Chương 32: Anh ấy 'làm' thế nào?
Kỳ dịch cảm của Triệu Duy Trinh kéo dài ba ngày, trong ba ngày này, Cố Tri Niên đã nhìn thấy nỗi kinh hoàng trong thời kỳ dịch cảm của alpha: Không cho anh cắn anh khóc, không cho anh làm cũng khóc. Thậm chí đôi khi Cố Tri Niên muốn tránh xa Triệu Duy Trinh chút, Triệu Duy Trinh sẽ khóc.
Ví dụ, hôm nay là ngày Cố Tri Niên và Trương Lâm hẹn nhau gặp mặt, Alpha trong thời kỳ dịch cảm đã quấn lấy Cố Tri Niên và không chịu để cậu đi. Không chỉ vậy, Cố Tri Niên còn bị quấn lấy một cách khó hiểu và làm việc đó thêm lần nữa.
Sau đó Cố Tri Niên cảm thấy thắt lưng mình đau mỏi sắp gãy, chỗ bị Triệu Duy Trinh dính chặt ức hiếp mấy ngày cũng cũng bị sưng tấy đau không chịu được, cơ thể giống như đã hoàn toàn bị ủ bởi tin tức tố của Triệu Duy Trinh.
Triệu Duy Trinh có lẽ đã mệt mỏi vì khóc rất lâu, hiện tại đang ôm Cố Tri Niên trong lòng ngủ ngon lành. Cố Tri Niên nhéo mặt anh như muốn trút giận, nhưng lại không thể đánh thức Triệu Duy Trinh. Cố Tri Niên không thể hiểu được cuộc hôn nhân của cậu và Triệu Duy Trinh sao lại đi đến kết quả như ngày hôm nay ——
Rõ ràng Triệu Duy Trinh không thích cậu, trước đây anh luôn nói những câu như không thể nào thích Cố Tri Niên, nhưng trong kỳ dịch cảm, anh lại một câu vợ ơi một câu Niên Niên. Thiếu chút nữa đã khiến cho Cố Tri Niên gần như lạc lối trong tiếng gọi dịu dàng của Triệu Duy Trinh.
Khi Alpha tỉnh dậy thì trời đã tối hẳn. Triệu Duy Trinh ngủ trên chiếc giường ngập tràn mùi hương của Cố Tri Niên, nhưng người vợ Omega của anh đã không còn ở bên cạnh anh nữa. Triệu Duy Trinh cau mày, ngồi dậy khỏi giường và nhìn xung quanh, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Cố Tri Niên.
Triệu Duy Trinh sững sờ ngồi trên giường: Ba ngày qua ý thức của Triệu Duy Trinh không được tỉnh táo giống như ngày thường, nhưng anh cũng không hề bị mất trí nhớ hoàn toàn.
Đây là lần đầu tiên Triệu Duy Trinh dựa vào thứ khác ngoài thuốc ức chế alpha để vượt qua kỳ dịch cảm, ngoại trừ không thể hoàn thành thắt nút, thì mọi điều đều làm Triệu Duy Trinh rất hài lòng. Chỉ là biểu hiện của anh có chút không có tiền đồ: Triệu thiếu gia sao có thể khóc? Anh là một đỉnh cấp Alpha, làm sao có thể khóc vì Cố Tri Niên ở bên cạnh anh?
Thật mất mặt! Mà từ một góc độ khác, nước mắt của Triệu Duy Trinh là một thủ đoạn tốt khiến Cố Tri Niên không thể từ chối.
Triệu Duy Trinh cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của việc trẻ con khóc nhè là có sữa uống — chẳng trách từ nhỏ Cố Tri Niên đã thích khóc lóc tố cáo, vài giọt nước muối mặn đã có thể dễ dàng đạt được mục đích, như vậy không cần phiền toái và tiết kiệm được năng lượng!
Nghĩ như vậy, Triệu thiếu gia không biết xấu hổ mà còn tự hào về phản ứng của mình trong kỳ dịch cảm. Anh gọi một tiếng "Cố Tri Niên" nhưng không nhận được hồi đáp. Sau đó Triệu Duy Trinh nằm trở lại xuống giường, vùi đầu vào gối của Cố Tri Niên, hít một hơi thật sâu.
Mùi hương anh đào và rượu Tequila xộc thẳng vào mũi khiến Triệu đại thiếu gia cảm thấy vui vẻ. Anh nhanh chóng xuống giường, đi vào phòng tắm giống như chủ nhân của căn phòng, để lại một lượng lớn tin tức tố trong phòng tắm, có trời biết, đất biết, bồn tắm biết và Triệu Duy Trinh biết.
Khi Triệu Duy Trinh đi xuống lầu, trong phòng khách không có bóng dáng Cố Tri Niên. Alpha cau mày, quản gia đi tới: "Thiếu gia, ngài đã bình phục chưa?"
Triệu Triệu Duy Trinh "Ừ" một tiếng, ánh mắt vẫn đang nhìn chung quanh. Quản gia nhìn ra Triệu Duy Trinh đang tìm cái gì: "Thiếu gia đang tìm Thiếu phu nhân sao?"
"Không có" Triệu Duy Trinh quay mặt đi: "Bữa tối đã làm xong chưa?"
Quản gia cũng không có vạch trần Triệu Duy Trinh, gật đầu nói: "Chúng tôi đang chuẩn bị, thiếu gia năm phút nữa là có thể ăn cơm."
"Được" Triệu Duy Trinh gật đầu, bước chân trầm ổn đi đến bên cạnh bàn ăn rồi ngồi xuống, năm phút chờ đợi trở nên cực kỳ dài — không phải Triệu Duy Trinh rất đói chỉ là hiện anh không nhìn thấy Cố Tri Niên, trong lòng anh có chút nôn nóng khó hiểu.
Nhưng để Triệu Duy Trinh chủ động hỏi Cố Tri Niên đã đi đâu, Triệu Duy Trinh lại cảm thấy như vậy có vẻ như mình thật sự đáng ghét giống như lời Cố Tri Niên nói. Tâm trạng vui vẻ của Triệu Duy Trinh biến mất không ít, năm phút sau, người giúp việc trong nhà bưng bữa tối lên bàn ăn.
Triệu Duy Trinh liếc nhìn phần ăn trên bàn rõ ràng là dành cho một người, tâm trạng vui vẻ đa phần đã bị phá hủy: "Chỉ cho tôi thôi sao?"
Quản gia ở một bên rất bình tĩnh gật đầu: "Phu nhân nói, cậu ấy có hẹn với bạn nên không cần phải làm bữa tối cho cậu ấy."
Tâm trạng vui vẻ của Triệu Duy Trinh đã hoàn toàn biến mất: "Có hẹn? Với ai?"
Triệu Duy Trinh hỏi xong, đã tự mình đoán ra đáp án - ngoại trừ tên khốn kiếp có ý đồ xấu xa họ Trương ra, còn có thể là ai? Tên khốn kiếp Cố Tri Niên này, mới ân ái với anh xong đã đi ra ngoài gặp những Alpha không đứng đắn kia, rốt cuộc có giữ đạo làm O hay không?
Quản gia cảm nhận được trên người Triệu Duy Trinh tỏa ra lãnh ý, ngữ khí vẫn bình tĩnh: "Không rõ lắm, có cần tôi gọi Phu nhân về cùng Thiếu gia ăn cơm tối không?"
"Không cần." Triệu Duy Trinh cẩn thận nhớ lại, có lẽ trên cổ Cố Tri Niên vẫn còn kiệt tác của anh, và cơ thể cậu đều là mùi hương của anh — nếu tên đàn ông họ Trương kia dám đến gần Cố Tri Niên, Triệu Duy Trinh sặc cho hắn chết!
Với suy nghĩ này trong đầu, Triệu Duy Trinh cầm lấy bộ đồ ăn và ăn bữa tối đầu tiên sau khi kỳ dịch cảm kết thúc. Trong khi ăn, anh nhai miếng thịt rất mạnh, như thể miếng thịt trong miệng chính là tên Trương Lâm ghê tởm, muốn nhai nát hắn để trút giận.
Trương Lâm, người đang ăn tối với Cố Tri Niên trong nhà hàng, vô cớ hắt hơi.
Cố Tri Niên nhướng mày: "Sặc đến vậy sao?"
Trương Lâm nhún vai: "Cậu là người trong cuộc thường không tỉnh táo. Nếu tình bạn của chúng ta không đủ chân thành thì ngay lúc nhìn thấy cậu, tôi đã rút lui rồi."
"Được rồi —" Cố Tri Niên giơ cốc nước trái cây trong tay lên: "Bởi vì cậu không bao giờ từ bỏ tình bạn của chúng ta, nên tôi sẽ nâng cốc này với cậu."
Trương Lâm phối hợp uống một ly với Cố Tri Niên, sau khi nhấp một ngụm, hắn tiếp tục buôn chuyện về cuộc sống hôn nhân của Cố Tri Niên và Triệu Duy Trinh: "Cho nên, cậu còn cảm thấy tình yêu của cậu sẽ không bao giờ nở hoa nữa không?" Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và watt @ only_jeffrey, những nơi khác đều là re-up.
Cố Tri Niên lắc đầu: "Thật ra đây chỉ là thỏa thuận giữa Triệu Duy Trinh và tôi."
"Thỏa thuận? Nó có giống như thỏa thuận hôn nhân sao?"
"Không sai." Bụng Cố Tri Niên đã sắp no rồi. Cậu lấy khăn giấy trong tay lau miệng: "Cậu còn nhớ vụ tai nạn lần trước chúng ta gặp ở buổi giao lưu TGB không?"
Trương Lâm đương nhiên nhớ rõ – hắn cuối cùng đã hồi phục sau khi nằm trong trạm cứu hộ alpha ba ngày, và một nửa nguyên nhân cho ba ngày này là do cặp vợ chồng Cố Tri Niên và Triệu Duy Trinh. Tuy nhiên, Trương Lâm, luôn tự hào là một người rất coi trọng bạn bè, đương nhiên sẽ không trách Cố Tri Niên.
Hắn ngập ngừng đoán: "Vậy là ngày đó cậu và anh ta đã phát sinh quan hệ?"
Cố Tri Niên thở dài: "Hôm đó tôi bị ép phát tình sớm. Lúc đó sử dụng thuốc ức chế rất nguy hiểm, chỉ có Triệu Duy Trinh mới có thể giúp tôi."
Giọng nói của Cố Tri Niên nhẹ nhàng, Trương Lâm ăn một quả thông, giống như đang nghe kịch: "Anh ta giúp cậu vượt qua kỳ phát tình, đổi lại cậu sẽ cùng anh ta vượt qua kỳ dịch cảm?"
"Đúng." Cố Tri Niên có chút bất đắc dĩ. Trương Lâm nghi hoặc "Huh??" một tiếng nói: "Không nên như vậy chứ — "
"Cái gì mà không nên? Chúng tôi không nên trao đổi lợi ích sao?"
Trương Lâm phủ nhận câu hỏi của Cố Tri Niên: "Điều tôi muốn nói là, hai lần này xảy ra thì tỷ lệ đánh dấu nhau rất cao, nhưng cậu không bị đánh dấu hoàn toàn một lần nào?"
Cố Tri Niên dừng lại, với vẻ mặt nhất thời có chút mất mát. Trương Lâm nhìn thấy điểm này, nheo mắt lại: "Là bởi vì anh ta không muốn đánh dấu cậu sao?"
"Không phải." Cố Tri Niên đưa tay ấn vào huyệt thái dương: "Hiện tại tôi không muốn bị anh ấy đánh dấu."
Trương Lâm trầm mặc một lát, nhưng cũng rất thông minh không hỏi lại tại sao: "Đúng rồi, hai ngày trước trong điện thoại cậu nói là nhận được lời mời thử vai, là phim của ai?"
Đây có lẽ là lý do tại sao Cố Tri Niên thích làm bạn với Trương Lâm — bọn họ quả thật không có gì giấu diếm nhau, nhưng đối với những tâm sự không tiện kể ra, bọn họ vẫn có thể tông trọng thông cảm lẫn nhau.
Cố Tri Niên nhếch đôi môi: "Là của Từ Dục, là phim Tết của Từ Dục"
"Thật sao!" Trên mặt Trương Lâm hiện lên vẻ ngạc nhiên thực sự: "Vãi chưởng, sao cậu lại có tiền đồ như vậy, bộ phim đầu tiên lại là tác phẩm của Từ Dục? Chắc chắn cậu sẽ có một tương lai xán lạn!"
Nụ cười trên mặt Cố Tri Niên càng thêm chói mắt: "Nào có khoa trương như cậu nói. Chỉ là một lời mời thử vai thôi, bây giờ còn đang chờ kết quả cuối cùng."
"Mặc kệ kết quả thế nào, đây cũng là một khởi đầu tốt. Nhưng làm sao cậu lại được Từ Dục mời tới? Cậu phải biết, chỉ riêng việc lấy được thư mời cho buổi giao lưu của ông ấy đã rất khó rồi."
Cố Tri Niên giải thích ngắn gọn nội dung sự việc và nhận xét về cơ hội này: "Cứ xem như là ô tình cắm liễu liễu lại xanh!"
Trương Lâm lại nghiêm túc lắc đầu: "Đây không phải là vô tình cắm liễu, cũng không phải cậu may mắn."
"Tôi rất đồng ý với những gì Lâm Kim Điệp nói. Ngày hôm đó có rất nhiều người có mặt, bao gồm cả alpha và omega trên cấp S, nhưng trong số những người này, chỉ có cậu, Cố Tri Niên, đứng ra ổn định cục diện hỗn loạn."
"Đây là phần thưởng mà cậu xứng đáng nhận được."
Cố Tri Niên choáng váng trước lời nói của Trương Lâm: "Nào có khoa trương như cậu nói chứ."
Trương Lâm một lần nữa bày tỏ sự chúc mừng của mình với Cố Tri Niên, và hai người trò chuyện qua lại, cuối cùng, chủ đề không thể giải thích được chuyển sang cuộc sống sau khi kết hôn của Cố Tri Niên.
"Kỳ thực tôi còn có một vấn đề khác rất tò mò." Trương Lâm không nhịn được sự tò mò trong lòng nói.
"Cậu nói đi." Cố Tri Niên vừa trả lời vừa cầm ly nước trái cây lên và uống thêm một ngụm.
"Triệu Duy Trinh 'làm' thế nào?"
"..." Lời nói của Trương Lâm gây sốc đến mức Cố Tri Niên gần như phun một ngụm nước trái cây lên mặt Trương Lâm trước khi cậu nuốt nó. Cậu bị nghẹn và ho sặc sụa vì lời nói hổ báo của Trương Lâm, Trương Lâm mỉm cười và đưa khăn giấy: "Bình tĩnh, tôi thực sự tò mò. Dù sao Triệu Duy Trinh cũng là một đỉnh cấp alpha"
Cố Tri Niên lấy lại bình tĩnh, nhếch môi: "Cậu đừng cứ luôn nhìn vào lớp filter tin tức tố đỉnh cấp của anh ấy"
"Ồ?" Trương Lâm nhướng mày trái: "Nói như vậy, công phu của anh ta rất tệ?"
Cố Tri Niên do dự: "Cậu, cậu thực sự muốn biết à?"
"Ừ, tôi rất muốn."
Cố Tri Niên đưa tay chạm vành tai mình: "Ừm, lúc đầu thì tệ, sau đó, sau đó cũng như thế đó."
Trương Lâm cười lớn: "Tôi không phiền nếu cậu mô tả sự tiến bộ của anh ta rõ ràng hơn một chút."
"Này —" Cố Tri Niên bất lực mỉm cười, nhưng trên khuôn mặt lại có chút ấm áp mơ hồ.
Trương Lâm cũng không trêu chọc bạn mình quá nhiều: "OK!" Hắn nâng ly sâm panh trong tay lên nâng cốc: "Với chiếc ly này, tôi chúc cậu có một cuộc sống hài hòa và tươi đẹp hơn trên giường—"
"Đủ rồi nha!"
Hết chương 32.
Câu đầy đủ thường là "Có lòng trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh" có ý nghĩa là Có nhiều việc không theo ý mình muốn, dù đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không đạt được kết quả. Lại có những việc không cần làm mà tự nhiên nó đến.
Ví dụ, hôm nay là ngày Cố Tri Niên và Trương Lâm hẹn nhau gặp mặt, Alpha trong thời kỳ dịch cảm đã quấn lấy Cố Tri Niên và không chịu để cậu đi. Không chỉ vậy, Cố Tri Niên còn bị quấn lấy một cách khó hiểu và làm việc đó thêm lần nữa.
Sau đó Cố Tri Niên cảm thấy thắt lưng mình đau mỏi sắp gãy, chỗ bị Triệu Duy Trinh dính chặt ức hiếp mấy ngày cũng cũng bị sưng tấy đau không chịu được, cơ thể giống như đã hoàn toàn bị ủ bởi tin tức tố của Triệu Duy Trinh.
Triệu Duy Trinh có lẽ đã mệt mỏi vì khóc rất lâu, hiện tại đang ôm Cố Tri Niên trong lòng ngủ ngon lành. Cố Tri Niên nhéo mặt anh như muốn trút giận, nhưng lại không thể đánh thức Triệu Duy Trinh. Cố Tri Niên không thể hiểu được cuộc hôn nhân của cậu và Triệu Duy Trinh sao lại đi đến kết quả như ngày hôm nay ——
Rõ ràng Triệu Duy Trinh không thích cậu, trước đây anh luôn nói những câu như không thể nào thích Cố Tri Niên, nhưng trong kỳ dịch cảm, anh lại một câu vợ ơi một câu Niên Niên. Thiếu chút nữa đã khiến cho Cố Tri Niên gần như lạc lối trong tiếng gọi dịu dàng của Triệu Duy Trinh.
Khi Alpha tỉnh dậy thì trời đã tối hẳn. Triệu Duy Trinh ngủ trên chiếc giường ngập tràn mùi hương của Cố Tri Niên, nhưng người vợ Omega của anh đã không còn ở bên cạnh anh nữa. Triệu Duy Trinh cau mày, ngồi dậy khỏi giường và nhìn xung quanh, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Cố Tri Niên.
Triệu Duy Trinh sững sờ ngồi trên giường: Ba ngày qua ý thức của Triệu Duy Trinh không được tỉnh táo giống như ngày thường, nhưng anh cũng không hề bị mất trí nhớ hoàn toàn.
Đây là lần đầu tiên Triệu Duy Trinh dựa vào thứ khác ngoài thuốc ức chế alpha để vượt qua kỳ dịch cảm, ngoại trừ không thể hoàn thành thắt nút, thì mọi điều đều làm Triệu Duy Trinh rất hài lòng. Chỉ là biểu hiện của anh có chút không có tiền đồ: Triệu thiếu gia sao có thể khóc? Anh là một đỉnh cấp Alpha, làm sao có thể khóc vì Cố Tri Niên ở bên cạnh anh?
Thật mất mặt! Mà từ một góc độ khác, nước mắt của Triệu Duy Trinh là một thủ đoạn tốt khiến Cố Tri Niên không thể từ chối.
Triệu Duy Trinh cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của việc trẻ con khóc nhè là có sữa uống — chẳng trách từ nhỏ Cố Tri Niên đã thích khóc lóc tố cáo, vài giọt nước muối mặn đã có thể dễ dàng đạt được mục đích, như vậy không cần phiền toái và tiết kiệm được năng lượng!
Nghĩ như vậy, Triệu thiếu gia không biết xấu hổ mà còn tự hào về phản ứng của mình trong kỳ dịch cảm. Anh gọi một tiếng "Cố Tri Niên" nhưng không nhận được hồi đáp. Sau đó Triệu Duy Trinh nằm trở lại xuống giường, vùi đầu vào gối của Cố Tri Niên, hít một hơi thật sâu.
Mùi hương anh đào và rượu Tequila xộc thẳng vào mũi khiến Triệu đại thiếu gia cảm thấy vui vẻ. Anh nhanh chóng xuống giường, đi vào phòng tắm giống như chủ nhân của căn phòng, để lại một lượng lớn tin tức tố trong phòng tắm, có trời biết, đất biết, bồn tắm biết và Triệu Duy Trinh biết.
Khi Triệu Duy Trinh đi xuống lầu, trong phòng khách không có bóng dáng Cố Tri Niên. Alpha cau mày, quản gia đi tới: "Thiếu gia, ngài đã bình phục chưa?"
Triệu Triệu Duy Trinh "Ừ" một tiếng, ánh mắt vẫn đang nhìn chung quanh. Quản gia nhìn ra Triệu Duy Trinh đang tìm cái gì: "Thiếu gia đang tìm Thiếu phu nhân sao?"
"Không có" Triệu Duy Trinh quay mặt đi: "Bữa tối đã làm xong chưa?"
Quản gia cũng không có vạch trần Triệu Duy Trinh, gật đầu nói: "Chúng tôi đang chuẩn bị, thiếu gia năm phút nữa là có thể ăn cơm."
"Được" Triệu Duy Trinh gật đầu, bước chân trầm ổn đi đến bên cạnh bàn ăn rồi ngồi xuống, năm phút chờ đợi trở nên cực kỳ dài — không phải Triệu Duy Trinh rất đói chỉ là hiện anh không nhìn thấy Cố Tri Niên, trong lòng anh có chút nôn nóng khó hiểu.
Nhưng để Triệu Duy Trinh chủ động hỏi Cố Tri Niên đã đi đâu, Triệu Duy Trinh lại cảm thấy như vậy có vẻ như mình thật sự đáng ghét giống như lời Cố Tri Niên nói. Tâm trạng vui vẻ của Triệu Duy Trinh biến mất không ít, năm phút sau, người giúp việc trong nhà bưng bữa tối lên bàn ăn.
Triệu Duy Trinh liếc nhìn phần ăn trên bàn rõ ràng là dành cho một người, tâm trạng vui vẻ đa phần đã bị phá hủy: "Chỉ cho tôi thôi sao?"
Quản gia ở một bên rất bình tĩnh gật đầu: "Phu nhân nói, cậu ấy có hẹn với bạn nên không cần phải làm bữa tối cho cậu ấy."
Tâm trạng vui vẻ của Triệu Duy Trinh đã hoàn toàn biến mất: "Có hẹn? Với ai?"
Triệu Duy Trinh hỏi xong, đã tự mình đoán ra đáp án - ngoại trừ tên khốn kiếp có ý đồ xấu xa họ Trương ra, còn có thể là ai? Tên khốn kiếp Cố Tri Niên này, mới ân ái với anh xong đã đi ra ngoài gặp những Alpha không đứng đắn kia, rốt cuộc có giữ đạo làm O hay không?
Quản gia cảm nhận được trên người Triệu Duy Trinh tỏa ra lãnh ý, ngữ khí vẫn bình tĩnh: "Không rõ lắm, có cần tôi gọi Phu nhân về cùng Thiếu gia ăn cơm tối không?"
"Không cần." Triệu Duy Trinh cẩn thận nhớ lại, có lẽ trên cổ Cố Tri Niên vẫn còn kiệt tác của anh, và cơ thể cậu đều là mùi hương của anh — nếu tên đàn ông họ Trương kia dám đến gần Cố Tri Niên, Triệu Duy Trinh sặc cho hắn chết!
Với suy nghĩ này trong đầu, Triệu Duy Trinh cầm lấy bộ đồ ăn và ăn bữa tối đầu tiên sau khi kỳ dịch cảm kết thúc. Trong khi ăn, anh nhai miếng thịt rất mạnh, như thể miếng thịt trong miệng chính là tên Trương Lâm ghê tởm, muốn nhai nát hắn để trút giận.
Trương Lâm, người đang ăn tối với Cố Tri Niên trong nhà hàng, vô cớ hắt hơi.
Cố Tri Niên nhướng mày: "Sặc đến vậy sao?"
