Chương : 12
Lúc Thích Tầm Chương tới, Dụ Hạ đang một tay ôm túi quần áo ngồi trên ghế dài ngoài phòng cấp cứu, tay trái bó bột treo trước ngực, nhìn vừa buồn cười vừa đáng thương.
Nhìn thấy Thích Tầm Chương, Dụ Hạ lập tức đứng lên, đối diện với ánh mắt nghiêm túc lo lắng của Thích Tầm Chương, cúi đầu, nhỏ giọng gọi anh: "Chú..."
"Xảy ra chuyện gì? Bị ai đánh?"
"Mấy đứa côn đồ lớp dưới, đã bó bột rồi, không sao nữa" Dụ Hạ cầm túi đưa tới, "Trả cho chú."
Thích Tầm Chương liếc mắt nhìn bên trong túi quần áo, khẽ nhăn mày lại: "Cậu vì đi ra ngoài trường giặt quần áo, nên mới bị người ta đánh?"
"Vâng..."
Thích Tầm Chương thở dài, anh thật không biết trong đầu đứa trẻ này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì: "Bác sĩ nói thế nào?"
"Dưỡng cho tốt là nửa tháng có thể gỡ bột, chú ý một chút sẽ không có di chứng gì."
"Cậu ngồi xuống trước đã, chờ tôi một chút."
Thích Tầm Chương căn dặn Dụ Hạ xong, đi vào tìm ngay bác sĩ hỏi tình hình của cậu, Dụ Hạ nhìn bóng lưng của anh ngọ nguậy đầu, đột nhiên cảm thấy trên tay bị một chút như thế, cũng đáng.
Từ bệnh viện đi ra, Thích Tầm Chương trực tiếp mang Dụ Hạ về nhà.
Trên đường, Thích Tầm Chương căn dặn cậu: "Ngày mai cuối tuần, tôi giúp cậu xin nghỉ, cậu tới chỗ của tôi, nghỉ ngơi trước hai ngày đã, chờ vết thương trên tay ổn hơn chút rồi nói sau."
Dụ Hạ "Ồ" một tiếng: "Đây không phải là phiền chú quá rồi sao?"
"Không sao, không phiền."
Nhà Thích Tầm Chương trước đây Dụ Hạ cũng qua ở với Thích Du mấy lần, nhưng ở một mình với Thích Tầm Chương lại là lần đầu tiên. Dì giúp việc theo giờ đã quét dọn vệ sinh xong, nấu xong cơm tối đã rời đi. Vào nhà để đồ xuống, Thích Tầm Chương ra hiệu Dụ Hạ ngồi xuống ăn cơm.
Dụ Hạ cầm đũa không nhúc nhích, nhỏ giọng hỏi anh: "Chú, cháu luôn làm phiền chú như vậy, có phải rất đáng ghét không? Chú đặc biệt từ công ty đến bệnh viện đón cháu, có làm chậm trễ công việc của chú không?"
"Sẽ không, tôi vốn cũng định tan làm rồi."
"... Trước đây Thích Du nói, chú chưa từng tan làm trước 9 giờ tối."
"Gần đây có một hạng mục lớn vừa kết thúc, nên khá rảnh rỗi" Thích Tầm Chương múc một chén canh đưa cho Dụ Hạ, "Uống canh trước đi, đừng suy nghĩ nhiều quá."
"Cảm ơn chú." Dụ Hạ liếm môi một cái, cúi đầu yên lặng ăn đồ ăn.
Tài xế đã tới trường học giúp cậu mang cặp sách và quần áo để thay đến, ăn cơm xong, Thích Tầm Chương kêu Thích Du vào phòng làm bài tập, Dụ Hạ cầm cặp sách bước vào phòng, để cửa khép hờ, dựa vào cửa nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Thích Tầm Chương ở phòng khách nói chuyện điện thoại, giọng điệu rất khách khí, Dụ Hạ nghe được đứt quãng, chắc là gọi cho hiệu trưởng trường bọn họ, nói chuyện ngày hôm nay cậu bị người ta đánh ở ngoài trường.
