Chương : 9
Trên sân khấu lúc này là một nữ ca sĩ gợi cảm đang kích động không khí, làm cho sàn nhảy trở nên nóng hơn bao giờ hết. Tất cả mọi người dưới khán đài, cả trai lẫn gái đều cùng nhau hát vang "Đừng rắc muối lên vết thương ngày hôm qua, chạm vào liền đau, tưởng tượng liền bi."*
Ca khúc này trước kia Thẩm Quân thật sự rất thích. Mọi người ở sàn nhảy cùng nhau dơ tay lên, hòa theo ca khúc. Giọng hát mãnh liệt của ca sĩ chạm vào trái tim của từng người có mặt ở đây. Tất cả đều trở nên điên cuồng.
Tiêu Cao Ý tiếng vào bên giữa sàn nhảy, nhìn thấy Thẩm Quân vừa hát vừa nhảy, rất tự do tự tại, nhìn cô gái này ngày hôm nay với cô bạn cùng bàn, rõ ràng cùng một người, tại sao lại không giống. Vẫn là vẻ đẹp ấy, nhưng thành thục hơn, mang theo nét phong trần, rất có mị lực cùng hấp dẫn.
Sau đó, Tiêu Cao Ý đến sau lưng Thẩm Quân, dùng giọng điệu lưu manh càn rỡ nói một câu: "Em gái xinh đẹp có muốn cùng anh trai vui một chút không?"
Cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt sau lưng, Thẩm Quân nhíu mày quay đầu nhìn lại, không nghĩ tới thế nhưng lại là Tiêu Cao Ý.
Lập tức lộ ra nụ cười kinh hỉ: "Cao Ý ca ca.... anh cũng đến đây chơi hả."
"Sinh nhật người quen." Tiêu Cao Ý nghiêng đầu, chỉ về phía Khương Ngọc Thần.
Minh Dịch Vi lúc này phát hiện Tiêu Cao Ý đang nói chuyện với Thẩm Quân, vỗ vô bả vai Đào Ỷ Chi cùng với Phan Ánh Lộ: "Xem kìa, có chuyện vui."
Đào Ỷ Chi nhìn thấy cảnh tượng này, còn nghĩ có người muốn tiếp cận Thẩm Quân, trực tiếp chạy đến kéo Thẩm Quân ra, trên dưới đánh giá thanh niên đối diện, sau đó kinh ngạc trừng lớn đôi mắt: "Này, không phải đại học bá sao?"
Nể mặt Thẩm Quân với Đào Ỷ Chi là bạn bè, Tiêu Cao Ý nhẹ nhàng cười, vẫn trầm mặc không nói chuyện. Còn đối với cái biệt danh Cao Lãnh nam thần, Cao Lãnh học bá cái gì đó hắn thật sự không thích, tùy thời điểm cảm thấy cái tên này giống như châm biếm.
"Anh ấy là người quen, không có ác ý đâu." Thẩm Quân bất đắc dĩ nói, liếc mắt nhìn Đào Ỷ Chi, ý bảo cô đừng nói những lời không nên nói.
Nửa tiếng trước, các cô nói về Tiêu Cao Ý, lấy hắn ra làm bia đỡ đạn, khiến cho Tô Vũ Hàm đối với hắn điên cuồng hận ý. Người xưa có câu độc nhất là lòng dạ đàn bà. Vì yêu mà sinh hận, mới là đáng sợ nhất.
"A... em không có ý gì đâu. Hai người là bạn cùng bàn mà, chắc chắn rất thân nhau. Quân tỷ ở đây giao cho anh nha, phải đối xử tốt với chị ấy đấy." Đào Ỷ Chi bỗng nhiên nói, làm cho Thẩm Quân đờ đẫn cả người.
Không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò. Thẩm Quân thật sự muốn tìm cái cống chui vào. Đào Ỷ Chi nói một câu làm cho cô không thể phản bát được. Bởi vì cô thật sự vì Tiêu Cao Ý mới quay về lớp học. Bây giờ đi phản bát chẳng khác nào lấy đá đập vào chân mình.
Ở bên cạnh Đào Ỷ Chi là Minh Dịch Vi, chỉ có thể lẳng lặng che mặt lại. Cái con nhỏ ngốc này. Đào Ý Chỉ vẫn vô tư không hay biết gì. Lúc này Minh Dịch Vi chịu hết nổi kẹp cổ Đào Ỷ Chi, cười giảng hòa: "Hai người cứ thoải mái đi, bọn em đi uống chút đồ." Dứt lời, cùng với Phan Ánh Lộ mỗi người một bên kéo Đào Ỷ Chi đi.
