Chương 60: Câu chuyện về chiếc thuyền cô độc và tảng băng trôi
Trans: Khánh Khánh
Thu Tuỳ vô thức chớp mắt, cô nằm trên giường, có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi và tiếng thở dốc nặng nề của mình.
Từ góc nhìn của Thẩm Tấn, mọi thứ anh nhìn thấy đều khó lòng kiềm chế.
Cô gái mà anh hằng khao khát trong lòng nhiều năm, giờ phút này bị anh đè lên giường, chỉ có anh trong tầm mắt.
Anh và cô ngón tay đan vào nhau, môi và răng quấn quít, quần áo bừa bộn.
Hơi thở ấm nóng bỏng dần lan rộng trong căn phòng yên tĩnh, không ngừng khuếch tán rộng khắp.
Thẩm Tấn rũ mắt xuống, nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của Thu Tuỳ ửng đỏ, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hiện trường rơi vào bế tắc.
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, hơi thở của cô rõ ràng đã rối loạn, gấp gáp lại thêm phần hụt hẫng.
Vì thế nên cô sửng sốt một lúc mới nhận ra Thẩm Tấn nói "một khi đã bán" là có ý gì.
Cô cắn môi dưới, trong đầu chợt nhớ lại giấc mộng đẹp ở Nga.
Như một giấc mơ ngọt ngào trở thành hiện thực, Thu Tuỳ trong giây lát không thể phân biệt được mình đang mơ hay thực.
Cũng có lẽ là bởi vì như thế.
Thu Tuỳ đột nhiên cảm thấy lá gan trong nháy mắt liền lớn hơn không ít.
Những ngón tay từ trước đến nay luôn vững vàng và bình tĩnh của cô lúc này có chút run rẩy nâng lên, bắt lấy cổ áo đang hé mở của Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ kéo cổ áo anh xuống, giống như cách cô kéo cà vạt của anh xuống để cướp nụ hôn của Thẩm Tấn trong ngôi nhà ma, Thẩm Tấn như bất dắc dĩ cũng như dung túng hướng gần về phía cô.
Cho đến khi giữa họ không còn khoảng cách nữa.
Thu Tuỳ hơi ngẩng đầu lên.
Cô nhắm mắt lại và hôn lên môi anh một cách chính xác, như thể được ai đó hướng dẫn.
Một lúc sau, cô rời khỏi môi Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ liếm môi dưới, tìm từ trong chốc lát.
"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ vừa lên tiếng, liền nhớ đến căn phòng nhỏ hẹp trong ngôi nhà ma, giọng nói của cô bây giờ so với lúc đó thậm chí còn nhẹ nhàng hơn, tiếng nức nở run run của cô cũng càng trở nên rõ ràng, "Trước đó, em muốn cùng anh nói rõ ràng, năm đó chúng ta chia tay, em và Cố Trạch..."
Những lời còn lại đều bị Thẩm Tấn chắn trong cổ họng.
Nụ hôn của anh bá đạo lại có tính xâm lược, xen lẫn trong đó một chút giận dỗi.
Thu Tuỳ ngẩng đầu lên, Thẩm Tấn ấn vào gáy cô, bị động tiếp nhận nụ hôn mãnh liệt đến mức cô không thể cưỡng lại.
Cô cảm giác như toàn thân mình đã biến thành một vũng nước, mềm mại đến mức không thể tin được.
Thẩm Tấn như ngọn lửa đang cháy mà dù thế nào đi nữa cô cũng không thể dập tắt được.
Bàn tay của anh dường như có ma lực, đốt lửa khắp nơi.
Thu Tuỳ cảm thấy bất cứ nơi nào anh luớt qua đều không có một ngọn cỏ.
Nụ hôn kéo dài quá lâu.
Thu Tuỳ cơ hồ khó thở.
Tâm trí cô một mảnh hỗn loạn, suy nghĩ gần như dừng lại.
Nhưng dù vậy, cô vẫn cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo đột ngột.
Sau khi cái chạm lạnh kéo dài vài giây, Thu Tuỳ mới muộn màng tỉnh lại.
Chiếc váy cuối cùng trên người cô đã bị rách.
Máy sưởi trong phòng không được bật đủ, gió lạnh của mùa đông tháng Hai ập đến.
