Chương 14
Vòi nước trước mặt bị đóng lại, tí tách vài giọt xong cũng dừng.
Bàn tay Thẩm Ý đang duỗi giữa không trung, mắt cậu ấy dần dần dời từ vòi nước đến người bên cạnh.
Trong đôi mắt đen như mực không có tí cảm xúc nào, chỉ là giương hai tay nhìn chằm chằm đối phương.
Hạ Thanh Từ cũng thu tay lại từ vòi nước tự động bên cạnh, loại này có vẻ thuận tiện hơn cho cậu.
"Tay của cậu." Hạ Thanh Từ chỉ vết thương trên đó: "Nếu cậu lại rửa, vết thương sẽ nhiễm trùng."
Cậu vừa nhìn cũng đã thấy đau, nếu tiếp tục ngấm nước có lẽ phải đến viện để khâu lại, chứ đừng nói là chà xát.
Hạ Thanh Từ sờ túi, trong túi có rất nhiều đồ ăn vặt, ba cậu thích nhét những thứ này cho cậu trước khi đi học, còn có cả tẩy và khăn giấy, một số thứ lộn xộn.
Túi đồng phục của trường cấp 3 Tam Trung rất rộng, Hạ Thanh Từ sờ thấy có miếng urgo trong túi nên đưa nó cho đối phương.
"Cậu trước tiên dán vào đi, về rồi sát trùng, vết thương không thể rửa, càng không thể chà mạnh."
Tay cậu giơ lên giữa không trung, băng cá nhân màu hồng có hình con heo cũng là do ba cậu mua.
Duỗi một hồi lâu, Hạ Thanh Từ còn tưởng đối phương không muốn nên chuẩn bị định rút tay về, vừa mới rút lại, tay kia đã đoạt lấy miếng urgo.
Động tác rất chậm, nam sinh nhận lấy băng cá nhân đặt trong lòng bàn tay ngắm nghía, trầm mặc một lát mới nói: "Cám ơn."
Giọng nói rất êm tai, nhưng không có cảm xúc.
"Cái này phải dán vào vết thương."
Hạ Thanh Từ chưa bao giờ thấy ai ít nói hơn mình, cậu nói như vậy không biết đối phương liệu có thể tự dán hay không.
Ngoài cửa Tạ Bệnh Miễn đứng tại chỗ, hắn vừa tới còn đang định gọi điện cho ai đó, không ngờ lại nhìn thấy một màn như vậy.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Hạ Thanh Từ quan tâm người khác và cậu nói nhiều hơn bình thường.
Ánh mắt Tạ Bệnh Miễn rơi trên người nam sinh phía xa rồi mới dần chuyển hướng sang Thẩm Ý, ánh mắt có chút thâm trầm.
"Lớp trưởng."
Giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa truyền đến, Hạ Thanh Từ theo bản năng quay lại, thấy Tạ Bệnh Miễn đang dựa vào cửa, không biết đã tới từ lúc nào.
Hạ Thanh Từ cũng đang tính trở về. Cậu đi về phía Tạ Bệnh Miễn, Thẩm Ý vẫn đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào miếng băng cá nhân trong tay của mình.
"Đi vệ sinh lâu như vậy, tôi tới xem một chút, còn tưởng cậu không mang giấy."
"Ở trong có, không cần mang theo, cũng không cần cậu tới đưa."
Thẩm Ý đứng tại chỗ, cảm giác có người đang nhìn mình, ngẩng đầu liền chạm mắt với Tạ Bệnh Miễn ở đằng xa.
Đối phương với gương mặt vô cảm, nhưng dưới sự bình tĩnh ấy lại ẩn chứa vài phần địch ý, giống như thú hoang bị xâm phạm lãnh thổ, lạnh lùng phát ra cảnh cáo.
"Tiểu lớp trưởng, cậu gặp người quen sao?"
Tạ Bệnh Miễn buộc miệng, không biết liệu Hạ Thanh Từ có quen Thẩm Ý không.