"Các cậu buông mình ra, mình còn chưa nói xong mà.... $%^&*#@#%$^%&%*...." Minh Dịch Vi lấy một tay che miệng, một tay kẹp đầu Đào Ỷ Chi lại, kéo đi.
"Bạn của em thú vị thật đấy." Tiêu Cao Ý cười đến vui vẻ, khóe mắt đều mang theo vui vẻ không giấu được.
Nhìn thấy nụ cười này, Thẩm Quân bất giác đỏ mặt, nếu không tại ánh đèn ở đây không rõ, Tiêu Cao Ý nhất định sẽ nhìn thấy cảnh tượng này.
"Anh lúc nãy vừa nói cái gì, em nghe không rõ." Thẩm Quân khéo léo thay đổi đề tài.
Nói xong, tới phiên Tiêu Cao Ý cứng đờ, hiện tại hắn cũng không hiểu tại sao bản thân lại đi nói những lời đó: "Anh..."
Miệng còn chưa nói tiếp, môi đã bị lấp kín. Tiêu Cao Ý lúc đầu không phản ứng kịp, nhìn thấy trước mắt là thiếu nữ đang khẩn trương nhắm mắt, hàng mi vẫn đang run rẩy. Trong lòng vừa động, liền thay đổi từ bị động thành tấn công. Liếm láp cánh môi mềm, cạy ra hàm răng, bắt đầu thành công chiếm đoạt, như muốn hút hết hương thêm mềm mại trong miệng. Dường như càng muốn đem Thẩm Quân ăn sạch đến tận xương tủy.
Cách đó không xa, cả nhóm người Khương Ngọc Thần nhìn chằm chằm cảnh tượng này đến mất hồn.
Lộ Chính Thanh không kìm được thô bạo nói: "Đờ mờ, nhìn không ra thằng nhóc này lại hăng hái như thế."
Khương Ngọc Thần thì trầm mặc, hắn biết rõ Tiêu Cao Ý sẽ không làm mấy trò này, nhưng hiện tại thì sao? Lý do là gì hắn thật sự không nghĩ được.
Lâm Thiệu Minh thì lại thấy nữ nhân đang cùng Tiêu Cao Ý hôn môi, trông rất quen mắt.
Ở trong phòng vệ sinh, Tô Vũ Hàm khóc đến sưng cả mắt. Sau khi rời khỏi liền nhìn thấy cảnh tượng này. Tiêu Cao Ý, Thẩm Quân, đôi cẩu nam nữ. Tôi nhất định không để các người sống yên ổn.
Đang suy nghĩ thì vai phải trầm xuống, nghiêng đầu nhìn lại thì thấy một công tử người đầy mùi rượu: "Có gì thì nói, đừng lôi lôi kéo kéo."
Lộ Chính Thanh nhìn mỹ nhân trên mặt đều là bi thương nhưng lại tỏ vẻ lạnh nhạt, hắn cười:"Tiểu mỹ nhân, nếu em đi theo tôi, sau này cơm áo không cần lo."
"Anh cho anh tôi là cái gì? Đem mấy câu nói lừa gạt con nít ra nói với tôi? Sao không đi soi gương xem lại bản thân mình đi."
Lộ Chính Thanh tuy không phải đẹp trai hàng một, nhưng cũng thuộc top ba đi. Hôm nay lại gặp phải tiểu ớt cay, cảm thấy thật sự thú vị.
"Không tin, vậy nhìn đi." Lộ Chính Thanh móc trong túi ra một chiếc thẻ bạch kim không giới hạn. Tô Vũ Hàm nhìn thấy cảnh này, đương nhiên biết trước mặt là một núi vàng. Trong lòng tuy đã đổi chủ ý muốn leo lên người cây đại thụ trước mặt. Nhưng vẫn làm bộ lạnh lùng. Xoay người bỏ đi.
Như suy tư điều gì đó, Lộ Chính Thanh nhìn chằm chằm bóng dáng Tô Vũ Hàm: "Chờ đi, mấy ngày nữa cũng phải quỳ gối dưới thân tôi."
Tiêu Cao Ý vui vẻ nắm tay Thẩm Quân lại, nhưng không nhìn thấy Lộ Chính Thanh, lên tiếng hỏi: "Chính Thanh đâu?"
Khương Ngọc Thần lắc đầu: "Đuổi theo một cô gái rồi, chính là loại bạch liên* hoa trong truyền thuyết."