Dụ Hạ bĩu môi, trong nhà Vu Phong Dương thì có quan hệ, còn mấy tên lưu manh kia đoán chừng phải bị xử phạt từng người một, thật đáng đời.
Ngồi vào bàn học, cậu lấy một bộ đề thi tiếng Anh ra, chỉnh đồng hồ báo thức định chuẩn bị làm, thì Thích Du gửi tin nhắn tới: "Hạ Hạ, lúc sáng rốt cuộc cậu tìm tớ làm gì? Sao tự nhiên lại cúp điện thoại?"
Dụ Hạ tiện tay trả lời: "Không có gì, đùa cậu chơi thôi."
Thích Du: "..."
"Được rồi, tớ nói thật, tên nhóc Vu Phong Dương kia hỏi tớ phương thức liên lạc của cậu, tớ không vừa mắt cậu ta, nên cố ý đùa giỡn cậu ta."
"Ồ."
"Ồ cái gì? Cậu tưởng tớ đưa phương thức liên lạc của cậu cho cậu ta?"
Lần này qua mấy phút, bên kia mới trả lời: "Cậu ta còn hỏi gì cậu nữa không?"
Dụ Hạ "Xời" một tiếng: "Hỏi quan hệ chúng ta là gì."
"Vậy cậu nói sao?"
"Có thể nói sao nữa, nói tớ là bạn trai hiện tại của cậu."
"Tên lừa đảo Hạ Hạ, cậu rõ ràng là bạn trai cũ của tớ."
Dụ Hạ nhịn cười, trả lời: "Ồ, sợ cậu ta hiểu lầm à?"
Mới vừa nhấn gửi đi xong, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Dụ Hạ nhanh chóng úp điện thoại xuống: "Mời vào."
Thích Tầm Chương đẩy cửa bước vào, nhắc nhở cậu: "Tôi ở phòng sách, còn một số việc phải làm, cậu có việc gì thì đi qua tìm tôi, trong bếp có trái cây với sữa bò, cậu muốn ăn thì cứ tự đi lấy."
"Cảm ơn chú." Dụ Hạ cong mắt cười với anh.
Ánh mắt Thích Tầm Chương khẽ ngưng lại, dừng một chút, nói: "Tay cậu bị thương, đừng học muộn quá, đi ngủ sớm một chút."
Sau khi Thích Tầm Chương rời đi, Dụ Hạ xoay bút trong tay, tâm trạng nhất thời có chút lơ lửng, ngồi yên trong chốc lát, cầm điện thoại lên lần nữa, Thích Du không trả lời cậu, cậu liền gửi đi một tin: "Cậu biết bố cậu thích thứ gì không?"
Thích Du trả lời ba dấu chấm hỏi, Dụ Hạ giải thích: "Bố tớ với bố cậu thật ra là bạn cũ, lúc trước nhà tớ xảy ra chút chuyện, bố cậu giúp tớ, tớ muốn cảm ơn chú ấy."
"Thật sao? Trùng hợp đến vậy à? Hạ Hạ nhà cậu xảy ra chuyện gì? Lúc trước sao không nghe cậu nói?"
"Không có việc gì lớn, đã giải quyết rồi, cậu mau nói đi, bố cậu rốt cuộc có đặc biệt thích thứ gì không?"
Thích Du bùm bùm phát ra một chuỗi lớn oán giận, nói Thích Tầm Chương tẻ nhạt vô vị cả ngày nghiêm mặt cả đời này cũng không tìm được vợ, Dụ Hạ nhìn khẽ hừ một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm: "Cậu biết cái rắm."
"Niềm vui duy nhất của ông ấy chính là công việc, tớ thấy cậu đừng cảm ơn ông ấy, quên đi thôi, không cần phải tốn công đâu."
"Con người chú ấy rất tốt, theo lời nói này của cậu, chú ấy không phải là không có cảm xúc với ham muốn, sao mà không có thứ để thích được, cậu suy nghĩ kỹ lại đi."
Thích Du không vui: "Cậu phiền thật..."
"Nhanh đi, cậu không nói tớ đưa phương thức liên lạc của cậu cho người nào đó thật đó nha."
"Đừng! Tớ nghĩ là được chứ gì, cậu chờ chút."
Dụ Hạ nhắm mắt, bình tâm lại bắt đầu giải đề, qua hơn nửa tiếng, Thích Du mới trả lời lại thêm lần nữa: "Hạ Hạ cậu bỏ qua cho tớ đi, tớ thật sự không nghĩ được, nhưng mà tớ có nhìn thấy trong tủ lạnh ở phòng sách ông ấy có để sôcôla, vị nào cũng có, ông ấy chắc là thích ăn sôcôla đó, tớ không chắc."
Dụ Hạ hơi bất ngờ, Thích Tầm Chương vậy mà lại thích ăn sôcôla sao? Chuyện này cũng thật lạ lùng: "Cậu sao lại làm con trai người ta được vậy, ngay cả bố mình thích cái gì cũng không biết?"
Thích Du không phản đối: "Cậu cút đi, cậu cũng không phải mẹ tớ, bớt dạy đời tớ.
Tớ đúng là đang muốn làm "mẹ" cậu đây, Dụ Hạ không trả lời lại, tắt điện thoại.
10 giờ, Dụ Hạ từ trong phòng đi ra, rón rén bước tới cửa thư phòng, cửa không khóa, Thích Tầm Chương còn đang bật đèn làm việc, toàn bộ tâm tư đều đặt vào văn kiện trên màn hình máy tính, Dụ Hạ đứng ở cửa một lát, gõ cửa một cái.
Thích Tầm Chương nghe thấy tiếng, quay đầu lại: "Bài tập làm xong rồi? Đi ngủ đi."
Dụ Hạ đi vào, bước đến trước bàn đọc sách liếc mắt nhìn: "Chú buổi tối còn phải xem văn kiện công ty nữa, thật vất vả."
"Tùy tiện xem một chút thôi." Thích Tầm Chương nhìn xuống chỗ hiển thị thời gian dưới góc màn hình, nhấn tắt màn hình, "Mệt chưa? Nhanh đi nghỉ ngơi đi."
Ánh mắt Dụ Hạ rơi xuống trên mặt Thích Tầm Chương, Thích Tầm Chương đeo một cặp kính không gọng, ngoại hình và khí chất của anh vốn luôn mang theo sự lạnh lẽo, đeo mắt kính vào khuôn mặt nhìn dịu dàng đi rất nhiều, tuy rằng Thích Du nói bố cậu ấy tẻ nhạt vô vị không có tình người, Dụ Hạ lại cảm thấy Thích Tầm Chương thật ra là một người rất ôn nhu.
Thấy đứa nhỏ không hề chớp mắt mà nhìn mặt mình chằm chằm, Thích Tầm Chương không khỏi cau mày: "Sao vậy?"
Dụ Hạ định thần lại, con ngươi chuyển động, có chút ngượng ngùng: "Ha, thấy chú đẹp trai quá."
Con ngươi Thích Tầm Chương hơi chìm xuống, Dụ Hạ liền thêm vào một câu: "Chú, gương mặt chú thật sự rất ưa nhìn."
Thích Tầm Chương không tiếp lời, nhắc nhở Dụ Hạ lần nữa: "Trở về phòng đi rửa mặt ngủ đi."
Khó lắm mới có thể ở một mình với Thích Tầm Chương, Dụ Hạ đâu chịu trở về ngủ như vậy được, hạ thấp giọng: "Chú,...tay cháu đau."
Thích Tầm Chương cẩn thận nâng cánh tay bó bột của cậu, nhìn một chút, an ủi cậu: "Không sao, hôm nay mới vừa bị thương, khó tránh sẽ bị đau một chút, ngủ một giấc là ổn."
Dụ Hạ tủi thân: "Nhưng cháu đau tới ngủ không được."
"Đừng nghĩ nhiều như thế, nằm lên giường nhắm mắt lại, qua một lát là có thể ngủ rồi, cậu muốn ăn gì không? Hay là tôi làm chút đồ ăn khuya cho cậu nhé?"
Dụ Hạ nháy mắt một cái: "Chú còn biết làm đồ ăn khuya sao?"
Thích Tầm Chương đứng lên: "Đi thôi, xuống phòng bếp."
Thích Tầm Chương nấu mì, Dụ Hạ nằm nhoài lên bồn rửa bên cạnh, mắt nhìn lom lom, Thích Tầm Chương xoay người lại liếc cậu một cái, nhắc nhở cậu: "Đừng nằm úp sấp ở chỗ đó, cẩn thận lại bị trẹo tay."
"Vâng" Dụ Hạ bất đắc dĩ đứng thẳng người, "Chú, chú tốt như vậy, sau này ai làm vợ chú, chắc sẽ rất hạnh phúc."
"Ừm." Thích Tầm Chương đáp lấy lệ một tiếng, cũng không biết là tán thành thật hay là trả lời qua loa.
"Chú,...Chú thích kiểu phụ nữ như thế nào?"
Thích Tầm Chương lạnh nhạt trả lời: "Trẻ con đừng nói mấy chuyện này có được không, không liên quan gì đến cậu."
Dụ Hạ không phục: "Chú, cháu còn nửa tháng nữa là tròn 18 tuổi rồi, cháu không phải trẻ con."
Thích Tầm Chương múc mì đã nấu xong đưa tới trước mặt Dụ Hạ: "Ăn đi."
Dụ Hạ mím môi, nhìn anh, lặp lại lần nữa: "Chú, cháu trưởng thành rồi, không phải trẻ con."
Thích Tầm Chương khẽ lắc đầu: "Cậu còn nhỏ hơn con tôi, không phải trẻ con thì là gì?"
"Cháu cũng không phải con chú."
Dụ Hạ nhỏ giọng lầu bầu một câu, cúi đầu, cầm đũa không tập trung mà chọc mấy sợi mì, cũng không bỏ vào miệng, Thích Tầm Chương hỏi cậu: "Không thích ăn?"
"Không phải ạ" Âm thanh Dụ Hạ có chút khàn, không ngẩng đầu, "Nóng quá, chờ một lát cháu ăn."
Thích Tầm Chương liền rót cho cậu cốc nước: "Ăn từ từ, ăn xong rồi đi rửa mặt ngủ đi."
Anh ngồi xuống chỗ đối diện với Dụ Hạ, trầm mặc ăn phần của mình, Dụ Hạ ngước mắt nhìn anh, dáng vẻ Thích Tầm Chương lúc ăn cũng đặc biệt đẹp mắt, khiến người ta không nhịn được muốn tới gần.
Nếu cậu không quen Thích Tầm Chương, dáng vẻ thế này của Thích Tầm Chương, cũng không biết cuối cùng sẽ được hời cho ai đây, mới suy nghĩ một chút, Dụ Hạ liền cảm thấy trong lòng đã khó chịu đến đáng sợ, đặc biệt không cam tâm.
Ăn khuya xong, Thích Tầm Chương lần nữa giục Dụ Hạ đi ngủ, Dụ Hạ rì rì đi về phòng, lúc đến cửa thì bỗng nhiên dừng bước, quay người gọi Thích Tầm Chương: "Chú."
Thích Tầm Chương quay đầu lại: "Còn việc gì?"
Dụ Hạ động động cái tay bị treo của mình, bày vẻ mặt khó xử nhìn anh: "Chú, cháu như vậy, quần áo không thể cởi được, cháu còn muốn tắm."
Thích Tầm Chương đi tới: "Muộn lắm rồi, hôm nay đừng tắm, rửa mặt rồi đi ngủ đi."
