Chương 65: Chỉ có thể cùng anh chơi xúc xắc
Trans: Khánh Khánh
Thu Tuỳ không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc đó như thế nào, cô chỉ cảm thấy rõ ràng nhịp tim của mình như đã lỡ một nhịp.
Cô chưa bao giờ thích cái tên của mình.
Sau khi lớn lên cũng nghĩ đến việc đổi tên.
Nhưng sau một hồi suy nghĩ, lại phát hiện ra, hầu hết tên của mọi người đều mang trong mình sự kỳ vọng và yêu thương của cha mẹ.
Nhưng tên cô thì không.
Có vô số chữ Hán mang ý nghĩa đẹp đẽ nhưng không có chữ nào trong số đó là lời chúc phúc mà những người yêu mến cô muốn dành cho cô.
Dù cô có đổi tên thành gì đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được sự thật này.
Sau khi nghĩ thông suốt về vấn đề này, Thu Tuỳ đơn giản từ bỏ ý định đổi tên của mình.
Cho đến hôm nay, lần đầu tiên cô biết tên của mình có thể được hiểu như vậy.
Tên của cô có thể không phải là một sản phẩm thông thường nhưng cũng chứa đựng tình cảm của một người dành cho cô.
Người đó không phải là cha mẹ ruột của cô, không phải cha mẹ nuôi của cô.
Là Thẩm Tấn.
Là người tối hôm đó, cố ý chạy đến dưới nhà cô, cùng cô ngồi trên ghế dài xem Gala lễ hội mùa xuân. Trong lòng cô, Thẩm Tấn đã là người nhà.
Nỗi mất mát trong lòng tan biến, một niềm vui nho nhỏ ập đến nhưng cũng kèm theo đó là cảm giác không biết làm gì.
Thẩm Tấn vẫn giống như chàng trai cô thích trước đây, nhiệt tình và cởi mở.
Chỉ là từ nhỏ cô đã nhận được quá ít tình yêu thương, giờ phút này cô cảm thấy xấu hổ và khó xử đến kỳ lạ, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Cô không rõ ràng lắm, nên bày tỏ lòng biết ơn hay đáp lại tình yêu thương bình đằng với đối phương mới là cách thức chính xác.
Thu Tuỳ không có kinh nghiệm trong việc này.
Thu Tuỳ mím môi dưới, cảm thấy muốn phá vỡ khung cảnh yên tĩnh đến xấu hổ này: "Thầy Lâm đã nói gì với anh?"
Khi cô bước tới cửa thư phòng trên tầng ba, cô nghe thấy Lâm Hoà Dự nói hết một lần cho Thẩm Tấn rằng tất cả mọi người trong nhà họ Lâm sẽ làm hậu thuẫn cho cô. Nhưng trước khi cô đến thư phòng, Lâm Hoà Dự và Thẩm Tấn đã nói về một điều gì đó, cô hoàn toàn không biết.
Thẩm Tấn tức giận đến bật cười, kéo môi dưới, giơ tay nhéo má Thu Tùy, lực không nặng, còn mang theo chút nuông chiều.
"Em sao lại thế này?" Thẩm Tấn khẽ cau mày, vẻ mặt không vui, "Không nghe thấy anh đang tỏ tình với em sao?"
Thu Tuỳ chớp mắt, thì thầm với giọng yếu ớt và thiếu tự tin: "Nhưng em không thể cho anh thay đổi ngày sinh nhật, hay giải thích lại tên của em."
Thẩm Tấn bất đắc dĩ thở dài, không nói thêm gì nữa, dẫn cô đi về phía cầu thang.
Thu Tuỳ bị anh nắm tay bước đi, vẫn đang suy nghĩ rốt cuộc Lâm Hoà Dự đã nói gì với Thẩm Tấn.
Cô rất muốn nhân cơ hội đưa Thẩm Tấn đến gặp nhà họ Lâm để thú nhận tất cả những điều cô đã giấu Thẩm Tấn. Thu Tuỳ biết, với sự nhạy bén của Thẩm Tấn, anh đã cảm nhận được có điều gì đó không ổn.
Nhưng cô không biết Lâm Hoà Dự đã nói với Thẩm Tấn những gì và không nói những gì.
Thẩm Tấn khựng lại, Lâm Hoà Dự nói rất nhiều, nhưng anh biết chuyện này chỉ là phần nổi của tảng băng trôi trong cuộc đời Thu Tùy.
Chỉ mỗi góc nhỏ này cũng đủ khiến anh bàng hoàng, tự trách cùng đau lòng.
Có nhiều điều Lâm Hoà Dự chưa tiết lộ, hoặc Lâm Hoà Dự cũng không rõ ràng lắm, nhưng anh rất nóng lòng muốn biết.
Ví dụ, tại sao Thu Tuỳ lại sợ độ cao?
Hay sự thật về cuộc chia tay năm đó là gì?
Thẩm Tấn nhìn cô với cảm xúc không rõ ràng một lúc, muốn hỏi thêm, nhưng lại cảm thấy đây không phải là địa điểm và thời gian thích hợp, hôm nay là sinh nhật thứ tám mươi của Lâm Hoà Dự.
"Nói rất nhiều", Thẩm Tấn cúi xuống nhìn cô, trong đôi mắt đen nhánh hiện rõ sự đau khổ. Anh giơ tay xoa đầu Thu Tuỳ, kiên nhẫn vén mái tóc buông xõa của cô ra sau tai, động tác nhẹ nhàng lại ôn nhu, "Nhưng chưa đủ."
Vào lúc đó, Thu Tuỳ có một loại ảo giác.
Thẩm Tấn dường như muốn một lần mang đến hết cho cô sự dịu dàng, tình yêu và sự an toàn mà cô đã không nhận được trong mười tám năm qua.
Thẩm Tấn trầm mặc giây lát, sau đó chậm rãi nói: "Sau ngày sinh nhật của thầy, chúng ta về nhà chơi trò chơi nhé."
Thu Tùy ngơ ngác hỏi: "Trò chơi gì?"
"Lúc anh đi công tác ở Bình Thành, nhân viên pha chế trong quán bar rất ấn tượng với em và Trương Gia Ninh, nghe nói", Thẩm Tấn nhướn mày, giọng điệu trầm ổn, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác sắp tính sổ, "Em cùng Trương Gia Ninh có thể uống ngàn ly không say, có thể so với đám người Nga kia sao?"
Thu Tuỳ:!!!
Lời đã nói đến mức này, nếu cô còn không biết tại sao Thẩm Tấn lại biết cô có khả năng uống rượu rất tốt, mấy lần trước đó lại còn giả vờ say để lừa dối anh, thì cô chính là đồ ngốc!
Trương Gia Ninh phải chịu trách nhiệm về tất cả những sai lầm này, người pha chế kia là một fan hâm mộ của Trương Gia Ninh, khi nhìn thấy Trương Gia Ninh ngồi ở bên cạnh cô cũng ấn tượng khắc sâu, liền trực tiếp nói hết với Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ mím môi, cúi đầu cảm thấy áy náy: "Người pha rượu còn nói gì với anh nữa?"
Thẩm Tấn nhẹ giọng nói: "Em và Trương Gia Ninh đã uống rượu ở quán bar đó gần một tháng, trong lúc uống rượu còn chơi xúc xắc, có không ít đàn ông mời hai người cùng chơi xúc xắc."
Thu Tuỳ:!!!
Cô chợt ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt mịt mờ không rõ của Thẩm Tấn, trong lòng vang lên tiếng chuông báo động.
Khi đi công tác ở Bình Thành, cô đã uống rượu và trò chuyện cùng Trương Gia Ninh gần một tháng trong quán bar đó. Trương Gia Ninh về cơ bản không thể ngồi yên, vào quá bar chỉ uống rượu thì cảm thấy nhàm chán, liền lôi kéo cô bắt đầu chơi trò ném xúc xắc, cá cược vào số lẻ hay số chẵn.
Nhưng chỉ có hai người họ thôi.
Quả thực, có rất nhiều người đàn ông đến tiếp cận cô và Trương Gia Ninh, muốn cùng nhau chơi xúc xắc, hoặc mời các cô đến bàn họ chơi trò chơi, nhưng cô và Trương Gia Ninh đều từ chối một cách lịch sự hoặc trực tiếp cự tuyệt.
Chuyện đã xảy ra từ tám trăm năm trước, Thẩm Tấn sẽ không phải tức giận với cô vì điều này chứ...
Cũng không biết người pha chế kia đã nói gì với Thẩm Tấn, thành thật mà nói, vẫn là dùng một ít cách nói cường điệu.
Nhưng nếu trước đây chưa từng làm thì chính là chưa từng làm. Nghĩ như vậy, Thu Tuỳ liền có thêm tự tin: "Em chỉ uống rượu chơi xúc xắc cùng Trương Gia Ninh."
