Chương 36: Về nhà
Quá trình Cố Tri Niên tham gia đào tạo chưa đến nửa tháng.
Trước đó cậu cũng thật không ngờ: Phương Cầm và Lâm Kim Điệp lại vì cậu, mà tìm tới một số vị giáo sư vô cùng nổi danh của học viện điện ảnh, trong nước ngoài nước đều có.
Cố Tri Niên không chắc chuyện này đã hao phí bao nhiêu công sức với tài lực của hai người, nhưng vào ngày đầu tiên gặp mặt, Lâm Kim Điệp đã thẳng thắn nói là sẽ không thu phí nửa phần của Cố Tri Niên, ảnh hậu khẳng khái quả thực có thể xưng là làm từ thiện.
Thu dọn hành lý xong, điều duy nhất Cố Tri Niên có thể làm chính là tiếp nhận ý tốt của Lâm Kim Điệp trước, sau đó dùng kết quả để báo đáp cho Lâm Kim Điệp và Phương Cầm.
Ngày đó có lẽ Lâm Kim Điệp đã đặc biệt dành chút thời gian tới, cô và mấy vị giáo sư cùng Cố Tri Niên ăn bữa tối, cũng thay Cố Tri Niên nói lời cảm ơn với mấy vị giáo sư điện ảnh, sau đó liền biến mất trong biệt thự.
Cố Tri Niên được đào tạo trong môi trường khép kín, các vị giáo sư khác nhau khi dạy học có trọng điểm khác nhau. Từ việc làm chủ ống kính cho đến gia tăng cảm giác nhập tâm, bọn họ đều dốc hết toàn lực để truyền thụ cho Cố Tri Niên, thỉnh thoảng còn đối diễn với Cố Tri Niên.
Quá trình đối diễn khác với lúc trước khi Cố Tri Niên đối diễn với đạo diễn Từ Dục – khi đó Từ Dục chỉ cung cấp lời thoại, bây giờ giáo sư lại thay vào kịch bản, khí thế mười phần, thiếu chút nữa làm cho Cố Tri Niên luống cuống nhiều lần.
Vị lão giáo sư nhận ra điểm này sẽ đặc biệt đưa ra ý kiến cho Cố Tri Niên, từng bước từng bước dạy cậu sửa chữa.
Nói chung, Cố Tri Niên trong lần đào tạo này có được nhiều ích lợi. Cậu còn trẻ, con đường tương lai phải đi cũng còn dài, sự sắp xếp của Lâm Kim Điệp lần này, hiển nhiên không đơn thuần chỉ là để Cố Tri Niên diễn vai Hạ Lan Phụ cho tốt – cô hẳn là hy vọng Cố Tri Niên sẽ đi tốt từng bước trong tương lai.
Cố Tri Niên không dám lười biếng, hơn nữa Phương Cầm đã nhấn mạnh với cậu cố gắng không bị phân tâm với những thứ bên ngoài, vì vậy Cố Tri Niên đã rất cố gắng để làm được điểm này. Mà thực tế kế hoạch nửa tháng của Lâm Kim Điệp, cũng nhờ sự hợp tác và giác ngộ của Cố Tri Niên cuối cùng được rút ngắn xuống còn 10 ngày.
Vào ngày tất cả các giáo sư đồng ý có thể kết thúc khóa đào tạo, Cố Tri Niên đã mời họ dùng bữa cùng nhau, cũng trịnh trọng bày tỏ lòng biết ơn trong bữa ăn.
Lâm Kim Điệp có hoạt động thương mại phải tham dự cho nên không đến. Sau khi Cố Tri Niên tiễn vị giáo sư cuối cùng lên xe buýt, Cố Tri Niên nhận được cuộc gọi từ Lâm Kim Điệp. Cô bày tỏ sự nuối tiếc qua điện thoại và chúc mừng Cố Tri Niên vì đã nhận được sự công nhận từ tất cả các giáo sư.
Cố Tri Niên được thần tượng khen đến đỏ mặt, khóe miệng nhếch lên: "Cảm ơn chị Kim Điệp, cảm ơn chị đã giúp em nhiều như vậy."
"Diễn thật tốt vai Hạ Lan Phục chính là lời cảm ơn chân thành nhất dành cho tôi"
Đợi đến khi Cố Tri Niên kéo vali về đến nhà, sắc trời đã hoàn toàn tối, cũng đến lúc Triệu Duy Trinh tan làm.
Cố Tri Niên rất nhớ Triệu Duy Trinh. Thậm chí thỉnh thoảng có lúc xúc động rất muốn cầm lấy điện thoại lên gọi điện thoại cho Triệu Duy Trinh.
Nhưng những xúc động này luôn bị Cố Tri Niên khắc chế. Một mặt là bởi vì Phương Cầm nhắc nhở Cố Tri Niên tránh sự quấy nhiễu từ bên ngoài. Mặt khác, Cố Tri Niên không muốn Triệu Duy Trinh gây rắc rối cho mình.
Cậu cùng với Trương Lâm đi ra ngoài ăn một bữa cơm, người này đã có thể bịa chuyện thành cậu đi gặp riêng với Alpha khác.
Cố Tri Niên không muốn tức giận vì cái miệng chó của Triệu Duy Trinh, cũng không muốn gây thêm phiền phức không cần thiết cho bản thân mình.
Hiện tại Cố Tri Niên cuối cùng có thời gian đấu trí đấu dũng với Triệu Duy Trinh, Triệu Duy Trinh lại không có ở nhà.
Trong biệt thự trống rỗng, Cố Tri Niên nhìn quanh bốn phía cũng không tìm thấy bóng dáng của Triệu Duy Trinh. Ngược lại quản gia thì có chút vui mừng chào đón: "Thiếu phu nhân, cậu về rồi sao?"
Cố Tri Niên đè nén cảm giác mất mát trong lòng, mỉm cười với quản gia: "Đúng vậy, tôi về rồi."
Quản gia giống như có năng lực đọc tâm thuật, ông nhìn ra được tâm tình khác thường của Cố Tri Niên, nói: "Chúng tôi đều cho rằng nửa tháng sau cậu mới trở về. Thiếu gia hôm nay ra ngoài xã giao, tôi gọi điện thoại thông báo cho cậu ấy một tiếng?"
Thì ra là đi dự tiệc xã giao. Cố Tri Niên thở phào nhẹ nhõm: "Không cần, đừng quấy rầy công việc của anh ấy."
Trong mắt quản gia hiện lên vài phần vui mừng không dễ phát hiện: Xem ai còn dám nói phu nhân nhà chúng ta không thương chồng của mình!. Tuy nhiên ông vẫn luôn giữ bình tĩnh, không để Cố Tri Niên nhìn ra được biểu cảm của mình.
Quản gia beta hơi gật đầu với Cố Tri Niên: "Được, vậy tôi bảo người chuẩn bị bữa tối cho phu nhân?"
Cố Tri Niên lại lắc đầu: "Tôi ăn xong rồi mới về, bây giờ hơi mệt, tôi muốn lên lầu nghỉ ngơi trước."
Quản gia cũng không miễn cưỡng: "Vậy tôi chuẩn bị đồ ăn khuya cho phu nhân, nửa đêm nếu phu nhân đói bụng hoặc là thiếu gia trở về có thể ăn một chút."
Cố Tri Niên vốn định từ chối, nghe được nửa câu sau của quản gia, lời đến bên miệng biến thành lời cảm ơn. Sau đó Cố Tri Niên liền tự mình xách vali lên lầu, trở về phòng mình – cậu quả thật rất mệt, cần tắm rửa nghỉ ngơi một chút.
Cố Tri Niên vào phòng tắm, mới xé miếng dán ngăn cách sau gáy xuống, liền cảm nhận được mùi hương tequila ùn ùn kéo đến – là tin tức tố của Triệu Duy Trinh!
Cố Tri Niên tham lam một cái ôm của Triệu Duy Trinh hít sâu một hơi, cảm giác ấm áp được bao bọc bởi tin tức tố của Alpha còn sót lại thiếu chút nữa khiến Cố Tri Niên quên mất bình tĩnh suy nghĩ. Cậu vịn tường đứng vững thân thể, cắn môi chậm rãi đi vào trong bồn tắm.
Nước nóng trong bồn tắm bằng sứ trắng dần dần nhấn chìm Cố Tri Niên, Cố Tri Niên thoải mái nheo mắt lại, cuối cùng cũng tìm lại được lý trí: bắt đầu tự hỏi vì sao tin tức tố của Triệu Duy Trinh trong không khí lại nồng đậm như vậy?
Lần trước hai người thân mật ở đây là bởi vì thời kỳ dịch cảm của Triệu Duy Trinh. Alpha keo kiệt một tấc cũng không rời Cố Tri Niên, ngay cả khi Cố Tri Niên xuống giường đi tắm rửa anh cũng đi theo.
Mà hậu quả cùng vào cùng ra chính là, hai người hấp dẫn lẫn nhau sâu sắc luôn rất dễ dàng lau súng cướp cò.
Cố Tri Niên muốn kiềm chế, Triệu Duy Trinh lại bị bản năng tra tấn lại chỉ biết hôn rồi dính chặt vào người Cố Tri Niên, muốn Cố Tri Niên thời thời khắc khắc đều chấp nhận mình.
Mỗi lần Cố Tri Niên thừa dịp Triệu Duy Trinh ngủ say dán miếng ngăn cách lên, sau khi Alpha tỉnh lại lại nhõng nhẽo, khóc lóc sướt mướt cầu xin Cố Tri Niên xé nó ra.
Bất quá nói tóm lại, Triệu Duy Trinh trong kỳ dịch cảm đáng yêu hơn so với bình thường rất nhiều.
Triệu Duy Trinh nhớ rõ những chi tiết này không? Nếu còn như nhớ rõ, lúc tỉnh táo lại nhất định sẽ cảm thấy rất mất mặt.
Có lẽ hơi nước trong phòng tắm quá nóng ẩm, hoặc có lẽ Cố Tri Niên thật sự mệt mỏi để suy nghĩ. Tóm lại cậu nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một suy đoán: Những tin tức tố này là trong kỳ dịch cảm lần trước của Triệu Duy Trinh còn lưu lại, dù sao Triệu Duy Trinh là một Alpha đỉnh cấp.
Nước nóng làm cho Cố Tri Niên cảm thấy buồn ngủ, trong lòng cậu nhớ tới Triệu Duy Trinh từng nói "Không muốn làm cho nhà mình biến thành nhà ma", Cố Tri Niên vẫn cố gắng hết sức để thoát khỏi cơn buồn ngủ trong thời gian ngắn ngủi.
Cậu rời khỏi bồn tắm, lấy khăn tắm rộng rãi tùy tiện lau đi hơi nước, trần truồng chạy đến bên giường, nhào vào trong giường lớn mềm mại, chui vào trong chăn ấm áp, cuối cùng nhắm hai mắt lại, chìm vào trong mộng đẹp trong đó cậu được Triệu Duy Trinh bao bọc bởi tin tức tố.
Vì thế đợi đến đêm khuya Triệu Duy Trinh mang theo men say về nhà, cũng giống như mấy ngày hôm trước lấy tư thái chủ nhân đi tới phòng ngủ chính, khi nằm lên giường, cảm nhận được một cục bột nhỏ ấm áp bên người.
Hô hấp của cục bột nhỏ hình người kéo dài đều đặn, toàn thân đều tỏa ra mùi hương anh đào mà Triệu Duy Trinh ngày nhớ đêm mong. Hương thơm nồng nàn mê người, không giống như trong mộng:
"Huh?"
