập dị, tâm hồn trẻ trung lại thích đùa giỡn.
Đến mức ngay từ khi Thẩm Tấn còn nhỏ, anh luôn cho rằng đây là trạng thái của một gia đình bình thường sống chung với nhau.
Sau này, khi tiếp xúc với nhiều người hơn, Thẩm Tấn cũng biết được, gia đình hạnh phúc về cơ bản là giống nhau, gia đình bất hạnh cũng có những nỗi niềm riêng.
Nhưng anh không bao giờ ngờ được Thu Tuỳ rốt cuộc đã trải qua những bất hạnh như thế nào.
Trong mắt Thẩm Tấn lại hiện lên sự tức giận mãnh liệt. Anh im lặng một lúc, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm số của Trần Duệ.
"Trần Duệ", giọng nói Thẩm Tấn rất kiên định, nếu không nghe kỹ, sẽ không thể nhận ra anh đang cố gắng kìm nén vẻ tức giận cùng tàn nhẫn, "Ai đang tạm thời được bổ nhiệm làm người phát ngôn cho thương hiệu trang sức của tập đoàn Thẩm?"
Trần Duệ vội vàng trả lời: "Tạm thời bổ nhiệm Du Nhiễm Nguyệt."
"Huỷ đi", Thẩm Tấn nghiến răng nghiến lợi nói: "Càng nhanh càng tốt."
Trần Duệ sửng sốt một chút, sau đó khéo léo thuyết phục: "Giám đốc Thẩm, việc này có phải nên cân nhắc một chút hay không? Chúng ta..."
"Không cần", Thẩm Tấn trực tiếp ngắt lời, "Hậu quả tôi sẽ chịu, cậu mau chóng hủy bỏ danh hiệu người phát ngôn của Du Nhiễm Nguyệt. Nhân tiện, sau khi hủy bỏ, hãy đăng một thông báo lên trang chủ chính thức để giải quyết vấn đề này, đem sự việc bát nháo lên càng lớn càng tốt."
Tuy có chút bối rối nhưng thấy ông chủ đã quyết định, Trần Duệ cũng không thể nói thêm gì: "Được rồi, giám đốc Thẩm, tôi sẽ xử lý ngay."
Đầu bên kia điện thoại, Hứa Uyển nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc, không khỏi phóng to bức ảnh ra.
Người đàn ông trong ảnh nhìn vào gương, thản nhiên chụp ảnh với thái độ lười biếng và bất lực, một tay cầm điện thoại di động, lộ ra nửa khuôn mặt.
Trên tay Thẩm Tấn cầm điện thoại đang đeo một chiếc nhẫn kim cương sáng ngời ở ngón giữa.
Đôi mắt của Hứa Uyển chậm rãi trừng lớn một cách vô thức, tầm mắt dừng ở chiếc nhẫn kim cương trong vài phút.
Vì buổi phát sóng trực tiếp nên Thu Tuỳ trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm, dù thông tin cá nhân của cô vẫn chưa được tiết lộ nhưng thông tin về chiếc nhẫn kim cương trên tay cô đã được cư dân mạng thần thông quảng đại mạnh mẽ phanh phui.
Chiếc nhẫn kim cương này là mẫu mới nhất của một thương hiệu trang sức ở Bình Thành, giá thấp nhất là 200.000 nhân dân tệ. Bởi vì nó mới được ra mắt cách đây không lâu và giá cả cũng không bình dân nên hiện tại có rất ít người sở hữu được chiếc nhẫn kim cương này.
Hứa Uyển định thần lại, nhanh chóng bắt đầu động não.
Chỉ có vài người sở hữu chiếc nhẫn kim cương này, một chiếc được đeo trên tay của cô gái phiên dịch viên mà bà gặp ở hồ Baikal, chiếc còn lại được đeo trên tay con trai bà là Thẩm Tấn.
Hơn nữa, con trai bà còn bị nghi ngờ chính là người đàn ông bí ẩn đã ở bên cạnh cô gái phiên dịch viên trong buổi phát sóng trực tiếp.
Hứa Uyển suy nghĩ một chút liền cau mày, không nghi ngờ gì nữa, chỉ có thể là như vậy.
Bà lúc ấy chỉ nhìn thoáng qua một cái liền thích cô gái phiên dịch không biết tên kia, còn nghĩ đến việc tác hợp cô và Thẩm Tấn đến với nhau, nhưng không ngờ lại như vậy.
Khóe môi Hứa Uyển cong lên, đây không phải là định mệnh sao? Cả hai đến nhẫn kim cương cũng đã đeo lên, còn không biết mối quan hệ đã tiến triển đến bước nào.
Hứa Uyển đang định lấy điện thoại ra hỏi Thẩm Tấn, nhưng ngay khi bà vừa chuyển sang hộp thoại WeChat với Thẩm Tấn thì đột nhiên dừng lại.
Bà nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, sau đó thoát khỏi cuộc trò chuyện với Thẩm Tấn, từ trong danh bạ tìm được tin nhắn WeChat của Thu Tùy.
Lúc ấy chỉ gặp nhau thoáng qua, Hứa Uyển cũng chưa kịp lưu tên Thu Tuỳ.
Bà do dự vài giây, cân nhắc một lúc trước khi gửi tin nhắn WeChat cho Thu Tuỳ.
Hứa Uyển: [Cô bé, hôm nay người được tìm kiếm nhiều nhất trong buổi phát sóng trực tiếp là cháu phải không? Dì nhìn rất quen mắt.]
Sau khi Thu Tuỳ ngắt điện thoại với Du Nhiễm Nguyệt, cô đang nghĩ đến việc ra phòng khách tìm Thẩm Tấn, cô nghe rõ ràng Thẩm Tấn cúp máy với mẹ anh, nhưng một lúc sau, lại không biết đang nói chuyện điện thoại với ai.
Cô vừa đứng dậy khỏi thảm, điện thoại của cô đột nhiên rung lên.
Thu Tuỳ sửng sốt một lúc, cúi đầu liếc nhìn điện thoại và nhận ra đó là dì Hứa.
Là người phụ nữ trung niên mà cô đã tình cờ giúp đỡ ở hồ Baikal cách đây không lâu. Vị dì Hứa này đã từng muốn giới thiệu con trai mình với cô. Tuy nhiên, sau khi trở về Trung Quốc, cô và dì Hứa này không còn liên lạc với nhau nữa, vẫn luôn giữ trong danh sách WeChat, cũng không bị xóa đi.
Thu Tuỳ suy nghĩ một lúc, lúc này mới nhớ ra, kẻ phiên dịch lừa đảo trong miệng Thẩm Tấn cùng đứa con bất hiếu cũng từng được dì Hứa này nói qua. Thật trùng hợp, vào thời điểm đó Thẩm Tấn và dì Hứa đều ở hồ Baikal.
Tuy có nghĩ tới nhưng Thu Tuỳ chỉ coi đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên và không nghĩ nhiều về nó. Cô dừng lại bước chân, dựa vào cạnh cửa và bấm vào tin nhắn WeChat của Hứa Uyển.
Thu Tuỳ: [Vâng, dì Hứa, người vô tình dính vào khung hình trong buổi phát sóng trực tiếp là con.]
Tin nhắn của Hứa Uyển nhanh chóng đến, như thể đã được gõ từ lâu: [Này, thật trùng hợp, đúng rồi, bây giờ cháu đang ở đâu? Dì nhớ cháu đã nói với dì rằng cháu đến từ Thượng Hải?]
Thu Tuỳ có chút bối rối, không biết tại sao dì Hứa lại gửi tin nhắn mà không có lý do, nhưng cô nhớ ra dì Hứa này là một người phụ nữ rất thú vị, đêm giao thừa dì ấy còn muốn gửi súp cá cho cô.
Cô do dự vài giây rồi cuối cùng trả lời: [Vâng, cháu đang ở Thượng Hải.]
