Chương 75
Vào đêm khuya.
Tiểu Ngô mấy ngày nghỉ phép này nghỉ ngơi đầy đủ, sắc mặt tốt hơn rất nhiều, cho dù nửa đêm phải tới công ty thì tinh thần vẫn phấn chấn như cũ.
Cậu chàng nói ngắn gọn về tình huống cho Kiều Nam Kỳ, Kiều Nam Kỳ suy nghĩ một lát rồi nói: "Sao người kia lại biết chuyện Triệu Vanh?"
"Ông ta nói mình từng theo dõi Triệu tiên sinh vài ngày, có nghe được Triệu tiên sinh nói chuyện với bạn, lúc nói chuyện còn dặn người bạn kia đừng nói với người khác, nhất là nhấn mạnh rằng....."
Tiểu Ngô dừng một chút, còn chưa biết phải uyển chuyển nói thế nào, Kiều Nam Kỳ lại tự giễu nói: "Cậu muốn nói lại thôi, vậy nhấn mạnh ở chỗ là đừng cho tôi biết."
Lời muốn nói bị Kiều Nam Kỳ nói trúng, Tiểu Ngô đành phải không phủ nhận hay xác nhận mà nói tiếp: "Cho nên ông ta cho rằng những điều Triệu tiên sinh nói hẳn là bí mật. Ông ta cảm thấy ngài nếu để ý tới an nguy của Triệu tiên sinh, khẳng định sẽ muốn biết, nên muốn dùng những gì mình nghe được cầu xin ông chủ giúp ông ta mời một vị luật sư tốt, giảm án đi mấy năm."
Sắc mặt Kiều Nam Kỳ trở nên u ám, ánh mắt thờ ơ, những tuyệt vọng và buồn bã khi nói chuyện với Hạ Viễn Đồ đều bị kiềm nén lại.
Y vuốt ve khối Rubik trên bàn, suy tư vài giây liền nói: "Vậy cậu bây giờ làm việc này, những chuyện khác cứ để sang bên, chỉ làm việc này thôi."
Kiều Nam Kỳ nhẹ nhàng bỏ khối Rubik ra, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn.
Bảo y tìm một luật sư tốt cho người muốn tới hại Triệu Vanh?
Nằm mơ giữa ban ngày.
"Cậu nói với gã, nên nói cái gì tốt nhất nói hết một lần, tôi mới có thể nhắm mắt làm ngơ mặc kệ gã."
"Nếu gã không nói hoặc muốn giấu diếm, lừa gạt, tôi ngược lại sẽ mời luật sư cho gã."
"Tìm luật sư phơi bày hết những chuyện gã đã làm, bảo đảm gã sẽ ở tù bao nhiêu năm tùy thích, sẽ chỉ hơn...."
"Chứ không thiếu."
-
Lại qua mấy ngày, năm mới đã tiến lại gần hơn một bước.
Hai ba tháng mùa đông, chỉ cách đầu xuân không còn xa.
Thời tiết lành lạnh, cũng may Trúc Khê không ở phương Bắc, không nhàm chán như Dương Thành, đất đai khô vàng lại bí mật có một chút thảm thực vật xanh tươi mọc lên, giữa sự hiu quạnh lại có phần nảy nở.
Chuyện giữa Triệu Vanh và nhà họ Chu vẫn ở thế bế tắc.
Có lẽ bởi vì chuyện để ý quá mức tới Triệu Mính vô cùng rõ ràng, Chu Việt Tình giống như chắc chắn cậu sẽ cố đoạt được đoàn đội chữa bệnh của nhà họ, sau một lần giả bộ nhượng bộ bị Triệu Vanh từ chối cũng không có hành động gì.
Nói là 'Chúng tôi sẽ suy nghĩ lại', nhưng hai ngày nữa đã là đầu năm, kéo tới năm sau, tùy tiện cũng phải mất tới một hai tháng nữa.
Triệu Vanh không phải thằng ngốc, nhưng nhà họ Chu cũng thế, hiển nhiên biết rõ, thời gian càng kéo dài, lợi thế của Triệu Vanh sẽ càng ít --- vốn có thể chờ, nhưng bệnh cần phải nhanh chóng chữa trị.
Triệu Vanh lại không có cách nào đồng ý với phương thức không ngừng cung cấp lợi ích cho đối phương như thế.
Phương thức này ban đầu thì không sao, nhưng mãi về sau, khi cậu đã quăng vào nửa số vốn của mình, đoàn đội chữa bệnh lại bị Chu Việt Tình giữa chặt trong tay, cậu muốn tìm cách khác cũng không đủ vốn, chỉ có thể bị Chu Việt Tình nắm mũi dắt đi.
Triệu Vanh đã tìm một số mối khác, bỏ chút tiền, nhờ người tìm nơi khác có bác sĩ nào chịu ký kết chữa bệnh thời gian dài cho Triệu Mính không, một bên tính toán nếu thật sự không tìm được người khác, thì nên đối phó với nhà họ Chu thế nào.
Cậu vẫn có thể liên lạc với Nguyễn Thừa hợp tác.
Nếu thật sự không được, cùng lắm bỏ hết tài sản thừa kế của mình, trực tiếp chi nhiều tiền để đào người. Thậm chí còn có thể làm việc cực đoan hơn, đốt tiền cho đối thủ của Chu Việt Tình, để người khác giúp cậu đoạt đoàn đội. Cho dù cậu phải trở mặt với Chu Việt Tình, nhưng cậu cũng không để bụng. Chu Việt Tình còn có cả nhà họ Chu, còn cậu chỉ muốn chữa khỏi bệnh Triệu Mính, kẻ không còn gì để mất không sợ người có nhiều thứ, điểm này là ưu thế của cậu.
Sau khi quyết định xong, Triệu Vanh cũng không rối rắm gì nhiều, thế là quyết định năm sau đi xem tình huống sau.
Hôm nay, Lương Hữu Quân buồn chán dọn dẹp lại kệ sách, bởi vì học sinh đều nghỉ, hiệu sách cũng không có nhiều người, chỉ có vài người đi loanh quanh chọn sách.
Triệu Vanh xem lịch --- ngày mốt đã là giao thừa.
Cậu nói với Lương Hữu Quân: "Ngày mai đừng tới mở cửa, nghỉ mấy ngày đi, giao thừa tới nhà của anh ăn Tết."
"Không có sao đâu." Lương Hữu Quân nói, "Về nhà em cũng chỉ tìm bạn chơi game đánh bài, ở đây anh cũng cho em chơi di động thoải mái, mở ra em còn có tí việc làm."
Triệu Vanh bật cười, cũng lười quản cậu ta.
Cậu vừa cầm sách lên, đang định để di động xuống để đọc, di động trên tay lại đột nhiên 'Ting ting' vài tiếng --- có tin nhắn mới gửi tới.
Tên người gửi tới làm Triệu Vanh không đoán trước được.
Chu Việt Tình.
Tin nhắn này chỉ nói mấy cậu, nhưng lại làm Triệu Vanh kinh ngạc trong khoảng thời gian ngắn.
- -- "Triệu tiên sinh, trước kia kéo không ít thời gian, thật sự xin lỗi, tôi đã liên hệ với bên bệnh viện, cứ trực tiếp đưa mẹ anh tới là được, hoặc có thể nhờ họ mang thiết bị tới tận cửa. Nếu anh có nhu cầu, chúng tôi có thể bán toàn bộ đoàn đội cho anh. Về việc cấp vốn và hợp tác, chỉ cần Triệu tiên sinh bằng lòng hợp tác, năm sau có thể bàn bạc."
Thái độ lúc này hoàn toàn khác với trước đó.
Thậm chí có thể nói khác biệt cả một trời một biển.
Chẳng những không cản trở chuyện Triệu Mính, mà còn giống như tặng miễn phí, để Triệu Vanh quyết định có nên trực tiếp thu đoàn đội về tay không, công việc hợp tác cũng bị hoãn tới năm sau.
Đến lúc đó, Triệu Mính đã gặp bác sĩ rồi, Triệu Vanh nếu muốn trực tiếp lấy đoàn đội đi, năm sau có muốn hợp tác hay không, chẳng phải hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động?
Thực tế với cách làm người của Triệu Vanh, đối phương đã cho cậu ân huệ lớn như vậy, cậu cũng không có khả năng thất tín với người ta.
Nhưng Chu Việt Tình hiển nhiên không phải là loại người sẽ lấy nhân phẩm ra để bàn chuyện hợp tác, bằng không cũng không có chuyện bế tắc giữa bọn họ lúc trước. Với sự hiểu biết của Triệu Vanh, cô ta coi trọng lợi nhuận và coi trọng việc buộc chặt mới là giải pháp lâu dài, chuyện này căn bản không phải chuyện nhà họ Chu sẽ làm.
Hơn nữa cô ta mấy ngày trước còn muốn tiếp tục trì hoãn, hôm nay lại đột nhiên......?
Triệu Vanh trước tiên nghĩ tới có cái bẫy nào đó trong đây.
Cậu nhíu mày, đọc kỹ nội dung tin nhắn mấy lần, vẫn không nhìn ra những nguy hiểm tiềm ẩn bên trong đó.
Đang định trực tiếp gọi điện hỏi rõ Chu Việt Tình, lại nhận được cuộc gọi từ một người khác.
Lúc này, di động của cậu không ngừng 'Reng reng reng', kinh ngạc hơn là, cậu vốn không muốn bắt máy.
Cuộc gọi vừa mới tự động tắt máy, lại lần nữa gọi tới.
Lương Hữu Quân ở cạnh nói: "Vẻ mặt của ông chủ anh sao vậy? Người gọi là người anh mượn nợ à?"
Triệu Vanh: "......"
Không phải người mượn nợ, nhưng ít nhiều gì cũng không phải người cậu muốn giao dịch.
Chỉ là cuộc gọi này lại ở lúc mấu chốt gọi vào, rất có thể.... có liên quan với thái độ thay đổi 180 độ của Chu Việt Tình.
Cậu suy nghĩ, vẫn là nhấc máy.
"Nguyễn tiên sinh."
Nguyễn Thừa ở đầu dây bên kia bình thản tự nhiên nói: "Triệu tiên sinh, vẫn khỏe chứ."
"Có phải anh biết tôi ở Trúc Khê không?"
"Tôi cũng là người vùng này, Triệu tiên sinh như nhân vật lớn tới đây, còn cùng nhà họ Chu gây ra chút động tĩnh, chẳng lẽ khó biết lắm sao?"
"Được rồi, cho dù biết tôi ở đây cũng chẳng khó khăn gì, nhưng lúc này đột nhiên tìm tôi, cũng không có khả năng chỉ gọi chúc Tết?"
"Triệu tiên sinh sao lại nói chuyện nghiêm túc thế, tuy rằng lần hợp tác trước của chúng ta không thành công, nhưng tôi lần này tới đây để bàn việc hợp tác với ngài mà." Nguyễn Thừa chậm rãi nói, "Tôi nghe nói Triệu tiên sinh và Chu Việt Tình hình như đang giằng co, tôi cũng là một người làm ăn, tôi cũng nhìn trúng số tiền kia trên tay ngài, muốn cùng cậu nói chuyện."
Triệu Vanh nghe xong, im lặng một lúc.
Cậu hiện tại nhìn thấy tên Nguyễn Thừa sẽ nghĩ tới một người khác, tự nhiên có chút đề phòng.
Cậu nói: "Nói thẳng đi."
"Tôi không biết vì sao việc hợp tác của cậu với Chu Việt Tình vì sao chưa tới bước cuối cùng, tôi cũng không rõ lắm, nhưng gần đây chúng tôi và nhà họ Chu đang đối đầu rất gay gắt, hai ngày nay sắp lưỡng bại câu thương, ai nấy đều cần một khoản tiền gấp. Cả hai nếu không thành công, không bằng có thể cân nhắc bên chúng tôi chăng. Dù sao mặc kệ đầu tư cho ai, đối với ngài mà nói, tiền đều ở đó, chia hoa hồng cũng không ít hơn, cũng không có sự khác biệt sao?"
Triệu Vanh suy tư, một tay cầm di động, một tay thản nhiên lật xem cuốn sách trước mặt, cũng không trả lời ngay.
Triệu Vanh đã nghe được một thông tin khác từ lời nói của Nguyễn Thừa.
Lúc này Nguyễn Thừa tới tìm cậu, khác hẳn lần trước không thống nhất được việc hợp tác. Lần trước là cậu có việc cầu người, Nguyễn Thừa 100% ở thế chủ động, nhưng lại hạ thấp tư thế để cung cấp chỗ tốt cho cậu. Nhưng lúc này, Nguyễn Thừa có việc nhờ vả, cho nên mới tới tìm cậu.
Nguyễn Thừa cần gấp một số vốn lưu động, vậy đồng nghĩa với việc Chu Việt Tình cũng gặp tình huống tương tự.
Điều này có vẻ hợp lý.
Chu Việt Tình không thể chậm trễ, nên mới nhượng bộ như vậy.
Rất hợp lý.
Nguyễn Thành như vậy......
Cậu đặt cuốn sách đang xem dở xuống, cuối cùng nói: "Lúc trước khi tôi ở Dương Thành, thật ra đã học được nhiều thứ từ Nguyễn tiên sinh, như một sư báo đáp, tôi đồng ý lần hợp tác này. Nhưng về phần cô Chu, thật ra bế tắc của chúng tôi cũng vừa mới kết thúc, chuyện thất tín cũng là chuyện tôi không muốn làm. Tôi vẫn sẽ đầu tư vào các dự án đã thỏa thuận xong với Chu Việt Tình, nhưng toàn bộ số vốn lưu động còn dư lại, tất cả có thể đầu tư cho anh."
"Triệu tiên ----"
"Đừng vội thuyết phục tôi, sở dĩ tôi nói như vậy, bởi vì số tiền trên tay tôi còn nhiều hơn so với suy nghĩ của anh. Nguyễn tiên sinh, tôi có thể rót vốn vào tất cả những dự án mà anh cần, số tiền còn lại của tôi vẫn sẽ còn thừa rất nhiều, cho nên anh không cần lo lắng."
Nguyễn Thừa ở đầu dây bên kia cũng suy nghĩ một lúc.
Một lát sau, hắn nói: "Vậy tôi sẽ đợi mẹ Triệu tiên sinh xem bệnh xong, năm sau sẽ cùng ngài nói chuyện."
Cúp máy, Lương Hữu Quân lúc này mới mò tới: "Ông chủ anh nói chuyện với ai vậy? Như gặp kẻ thù thế."
"Không có gì, xem ra vận khí tốt, trai cò đánh nhau, tôi ngư ông đắc lợi. Chuyện mẹ tôi đã giải quyết được rồi. Tối nay muốn ăn gì? Đi, gọi anh Từ và chị dâu tới, chúng ta ra tiệm ăn."
-
Ngày hôm sau.
Về chuyện Triệu Mính, Triệu Vanh không muốn kéo dài thêm một ngày, huống chi gần sắp tới giao thừa, ngày lễ tết sẽ không tiện, vì thế Chu Việt Tình vừa mới nhả ra, cậu đã dẫn Triệu Mính tới bệnh viện.
Cậu gọi điện trước cho Chu Việt Tình, lúc tới nơi, bên bệnh viện đều đã chuẩn bị tốt, y tá đi đẩy xe lăn cho Triệu Mính, trực tiếp dẫn người vào kiểm tra.
Ngoài ý muốn là Chu Việt Tình lại không đến.
Những người tiếp đón cậu đều là người của bệnh viện, sau khi Triệu Mính đi kiểm tra, có người dẫn cậu tới khu vực dành cho người nhà bệnh nhân.
Triệu Vanh ngồi đó, nghiêm túc nhìn những người bận rộn đi qua đi lại.
Có thể chăm sóc cho thân thể của Triệu Mính, với cậu so với việc lấy được tài sản thừa kế còn vui vẻ hơn, cho nên cậu cũng không nghịch điện thoại, cái gì cũng không làm, cứ nhìn bác sĩ đi tới đi lui, chờ đợi kết quả của Triệu Mính.
Hôm nay khu vực này được giành riêng để phục vụ cho cậu, hiệu suất thật sự rất cao.
Chỉ là không biết vì sao, mỗi lần có việc gì cần chụp ảnh hay hồ sơ, luôn có bác sĩ mang tới căn phòng nằm ở cuối hành lang trước tiên, một lát sau bác sĩ mới cầm những thứ đó ra, phân tính tình huống cùng với Triệu Vanh.
Triệu Vanh chỉ nghĩ ở đó có thể có bác sĩ hoặc chủ nhiệm nào đó.
Dù sao cậu chỉ quan tâm đến tình trạng của Triệu Mính, những người này làm việc thế nào cậu cũng không để ý, cũng không quản nhiều, chỉ cần những bác sĩ này có trách nhiệm là được.
Từng vị bác sĩ khi bước từ căn phòng đó ra để nói chuyện với cậu, những lời nói được phân tích rõ ràng và phân tích hợp lý, dùng một cách đặc biệt để người ngoài nghề có thể hiểu được để nói với cậu.
Cậu nói với bác sĩ đang giải thích tình trạng cho mình: "Chủ nhiệm của các vị thật cẩn thận, trước kia khi tôi dẫn mẹ tôi đi khám bệnh, nghe rất nhiều thuật ngữ khiến tôi choáng váng đầu óc. Mấy thứ này chỉ cần sửa sang lại một lúc, tôi lập tức có thể hiểu rõ."
Bác sĩ vô thức hỏi: "Chủ nhiệm?"
Triệu Vanh mỉm cười: "Mọi người không phải vừa đi báo cáo với chủ nhiệm của mình sao?"
Cậu nói, còn liếc nhìn về căn phòng ở cuối dãy hành lang thường xuyên có người ra vào.
Bác sĩ vội vàng gật đầu: "Đúng đúng......"
Lúc này, một y tá nhỏ bưng một tách trà lên cho cậu.
Nước trà màu vàng trong suốt, bên trong không nhìn thấy được một chút cặn trà, nhiệt độ vừa phải, còn tỏa ra hương thơm ấm áp.
Triệu Vanh đang trao đổi với bác sĩ về tình trạng bệnh tình cười nói với cô gái 'Cám ơn', rồi lại nhìn tách trà, kinh ngạc nói: "Các cô cũng thích uống loại trà này à?"
Đây rõ ràng là khẩu vị của cậu, người bên Trúc Khuê đều không thích loại đồ uống này.
Y tá lúng tung nói: "Có lẽ.... vừa vặn, trùng hợp thôi. Ngài thích là được rồi."
Triệu Vanh đương nhiên thích rồi.
Cậu nhận lấy nhấp vài ngụm, lại ngồi ở đó đợi kết quả kiểm tra khác.
Những kết quả khác cũng không nhanh như vậy, vẫn cần chút thời gian nhất định, Triệu Vanh ngồi đó chút buồn chán, đột nhiên nảy ra suy nghĩ muốn nói lời cám ơn với mấy vị bác sĩ kia để kéo gần mối quan hệ.
Cậu đứng dậy, đi tới văn phòng kia, gõ nhẹ mấy cái.
Bên trong phòng.
Một số bác sĩ mặc áo blouse trắng đang đứng, hoặc ngồi trước bàn làm việc, trên tay cầm tài liệu báo cáo, hiểm nhiên đang phân tích điều gì đó cho người ngồi ở phía sau bàn làm việc nghe.
Rõ ràng người mặc áo blouse trắng là bác sĩ, người nọ chỉ mặc đồ giản dị bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ vào, khí chất của những người khác cũng không bằng một góc của người kia.
Người kia dường như đang nghiêm túc nghe bác sĩ nói, lúc Triệu Vanh đi tới cửa, sắc mặt của y vẫn nghiêm túc, mang theo khí chất không thể phản bác, nghiêng đầu dò hỏi một vị bác sĩ trong đó.
Giống như người sinh ra đã mang khí chất bề trên, điềm tĩnh nhưng lại mạnh mẽ.
Phía sau người nọ có một nam trợ lý trẻ tuổi đứng đó, mặc đồ vest, trong tay ôm một đống đồ, thỉnh thoảng lúc yêu cầu, hiệu sức cực kỳ nhanh mà giao đồ cấp trên cần tới.
Lúc Triệu Vanh gõ cửa, Kiều Nam Kỳ đang nghe tìm hiểu tình trạng hiện tại của Triệu Mính.
Y nghe được tiếng gõ cửa, vẻ mặt cứng đờ một lát, sau đó, ánh mắt đang đang điềm tĩnh đột nhiên có chút dao động.
Vừa rồi vẫn còn thản nhiên giữa một rừng chuyên gia, bây giờ lại đột nhiên có chút hoảng loạn.
Nơi này là nơi làm việc của nhân viên, những người có thể tùy ý ra vào đều được y căn dặn từ trước.
Không có ai sẽ gõ cửa vào thời điểm này.
Ngoại trừ khách.
Tiểu Ngô cũng nhận ra điểm này, cậu cúi người xuống, nhỏ giọng hỏi: "...... Tiên sinh?"
Phải làm sao bây giờ?
Kiều Nam Kỳ hình như, cũng không muốn --- không, là không dám gặp Triệu Vanh.
Đến cửa, Triệu Vanh không nhận được bất kỳ phản hồi nào, lại gõ cửa lần nữa, gọi: "Xin hỏi tôi có thể vào không?"
Sự bình tĩnh không thể thay đổi vừa rồi của Kiều Nam Kỳ giờ phút này bởi vì tiếng gọi ấy mà bị xua tan sạch sẽ.
Y giống như chột dạ mà đứng dậy, những tài liệu trên tay không kịp cất đi, tất cả đều bị vương vãi dưới đất theo động tác của y.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng giấy rơi xào xạc vang lên liên tục, giấu trắng bay đầy đất, vô cùng hỗn loạn.
Dưới tình thế cấp bách, y thậm chí còn nhìn xung quanh xem có nơi nào để mình trốn đi không.
Y thật ra rất muốn gặp Triệu Vanh.
Y đã lâu không gặp em ấy, bây giờ mặc dù nghe được tiếng của Triệu Vanh, hận không thể lập tức đi ra mở cửa, nhìn Triệu Vanh hiện tại như thế nào.
Y giống như một lữ khách sắp khát chết đang đi trong sa mạc, đột nhiên nghe tiếng được tiếng nước chảy róc rách, mặc dù đã cạn kiệt sức lực, vẫn muốn chạy thật nhanh về phía trước.
Nhưng y biết rõ ràng, tiếng suối chảy này chỉ là ảo giác của bản thân, phía trước căn bản không có nguồn nước nào cả.
Y căn bản không có cách nào tiến về trước, cũng không dám tiến về trước.
Y chỉ xứng bị khát chết.
Y muốn nhìn Triệu Vanh tới phát điên, muốn lao ra ôm lấy em ấy.
Nhưng hiện tại y lại sợ Triệu Vanh sẽ nhìn thấy mình.
Triệu Vanh nhất định không muốn nhìn thấy y.
Lần trước sau khi bí mật giúp đỡ Triệu Vanh, Triệu Vanh đã rất tức giận, còn từ chối mọi sự giúp đỡ từ phía y.
Triệu Vanh thật sự không muốn nợ y bất kỳ ân tình nào.
Triệu Vanh thấy y, chắc chắc sẽ không vui.
Kiều Nam Kỳ lại nghe thấy tiếng gõ cửa, đang nghĩ cách cho người ra chặn cửa, y và Tiểu Ngô sẽ tìm một chỗ trốn trước.
Ngoài cửa.
Triệu Vanh gõ cửa vài lần đều không được đáp lại, cậu níu mày, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.
Phía sau đột nhiên có người gọi cậu lại: "Triệu tiên sinh, bà Triệu đang chờ kiểm tra sóng vô tuyến, muốn tìm ngài tới tâm sự."
Chuyện của Triệu Mính rõ ràng quan trọng hơn bất kỳ chuyện gì khác, Triệu Vanh lập tức gạt bỏ mọi suy nghĩ, xoay người nói: Được, tôi tới liền."
Bên trong cửa.
Cơ thể căng thẳng của Kiều Nam Kỳ cuối cùng cũng được thả lỏng, y vừa rồi gần như nín thở, giờ phút này như được đại xa mà hít sâu mấy hơi, rồi mới từ từ ngồi xuống.
Tiểu Ngô ở phía sau theo dõi toàn bộ quá trình, không nhịn được nói: "Tiên sinh, nếu không, tôi đi tìm Triệu tiên sinh một chút nha ạ? Giải thích với ngài ấy một chút, chắc ngài ấy sẽ không tức giận."
Kiều Nam Kỳ ngẩng đầu lên liếc nhìn cậu một chút.
Giọng của y trầm thấp và nghiêm nghị: "Không cho phép quấy rầy em ấy."
Tiểu Ngô đành phải im lặng, ngồi xổm xuống, nahwjt những tài liệu còn vương vãi trên sàn nhà.
Kiều Nam Kỳ đè ép xuống những cảm xúc vừa rồi, sắc mặt khôi phục bình tĩnh, quay đầu nói với bác sĩ bên cạnh: "Vừa rồi đã nói tới đâu?"
Y nghĩ, thế là đủ rồi.
Tim rất đau.
Đau tới nỗi muốn xé nó ra lập tức để xong hết mọi chuyện.
Nhưng y lại may mắn vì mình cảm nhận được nỗi đau này --- đây là thù lao mà y đáng nhận được.
Tiểu Ngô mấy ngày nghỉ phép này nghỉ ngơi đầy đủ, sắc mặt tốt hơn rất nhiều, cho dù nửa đêm phải tới công ty thì tinh thần vẫn phấn chấn như cũ.
Cậu chàng nói ngắn gọn về tình huống cho Kiều Nam Kỳ, Kiều Nam Kỳ suy nghĩ một lát rồi nói: "Sao người kia lại biết chuyện Triệu Vanh?"
"Ông ta nói mình từng theo dõi Triệu tiên sinh vài ngày, có nghe được Triệu tiên sinh nói chuyện với bạn, lúc nói chuyện còn dặn người bạn kia đừng nói với người khác, nhất là nhấn mạnh rằng....."
Tiểu Ngô dừng một chút, còn chưa biết phải uyển chuyển nói thế nào, Kiều Nam Kỳ lại tự giễu nói: "Cậu muốn nói lại thôi, vậy nhấn mạnh ở chỗ là đừng cho tôi biết."
Lời muốn nói bị Kiều Nam Kỳ nói trúng, Tiểu Ngô đành phải không phủ nhận hay xác nhận mà nói tiếp: "Cho nên ông ta cho rằng những điều Triệu tiên sinh nói hẳn là bí mật. Ông ta cảm thấy ngài nếu để ý tới an nguy của Triệu tiên sinh, khẳng định sẽ muốn biết, nên muốn dùng những gì mình nghe được cầu xin ông chủ giúp ông ta mời một vị luật sư tốt, giảm án đi mấy năm."
Sắc mặt Kiều Nam Kỳ trở nên u ám, ánh mắt thờ ơ, những tuyệt vọng và buồn bã khi nói chuyện với Hạ Viễn Đồ đều bị kiềm nén lại.
Y vuốt ve khối Rubik trên bàn, suy tư vài giây liền nói: "Vậy cậu bây giờ làm việc này, những chuyện khác cứ để sang bên, chỉ làm việc này thôi."
Kiều Nam Kỳ nhẹ nhàng bỏ khối Rubik ra, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn.
Bảo y tìm một luật sư tốt cho người muốn tới hại Triệu Vanh?
Nằm mơ giữa ban ngày.
"Cậu nói với gã, nên nói cái gì tốt nhất nói hết một lần, tôi mới có thể nhắm mắt làm ngơ mặc kệ gã."
"Nếu gã không nói hoặc muốn giấu diếm, lừa gạt, tôi ngược lại sẽ mời luật sư cho gã."
"Tìm luật sư phơi bày hết những chuyện gã đã làm, bảo đảm gã sẽ ở tù bao nhiêu năm tùy thích, sẽ chỉ hơn...."
"Chứ không thiếu."
-
Lại qua mấy ngày, năm mới đã tiến lại gần hơn một bước.
Hai ba tháng mùa đông, chỉ cách đầu xuân không còn xa.
Thời tiết lành lạnh, cũng may Trúc Khê không ở phương Bắc, không nhàm chán như Dương Thành, đất đai khô vàng lại bí mật có một chút thảm thực vật xanh tươi mọc lên, giữa sự hiu quạnh lại có phần nảy nở.
Chuyện giữa Triệu Vanh và nhà họ Chu vẫn ở thế bế tắc.
Có lẽ bởi vì chuyện để ý quá mức tới Triệu Mính vô cùng rõ ràng, Chu Việt Tình giống như chắc chắn cậu sẽ cố đoạt được đoàn đội chữa bệnh của nhà họ, sau một lần giả bộ nhượng bộ bị Triệu Vanh từ chối cũng không có hành động gì.
Nói là 'Chúng tôi sẽ suy nghĩ lại', nhưng hai ngày nữa đã là đầu năm, kéo tới năm sau, tùy tiện cũng phải mất tới một hai tháng nữa.
Triệu Vanh không phải thằng ngốc, nhưng nhà họ Chu cũng thế, hiển nhiên biết rõ, thời gian càng kéo dài, lợi thế của Triệu Vanh sẽ càng ít --- vốn có thể chờ, nhưng bệnh cần phải nhanh chóng chữa trị.
Triệu Vanh lại không có cách nào đồng ý với phương thức không ngừng cung cấp lợi ích cho đối phương như thế.
Phương thức này ban đầu thì không sao, nhưng mãi về sau, khi cậu đã quăng vào nửa số vốn của mình, đoàn đội chữa bệnh lại bị Chu Việt Tình giữa chặt trong tay, cậu muốn tìm cách khác cũng không đủ vốn, chỉ có thể bị Chu Việt Tình nắm mũi dắt đi.
Triệu Vanh đã tìm một số mối khác, bỏ chút tiền, nhờ người tìm nơi khác có bác sĩ nào chịu ký kết chữa bệnh thời gian dài cho Triệu Mính không, một bên tính toán nếu thật sự không tìm được người khác, thì nên đối phó với nhà họ Chu thế nào.
Cậu vẫn có thể liên lạc với Nguyễn Thừa hợp tác.
Nếu thật sự không được, cùng lắm bỏ hết tài sản thừa kế của mình, trực tiếp chi nhiều tiền để đào người. Thậm chí còn có thể làm việc cực đoan hơn, đốt tiền cho đối thủ của Chu Việt Tình, để người khác giúp cậu đoạt đoàn đội. Cho dù cậu phải trở mặt với Chu Việt Tình, nhưng cậu cũng không để bụng. Chu Việt Tình còn có cả nhà họ Chu, còn cậu chỉ muốn chữa khỏi bệnh Triệu Mính, kẻ không còn gì để mất không sợ người có nhiều thứ, điểm này là ưu thế của cậu.
Sau khi quyết định xong, Triệu Vanh cũng không rối rắm gì nhiều, thế là quyết định năm sau đi xem tình huống sau.
Hôm nay, Lương Hữu Quân buồn chán dọn dẹp lại kệ sách, bởi vì học sinh đều nghỉ, hiệu sách cũng không có nhiều người, chỉ có vài người đi loanh quanh chọn sách.
Triệu Vanh xem lịch --- ngày mốt đã là giao thừa.
Cậu nói với Lương Hữu Quân: "Ngày mai đừng tới mở cửa, nghỉ mấy ngày đi, giao thừa tới nhà của anh ăn Tết."
"Không có sao đâu." Lương Hữu Quân nói, "Về nhà em cũng chỉ tìm bạn chơi game đánh bài, ở đây anh cũng cho em chơi di động thoải mái, mở ra em còn có tí việc làm."
Triệu Vanh bật cười, cũng lười quản cậu ta.
Cậu vừa cầm sách lên, đang định để di động xuống để đọc, di động trên tay lại đột nhiên 'Ting ting' vài tiếng --- có tin nhắn mới gửi tới.
Tên người gửi tới làm Triệu Vanh không đoán trước được.
Chu Việt Tình.
Tin nhắn này chỉ nói mấy cậu, nhưng lại làm Triệu Vanh kinh ngạc trong khoảng thời gian ngắn.
- -- "Triệu tiên sinh, trước kia kéo không ít thời gian, thật sự xin lỗi, tôi đã liên hệ với bên bệnh viện, cứ trực tiếp đưa mẹ anh tới là được, hoặc có thể nhờ họ mang thiết bị tới tận cửa. Nếu anh có nhu cầu, chúng tôi có thể bán toàn bộ đoàn đội cho anh. Về việc cấp vốn và hợp tác, chỉ cần Triệu tiên sinh bằng lòng hợp tác, năm sau có thể bàn bạc."
Thái độ lúc này hoàn toàn khác với trước đó.
Thậm chí có thể nói khác biệt cả một trời một biển.
Chẳng những không cản trở chuyện Triệu Mính, mà còn giống như tặng miễn phí, để Triệu Vanh quyết định có nên trực tiếp thu đoàn đội về tay không, công việc hợp tác cũng bị hoãn tới năm sau.
Đến lúc đó, Triệu Mính đã gặp bác sĩ rồi, Triệu Vanh nếu muốn trực tiếp lấy đoàn đội đi, năm sau có muốn hợp tác hay không, chẳng phải hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động?
Thực tế với cách làm người của Triệu Vanh, đối phương đã cho cậu ân huệ lớn như vậy, cậu cũng không có khả năng thất tín với người ta.
Nhưng Chu Việt Tình hiển nhiên không phải là loại người sẽ lấy nhân phẩm ra để bàn chuyện hợp tác, bằng không cũng không có chuyện bế tắc giữa bọn họ lúc trước. Với sự hiểu biết của Triệu Vanh, cô ta coi trọng lợi nhuận và coi trọng việc buộc chặt mới là giải pháp lâu dài, chuyện này căn bản không phải chuyện nhà họ Chu sẽ làm.
Hơn nữa cô ta mấy ngày trước còn muốn tiếp tục trì hoãn, hôm nay lại đột nhiên......?
Triệu Vanh trước tiên nghĩ tới có cái bẫy nào đó trong đây.
Cậu nhíu mày, đọc kỹ nội dung tin nhắn mấy lần, vẫn không nhìn ra những nguy hiểm tiềm ẩn bên trong đó.
Đang định trực tiếp gọi điện hỏi rõ Chu Việt Tình, lại nhận được cuộc gọi từ một người khác.
Lúc này, di động của cậu không ngừng 'Reng reng reng', kinh ngạc hơn là, cậu vốn không muốn bắt máy.
Cuộc gọi vừa mới tự động tắt máy, lại lần nữa gọi tới.
Lương Hữu Quân ở cạnh nói: "Vẻ mặt của ông chủ anh sao vậy? Người gọi là người anh mượn nợ à?"
Triệu Vanh: "......"
Không phải người mượn nợ, nhưng ít nhiều gì cũng không phải người cậu muốn giao dịch.
Chỉ là cuộc gọi này lại ở lúc mấu chốt gọi vào, rất có thể.... có liên quan với thái độ thay đổi 180 độ của Chu Việt Tình.
Cậu suy nghĩ, vẫn là nhấc máy.
"Nguyễn tiên sinh."
Nguyễn Thừa ở đầu dây bên kia bình thản tự nhiên nói: "Triệu tiên sinh, vẫn khỏe chứ."
"Có phải anh biết tôi ở Trúc Khê không?"
"Tôi cũng là người vùng này, Triệu tiên sinh như nhân vật lớn tới đây, còn cùng nhà họ Chu gây ra chút động tĩnh, chẳng lẽ khó biết lắm sao?"
"Được rồi, cho dù biết tôi ở đây cũng chẳng khó khăn gì, nhưng lúc này đột nhiên tìm tôi, cũng không có khả năng chỉ gọi chúc Tết?"
"Triệu tiên sinh sao lại nói chuyện nghiêm túc thế, tuy rằng lần hợp tác trước của chúng ta không thành công, nhưng tôi lần này tới đây để bàn việc hợp tác với ngài mà." Nguyễn Thừa chậm rãi nói, "Tôi nghe nói Triệu tiên sinh và Chu Việt Tình hình như đang giằng co, tôi cũng là một người làm ăn, tôi cũng nhìn trúng số tiền kia trên tay ngài, muốn cùng cậu nói chuyện."
Triệu Vanh nghe xong, im lặng một lúc.
Cậu hiện tại nhìn thấy tên Nguyễn Thừa sẽ nghĩ tới một người khác, tự nhiên có chút đề phòng.
Cậu nói: "Nói thẳng đi."
"Tôi không biết vì sao việc hợp tác của cậu với Chu Việt Tình vì sao chưa tới bước cuối cùng, tôi cũng không rõ lắm, nhưng gần đây chúng tôi và nhà họ Chu đang đối đầu rất gay gắt, hai ngày nay sắp lưỡng bại câu thương, ai nấy đều cần một khoản tiền gấp. Cả hai nếu không thành công, không bằng có thể cân nhắc bên chúng tôi chăng. Dù sao mặc kệ đầu tư cho ai, đối với ngài mà nói, tiền đều ở đó, chia hoa hồng cũng không ít hơn, cũng không có sự khác biệt sao?"
Triệu Vanh suy tư, một tay cầm di động, một tay thản nhiên lật xem cuốn sách trước mặt, cũng không trả lời ngay.
Triệu Vanh đã nghe được một thông tin khác từ lời nói của Nguyễn Thừa.
Lúc này Nguyễn Thừa tới tìm cậu, khác hẳn lần trước không thống nhất được việc hợp tác. Lần trước là cậu có việc cầu người, Nguyễn Thừa 100% ở thế chủ động, nhưng lại hạ thấp tư thế để cung cấp chỗ tốt cho cậu. Nhưng lúc này, Nguyễn Thừa có việc nhờ vả, cho nên mới tới tìm cậu.
Nguyễn Thừa cần gấp một số vốn lưu động, vậy đồng nghĩa với việc Chu Việt Tình cũng gặp tình huống tương tự.
Điều này có vẻ hợp lý.
Chu Việt Tình không thể chậm trễ, nên mới nhượng bộ như vậy.
Rất hợp lý.
Nguyễn Thành như vậy......
Cậu đặt cuốn sách đang xem dở xuống, cuối cùng nói: "Lúc trước khi tôi ở Dương Thành, thật ra đã học được nhiều thứ từ Nguyễn tiên sinh, như một sư báo đáp, tôi đồng ý lần hợp tác này. Nhưng về phần cô Chu, thật ra bế tắc của chúng tôi cũng vừa mới kết thúc, chuyện thất tín cũng là chuyện tôi không muốn làm. Tôi vẫn sẽ đầu tư vào các dự án đã thỏa thuận xong với Chu Việt Tình, nhưng toàn bộ số vốn lưu động còn dư lại, tất cả có thể đầu tư cho anh."
"Triệu tiên ----"
"Đừng vội thuyết phục tôi, sở dĩ tôi nói như vậy, bởi vì số tiền trên tay tôi còn nhiều hơn so với suy nghĩ của anh. Nguyễn tiên sinh, tôi có thể rót vốn vào tất cả những dự án mà anh cần, số tiền còn lại của tôi vẫn sẽ còn thừa rất nhiều, cho nên anh không cần lo lắng."
Nguyễn Thừa ở đầu dây bên kia cũng suy nghĩ một lúc.
Một lát sau, hắn nói: "Vậy tôi sẽ đợi mẹ Triệu tiên sinh xem bệnh xong, năm sau sẽ cùng ngài nói chuyện."
Cúp máy, Lương Hữu Quân lúc này mới mò tới: "Ông chủ anh nói chuyện với ai vậy? Như gặp kẻ thù thế."
"Không có gì, xem ra vận khí tốt, trai cò đánh nhau, tôi ngư ông đắc lợi. Chuyện mẹ tôi đã giải quyết được rồi. Tối nay muốn ăn gì? Đi, gọi anh Từ và chị dâu tới, chúng ta ra tiệm ăn."
-
Ngày hôm sau.
Về chuyện Triệu Mính, Triệu Vanh không muốn kéo dài thêm một ngày, huống chi gần sắp tới giao thừa, ngày lễ tết sẽ không tiện, vì thế Chu Việt Tình vừa mới nhả ra, cậu đã dẫn Triệu Mính tới bệnh viện.
Cậu gọi điện trước cho Chu Việt Tình, lúc tới nơi, bên bệnh viện đều đã chuẩn bị tốt, y tá đi đẩy xe lăn cho Triệu Mính, trực tiếp dẫn người vào kiểm tra.
Ngoài ý muốn là Chu Việt Tình lại không đến.
Những người tiếp đón cậu đều là người của bệnh viện, sau khi Triệu Mính đi kiểm tra, có người dẫn cậu tới khu vực dành cho người nhà bệnh nhân.
Triệu Vanh ngồi đó, nghiêm túc nhìn những người bận rộn đi qua đi lại.
Có thể chăm sóc cho thân thể của Triệu Mính, với cậu so với việc lấy được tài sản thừa kế còn vui vẻ hơn, cho nên cậu cũng không nghịch điện thoại, cái gì cũng không làm, cứ nhìn bác sĩ đi tới đi lui, chờ đợi kết quả của Triệu Mính.
Hôm nay khu vực này được giành riêng để phục vụ cho cậu, hiệu suất thật sự rất cao.
Chỉ là không biết vì sao, mỗi lần có việc gì cần chụp ảnh hay hồ sơ, luôn có bác sĩ mang tới căn phòng nằm ở cuối hành lang trước tiên, một lát sau bác sĩ mới cầm những thứ đó ra, phân tính tình huống cùng với Triệu Vanh.
Triệu Vanh chỉ nghĩ ở đó có thể có bác sĩ hoặc chủ nhiệm nào đó.
Dù sao cậu chỉ quan tâm đến tình trạng của Triệu Mính, những người này làm việc thế nào cậu cũng không để ý, cũng không quản nhiều, chỉ cần những bác sĩ này có trách nhiệm là được.
Từng vị bác sĩ khi bước từ căn phòng đó ra để nói chuyện với cậu, những lời nói được phân tích rõ ràng và phân tích hợp lý, dùng một cách đặc biệt để người ngoài nghề có thể hiểu được để nói với cậu.
Cậu nói với bác sĩ đang giải thích tình trạng cho mình: "Chủ nhiệm của các vị thật cẩn thận, trước kia khi tôi dẫn mẹ tôi đi khám bệnh, nghe rất nhiều thuật ngữ khiến tôi choáng váng đầu óc. Mấy thứ này chỉ cần sửa sang lại một lúc, tôi lập tức có thể hiểu rõ."
Bác sĩ vô thức hỏi: "Chủ nhiệm?"
Triệu Vanh mỉm cười: "Mọi người không phải vừa đi báo cáo với chủ nhiệm của mình sao?"
Cậu nói, còn liếc nhìn về căn phòng ở cuối dãy hành lang thường xuyên có người ra vào.
Bác sĩ vội vàng gật đầu: "Đúng đúng......"
Lúc này, một y tá nhỏ bưng một tách trà lên cho cậu.
Nước trà màu vàng trong suốt, bên trong không nhìn thấy được một chút cặn trà, nhiệt độ vừa phải, còn tỏa ra hương thơm ấm áp.
Triệu Vanh đang trao đổi với bác sĩ về tình trạng bệnh tình cười nói với cô gái 'Cám ơn', rồi lại nhìn tách trà, kinh ngạc nói: "Các cô cũng thích uống loại trà này à?"
Đây rõ ràng là khẩu vị của cậu, người bên Trúc Khuê đều không thích loại đồ uống này.
Y tá lúng tung nói: "Có lẽ.... vừa vặn, trùng hợp thôi. Ngài thích là được rồi."
Triệu Vanh đương nhiên thích rồi.
Cậu nhận lấy nhấp vài ngụm, lại ngồi ở đó đợi kết quả kiểm tra khác.
Những kết quả khác cũng không nhanh như vậy, vẫn cần chút thời gian nhất định, Triệu Vanh ngồi đó chút buồn chán, đột nhiên nảy ra suy nghĩ muốn nói lời cám ơn với mấy vị bác sĩ kia để kéo gần mối quan hệ.
Cậu đứng dậy, đi tới văn phòng kia, gõ nhẹ mấy cái.
Bên trong phòng.
Một số bác sĩ mặc áo blouse trắng đang đứng, hoặc ngồi trước bàn làm việc, trên tay cầm tài liệu báo cáo, hiểm nhiên đang phân tích điều gì đó cho người ngồi ở phía sau bàn làm việc nghe.
Rõ ràng người mặc áo blouse trắng là bác sĩ, người nọ chỉ mặc đồ giản dị bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ vào, khí chất của những người khác cũng không bằng một góc của người kia.
Người kia dường như đang nghiêm túc nghe bác sĩ nói, lúc Triệu Vanh đi tới cửa, sắc mặt của y vẫn nghiêm túc, mang theo khí chất không thể phản bác, nghiêng đầu dò hỏi một vị bác sĩ trong đó.
Giống như người sinh ra đã mang khí chất bề trên, điềm tĩnh nhưng lại mạnh mẽ.
Phía sau người nọ có một nam trợ lý trẻ tuổi đứng đó, mặc đồ vest, trong tay ôm một đống đồ, thỉnh thoảng lúc yêu cầu, hiệu sức cực kỳ nhanh mà giao đồ cấp trên cần tới.
Lúc Triệu Vanh gõ cửa, Kiều Nam Kỳ đang nghe tìm hiểu tình trạng hiện tại của Triệu Mính.
Y nghe được tiếng gõ cửa, vẻ mặt cứng đờ một lát, sau đó, ánh mắt đang đang điềm tĩnh đột nhiên có chút dao động.
Vừa rồi vẫn còn thản nhiên giữa một rừng chuyên gia, bây giờ lại đột nhiên có chút hoảng loạn.
Nơi này là nơi làm việc của nhân viên, những người có thể tùy ý ra vào đều được y căn dặn từ trước.
Không có ai sẽ gõ cửa vào thời điểm này.
Ngoại trừ khách.
Tiểu Ngô cũng nhận ra điểm này, cậu cúi người xuống, nhỏ giọng hỏi: "...... Tiên sinh?"
Phải làm sao bây giờ?
Kiều Nam Kỳ hình như, cũng không muốn --- không, là không dám gặp Triệu Vanh.
Đến cửa, Triệu Vanh không nhận được bất kỳ phản hồi nào, lại gõ cửa lần nữa, gọi: "Xin hỏi tôi có thể vào không?"
Sự bình tĩnh không thể thay đổi vừa rồi của Kiều Nam Kỳ giờ phút này bởi vì tiếng gọi ấy mà bị xua tan sạch sẽ.
Y giống như chột dạ mà đứng dậy, những tài liệu trên tay không kịp cất đi, tất cả đều bị vương vãi dưới đất theo động tác của y.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng giấy rơi xào xạc vang lên liên tục, giấu trắng bay đầy đất, vô cùng hỗn loạn.
Dưới tình thế cấp bách, y thậm chí còn nhìn xung quanh xem có nơi nào để mình trốn đi không.
Y thật ra rất muốn gặp Triệu Vanh.
Y đã lâu không gặp em ấy, bây giờ mặc dù nghe được tiếng của Triệu Vanh, hận không thể lập tức đi ra mở cửa, nhìn Triệu Vanh hiện tại như thế nào.
Y giống như một lữ khách sắp khát chết đang đi trong sa mạc, đột nhiên nghe tiếng được tiếng nước chảy róc rách, mặc dù đã cạn kiệt sức lực, vẫn muốn chạy thật nhanh về phía trước.
Nhưng y biết rõ ràng, tiếng suối chảy này chỉ là ảo giác của bản thân, phía trước căn bản không có nguồn nước nào cả.
Y căn bản không có cách nào tiến về trước, cũng không dám tiến về trước.
Y chỉ xứng bị khát chết.
Y muốn nhìn Triệu Vanh tới phát điên, muốn lao ra ôm lấy em ấy.
Nhưng hiện tại y lại sợ Triệu Vanh sẽ nhìn thấy mình.
Triệu Vanh nhất định không muốn nhìn thấy y.
Lần trước sau khi bí mật giúp đỡ Triệu Vanh, Triệu Vanh đã rất tức giận, còn từ chối mọi sự giúp đỡ từ phía y.
Triệu Vanh thật sự không muốn nợ y bất kỳ ân tình nào.
Triệu Vanh thấy y, chắc chắc sẽ không vui.
Kiều Nam Kỳ lại nghe thấy tiếng gõ cửa, đang nghĩ cách cho người ra chặn cửa, y và Tiểu Ngô sẽ tìm một chỗ trốn trước.
Ngoài cửa.
Triệu Vanh gõ cửa vài lần đều không được đáp lại, cậu níu mày, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.
Phía sau đột nhiên có người gọi cậu lại: "Triệu tiên sinh, bà Triệu đang chờ kiểm tra sóng vô tuyến, muốn tìm ngài tới tâm sự."
Chuyện của Triệu Mính rõ ràng quan trọng hơn bất kỳ chuyện gì khác, Triệu Vanh lập tức gạt bỏ mọi suy nghĩ, xoay người nói: Được, tôi tới liền."
Bên trong cửa.
Cơ thể căng thẳng của Kiều Nam Kỳ cuối cùng cũng được thả lỏng, y vừa rồi gần như nín thở, giờ phút này như được đại xa mà hít sâu mấy hơi, rồi mới từ từ ngồi xuống.
Tiểu Ngô ở phía sau theo dõi toàn bộ quá trình, không nhịn được nói: "Tiên sinh, nếu không, tôi đi tìm Triệu tiên sinh một chút nha ạ? Giải thích với ngài ấy một chút, chắc ngài ấy sẽ không tức giận."
Kiều Nam Kỳ ngẩng đầu lên liếc nhìn cậu một chút.
Giọng của y trầm thấp và nghiêm nghị: "Không cho phép quấy rầy em ấy."
Tiểu Ngô đành phải im lặng, ngồi xổm xuống, nahwjt những tài liệu còn vương vãi trên sàn nhà.
Kiều Nam Kỳ đè ép xuống những cảm xúc vừa rồi, sắc mặt khôi phục bình tĩnh, quay đầu nói với bác sĩ bên cạnh: "Vừa rồi đã nói tới đâu?"
Y nghĩ, thế là đủ rồi.
Tim rất đau.
Đau tới nỗi muốn xé nó ra lập tức để xong hết mọi chuyện.
Nhưng y lại may mắn vì mình cảm nhận được nỗi đau này --- đây là thù lao mà y đáng nhận được.