Hết chương 36.
Trước đó cậu cũng thật không ngờ: Phương Cầm và Lâm Kim Điệp lại vì cậu, mà tìm tới một số vị giáo sư vô cùng nổi danh của học viện điện ảnh, trong nước ngoài nước đều có.
Cố Tri Niên không chắc chuyện này đã hao phí bao nhiêu công sức với tài lực của hai người, nhưng vào ngày đầu tiên gặp mặt, Lâm Kim Điệp đã thẳng thắn nói là sẽ không thu phí nửa phần của Cố Tri Niên, ảnh hậu khẳng khái quả thực có thể xưng là làm từ thiện.
Thu dọn hành lý xong, điều duy nhất Cố Tri Niên có thể làm chính là tiếp nhận ý tốt của Lâm Kim Điệp trước, sau đó dùng kết quả để báo đáp cho Lâm Kim Điệp và Phương Cầm.
Ngày đó có lẽ Lâm Kim Điệp đã đặc biệt dành chút thời gian tới, cô và mấy vị giáo sư cùng Cố Tri Niên ăn bữa tối, cũng thay Cố Tri Niên nói lời cảm ơn với mấy vị giáo sư điện ảnh, sau đó liền biến mất trong biệt thự.
Cố Tri Niên được đào tạo trong môi trường khép kín, các vị giáo sư khác nhau khi dạy học có trọng điểm khác nhau. Từ việc làm chủ ống kính cho đến gia tăng cảm giác nhập tâm, bọn họ đều dốc hết toàn lực để truyền thụ cho Cố Tri Niên, thỉnh thoảng còn đối diễn với Cố Tri Niên.
Quá trình đối diễn khác với lúc trước khi Cố Tri Niên đối diễn với đạo diễn Từ Dục – khi đó Từ Dục chỉ cung cấp lời thoại, bây giờ giáo sư lại thay vào kịch bản, khí thế mười phần, thiếu chút nữa làm cho Cố Tri Niên luống cuống nhiều lần.
Vị lão giáo sư nhận ra điểm này sẽ đặc biệt đưa ra ý kiến cho Cố Tri Niên, từng bước từng bước dạy cậu sửa chữa.
Nói chung, Cố Tri Niên trong lần đào tạo này có được nhiều ích lợi. Cậu còn trẻ, con đường tương lai phải đi cũng còn dài, sự sắp xếp của Lâm Kim Điệp lần này, hiển nhiên không đơn thuần chỉ là để Cố Tri Niên diễn vai Hạ Lan Phụ cho tốt – cô hẳn là hy vọng Cố Tri Niên sẽ đi tốt từng bước trong tương lai.
Cố Tri Niên không dám lười biếng, hơn nữa Phương Cầm đã nhấn mạnh với cậu cố gắng không bị phân tâm với những thứ bên ngoài, vì vậy Cố Tri Niên đã rất cố gắng để làm được điểm này. Mà thực tế kế hoạch nửa tháng của Lâm Kim Điệp, cũng nhờ sự hợp tác và giác ngộ của Cố Tri Niên cuối cùng được rút ngắn xuống còn 10 ngày.
Vào ngày tất cả các giáo sư đồng ý có thể kết thúc khóa đào tạo, Cố Tri Niên đã mời họ dùng bữa cùng nhau, cũng trịnh trọng bày tỏ lòng biết ơn trong bữa ăn.
Lâm Kim Điệp có hoạt động thương mại phải tham dự cho nên không đến. Sau khi Cố Tri Niên tiễn vị giáo sư cuối cùng lên xe buýt, Cố Tri Niên nhận được cuộc gọi từ Lâm Kim Điệp. Cô bày tỏ sự nuối tiếc qua điện thoại và chúc mừng Cố Tri Niên vì đã nhận được sự công nhận từ tất cả các giáo sư.