Không biết vì lạnh, hay là vì sợ hãi lại chờ mong, làn da của cô không khỏi run rẩy, trong lòng nhiễm từng cơn lạnh lẽo, run rẩy cùng chờ mong.
Thu Tuỳ chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc khó chịu, nhưng lại không thể phản kháng, chỉ mơ hồ nhận ra chính mình tựa hồ không muốn phản kháng.
Cô đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu.
Nụ hôn kết thúc một lúc, Thu Tuỳ cuối cùng cũng hồi phục lại hơi thở.
Cô bối rối mở to mắt, tuỳ ý quét mắt dưới giường.
Trên đất bừa bãi. Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến https://www.wattpad.com/user/MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất.
Chiếc váy rách của cô, chiếc áo sơ mi so với trước đó đầy nhăn nheo của Thẩm Tấn, chiếc quần tây được ủi thẳng đang xếp chồng lên nhau.
Cùng với, một chiếc cà vạt đen bị ném trên bàn cạnh giường ngủ.
Trên thảm có một chiếc hộp nhỏ màu đỏ bên cạnh quần tây, như thể vô tình bị tuột ra khỏi túi quần.
Khoảng cách có chút xa, Thu Tuỳ không nhìn rõ.
Cô hơi nheo mắt, chống cơ thể dậy để nhìn rõ.
"Tuỳ Tuỳ, tập trung."
Giọng nói có chút bất mãn của Thẩm Tấn vang lên.
Thu Tuỳ còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đầu đã bị Thẩm Tấn hơi dùng sức xoay qua.
Lần này, không chỉ có bàn tay thần kỳ của Thẩm Tấn đốt cháy khắp nơi mà còn có đôi môi mềm mại nóng bỏng của anh.
Thu Tùy không khỏi nức nở.
Cô nhắm mắt, đưa tay muốn nắm lấy tay Thẩm Tấn, nhưng chỉ nắm được mái tóc đen của Thẩm Tấn.
Thẩm Tấn vùi đầu vào hõm cổ cô, hôn từng tấc da thịt của cô rất kiên nhẫn và cuồng nhiệt.
Thu Tuỳ không thể nói được cảm xúc của mình.
Có khó chịu, có căng thẳng, có sợ hãi, có chờ đợi.
Nhưng cô dường như không thể cử động được nữa, chỉ có thể ôm lấy những cảm xúc phức tạp này, chịu đựng tất cả những gì Thẩm Tấn đưa cho cô.
Cô nhắm mắt lại, không dám và cũng không có ý định mở mắt.
Thẩm Tấn đột nhiên ngừng hôn cô.
Ánh mắt anh nặng trĩu, từ trên cao nhìn xuống cô, vẻ mặt nghiêm túc đánh giá Thu Tuỳ của lúc này.
Chiếc giường trong phòng ngủ của Thu Tuỳ có màu trắng tinh khiết, thoang thoảng mùi hoa hồng.
Cô nằm đó, mái tóc đen xõa trên chiếc gối mềm mại, gương mặt trắng nõn ửng đỏ nóng bừng.
Hai tay đều bị anh đè ở hai bên gối, mắt nhắm lại, khóe mắt vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt.
Như thể dung túng anh muốn làm gì thì làm.
Một bộ dạng cam tâm tình nguyện, sẵn sàng đối mặt với tất cả những gì anh mang đến.
Thẩm Tấn hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, lại nghiến răng nghiến lợi mở ra lần nữa.
Nhịn không được, thực sự không thể nhịn được nữa.
Không muốn chịu đựng nữa.
Cô giống như một bông hồng nở rộ nằm trên chiếc giường nồng đậm hương hoa hồng.
Kiều diễm tươi đẹp, chỉ dành riêng cho anh.
Thẩm Tấn cúi người xuống.
"Tuỳ Tuỳ", anh ghé vào bên gáy cô, thấp giọng kêu, "Em có hối hận không?"
Thu Tuỳ nhắm mắt lại.
Cô chỉ cảm thấy toàn thân yếu ớt, thậm chí còn không có sức để mở mắt.
Cô cũng không dám mở ra, giờ phút này cô không dám đối mặt với Thẩm Tấn, sợ chính mình sẽ bị hãm sâu trong ánh mắt của Thẩm Tấn.
Nhưng, cô biết.
Cô đã sớm hãm sâu vào trong đó.