-------
CHÚ THÍCH
"Đừng rắc muối lên vết thương ngày hôm qua, chạm vào liền đau, tưởng tượng liền bi." Lời bài hát trong ca khúc "Đừng rắc muối lên vết thương ngày hôm qua." - Ca sĩ: Trương Huệ Muội
Bạch liên hoa: Hoa sen trắng, nghĩa bóng dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội.
Ca khúc này trước kia Thẩm Quân thật sự rất thích. Mọi người ở sàn nhảy cùng nhau dơ tay lên, hòa theo ca khúc. Giọng hát mãnh liệt của ca sĩ chạm vào trái tim của từng người có mặt ở đây. Tất cả đều trở nên điên cuồng.
Tiêu Cao Ý tiếng vào bên giữa sàn nhảy, nhìn thấy Thẩm Quân vừa hát vừa nhảy, rất tự do tự tại, nhìn cô gái này ngày hôm nay với cô bạn cùng bàn, rõ ràng cùng một người, tại sao lại không giống. Vẫn là vẻ đẹp ấy, nhưng thành thục hơn, mang theo nét phong trần, rất có mị lực cùng hấp dẫn.
Sau đó, Tiêu Cao Ý đến sau lưng Thẩm Quân, dùng giọng điệu lưu manh càn rỡ nói một câu: "Em gái xinh đẹp có muốn cùng anh trai vui một chút không?"
Cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt sau lưng, Thẩm Quân nhíu mày quay đầu nhìn lại, không nghĩ tới thế nhưng lại là Tiêu Cao Ý.
Lập tức lộ ra nụ cười kinh hỉ: "Cao Ý ca ca.... anh cũng đến đây chơi hả."
"Sinh nhật người quen." Tiêu Cao Ý nghiêng đầu, chỉ về phía Khương Ngọc Thần.
Minh Dịch Vi lúc này phát hiện Tiêu Cao Ý đang nói chuyện với Thẩm Quân, vỗ vô bả vai Đào Ỷ Chi cùng với Phan Ánh Lộ: "Xem kìa, có chuyện vui."
Đào Ỷ Chi nhìn thấy cảnh tượng này, còn nghĩ có người muốn tiếp cận Thẩm Quân, trực tiếp chạy đến kéo Thẩm Quân ra, trên dưới đánh giá thanh niên đối diện, sau đó kinh ngạc trừng lớn đôi mắt: "Này, không phải đại học bá sao?"
Nể mặt Thẩm Quân với Đào Ỷ Chi là bạn bè, Tiêu Cao Ý nhẹ nhàng cười, vẫn trầm mặc không nói chuyện. Còn đối với cái biệt danh Cao Lãnh nam thần, Cao Lãnh học bá cái gì đó hắn thật sự không thích, tùy thời điểm cảm thấy cái tên này giống như châm biếm.
"Anh ấy là người quen, không có ác ý đâu." Thẩm Quân bất đắc dĩ nói, liếc mắt nhìn Đào Ỷ Chi, ý bảo cô đừng nói những lời không nên nói.
Nửa tiếng trước, các cô nói về Tiêu Cao Ý, lấy hắn ra làm bia đỡ đạn, khiến cho Tô Vũ Hàm đối với hắn điên cuồng hận ý. Người xưa có câu độc nhất là lòng dạ đàn bà. Vì yêu mà sinh hận, mới là đáng sợ nhất.
"A... em không có ý gì đâu. Hai người là bạn cùng bàn mà, chắc chắn rất thân nhau. Quân tỷ ở đây giao cho anh nha, phải đối xử tốt với chị ấy đấy." Đào Ỷ Chi bỗng nhiên nói, làm cho Thẩm Quân đờ đẫn cả người.
Không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò. Thẩm Quân thật sự muốn tìm cái cống chui vào. Đào Ỷ Chi nói một câu làm cho cô không thể phản bát được. Bởi vì cô thật sự vì Tiêu Cao Ý mới quay về lớp học. Bây giờ đi phản bát chẳng khác nào lấy đá đập vào chân mình.
Ở bên cạnh Đào Ỷ Chi là Minh Dịch Vi, chỉ có thể lẳng lặng che mặt lại. Cái con nhỏ ngốc này. Đào Ý Chỉ vẫn vô tư không hay biết gì. Lúc này Minh Dịch Vi chịu hết nổi kẹp cổ Đào Ỷ Chi, cười giảng hòa: "Hai người cứ thoải mái đi, bọn em đi uống chút đồ." Dứt lời, cùng với Phan Ánh Lộ mỗi người một bên kéo Đào Ỷ Chi đi.
"Các cậu buông mình ra, mình còn chưa nói xong mà.... $%^&*#@#%$^%&%*...." Minh Dịch Vi lấy một tay che miệng, một tay kẹp đầu Đào Ỷ Chi lại, kéo đi.