"Không." Hạ Thanh Từ đáp
Tạ Bệnh Miễn hơi rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào làn da sau gáy của nam sinh phía trước có chút tối sầm lại, nghĩ tới cái gì cảm xúc lại chậm rãi lắng xuống.
Hai người cùng nhau trở về phòng, trên bàn đã có thêm hai món tráng miệng, Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ nhìn họ chằm chằm.
Người trở lại bọn họ cũng yên lòng. Tạ Bệnh Miễn đẩy tất cả đồ ngọt đến trước mặt Hạ Thanh Từ, gọi cả hai cho cậu ấy.
"Đưa họ đi, tôi không ăn."
Hạ Thanh Từ nhìn lớp kem trên đó theo bản năng mà từ chối, như thể cậu có thể cảm nhận được vị ngọt đến ngấy trước khi ăn nó.
"Hai cái này cũng không bao nhiêu, lớp trưởng, cậu không thể không thử chỉ vì không thích đồ ngọt."
"Hai cái này là signature của nhà hàng, thử xem ha."
Tạ Bệnh Miễn mỉm cười, sau đó liếc Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ, cả hai đều nói họ không muốn ăn.
Kem sẽ nhanh chảy nước, nếu không ăn sẽ rất lãng phí.
Cậu không thích lãng phí thức ăn, điều này rất dễ nhận thấy vì bất cứ thứ gì được gắp vào bát cậu đều ăn sạch sẽ.
Thậm chí còn ăn cả thức ăn mà Tạ Bệnh Miễn gắp cho.
Hạ Thanh Từ xoắn xuýt không bao lâu mới cầm thìa múc một cái, mặt không biểu cảm, đút vào miệng rồi dừng lại.
Nó thực sự không quá ngấy, cậu là người không thích đồ ngọt còn cảm thấy nó ngon.
Cậu vẫn chưa biết nhà hàng này nổi tiếng nhất chính là món tráng miệng và tổng hai món này có giá hơn bốn con số.
"Lớp trưởng, không tệ như cậu nghĩ chứ?"
Tạ Bệnh Miễn hỏi, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Thanh Từ đang nhìn chằm chằm món tráng miệng, khóe môi hắn khẽ nhếch lên.
"Cũng được."
Mạnh Phi Du nhìn biểu cảm của lớp trưởng rồi nhìn Nhị ca của mình, lớp trưởng chịu ăn sao Nhị ca lại vui vẻ đến vậy.
Cơm nước xong cũng đã gần tám giờ, trước khi rời đi Tạ Bệnh Miễn còn hỏi có cần đưa về không nhưng Hạ Thanh Từ từ chối. Cậu đạp xe về, lúc đi còn không quên nhắc nhở:
"Hãy nhớ những gì cậu đã hứa."
"Tôi nhớ rồi." Tạ Bệnh Miễn vẫy vẫy tay với bộ đồng phục đang khoác trên vai, đầu ngón tay vuốt ve bật lửa, nhìn bóng dáng kia đã biến mất rồi mới châm thuốc.
Đốm lửa chập chờn, Tạ Bệnh Miễn ngậm điếu thuốc trên môi chậm rãi thu hồi tầm mắt.
"Nhị ca, cậu thật sự muốn nói với lão Trương sao?"
"Cậu ngốc à?" Diệp Kỳ có chút không nói nên lời: "Nhìn Nhị ca giống như sẽ làm thế không?"
"Nhưng đã hứa với lớp trưởng..." Mạnh Phi Du hiểu ra, đồng ý là nói chuyện với Lão Trương, nhưng nói cái gì thì anh hắn không có nói.
"Lớp trưởng tốt bụng như vậy." Cậu ta rất nhanh nhớ tới chuyện khác: "Cậu ấy nghe Nhị ca nói thế mà lúc trở lại cũng không thấy nổi giận gì."
"Không quan tâm thì lấy đâu nổi giận" Diệp Kỳ không chút lưu tình đâm Nhị ca một nhát: "Nhị ca bây giờ làm gì cũng không thể ảnh hưởng quá nhiều đến tâm tình lớp trưởng."