"Sẽ không", Thu Tuỳ khịt mũi, không biết có phải vì được Thẩm Tấn kiên nhẫn hôn cô từng chút một, tiếng nức nở của cô lẫn trong tiếng nói khiến người nghe như bủn rủn tay chân.
Cô nhắm mắt lại, dựa vào cảm giác của mình để vòng tay qua cổ Thẩm Tấn.
"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ nói, "Em không hối hận."
Cô vừa nói xong đã nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Thẩm Tấn vang lên.
Rơi vào tai cô khiến cô cảm thấy tâm động ngứa ngáy.
"Tốt nhất em đừng hối hận", Thẩm Tấn ôm cô đứng dậy, lần này anh không còn đủ kiên nhẫn, xé bỏ lớp áo choàng cuối cùng trên người cô, "Hối hận cũng vô ích." Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến https://www.wattpad.com/user/MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất.
Anh cười, thanh âm ôn nhu và trầm thấp, nhưng nếu nghe kỹ sẽ có cảm giác nén nhịn nghiến răng nghiến lợi cùng suy nghĩ điên cuồng được ăn cả ngã về không.
"Tùy Tùy", Thu Tuy nhắm mắt lại nhưng Thẩm Tấn vẫn đưa tay che mắt cô, "Kể từ lúc em chuyển đến, anh sẽ không buông em ra."
Khoảnh khắc tiếp theo, Thu Tuỳ nghe thấy động tĩnh thật nhẹ, ngay sau đó cô cảm thấy một cảm giác quen thuộc bao trùm lấy mắt.
Đó là chiếc cà vạt đen trên bàn cạnh giường ngủ.
"Tùy Tùy", Thẩm Tấn trong giọng nói tràn đầy dục vọng, khàn khàn lại nóng bỏng, "Lần này anh cùng em khôi phục lại hiện trường vụ án mất điện."
Đôi môi của Thu Tuỳ hơi hé ra, nhưng trước khi cô kịp nói, đã bị người kia tìm thấy cơ hội, công thành đoạt đất.
Cô bị bịt mắt nằm trên giường, Thẩm Tấn hôn cô say đắm hơn bao giờ hết.
Mọi suy nghĩ và lý trí của cô đều bị rung chuyển thành từng mảnh.
Thu Tuỳ cảm thấy mình giống như một con thuyền cô đơn trôi trên biển không có phương hướng.
Cô bị biển rộng đẩy về một hướng.
Đồ trang trí trên con thuyền cô độc đều bị biển rộng đoạt lấy, ném về nơi xa.
Những gì còn lại là một chiếc thuyền trơ trọi đang khẩn trương đợi hành quyết.
Những đợt sóng đập mạnh vào cô, khiến cô cảm thấy xúc cảm lạnh lẽo, đồng thời như thể đang bị lửa thiêu đốt.
Nhưng con thuyền đơn độc bất lực, dường như cũng thích thú khi bị sóng đẩy, nó bất lực, không có đủ dũng khí tỏ ra giận dữ hay ý nghĩ phản kháng.
Những cơn sóng nối tiếp nhau ập vào chiếc thuyền đơn độc một cách dữ dội.
Nó bị sóng đánh đến hồn phi phách tán, chưa kịp hồi phục tinh thần thì lại bị một làn sóng khác ập đến.
Con thuyền đơn độc bị sóng đẩy, phần lớn sương mù tan đi, cô cuối cùng cũng nhìn rõ con đường phía trước - đó là một tảng băng trôi cao chót vót.
Đáng lẽ nó phải tránh.
Thật không may, sóng biển không cho phép điều đó.
Con thuyền cô đơn trơ trọi đâm vào tảng băng trôi như thể đang bị ép buộc, lại như là chủ động.
Mang theo dũng khí phá vỡ bức tường phía Nam, anh dũng chìm xuống.
Cũng không biết đã mất bao lâu.
Động tác của Thẩm Tấn khựng lại, cô vô thức liếm môi dưới, ý thức bay đến chín tầng mây thoáng quay về.
Đột nhiên, cô cảm giác ngón tay của mình bị Thẩm Tấn nắm lấy, sau đó, giữa các ngón tay cô dường như có thứ gì đó cọ xát.