"Bạn của em thú vị thật đấy." Tiêu Cao Ý cười đến vui vẻ, khóe mắt đều mang theo vui vẻ không giấu được.
Nhìn thấy nụ cười này, Thẩm Quân bất giác đỏ mặt, nếu không tại ánh đèn ở đây không rõ, Tiêu Cao Ý nhất định sẽ nhìn thấy cảnh tượng này.
"Anh lúc nãy vừa nói cái gì, em nghe không rõ." Thẩm Quân khéo léo thay đổi đề tài.
Nói xong, tới phiên Tiêu Cao Ý cứng đờ, hiện tại hắn cũng không hiểu tại sao bản thân lại đi nói những lời đó: "Anh..."
Miệng còn chưa nói tiếp, môi đã bị lấp kín. Tiêu Cao Ý lúc đầu không phản ứng kịp, nhìn thấy trước mắt là thiếu nữ đang khẩn trương nhắm mắt, hàng mi vẫn đang run rẩy. Trong lòng vừa động, liền thay đổi từ bị động thành tấn công. Liếm láp cánh môi mềm, cạy ra hàm răng, bắt đầu thành công chiếm đoạt, như muốn hút hết hương thêm mềm mại trong miệng. Dường như càng muốn đem Thẩm Quân ăn sạch đến tận xương tủy.
Cách đó không xa, cả nhóm người Khương Ngọc Thần nhìn chằm chằm cảnh tượng này đến mất hồn.
Lộ Chính Thanh không kìm được thô bạo nói: "Đờ mờ, nhìn không ra thằng nhóc này lại hăng hái như thế."
Khương Ngọc Thần thì trầm mặc, hắn biết rõ Tiêu Cao Ý sẽ không làm mấy trò này, nhưng hiện tại thì sao? Lý do là gì hắn thật sự không nghĩ được.
Lâm Thiệu Minh thì lại thấy nữ nhân đang cùng Tiêu Cao Ý hôn môi, trông rất quen mắt.
Ở trong phòng vệ sinh, Tô Vũ Hàm khóc đến sưng cả mắt. Sau khi rời khỏi liền nhìn thấy cảnh tượng này. Tiêu Cao Ý, Thẩm Quân, đôi cẩu nam nữ. Tôi nhất định không để các người sống yên ổn.
Đang suy nghĩ thì vai phải trầm xuống, nghiêng đầu nhìn lại thì thấy một công tử người đầy mùi rượu: "Có gì thì nói, đừng lôi lôi kéo kéo."
Lộ Chính Thanh nhìn mỹ nhân trên mặt đều là bi thương nhưng lại tỏ vẻ lạnh nhạt, hắn cười:"Tiểu mỹ nhân, nếu em đi theo tôi, sau này cơm áo không cần lo."
"Anh cho anh tôi là cái gì? Đem mấy câu nói lừa gạt con nít ra nói với tôi? Sao không đi soi gương xem lại bản thân mình đi."
Lộ Chính Thanh tuy không phải đẹp trai hàng một, nhưng cũng thuộc top ba đi. Hôm nay lại gặp phải tiểu ớt cay, cảm thấy thật sự thú vị.
"Không tin, vậy nhìn đi." Lộ Chính Thanh móc trong túi ra một chiếc thẻ bạch kim không giới hạn. Tô Vũ Hàm nhìn thấy cảnh này, đương nhiên biết trước mặt là một núi vàng. Trong lòng tuy đã đổi chủ ý muốn leo lên người cây đại thụ trước mặt. Nhưng vẫn làm bộ lạnh lùng. Xoay người bỏ đi.
Như suy tư điều gì đó, Lộ Chính Thanh nhìn chằm chằm bóng dáng Tô Vũ Hàm: "Chờ đi, mấy ngày nữa cũng phải quỳ gối dưới thân tôi."
Tiêu Cao Ý vui vẻ nắm tay Thẩm Quân lại, nhưng không nhìn thấy Lộ Chính Thanh, lên tiếng hỏi: "Chính Thanh đâu?"
Khương Ngọc Thần lắc đầu: "Đuổi theo một cô gái rồi, chính là loại bạch liên* hoa trong truyền thuyết."
-------
CHÚ THÍCH
"Đừng rắc muối lên vết thương ngày hôm qua, chạm vào liền đau, tưởng tượng liền bi." Lời bài hát trong ca khúc "Đừng rắc muối lên vết thương ngày hôm qua." - Ca sĩ: Trương Huệ Muội
Bạch liên hoa: Hoa sen trắng, nghĩa bóng dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội.