Chương : 37
Cố hết sức sờ soạng tìm di động, Thẩm Quân gọi điện cho Phùng tỷ, giống như ngày hôm đó ở khách sạn, kêu chị ấy giúp cô mang tới biệt thự bộ đồ mới. Trong phòng, mùi vị hoan ái kích tình còn chưa vơi, phàm là người đã trải tất nhiên hiểu được vừa xảy ra chuyện gì.
Phùng Dĩ Nhạn mang tới một chiếc áo sơ mi màu đen và chân váy. Cổ áo sơ mi cao có thể giúp Thẩm Quân che đi những vết ái muội trên cổ. Phùng Dĩ Nhạn cái gì cũng chưa hỏi, chỉ tập trung giúp Thẩm Quân thu dọn xung quanh.
"Phùng tỷ...Chị không hỏi em gì sao?"
Thẩm Quân đứng ở bên cửa sổ, nhìn Nguyên Trách lái xe rời đi, có chút phiền muộn.
"Chị tôn trọng em. Bất kể em lựa chọn như thế nào, chỉ đừng....đừng làm tổn thương mình."
Phùng Dĩ Nhạn thu xếp xong, gọi điện cho Bành Bành lên đem đồ trang điểm về. Thẩm Quân nhìn Phùng tỷ bộ dạng phiền muội nhưng không nói ra, tức thời khôi phục tinh thần.
Thẩm Quân ơi là Thẩm Quân, mày không thể có tí tiền đồ sao? Mày mong chờ cái gì ở hắn ta? Nhiệm vụ chính là nhiệm vụ, đừng tốn công sức vào những thứ vô lý khác.
"Ngày mai GRACE có buổi họp thường niên, tới đó biểu hiện tốt một chút, dù sao em cũng là người mới."
Thẩm Quận gật đầu, thuận theo.
Buổi họp thường niên mỗi năm, hay nói cách khác cũng là lúc các ngôi sao của công ty tập họp, cùng nhau mở rộng tài nguyên, Thẩm Quân đương nhiên không thể phí phạm cơ hội này. Nên đóng vài bộ phim truyền hình nhỏ, mới có thể gia tăng mức độ nổi tiếng, bằng không muốn đè lên đầu Uyển Khiết, là điều không thể nào.
Cô hiện tải chỉ là diễn viên tuyến ba, không thể quá phô trương được, miễn trở thành con mồi, phô trương quá đều không có kết cục tốt. Mà tên khốn kia là ông chủ, không thể nào không tham dự? Xuy xuy...không thèm nghĩ tới hắn...đồ độc ác...nhà tư bản...quỷ chán ghét.
Phùng Dĩ Nhạn làm ngơ Thẩm Quân đang vò đầu bứt tai không giữ hình tượng. Trong lòng thầm nghĩ, hai mươi ba tuổi rồi, cứ như con nít.
---------
Buổi họp diễn ra vào buổi tối, tụ họp đầy đủ các loại phú quý, có nhà giàu mới nổi, cũng có đạo diễn mới ra trường, có vài người lên bằng thực lực cũng đi dạo xung quanh tìm diễn viên. Hơn nữa, yến hội này cấm tuyệt đối phóng viên, cho nên muốn làm điên làm khùng gì, người trong nghề biết với nhau là được.
7 giờ, bữa tiệc bắt đầu. Thẩm Quân bắt đầu hoang mang, cô cùng với Thẩm Bạch cũng được xem là có diễn chung đi, nhưng không có khả năng cùng hắn tham dự, tiểu minh tinh cùng với ảnh đế? Phùng Dĩ Nhạn là quản lý lâu năm, tìm được cho Thẩm Quân một tiểu thịt tươi xem xem tuổi cô, cùng nhau đi tham dự tiệc. Ai dè, Thẩm Quân đúng là xui xẻo hết nói, trên đường chuẩn bị, quản lý tên thịt tươi kia gọi điện báo với Phùng tỷ là hắn bị tai nạn giao thông, đang trên đường đến bệnh viện. Đúng là chó má, uống miếng nước cũng có thể sặc chết là đây.
Thẩm Quân đang hết sức chán nản, thì Bành Bành la lên: "Phùng tỷ, hình như bên cạnh là xe Nguyên Tổng?"
Vừa nghe đến tên hắn, Thẩm Quân lập tức hai mắt tỏa sáng. Đúng rồi...cô có kim chủ nha...con rùa vàng nguyên khối....
"Phùng tỷ...mau gọi điện thoại....Nguyên đại tổng tài có được hay không?" Thẩm Quân mặc cười duyên dáng, mang theo một chút chắc chắn, giống như cô nắm chắc hắn sẽ đồng ý.
Phùng Dĩ Nhạn tuy không tán đồng lắm, nhưng vẫn miễn cưỡng đáp: "Được."
Thẩm Quân khó khăn hỏi: "Sao rồi...sao rồi?"
"Từ chối....." Phùng Dĩ Nhạn phức tạp nhìn cô.
Phùng Dĩ Nhạn mang tới một chiếc áo sơ mi màu đen và chân váy. Cổ áo sơ mi cao có thể giúp Thẩm Quân che đi những vết ái muội trên cổ. Phùng Dĩ Nhạn cái gì cũng chưa hỏi, chỉ tập trung giúp Thẩm Quân thu dọn xung quanh.
"Phùng tỷ...Chị không hỏi em gì sao?"
Thẩm Quân đứng ở bên cửa sổ, nhìn Nguyên Trách lái xe rời đi, có chút phiền muộn.
"Chị tôn trọng em. Bất kể em lựa chọn như thế nào, chỉ đừng....đừng làm tổn thương mình."
Phùng Dĩ Nhạn thu xếp xong, gọi điện cho Bành Bành lên đem đồ trang điểm về. Thẩm Quân nhìn Phùng tỷ bộ dạng phiền muội nhưng không nói ra, tức thời khôi phục tinh thần.
Thẩm Quân ơi là Thẩm Quân, mày không thể có tí tiền đồ sao? Mày mong chờ cái gì ở hắn ta? Nhiệm vụ chính là nhiệm vụ, đừng tốn công sức vào những thứ vô lý khác.
"Ngày mai GRACE có buổi họp thường niên, tới đó biểu hiện tốt một chút, dù sao em cũng là người mới."
Thẩm Quận gật đầu, thuận theo.
Buổi họp thường niên mỗi năm, hay nói cách khác cũng là lúc các ngôi sao của công ty tập họp, cùng nhau mở rộng tài nguyên, Thẩm Quân đương nhiên không thể phí phạm cơ hội này. Nên đóng vài bộ phim truyền hình nhỏ, mới có thể gia tăng mức độ nổi tiếng, bằng không muốn đè lên đầu Uyển Khiết, là điều không thể nào.
Cô hiện tải chỉ là diễn viên tuyến ba, không thể quá phô trương được, miễn trở thành con mồi, phô trương quá đều không có kết cục tốt. Mà tên khốn kia là ông chủ, không thể nào không tham dự? Xuy xuy...không thèm nghĩ tới hắn...đồ độc ác...nhà tư bản...quỷ chán ghét.
Phùng Dĩ Nhạn làm ngơ Thẩm Quân đang vò đầu bứt tai không giữ hình tượng. Trong lòng thầm nghĩ, hai mươi ba tuổi rồi, cứ như con nít.
---------
Buổi họp diễn ra vào buổi tối, tụ họp đầy đủ các loại phú quý, có nhà giàu mới nổi, cũng có đạo diễn mới ra trường, có vài người lên bằng thực lực cũng đi dạo xung quanh tìm diễn viên. Hơn nữa, yến hội này cấm tuyệt đối phóng viên, cho nên muốn làm điên làm khùng gì, người trong nghề biết với nhau là được.
7 giờ, bữa tiệc bắt đầu. Thẩm Quân bắt đầu hoang mang, cô cùng với Thẩm Bạch cũng được xem là có diễn chung đi, nhưng không có khả năng cùng hắn tham dự, tiểu minh tinh cùng với ảnh đế? Phùng Dĩ Nhạn là quản lý lâu năm, tìm được cho Thẩm Quân một tiểu thịt tươi xem xem tuổi cô, cùng nhau đi tham dự tiệc. Ai dè, Thẩm Quân đúng là xui xẻo hết nói, trên đường chuẩn bị, quản lý tên thịt tươi kia gọi điện báo với Phùng tỷ là hắn bị tai nạn giao thông, đang trên đường đến bệnh viện. Đúng là chó má, uống miếng nước cũng có thể sặc chết là đây.
Thẩm Quân đang hết sức chán nản, thì Bành Bành la lên: "Phùng tỷ, hình như bên cạnh là xe Nguyên Tổng?"
Vừa nghe đến tên hắn, Thẩm Quân lập tức hai mắt tỏa sáng. Đúng rồi...cô có kim chủ nha...con rùa vàng nguyên khối....
"Phùng tỷ...mau gọi điện thoại....Nguyên đại tổng tài có được hay không?" Thẩm Quân mặc cười duyên dáng, mang theo một chút chắc chắn, giống như cô nắm chắc hắn sẽ đồng ý.
Phùng Dĩ Nhạn tuy không tán đồng lắm, nhưng vẫn miễn cưỡng đáp: "Được."
Thẩm Quân khó khăn hỏi: "Sao rồi...sao rồi?"
"Từ chối....." Phùng Dĩ Nhạn phức tạp nhìn cô.