Chương 62: Anh yêu em mười năm chưa bao giờ thay đổi...
Trans: Khánh Khánh
Lời vừa nói ra, Thu Tùy liền thấy sắc mặt Thẩm Tấn lập tức tối sầm.
Anh rũ mắt xuống nhìn cô một lúc rồi nhếch mép như đang tự giễu mình.
"Thu Tuỳ", Thẩm Tấn đến gần cô, giọng điệu hiếm thấy không mang theo âm điệu cà lơ phất phơ, mang theo vài phần tự giễu, "Đây là quà, cũng là nhẫn đính hôn."
Thu Tuỳ choáng váng.
Cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt mơ hồ của Thẩm Tấn, như thể bị kéo vào vực sâu vô tận.
Sau khi không khí ngưng trệ mấy giây, Thu Tùy nhìn thấy Thẩm Tấn đã trở lại bộ dáng lười biếng trước đây, giọng điệu vẫn đáng đánh như xưa.
"Nhẫn cũng đã đeo rồi, trốn cũng không thoát được. Hãy chọn ngày lành tháng tốt để đính hôn đi."
Thu Tuỳ quan sát biểu hiện của anh.
Cô cảm thấy vẻ không thoải mái thoáng qua trên mặt Thẩm Tấn cách đây không lâu, không giống như là do cô tưởng tượng.
Cô giơ tay nắm lấy quần áo của Thẩm Tấn kéo lại, ngẩng đầu hỏi: "Anh tâm trạng không tốt à?"
Nghe vậy, yết hầu của Thẩm Tấn lăn tròn.
Một lúc sau, anh cúi xuống, đút hai tay vào túi quần, nhìn thẳng vào mắt cô.
Thẩm Tấn nhướn mày, giữa mày khẽ động, ánh mắt chậm rãi di chuyển xuống, dừng lại ở bộ đồ ngủ màu xám cô đang mặc.
Thu Tuỳ sửng sốt, vô thức ngồi lùi lại.
"Ban ngày, xin hãy kiềm chế."
Thẩm Tấn nghe xong nhếch môi dưới, đột nhiên cười khúc khích.
"Thu Tuỳ", Thẩm Tấn quay đi, bắt gặp ánh mắt cảnh giác của cô, "Bộ trang phục này em mặc lâu nhất nên ghét nhất?"
Thu Tuỳ ngơ ngác gật đầu.
"Đương nhiên", cô buột miệng nói ra điều mình đang nghĩ trong tiềm thức, "Mỗi cô gái đều thiếu một bộ quần áo trong tủ, thử hỏi có cô gái nào lại không thích quần áo mới? Mặc lâu ngày, tự nhiên mất đi vẻ tươi mới."
Thẩm Tấn như hiểu ý nhướn mày, sau một lúc im lặng, anh giơ tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng che lấy môi cô mà không rời đi.
"Ồ, người đâu rồi?" Thẩm Tấn đè lại môi cô, không cho cô cơ hội ngắt lời anh. Anh dường như cực kỳ chiếm hữu, coi môi cô là của mình, "Luôn thiếu một bộ quần áo sao? Hay là vì càng quen nhau thì càng ít mới lạ, cũng không thích nhất nữa."
Thu Tuỳ chớp mắt, mãi một lúc mới phản ứng.
Cách đây không lâu khi cô chọn bộ đồ ngủ mà cô ghét nhất này, nguyên nhân khiến Thẩm Tấn cười nhạt một tiếng, đến tột cùng là vì cái gì?
Trí nhớ của cô chợt trôi đi, trong đầu cô hiện lên một câu nói cổ xưa - phụ nữ giống như quần áo.
Thu Tuỳ lặng lẽ nhìn Thẩm Tấn, cảm thấy mọi nỗi buồn trong lòng vô cớ dâng lên.
Cô biết rất rõ mình đã bỏ rơi Thẩm Tấn tổng cộng hai lần.
Tuy nhiên, Thu Tuỳ chưa bao giờ nghĩ rằng hai lần này sẽ khiến Thẩm Tấn cảm thấy bất an như vậy.
Một thiếu niên rạng ngời như anh thậm chí còn so sánh mình với bộ đồ ngủ màu xám tồi tàn mà cô đang mặc.
Chiếc nhẫn kim cương trên tay cô không phải là một món quà đơn giản, đó là chiếc nhẫn kim cương đính hôn trong lòng Thẩm Tấn.
Bất tri bất giác được đeo lên tay cô, không cho phép cô phản ứng hay từ chối.
Thẩm Tấn tựa hồ không muốn đối mặt với sự từ chối của cô, nhưng anh lại suy đoán cô sẽ từ chối.
Thu Tuỳ rũ mắt xuống, cảm giác bị bỏ rơi này như những bóng ma dừng ở trong lòng cô, cũng lưu lại trong lòng Thẩm Tấn.
Nếu đối phương là Thẩm Tấn, cô làm sao có thể từ chối được.
Thẩm Tấn trước đây không như vậy.
Điều này cũng không nên xảy ra bây giờ.
Môi Thu Tùy mấp máy, đầu ngón tay Thẩm Tấn ấn vào môi cô, như thể anh nhận ra, chậm rãi rút lại.
"Thẩm Tấn", cô không nhịn được đưa tay ra ôm lấy anh, cô cũng không vội trả lời câu hỏi của Thẩm Tấn mà tập trung ánh mắt vào chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón giữa của mình, "Anh mua cái này lúc ở Bình Thành à?"
Thẩm Tấn nhìn cô: "Ừ."
Thu Tuỳ ngoảnh mặt đi: "Vậy lúc anh bảo Trần Duệ chở em về nhà, cũng đã lặng lẽ đo chu vi ngón tay của em rồi à?"
Sau một lúc im lặng, Thẩm Tấn gật đầu.
Thu Tuỳ ngước mắt nhìn anh: "Anh đeo cho em khi nào?"
Thẩm Tấn chậm rãi nói: "Đêm qua."
Thu Tuỳ chậm rãi nói: "Anh lấy chiếc cà vạt đen đó che mắt em là vì không muốn em nhìn thấy phải không?"
Nghe vậy, Thẩm Tấn bình tĩnh nhìn cô.
Nửa phút sau, cô nhìn thấy lông mi Thẩm Tấn run rẩy, nói một chữ: "Ừ."
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu.
Cô mím môi dưới, tiếp tục bình tĩnh truy vấn: "Tại sao? Thẩm Tấn, sao anh không muốn em thấy? Anh sợ em từ chối sao?"
Khung cảnh như bị đóng băng trong vài giây.
Thẩm Tấn nhìn cô chằm chằm, yết hầu của anh lăn tròn, trầm giọng hỏi: "Vậy em từ chối sao?"
Thu Tuỳ nín thở, nhìn chằm chằm vào mắt anh, đưa tay tháo chiếc nhẫn ở ngón giữa ra rồi đưa lại cho Thẩm Tấn.
Cô hạ giọng rất nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên quyết: "Em có từ chối hay không, Thẩm Tấn, anh thử xem chẳng phải sẽ biết hay sao?"
Cô không muốn Thẩm Tấn sống trong nỗi bất an vô tận như vậy.
Cô muốn thiếu niên đã từng rất tự tin và rạng rỡ kia quay trở lại.
Cô đã từng làm tổn thương Thẩm Tấn, thì cô sẽ tự tay trả lại cho anh.
Kể cả chiếc nhẫn đính hôn kim cương này, cô cũng hy vọng Thẩm Tấn biết rõ ràng, cô nguyện ý.
Chiếc nhẫn kim cương lại lần nữa nằm trong tay Thẩm Tấn.
Thẩm Tấn cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kim cương phản chiếu ánh sáng chói lóa trên tay mình một lúc, sau đó đột nhiên nhếch môi: "Được."
Thu Tuỳ ngồi ở mép giường, lưng cứng đờ nhưng thẳng tắp, hô hấp chậm rãi, sợ quấy rầy Thẩm Tấn bước đi.
Cô nhìn Thẩm Tấn lùi lại vài bước, kéo ra khoảng cách với cô.
Anh nhìn cô một cách trịch thượng, trên người đang mặc một bộ đồ ngủ màu xám đậm, trùng hợp với chiếc váy ngủ màu xám mà cô đang mặc.
Vài giây sau, Thu Tuỳ nhìn thấy Thẩm Tấn cong môi và quỳ một gối về phía cô.
Thu Tuỳ mím môi dưới, vẻ mặt không đổi sắc ngồi ở mép giường, nhịp tim đập nhanh.
Cô hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại nhanh nhất có thể, cắn môi dưới, cuối cùng cũng tìm lại được chút ý thức.
Người đàn ông vốn tỏ ra kiêu ngạo giờ đã quỳ một chân xuống, nhìn thẳng vào cô.
Thu Tuỳ cảm giác như chính mình đang nằm mơ, cô chưa bao giờ nghĩ tới, chỉ là đính hôn mà Thẩm Tấn lại làm một cách nghi thức như vậy.
Cô nuốt khan, hai tay vô thức siết chặt thành nắm đấm, tim dâng lên tận cổ họng.
Đối lập hoàn toàn với cô là Thẩm Tấn.
Người quỳ trước mặt cô chính là Thẩm Tấn.
Người có vẻ ngoài điềm tĩnh và trấn định cũng chính là Thẩm Tấn.
Anh không vì chuyện này mà tỏ ra xấu hổ hay khó chịu.
Như thể trước mặt Thu Tùy, giờ phút này anh đang bộc lộ ra một mặt hèn mọn và thiếu tự tin của mình, bộc lộ nội tâm yếu ớt, khẩn cầu cô chấp nhận cùng yêu anh, là điều mà Thẩm Tấn có thể hoàn toàn vui vẻ chấp nhận.
Thu Tuỳ mím môi, không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng của mình lúc này.
Cô chỉ có thể im lặng, nhìn ánh mắt Thẩm Tấn khoá cô một cách chặt chẽ, một tay vững vàng cầm lấy chiếc nhẫn kim cương.
Thu Tuỳ cắn môi, thấy Thẩm Tấn hơi nhếch môi, nói với giọng điệu rất nhẹ nhàng và trang trọng.
"Thu Tuỳ", Thẩm Tấn ngước mắt lên nhìn cô, "Con người anh rất hẹp hòi, trong 27 năm cuộc đời, quyền sử dụng máy ảnh, Alipay, WeChat, album ảnh, tất cả quyền hạn sử dụng đều chỉ được trao cho một người."
Anh hơi nhướn mày, ánh mắt dịu dàng: "Kể cả quyền hạn tối qua, cũng chỉ trao cho một người."