"Cháu như vậy sao ngủ được?"
"Vào trong phòng đi, tôi cởi giúp cậu."
Nhìn thấy Thích Tầm Chương, Dụ Hạ lập tức đứng lên, đối diện với ánh mắt nghiêm túc lo lắng của Thích Tầm Chương, cúi đầu, nhỏ giọng gọi anh: "Chú..."
"Xảy ra chuyện gì? Bị ai đánh?"
"Mấy đứa côn đồ lớp dưới, đã bó bột rồi, không sao nữa" Dụ Hạ cầm túi đưa tới, "Trả cho chú."
Thích Tầm Chương liếc mắt nhìn bên trong túi quần áo, khẽ nhăn mày lại: "Cậu vì đi ra ngoài trường giặt quần áo, nên mới bị người ta đánh?"
"Vâng..."
Thích Tầm Chương thở dài, anh thật không biết trong đầu đứa trẻ này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì: "Bác sĩ nói thế nào?"
"Dưỡng cho tốt là nửa tháng có thể gỡ bột, chú ý một chút sẽ không có di chứng gì."
"Cậu ngồi xuống trước đã, chờ tôi một chút."
Thích Tầm Chương căn dặn Dụ Hạ xong, đi vào tìm ngay bác sĩ hỏi tình hình của cậu, Dụ Hạ nhìn bóng lưng của anh ngọ nguậy đầu, đột nhiên cảm thấy trên tay bị một chút như thế, cũng đáng.
Từ bệnh viện đi ra, Thích Tầm Chương trực tiếp mang Dụ Hạ về nhà.
Trên đường, Thích Tầm Chương căn dặn cậu: "Ngày mai cuối tuần, tôi giúp cậu xin nghỉ, cậu tới chỗ của tôi, nghỉ ngơi trước hai ngày đã, chờ vết thương trên tay ổn hơn chút rồi nói sau."
Dụ Hạ "Ồ" một tiếng: "Đây không phải là phiền chú quá rồi sao?"
"Không sao, không phiền."
Nhà Thích Tầm Chương trước đây Dụ Hạ cũng qua ở với Thích Du mấy lần, nhưng ở một mình với Thích Tầm Chương lại là lần đầu tiên. Dì giúp việc theo giờ đã quét dọn vệ sinh xong, nấu xong cơm tối đã rời đi. Vào nhà để đồ xuống, Thích Tầm Chương ra hiệu Dụ Hạ ngồi xuống ăn cơm.
Dụ Hạ cầm đũa không nhúc nhích, nhỏ giọng hỏi anh: "Chú, cháu luôn làm phiền chú như vậy, có phải rất đáng ghét không? Chú đặc biệt từ công ty đến bệnh viện đón cháu, có làm chậm trễ công việc của chú không?"
"Sẽ không, tôi vốn cũng định tan làm rồi."
"... Trước đây Thích Du nói, chú chưa từng tan làm trước 9 giờ tối."
"Gần đây có một hạng mục lớn vừa kết thúc, nên khá rảnh rỗi" Thích Tầm Chương múc một chén canh đưa cho Dụ Hạ, "Uống canh trước đi, đừng suy nghĩ nhiều quá."
"Cảm ơn chú." Dụ Hạ liếm môi một cái, cúi đầu yên lặng ăn đồ ăn.
Tài xế đã tới trường học giúp cậu mang cặp sách và quần áo để thay đến, ăn cơm xong, Thích Tầm Chương kêu Thích Du vào phòng làm bài tập, Dụ Hạ cầm cặp sách bước vào phòng, để cửa khép hờ, dựa vào cửa nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Thích Tầm Chương ở phòng khách nói chuyện điện thoại, giọng điệu rất khách khí, Dụ Hạ nghe được đứt quãng, chắc là gọi cho hiệu trưởng trường bọn họ, nói chuyện ngày hôm nay cậu bị người ta đánh ở ngoài trường.
Dụ Hạ bĩu môi, trong nhà Vu Phong Dương thì có quan hệ, còn mấy tên lưu manh kia đoán chừng phải bị xử phạt từng người một, thật đáng đời.
Ngồi vào bàn học, cậu lấy một bộ đề thi tiếng Anh ra, chỉnh đồng hồ báo thức định chuẩn bị làm, thì Thích Du gửi tin nhắn tới: "Hạ Hạ, lúc sáng rốt cuộc cậu tìm tớ làm gì? Sao tự nhiên lại cúp điện thoại?"
Dụ Hạ tiện tay trả lời: "Không có gì, đùa cậu chơi thôi."
Thích Du: "..."
"Được rồi, tớ nói thật, tên nhóc Vu Phong Dương kia hỏi tớ phương thức liên lạc của cậu, tớ không vừa mắt cậu ta, nên cố ý đùa giỡn cậu ta."
"Ồ."
"Ồ cái gì? Cậu tưởng tớ đưa phương thức liên lạc của cậu cho cậu ta?"
Lần này qua mấy phút, bên kia mới trả lời: "Cậu ta còn hỏi gì cậu nữa không?"
Dụ Hạ "Xời" một tiếng: "Hỏi quan hệ chúng ta là gì."
"Vậy cậu nói sao?"
"Có thể nói sao nữa, nói tớ là bạn trai hiện tại của cậu."
"Tên lừa đảo Hạ Hạ, cậu rõ ràng là bạn trai cũ của tớ."
Dụ Hạ nhịn cười, trả lời: "Ồ, sợ cậu ta hiểu lầm à?"
Mới vừa nhấn gửi đi xong, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Dụ Hạ nhanh chóng úp điện thoại xuống: "Mời vào."
Thích Tầm Chương đẩy cửa bước vào, nhắc nhở cậu: "Tôi ở phòng sách, còn một số việc phải làm, cậu có việc gì thì đi qua tìm tôi, trong bếp có trái cây với sữa bò, cậu muốn ăn thì cứ tự đi lấy."
"Cảm ơn chú." Dụ Hạ cong mắt cười với anh.
Ánh mắt Thích Tầm Chương khẽ ngưng lại, dừng một chút, nói: "Tay cậu bị thương, đừng học muộn quá, đi ngủ sớm một chút."
Sau khi Thích Tầm Chương rời đi, Dụ Hạ xoay bút trong tay, tâm trạng nhất thời có chút lơ lửng, ngồi yên trong chốc lát, cầm điện thoại lên lần nữa, Thích Du không trả lời cậu, cậu liền gửi đi một tin: "Cậu biết bố cậu thích thứ gì không?"
Thích Du trả lời ba dấu chấm hỏi, Dụ Hạ giải thích: "Bố tớ với bố cậu thật ra là bạn cũ, lúc trước nhà tớ xảy ra chút chuyện, bố cậu giúp tớ, tớ muốn cảm ơn chú ấy."
"Thật sao? Trùng hợp đến vậy à? Hạ Hạ nhà cậu xảy ra chuyện gì? Lúc trước sao không nghe cậu nói?"
"Không có việc gì lớn, đã giải quyết rồi, cậu mau nói đi, bố cậu rốt cuộc có đặc biệt thích thứ gì không?"
Thích Du bùm bùm phát ra một chuỗi lớn oán giận, nói Thích Tầm Chương tẻ nhạt vô vị cả ngày nghiêm mặt cả đời này cũng không tìm được vợ, Dụ Hạ nhìn khẽ hừ một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm: "Cậu biết cái rắm."
"Niềm vui duy nhất của ông ấy chính là công việc, tớ thấy cậu đừng cảm ơn ông ấy, quên đi thôi, không cần phải tốn công đâu."
"Con người chú ấy rất tốt, theo lời nói này của cậu, chú ấy không phải là không có cảm xúc với ham muốn, sao mà không có thứ để thích được, cậu suy nghĩ kỹ lại đi."
Thích Du không vui: "Cậu phiền thật..."
"Nhanh đi, cậu không nói tớ đưa phương thức liên lạc của cậu cho người nào đó thật đó nha."
"Đừng! Tớ nghĩ là được chứ gì, cậu chờ chút."
Dụ Hạ nhắm mắt, bình tâm lại bắt đầu giải đề, qua hơn nửa tiếng, Thích Du mới trả lời lại thêm lần nữa: "Hạ Hạ cậu bỏ qua cho tớ đi, tớ thật sự không nghĩ được, nhưng mà tớ có nhìn thấy trong tủ lạnh ở phòng sách ông ấy có để sôcôla, vị nào cũng có, ông ấy chắc là thích ăn sôcôla đó, tớ không chắc."
Dụ Hạ hơi bất ngờ, Thích Tầm Chương vậy mà lại thích ăn sôcôla sao? Chuyện này cũng thật lạ lùng: "Cậu sao lại làm con trai người ta được vậy, ngay cả bố mình thích cái gì cũng không biết?"
Thích Du không phản đối: "Cậu cút đi, cậu cũng không phải mẹ tớ, bớt dạy đời tớ.
Tớ đúng là đang muốn làm "mẹ" cậu đây, Dụ Hạ không trả lời lại, tắt điện thoại.
10 giờ, Dụ Hạ từ trong phòng đi ra, rón rén bước tới cửa thư phòng, cửa không khóa, Thích Tầm Chương còn đang bật đèn làm việc, toàn bộ tâm tư đều đặt vào văn kiện trên màn hình máy tính, Dụ Hạ đứng ở cửa một lát, gõ cửa một cái.
Thích Tầm Chương nghe thấy tiếng, quay đầu lại: "Bài tập làm xong rồi? Đi ngủ đi."
Dụ Hạ đi vào, bước đến trước bàn đọc sách liếc mắt nhìn: "Chú buổi tối còn phải xem văn kiện công ty nữa, thật vất vả."
"Tùy tiện xem một chút thôi." Thích Tầm Chương nhìn xuống chỗ hiển thị thời gian dưới góc màn hình, nhấn tắt màn hình, "Mệt chưa? Nhanh đi nghỉ ngơi đi."
Ánh mắt Dụ Hạ rơi xuống trên mặt Thích Tầm Chương, Thích Tầm Chương đeo một cặp kính không gọng, ngoại hình và khí chất của anh vốn luôn mang theo sự lạnh lẽo, đeo mắt kính vào khuôn mặt nhìn dịu dàng đi rất nhiều, tuy rằng Thích Du nói bố cậu ấy tẻ nhạt vô vị không có tình người, Dụ Hạ lại cảm thấy Thích Tầm Chương thật ra là một người rất ôn nhu.
Thấy đứa nhỏ không hề chớp mắt mà nhìn mặt mình chằm chằm, Thích Tầm Chương không khỏi cau mày: "Sao vậy?"
Dụ Hạ định thần lại, con ngươi chuyển động, có chút ngượng ngùng: "Ha, thấy chú đẹp trai quá."
Con ngươi Thích Tầm Chương hơi chìm xuống, Dụ Hạ liền thêm vào một câu: "Chú, gương mặt chú thật sự rất ưa nhìn."
Thích Tầm Chương không tiếp lời, nhắc nhở Dụ Hạ lần nữa: "Trở về phòng đi rửa mặt ngủ đi."
Khó lắm mới có thể ở một mình với Thích Tầm Chương, Dụ Hạ đâu chịu trở về ngủ như vậy được, hạ thấp giọng: "Chú,...tay cháu đau."
Thích Tầm Chương cẩn thận nâng cánh tay bó bột của cậu, nhìn một chút, an ủi cậu: "Không sao, hôm nay mới vừa bị thương, khó tránh sẽ bị đau một chút, ngủ một giấc là ổn."
Dụ Hạ tủi thân: "Nhưng cháu đau tới ngủ không được."