Trương Lâm nhún vai: "Cậu là người trong cuộc thường không tỉnh táo. Nếu tình bạn của chúng ta không đủ chân thành thì ngay lúc nhìn thấy cậu, tôi đã rút lui rồi."
"Được rồi —" Cố Tri Niên giơ cốc nước trái cây trong tay lên: "Bởi vì cậu không bao giờ từ bỏ tình bạn của chúng ta, nên tôi sẽ nâng cốc này với cậu."
Trương Lâm phối hợp uống một ly với Cố Tri Niên, sau khi nhấp một ngụm, hắn tiếp tục buôn chuyện về cuộc sống hôn nhân của Cố Tri Niên và Triệu Duy Trinh: "Cho nên, cậu còn cảm thấy tình yêu của cậu sẽ không bao giờ nở hoa nữa không?" Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và watt @ only_jeffrey, những nơi khác đều là re-up.
Cố Tri Niên lắc đầu: "Thật ra đây chỉ là thỏa thuận giữa Triệu Duy Trinh và tôi."
"Thỏa thuận? Nó có giống như thỏa thuận hôn nhân sao?"
"Không sai." Bụng Cố Tri Niên đã sắp no rồi. Cậu lấy khăn giấy trong tay lau miệng: "Cậu còn nhớ vụ tai nạn lần trước chúng ta gặp ở buổi giao lưu TGB không?"
Trương Lâm đương nhiên nhớ rõ – hắn cuối cùng đã hồi phục sau khi nằm trong trạm cứu hộ alpha ba ngày, và một nửa nguyên nhân cho ba ngày này là do cặp vợ chồng Cố Tri Niên và Triệu Duy Trinh. Tuy nhiên, Trương Lâm, luôn tự hào là một người rất coi trọng bạn bè, đương nhiên sẽ không trách Cố Tri Niên.
Hắn ngập ngừng đoán: "Vậy là ngày đó cậu và anh ta đã phát sinh quan hệ?"
Cố Tri Niên thở dài: "Hôm đó tôi bị ép phát tình sớm. Lúc đó sử dụng thuốc ức chế rất nguy hiểm, chỉ có Triệu Duy Trinh mới có thể giúp tôi."
Giọng nói của Cố Tri Niên nhẹ nhàng, Trương Lâm ăn một quả thông, giống như đang nghe kịch: "Anh ta giúp cậu vượt qua kỳ phát tình, đổi lại cậu sẽ cùng anh ta vượt qua kỳ dịch cảm?"
"Đúng." Cố Tri Niên có chút bất đắc dĩ. Trương Lâm nghi hoặc "Huh??" một tiếng nói: "Không nên như vậy chứ — "
"Cái gì mà không nên? Chúng tôi không nên trao đổi lợi ích sao?"
Trương Lâm phủ nhận câu hỏi của Cố Tri Niên: "Điều tôi muốn nói là, hai lần này xảy ra thì tỷ lệ đánh dấu nhau rất cao, nhưng cậu không bị đánh dấu hoàn toàn một lần nào?"
Cố Tri Niên dừng lại, với vẻ mặt nhất thời có chút mất mát. Trương Lâm nhìn thấy điểm này, nheo mắt lại: "Là bởi vì anh ta không muốn đánh dấu cậu sao?"
"Không phải." Cố Tri Niên đưa tay ấn vào huyệt thái dương: "Hiện tại tôi không muốn bị anh ấy đánh dấu."
Trương Lâm trầm mặc một lát, nhưng cũng rất thông minh không hỏi lại tại sao: "Đúng rồi, hai ngày trước trong điện thoại cậu nói là nhận được lời mời thử vai, là phim của ai?"
Đây có lẽ là lý do tại sao Cố Tri Niên thích làm bạn với Trương Lâm — bọn họ quả thật không có gì giấu diếm nhau, nhưng đối với những tâm sự không tiện kể ra, bọn họ vẫn có thể tông trọng thông cảm lẫn nhau.
Cố Tri Niên nhếch đôi môi: "Là của Từ Dục, là phim Tết của Từ Dục"
"Thật sao!" Trên mặt Trương Lâm hiện lên vẻ ngạc nhiên thực sự: "Vãi chưởng, sao cậu lại có tiền đồ như vậy, bộ phim đầu tiên lại là tác phẩm của Từ Dục? Chắc chắn cậu sẽ có một tương lai xán lạn!"