Trái tim của Thu Tuỳ bị gõ thật mạnh.
Phải mất một lúc cô mới nhận ra quyền hạn tối qua trong miệng Thẩm Tấn rốt cuộc là có ý tứ gì.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy mặt mình nóng bừng, đồng thời, cảm giác sung sướng nho nhỏ dâng lên dày đặc.
Giống như một chai Coca-Cola mới mở, bọt khí nổi lên không thể dừng lại được.
Thẩm Tấn cười khúc khích.
Anh dừng một chút, sau đó chậm rãi nói, giọng điệu kiên định: "Thu Tùy, từ lúc anh 17 tuổi đã xác nhận rằng anh thích em, đến bây giờ là 27 tuổi, tổng cộng mười năm, chưa bao giờ thay đổi."
Thu Tuỳ chớp mắt, nước mắt chợt trào ra.
Mãi một lúc cô mới nhận ra, cô và Thẩm Tấn đã lãng phí mười năm bên nhau.
Vòng đi vòng lại, chàng trai cô yêu ngày ấy, hiện giờ vẫn rạng ngời, khí phách hăng hái không kém.
Giờ phút này, lại cam tâm tình nguyện quỳ một gối trước mặt cô, bộc lộ những nỗi đau đã một mình anh chịu đựng suốt mười năm qua về hai người trước mặt cô.
Thẩm Tấn vẫn quỳ một chân, một tay cầm chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, như đang ôm tấm lòng chân thành quý giá hiếm có của một chàng trai.
"Anh không biết năm đó vì sao em muốn chia tay", giữa mày Thẩm Tấn hơi động, vẻ mặt sửng sốt trong chớp mắt liền nhanh chóng trở lại bình thường, "Nhưng hiện tại anh cảm thấy việc truy cứu vấn đề này không phải là điều quan trọng nhất."
Anh cong môi cười rộ lên.
"Anh trước tiên phải bắt được em", Thẩm Tấn khàn khàn nói: "Thu Tùy, chúng ta ngày tháng còn dài, thời gian còn đủ dài, tương lai cũng đủ dài."
Thu Tuỳ im lặng nhìn anh, suy nghĩ vẩn vơ trong giây lát.
Cô nhớ tới, chính mình đã cố gắng tìm kiếm cơ hội trong khoảng thời gian này, muốn thẳng thắn nói cho Thẩm Tấn mọi chuyện về năm đó, nhưng vì nhiều lý do nên cô luôn không thể thành công.
Cô vẫn luôn cho rằng cuộc chia tay năm đó chính là điều Thẩm Tấn quan tâm nhất.
Nhưng bây giờ có vẻ như điều Thẩm Tấn quan tâm nhất vẫn luôn là hiện tại và tương lai của cô.
"Thu Tuỳ", giọng nói Thẩm Tấn có chút trầm thấp, giống như đang mê hoặc, "Anh đang giúp em thực hiện ước mơ của mình, em có phải hay không, cũng nên thực hiện ước mơ của anh chứ?"
Thu Tuỳ sửng sốt mấy giây, mới ý thức được ước mơ trong miệng Thẩm Tấn là như thế nào.
Cô chớp mắt, chưa kịp mở miệng đã nghe thấy câu tiếp theo của Thẩm Tấn văng vẳng bên tai.
Mang theo ý cười nhẹ, giống như một trò đùa nhưng cũng như một lời hứa.
"Em thay anh hoàn thiện giấc mơ này", Thẩm Tấn chăm chú nhìn cô, như thể anh đang thực hiện một giao dịch rất tốt với cô, giọng điệu có chút dỗ dành, "Tâm nguyện kia của em, anh có thể biến cho giấc mơ của em mỗi ngày đều thành sự thật."
?
Con mẹ nó biến cho giấc mơ của em mỗi ngày đều thành sự thật!!!
Làm thế quái nào Thẩm Tấn có thể nói những lời này một cách bình tĩnh như vậy?
Thu Tùy mím môi, muốn ra vẻ thẹn quá hoá giận, nhưng khoé môi không khống chế được lại hơi nhếch lên.
Cô rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương trong tay Thẩm Tấn, không suy nghĩ mà buột miệng thốt ra: "Tại sao không phải cầu hôn mà là đính hôn?"
Thẩm Tấn vẻ mặt sửng sốt, ý cười dần dần nở ra trên môi.
Lúc này Thu Tuỳ mới nhận ra mình vừa nói gì.
Sau khi thả lỏng cảm xúc, đầu óc cô như mất đi vài dây thần kinh lúc nào cũng căng thẳng, chỉ toàn nói chuyện bằng tâm ý.
Nhìn nhau mấy giây, Thu Tùy thấy Thẩm Tấn nghiêng đầu, thản nhiên nói: "Muốn biết?"
Thu Tuỳ gật đầu: "Ừ."
Dù sao câu hỏi cũng đã ra khỏi miệng, không bằng dứt khoát thừa nhận.
"Đưa tay cho anh", Thẩm Tấn thản nhiên nói, "Anh sẽ cho em biết đáp án."
Thu Tuỳ "Ồ" một tiếng, đưa tay ra mà không suy nghĩ nhiều.
Thẩm Tấn nắm lấy, đeo chiếc nhẫn kim cương trong tay ngay ngắn vào ngón giữa.
Thu Tuỳ nhìn bộ dáng anh đã sớm tính toán xong kế hoạch, khóe miệng nhếch lên, trầm mặc một lát, tuỳ ý để Thẩm Tấn thao túng, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Quá trình này có vẻ hơi nhanh, có phải anh đã bỏ qua bước trả lời câu hỏi của em?"
Thẩm Tấn đeo chiếc nhẫn kim cương vào gốc ngón giữa của cô, sau đó ngước mắt lên, thản nhiên gật đầu: "Ừ, trong tình huống bình thường thì quá trình là như thế này."
Thu Tuỳ thu tay lại, nhìn chiếc nhẫn kim cương trở lại trên tay mình, hỏi: "Vậy hiện tại anh muốn như thế nào?"
"Nghe theo em, chúng ta thực hiện theo quy trình", Thẩm Tấn vẫn duy trì tư thế quỳ một gối, nhưng tâm trạng rõ ràng vui vẻ hơn rất nhiều, giọng điệu có chút vui tươi, "Chỉ là anh không có ý định cho em cơ hội từ chối."
?
Cái này là cái gì?
Ép mua ép bán?
"Về phần cầu hôn", Thẩm Tấn cười chậm rãi nói: "Chiếc nhẫn kim cương này không xứng đáng để cầu hôn, Tuỳ Tuỳ của anh xứng đáng được nhận điều tốt nhất."
Thu Tuỳ choáng váng, khi nhìn vào mắt Thẩm Tấn, cô cảm thấy trong mắt anh tràn ngập ánh nắng rực rỡ và sự chân thành chưa bao giờ thay đổi từ tuổi mười bảy đến hai mươi bảy, chói loá và tỏa sáng đến mức khiến cô có chút chói mắt, muốn khóc.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn sống một cuộc sống thận trọng và hèn mọn.
Dù đã trưởng thành, trở thành một phiên dịch viên tiếng Nga đỉnh cao nhưng cái bóng tự ti vẫn luôn đeo bám cô, cắm rễ quá sâu trong lòng cô.
Thu Tuỳ vẫn luôn cảm thấy, mình là người duy nhất không xứng đáng với người khác.
Cô ấy không xứng được đứng cạnh với khí phách hăng hái đến loá mắt của Thẩm Tấn, không xứng đáng được sống trong ngôi nhà rộng rãi và sáng sủa, không xứng đáng có một gia đình hòa thuận, hạnh phúc.
Lần đầu tiên có người nói với cô rằng cô xứng đáng nhận được điều tốt nhất.
Đây cũng là lần đầu tiên có người nói với cô, những thứ khác không xứng đáng với cô.
"Thẩm Tấn", Thu Tùy khịt mũi, nghiêm túc nói: "Em đã từng nói với anh điều này chưa?"
Cô thong thả nâng mi mắt, chậm rãi nói từng chữ như thể đã được nhai kỹ rồi mới thốt ra một cách chắc chắn: "Con người em rất lười, mười năm tới, em chỉ làm bách khoa toàn thư hướng dẫn cho một người, chỉ yêu cầu một người mở cho em mọi quyền hạn, tủ quần áo cũng chỉ chứa một bộ quần áo nam."
Thẩm Tấn lông mày khẽ động, anh trầm mặc mấy giây, sau đó đột nhiên đứng dậy.
"Anh biết, em không có ý định từ chối anh", anh nắm lấy tay Thu Tùy, trên môi hiện rõ nụ cười, vẻ mặt lạnh lùng dưới ánh nắng dường như dịu dàng hơn không ít, "Lần sau cầu hôn, chúng ta sẽ tiến hành theo quy trình bình thường, để cho em một cơ hội trả lời."
Thu Tuỳ mím môi dưới, điện thoại trên bàn cạnh giường đột nhiên rung lên.
Cô liếc nhìn, là Nhan Thư Việt.
"Chị Thư Việt", từ lúc trả lời điện thoại, Thu Tuỳ đã biết mục đích của Nhan Thư Việt, "Vâng, chúng ta sẽ đến nhà thầy Lâm vào buổi trưa. Được rồi, buổi trưa gặp nhau."
Thẩm Tấn khẽ cau mày, anh đối với cái tên này có chút ấn tượng.
Nhan Thư Việt, một nữ luật sư nổi tiếng ở Thượng Hải, cũng từng là khách hàng cần phiên dịch của Thu Tuỳ. Tuy nhiên, anh không nghĩ tới Thu Tuỳ vẫn giữ liên lạc với Nhan Thư Việt. Nghe có vẻ như Nhan Thư Việt có quan hệ nào đó với Lâm Hoà Dự.
Anh nhướn mày, thản nhiên hỏi: "Ai?"
"Nhan Thư Việt, cháu gái của thầy Lâm, theo họ mẹ, cô ấy cũng có một anh trai, lấy họ của thầy Lâm", Thu Tuỳ tìm từ trong chốc lát, mới mở miệng nói tiếp, "Năm ấy khi em học lại, hơn phân nửa thời gian đều sống ở nhà thầy Lâm và một khoảng thời gian nhỏ ở nhà Trương Gia Ninh."
"Không phải anh đã hứa sẽ cùng em đến mừng sinh nhật lần thứ 80 của thầy Lâm sao?" Thu Tuỳ kéo góc áo của anh, ôn tồn nói: "Vậy anh có muốn nhìn qua nơi em từng ở khi còn là học sinh năm cuối trung học không?"
Lời vừa nói ra, Thu Tùy liền thấy sắc mặt Thẩm Tấn lập tức tối sầm.
Anh rũ mắt xuống nhìn cô một lúc rồi nhếch mép như đang tự giễu mình.
"Thu Tuỳ", Thẩm Tấn đến gần cô, giọng điệu hiếm thấy không mang theo âm điệu cà lơ phất phơ, mang theo vài phần tự giễu, "Đây là quà, cũng là nhẫn đính hôn."
Thu Tuỳ choáng váng.
Cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt mơ hồ của Thẩm Tấn, như thể bị kéo vào vực sâu vô tận.
Sau khi không khí ngưng trệ mấy giây, Thu Tùy nhìn thấy Thẩm Tấn đã trở lại bộ dáng lười biếng trước đây, giọng điệu vẫn đáng đánh như xưa.
"Nhẫn cũng đã đeo rồi, trốn cũng không thoát được. Hãy chọn ngày lành tháng tốt để đính hôn đi."
Thu Tuỳ quan sát biểu hiện của anh.
Cô cảm thấy vẻ không thoải mái thoáng qua trên mặt Thẩm Tấn cách đây không lâu, không giống như là do cô tưởng tượng.
Cô giơ tay nắm lấy quần áo của Thẩm Tấn kéo lại, ngẩng đầu hỏi: "Anh tâm trạng không tốt à?"
Nghe vậy, yết hầu của Thẩm Tấn lăn tròn.
Một lúc sau, anh cúi xuống, đút hai tay vào túi quần, nhìn thẳng vào mắt cô.
Thẩm Tấn nhướn mày, giữa mày khẽ động, ánh mắt chậm rãi di chuyển xuống, dừng lại ở bộ đồ ngủ màu xám cô đang mặc.
Thu Tuỳ sửng sốt, vô thức ngồi lùi lại.
"Ban ngày, xin hãy kiềm chế."
Thẩm Tấn nghe xong nhếch môi dưới, đột nhiên cười khúc khích.
"Thu Tuỳ", Thẩm Tấn quay đi, bắt gặp ánh mắt cảnh giác của cô, "Bộ trang phục này em mặc lâu nhất nên ghét nhất?"
Thu Tuỳ ngơ ngác gật đầu.
"Đương nhiên", cô buột miệng nói ra điều mình đang nghĩ trong tiềm thức, "Mỗi cô gái đều thiếu một bộ quần áo trong tủ, thử hỏi có cô gái nào lại không thích quần áo mới? Mặc lâu ngày, tự nhiên mất đi vẻ tươi mới."
Thẩm Tấn như hiểu ý nhướn mày, sau một lúc im lặng, anh giơ tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng che lấy môi cô mà không rời đi.
"Ồ, người đâu rồi?" Thẩm Tấn đè lại môi cô, không cho cô cơ hội ngắt lời anh. Anh dường như cực kỳ chiếm hữu, coi môi cô là của mình, "Luôn thiếu một bộ quần áo sao? Hay là vì càng quen nhau thì càng ít mới lạ, cũng không thích nhất nữa."
Thu Tuỳ chớp mắt, mãi một lúc mới phản ứng.
Cách đây không lâu khi cô chọn bộ đồ ngủ mà cô ghét nhất này, nguyên nhân khiến Thẩm Tấn cười nhạt một tiếng, đến tột cùng là vì cái gì?
Trí nhớ của cô chợt trôi đi, trong đầu cô hiện lên một câu nói cổ xưa - phụ nữ giống như quần áo.
Thu Tuỳ lặng lẽ nhìn Thẩm Tấn, cảm thấy mọi nỗi buồn trong lòng vô cớ dâng lên.
Cô biết rất rõ mình đã bỏ rơi Thẩm Tấn tổng cộng hai lần.
Tuy nhiên, Thu Tuỳ chưa bao giờ nghĩ rằng hai lần này sẽ khiến Thẩm Tấn cảm thấy bất an như vậy.
Một thiếu niên rạng ngời như anh thậm chí còn so sánh mình với bộ đồ ngủ màu xám tồi tàn mà cô đang mặc.
Chiếc nhẫn kim cương trên tay cô không phải là một món quà đơn giản, đó là chiếc nhẫn kim cương đính hôn trong lòng Thẩm Tấn.
Bất tri bất giác được đeo lên tay cô, không cho phép cô phản ứng hay từ chối.
Thẩm Tấn tựa hồ không muốn đối mặt với sự từ chối của cô, nhưng anh lại suy đoán cô sẽ từ chối.
Thu Tuỳ rũ mắt xuống, cảm giác bị bỏ rơi này như những bóng ma dừng ở trong lòng cô, cũng lưu lại trong lòng Thẩm Tấn.
Nếu đối phương là Thẩm Tấn, cô làm sao có thể từ chối được.
Thẩm Tấn trước đây không như vậy.
Điều này cũng không nên xảy ra bây giờ.
Môi Thu Tùy mấp máy, đầu ngón tay Thẩm Tấn ấn vào môi cô, như thể anh nhận ra, chậm rãi rút lại.
"Thẩm Tấn", cô không nhịn được đưa tay ra ôm lấy anh, cô cũng không vội trả lời câu hỏi của Thẩm Tấn mà tập trung ánh mắt vào chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón giữa của mình, "Anh mua cái này lúc ở Bình Thành à?"
Thẩm Tấn nhìn cô: "Ừ."
Thu Tuỳ ngoảnh mặt đi: "Vậy lúc anh bảo Trần Duệ chở em về nhà, cũng đã lặng lẽ đo chu vi ngón tay của em rồi à?"
Sau một lúc im lặng, Thẩm Tấn gật đầu.
Thu Tuỳ ngước mắt nhìn anh: "Anh đeo cho em khi nào?"
Thẩm Tấn chậm rãi nói: "Đêm qua."
Thu Tuỳ chậm rãi nói: "Anh lấy chiếc cà vạt đen đó che mắt em là vì không muốn em nhìn thấy phải không?"
Nghe vậy, Thẩm Tấn bình tĩnh nhìn cô.
Nửa phút sau, cô nhìn thấy lông mi Thẩm Tấn run rẩy, nói một chữ: "Ừ."
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu.
Cô mím môi dưới, tiếp tục bình tĩnh truy vấn: "Tại sao? Thẩm Tấn, sao anh không muốn em thấy? Anh sợ em từ chối sao?"
Khung cảnh như bị đóng băng trong vài giây.
Thẩm Tấn nhìn cô chằm chằm, yết hầu của anh lăn tròn, trầm giọng hỏi: "Vậy em từ chối sao?"
Thu Tuỳ nín thở, nhìn chằm chằm vào mắt anh, đưa tay tháo chiếc nhẫn ở ngón giữa ra rồi đưa lại cho Thẩm Tấn.
Cô hạ giọng rất nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên quyết: "Em có từ chối hay không, Thẩm Tấn, anh thử xem chẳng phải sẽ biết hay sao?"
Cô không muốn Thẩm Tấn sống trong nỗi bất an vô tận như vậy.
Cô muốn thiếu niên đã từng rất tự tin và rạng rỡ kia quay trở lại.
Cô đã từng làm tổn thương Thẩm Tấn, thì cô sẽ tự tay trả lại cho anh.
Kể cả chiếc nhẫn đính hôn kim cương này, cô cũng hy vọng Thẩm Tấn biết rõ ràng, cô nguyện ý.
Chiếc nhẫn kim cương lại lần nữa nằm trong tay Thẩm Tấn.
Thẩm Tấn cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kim cương phản chiếu ánh sáng chói lóa trên tay mình một lúc, sau đó đột nhiên nhếch môi: "Được."
Thu Tuỳ ngồi ở mép giường, lưng cứng đờ nhưng thẳng tắp, hô hấp chậm rãi, sợ quấy rầy Thẩm Tấn bước đi.
Cô nhìn Thẩm Tấn lùi lại vài bước, kéo ra khoảng cách với cô.
Anh nhìn cô một cách trịch thượng, trên người đang mặc một bộ đồ ngủ màu xám đậm, trùng hợp với chiếc váy ngủ màu xám mà cô đang mặc.
Vài giây sau, Thu Tuỳ nhìn thấy Thẩm Tấn cong môi và quỳ một gối về phía cô.
Thu Tuỳ mím môi dưới, vẻ mặt không đổi sắc ngồi ở mép giường, nhịp tim đập nhanh.
Cô hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại nhanh nhất có thể, cắn môi dưới, cuối cùng cũng tìm lại được chút ý thức.
Người đàn ông vốn tỏ ra kiêu ngạo giờ đã quỳ một chân xuống, nhìn thẳng vào cô.
Thu Tuỳ cảm giác như chính mình đang nằm mơ, cô chưa bao giờ nghĩ tới, chỉ là đính hôn mà Thẩm Tấn lại làm một cách nghi thức như vậy.
Cô nuốt khan, hai tay vô thức siết chặt thành nắm đấm, tim dâng lên tận cổ họng.
Đối lập hoàn toàn với cô là Thẩm Tấn.
Người quỳ trước mặt cô chính là Thẩm Tấn.
Người có vẻ ngoài điềm tĩnh và trấn định cũng chính là Thẩm Tấn.
Anh không vì chuyện này mà tỏ ra xấu hổ hay khó chịu.
Như thể trước mặt Thu Tùy, giờ phút này anh đang bộc lộ ra một mặt hèn mọn và thiếu tự tin của mình, bộc lộ nội tâm yếu ớt, khẩn cầu cô chấp nhận cùng yêu anh, là điều mà Thẩm Tấn có thể hoàn toàn vui vẻ chấp nhận.
Thu Tuỳ mím môi, không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng của mình lúc này.
Cô chỉ có thể im lặng, nhìn ánh mắt Thẩm Tấn khoá cô một cách chặt chẽ, một tay vững vàng cầm lấy chiếc nhẫn kim cương.
Thu Tuỳ cắn môi, thấy Thẩm Tấn hơi nhếch môi, nói với giọng điệu rất nhẹ nhàng và trang trọng.
"Thu Tuỳ", Thẩm Tấn ngước mắt lên nhìn cô, "Con người anh rất hẹp hòi, trong 27 năm cuộc đời, quyền sử dụng máy ảnh, Alipay, WeChat, album ảnh, tất cả quyền hạn sử dụng đều chỉ được trao cho một người."
Anh hơi nhướn mày, ánh mắt dịu dàng: "Kể cả quyền hạn tối qua, cũng chỉ trao cho một người."
Trái tim của Thu Tuỳ bị gõ thật mạnh.
Phải mất một lúc cô mới nhận ra quyền hạn tối qua trong miệng Thẩm Tấn rốt cuộc là có ý tứ gì.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy mặt mình nóng bừng, đồng thời, cảm giác sung sướng nho nhỏ dâng lên dày đặc.
Giống như một chai Coca-Cola mới mở, bọt khí nổi lên không thể dừng lại được.
Thẩm Tấn cười khúc khích.
Anh dừng một chút, sau đó chậm rãi nói, giọng điệu kiên định: "Thu Tùy, từ lúc anh 17 tuổi đã xác nhận rằng anh thích em, đến bây giờ là 27 tuổi, tổng cộng mười năm, chưa bao giờ thay đổi."
Thu Tuỳ chớp mắt, nước mắt chợt trào ra.
Mãi một lúc cô mới nhận ra, cô và Thẩm Tấn đã lãng phí mười năm bên nhau.
Vòng đi vòng lại, chàng trai cô yêu ngày ấy, hiện giờ vẫn rạng ngời, khí phách hăng hái không kém.
Giờ phút này, lại cam tâm tình nguyện quỳ một gối trước mặt cô, bộc lộ những nỗi đau đã một mình anh chịu đựng suốt mười năm qua về hai người trước mặt cô.
Thẩm Tấn vẫn quỳ một chân, một tay cầm chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, như đang ôm tấm lòng chân thành quý giá hiếm có của một chàng trai.
"Anh không biết năm đó vì sao em muốn chia tay", giữa mày Thẩm Tấn hơi động, vẻ mặt sửng sốt trong chớp mắt liền nhanh chóng trở lại bình thường, "Nhưng hiện tại anh cảm thấy việc truy cứu vấn đề này không phải là điều quan trọng nhất."
Anh cong môi cười rộ lên.
"Anh trước tiên phải bắt được em", Thẩm Tấn khàn khàn nói: "Thu Tùy, chúng ta ngày tháng còn dài, thời gian còn đủ dài, tương lai cũng đủ dài."
Thu Tuỳ im lặng nhìn anh, suy nghĩ vẩn vơ trong giây lát.
Cô nhớ tới, chính mình đã cố gắng tìm kiếm cơ hội trong khoảng thời gian này, muốn thẳng thắn nói cho Thẩm Tấn mọi chuyện về năm đó, nhưng vì nhiều lý do nên cô luôn không thể thành công.
Cô vẫn luôn cho rằng cuộc chia tay năm đó chính là điều Thẩm Tấn quan tâm nhất.
Nhưng bây giờ có vẻ như điều Thẩm Tấn quan tâm nhất vẫn luôn là hiện tại và tương lai của cô.
"Thu Tuỳ", giọng nói Thẩm Tấn có chút trầm thấp, giống như đang mê hoặc, "Anh đang giúp em thực hiện ước mơ của mình, em có phải hay không, cũng nên thực hiện ước mơ của anh chứ?"
Thu Tuỳ sửng sốt mấy giây, mới ý thức được ước mơ trong miệng Thẩm Tấn là như thế nào.
Cô chớp mắt, chưa kịp mở miệng đã nghe thấy câu tiếp theo của Thẩm Tấn văng vẳng bên tai.
Mang theo ý cười nhẹ, giống như một trò đùa nhưng cũng như một lời hứa.
"Em thay anh hoàn thiện giấc mơ này", Thẩm Tấn chăm chú nhìn cô, như thể anh đang thực hiện một giao dịch rất tốt với cô, giọng điệu có chút dỗ dành, "Tâm nguyện kia của em, anh có thể biến cho giấc mơ của em mỗi ngày đều thành sự thật."
?
Con mẹ nó biến cho giấc mơ của em mỗi ngày đều thành sự thật!!!
Làm thế quái nào Thẩm Tấn có thể nói những lời này một cách bình tĩnh như vậy?
Thu Tùy mím môi, muốn ra vẻ thẹn quá hoá giận, nhưng khoé môi không khống chế được lại hơi nhếch lên.
Cô rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương trong tay Thẩm Tấn, không suy nghĩ mà buột miệng thốt ra: "Tại sao không phải cầu hôn mà là đính hôn?"
Thẩm Tấn vẻ mặt sửng sốt, ý cười dần dần nở ra trên môi.
Lúc này Thu Tuỳ mới nhận ra mình vừa nói gì.
Sau khi thả lỏng cảm xúc, đầu óc cô như mất đi vài dây thần kinh lúc nào cũng căng thẳng, chỉ toàn nói chuyện bằng tâm ý.
Nhìn nhau mấy giây, Thu Tùy thấy Thẩm Tấn nghiêng đầu, thản nhiên nói: "Muốn biết?"
Thu Tuỳ gật đầu: "Ừ."
Dù sao câu hỏi cũng đã ra khỏi miệng, không bằng dứt khoát thừa nhận.
"Đưa tay cho anh", Thẩm Tấn thản nhiên nói, "Anh sẽ cho em biết đáp án."
Thu Tuỳ "Ồ" một tiếng, đưa tay ra mà không suy nghĩ nhiều.
Thẩm Tấn nắm lấy, đeo chiếc nhẫn kim cương trong tay ngay ngắn vào ngón giữa.
Thu Tuỳ nhìn bộ dáng anh đã sớm tính toán xong kế hoạch, khóe miệng nhếch lên, trầm mặc một lát, tuỳ ý để Thẩm Tấn thao túng, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Quá trình này có vẻ hơi nhanh, có phải anh đã bỏ qua bước trả lời câu hỏi của em?"
Thẩm Tấn đeo chiếc nhẫn kim cương vào gốc ngón giữa của cô, sau đó ngước mắt lên, thản nhiên gật đầu: "Ừ, trong tình huống bình thường thì quá trình là như thế này."
Thu Tuỳ thu tay lại, nhìn chiếc nhẫn kim cương trở lại trên tay mình, hỏi: "Vậy hiện tại anh muốn như thế nào?"
"Nghe theo em, chúng ta thực hiện theo quy trình", Thẩm Tấn vẫn duy trì tư thế quỳ một gối, nhưng tâm trạng rõ ràng vui vẻ hơn rất nhiều, giọng điệu có chút vui tươi, "Chỉ là anh không có ý định cho em cơ hội từ chối."
?
Cái này là cái gì?
Ép mua ép bán?
"Về phần cầu hôn", Thẩm Tấn cười chậm rãi nói: "Chiếc nhẫn kim cương này không xứng đáng để cầu hôn, Tuỳ Tuỳ của anh xứng đáng được nhận điều tốt nhất."
Thu Tuỳ choáng váng, khi nhìn vào mắt Thẩm Tấn, cô cảm thấy trong mắt anh tràn ngập ánh nắng rực rỡ và sự chân thành chưa bao giờ thay đổi từ tuổi mười bảy đến hai mươi bảy, chói loá và tỏa sáng đến mức khiến cô có chút chói mắt, muốn khóc.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn sống một cuộc sống thận trọng và hèn mọn.
Dù đã trưởng thành, trở thành một phiên dịch viên tiếng Nga đỉnh cao nhưng cái bóng tự ti vẫn luôn đeo bám cô, cắm rễ quá sâu trong lòng cô.
Thu Tuỳ vẫn luôn cảm thấy, mình là người duy nhất không xứng đáng với người khác.
Cô ấy không xứng được đứng cạnh với khí phách hăng hái đến loá mắt của Thẩm Tấn, không xứng đáng được sống trong ngôi nhà rộng rãi và sáng sủa, không xứng đáng có một gia đình hòa thuận, hạnh phúc.
Lần đầu tiên có người nói với cô rằng cô xứng đáng nhận được điều tốt nhất.
Đây cũng là lần đầu tiên có người nói với cô, những thứ khác không xứng đáng với cô.
"Thẩm Tấn", Thu Tùy khịt mũi, nghiêm túc nói: "Em đã từng nói với anh điều này chưa?"
Cô thong thả nâng mi mắt, chậm rãi nói từng chữ như thể đã được nhai kỹ rồi mới thốt ra một cách chắc chắn: "Con người em rất lười, mười năm tới, em chỉ làm bách khoa toàn thư hướng dẫn cho một người, chỉ yêu cầu một người mở cho em mọi quyền hạn, tủ quần áo cũng chỉ chứa một bộ quần áo nam."
Thẩm Tấn lông mày khẽ động, anh trầm mặc mấy giây, sau đó đột nhiên đứng dậy.
"Anh biết, em không có ý định từ chối anh", anh nắm lấy tay Thu Tùy, trên môi hiện rõ nụ cười, vẻ mặt lạnh lùng dưới ánh nắng dường như dịu dàng hơn không ít, "Lần sau cầu hôn, chúng ta sẽ tiến hành theo quy trình bình thường, để cho em một cơ hội trả lời."
Thu Tuỳ mím môi dưới, điện thoại trên bàn cạnh giường đột nhiên rung lên.
Cô liếc nhìn, là Nhan Thư Việt.
"Chị Thư Việt", từ lúc trả lời điện thoại, Thu Tuỳ đã biết mục đích của Nhan Thư Việt, "Vâng, chúng ta sẽ đến nhà thầy Lâm vào buổi trưa. Được rồi, buổi trưa gặp nhau."
Thẩm Tấn khẽ cau mày, anh đối với cái tên này có chút ấn tượng.
Nhan Thư Việt, một nữ luật sư nổi tiếng ở Thượng Hải, cũng từng là khách hàng cần phiên dịch của Thu Tuỳ. Tuy nhiên, anh không nghĩ tới Thu Tuỳ vẫn giữ liên lạc với Nhan Thư Việt. Nghe có vẻ như Nhan Thư Việt có quan hệ nào đó với Lâm Hoà Dự.
Anh nhướn mày, thản nhiên hỏi: "Ai?"
"Nhan Thư Việt, cháu gái của thầy Lâm, theo họ mẹ, cô ấy cũng có một anh trai, lấy họ của thầy Lâm", Thu Tuỳ tìm từ trong chốc lát, mới mở miệng nói tiếp, "Năm ấy khi em học lại, hơn phân nửa thời gian đều sống ở nhà thầy Lâm và một khoảng thời gian nhỏ ở nhà Trương Gia Ninh."
"Không phải anh đã hứa sẽ cùng em đến mừng sinh nhật lần thứ 80 của thầy Lâm sao?" Thu Tuỳ kéo góc áo của anh, ôn tồn nói: "Vậy anh có muốn nhìn qua nơi em từng ở khi còn là học sinh năm cuối trung học không?"