"Đừng nghĩ nhiều như thế, nằm lên giường nhắm mắt lại, qua một lát là có thể ngủ rồi, cậu muốn ăn gì không? Hay là tôi làm chút đồ ăn khuya cho cậu nhé?"
Dụ Hạ nháy mắt một cái: "Chú còn biết làm đồ ăn khuya sao?"
Thích Tầm Chương đứng lên: "Đi thôi, xuống phòng bếp."
Thích Tầm Chương nấu mì, Dụ Hạ nằm nhoài lên bồn rửa bên cạnh, mắt nhìn lom lom, Thích Tầm Chương xoay người lại liếc cậu một cái, nhắc nhở cậu: "Đừng nằm úp sấp ở chỗ đó, cẩn thận lại bị trẹo tay."
"Vâng" Dụ Hạ bất đắc dĩ đứng thẳng người, "Chú, chú tốt như vậy, sau này ai làm vợ chú, chắc sẽ rất hạnh phúc."
"Ừm." Thích Tầm Chương đáp lấy lệ một tiếng, cũng không biết là tán thành thật hay là trả lời qua loa.
"Chú,...Chú thích kiểu phụ nữ như thế nào?"
Thích Tầm Chương lạnh nhạt trả lời: "Trẻ con đừng nói mấy chuyện này có được không, không liên quan gì đến cậu."
Dụ Hạ không phục: "Chú, cháu còn nửa tháng nữa là tròn 18 tuổi rồi, cháu không phải trẻ con."
Thích Tầm Chương múc mì đã nấu xong đưa tới trước mặt Dụ Hạ: "Ăn đi."
Dụ Hạ mím môi, nhìn anh, lặp lại lần nữa: "Chú, cháu trưởng thành rồi, không phải trẻ con."
Thích Tầm Chương khẽ lắc đầu: "Cậu còn nhỏ hơn con tôi, không phải trẻ con thì là gì?"
"Cháu cũng không phải con chú."
Dụ Hạ nhỏ giọng lầu bầu một câu, cúi đầu, cầm đũa không tập trung mà chọc mấy sợi mì, cũng không bỏ vào miệng, Thích Tầm Chương hỏi cậu: "Không thích ăn?"
"Không phải ạ" Âm thanh Dụ Hạ có chút khàn, không ngẩng đầu, "Nóng quá, chờ một lát cháu ăn."
Thích Tầm Chương liền rót cho cậu cốc nước: "Ăn từ từ, ăn xong rồi đi rửa mặt ngủ đi."
Anh ngồi xuống chỗ đối diện với Dụ Hạ, trầm mặc ăn phần của mình, Dụ Hạ ngước mắt nhìn anh, dáng vẻ Thích Tầm Chương lúc ăn cũng đặc biệt đẹp mắt, khiến người ta không nhịn được muốn tới gần.
Nếu cậu không quen Thích Tầm Chương, dáng vẻ thế này của Thích Tầm Chương, cũng không biết cuối cùng sẽ được hời cho ai đây, mới suy nghĩ một chút, Dụ Hạ liền cảm thấy trong lòng đã khó chịu đến đáng sợ, đặc biệt không cam tâm.
Ăn khuya xong, Thích Tầm Chương lần nữa giục Dụ Hạ đi ngủ, Dụ Hạ rì rì đi về phòng, lúc đến cửa thì bỗng nhiên dừng bước, quay người gọi Thích Tầm Chương: "Chú."
Thích Tầm Chương quay đầu lại: "Còn việc gì?"
Dụ Hạ động động cái tay bị treo của mình, bày vẻ mặt khó xử nhìn anh: "Chú, cháu như vậy, quần áo không thể cởi được, cháu còn muốn tắm."
Thích Tầm Chương đi tới: "Muộn lắm rồi, hôm nay đừng tắm, rửa mặt rồi đi ngủ đi."
"Cháu như vậy sao ngủ được?"
"Vào trong phòng đi, tôi cởi giúp cậu."