"Ừ, người pha chế rượu cũng nói như vậy", Thẩm Tấn nâng cằm lên, "Vậy nếu anh mời em cùng chơi xúc xắc thì sao?"
"Đương nhiên là từ chối..." Thu Tuỳ nói được nửa đường mới ý thức được mình đang nói gì, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Thẩm Tấn: "Hả?"
Thẩm Tấn, điều này có ý nghĩa gì?
Anh muốn chơi xúc xắc với cô à?
Thẩm Tấn không có khả năng sẽ ghen tị vì một chuyện không tồn tại và chưa từng xảy ra chứ... https://www.wattpad.com/story/362308863-edit-hi%E1%BB%87n-%C4%91%E1%BA%A1i-s%E1%BA%AFc-%08thu-%C3%B4m-tinh-h%C3%A0-h%E1%BB%99i-thu
Thu Tuỳ suy nghĩ một chút, nhớ tới những gì người này đã viết trên phiếu phản hồi khi ở trong nhà ma cách đây không lâu, đột nhiên cảm thấy không phải là không thể.
"Nhưng", Thu Tùy lúng túng nói: "Ở nhà em không có xúc xắc, Trương Gia Ninh mới có."
Đây là sự thật, Trương Gia Ninh đã chơi từ khi còn nhỏ, cái gì lộn xộn cũng có, chỉ có thể nói là cô đã học chơi từ Trương Gia Ninh.
Thẩm Tấn khẽ gật đầu: "Không sao đâu, ở nhà anh có."
Thu Tuỳ: "..."
"Làm sao anh có thể!" Thu Tuỳ phản ứng rất nhanh, kéo lấy tay Thẩm Tấn, "Anh cùng ai uống rượu chơi xúc xắc?"
"Bùi Tân Tắc."
Thu Tuỳ sửng sốt vài giây, sau đó nói "Ồ" một tiếng, hậm hực ngậm miệng lại.
Ngược lại Thẩm Tấn cười rộ lên: "Trừ anh ra, em phải từ chối bất cứ ai mời em chơi cùng, biết không?"
Thu Tùy suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không được, nếu em cự tuyệt Trương Gia Ninh, cậu ấy sẽ tức giận mà giết em."
"Cô ấy à", Thẩm Tấn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Miễn cưỡng chấp nhận, những người khác thì không, uống rượu càng không được."
Thu Tuỳ: "..."
"Anh cũng vậy", Thu Tùy quay đầu nhìn anh, dừng một chút, sau đó chậm rãi bổ sung: "Bùi Tân Tắc thì có thể."
Thẩm Tấn cười khúc khích: "Được."
"Sau khi tổ chức sinh nhật cho thầy Lâm", Thẩm Tấn dẫn cô xuống lầu, "Chúng ta về nhà chơi xúc xắc."
Thu Tùy từng bước một đi xuống bậc thang, đồng thời lắc lắc cánh tay Thẩm Tấn: "Được rồi, anh muốn chơi xúc xắc thế nào?"
"Cược vào số lẻ hay số chẵn."
"Ừ..." Thu Tuỳ suy nghĩ một chút, "Được rồi, em từng chơi với Trương Gia Ninh rồi, hình phạt thế nào?"
Thẩm Tấn nhướn mày, đột nhiên dừng bước chân, quay người lại, trầm ngâm nhìn cô một lúc.
Một lúc sau, anh hơi nghiêng đầu, giọng điệu thờ ơ nói: "Người thắng đưa ra yêu cầu hoặc đặt câu hỏi với người thua. Dù thế nào đi nữa, người thua cũng phải tuân theo hoặc trả lời thành thật, thế nào?"
Thu Tuỳ gật đầu mà không suy nghĩ nhiều. Dù sao cô cũng chỉ đang chơi trò chơi với Thẩm Tấn, Thẩm Tấn sẽ không đưa ra yêu cầu gì quá đáng với cô.
Thấy cô đồng ý không cần suy nghĩ nhiều, Thẩm Tấn cong môi dưới, trong nụ cười hiện lên một tia thành công.
Thu Tuỳ dụi mắt, nghi ngờ mình nhìn lầm, nhưng rất nhanh, suy nghĩ của cô đã bị Thẩm Tấn cắt đứt.
"Học sinh của thầy Lâm đâu? Sao anh không thấy mấy người?"
"Tiệc sinh nhật diễn ra vào buổi tối", Thu Tuỳ nói "Bây giờ đã là giữa trưa, chỉ dùng bữa đơn giản với thầy Lâm và gia đình thầy. Tuy nhiên, bữa trưa chưa sẵn sàng nhanh như vậy. Món súp do Đặng sư mẫu nấu vẫn chưa xong. Chị Thư Việt vừa gửi cho em một tin nhắn nói chị ấy sẽ đến sớm..."
Khi bước chân của cô dừng tại phòng khách ở tầng một, Thu Tuỳ chợt im lặng, nuốt chửng những lời còn định nói.
Sau khi nhận được tin Nhan Thư Việt sắp về nhà, người hầu liền mở cửa, ngoài cửa xông vào một đám người rất náo nhiệt, tiếng ồn ào xen lẫn tiếng đóng cửa.
Người tới không phải Nhan Thư Việt, mà là Du Nhiễm Nguyệt.
Thu Tuỳ bị Thẩm Tấn nắm tay đứng ở góc cầu thang, cô nhìn người hầu ở cửa đang bối rối trong vài giây, nhanh chóng nhận ra người tới không phải Nhan Thư Việt mà là tân binh nhóm nhạc nữ nổi tiếng Du Nhiễm Nguyệt. https://www.wattpad.com/story/362308863-edit-hi%E1%BB%87n-%C4%91%E1%BA%A1i-s%E1%BA%AFc-%08thu-%C3%B4m-tinh-h%C3%A0-h%E1%BB%99i-thu Bàn tay đang muốn vươn ra dừng lại giữa không trung, không biết có nên bỏ xuống hay không.
Hôm nay Du Nhiễm Nguyệt không mặc bộ quần áo phức tạp và cầu kỳ như trước, cũng không đeo đồ trang sức quý giá lấp lánh mà chỉ mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần jean xanh nhạt.
Du Nhiễm Nguyệt bị một đám người vây quanh ở giữa, giơ tay nhẹ nhàng đánh ngã bàn tay lơ lửng của người hầu ở cửa còn đang choáng váng.
Ánh mắt cô ta nhanh chóng dán chặt vào Lâm Hoà Dự đang trò chuyện và uống trà với bà Đặng trong phòng khách, trực tiếp phớt lờ Thu Tuỳ và Thẩm Tấn đang đứng ở góc cầu thang, đi thẳng về phía Lâm Hoà Dự.
"Thầy", Du Nhiễm Nguyệt trên tay xách theo gói lớn gói nhỏ quà tặng, "Em tới chúc mừng sinh nhật thầy!"
Ngay sau đó, Thu Tuỳ nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ tay cầm máy ảnh, đứng cách Du Nhiễm Nguyệt chỉ vài mét, theo sát bước chân của Du Nhiễm Nguyệt.
Thu Tuỳ mím môi dưới chế nhạo.
Mặc dù Lâm Hoà Dự không nói rõ học sinh nào được mời đến bữa trưa này, nhưng Thu Tuỳ dám khẳng định, Du Nhiễm Nguyệt chắc chắn không được mời.
Về việc Du Nhiễm Nguyệt làm cách nào để tiến vào khu biệt thư có an ninh nghiêm ngặt này, Thu Tuỳ chỉ sau một lúc suy nghĩ đã hiểu ra.
Dù sao Du Nhiễm Nguyệt bây giờ đã là một người nổi tiếng, không khó để làm quen với một vài cư dân trong khu biệt thự này, chỉ cần nhờ những cư dân này đưa cô vào khu biệt thự.
Thu Tùy im lặng xem kịch trước mắt, cảm thấy thật sự rất buồn cười.
Bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp lại hâm mộ với những minh tinh sáng chói trên sân khấu, Du Nhiễm Nguyệt từ lâu đã có ý định gia nhập làm giải trí. Lê Nhàn cũng nuông chiều cô ta, từ khi còn nhỏ đã gửi cô ta đến nhiều lớp đào tạo khác nhau, dành toàn bộ tâm huyết cho cô ta, với hi vọng Du Nhiễm Nguyệt có một sở trường đặc biệt so với những sinh viên nghệ thuật khác.
Tình cờ lúc đó cô đang học thư pháp nên Lê Nhàn đột nhiên nghĩ tới và đề nghị Du Nhiễm Nguyệt học thư pháp với Lâm Hoà Dự. Tuy nhiên, Du Nhiễm Nguyệt chỉ một lòng một dạ với việc học âm nhạc và nhảy múa, không mấy hứng thú với thư pháp. Cô ta không có năng khiếu về thư pháp, cũng không siêng năng luyện tập, nên thái độ của Lâm Hoà Dự đối với cô ta nhìn chung là thờ ơ.