"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ nhìn không rõ đó là vật gì, cô muốn thoát khỏi bàn tay bị siết chặt đang chạm vào vật thể kỳ lạ đó, "Cái đó..."
Những câu hỏi còn lại đều bị nuốt chửng.
Như không muốn bị cô chú ý, môi Thẩm Tấn chặn hết mọi câu hỏi của cô.
Những nghi ngờ nhanh chóng bị Thu Tuỳ ném lên chín tầng mây.
Cô chỉ có thể nhẹ nhàng gọi tên anh theo trái tim mình, không còn thừa tâm tư để nghĩ đến điều gì khác.
Thu Tuỳ cảm thấy nước mắt của mình giống như lũ tràn bờ đê, không thể kiềm chế được.
Chiếc cà vạt đen bị cô khóc đến ướt đẫm, cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Thẩm Tấn qua chiếc cà vạt ướt.
Không biết đã mất bao lâu, mọi thứ cuối cùng cũng dừng lại.
Chiếc cà vạt đen trên mắt cô đã sớm xiêu xiêu vẹo vẹo không thành dáng, Thu Tuỳ cảm thấy khó chịu, cũng không còn sức để cởi cà vạt.
"Thẩm Tấn", Thu Tùy nhắm mắt lại, dựa vào gối, ngắn gọn nhắc nhở: "Cà vạt."
Thẩm Tấn khẽ hôn lên môi cô, giúp cô cởi ra.
"Tuỳ Tuỳ", Thẩm Tấn dùng giọng điệu không có chút nghiêm túc, giơ tay vuốt ve môi cô, "Anh đã nói với em rồi, từ giờ trở đi, chỉ có anh mới có thể nghe được giọng nói này."
Thu Tuỳ chỉ cảm thấy buồn ngủ, gật đầu cho có lệ hai cái, cũng không chú ý tới trên tay mình có thêm một đồ vật, càng không có sức lực mở mắt ra xem vật nhỏ trên tay là cái gì.
"Còn nữa", Thẩm Tấn không buồn ngủ chút nào, tinh thần cũng rất tốt, anh cong khoé mắt, thần sắc dịu dàng, nói với giọng điệu không quá đứng đắn, "Từ giờ trở đi, chỉ có thể gọi tên anh bằng giọng nói này, cái tên họ Cố gì đó, đừng nhắc tới nữa, có nghe thấy không?"
Thu Tuỳ căn bản không nghe rõ, chỉ cảm thấy rất ồn ào và buồn ngủ. Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến https://www.wattpad.com/user/MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất.
"Ừ." Cô gật đầu chiếu lệ hai cái, không nói gì, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Đôi mắt của Thẩm Tấn trầm xuống, phảng phất như muốn nói lên nhiều điều, ánh mắt sâu thẳm của anh rơi vào Thu Tuỳ đang buồn ngủ, khóe mắt cô nhuộm đỏ, vẫn còn những giọt nước mắt chưa rơi xuống, xương quai xanh của cô đầy dấu vết do anh lưu lại.
Người con gái mà anh nhớ nhung nhiều năm cuối cùng cũng bình yên lại cam tâm tình nguyện nằm trong vòng tay anh vào lúc này.
Thẩm Tấn khẽ động lông mày, cảm giác như đang nằm mơ, nhưng cảnh tượng hỗn loạn này rõ ràng nhắc nhở anh đây không phải là mơ.
Sau khi nhìn chằm chằm vào Thu Tuỳ một lúc, anh hơi cúi xuống, nhặt một chiếc hộp nhỏ màu đỏ từ dưới đất lên.
Đó là chiếc nhẫn kim cương anh đặc biệt mua khi đi công tác ở Bình Thành.
Cũng là chiếc nhẫn kim cương tinh xảo nhất mà anh có thể tìm thấy trong cửa hàng đó, nhưng ở trong lòng Thẩm Tấn, nó còn lâu mới xứng đáng với Thu Tùy.
Tuy nhiên, đối với anh, trước tiên đem Thu Tuỳ khoá ở bên cạnh mới là ưu tiên hàng đầu.
Trước khi rơi vào giấc ngủ, cô nhận thấy Thẩm Tấn hình như đang nắm lấy tay mình.
"Tuỳ Tuỳ", cô nghe thấy lời cuối cùng của Thẩm Tấn thì thầm, "Việc vợ chồng nên làm đều đã làm xong, em phải chịu trách nhiệm."
Thu Tuỳ vô thức chớp mắt, cô nằm trên giường, có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi và tiếng thở dốc nặng nề của mình.
Từ góc nhìn của Thẩm Tấn, mọi thứ anh nhìn thấy đều khó lòng kiềm chế.
Cô gái mà anh hằng khao khát trong lòng nhiều năm, giờ phút này bị anh đè lên giường, chỉ có anh trong tầm mắt.
Anh và cô ngón tay đan vào nhau, môi và răng quấn quít, quần áo bừa bộn.
Hơi thở ấm nóng bỏng dần lan rộng trong căn phòng yên tĩnh, không ngừng khuếch tán rộng khắp.
Thẩm Tấn rũ mắt xuống, nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của Thu Tuỳ ửng đỏ, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hiện trường rơi vào bế tắc.
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, hơi thở của cô rõ ràng đã rối loạn, gấp gáp lại thêm phần hụt hẫng.
Vì thế nên cô sửng sốt một lúc mới nhận ra Thẩm Tấn nói "một khi đã bán" là có ý gì.
Cô cắn môi dưới, trong đầu chợt nhớ lại giấc mộng đẹp ở Nga.
Như một giấc mơ ngọt ngào trở thành hiện thực, Thu Tuỳ trong giây lát không thể phân biệt được mình đang mơ hay thực.
Cũng có lẽ là bởi vì như thế.
Thu Tuỳ đột nhiên cảm thấy lá gan trong nháy mắt liền lớn hơn không ít.
Những ngón tay từ trước đến nay luôn vững vàng và bình tĩnh của cô lúc này có chút run rẩy nâng lên, bắt lấy cổ áo đang hé mở của Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ kéo cổ áo anh xuống, giống như cách cô kéo cà vạt của anh xuống để cướp nụ hôn của Thẩm Tấn trong ngôi nhà ma, Thẩm Tấn như bất dắc dĩ cũng như dung túng hướng gần về phía cô.
Cho đến khi giữa họ không còn khoảng cách nữa.
Thu Tuỳ hơi ngẩng đầu lên.
Cô nhắm mắt lại và hôn lên môi anh một cách chính xác, như thể được ai đó hướng dẫn.
Một lúc sau, cô rời khỏi môi Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ liếm môi dưới, tìm từ trong chốc lát.
"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ vừa lên tiếng, liền nhớ đến căn phòng nhỏ hẹp trong ngôi nhà ma, giọng nói của cô bây giờ so với lúc đó thậm chí còn nhẹ nhàng hơn, tiếng nức nở run run của cô cũng càng trở nên rõ ràng, "Trước đó, em muốn cùng anh nói rõ ràng, năm đó chúng ta chia tay, em và Cố Trạch..."
Những lời còn lại đều bị Thẩm Tấn chắn trong cổ họng.
Nụ hôn của anh bá đạo lại có tính xâm lược, xen lẫn trong đó một chút giận dỗi.
Thu Tuỳ ngẩng đầu lên, Thẩm Tấn ấn vào gáy cô, bị động tiếp nhận nụ hôn mãnh liệt đến mức cô không thể cưỡng lại.
Cô cảm giác như toàn thân mình đã biến thành một vũng nước, mềm mại đến mức không thể tin được.
Thẩm Tấn như ngọn lửa đang cháy mà dù thế nào đi nữa cô cũng không thể dập tắt được.
Bàn tay của anh dường như có ma lực, đốt lửa khắp nơi.
Thu Tuỳ cảm thấy bất cứ nơi nào anh luớt qua đều không có một ngọn cỏ.
Nụ hôn kéo dài quá lâu.
Thu Tuỳ cơ hồ khó thở.
Tâm trí cô một mảnh hỗn loạn, suy nghĩ gần như dừng lại.
Nhưng dù vậy, cô vẫn cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo đột ngột.
Sau khi cái chạm lạnh kéo dài vài giây, Thu Tuỳ mới muộn màng tỉnh lại.
Chiếc váy cuối cùng trên người cô đã bị rách.
Máy sưởi trong phòng không được bật đủ, gió lạnh của mùa đông tháng Hai ập đến.
Không biết vì lạnh, hay là vì sợ hãi lại chờ mong, làn da của cô không khỏi run rẩy, trong lòng nhiễm từng cơn lạnh lẽo, run rẩy cùng chờ mong.
Thu Tuỳ chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc khó chịu, nhưng lại không thể phản kháng, chỉ mơ hồ nhận ra chính mình tựa hồ không muốn phản kháng.
Cô đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu.
Nụ hôn kết thúc một lúc, Thu Tuỳ cuối cùng cũng hồi phục lại hơi thở.
Cô bối rối mở to mắt, tuỳ ý quét mắt dưới giường.
Trên đất bừa bãi. Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến https://www.wattpad.com/user/MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất.
Chiếc váy rách của cô, chiếc áo sơ mi so với trước đó đầy nhăn nheo của Thẩm Tấn, chiếc quần tây được ủi thẳng đang xếp chồng lên nhau.
Cùng với, một chiếc cà vạt đen bị ném trên bàn cạnh giường ngủ.
Trên thảm có một chiếc hộp nhỏ màu đỏ bên cạnh quần tây, như thể vô tình bị tuột ra khỏi túi quần.
Khoảng cách có chút xa, Thu Tuỳ không nhìn rõ.
Cô hơi nheo mắt, chống cơ thể dậy để nhìn rõ.
"Tuỳ Tuỳ, tập trung."
Giọng nói có chút bất mãn của Thẩm Tấn vang lên.
Thu Tuỳ còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đầu đã bị Thẩm Tấn hơi dùng sức xoay qua.
Lần này, không chỉ có bàn tay thần kỳ của Thẩm Tấn đốt cháy khắp nơi mà còn có đôi môi mềm mại nóng bỏng của anh.
Thu Tùy không khỏi nức nở.
Cô nhắm mắt, đưa tay muốn nắm lấy tay Thẩm Tấn, nhưng chỉ nắm được mái tóc đen của Thẩm Tấn.
Thẩm Tấn vùi đầu vào hõm cổ cô, hôn từng tấc da thịt của cô rất kiên nhẫn và cuồng nhiệt.
Thu Tuỳ không thể nói được cảm xúc của mình.
Có khó chịu, có căng thẳng, có sợ hãi, có chờ đợi.
Nhưng cô dường như không thể cử động được nữa, chỉ có thể ôm lấy những cảm xúc phức tạp này, chịu đựng tất cả những gì Thẩm Tấn đưa cho cô.
Cô nhắm mắt lại, không dám và cũng không có ý định mở mắt.
Thẩm Tấn đột nhiên ngừng hôn cô.
Ánh mắt anh nặng trĩu, từ trên cao nhìn xuống cô, vẻ mặt nghiêm túc đánh giá Thu Tuỳ của lúc này.
Chiếc giường trong phòng ngủ của Thu Tuỳ có màu trắng tinh khiết, thoang thoảng mùi hoa hồng.
Cô nằm đó, mái tóc đen xõa trên chiếc gối mềm mại, gương mặt trắng nõn ửng đỏ nóng bừng.
Hai tay đều bị anh đè ở hai bên gối, mắt nhắm lại, khóe mắt vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt.
Như thể dung túng anh muốn làm gì thì làm.
Một bộ dạng cam tâm tình nguyện, sẵn sàng đối mặt với tất cả những gì anh mang đến.
Thẩm Tấn hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, lại nghiến răng nghiến lợi mở ra lần nữa.
Nhịn không được, thực sự không thể nhịn được nữa.
Không muốn chịu đựng nữa.
Cô giống như một bông hồng nở rộ nằm trên chiếc giường nồng đậm hương hoa hồng.
Kiều diễm tươi đẹp, chỉ dành riêng cho anh.
Thẩm Tấn cúi người xuống.
"Tuỳ Tuỳ", anh ghé vào bên gáy cô, thấp giọng kêu, "Em có hối hận không?"
Thu Tuỳ nhắm mắt lại.
Cô chỉ cảm thấy toàn thân yếu ớt, thậm chí còn không có sức để mở mắt.
Cô cũng không dám mở ra, giờ phút này cô không dám đối mặt với Thẩm Tấn, sợ chính mình sẽ bị hãm sâu trong ánh mắt của Thẩm Tấn.
Nhưng, cô biết.
Cô đã sớm hãm sâu vào trong đó.
"Sẽ không", Thu Tuỳ khịt mũi, không biết có phải vì được Thẩm Tấn kiên nhẫn hôn cô từng chút một, tiếng nức nở của cô lẫn trong tiếng nói khiến người nghe như bủn rủn tay chân.
Cô nhắm mắt lại, dựa vào cảm giác của mình để vòng tay qua cổ Thẩm Tấn.
"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ nói, "Em không hối hận."
Cô vừa nói xong đã nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Thẩm Tấn vang lên.
Rơi vào tai cô khiến cô cảm thấy tâm động ngứa ngáy.
"Tốt nhất em đừng hối hận", Thẩm Tấn ôm cô đứng dậy, lần này anh không còn đủ kiên nhẫn, xé bỏ lớp áo choàng cuối cùng trên người cô, "Hối hận cũng vô ích." Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến https://www.wattpad.com/user/MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất.
Anh cười, thanh âm ôn nhu và trầm thấp, nhưng nếu nghe kỹ sẽ có cảm giác nén nhịn nghiến răng nghiến lợi cùng suy nghĩ điên cuồng được ăn cả ngã về không.
"Tùy Tùy", Thu Tuy nhắm mắt lại nhưng Thẩm Tấn vẫn đưa tay che mắt cô, "Kể từ lúc em chuyển đến, anh sẽ không buông em ra."
Khoảnh khắc tiếp theo, Thu Tuỳ nghe thấy động tĩnh thật nhẹ, ngay sau đó cô cảm thấy một cảm giác quen thuộc bao trùm lấy mắt.
Đó là chiếc cà vạt đen trên bàn cạnh giường ngủ.
"Tùy Tùy", Thẩm Tấn trong giọng nói tràn đầy dục vọng, khàn khàn lại nóng bỏng, "Lần này anh cùng em khôi phục lại hiện trường vụ án mất điện."
Đôi môi của Thu Tuỳ hơi hé ra, nhưng trước khi cô kịp nói, đã bị người kia tìm thấy cơ hội, công thành đoạt đất.
Cô bị bịt mắt nằm trên giường, Thẩm Tấn hôn cô say đắm hơn bao giờ hết.
Mọi suy nghĩ và lý trí của cô đều bị rung chuyển thành từng mảnh.
Thu Tuỳ cảm thấy mình giống như một con thuyền cô đơn trôi trên biển không có phương hướng.
Cô bị biển rộng đẩy về một hướng.
Đồ trang trí trên con thuyền cô độc đều bị biển rộng đoạt lấy, ném về nơi xa.
Những gì còn lại là một chiếc thuyền trơ trọi đang khẩn trương đợi hành quyết.
Những đợt sóng đập mạnh vào cô, khiến cô cảm thấy xúc cảm lạnh lẽo, đồng thời như thể đang bị lửa thiêu đốt.
Nhưng con thuyền đơn độc bất lực, dường như cũng thích thú khi bị sóng đẩy, nó bất lực, không có đủ dũng khí tỏ ra giận dữ hay ý nghĩ phản kháng.
Những cơn sóng nối tiếp nhau ập vào chiếc thuyền đơn độc một cách dữ dội.
Nó bị sóng đánh đến hồn phi phách tán, chưa kịp hồi phục tinh thần thì lại bị một làn sóng khác ập đến.
Con thuyền đơn độc bị sóng đẩy, phần lớn sương mù tan đi, cô cuối cùng cũng nhìn rõ con đường phía trước - đó là một tảng băng trôi cao chót vót.
Đáng lẽ nó phải tránh.
Thật không may, sóng biển không cho phép điều đó.
Con thuyền cô đơn trơ trọi đâm vào tảng băng trôi như thể đang bị ép buộc, lại như là chủ động.
Mang theo dũng khí phá vỡ bức tường phía Nam, anh dũng chìm xuống.
Cũng không biết đã mất bao lâu.
Động tác của Thẩm Tấn khựng lại, cô vô thức liếm môi dưới, ý thức bay đến chín tầng mây thoáng quay về.
Đột nhiên, cô cảm giác ngón tay của mình bị Thẩm Tấn nắm lấy, sau đó, giữa các ngón tay cô dường như có thứ gì đó cọ xát.
"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ nhìn không rõ đó là vật gì, cô muốn thoát khỏi bàn tay bị siết chặt đang chạm vào vật thể kỳ lạ đó, "Cái đó..."
Những câu hỏi còn lại đều bị nuốt chửng.
Như không muốn bị cô chú ý, môi Thẩm Tấn chặn hết mọi câu hỏi của cô.
Những nghi ngờ nhanh chóng bị Thu Tuỳ ném lên chín tầng mây.
Cô chỉ có thể nhẹ nhàng gọi tên anh theo trái tim mình, không còn thừa tâm tư để nghĩ đến điều gì khác.
Thu Tuỳ cảm thấy nước mắt của mình giống như lũ tràn bờ đê, không thể kiềm chế được.
Chiếc cà vạt đen bị cô khóc đến ướt đẫm, cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Thẩm Tấn qua chiếc cà vạt ướt.
Không biết đã mất bao lâu, mọi thứ cuối cùng cũng dừng lại.
Chiếc cà vạt đen trên mắt cô đã sớm xiêu xiêu vẹo vẹo không thành dáng, Thu Tuỳ cảm thấy khó chịu, cũng không còn sức để cởi cà vạt.
"Thẩm Tấn", Thu Tùy nhắm mắt lại, dựa vào gối, ngắn gọn nhắc nhở: "Cà vạt."
Thẩm Tấn khẽ hôn lên môi cô, giúp cô cởi ra.
"Tuỳ Tuỳ", Thẩm Tấn dùng giọng điệu không có chút nghiêm túc, giơ tay vuốt ve môi cô, "Anh đã nói với em rồi, từ giờ trở đi, chỉ có anh mới có thể nghe được giọng nói này."
Thu Tuỳ chỉ cảm thấy buồn ngủ, gật đầu cho có lệ hai cái, cũng không chú ý tới trên tay mình có thêm một đồ vật, càng không có sức lực mở mắt ra xem vật nhỏ trên tay là cái gì.
"Còn nữa", Thẩm Tấn không buồn ngủ chút nào, tinh thần cũng rất tốt, anh cong khoé mắt, thần sắc dịu dàng, nói với giọng điệu không quá đứng đắn, "Từ giờ trở đi, chỉ có thể gọi tên anh bằng giọng nói này, cái tên họ Cố gì đó, đừng nhắc tới nữa, có nghe thấy không?"
Thu Tuỳ căn bản không nghe rõ, chỉ cảm thấy rất ồn ào và buồn ngủ. Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến https://www.wattpad.com/user/MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất.
"Ừ." Cô gật đầu chiếu lệ hai cái, không nói gì, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Đôi mắt của Thẩm Tấn trầm xuống, phảng phất như muốn nói lên nhiều điều, ánh mắt sâu thẳm của anh rơi vào Thu Tuỳ đang buồn ngủ, khóe mắt cô nhuộm đỏ, vẫn còn những giọt nước mắt chưa rơi xuống, xương quai xanh của cô đầy dấu vết do anh lưu lại.
Người con gái mà anh nhớ nhung nhiều năm cuối cùng cũng bình yên lại cam tâm tình nguyện nằm trong vòng tay anh vào lúc này.
Thẩm Tấn khẽ động lông mày, cảm giác như đang nằm mơ, nhưng cảnh tượng hỗn loạn này rõ ràng nhắc nhở anh đây không phải là mơ.
Sau khi nhìn chằm chằm vào Thu Tuỳ một lúc, anh hơi cúi xuống, nhặt một chiếc hộp nhỏ màu đỏ từ dưới đất lên.
Đó là chiếc nhẫn kim cương anh đặc biệt mua khi đi công tác ở Bình Thành.
Cũng là chiếc nhẫn kim cương tinh xảo nhất mà anh có thể tìm thấy trong cửa hàng đó, nhưng ở trong lòng Thẩm Tấn, nó còn lâu mới xứng đáng với Thu Tùy.
Tuy nhiên, đối với anh, trước tiên đem Thu Tuỳ khoá ở bên cạnh mới là ưu tiên hàng đầu.
Trước khi rơi vào giấc ngủ, cô nhận thấy Thẩm Tấn hình như đang nắm lấy tay mình.
"Tuỳ Tuỳ", cô nghe thấy lời cuối cùng của Thẩm Tấn thì thầm, "Việc vợ chồng nên làm đều đã làm xong, em phải chịu trách nhiệm."