Hứa Uyển mím môi mỉm cười, dùng ngón tay gõ chữ như bay: [Con trai dì cũng ở Thượng Hải! Khi nào cháu rảnh, dì sẽ dẫn con trai đến mời cháu một bữa cơm. Cháu thấy đấy, cháu đã giúp đỡ dì nên dù thế nào đi nữa dì cũng nên đãi cháu một bữa.] https://www.wattpad.com/story/362308863[EDIT-HO%C3%80N]%20[Hi%E1%BB%87n%20%C4%91%E1%BA%A1i]%20S%E1%BA%AFc%20%08Thu%20%C3%94m%20Tinh%20H%C3%A0%20-%20H%E1%BB%99i%20Thu
Thu Tuỳ khẽ cau mày, cảm thấy có chút bối rối.
Nếu dì Hứa thấy được buổi phát sóng trực tiếp, lẽ ra cũng phải nhìn thấy người đàn ông đeo nhẫn kim cương đôi cùng cô. Dù không có mặt trong ống kính nhưng anh vẫn luôn đứng cạnh cô.
Như thế nào vẫn nghĩ đến việc giới thiệu cô với ai đó?
Thu Tuỳ tìm kiếm từ ngữ trong vài phút và gõ vào hộp thoại một cách lịch sự nhưng khéo léo: [Dì Hứa, cháu xin lỗi, cháu đã...]
Trước khi cô gõ xong những chữ còn lại, Thu Tuỳ đã nhìn thấy một bức ảnh do Hứa Uyển gửi cho cô.
Có một câu đính kèm dưới bức tranh: Đây là bức ảnh mới nhất của con trai dì ngày hôm nay. Cháu có thấy hợp mắt không?
Những ngón tay đang gõ phím của Thu Tuỳ đột nhiên dừng lại.
Lúc này cô cảm thấy như bị sét đánh làm đôi.
Người đàn ông trong ảnh đang đứng trong phòng tắm của căn phòng nơi cô ở, uể oải dựa vào khung cửa, tựa hồ tâm trạng không tốt, dường như bị ép phải chụp bức ảnh này.
Ánh sáng trắng từ trần nhà chiếu xuống nửa mặt anh, trên người anh đang mặc chiếc áo ngủ mà cô đã chọn, điện thoại di động che mất nửa dưới khuôn mặt.
Điều khủng khiếp nhất là cậu con trai mà dì Hứa nói đang đeo chiếc nhẫn đôi với cô ở ngón giữa tay cầm điện thoại di động.
Thu Tuỳ thật lâu không thể hồi phục lại tinh thần.
Cô thậm chí còn bắt đầu tự hỏi liệu Thẩm Tấn có anh chị em hay không, nhưng cô nhanh chóng nhớ lại Thẩm Tấn là con một.
Trước khi Thu Tuỳ kịp hiểu ra toàn bộ sự việc, Hứa Uyển có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn vì không thấy câu trả lời của cô nên chỉ gửi cho cô một danh thiếp WeChat.
Tiếp theo là tin nhắn mới từ Hứa Uyển: [Đây là danh thiếp WeChat của con trai dì, nếu cháu có hứng thú thì có thể trò chuyện.]
Thu Tuỳ: "..."
Hình đại diện trên danh thiếp WeChat này đã quá quen thuộc với cô.
Nếu như vừa rồi cô còn nửa phần nghi nửa ngờ mình đang nằm mơ thì hiện tại tấm danh thiếp WeChat này đã hoàn toàn khiến cô nhận ra sự thật——
Dì Hứa mà cô gặp ở hồ Baikal thực ra là mẹ của Thẩm Tấn!
Và Thẩm Tấn chính là đứa con bất hiếu mà dì Hứa nhắc đến!
Về phần cô, cô chính là người phiên dịch lừa đảo từ hồ Baikal mà Thẩm Tấn đã nói!
Cuối cùng, khi Thu Tùy giải quyết được mối quan hệ thần kỳ này, trong đầu cô chỉ còn lại một câu - Thật là "Lũ lụt cuốn trôi Long Vương Điện, người một nhà không nhận ra nhau"...
*Đại thủy trùng liễu long vương miếu, nhất gia nhân bất nhận thức nhất gia nhân 真是大水冲了龙王庙,一家人不认一家人啊: người chung một nhà vì xảy ra mâu thuẫn, hiểu lầm mà không nhận ra nhau.
Sau khi nhận ra dì Hứa ở đối diện chính là mẹ của Thẩm Tấn, cũng là người vừa nói chuyện điện thoại với Thẩm Tấn, Thu Tuỳ mím môi dưới, bất lực xóa từng chữ trong hộp thoại.
Đầu óc cô nhanh chóng xoay chuyển, sau khi suy nghĩ một lúc, cô liền nhận ra có điều gì đó không ổn.
Dì Hứa này là mẹ của Thẩm Tấn, sau khi xem buổi phát sóng trực tiếp, bà mới nhớ ra cô là cô gái mà cách đây không lâu bà tình cờ gặp được ở hồ Baikal, làm sao có thể không nhận ra người đàn ông bên cạnh cô chính là Thẩm Tấn.
Cho dù khuôn mặt của Thẩm Tấn không bị lọt vào khung hình, dì Hứa với tư cách là một người mẹ chắc chắn có thể đoán được Thẩm Tấn chính là người đàn ông bên cạnh cô.
Vì vậy, dì Hứa này sau khi xem buổi phát sóng trực tiếp lẽ ra phải biết cô và Thẩm Tấn quen nhau, hơn nữa còn là mối quan hệ bất thường. Đây có lẽ là một cuộc thử nghiệm.
Thu Tuỳ nhíu mày suy nghĩ vài phút trước khi trả lời tin nhắn: [Dì Hứa, thật trùng hợp, con trai Thẩm Tấn của dì, hiện tại là chồng sắp cưới của cháu.]
Tin nhắn này chỉ vỏn vẹn mấy chữ nhưng Hứa Uyển ở ngoài màn hình lại sốc đến mức gần như không cầm được điện thoại.
Khi Thẩm Tấn ở hồ Baikal đã lấy lý do sắp có bạn gái mà không chút lưu tình từ chối cuộc hẹn hò do bà sắp xếp. Không ngờ tới Thẩm Tấn tốc độ còn rất nhanh, hiện tại đã có vị hôn thê.
Tâm tình tốt đẹp của Hứa Uyển không kéo dài được bao lâu, bà lại đột nhiên nổi giận.
Hai người đính hôn với nhau, người làm mẹ của Thẩm Tấn như bà lại không biết chút gì về chuyện này!!!
Bà cũng không bao giờ ngờ tới bản thân sẽ nhận được tin tức từ con dâu tương lai!!!
Thẩm Tấn, đứa con trai này rốt cuộc có để mẹ ruột của mình vào mắt hau không?!!
Thật không hề oan uổng chút nào khi gọi Thẩm Tấn là đứa con bất hiếu!!
Hứa Uyển càng nghĩ càng tức giận, bà xúc động gửi một tin nhắn dài cho Thu Tuỳ: [Quả nhiên!!! Dì biết người đàn ông bên cạnh cháu trong buổi phát sóng trực tiếp là Thẩm Tấn!!! Tuy nhiên, Thẩm Tấn đã là chồng sắp cưới với cháu rồi, việc này như thế nào cũng không nói cho dì biết?]
[Dì không có ý trách cháu. Đáng lẽ Thẩm Tấn phải thông báo cho dì chuyện này, chuyện này không liên quan gì đến cháu!]
[Thẩm Tấn, đứa con bất hiếu này, thật là không trị không được!!!]
[Nhân tiện, khi nào cháu rảnh, dì mời cháu cùng Thẩm Tấn đến ăn một bữa cơm được không?]
Mặc dù không biết tại sao chủ đề của dì Hứa lại thay đổi nhanh như vậy nhưng Thu Tuỳ vẫn thành thật trả lời.