Bởi vì điều này, mối quan hệ giữa Du Nhiễm Nguyệt và Lâm Hoà Dự chỉ có thể được xem là ở mức trung bình. Ngoài ra, Lâm Hoà Dự luôn xem cô là học trò yêu thích của mình, khen ngợi không chút giấu giếm. Du Nhiễm Nguyệt thấy thái độ của Lâm Hoà Dự thì càng thêm lạnh nhạt.
Du Nhiễm Nguyệt chỉ học thư pháp dưới danh nghĩa Lâm Hoà Dự trong khoảng một năm, sau này cô ta lấy lý do mình phải chịu áp lực học tập nặng nề, muốn tập trung vào nhảy múa cùng âm nhạc, không bao giờ đến nhà Lâm Hoà Dự để học thư pháp nữa.
Điều khiến Thu Tuỳ buồn cười nhất là Du Nhiễn Nguyệt có kỹ năng âm nhạc và vũ đạo tầm thường, không biết gì về viết lời và sáng tác nhạc. Cuối cùng phải dựa vào những người yêu thích thư pháp cùng mối quan hệ trước đó với nhà thư pháp Lâm Hoà Dự nổi tiếng, thành công giành được vị trí ra mắt nhóm nhạc trong số các đối thủ cạnh tranh.
Thu Tuỳ không xem cuộc thi tài năng mà Du Nhiễm Nguyệt tham gia, nhưng cô cũng biết từ những hot search áp đảo của Du Nhiễm Nguyệt, tất cả sản phẩm luyện tập thư pháp và chữ viết mà Du Nhiễm Nguyệt thể hiện trong buổi diễn đều không phải do chính Du Nhiễm Nguyệt viết.
Là đồ đánh cắp từ chỗ chứa đồ trong phòng ngủ nhỏ của cô ở nhà họ Du.
Về chuyện này, Du Nhiễm Việt chưa bao giờ nói cho cô biết, như thể cô ta kiên quyết Thu Tuỳ sẽ không đứng ra vạch trần cô ta.
Thu Tùy càng nghĩ, sắc mặt càng lạnh lùng.
Chỉ là, nếu đã nói dối thì phải dùng sự hoảng loạn hơn để che đậy. Tính cách giả dối cuối cùng sẽ bị vạch trần.
Du Nhiễm Nguyệt từ nhỏ đã được Du Thiệu Huy và Lê Nhàn cưng chiều, có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, từ nhỏ lại xinh đẹp, quen với việc được người khác đi theo, nhân cách có chút vấn đề là điều không thể tránh khỏi.
Trong phần thi tài năng, năng lực ca hát và nhảy múa chỉ ở mức trung bình, khả năng sáng tác tầm thường. Cô ta chỉ có thể dựa vào kỹ năng thư pháp của mình để giành lấy vị trí cuối cùng, cản đường không ít người, cũng trở thành cơn chướng mắt của nhiều người.
Trong cuộc thi tài năng, nhiều người nghi ngờ khi Du Nhiễm Nguyệt chỉ đưa ra thành phẩm thư pháp, nhưng chưa bao giờ có tiết mục viết thư pháp trong chương trình. Một khi có người đưa ra yêu cầu như vậy, Du Nhiễm Nguyệt sẽ đưa ra những lý do kì lạ để thoái thác từ chối.
Du Nhiễm Nguyệt ra mắt với sự nghi ngờ ngày càng tăng, vì liên tục dựa vào việc viết thư pháp để tăng sự chú ý, thề sống chết sẽ công khai viết thư pháp trước công chúng khiến sự nghi ngờ đối với cô ta cũng tăng lên nhanh chóng, một số người thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ Du Nhiễm Nguyệt đang lợi dụng sự nổi tiếng của nhà thư pháp nổi tiếng Lâm Hoà Dự.
Chẳng qua Lâm Hoà Dự là nhà thư pháp thuộc thế hệ trước, ít khi lên mạng hoặc là đã biết nhưng lười lên tiếng.
Thu Tuỳ im lặng nhìn nhóm khách không mời trong phòng khách.
Ánh mắt cô rơi vào người đàn ông phía sau Du Nhiễm Nguyệt, người đàn ông hơi cúi xuống, bận rộn trong góc phòng khách một lúc, dựng một chiếc giá đỡ, sau đó đặt chiếc điện thoại di động lên trên giá đỡ.
Camera của điện thoại di động đang hướng về phía Du Nhiễm Nguyệt.
Thu Tuỳ cười lạnh một tiếng, thì ra là thế.
Du Nhiễm Nguyệt mất công, ngay cả bộ váy xinh đẹp đắt tiền cũng không mặc mà mang trên mình bộ quần áo đơn giản và mộc mạc nhất, tất nhiên không phải để chúc mừng sinh nhật lần thứ tám mươi của Lâm Hoà Dự, chỉ là nhân cơ hội này để phát sóng trực tiếp, tốt nhất là tạo được danh tiếng kính trọng thầy cô.
Mặc dù Du Nhiễm Nguyệt tự biết kỹ năng thư pháp của chính mình chỉ ở mức trung bình, nhưng việc cô ta là học trò của Lâm Hoà Dự là sự thật.
Mặc dù buổi phát sóng trực tiếp này không thể xóa tan mọi nghi ngờ về việc cô ta có biết thư pháp hay không, nhưng chỉ cần chứng minh được cô ta là học trò của Lâm Hoà Dự thì cũng đủ để xua tan suy đoán của đông đảo mọi người.
Suy cho cùng, ai có chút hiểu biết cũng biết, Lâm Hòa Dự mặc dù dạy dỗ rất nhiều học sinh, nhưng ông lại cực kỳ thận trọng trong việc thu nhận học trò, trừ bỏ việc ngại nhân tình phải nhận học trò thì không có người nào có thể học tập dưới danh nghĩa Lâm Hòa Dự mà không phải là một hạt giống tốt với tài năng thư pháp cực cao.
Gia đình họ Du không phải là một gia đình đại phú đại quí, chỉ đủ khá giả không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc nên tuyệt đối không có khả năng Lâm Hoà Dự tiếp nhận Du Nhiễm Nguyệt vì tình cảm. https://www.wattpad.com/story/362308863-edit-hi%E1%BB%87n-%C4%91%E1%BA%A1i-s%E1%BA%AFc-%08thu-%C3%B4m-tinh-h%C3%A0-h%E1%BB%99i-thu Chỉ cần chứng minh mối quan hệ thầy trò với Lâm Hoà Dự, cho dù sau này Du Nhiễm Nguyệt trong giới giải trí không một lần chạm vào cây bút lông, cũng sẽ không có quá nhiều người nghi ngờ.
Thật là một mũi tên tuyệt vời giết ba con chim.
Thu Tuỳ cong môi, thờ ơ nhìn mọi thứ.
Trong phòng khách, Lâm Hoà Dự có vẻ giật mình khi nhìn thấy Du Nhiễm Nguyệt đang mỉm cười đi về phía mình.
Ông mười phần chắc chắn mình không mời Du Nhiễm Nguyệt, chứ đừng nói đến bữa tiệc chỉ có vài người vào buổi trưa, thậm chí buổi tối tổ chức tiệc sinh nhật cho một nhóm đông người, ông cũng không gửi thiệp mời cho Du Nhiễm Nguyệt.
Nhưng suy cho cùng, Lâm Hoà Dự đã sống gần hết cuộc đời, chỉ nhìn thoáng qua, ông đã nhìn thấy cái giá phát sáng phía sau Du Nhiễm Nguyệt và chiếc máy ảnh có những chấm đỏ nhấp nháy, sau khi thoáng nghĩ vài giây, trong nháy mắt liền hiểu ra mọi chuyện.
Sau khi Du Nhiễm Nguyệt ngừng học thư pháp từ Lâm Hoà Dự, Lâm Hoà Dự về cơ bản đã cắt đứt liên lạc với Du Nhiễm Nguyệt.
Nhưng dù sao cô ta cũng là một nữ minh tinh nổi tiếng trong làng giải trí, thỉnh thoảng sẽ có một số tin tức lung tung xuất hiện trước mặt Lâm Hoà Dự.
Lâm Hoà Dự biết, với kỹ năng thư pháp của Du Nhiễm Nguyệt, tuyệt đối không bao giờ có thể viết được nét chữ rồng bay phượng múa như trong chương trình, và ông cũng biết học trò cũ này hiện đang bị nghi ngờ đến mức nào.
Ngay cả giáo viên cũ của cô ta cũng bị cuốn vào trong đó.
Lâm Hoà Dự thở dài một tiếng thật thấp.
Ông đối với Du Nhiễm Nguyệt thật sự không thể nói là thích. Thứ nhất, bởi vì Du Nhiễm Nguyệt hoàn toàn không có hứng thú với thư pháp, gần như không có tài năng, sự siêng năng càng không cần nói đến. https://www.wattpad.com/story/362308863-edit-hi%E1%BB%87n-%C4%91%E1%BA%A1i-s%E1%BA%AFc-%08thu-%C3%B4m-tinh-h%C3%A0-h%E1%BB%99i-thu Thứ hai, cũng là vì ông cảm thấy đau lòng cho Thu Tuỳ, là một trong số ít người biết mối quan hệ gia đình giữa Thu Tuỳ với nhà họ Du, ông thương xót cho xuất thân của Thu Tuỳ và tất cả những gì cô phải trải qua, nhưng dù sao ông cũng là người ngoài cuộc, dù có vươn tay dài đến đâu cũng không thể can thiệp vào việc nhà của người khác.
Lâm Hoà Dự biết, nhìn bên ngoài, thủ phạm gây ra mọi bất hạnh sau lưng Thu Tuỳ là cặp vợ chồng họ Du, nhưng trên thực tế, Du Nhiễm Nguyệt cũng không thoát được có liên quan.
Là con gái ruột của nhà họ Du, cô ta được Du Thiệu Huy và Lê Nhàn nuôi dưỡng như một viên ngọc quý. Cô ta theo dõi mọi chuyện xảy ra với Thu Tuỳ, nếu có thể đứng ra nói một câu vì Thu Tuỳ, có lẽ Thu Tuỳ cũng không đến mức sống hèn mọn đáng thương như thế.
Nhưng rõ ràng, Du Nhiễm Nguyệt đã không làm vậy.
Lâm Hoà Dự thậm chí còn nghi ngờ, sau khi nhà họ Du sinh ra Du Nhiễm Nguyệt, rõ ràng họ vẫn còn một chút tình cảm của cha mẹ đối với Thu Tuỳ, nhưng sau đó tình cảm này nhanh chóng tiêu tan, phải chăng Du Nhiễm Nguyệt cũng có một chút quan hệ.
Tuy nhiên, thanh quan khó đoạn việc nhà*, những suy đoán của Lâm Hoà Dự cũng chỉ là suy đoán, ông không thể nói bất cứ điều gì từ góc độ người ngoài.
*Thanh quan bán đoạn gia vụ sư 清官难断家务事 ý muốn nói chuyện gia đình là chuyện vô cùng phức tạp, đến cả quan thanh liêm, chính trực cũng khó lòng phân định
Ông liếc nhìn camera phát ra đèn đỏ phía sau Du Nhiễm Nguyêt, nhất thời không nói nên lời.
Lâm Hoà Dự không muốn phối hợp diễn trò với Du Nhiễm Nguyệt trước ống kính, ông đối với người đã từng là học trò này không có quá nhiều tình cảm, thậm chí Du Nhiễm Nguyệt còn không thông báo cho ông một tiếng, liền lập tức đi thẳng đến cửa, cho rằng ông sẽ không lên tiếng mà phối hợp với buổi biểu diễn này.
Nhưng ông cũng biết rõ sự chắc chắn của Du Nhiễm Nguyệt rốt cuộc từ đâu mà đến.
Là một ngôi sao đang phải gánh chịu những tranh cãi lớn trong thời gian này, Du Nhiễm Nguyệt bị bao vây bởi vô số nghi ngờ cùng suy đoán kỳ lạ, đồng thời có hàng chục nghìn người hâm mộ trung thành từ chương trình đứng phía sau cô ta, những người tin tưởng tuyệt đối vào hình tượng do cô ta tạo ra, khiêm tốn hiếu học, an tĩnh ngoan ngoãn, theo học nhà thư pháp hàng đầu Lâm Hoà Dự, đồng thời là đệ tử thân thiết và yêu thích của Lâm Hoà Dự.
Lâm Hoà Dự mặc dù đã già, nhưng thỉnh thoảng xem TV cũng biết một số người hâm mộ thực sự không có lý trí.
Trong lần phát sóng trực tiếp đột ngột này mà không thông báo trước cho ông, nếu Lâm Hoà Dư ông có một chút ý tưởng nào về việc phá bỏ hình tượng được trau chuốt cẩn thận của Du Nhiễm Nguyệt, thì buổi phát sóng trực tiếp có lẽ sẽ trực tiếp bị chấm dứt, mà hàng chục nghìn fans đứng sau Du Nhiễm Nguyệt sợ là có thể nghe thấy điều này và lập tức tấn công ông.
Lâm Hoà Dự khó xử nhíu mày, ông là một nhà thư pháp cả đời trong sạch, hơn nửa đời cũng chưa bao giờ gặp qua chuyện lung tung rối loạn nào, nếu gặp phải sự bạo lực của người hâm mộ được đề cập trong tin tức, đối với ông cũng không thành vấn đề, sống đến tuổi này xem như là đã thấy qua, Lâm Hoà Dự chỉ lo lão Đặng có lẽ không chịu đựng được, huyết áp liền tăng vọt, trực tiếp nhập viện.
Du Nhiễm Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, cô ta đứng đó, cầm trên tay các món quà đắt tiền, nhìn biểu cảm của Lâm Hoà Dự thay đổi liên tục, môi mấp máy, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, không nói gì.
Sau khi làm việc chăm chỉ trong giới giải trí nhiều năm, Du Nhiễm Nguyệt vẫn chưa học được bất kỳ kỹ năng nào khác, tuy nhiên, khả năng quan sát cảm xúc của mọi người và suy đoán tâm lý đã được cải thiện nhanh chóng. Cô ta nhếch môi dưới, thấy Lâm Hoà Dự lo lắng liếc nhìn người đang ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt ngơ ngác cũng không nhớ rõ cô ta, Đặng sư mẫu, từ đó trong lòng liền hiểu rõ mình đã có một bước đi đúng đắn.
Chỉ cần Lâm Hoà Dự hợp tác với cô để hoàn thành vở kịch, mọi tranh cãi xung quanh cô sau này về cơ bản sẽ biến mất.
Lâm Hoà Dự cuối cùng cũng thở dài, đưa tay nhận lấy món quà từ tay Du Nhiễm Nguyệt.
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, Lâm Hoà Dự quay lại nhìn Đặng sư mẫu đầy lo lắng, bất đắc dĩ đứng tại chỗ trầm tư một lát, cô đều hiểu.
Cô càng ngày càng chán ngấy phong cách của Du Nhiễm Nguyệt. Cô không thể chịu nổi khi nhìn thấy Du Nhiễm Nguyệt trắng trợn đe dọa Lâm Hoà Dự, giống như Du Nhiễm Nguyệt đã quang minh chính đại đánh cắp những tác phẩm thư pháp rõ ràng thuộc về cô, nhưng luôn chắc chắn cô sẽ không lên tiếng phản bác. https://www.wattpad.com/story/362308863-edit-hi%E1%BB%87n-%C4%91%E1%BA%A1i-s%E1%BA%AFc-%08thu-%C3%B4m-tinh-h%C3%A0-h%E1%BB%99i-thu
Thu Tuỳ cắn môi dưới, sự oán giận trong mắt gần như trào dâng.
Cô có thể chịu đựng được điều này, nhưng cô không muốn Lâm Hoà Dự phải chịu đựng.
Thẩm Tấn khẽ cau mày, cụp mắt nhìn Thu Tuy Tuỳ đang đứng sang một bên với vẻ mặt khó coi.
Nhìn từ góc độ của anh, có thể thấy rõ Thu Tuỳ đang cắn môi dưới và nghiến chặt hàm. Anh cũng có thể cảm nhận được Thu Tuỳ ngày càng nắm tay anh chặt hơn.
Anh trầm ngâm nhìn Thu Tuỳ một lúc.
Trước đây, Thẩm Tấn có thể cảm thấy Thu Tùy có chút bất thường, cũng sẽ không nghĩ nhiều.
Nhưng kể từ khi Lâm Hoà Dự nói chuyện với anh trong thư phòng, Thẩm Tấn liền trở nên cảnh giác với những dị thường của Thu Tuỳ.
Chắc hẳn phải có lý do gì khiến Thu Tuỳ đột nhiên trở nên như thế này.
Không thể là người nhà họ Lâm, chỉ có thể là nhóm khách không mời mà đến đột nhiên xông vào nhà họ Lâm.
Thẩm Tấn hơi nheo mắt lại nhìn người phụ nữ trong phòng khách đang nhiệt tình trò chuyện với Lâm Hoà Dự, biểu tình thoáng qua rất tôn trọng, nhưng Lâm Hoà Dự nhìn có chút bất đắc dĩ, sắc mặt có chút lạnh lùng, giống như bị ép buộc phải giao lưu.
Về phần vị khách không mời này, thật ra nhìn có chút quen mắt.
Thẩm Tấn hơi nghiêng đầu, xa xa nhìn Du Nhiễm Nguyệt một lúc.
Một lúc sau, anh chợt nhớ ra vị khách không mời này chính là người phát ngôn nổi tiếng mà thương hiệu trang sức của tập đoàn Thẩm do bố mẹ anh quản lý, đang định liên lạc gần đây - Du Nhiễm Nguyệt.
Thu Tuỳ không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc đó như thế nào, cô chỉ cảm thấy rõ ràng nhịp tim của mình như đã lỡ một nhịp.
Cô chưa bao giờ thích cái tên của mình.
Sau khi lớn lên cũng nghĩ đến việc đổi tên.
Nhưng sau một hồi suy nghĩ, lại phát hiện ra, hầu hết tên của mọi người đều mang trong mình sự kỳ vọng và yêu thương của cha mẹ.
Nhưng tên cô thì không.
Có vô số chữ Hán mang ý nghĩa đẹp đẽ nhưng không có chữ nào trong số đó là lời chúc phúc mà những người yêu mến cô muốn dành cho cô.
Dù cô có đổi tên thành gì đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được sự thật này.
Sau khi nghĩ thông suốt về vấn đề này, Thu Tuỳ đơn giản từ bỏ ý định đổi tên của mình.
Cho đến hôm nay, lần đầu tiên cô biết tên của mình có thể được hiểu như vậy.
Tên của cô có thể không phải là một sản phẩm thông thường nhưng cũng chứa đựng tình cảm của một người dành cho cô.
Người đó không phải là cha mẹ ruột của cô, không phải cha mẹ nuôi của cô.
Là Thẩm Tấn.
Là người tối hôm đó, cố ý chạy đến dưới nhà cô, cùng cô ngồi trên ghế dài xem Gala lễ hội mùa xuân. Trong lòng cô, Thẩm Tấn đã là người nhà.
Nỗi mất mát trong lòng tan biến, một niềm vui nho nhỏ ập đến nhưng cũng kèm theo đó là cảm giác không biết làm gì.
Thẩm Tấn vẫn giống như chàng trai cô thích trước đây, nhiệt tình và cởi mở.
Chỉ là từ nhỏ cô đã nhận được quá ít tình yêu thương, giờ phút này cô cảm thấy xấu hổ và khó xử đến kỳ lạ, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Cô không rõ ràng lắm, nên bày tỏ lòng biết ơn hay đáp lại tình yêu thương bình đằng với đối phương mới là cách thức chính xác.
Thu Tuỳ không có kinh nghiệm trong việc này.
Thu Tuỳ mím môi dưới, cảm thấy muốn phá vỡ khung cảnh yên tĩnh đến xấu hổ này: "Thầy Lâm đã nói gì với anh?"
Khi cô bước tới cửa thư phòng trên tầng ba, cô nghe thấy Lâm Hoà Dự nói hết một lần cho Thẩm Tấn rằng tất cả mọi người trong nhà họ Lâm sẽ làm hậu thuẫn cho cô. Nhưng trước khi cô đến thư phòng, Lâm Hoà Dự và Thẩm Tấn đã nói về một điều gì đó, cô hoàn toàn không biết.
Thẩm Tấn tức giận đến bật cười, kéo môi dưới, giơ tay nhéo má Thu Tùy, lực không nặng, còn mang theo chút nuông chiều.
"Em sao lại thế này?" Thẩm Tấn khẽ cau mày, vẻ mặt không vui, "Không nghe thấy anh đang tỏ tình với em sao?"
Thu Tuỳ chớp mắt, thì thầm với giọng yếu ớt và thiếu tự tin: "Nhưng em không thể cho anh thay đổi ngày sinh nhật, hay giải thích lại tên của em."
Thẩm Tấn bất đắc dĩ thở dài, không nói thêm gì nữa, dẫn cô đi về phía cầu thang.
Thu Tuỳ bị anh nắm tay bước đi, vẫn đang suy nghĩ rốt cuộc Lâm Hoà Dự đã nói gì với Thẩm Tấn.
Cô rất muốn nhân cơ hội đưa Thẩm Tấn đến gặp nhà họ Lâm để thú nhận tất cả những điều cô đã giấu Thẩm Tấn. Thu Tuỳ biết, với sự nhạy bén của Thẩm Tấn, anh đã cảm nhận được có điều gì đó không ổn.
Nhưng cô không biết Lâm Hoà Dự đã nói với Thẩm Tấn những gì và không nói những gì.
Thẩm Tấn khựng lại, Lâm Hoà Dự nói rất nhiều, nhưng anh biết chuyện này chỉ là phần nổi của tảng băng trôi trong cuộc đời Thu Tùy.
Chỉ mỗi góc nhỏ này cũng đủ khiến anh bàng hoàng, tự trách cùng đau lòng.
Có nhiều điều Lâm Hoà Dự chưa tiết lộ, hoặc Lâm Hoà Dự cũng không rõ ràng lắm, nhưng anh rất nóng lòng muốn biết.
Ví dụ, tại sao Thu Tuỳ lại sợ độ cao?
Hay sự thật về cuộc chia tay năm đó là gì?
Thẩm Tấn nhìn cô với cảm xúc không rõ ràng một lúc, muốn hỏi thêm, nhưng lại cảm thấy đây không phải là địa điểm và thời gian thích hợp, hôm nay là sinh nhật thứ tám mươi của Lâm Hoà Dự.
"Nói rất nhiều", Thẩm Tấn cúi xuống nhìn cô, trong đôi mắt đen nhánh hiện rõ sự đau khổ. Anh giơ tay xoa đầu Thu Tuỳ, kiên nhẫn vén mái tóc buông xõa của cô ra sau tai, động tác nhẹ nhàng lại ôn nhu, "Nhưng chưa đủ."
Vào lúc đó, Thu Tuỳ có một loại ảo giác.
Thẩm Tấn dường như muốn một lần mang đến hết cho cô sự dịu dàng, tình yêu và sự an toàn mà cô đã không nhận được trong mười tám năm qua.
Thẩm Tấn trầm mặc giây lát, sau đó chậm rãi nói: "Sau ngày sinh nhật của thầy, chúng ta về nhà chơi trò chơi nhé."
Thu Tùy ngơ ngác hỏi: "Trò chơi gì?"
"Lúc anh đi công tác ở Bình Thành, nhân viên pha chế trong quán bar rất ấn tượng với em và Trương Gia Ninh, nghe nói", Thẩm Tấn nhướn mày, giọng điệu trầm ổn, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác sắp tính sổ, "Em cùng Trương Gia Ninh có thể uống ngàn ly không say, có thể so với đám người Nga kia sao?"
Thu Tuỳ:!!!
Lời đã nói đến mức này, nếu cô còn không biết tại sao Thẩm Tấn lại biết cô có khả năng uống rượu rất tốt, mấy lần trước đó lại còn giả vờ say để lừa dối anh, thì cô chính là đồ ngốc!
Trương Gia Ninh phải chịu trách nhiệm về tất cả những sai lầm này, người pha chế kia là một fan hâm mộ của Trương Gia Ninh, khi nhìn thấy Trương Gia Ninh ngồi ở bên cạnh cô cũng ấn tượng khắc sâu, liền trực tiếp nói hết với Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ mím môi, cúi đầu cảm thấy áy náy: "Người pha rượu còn nói gì với anh nữa?"
Thẩm Tấn nhẹ giọng nói: "Em và Trương Gia Ninh đã uống rượu ở quán bar đó gần một tháng, trong lúc uống rượu còn chơi xúc xắc, có không ít đàn ông mời hai người cùng chơi xúc xắc."
Thu Tuỳ:!!!
Cô chợt ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt mịt mờ không rõ của Thẩm Tấn, trong lòng vang lên tiếng chuông báo động.
Khi đi công tác ở Bình Thành, cô đã uống rượu và trò chuyện cùng Trương Gia Ninh gần một tháng trong quán bar đó. Trương Gia Ninh về cơ bản không thể ngồi yên, vào quá bar chỉ uống rượu thì cảm thấy nhàm chán, liền lôi kéo cô bắt đầu chơi trò ném xúc xắc, cá cược vào số lẻ hay số chẵn.
Nhưng chỉ có hai người họ thôi.
Quả thực, có rất nhiều người đàn ông đến tiếp cận cô và Trương Gia Ninh, muốn cùng nhau chơi xúc xắc, hoặc mời các cô đến bàn họ chơi trò chơi, nhưng cô và Trương Gia Ninh đều từ chối một cách lịch sự hoặc trực tiếp cự tuyệt.
Chuyện đã xảy ra từ tám trăm năm trước, Thẩm Tấn sẽ không phải tức giận với cô vì điều này chứ...
Cũng không biết người pha chế kia đã nói gì với Thẩm Tấn, thành thật mà nói, vẫn là dùng một ít cách nói cường điệu.
Nhưng nếu trước đây chưa từng làm thì chính là chưa từng làm. Nghĩ như vậy, Thu Tuỳ liền có thêm tự tin: "Em chỉ uống rượu chơi xúc xắc cùng Trương Gia Ninh."
"Ừ, người pha chế rượu cũng nói như vậy", Thẩm Tấn nâng cằm lên, "Vậy nếu anh mời em cùng chơi xúc xắc thì sao?"
"Đương nhiên là từ chối..." Thu Tuỳ nói được nửa đường mới ý thức được mình đang nói gì, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Thẩm Tấn: "Hả?"
Thẩm Tấn, điều này có ý nghĩa gì?
Anh muốn chơi xúc xắc với cô à?
Thẩm Tấn không có khả năng sẽ ghen tị vì một chuyện không tồn tại và chưa từng xảy ra chứ... https://www.wattpad.com/story/362308863-edit-hi%E1%BB%87n-%C4%91%E1%BA%A1i-s%E1%BA%AFc-%08thu-%C3%B4m-tinh-h%C3%A0-h%E1%BB%99i-thu
Thu Tuỳ suy nghĩ một chút, nhớ tới những gì người này đã viết trên phiếu phản hồi khi ở trong nhà ma cách đây không lâu, đột nhiên cảm thấy không phải là không thể.
"Nhưng", Thu Tùy lúng túng nói: "Ở nhà em không có xúc xắc, Trương Gia Ninh mới có."
Đây là sự thật, Trương Gia Ninh đã chơi từ khi còn nhỏ, cái gì lộn xộn cũng có, chỉ có thể nói là cô đã học chơi từ Trương Gia Ninh.
Thẩm Tấn khẽ gật đầu: "Không sao đâu, ở nhà anh có."
Thu Tuỳ: "..."
"Làm sao anh có thể!" Thu Tuỳ phản ứng rất nhanh, kéo lấy tay Thẩm Tấn, "Anh cùng ai uống rượu chơi xúc xắc?"
"Bùi Tân Tắc."
Thu Tuỳ sửng sốt vài giây, sau đó nói "Ồ" một tiếng, hậm hực ngậm miệng lại.
Ngược lại Thẩm Tấn cười rộ lên: "Trừ anh ra, em phải từ chối bất cứ ai mời em chơi cùng, biết không?"
Thu Tùy suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không được, nếu em cự tuyệt Trương Gia Ninh, cậu ấy sẽ tức giận mà giết em."
"Cô ấy à", Thẩm Tấn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Miễn cưỡng chấp nhận, những người khác thì không, uống rượu càng không được."
Thu Tuỳ: "..."
"Anh cũng vậy", Thu Tùy quay đầu nhìn anh, dừng một chút, sau đó chậm rãi bổ sung: "Bùi Tân Tắc thì có thể."
Thẩm Tấn cười khúc khích: "Được."
"Sau khi tổ chức sinh nhật cho thầy Lâm", Thẩm Tấn dẫn cô xuống lầu, "Chúng ta về nhà chơi xúc xắc."
Thu Tùy từng bước một đi xuống bậc thang, đồng thời lắc lắc cánh tay Thẩm Tấn: "Được rồi, anh muốn chơi xúc xắc thế nào?"
"Cược vào số lẻ hay số chẵn."
"Ừ..." Thu Tuỳ suy nghĩ một chút, "Được rồi, em từng chơi với Trương Gia Ninh rồi, hình phạt thế nào?"
Thẩm Tấn nhướn mày, đột nhiên dừng bước chân, quay người lại, trầm ngâm nhìn cô một lúc.
Một lúc sau, anh hơi nghiêng đầu, giọng điệu thờ ơ nói: "Người thắng đưa ra yêu cầu hoặc đặt câu hỏi với người thua. Dù thế nào đi nữa, người thua cũng phải tuân theo hoặc trả lời thành thật, thế nào?"
Thu Tuỳ gật đầu mà không suy nghĩ nhiều. Dù sao cô cũng chỉ đang chơi trò chơi với Thẩm Tấn, Thẩm Tấn sẽ không đưa ra yêu cầu gì quá đáng với cô.
Thấy cô đồng ý không cần suy nghĩ nhiều, Thẩm Tấn cong môi dưới, trong nụ cười hiện lên một tia thành công.
Thu Tuỳ dụi mắt, nghi ngờ mình nhìn lầm, nhưng rất nhanh, suy nghĩ của cô đã bị Thẩm Tấn cắt đứt.
"Học sinh của thầy Lâm đâu? Sao anh không thấy mấy người?"
"Tiệc sinh nhật diễn ra vào buổi tối", Thu Tuỳ nói "Bây giờ đã là giữa trưa, chỉ dùng bữa đơn giản với thầy Lâm và gia đình thầy. Tuy nhiên, bữa trưa chưa sẵn sàng nhanh như vậy. Món súp do Đặng sư mẫu nấu vẫn chưa xong. Chị Thư Việt vừa gửi cho em một tin nhắn nói chị ấy sẽ đến sớm..."
Khi bước chân của cô dừng tại phòng khách ở tầng một, Thu Tuỳ chợt im lặng, nuốt chửng những lời còn định nói.
Sau khi nhận được tin Nhan Thư Việt sắp về nhà, người hầu liền mở cửa, ngoài cửa xông vào một đám người rất náo nhiệt, tiếng ồn ào xen lẫn tiếng đóng cửa.
Người tới không phải Nhan Thư Việt, mà là Du Nhiễm Nguyệt.
Thu Tuỳ bị Thẩm Tấn nắm tay đứng ở góc cầu thang, cô nhìn người hầu ở cửa đang bối rối trong vài giây, nhanh chóng nhận ra người tới không phải Nhan Thư Việt mà là tân binh nhóm nhạc nữ nổi tiếng Du Nhiễm Nguyệt. https://www.wattpad.com/story/362308863-edit-hi%E1%BB%87n-%C4%91%E1%BA%A1i-s%E1%BA%AFc-%08thu-%C3%B4m-tinh-h%C3%A0-h%E1%BB%99i-thu Bàn tay đang muốn vươn ra dừng lại giữa không trung, không biết có nên bỏ xuống hay không.
Hôm nay Du Nhiễm Nguyệt không mặc bộ quần áo phức tạp và cầu kỳ như trước, cũng không đeo đồ trang sức quý giá lấp lánh mà chỉ mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần jean xanh nhạt.
Du Nhiễm Nguyệt bị một đám người vây quanh ở giữa, giơ tay nhẹ nhàng đánh ngã bàn tay lơ lửng của người hầu ở cửa còn đang choáng váng.
Ánh mắt cô ta nhanh chóng dán chặt vào Lâm Hoà Dự đang trò chuyện và uống trà với bà Đặng trong phòng khách, trực tiếp phớt lờ Thu Tuỳ và Thẩm Tấn đang đứng ở góc cầu thang, đi thẳng về phía Lâm Hoà Dự.
"Thầy", Du Nhiễm Nguyệt trên tay xách theo gói lớn gói nhỏ quà tặng, "Em tới chúc mừng sinh nhật thầy!"
Ngay sau đó, Thu Tuỳ nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ tay cầm máy ảnh, đứng cách Du Nhiễm Nguyệt chỉ vài mét, theo sát bước chân của Du Nhiễm Nguyệt.
Thu Tuỳ mím môi dưới chế nhạo.
Mặc dù Lâm Hoà Dự không nói rõ học sinh nào được mời đến bữa trưa này, nhưng Thu Tuỳ dám khẳng định, Du Nhiễm Nguyệt chắc chắn không được mời.
Về việc Du Nhiễm Nguyệt làm cách nào để tiến vào khu biệt thư có an ninh nghiêm ngặt này, Thu Tuỳ chỉ sau một lúc suy nghĩ đã hiểu ra.
Dù sao Du Nhiễm Nguyệt bây giờ đã là một người nổi tiếng, không khó để làm quen với một vài cư dân trong khu biệt thự này, chỉ cần nhờ những cư dân này đưa cô vào khu biệt thự.
Thu Tùy im lặng xem kịch trước mắt, cảm thấy thật sự rất buồn cười.
Bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp lại hâm mộ với những minh tinh sáng chói trên sân khấu, Du Nhiễm Nguyệt từ lâu đã có ý định gia nhập làm giải trí. Lê Nhàn cũng nuông chiều cô ta, từ khi còn nhỏ đã gửi cô ta đến nhiều lớp đào tạo khác nhau, dành toàn bộ tâm huyết cho cô ta, với hi vọng Du Nhiễm Nguyệt có một sở trường đặc biệt so với những sinh viên nghệ thuật khác.
Tình cờ lúc đó cô đang học thư pháp nên Lê Nhàn đột nhiên nghĩ tới và đề nghị Du Nhiễm Nguyệt học thư pháp với Lâm Hoà Dự. Tuy nhiên, Du Nhiễm Nguyệt chỉ một lòng một dạ với việc học âm nhạc và nhảy múa, không mấy hứng thú với thư pháp. Cô ta không có năng khiếu về thư pháp, cũng không siêng năng luyện tập, nên thái độ của Lâm Hoà Dự đối với cô ta nhìn chung là thờ ơ.
Bởi vì điều này, mối quan hệ giữa Du Nhiễm Nguyệt và Lâm Hoà Dự chỉ có thể được xem là ở mức trung bình. Ngoài ra, Lâm Hoà Dự luôn xem cô là học trò yêu thích của mình, khen ngợi không chút giấu giếm. Du Nhiễm Nguyệt thấy thái độ của Lâm Hoà Dự thì càng thêm lạnh nhạt.
Du Nhiễm Nguyệt chỉ học thư pháp dưới danh nghĩa Lâm Hoà Dự trong khoảng một năm, sau này cô ta lấy lý do mình phải chịu áp lực học tập nặng nề, muốn tập trung vào nhảy múa cùng âm nhạc, không bao giờ đến nhà Lâm Hoà Dự để học thư pháp nữa.
Điều khiến Thu Tuỳ buồn cười nhất là Du Nhiễn Nguyệt có kỹ năng âm nhạc và vũ đạo tầm thường, không biết gì về viết lời và sáng tác nhạc. Cuối cùng phải dựa vào những người yêu thích thư pháp cùng mối quan hệ trước đó với nhà thư pháp Lâm Hoà Dự nổi tiếng, thành công giành được vị trí ra mắt nhóm nhạc trong số các đối thủ cạnh tranh.
Thu Tuỳ không xem cuộc thi tài năng mà Du Nhiễm Nguyệt tham gia, nhưng cô cũng biết từ những hot search áp đảo của Du Nhiễm Nguyệt, tất cả sản phẩm luyện tập thư pháp và chữ viết mà Du Nhiễm Nguyệt thể hiện trong buổi diễn đều không phải do chính Du Nhiễm Nguyệt viết.
Là đồ đánh cắp từ chỗ chứa đồ trong phòng ngủ nhỏ của cô ở nhà họ Du.
Về chuyện này, Du Nhiễm Việt chưa bao giờ nói cho cô biết, như thể cô ta kiên quyết Thu Tuỳ sẽ không đứng ra vạch trần cô ta.
Thu Tùy càng nghĩ, sắc mặt càng lạnh lùng.
Chỉ là, nếu đã nói dối thì phải dùng sự hoảng loạn hơn để che đậy. Tính cách giả dối cuối cùng sẽ bị vạch trần.
Du Nhiễm Nguyệt từ nhỏ đã được Du Thiệu Huy và Lê Nhàn cưng chiều, có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, từ nhỏ lại xinh đẹp, quen với việc được người khác đi theo, nhân cách có chút vấn đề là điều không thể tránh khỏi.
Trong phần thi tài năng, năng lực ca hát và nhảy múa chỉ ở mức trung bình, khả năng sáng tác tầm thường. Cô ta chỉ có thể dựa vào kỹ năng thư pháp của mình để giành lấy vị trí cuối cùng, cản đường không ít người, cũng trở thành cơn chướng mắt của nhiều người.
Trong cuộc thi tài năng, nhiều người nghi ngờ khi Du Nhiễm Nguyệt chỉ đưa ra thành phẩm thư pháp, nhưng chưa bao giờ có tiết mục viết thư pháp trong chương trình. Một khi có người đưa ra yêu cầu như vậy, Du Nhiễm Nguyệt sẽ đưa ra những lý do kì lạ để thoái thác từ chối.
Du Nhiễm Nguyệt ra mắt với sự nghi ngờ ngày càng tăng, vì liên tục dựa vào việc viết thư pháp để tăng sự chú ý, thề sống chết sẽ công khai viết thư pháp trước công chúng khiến sự nghi ngờ đối với cô ta cũng tăng lên nhanh chóng, một số người thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ Du Nhiễm Nguyệt đang lợi dụng sự nổi tiếng của nhà thư pháp nổi tiếng Lâm Hoà Dự.
Chẳng qua Lâm Hoà Dự là nhà thư pháp thuộc thế hệ trước, ít khi lên mạng hoặc là đã biết nhưng lười lên tiếng.
Thu Tuỳ im lặng nhìn nhóm khách không mời trong phòng khách.
Ánh mắt cô rơi vào người đàn ông phía sau Du Nhiễm Nguyệt, người đàn ông hơi cúi xuống, bận rộn trong góc phòng khách một lúc, dựng một chiếc giá đỡ, sau đó đặt chiếc điện thoại di động lên trên giá đỡ.
Camera của điện thoại di động đang hướng về phía Du Nhiễm Nguyệt.
Thu Tuỳ cười lạnh một tiếng, thì ra là thế.
Du Nhiễm Nguyệt mất công, ngay cả bộ váy xinh đẹp đắt tiền cũng không mặc mà mang trên mình bộ quần áo đơn giản và mộc mạc nhất, tất nhiên không phải để chúc mừng sinh nhật lần thứ tám mươi của Lâm Hoà Dự, chỉ là nhân cơ hội này để phát sóng trực tiếp, tốt nhất là tạo được danh tiếng kính trọng thầy cô.
Mặc dù Du Nhiễm Nguyệt tự biết kỹ năng thư pháp của chính mình chỉ ở mức trung bình, nhưng việc cô ta là học trò của Lâm Hoà Dự là sự thật.
Mặc dù buổi phát sóng trực tiếp này không thể xóa tan mọi nghi ngờ về việc cô ta có biết thư pháp hay không, nhưng chỉ cần chứng minh được cô ta là học trò của Lâm Hoà Dự thì cũng đủ để xua tan suy đoán của đông đảo mọi người.
Suy cho cùng, ai có chút hiểu biết cũng biết, Lâm Hòa Dự mặc dù dạy dỗ rất nhiều học sinh, nhưng ông lại cực kỳ thận trọng trong việc thu nhận học trò, trừ bỏ việc ngại nhân tình phải nhận học trò thì không có người nào có thể học tập dưới danh nghĩa Lâm Hòa Dự mà không phải là một hạt giống tốt với tài năng thư pháp cực cao.
Gia đình họ Du không phải là một gia đình đại phú đại quí, chỉ đủ khá giả không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc nên tuyệt đối không có khả năng Lâm Hoà Dự tiếp nhận Du Nhiễm Nguyệt vì tình cảm. https://www.wattpad.com/story/362308863-edit-hi%E1%BB%87n-%C4%91%E1%BA%A1i-s%E1%BA%AFc-%08thu-%C3%B4m-tinh-h%C3%A0-h%E1%BB%99i-thu Chỉ cần chứng minh mối quan hệ thầy trò với Lâm Hoà Dự, cho dù sau này Du Nhiễm Nguyệt trong giới giải trí không một lần chạm vào cây bút lông, cũng sẽ không có quá nhiều người nghi ngờ.
Thật là một mũi tên tuyệt vời giết ba con chim.
Thu Tuỳ cong môi, thờ ơ nhìn mọi thứ.
Trong phòng khách, Lâm Hoà Dự có vẻ giật mình khi nhìn thấy Du Nhiễm Nguyệt đang mỉm cười đi về phía mình.
Ông mười phần chắc chắn mình không mời Du Nhiễm Nguyệt, chứ đừng nói đến bữa tiệc chỉ có vài người vào buổi trưa, thậm chí buổi tối tổ chức tiệc sinh nhật cho một nhóm đông người, ông cũng không gửi thiệp mời cho Du Nhiễm Nguyệt.
Nhưng suy cho cùng, Lâm Hoà Dự đã sống gần hết cuộc đời, chỉ nhìn thoáng qua, ông đã nhìn thấy cái giá phát sáng phía sau Du Nhiễm Nguyệt và chiếc máy ảnh có những chấm đỏ nhấp nháy, sau khi thoáng nghĩ vài giây, trong nháy mắt liền hiểu ra mọi chuyện.
Sau khi Du Nhiễm Nguyệt ngừng học thư pháp từ Lâm Hoà Dự, Lâm Hoà Dự về cơ bản đã cắt đứt liên lạc với Du Nhiễm Nguyệt.
Nhưng dù sao cô ta cũng là một nữ minh tinh nổi tiếng trong làng giải trí, thỉnh thoảng sẽ có một số tin tức lung tung xuất hiện trước mặt Lâm Hoà Dự.
Lâm Hoà Dự biết, với kỹ năng thư pháp của Du Nhiễm Nguyệt, tuyệt đối không bao giờ có thể viết được nét chữ rồng bay phượng múa như trong chương trình, và ông cũng biết học trò cũ này hiện đang bị nghi ngờ đến mức nào.
Ngay cả giáo viên cũ của cô ta cũng bị cuốn vào trong đó.
Lâm Hoà Dự thở dài một tiếng thật thấp.
Ông đối với Du Nhiễm Nguyệt thật sự không thể nói là thích. Thứ nhất, bởi vì Du Nhiễm Nguyệt hoàn toàn không có hứng thú với thư pháp, gần như không có tài năng, sự siêng năng càng không cần nói đến. https://www.wattpad.com/story/362308863-edit-hi%E1%BB%87n-%C4%91%E1%BA%A1i-s%E1%BA%AFc-%08thu-%C3%B4m-tinh-h%C3%A0-h%E1%BB%99i-thu Thứ hai, cũng là vì ông cảm thấy đau lòng cho Thu Tuỳ, là một trong số ít người biết mối quan hệ gia đình giữa Thu Tuỳ với nhà họ Du, ông thương xót cho xuất thân của Thu Tuỳ và tất cả những gì cô phải trải qua, nhưng dù sao ông cũng là người ngoài cuộc, dù có vươn tay dài đến đâu cũng không thể can thiệp vào việc nhà của người khác.
Lâm Hoà Dự biết, nhìn bên ngoài, thủ phạm gây ra mọi bất hạnh sau lưng Thu Tuỳ là cặp vợ chồng họ Du, nhưng trên thực tế, Du Nhiễm Nguyệt cũng không thoát được có liên quan.
Là con gái ruột của nhà họ Du, cô ta được Du Thiệu Huy và Lê Nhàn nuôi dưỡng như một viên ngọc quý. Cô ta theo dõi mọi chuyện xảy ra với Thu Tuỳ, nếu có thể đứng ra nói một câu vì Thu Tuỳ, có lẽ Thu Tuỳ cũng không đến mức sống hèn mọn đáng thương như thế.
Nhưng rõ ràng, Du Nhiễm Nguyệt đã không làm vậy.
Lâm Hoà Dự thậm chí còn nghi ngờ, sau khi nhà họ Du sinh ra Du Nhiễm Nguyệt, rõ ràng họ vẫn còn một chút tình cảm của cha mẹ đối với Thu Tuỳ, nhưng sau đó tình cảm này nhanh chóng tiêu tan, phải chăng Du Nhiễm Nguyệt cũng có một chút quan hệ.
Tuy nhiên, thanh quan khó đoạn việc nhà*, những suy đoán của Lâm Hoà Dự cũng chỉ là suy đoán, ông không thể nói bất cứ điều gì từ góc độ người ngoài.
*Thanh quan bán đoạn gia vụ sư 清官难断家务事 ý muốn nói chuyện gia đình là chuyện vô cùng phức tạp, đến cả quan thanh liêm, chính trực cũng khó lòng phân định
Ông liếc nhìn camera phát ra đèn đỏ phía sau Du Nhiễm Nguyêt, nhất thời không nói nên lời.
Lâm Hoà Dự không muốn phối hợp diễn trò với Du Nhiễm Nguyệt trước ống kính, ông đối với người đã từng là học trò này không có quá nhiều tình cảm, thậm chí Du Nhiễm Nguyệt còn không thông báo cho ông một tiếng, liền lập tức đi thẳng đến cửa, cho rằng ông sẽ không lên tiếng mà phối hợp với buổi biểu diễn này.
Nhưng ông cũng biết rõ sự chắc chắn của Du Nhiễm Nguyệt rốt cuộc từ đâu mà đến.
Là một ngôi sao đang phải gánh chịu những tranh cãi lớn trong thời gian này, Du Nhiễm Nguyệt bị bao vây bởi vô số nghi ngờ cùng suy đoán kỳ lạ, đồng thời có hàng chục nghìn người hâm mộ trung thành từ chương trình đứng phía sau cô ta, những người tin tưởng tuyệt đối vào hình tượng do cô ta tạo ra, khiêm tốn hiếu học, an tĩnh ngoan ngoãn, theo học nhà thư pháp hàng đầu Lâm Hoà Dự, đồng thời là đệ tử thân thiết và yêu thích của Lâm Hoà Dự.
Lâm Hoà Dự mặc dù đã già, nhưng thỉnh thoảng xem TV cũng biết một số người hâm mộ thực sự không có lý trí.
Trong lần phát sóng trực tiếp đột ngột này mà không thông báo trước cho ông, nếu Lâm Hoà Dư ông có một chút ý tưởng nào về việc phá bỏ hình tượng được trau chuốt cẩn thận của Du Nhiễm Nguyệt, thì buổi phát sóng trực tiếp có lẽ sẽ trực tiếp bị chấm dứt, mà hàng chục nghìn fans đứng sau Du Nhiễm Nguyệt sợ là có thể nghe thấy điều này và lập tức tấn công ông.
Lâm Hoà Dự khó xử nhíu mày, ông là một nhà thư pháp cả đời trong sạch, hơn nửa đời cũng chưa bao giờ gặp qua chuyện lung tung rối loạn nào, nếu gặp phải sự bạo lực của người hâm mộ được đề cập trong tin tức, đối với ông cũng không thành vấn đề, sống đến tuổi này xem như là đã thấy qua, Lâm Hoà Dự chỉ lo lão Đặng có lẽ không chịu đựng được, huyết áp liền tăng vọt, trực tiếp nhập viện.
Du Nhiễm Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, cô ta đứng đó, cầm trên tay các món quà đắt tiền, nhìn biểu cảm của Lâm Hoà Dự thay đổi liên tục, môi mấp máy, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, không nói gì.
Sau khi làm việc chăm chỉ trong giới giải trí nhiều năm, Du Nhiễm Nguyệt vẫn chưa học được bất kỳ kỹ năng nào khác, tuy nhiên, khả năng quan sát cảm xúc của mọi người và suy đoán tâm lý đã được cải thiện nhanh chóng. Cô ta nhếch môi dưới, thấy Lâm Hoà Dự lo lắng liếc nhìn người đang ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt ngơ ngác cũng không nhớ rõ cô ta, Đặng sư mẫu, từ đó trong lòng liền hiểu rõ mình đã có một bước đi đúng đắn.
Chỉ cần Lâm Hoà Dự hợp tác với cô để hoàn thành vở kịch, mọi tranh cãi xung quanh cô sau này về cơ bản sẽ biến mất.
Lâm Hoà Dự cuối cùng cũng thở dài, đưa tay nhận lấy món quà từ tay Du Nhiễm Nguyệt.
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, Lâm Hoà Dự quay lại nhìn Đặng sư mẫu đầy lo lắng, bất đắc dĩ đứng tại chỗ trầm tư một lát, cô đều hiểu.
Cô càng ngày càng chán ngấy phong cách của Du Nhiễm Nguyệt. Cô không thể chịu nổi khi nhìn thấy Du Nhiễm Nguyệt trắng trợn đe dọa Lâm Hoà Dự, giống như Du Nhiễm Nguyệt đã quang minh chính đại đánh cắp những tác phẩm thư pháp rõ ràng thuộc về cô, nhưng luôn chắc chắn cô sẽ không lên tiếng phản bác. https://www.wattpad.com/story/362308863-edit-hi%E1%BB%87n-%C4%91%E1%BA%A1i-s%E1%BA%AFc-%08thu-%C3%B4m-tinh-h%C3%A0-h%E1%BB%99i-thu
Thu Tuỳ cắn môi dưới, sự oán giận trong mắt gần như trào dâng.
Cô có thể chịu đựng được điều này, nhưng cô không muốn Lâm Hoà Dự phải chịu đựng.
Thẩm Tấn khẽ cau mày, cụp mắt nhìn Thu Tuy Tuỳ đang đứng sang một bên với vẻ mặt khó coi.
Nhìn từ góc độ của anh, có thể thấy rõ Thu Tuỳ đang cắn môi dưới và nghiến chặt hàm. Anh cũng có thể cảm nhận được Thu Tuỳ ngày càng nắm tay anh chặt hơn.
Anh trầm ngâm nhìn Thu Tuỳ một lúc.
Trước đây, Thẩm Tấn có thể cảm thấy Thu Tùy có chút bất thường, cũng sẽ không nghĩ nhiều.
Nhưng kể từ khi Lâm Hoà Dự nói chuyện với anh trong thư phòng, Thẩm Tấn liền trở nên cảnh giác với những dị thường của Thu Tuỳ.
Chắc hẳn phải có lý do gì khiến Thu Tuỳ đột nhiên trở nên như thế này.
Không thể là người nhà họ Lâm, chỉ có thể là nhóm khách không mời mà đến đột nhiên xông vào nhà họ Lâm.
Thẩm Tấn hơi nheo mắt lại nhìn người phụ nữ trong phòng khách đang nhiệt tình trò chuyện với Lâm Hoà Dự, biểu tình thoáng qua rất tôn trọng, nhưng Lâm Hoà Dự nhìn có chút bất đắc dĩ, sắc mặt có chút lạnh lùng, giống như bị ép buộc phải giao lưu.
Về phần vị khách không mời này, thật ra nhìn có chút quen mắt.
Thẩm Tấn hơi nghiêng đầu, xa xa nhìn Du Nhiễm Nguyệt một lúc.
Một lúc sau, anh chợt nhớ ra vị khách không mời này chính là người phát ngôn nổi tiếng mà thương hiệu trang sức của tập đoàn Thẩm do bố mẹ anh quản lý, đang định liên lạc gần đây - Du Nhiễm Nguyệt.