Nụ cười trên mặt Cố Tri Niên càng thêm chói mắt: "Nào có khoa trương như cậu nói. Chỉ là một lời mời thử vai thôi, bây giờ còn đang chờ kết quả cuối cùng."
"Mặc kệ kết quả thế nào, đây cũng là một khởi đầu tốt. Nhưng làm sao cậu lại được Từ Dục mời tới? Cậu phải biết, chỉ riêng việc lấy được thư mời cho buổi giao lưu của ông ấy đã rất khó rồi."
Cố Tri Niên giải thích ngắn gọn nội dung sự việc và nhận xét về cơ hội này: "Cứ xem như là ô tình cắm liễu liễu lại xanh!"
Trương Lâm lại nghiêm túc lắc đầu: "Đây không phải là vô tình cắm liễu, cũng không phải cậu may mắn."
"Tôi rất đồng ý với những gì Lâm Kim Điệp nói. Ngày hôm đó có rất nhiều người có mặt, bao gồm cả alpha và omega trên cấp S, nhưng trong số những người này, chỉ có cậu, Cố Tri Niên, đứng ra ổn định cục diện hỗn loạn."
"Đây là phần thưởng mà cậu xứng đáng nhận được."
Cố Tri Niên choáng váng trước lời nói của Trương Lâm: "Nào có khoa trương như cậu nói chứ."
Trương Lâm một lần nữa bày tỏ sự chúc mừng của mình với Cố Tri Niên, và hai người trò chuyện qua lại, cuối cùng, chủ đề không thể giải thích được chuyển sang cuộc sống sau khi kết hôn của Cố Tri Niên.
"Kỳ thực tôi còn có một vấn đề khác rất tò mò." Trương Lâm không nhịn được sự tò mò trong lòng nói.
"Cậu nói đi." Cố Tri Niên vừa trả lời vừa cầm ly nước trái cây lên và uống thêm một ngụm.
"Triệu Duy Trinh 'làm' thế nào?"
"..." Lời nói của Trương Lâm gây sốc đến mức Cố Tri Niên gần như phun một ngụm nước trái cây lên mặt Trương Lâm trước khi cậu nuốt nó. Cậu bị nghẹn và ho sặc sụa vì lời nói hổ báo của Trương Lâm, Trương Lâm mỉm cười và đưa khăn giấy: "Bình tĩnh, tôi thực sự tò mò. Dù sao Triệu Duy Trinh cũng là một đỉnh cấp alpha"
Cố Tri Niên lấy lại bình tĩnh, nhếch môi: "Cậu đừng cứ luôn nhìn vào lớp filter tin tức tố đỉnh cấp của anh ấy"
"Ồ?" Trương Lâm nhướng mày trái: "Nói như vậy, công phu của anh ta rất tệ?"
Cố Tri Niên do dự: "Cậu, cậu thực sự muốn biết à?"
"Ừ, tôi rất muốn."
Cố Tri Niên đưa tay chạm vành tai mình: "Ừm, lúc đầu thì tệ, sau đó, sau đó cũng như thế đó."
Trương Lâm cười lớn: "Tôi không phiền nếu cậu mô tả sự tiến bộ của anh ta rõ ràng hơn một chút."
"Này —" Cố Tri Niên bất lực mỉm cười, nhưng trên khuôn mặt lại có chút ấm áp mơ hồ.
Trương Lâm cũng không trêu chọc bạn mình quá nhiều: "OK!" Hắn nâng ly sâm panh trong tay lên nâng cốc: "Với chiếc ly này, tôi chúc cậu có một cuộc sống hài hòa và tươi đẹp hơn trên giường—"
"Đủ rồi nha!"
Hết chương 32.
Câu đầy đủ thường là "Có lòng trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh" có ý nghĩa là Có nhiều việc không theo ý mình muốn, dù đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không đạt được kết quả. Lại có những việc không cần làm mà tự nhiên nó đến.