[Gần nhất là ba ngày sau thì cháu có thời gian rảnh, thứ Bảy tuần này.]
Hứa Uyển: [Vậy ba ngày sau, lát nữa dì sẽ gọi điện và mời Thẩm Tấn ra ngoài ăn tối, thuận tiện giới thiệu cho nó một cô bạn gái.]
Thu Tuỳ:???
Hứa Uyển: [Đừng lo lắng, bạn gái mà dì giới thiệu cho nó chính là cháu!]
Thu Tuỳ:!!!
Hứa Uyển: [Nhưng cháu không thể nói với Thẩm Tấn, đối tượng dì giới thiệu cho nó là cháu.]
Thu Tuỳ:......
Hứa Uyển: [Thẩm Tấn nhất định sẽ không đồng ý, cháu còn phải thuyết phục Thẩm Tấn đồng ý!!! ]
Thu Tuỳ:......
Hứa Uyển: [Nếu cháu đồng ý cho Thẩm Tấn hẹn hò xem mặt, nó nhất định sẽ rất tức giận!!! 】
Thu Tuỳ:......
Hứa Uyển: [Dì muốn cho Thẩm Tấn biết gừng càng già càng cay, nó dám giấu chuyện lớn như vậy với dì, vì vậy dì cũng phải gạt nó cho vui.]
Thu Tuỳ:......
Thu Tuỳ nhìn những tin nhắn mới liên tục xuất hiện, trong lòng cô như tràn ngập tuyệt vọng.
Hai mẹ con các người đấu tranh nội bộ, tại sao cô lại là vật hi sinh???
Hứa Uyển: [Nhân tiện, dì còn chưa kịp hỏi, con tên gì?]
Thu Tuỳ bất lực gõ chữ: [Dì Hứa, cháu tên là Thu Tuỳ.]
Hứa Uyển: [Tên này khá độc đáo. Được rồi, đợi lát nữa dì sẽ ghi chú sau. Hãy nhớ lời dì đã nói với con. Nếu con vẫn nhận dì là mẹ của mình thì hãy hợp tác với dì và hành động thật tốt.]
Thu Tùy:......
Trước đây khi đến hồ Baikal, cô thấy dì Hứa này khá thú vị.
Đến bây giờ mới nhận ra, còn hơn cả thú vị.
Dì Hứa này thực sự quá thú vị.
Ngoài ra, tại sao gần đây mọi người đều bị ám ảnh bởi việc yêu cầu cô hợp tác diễn xuất?
Hết Du Nhiễm Nguyệt rồi đến Hứa Uyển cũng vậy.
Với Du Nhiễm Nguyệt thì cô có thể dứt khoát từ chối.
Nhưng Hứa Uyển...
Thu Tuỳ có chút khó xử: [Dì Hứa, không, cháu...]
Hứa Uyển: [Được rồi, quyết định vậy nhé. Dì sẽ gọi cho Thẩm Tấn sau, cháu nhớ phối hợp cho tốt.]
Thu Tuỳ:......
Trước khi cô có thể gõ vài từ trong cuộc trò chuyện với Hứa Uyển, cô nghe thấy một tiếng chuông du dương khác phát ra từ điện thoại di động của Thẩm Tấn trong phòng khách.
Trí nhớ của Thu Tuỳ vẫn còn khắc sâu, khi cô học lại năm cuối trung học, cô bị Du Nhiễm Nguyệt đe doạ phải chia tay với Thẩm Tấn, sau khi lấy lại được chứng minh thư, để tránh gây rắc rối trong kỳ thi tuyển sinh đại học lần thứ hai, sáng sớm ngày hôm sau cô về lấy lại chứng minh thư, lặng lẽ thu dọn hành lý rời khỏi nhà họ Du.
Rời đi một cách đột ngột, không chào hỏi ai trong gia đình họ Du.
Suy nghĩ của cô khi đó rất đơn giản, đến gặp Lâm Hoà Dự trước, nếu Lâm Hoà Dự không sẵn lòng thu nhận cô, cô sẽ hỏi Trương Gia Ninh.
Trời không tuyệt đường người, thế giới lại rộng lớn như vậy, không thể nào không tìm được một nơi để cô nương tựa.
Thu Tuỳ cũng nhớ rõ, trong suốt ba ngày cô chuyển đến nhà Lâm Hoà Dự, không ai trong gia đình họ Du có ý định tìm kiếm cô.
Như thể một người như vậy chưa từng tồn tại trong gia đình họ Du.
Sau khi do dự vài ngày, cô chủ động thú nhận với Lâm Hoà Dự. Lâm Hoà Dự đáp lại và liên lạc với nhà họ Du, nói cô sẽ tạm thời sống ở nhà họ Lâm, nhà họ Du không cần phải lo lắng.
Cũng vào lúc đó, Thu Tuỳ cuối cùng cũng nhận ra một điều——
Gia đình họ Du không thiếu số tiền lương ít ỏi cô làm việc trong nhà máy, họ chỉ đơn giản là không sẵn lòng chi tiền cho cô. Nếu không, một lực lượng lao động như cô biến mất không có lý do, tại sao họ lại không thèm đi tìm cô?
Thái độ cho có lệ này vẫn kéo dài cho đến lúc cô tìm được việc làm sau khi tốt nghiệp đại học.
Du Thiệu Huy không biết nghe được tin tức này từ đâu, vì vậy lần đầu tiên gọi điện thoại cho cô, yêu cầu cô báo đáp ân tình đã nuôi nấng cô suốt mười tám năm qua.
Cô đã đồng ý.
Từ khi tốt nghiệp đến nay, công ơn dưỡng dục trong mười tám năm này, Thu Tuỳ cảm thấy mình không chỉ đã trả hết mọi thứ mình nợ nhà họ Du mà thậm chí còn trả quá mức.
Cô nhìn cái tên liên tục nhấp nháy trên màn hình điện thoại, cảm thấy có chút mỉa mai.
Đây là cuộc điện thoại thứ hai của Du Thiệu Huy với cô. Cô cũng đã chuyển toàn bộ số tiền tháng này về cho nhà họ Du.
Cuộc gọi này đương nhiên không phải vì tiền, còn có thể là gì nữa.
Không cần hỏi cũng biết, là vì Du Nhiễm Nguyệt.
Nếu như bình thường, dù đã sớm biết thái độ của nhà họ Du đối với mình, Thu Tuỳ vẫn không khỏi cảm thấy chính mình đáng thương lại hèn mọn mỗi khi đề cập hay nghĩ đến nhà họ Du.
Nhưng lần này, Thu Tuỳ ngồi trên thảm, nghe được âm thanh ngắt quãng từ phòng khách truyền đến. Thẩm Tấn cố ý giảm âm lượng, cô thật sự không nghe được Thẩm Tấn đang nói gì, chỉ biết Thẩm Tấn đang gọi điện thoại với mẹ anh. Tuy nhiên, chỉ nghĩ đến việc Thẩm Tấn ở cùng cô trong căn phòng này, tâm trạng tồi tệ của Thu Tuỳ liền tiêu tan đi rất nhiều.
Cô hít một hơi thật sâu, âm thầm đưa ra quyết định trong lòng, cuối cùng mới trả lời điện thoại.
"Thu Tuỳ", Du Thiệu Huy không hề khách khí mà đi thẳng vào yêu cầu của chính mình, "Mày đã xem hot search chưa?"
Thu Tuỳ chỉ 'hmm' một tiếng và không nói gì thêm.
Du Thiệu Huy không để ý đến thái độ của Thu Tùy, tiếp tục nói: "Vậy mày cũng nên biết, tâm tình của em gái mày hiện tại không được tốt, công ty đã tìm cho con bé đoàn đội quan hệ công chúng chuyên nghiệp. Hiện tại chỉ có thể nghĩ đến một biện pháp nhanh nhất cần sự hợp tác của mày."
Thu Tuỳ thấy hơi buồn cười.
Gia đình này có thái độ khá là "có việc là Chung Vô Diệm, không có việc gì là Hạ Nghênh Xuân*". Khi Yu Ranyue không sao, cô ấy chỉ là một người xa lạ không liên quan gì đến Yu Ranyue. cô ấy hợp tác để cứu cô ấy. Cô ấy trở thành em gái của Yu Ranyue một cách khó hiểu?
*Hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự Hạ Nghênh Xuân 有事钟无艳,无事夏迎春 /Yǒushì zhōng wú yàn, wú shì xià yíngchūn/ Ý của câu thành ngữ này chỉ việc người khác có việc cần mới tìm tới mình, không có việc cần thì vứt bỏ mình sang nơi khác. Chung Vô Diệm và Hạ Nghênh Xuân đều là hai nữ nhân của Tề Tuyên Vương. Tuyên Vương vốn là một vị vua ham chơi, ít quan tâm triều chính nên dẫn đến tình cảnh quan lại kết bè kết đảng, làm rối loạn triều cương. Dân chúng nước Tề khi ấy phải lâm vào cảnh lầm than cơ cực. Lúc bấy giờ nàng Chung Vô Diệm lại vang danh là một kỳ nữ văn võ song toàn, học thức uyên thâm mà lại còn tinh thông binh pháp. Thấy vậy, Tuyên Vương mới mời nàng về giúp đỡ cai quản triều chính. Song vì ham mê nhan sắc của nàng, ông bèn lập nàng làm Vương hậu. Chung hậu thay Tuyên Vương cai quản việc triều chính rất tốt. Những việc quốc gia đại sự Tuyên Vương đều ỷ lại vào nàng, còn ông thì chỉ ham chơi. Sau này vì trên mặt nàng xuất hiện cái bớt đỏ khiến nhan sắc của nàng xấu đi mà Tề Tuyên Vương đối xử lạnh nhạt với nàng và say đắm một người con gái khác là Hạ Nghênh Xuân. Vì Tuyên Vương bất tài vô dụng nên việc trị quốc đều nhờ cậy vào Chung hậu, ông không dám phế bỏ ngôi Vương hậu của nàng. Mỗi khi quốc gia có việc nguy cấp ông lại chạy đến tìm Chung Vô Diệm, còn khi bình thường vô sự thì lại vui vẻ ái ân với nàng Hạ Nghênh Xuân. (nguồn: daihoctrungquoc)
Giọng điệu của Thu Tuỳ rất bình tĩnh, không lên không xuống, nghe không ra bất kì gợn sóng nào: "Ồ? Ông muốn tôi hợp tác như thế nào?"
Nghe giọng điệu của cô, Du Thiệu Huy thở phào nhẹ nhõm. Ông ta làm động tác trấn an Lê Nhàn và Du Nhiễm Nguyệt: "Là như thế này, Nhiễm Nguyệt thực sự không thể phát sóng trực tiếp viết thư pháp, nhưng hiện tại trên mạng có rất nhiều tranh cãi và nghi ngờ. Tuy nhiên thái độ của cư dân mạng hiện tại đang nghiêng về phía mày, dù sao thái độ của Lâm Hoà Dự đối với mày quả thực rất thân thiết. Trong ảnh chụp chung do Nhan Thư Việt đăng lên Weibo, mày cũng đứng ở vị trí trung tâm." https://www.wattpad.com/story/362308863[EDIT-HO%C3%80N]%20[Hi%E1%BB%87n%20%C4%91%E1%BA%A1i]%20S%E1%BA%AFc%20%08Thu%20%C3%94m%20Tinh%20H%C3%A0%20-%20H%E1%BB%99i%20Thu
"Cho nên, chúng ta muốn mày hợp tác với Nhiễm Nguyệt, diễn một chút để mọi người thấy tình cảm chị em sâu đậm", Du Thiệu Huy dừng một chút, sau đó đổi lời, "Không đúng, mày và Nhiễm Duyệt là chị em, làm sao có thể gọi là diễn trò được?"
Giọng điệu của Du Thiệu Huy như đang nói chuyện hiển nhiên khiến Thu Tuỳ không khỏi ngạc nhiên.
Ông ta cảm thấy cô bị mất trí nhớ liền đem hết những điều tồi tệ trong quá khứ vứt lên chín tầng mây, hay ông ta coi cô như thằng gù nhà thờ Đức Bà*?
*nhân vật trong tác phẩm Nhà thờ Đức Bà Paris (tiếng Pháp: Notre-Dame de Paris, 1831) của đại văn hào Pháp Victor Hugo. Quasimodo - thằng gù - là đứa trẻ mồ côi và được phó giám mục Claude Frollo "đáng kính" nhặt về nuôi với nhiệm vụ làm một người gõ chuông cho nhà thờ. Quasimodo là một người có vẻ ngoài xấu xí nhưng tâm hồn cực kì trong sáng và thánh thiện, trái ngược hẳn với cha nuôi của mình, một người uyên thông, sống trong u uẩn hà khắc lại bị nàng Esméralda chinh phục để rồi dần mất đi bản chất ban đầu, trở thành một con quỷ đội lốt tu hành. Claude Frollo nuôi Quasimodo không phải xuất phát từ lòng nhân ái, mà vì muốn xin Chúa xá tội cho đứa em út lười biếng, dốt nát, trụy lạc của mình.
Cô mím môi dưới: "Nói xong rồi?"
Du Thiệu Huy: "Đúng vậy, mày xem lúc nào rảnh, tao sẽ nhờ bọn họ sắp xếp một buổi phát sóng trực tiếp cho mày và Nhiễm Nguyệt. Buổi phát sóng trực tiếp sẽ rất..."
Thu Tuỳ lần này không đủ kiên nhẫn nghe hết những lời còn lại của Du Thiếu Huy: "Tôi không đồng ý."
Người ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên ngừng nói, rơi vào im lặng chết chóc, bầu không khí ngượng ngùng tràn ngập trong không khí.
Bình thường Thu Tuỳ sợ nhất cảnh tượng như thế này, cô sẽ luôn nhịn không được mở miệng để làm phá vỡ bầu không khí.
Lần này ngoại lệ, sau khi cô cảm thấy Du Thiệu Huy bị chính mình nghẹn họng không biết nên nói gì, phản ứng đầu tiên của cô không phải là xấu hổ mà là cảm thấy vui mừng.
Cảm giác như tảng đá đè nặng trong lòng hơn mười năm cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
Cô thậm chí còn hy vọng sự im lặng trong điện thoại sẽ kéo dài thêm một thời gian nữa, điều đó có nghĩa là trạng thái tức giận và choáng váng của Du Thiệu Huy cũng sẽ kéo dài thêm một đoạn thời gian.
Không biết đã bao nhiêu phút trôi qua.
Thu Tuỳ nghe thấy âm thanh của thứ gì đó bị ném từ đầu bên kia.
Vài giây sau, trong điện thoại vang lên một âm thanh chói tai lại ngắn ngủi, như thể micro đã bị người khác thiếu kiên nhẫn giật lấy trong cơn tức giận.
Sau đó, cô nghe thấy giọng nói gay gắt của Du Nhiễm Nguyệt vì tức giận mà giọng điệu đột nhiên tăng cao chói tai.
"Thu Tuỳ, mày nói gì vậy? Mày không đồng ý?!!!"
"Mày có tư cách gì mà từ chối? Đừng quên, mày phải cảm ơn ai vì đã có mặt ở đây ngày hôm nay?!!! Nếu bố mẹ không tốt bụng đón mày về nhà thì khó mà biết được mày có còn sống đến ngày hôm nay hay không."
"Còn nữa, là mày giở trò với những hot search trên Weibo phải không? Mày yêu cầu Thẩm Tấn tăng độ phổ biến của hot search chứ gì!!!"
"Thu Tuỳ, mày thật sự cho rằng Thẩm Tấn sẽ ở bên mày sao?!!! Đừng quên xuất thân của mày!!! Cho dù Thẩm Tấn có nguyện ý ở bên mày, xem cha mẹ Thẩm Tấn có đồng ý hay không!"
Thu Tuỳ im lặng nghe lời mắng mỏ rõ ràng xen lẫn tức giận. Chỉ đến khi nghe câu cuối cùng "Bố mẹ Thẩm Tấn có đồng ý hay không", cô mới cảm thấy tim mình như bị kim đâm từ đâu đó, còn lại thì tâm cô vẫn như nước lặng, thậm chí còn muốn cười một chút.
"Nói xong?"
Thu Tùy hơi nghiêng đầu: "Vậy tôi sẽ trả lời cho cô từng cái một."
"Hot search là do chính cư dân mạng đăng tải. Việc quảng cáo cho tạp chí thời trang của cô cũng là bị hủy bỏ theo quyết định chính thức, không liên quan gì đến Thẩm Tấn."
"Sở dĩ tôi chắc chắn như vậy, đương nhiên là bởi vì Thẩm Tấn vẫn luôn ở bên cạnh tôi."
"Bố mẹ Thẩm Tấn có đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau hay không là chuyện của chúng tôi, không đến lượt cô nhọc lòng, cô trước tiên nên lo cho chính mình đi."
"Tôi có thể có được như ngày hôm nay là nhờ ơn của gia đình thầy Lâm và gia đình Trương Gia Ninh, riêng nhà họ Du không cần phải cảm ơn. Bất quá, cô có phải nên tự hỏi lại chính mình một chút, cô dựa vào tác phẩm thư pháp của ai để ra mắt để có thể được ra mắt trong một nhóm, tiến vào giới giải trí?
"Đúng vậy, nếu bố mẹ cô không có lòng hảo tâm đem tôi về nhà thì có lẽ tôi đã chết. Nhưng bố mẹ cô tốt bụng đến đón tôi, còn tôi suýt chết trên ban công phòng chứa đồ tầng năm."
Giọng điệu của cô kiên quyết và logic đến mức hồi lâu đối phương thậm chí không tìm được điểm nào để phản bác.
Vài phút sau, Thu Tùy nghe được giọng nói giận dữ của Du Nhiễm Nguyệt: "Cái gì mà bố mẹ tao? Bố mẹ tao còn không phải là bố mẹ mày sao?"
"Không phải", Thu Tuỳ nhếch môi, cười lạnh một tiếng. Cô nhớ cách đây không lâu khi quyết định trả lời cuộc gọi của Du Thiệu Huy, liền hạ quyết tâm, "Tôi nghe thấy giọng nói của dì Lê, khá tốt, một nhà ba người các người đều chỉnh tề ở cùng nhau, vậy thì tôi sẽ thông báo luôn một tiếng."
"Tôi đã báo đáp tất cả ân tình nuôi dưỡng của nhà họ Du mười tám năm qua, thậm chí còn trả lại gấp mấy lần, tôi không còn nợ ba người các người cái gì nữa."
"Chuyện này cô hãy tự mình giải quyết, tôi sẽ không hợp tác với cô."
"Nhưng có một chuyện các người đến hợp tác với tôi một chút, tôi muốn cắt đứt quan hệ gia đình với các người."
Không khí lại rơi vào im lặng.
Thu Tuỳ nghe thấy tiếng thở dồn dập lại gấp gáp phát ra từ điện thoại, như thể đang rất tức giận.
Cô cũng không vội, chỉ áp điện thoại vào tai, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của bọn họ.
Một lúc sau, đầu bên kia cuối cùng cũng có động tĩnh.
"Thu Tuỳ, sao mày dám!!!"
Là giọng nói của Du Nhiễm Nguyệt, cô ta nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu: "Tao khuyên mày nên hợp tác với tao để cứu vãn chuyện này. Nếu không, tao cũng có cách để mày trải qua cảm giác bị bạo lực mạng."
Thu Tuỳ nhướn mày, bình tĩnh gật đầu, cô nghe thấy Thẩm Tấn ở trong phòng khách tựa hồ đang nói lời tạm biệt với người bên kia. Thu Tuỳ cắn môi dưới, chỉ nghĩ mau chóng kết thúc cuộc trò chuyện này: "Vậy tuỳ cô, tôi không làm chuyện trái với lương tâm, không có gì phải sợ."
Nói xong lời cuối cùng, cô cúp điện thoại không chút luyến tiếc.
Sắc mặt Du Nhiễm Nguyệt trở nên khó coi thấy rõ, ba người nhà họ Du đều chìm trong áp lực thấp không thể nào định thần lại.
Lê Nhàn nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu: "Thật sự là một con sói mắt trắng. Nếu không có chúng ta, Thu Tuỳ có lẽ đã không thể sống sót! Nhiễm Nguyệt, Thu Tuỳ sẽ không hợp tác, con có cách nào khác để giải quyết chuyện này không?"
"Có", Du Nhiễm Nguyệt cười lạnh, giọng điệu thản nhiên, "Chỉ là hoài nghi hình tượng của con đã sụp đổ thôi, cũng không thể đưa ra bằng chứng xác đáng, chuyện này sẽ không kéo dài lâu đâu, một lát nữa sẽ có tin tức lớn hơn xuất hiện, sẽ không ai nhớ đến chuyện này nữa."
Du Thiệu Huy vẫn có chút lo lắng: "Vậy con cũng phải làm cho nghi ngờ của cư dân mạng về con giảm xuống mới được."
"Đừng lo lắng", Du Nhiễm Nguyệt đã lăn lộn trong giới giải trí được vài năm, cũng am hiểu các quy tắc sinh tồn của ngành giải trí, "Cách tốt nhất để ngăn chặn một vụ bê bối là tìm ra một vụ bê bối lớn hơn và giật gân hơn."
Cô ta lấy điện thoại di động ra, bấm một số trong danh bạ: "Giản Nghiên, chẳng phải cô luôn muốn tìm cơ hội trả thù Thu Tuỳ sao? Bây giờ cơ hội đã đến."
Thời điểm Giản Nghiên đến đồn cảnh sát ở Nga, bị Thu Tuỳ vạch trần mọi việc cô ta làm cùng bản ghi âm dẫn đến việc công ty sa thải cô ta là điều đương nhiên.
Nhưng đó không phải là điều tồi tệ nhất, điều tồi tệ hơn nữa là trong giới dịch thuật, ở Thượng Hải chỉ có một số ít công ty dịch thuật có tên tuổi. Dù nói là đối thủ cạnh tranh, nhưng cũng là những người bạn đồng hành trong ngành.
Các phiên dịch viên thông thường có thể không hiểu việc một phiên dịch viên từ chức là vì vấn đề cá nhân hay đạo đức không tốt, nhưng các giám đốc điều hành công ty thông qua việc hỏi thăm vài câu liền có thể lấy được một số thông tin nội bộ.
Những phiên dịch viên khác không hiểu rõ ý định mưu hại vu khống đồng nghiệp của Giản Nghiên, nhưng ông chủ của một số công ty dịch thuật lớn từ lâu đã âm thầm truyền tai nhau. https://www.wattpad.com/story/362308863[EDIT-HO%C3%80N]%20[Hi%E1%BB%87n%20%C4%91%E1%BA%A1i]%20S%E1%BA%AFc%20%08Thu%20%C3%94m%20Tinh%20H%C3%A0%20-%20H%E1%BB%99i%20Thu
Sau khi nghỉ việc, Giản Nghiên đã nộp hồ sơ của mình cho hầu hết các công ty dịch thuật ở Thượng Hải, nhưng một số trong đó không đủ điều kiện để được phỏng vấn. Một số thậm chí đã được nhận vào vòng phỏng vấn cuối cùng nhưng vẫn không nhận được đề nghị mời vào làm, sau nhiều lần vấp phải trắc trở, Giản Nghiên cuối cùng cũng nhận ra sự thật, mình đã bị âm thầm chặn đường trong ngành dịch thuật.
Không thể tiếp tục làm việc trong ngành dịch thuật, Giản Nghiên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lấy lùi làm tiến, trở thành giáo viên tiếng Nga tại một cơ sở dạy kèm ngoại ngữ tư nhân.
Mặc dù mức lương vẫn tạm đủ sống, nhưng so với những ngày làm phiên dịch đồng thời thường xuyên ra vào các khách sạn năm sao, tiếp xúc với nhiều ông chủ trong mỗi ngành nghề khác nhau và tiền lương được tính theo giờ, thậm chí theo phút, thì chất lượng cuộc sống có thể nói thẳng là đã lao xuống dốc.
Giản Nghiên đổ lỗi cho Thu Tuỳ về tất cả những biển đổi này trong cuộc đời cô ta.
Đôi mắt của Giảm Nghiên sáng lên: "Thật sao?"
Cô ta đương nhiên biết mình sẽ không bao giờ có thể trở lại thế giới dịch thuật với tư cách là một thông dịch viên đồng thời, nhưng sẽ không tệ nếu cô ta có thể kéo Thu Tuỳ xuống địa ngục cùng mình.
Du Nhiễm Nguyệt cong môi, trong mắt hiện lên một tia hung ác: "Trước đây cô đã nói với tôi rằng cô nghi ngờ Thu Tuỳ có thể trở thành người phiên dịch riêng cho nhân vật lớn trong giới chính trị Nga, không nhờ vào thực lực phải không?"
Giản Nghiên gật đầu: "Đúng! Đều là giám đốc Thẩm..."
Du Nhiễm Nguyệt hiểu ý, ngắt lời cô ta: "Mấy ngày tới xin hãy giải quyết toàn bộ quá trình của chuyện này càng sớm càng tốt. Tôi sẽ liên lạc với cô sau."
Bên này cuộc gọi đã kết thúc nhưng người ở phòng khách của căn hộ trên tầng 5 Bạc Duyệt Loan vẫn chưa kết thúc cuộc gọi.
Thẩm Tấn im lặng một lát, nhéo nhéo giữa mày với vẻ mặt hoang đường: "Mẹ, con nhớ rõ ở nhà có mấy cuốn album ảnh của con, trong đó có tất cả ảnh của con từ khi sinh ra đến nay."
Hứa Uyển im lặng trợn mắt: "Rốt cuộc con có gửi hay không?"
Thẩm Tấn: "..."
"Mẹ", Thẩm Tấn bất đắc dĩ nói: "Điện thoại của con không có ảnh."
Hứa Uyển kiên trì nói: "Mẹ biết, cho nên mẹ mới nói bây giờ con chụp một tấm không phải sao?"
Thẩm Tấn: "..."
"Mẹ", Thẩm Tấn nhịn không được nói, "Lời mẹ nói thật giống một tên lưu manh đang trêu chọc một cô gái."
Hứa Uyển không khỏi cao giọng lên một chút: "Nữ lưu manh thì làm sao? Nữ lưu manh và đứa con bất hiếu không phải chính là cùng một nhà sao?"
Thẩm Tấn: "..."
"Được." Tuy rằng anh cảm thấy Hứa Uyển hôm nay có chút không bình thường, nhưng Thẩm Tấn vẫn không có suy nghĩ nhiều, "Lát nữa con sẽ gửi ảnh cho mẹ."
Hứa Uyển hài lòng, nhưng cũng không quên nhắc nhở: "Phải chụp ảnh toàn thân! Tay và mọi thứ đều phải lộ ra ngoài."
Thẩm Tấn: "..."
Anh nhớ trước đây Hứa Uyển chưa từng đưa ra nhiều yêu cầu kỳ lạ như vậy.
Sau khi cúp điện thoại, ba phút sau Thẩm Tấn gửi ảnh toàn thân lên WeChat của Hứa Uyển.
Anh ngước mắt nhìn vào gương, hình ảnh trước đây của Thu Tùy đột nhiên hiện lên trong đầu anh. Anh nhắm mắt lại, bỗng nhiên trầm mặc.
Thẩm Tề Tranh và Hứa Uyển đã bỏ ra rất nhiều công sức trong phương diện nuôi dưỡng anh, thật ra cũng không đối xử gì khắc nghiệt với anh, mà vì cha mẹ anh muốn chân chính làm bạn với anh.
Trong mắt người ngoài, Thẩm Tề Tranh và Hứa Uyển là những người đứng đầu của tập đoàn Thẩm, nhưng trước mặt anh, họ lại biến thành những người lớn ham vui, rất kỳ quái và lập dị, tâm hồn trẻ trung lại thích đùa giỡn.
Đến mức ngay từ khi Thẩm Tấn còn nhỏ, anh luôn cho rằng đây là trạng thái của một gia đình bình thường sống chung với nhau.
Sau này, khi tiếp xúc với nhiều người hơn, Thẩm Tấn cũng biết được, gia đình hạnh phúc về cơ bản là giống nhau, gia đình bất hạnh cũng có những nỗi niềm riêng.
Nhưng anh không bao giờ ngờ được Thu Tuỳ rốt cuộc đã trải qua những bất hạnh như thế nào.
Trong mắt Thẩm Tấn lại hiện lên sự tức giận mãnh liệt. Anh im lặng một lúc, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm số của Trần Duệ.
"Trần Duệ", giọng nói Thẩm Tấn rất kiên định, nếu không nghe kỹ, sẽ không thể nhận ra anh đang cố gắng kìm nén vẻ tức giận cùng tàn nhẫn, "Ai đang tạm thời được bổ nhiệm làm người phát ngôn cho thương hiệu trang sức của tập đoàn Thẩm?"
Trần Duệ vội vàng trả lời: "Tạm thời bổ nhiệm Du Nhiễm Nguyệt."
"Huỷ đi", Thẩm Tấn nghiến răng nghiến lợi nói: "Càng nhanh càng tốt."
Trần Duệ sửng sốt một chút, sau đó khéo léo thuyết phục: "Giám đốc Thẩm, việc này có phải nên cân nhắc một chút hay không? Chúng ta..."
"Không cần", Thẩm Tấn trực tiếp ngắt lời, "Hậu quả tôi sẽ chịu, cậu mau chóng hủy bỏ danh hiệu người phát ngôn của Du Nhiễm Nguyệt. Nhân tiện, sau khi hủy bỏ, hãy đăng một thông báo lên trang chủ chính thức để giải quyết vấn đề này, đem sự việc bát nháo lên càng lớn càng tốt."
Tuy có chút bối rối nhưng thấy ông chủ đã quyết định, Trần Duệ cũng không thể nói thêm gì: "Được rồi, giám đốc Thẩm, tôi sẽ xử lý ngay."
Đầu bên kia điện thoại, Hứa Uyển nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc, không khỏi phóng to bức ảnh ra.
Người đàn ông trong ảnh nhìn vào gương, thản nhiên chụp ảnh với thái độ lười biếng và bất lực, một tay cầm điện thoại di động, lộ ra nửa khuôn mặt.
Trên tay Thẩm Tấn cầm điện thoại đang đeo một chiếc nhẫn kim cương sáng ngời ở ngón giữa.
Đôi mắt của Hứa Uyển chậm rãi trừng lớn một cách vô thức, tầm mắt dừng ở chiếc nhẫn kim cương trong vài phút.
Vì buổi phát sóng trực tiếp nên Thu Tuỳ trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm, dù thông tin cá nhân của cô vẫn chưa được tiết lộ nhưng thông tin về chiếc nhẫn kim cương trên tay cô đã được cư dân mạng thần thông quảng đại mạnh mẽ phanh phui.
Chiếc nhẫn kim cương này là mẫu mới nhất của một thương hiệu trang sức ở Bình Thành, giá thấp nhất là 200.000 nhân dân tệ. Bởi vì nó mới được ra mắt cách đây không lâu và giá cả cũng không bình dân nên hiện tại có rất ít người sở hữu được chiếc nhẫn kim cương này.
Hứa Uyển định thần lại, nhanh chóng bắt đầu động não.
Chỉ có vài người sở hữu chiếc nhẫn kim cương này, một chiếc được đeo trên tay của cô gái phiên dịch viên mà bà gặp ở hồ Baikal, chiếc còn lại được đeo trên tay con trai bà là Thẩm Tấn.
Hơn nữa, con trai bà còn bị nghi ngờ chính là người đàn ông bí ẩn đã ở bên cạnh cô gái phiên dịch viên trong buổi phát sóng trực tiếp.
Hứa Uyển suy nghĩ một chút liền cau mày, không nghi ngờ gì nữa, chỉ có thể là như vậy.
Bà lúc ấy chỉ nhìn thoáng qua một cái liền thích cô gái phiên dịch không biết tên kia, còn nghĩ đến việc tác hợp cô và Thẩm Tấn đến với nhau, nhưng không ngờ lại như vậy.
Khóe môi Hứa Uyển cong lên, đây không phải là định mệnh sao? Cả hai đến nhẫn kim cương cũng đã đeo lên, còn không biết mối quan hệ đã tiến triển đến bước nào.
Hứa Uyển đang định lấy điện thoại ra hỏi Thẩm Tấn, nhưng ngay khi bà vừa chuyển sang hộp thoại WeChat với Thẩm Tấn thì đột nhiên dừng lại.
Bà nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, sau đó thoát khỏi cuộc trò chuyện với Thẩm Tấn, từ trong danh bạ tìm được tin nhắn WeChat của Thu Tùy.
Lúc ấy chỉ gặp nhau thoáng qua, Hứa Uyển cũng chưa kịp lưu tên Thu Tuỳ.
Bà do dự vài giây, cân nhắc một lúc trước khi gửi tin nhắn WeChat cho Thu Tuỳ.
Hứa Uyển: [Cô bé, hôm nay người được tìm kiếm nhiều nhất trong buổi phát sóng trực tiếp là cháu phải không? Dì nhìn rất quen mắt.]
Sau khi Thu Tuỳ ngắt điện thoại với Du Nhiễm Nguyệt, cô đang nghĩ đến việc ra phòng khách tìm Thẩm Tấn, cô nghe rõ ràng Thẩm Tấn cúp máy với mẹ anh, nhưng một lúc sau, lại không biết đang nói chuyện điện thoại với ai.
Cô vừa đứng dậy khỏi thảm, điện thoại của cô đột nhiên rung lên.
Thu Tuỳ sửng sốt một lúc, cúi đầu liếc nhìn điện thoại và nhận ra đó là dì Hứa.
Là người phụ nữ trung niên mà cô đã tình cờ giúp đỡ ở hồ Baikal cách đây không lâu. Vị dì Hứa này đã từng muốn giới thiệu con trai mình với cô. Tuy nhiên, sau khi trở về Trung Quốc, cô và dì Hứa này không còn liên lạc với nhau nữa, vẫn luôn giữ trong danh sách WeChat, cũng không bị xóa đi.
Thu Tuỳ suy nghĩ một lúc, lúc này mới nhớ ra, kẻ phiên dịch lừa đảo trong miệng Thẩm Tấn cùng đứa con bất hiếu cũng từng được dì Hứa này nói qua. Thật trùng hợp, vào thời điểm đó Thẩm Tấn và dì Hứa đều ở hồ Baikal.
Tuy có nghĩ tới nhưng Thu Tuỳ chỉ coi đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên và không nghĩ nhiều về nó. Cô dừng lại bước chân, dựa vào cạnh cửa và bấm vào tin nhắn WeChat của Hứa Uyển.
Thu Tuỳ: [Vâng, dì Hứa, người vô tình dính vào khung hình trong buổi phát sóng trực tiếp là con.]
Tin nhắn của Hứa Uyển nhanh chóng đến, như thể đã được gõ từ lâu: [Này, thật trùng hợp, đúng rồi, bây giờ cháu đang ở đâu? Dì nhớ cháu đã nói với dì rằng cháu đến từ Thượng Hải?]
Thu Tuỳ có chút bối rối, không biết tại sao dì Hứa lại gửi tin nhắn mà không có lý do, nhưng cô nhớ ra dì Hứa này là một người phụ nữ rất thú vị, đêm giao thừa dì ấy còn muốn gửi súp cá cho cô.
Cô do dự vài giây rồi cuối cùng trả lời: [Vâng, cháu đang ở Thượng Hải.]
Hứa Uyển mím môi mỉm cười, dùng ngón tay gõ chữ như bay: [Con trai dì cũng ở Thượng Hải! Khi nào cháu rảnh, dì sẽ dẫn con trai đến mời cháu một bữa cơm. Cháu thấy đấy, cháu đã giúp đỡ dì nên dù thế nào đi nữa dì cũng nên đãi cháu một bữa.] https://www.wattpad.com/story/362308863[EDIT-HO%C3%80N]%20[Hi%E1%BB%87n%20%C4%91%E1%BA%A1i]%20S%E1%BA%AFc%20%08Thu%20%C3%94m%20Tinh%20H%C3%A0%20-%20H%E1%BB%99i%20Thu
Thu Tuỳ khẽ cau mày, cảm thấy có chút bối rối.
Nếu dì Hứa thấy được buổi phát sóng trực tiếp, lẽ ra cũng phải nhìn thấy người đàn ông đeo nhẫn kim cương đôi cùng cô. Dù không có mặt trong ống kính nhưng anh vẫn luôn đứng cạnh cô.
Như thế nào vẫn nghĩ đến việc giới thiệu cô với ai đó?
Thu Tuỳ tìm kiếm từ ngữ trong vài phút và gõ vào hộp thoại một cách lịch sự nhưng khéo léo: [Dì Hứa, cháu xin lỗi, cháu đã...]
Trước khi cô gõ xong những chữ còn lại, Thu Tuỳ đã nhìn thấy một bức ảnh do Hứa Uyển gửi cho cô.
Có một câu đính kèm dưới bức tranh: Đây là bức ảnh mới nhất của con trai dì ngày hôm nay. Cháu có thấy hợp mắt không?
Những ngón tay đang gõ phím của Thu Tuỳ đột nhiên dừng lại.
Lúc này cô cảm thấy như bị sét đánh làm đôi.
Người đàn ông trong ảnh đang đứng trong phòng tắm của căn phòng nơi cô ở, uể oải dựa vào khung cửa, tựa hồ tâm trạng không tốt, dường như bị ép phải chụp bức ảnh này.
Ánh sáng trắng từ trần nhà chiếu xuống nửa mặt anh, trên người anh đang mặc chiếc áo ngủ mà cô đã chọn, điện thoại di động che mất nửa dưới khuôn mặt.
Điều khủng khiếp nhất là cậu con trai mà dì Hứa nói đang đeo chiếc nhẫn đôi với cô ở ngón giữa tay cầm điện thoại di động.
Thu Tuỳ thật lâu không thể hồi phục lại tinh thần.
Cô thậm chí còn bắt đầu tự hỏi liệu Thẩm Tấn có anh chị em hay không, nhưng cô nhanh chóng nhớ lại Thẩm Tấn là con một.
Trước khi Thu Tuỳ kịp hiểu ra toàn bộ sự việc, Hứa Uyển có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn vì không thấy câu trả lời của cô nên chỉ gửi cho cô một danh thiếp WeChat.
Tiếp theo là tin nhắn mới từ Hứa Uyển: [Đây là danh thiếp WeChat của con trai dì, nếu cháu có hứng thú thì có thể trò chuyện.]
Thu Tuỳ: "..."