Cố Tri Niên được thần tượng khen đến đỏ mặt, khóe miệng nhếch lên: "Cảm ơn chị Kim Điệp, cảm ơn chị đã giúp em nhiều như vậy."
"Diễn thật tốt vai Hạ Lan Phục chính là lời cảm ơn chân thành nhất dành cho tôi"
Đợi đến khi Cố Tri Niên kéo vali về đến nhà, sắc trời đã hoàn toàn tối, cũng đến lúc Triệu Duy Trinh tan làm.
Cố Tri Niên rất nhớ Triệu Duy Trinh. Thậm chí thỉnh thoảng có lúc xúc động rất muốn cầm lấy điện thoại lên gọi điện thoại cho Triệu Duy Trinh.
Nhưng những xúc động này luôn bị Cố Tri Niên khắc chế. Một mặt là bởi vì Phương Cầm nhắc nhở Cố Tri Niên tránh sự quấy nhiễu từ bên ngoài. Mặt khác, Cố Tri Niên không muốn Triệu Duy Trinh gây rắc rối cho mình.
Cậu cùng với Trương Lâm đi ra ngoài ăn một bữa cơm, người này đã có thể bịa chuyện thành cậu đi gặp riêng với Alpha khác.
Cố Tri Niên không muốn tức giận vì cái miệng chó của Triệu Duy Trinh, cũng không muốn gây thêm phiền phức không cần thiết cho bản thân mình.
Hiện tại Cố Tri Niên cuối cùng có thời gian đấu trí đấu dũng với Triệu Duy Trinh, Triệu Duy Trinh lại không có ở nhà.
Trong biệt thự trống rỗng, Cố Tri Niên nhìn quanh bốn phía cũng không tìm thấy bóng dáng của Triệu Duy Trinh. Ngược lại quản gia thì có chút vui mừng chào đón: "Thiếu phu nhân, cậu về rồi sao?"
Cố Tri Niên đè nén cảm giác mất mát trong lòng, mỉm cười với quản gia: "Đúng vậy, tôi về rồi."
Quản gia giống như có năng lực đọc tâm thuật, ông nhìn ra được tâm tình khác thường của Cố Tri Niên, nói: "Chúng tôi đều cho rằng nửa tháng sau cậu mới trở về. Thiếu gia hôm nay ra ngoài xã giao, tôi gọi điện thoại thông báo cho cậu ấy một tiếng?"
Thì ra là đi dự tiệc xã giao. Cố Tri Niên thở phào nhẹ nhõm: "Không cần, đừng quấy rầy công việc của anh ấy."
Trong mắt quản gia hiện lên vài phần vui mừng không dễ phát hiện: Xem ai còn dám nói phu nhân nhà chúng ta không thương chồng của mình!. Tuy nhiên ông vẫn luôn giữ bình tĩnh, không để Cố Tri Niên nhìn ra được biểu cảm của mình.
Quản gia beta hơi gật đầu với Cố Tri Niên: "Được, vậy tôi bảo người chuẩn bị bữa tối cho phu nhân?"
Cố Tri Niên lại lắc đầu: "Tôi ăn xong rồi mới về, bây giờ hơi mệt, tôi muốn lên lầu nghỉ ngơi trước."
Quản gia cũng không miễn cưỡng: "Vậy tôi chuẩn bị đồ ăn khuya cho phu nhân, nửa đêm nếu phu nhân đói bụng hoặc là thiếu gia trở về có thể ăn một chút."
Cố Tri Niên vốn định từ chối, nghe được nửa câu sau của quản gia, lời đến bên miệng biến thành lời cảm ơn. Sau đó Cố Tri Niên liền tự mình xách vali lên lầu, trở về phòng mình – cậu quả thật rất mệt, cần tắm rửa nghỉ ngơi một chút.
Cố Tri Niên vào phòng tắm, mới xé miếng dán ngăn cách sau gáy xuống, liền cảm nhận được mùi hương tequila ùn ùn kéo đến – là tin tức tố của Triệu Duy Trinh!
Cố Tri Niên tham lam một cái ôm của Triệu Duy Trinh hít sâu một hơi, cảm giác ấm áp được bao bọc bởi tin tức tố của Alpha còn sót lại thiếu chút nữa khiến Cố Tri Niên quên mất bình tĩnh suy nghĩ. Cậu vịn tường đứng vững thân thể, cắn môi chậm rãi đi vào trong bồn tắm.
Nước nóng trong bồn tắm bằng sứ trắng dần dần nhấn chìm Cố Tri Niên, Cố Tri Niên thoải mái nheo mắt lại, cuối cùng cũng tìm lại được lý trí: bắt đầu tự hỏi vì sao tin tức tố của Triệu Duy Trinh trong không khí lại nồng đậm như vậy?
Lần trước hai người thân mật ở đây là bởi vì thời kỳ dịch cảm của Triệu Duy Trinh. Alpha keo kiệt một tấc cũng không rời Cố Tri Niên, ngay cả khi Cố Tri Niên xuống giường đi tắm rửa anh cũng đi theo.
Mà hậu quả cùng vào cùng ra chính là, hai người hấp dẫn lẫn nhau sâu sắc luôn rất dễ dàng lau súng cướp cò.
Cố Tri Niên muốn kiềm chế, Triệu Duy Trinh lại bị bản năng tra tấn lại chỉ biết hôn rồi dính chặt vào người Cố Tri Niên, muốn Cố Tri Niên thời thời khắc khắc đều chấp nhận mình.
Mỗi lần Cố Tri Niên thừa dịp Triệu Duy Trinh ngủ say dán miếng ngăn cách lên, sau khi Alpha tỉnh lại lại nhõng nhẽo, khóc lóc sướt mướt cầu xin Cố Tri Niên xé nó ra.
Bất quá nói tóm lại, Triệu Duy Trinh trong kỳ dịch cảm đáng yêu hơn so với bình thường rất nhiều.
Triệu Duy Trinh nhớ rõ những chi tiết này không? Nếu còn như nhớ rõ, lúc tỉnh táo lại nhất định sẽ cảm thấy rất mất mặt.
Có lẽ hơi nước trong phòng tắm quá nóng ẩm, hoặc có lẽ Cố Tri Niên thật sự mệt mỏi để suy nghĩ. Tóm lại cậu nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một suy đoán: Những tin tức tố này là trong kỳ dịch cảm lần trước của Triệu Duy Trinh còn lưu lại, dù sao Triệu Duy Trinh là một Alpha đỉnh cấp.
Nước nóng làm cho Cố Tri Niên cảm thấy buồn ngủ, trong lòng cậu nhớ tới Triệu Duy Trinh từng nói "Không muốn làm cho nhà mình biến thành nhà ma", Cố Tri Niên vẫn cố gắng hết sức để thoát khỏi cơn buồn ngủ trong thời gian ngắn ngủi.
Cậu rời khỏi bồn tắm, lấy khăn tắm rộng rãi tùy tiện lau đi hơi nước, trần truồng chạy đến bên giường, nhào vào trong giường lớn mềm mại, chui vào trong chăn ấm áp, cuối cùng nhắm hai mắt lại, chìm vào trong mộng đẹp trong đó cậu được Triệu Duy Trinh bao bọc bởi tin tức tố.
Vì thế đợi đến đêm khuya Triệu Duy Trinh mang theo men say về nhà, cũng giống như mấy ngày hôm trước lấy tư thái chủ nhân đi tới phòng ngủ chính, khi nằm lên giường, cảm nhận được một cục bột nhỏ ấm áp bên người.
Hô hấp của cục bột nhỏ hình người kéo dài đều đặn, toàn thân đều tỏa ra mùi hương anh đào mà Triệu Duy Trinh ngày nhớ đêm mong. Hương thơm nồng nàn mê người, không giống như trong mộng:
"Huh?"
Hết chương 36.