Hình đại diện trên danh thiếp WeChat này đã quá quen thuộc với cô.
Nếu như vừa rồi cô còn nửa phần nghi nửa ngờ mình đang nằm mơ thì hiện tại tấm danh thiếp WeChat này đã hoàn toàn khiến cô nhận ra sự thật——
Dì Hứa mà cô gặp ở hồ Baikal thực ra là mẹ của Thẩm Tấn!
Và Thẩm Tấn chính là đứa con bất hiếu mà dì Hứa nhắc đến!
Về phần cô, cô chính là người phiên dịch lừa đảo từ hồ Baikal mà Thẩm Tấn đã nói!
Cuối cùng, khi Thu Tùy giải quyết được mối quan hệ thần kỳ này, trong đầu cô chỉ còn lại một câu - Thật là "Lũ lụt cuốn trôi Long Vương Điện, người một nhà không nhận ra nhau"...
*Đại thủy trùng liễu long vương miếu, nhất gia nhân bất nhận thức nhất gia nhân 真是大水冲了龙王庙,一家人不认一家人啊: người chung một nhà vì xảy ra mâu thuẫn, hiểu lầm mà không nhận ra nhau.
Sau khi nhận ra dì Hứa ở đối diện chính là mẹ của Thẩm Tấn, cũng là người vừa nói chuyện điện thoại với Thẩm Tấn, Thu Tuỳ mím môi dưới, bất lực xóa từng chữ trong hộp thoại.
Đầu óc cô nhanh chóng xoay chuyển, sau khi suy nghĩ một lúc, cô liền nhận ra có điều gì đó không ổn.
Dì Hứa này là mẹ của Thẩm Tấn, sau khi xem buổi phát sóng trực tiếp, bà mới nhớ ra cô là cô gái mà cách đây không lâu bà tình cờ gặp được ở hồ Baikal, làm sao có thể không nhận ra người đàn ông bên cạnh cô chính là Thẩm Tấn.
Cho dù khuôn mặt của Thẩm Tấn không bị lọt vào khung hình, dì Hứa với tư cách là một người mẹ chắc chắn có thể đoán được Thẩm Tấn chính là người đàn ông bên cạnh cô.
Vì vậy, dì Hứa này sau khi xem buổi phát sóng trực tiếp lẽ ra phải biết cô và Thẩm Tấn quen nhau, hơn nữa còn là mối quan hệ bất thường. Đây có lẽ là một cuộc thử nghiệm.
Thu Tuỳ nhíu mày suy nghĩ vài phút trước khi trả lời tin nhắn: [Dì Hứa, thật trùng hợp, con trai Thẩm Tấn của dì, hiện tại là chồng sắp cưới của cháu.]
Tin nhắn này chỉ vỏn vẹn mấy chữ nhưng Hứa Uyển ở ngoài màn hình lại sốc đến mức gần như không cầm được điện thoại.
Khi Thẩm Tấn ở hồ Baikal đã lấy lý do sắp có bạn gái mà không chút lưu tình từ chối cuộc hẹn hò do bà sắp xếp. Không ngờ tới Thẩm Tấn tốc độ còn rất nhanh, hiện tại đã có vị hôn thê.
Tâm tình tốt đẹp của Hứa Uyển không kéo dài được bao lâu, bà lại đột nhiên nổi giận.
Hai người đính hôn với nhau, người làm mẹ của Thẩm Tấn như bà lại không biết chút gì về chuyện này!!!
Bà cũng không bao giờ ngờ tới bản thân sẽ nhận được tin tức từ con dâu tương lai!!!
Thẩm Tấn, đứa con trai này rốt cuộc có để mẹ ruột của mình vào mắt hau không?!!
Thật không hề oan uổng chút nào khi gọi Thẩm Tấn là đứa con bất hiếu!!
Hứa Uyển càng nghĩ càng tức giận, bà xúc động gửi một tin nhắn dài cho Thu Tuỳ: [Quả nhiên!!! Dì biết người đàn ông bên cạnh cháu trong buổi phát sóng trực tiếp là Thẩm Tấn!!! Tuy nhiên, Thẩm Tấn đã là chồng sắp cưới với cháu rồi, việc này như thế nào cũng không nói cho dì biết?]
[Dì không có ý trách cháu. Đáng lẽ Thẩm Tấn phải thông báo cho dì chuyện này, chuyện này không liên quan gì đến cháu!]
[Thẩm Tấn, đứa con bất hiếu này, thật là không trị không được!!!]
[Nhân tiện, khi nào cháu rảnh, dì mời cháu cùng Thẩm Tấn đến ăn một bữa cơm được không?]
Mặc dù không biết tại sao chủ đề của dì Hứa lại thay đổi nhanh như vậy nhưng Thu Tuỳ vẫn thành thật trả lời.
[Gần nhất là ba ngày sau thì cháu có thời gian rảnh, thứ Bảy tuần này.]
Hứa Uyển: [Vậy ba ngày sau, lát nữa dì sẽ gọi điện và mời Thẩm Tấn ra ngoài ăn tối, thuận tiện giới thiệu cho nó một cô bạn gái.]
Thu Tuỳ:???
Hứa Uyển: [Đừng lo lắng, bạn gái mà dì giới thiệu cho nó chính là cháu!]
Thu Tuỳ:!!!
Hứa Uyển: [Nhưng cháu không thể nói với Thẩm Tấn, đối tượng dì giới thiệu cho nó là cháu.]
Thu Tuỳ:......
Hứa Uyển: [Thẩm Tấn nhất định sẽ không đồng ý, cháu còn phải thuyết phục Thẩm Tấn đồng ý!!! ]
Thu Tuỳ:......
Hứa Uyển: [Nếu cháu đồng ý cho Thẩm Tấn hẹn hò xem mặt, nó nhất định sẽ rất tức giận!!! 】
Thu Tuỳ:......
Hứa Uyển: [Dì muốn cho Thẩm Tấn biết gừng càng già càng cay, nó dám giấu chuyện lớn như vậy với dì, vì vậy dì cũng phải gạt nó cho vui.]
Thu Tuỳ:......
Thu Tuỳ nhìn những tin nhắn mới liên tục xuất hiện, trong lòng cô như tràn ngập tuyệt vọng.
Hai mẹ con các người đấu tranh nội bộ, tại sao cô lại là vật hi sinh???
Hứa Uyển: [Nhân tiện, dì còn chưa kịp hỏi, con tên gì?]
Thu Tuỳ bất lực gõ chữ: [Dì Hứa, cháu tên là Thu Tuỳ.]
Hứa Uyển: [Tên này khá độc đáo. Được rồi, đợi lát nữa dì sẽ ghi chú sau. Hãy nhớ lời dì đã nói với con. Nếu con vẫn nhận dì là mẹ của mình thì hãy hợp tác với dì và hành động thật tốt.]
Thu Tùy:......
Trước đây khi đến hồ Baikal, cô thấy dì Hứa này khá thú vị.
Đến bây giờ mới nhận ra, còn hơn cả thú vị.
Dì Hứa này thực sự quá thú vị.
Ngoài ra, tại sao gần đây mọi người đều bị ám ảnh bởi việc yêu cầu cô hợp tác diễn xuất?
Hết Du Nhiễm Nguyệt rồi đến Hứa Uyển cũng vậy.
Với Du Nhiễm Nguyệt thì cô có thể dứt khoát từ chối.
Nhưng Hứa Uyển...
Thu Tuỳ có chút khó xử: [Dì Hứa, không, cháu...]
Hứa Uyển: [Được rồi, quyết định vậy nhé. Dì sẽ gọi cho Thẩm Tấn sau, cháu nhớ phối hợp cho tốt.]
Thu Tuỳ:......
Trước khi cô có thể gõ vài từ trong cuộc trò chuyện với Hứa Uyển, cô nghe thấy một tiếng chuông du dương khác phát ra từ điện thoại di động của Thẩm Tấn trong phòng khách.