Tạ Bệnh Miễn: "..."
"Quả nhiên." Tạ Bệnh Miễn nghĩ tới gì đó, Hạ Thanh Từ thực sự sẽ không tức giận với những người không quan trọng, không chỉ hắn mà cả với nam sinh lần trước, đều giống nhau, này cũng không phải điều xấu gì.
Điếu thuốc bị dập tắt trên vách tường, Tạ Bệnh Miễn từ từ rút tay về.
"Tôi đang cố gắng để có thể làm ảnh hưởng tâm tình cậu ấy."
*
Hai ngày tiếp theo là bài kiểm tra hàng tuần, Lão Trương không đề cập đến việc một kèm một nửa. Trong khi làm bài Hạ Thanh Từ có hơi do dự và cậu đã quyết định để trống một câu trong đề toán, câu này Lão Trương đã nói qua ở lớp.
Diệp Kỳ không thể làm sai câu này, nếu không sai sót gì điểm của Diệp Kỳ phải cao hơn cậu.
Để đề phòng, cậu vẫn là không nên lấy hạng nhất.
Chiều thứ sáu thi xong liền nghỉ, Hạ Thanh Từ còn đi làm thêm nên cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, Đường Viễn ngồi cùng bàn vẫn đang bàn tán về đề thi của tuần này:
"Lớp trưởng, sau này chúng ta rất có thể không ngồi cùng nhau được rồi." Đường Viễn nhíu mày: "Tôi rất nhớ cậu."
"Sẽ không đâu." Hạ Thanh Từ nói: "Thầy Trương nói, chỗ ngồi có đổi hay không cũng không quan trọng, chúng ta vẫn có thể ngồi cùng nhau."
"Mong là như vậy." Đường Viễn liếc nhìn hàng cuối, hắn sợ chính là Tạ Bệnh Miễn sẽ ngồi cùng lớp trưởng, hắn không dám đắc tội Tạ Bệnh Miễn, có thể phải đổi chỗ:
"Lớp trưởng, tuần sau gặp."
"Tuần sau gặp."
Lúc Hạ Thanh Từ đi xuống lầu, cũng không biết có phải ảo giác hay không mà luôn cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, hình như có nhiều nữ sinh hơn, trong đó có vài người rất quen mắt.
Quen mắt là bởi cậu thường xuyên có thể phát hiện có ai đang nhìn chằm chằm mình, hơn nữa phần lớn đều là người thích Tạ Bệnh Miễn.
Hoặc một số cũng liên quan đến Tạ Bệnh Miễn kiếp trước, đời trước họ cũng nhắm vào cậu.
Cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, đối với những ánh mắt này không hiểu tại sao lại cảm thấy chán ghét. Cậu nhíu mày bước nhanh hơn một chút, rất nhanh đã rời khỏi cổng trường.
Sau khi đến quán trà sữa, tiểu Trình cũng đã thay xong đồng phục tươi cười chào cậu:
"Tiểu Hạ, hôm nay cậu đến thật sớm."
"Hôm nay tôi có bài kiểm tra nên tan học sớm hơn một chút."
Tiểu Trình: "Chúng tôi đã làm bài kiểm tra hai ngày trước. Tôi không biết liệu bài kiểm tra của cậu có giống với chúng tôi hay không. Đề khá khó."
"Có lẽ cũng không khác lắm."
Hạ Thanh từ vào trong thay quần áo, lúc này mới tan học người người lần lượt kéo đến cửa hàng, rất nhanh đã trở nên đông đúc:
"Câu hỏi cuối thực sự rất khó, hay nó giống với câu hỏi cuối trong bài toán? Toàn trường có mấy người giải được đâu?"
"Một thái xanh trân châu đen không bỏ thạch khoai môn."
Rất nhiều học sinh của Nhất Trung bước vào, Hạ Thanh Từ nhận đơn hàng, giọng của cậu tương đối trầm nhưng nghe có vẻ lễ phép và lịch sự, cậu đưa đơn đặt hàng đã in ra cho tiểu Trình.
"Tiểu ca ca lên bill phía trước cũng rất vừa mắt nha, thật muốn xin thông tin liên lạc mà."
"Trông khá lãnh đạm. Tôi đoán là có bạn gái rồi. Quên đi..."
"Đương nhiên là có người làm được câu cuối rồi, nhất định sẽ được điểm tối đa. Hắn mắc chứng tự kỷ, đầu óc so với bọn mình tốt hơn nhiều."
"Xuỵt, đừng nói nữa."
"Sao không cho tôi nói?" Giọng nam sinh còn chưa dứt, liền đột nhiên im bặt.
Hạ Thanh Từ vừa đóng gói trà sữa cho khách hàng phía trước, cậu đội mũ của cửa hàng nên lúc cúi xuống cũng không nhìn thấy ai, thông thường khách hàng gọi món phải mất một lúc.
Vị khách này lựa chọn rất lâu, rất im lặng, cậu ngẩng đầu lên tựa hồ phát hiện một gương mặt quen thuộc:
"Một ly trà sữa trân châu, đường bình thường, ít đá."
Cậu nam sinh đưa tay ra, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, trên đầu ngón tay thon dài trắng nõn cầm tờ một trăm tệ.
Tờ tiền được gấp thành hình chiếc thuyền nhỏ, gấp đôi gọn gàng trông còn khá mới.
Hạ Thanh Từ nhận tiền, cậu tháo rời chiếc thuyền giấy kiểm tra xem nó có còn nguyên hay không, rồi đưa nó qua máy soi tiền một lần nữa, sau đó thối cho đối phương một ít tiền lẻ.
Người nọ cầm biên lai rời đi, cậu liếc nhìn liền phát hiện người này vẫn ngồi ở trong góc, bởi vì góc này gần thùng rác hầu như không có người đi qua:
"Tiểu Hạ, cậu đi giao trà sữa đi, nơi này để tôi."
Hạ Thanh Từ bê trà sữa ra cho tất cả khách trong quán.
Cậu còn đưa trà sữa cho nam sinh trong góc đang gấp thuyền, gấp tất cả tiền giấy thành thuyền nhỏ với vẻ mặt nghiêm túc, cẩn thận gấp đôi tờ tiền bằng đầu ngón tay để tạo nếp gấp.
Có rất nhiều người bàn tán và một số học sinh trường Nhất Trung cố tình nói lớn với nụ cười trào phúng đầy ác ý.
"Mỗi ngày lên lớp cũng thấy nó gấp, ra về cũng thấy nó gấp, giờ ra đây cũng thấy nó gấp. Đầu óc nó có vấn đề sao?"
"Học sinh tiểu học còn không gấp thuyền giấy. Có não hay không cũng như nhau. Thi hạng nhất thì thế nào..."
"Giống như một kẻ thiểu năng trí tuệ."
Hạ Thanh Từ đặt trà sữa lên bàn cho cậu nam sinh, đầu ngón tay ấy dừng một chút rồi vẫn tiếp tục gấp thuyền của chính mình.
Hạ Thanh Từ tiếp tục làm việc, sau khi khách đi cậu liền đến thu dọn. Đi ngang qua bàn nam sinh, phát hiện đối phương lại bị dội trà sữa.
"Cậu ta tự đổ trà sữa lên người, mất trí thật sao?"
"Cười chết đi được. Tôi muốn chụp ảnh cho mọi người xem. Thiếu gia thiểu năng trí tuệ của chúng ta có một ý tưởng mới."
Một bàn tay thon dài lạnh lẽo nắm lấy góc áo của Hạ Thanh Từ, cậu dừng lại nhìn cậu nam sinh.
Đối phương chỉ yên lặng kéo áo cậu, ánh mắt thâm trầm, lực tay không nặng cũng không nhẹ.
Hạ Thanh Từ không biết điều này có ý nghĩa gì, cậu lấy khăn giấy từ trong túi ra đặt lên bàn.
Đối phương vẫn không nói chuyện. Tiểu Trình bên kia đã gọi, cậu vừa định quay người rời đi liền nghe thấy một giọng nói trầm thấp:
"Tôi muốn con heo nhỏ."
_____
#Bly
Bàn tay Thẩm Ý đang duỗi giữa không trung, mắt cậu ấy dần dần dời từ vòi nước đến người bên cạnh.
Trong đôi mắt đen như mực không có tí cảm xúc nào, chỉ là giương hai tay nhìn chằm chằm đối phương.
Hạ Thanh Từ cũng thu tay lại từ vòi nước tự động bên cạnh, loại này có vẻ thuận tiện hơn cho cậu.
"Tay của cậu." Hạ Thanh Từ chỉ vết thương trên đó: "Nếu cậu lại rửa, vết thương sẽ nhiễm trùng."
Cậu vừa nhìn cũng đã thấy đau, nếu tiếp tục ngấm nước có lẽ phải đến viện để khâu lại, chứ đừng nói là chà xát.
Hạ Thanh Từ sờ túi, trong túi có rất nhiều đồ ăn vặt, ba cậu thích nhét những thứ này cho cậu trước khi đi học, còn có cả tẩy và khăn giấy, một số thứ lộn xộn.
Túi đồng phục của trường cấp 3 Tam Trung rất rộng, Hạ Thanh Từ sờ thấy có miếng urgo trong túi nên đưa nó cho đối phương.
"Cậu trước tiên dán vào đi, về rồi sát trùng, vết thương không thể rửa, càng không thể chà mạnh."
Tay cậu giơ lên giữa không trung, băng cá nhân màu hồng có hình con heo cũng là do ba cậu mua.
Duỗi một hồi lâu, Hạ Thanh Từ còn tưởng đối phương không muốn nên chuẩn bị định rút tay về, vừa mới rút lại, tay kia đã đoạt lấy miếng urgo.
Động tác rất chậm, nam sinh nhận lấy băng cá nhân đặt trong lòng bàn tay ngắm nghía, trầm mặc một lát mới nói: "Cám ơn."
Giọng nói rất êm tai, nhưng không có cảm xúc.
"Cái này phải dán vào vết thương."
Hạ Thanh Từ chưa bao giờ thấy ai ít nói hơn mình, cậu nói như vậy không biết đối phương liệu có thể tự dán hay không.
Ngoài cửa Tạ Bệnh Miễn đứng tại chỗ, hắn vừa tới còn đang định gọi điện cho ai đó, không ngờ lại nhìn thấy một màn như vậy.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Hạ Thanh Từ quan tâm người khác và cậu nói nhiều hơn bình thường.
Ánh mắt Tạ Bệnh Miễn rơi trên người nam sinh phía xa rồi mới dần chuyển hướng sang Thẩm Ý, ánh mắt có chút thâm trầm.
"Lớp trưởng."
Giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa truyền đến, Hạ Thanh Từ theo bản năng quay lại, thấy Tạ Bệnh Miễn đang dựa vào cửa, không biết đã tới từ lúc nào.
Hạ Thanh Từ cũng đang tính trở về. Cậu đi về phía Tạ Bệnh Miễn, Thẩm Ý vẫn đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào miếng băng cá nhân trong tay của mình.
"Đi vệ sinh lâu như vậy, tôi tới xem một chút, còn tưởng cậu không mang giấy."
"Ở trong có, không cần mang theo, cũng không cần cậu tới đưa."
Thẩm Ý đứng tại chỗ, cảm giác có người đang nhìn mình, ngẩng đầu liền chạm mắt với Tạ Bệnh Miễn ở đằng xa.
Đối phương với gương mặt vô cảm, nhưng dưới sự bình tĩnh ấy lại ẩn chứa vài phần địch ý, giống như thú hoang bị xâm phạm lãnh thổ, lạnh lùng phát ra cảnh cáo.
"Tiểu lớp trưởng, cậu gặp người quen sao?"
Tạ Bệnh Miễn buộc miệng, không biết liệu Hạ Thanh Từ có quen Thẩm Ý không.
"Không." Hạ Thanh Từ đáp
Tạ Bệnh Miễn hơi rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào làn da sau gáy của nam sinh phía trước có chút tối sầm lại, nghĩ tới cái gì cảm xúc lại chậm rãi lắng xuống.
Hai người cùng nhau trở về phòng, trên bàn đã có thêm hai món tráng miệng, Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ nhìn họ chằm chằm.
Người trở lại bọn họ cũng yên lòng. Tạ Bệnh Miễn đẩy tất cả đồ ngọt đến trước mặt Hạ Thanh Từ, gọi cả hai cho cậu ấy.
"Đưa họ đi, tôi không ăn."
Hạ Thanh Từ nhìn lớp kem trên đó theo bản năng mà từ chối, như thể cậu có thể cảm nhận được vị ngọt đến ngấy trước khi ăn nó.
"Hai cái này cũng không bao nhiêu, lớp trưởng, cậu không thể không thử chỉ vì không thích đồ ngọt."
"Hai cái này là signature của nhà hàng, thử xem ha."
Tạ Bệnh Miễn mỉm cười, sau đó liếc Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ, cả hai đều nói họ không muốn ăn.
Kem sẽ nhanh chảy nước, nếu không ăn sẽ rất lãng phí.
Cậu không thích lãng phí thức ăn, điều này rất dễ nhận thấy vì bất cứ thứ gì được gắp vào bát cậu đều ăn sạch sẽ.
Thậm chí còn ăn cả thức ăn mà Tạ Bệnh Miễn gắp cho.
Hạ Thanh Từ xoắn xuýt không bao lâu mới cầm thìa múc một cái, mặt không biểu cảm, đút vào miệng rồi dừng lại.
Nó thực sự không quá ngấy, cậu là người không thích đồ ngọt còn cảm thấy nó ngon.
Cậu vẫn chưa biết nhà hàng này nổi tiếng nhất chính là món tráng miệng và tổng hai món này có giá hơn bốn con số.
"Lớp trưởng, không tệ như cậu nghĩ chứ?"
Tạ Bệnh Miễn hỏi, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Thanh Từ đang nhìn chằm chằm món tráng miệng, khóe môi hắn khẽ nhếch lên.
"Cũng được."
Mạnh Phi Du nhìn biểu cảm của lớp trưởng rồi nhìn Nhị ca của mình, lớp trưởng chịu ăn sao Nhị ca lại vui vẻ đến vậy.
Cơm nước xong cũng đã gần tám giờ, trước khi rời đi Tạ Bệnh Miễn còn hỏi có cần đưa về không nhưng Hạ Thanh Từ từ chối. Cậu đạp xe về, lúc đi còn không quên nhắc nhở:
"Hãy nhớ những gì cậu đã hứa."
"Tôi nhớ rồi." Tạ Bệnh Miễn vẫy vẫy tay với bộ đồng phục đang khoác trên vai, đầu ngón tay vuốt ve bật lửa, nhìn bóng dáng kia đã biến mất rồi mới châm thuốc.
Đốm lửa chập chờn, Tạ Bệnh Miễn ngậm điếu thuốc trên môi chậm rãi thu hồi tầm mắt.
"Nhị ca, cậu thật sự muốn nói với lão Trương sao?"
"Cậu ngốc à?" Diệp Kỳ có chút không nói nên lời: "Nhìn Nhị ca giống như sẽ làm thế không?"
"Nhưng đã hứa với lớp trưởng..." Mạnh Phi Du hiểu ra, đồng ý là nói chuyện với Lão Trương, nhưng nói cái gì thì anh hắn không có nói.
"Lớp trưởng tốt bụng như vậy." Cậu ta rất nhanh nhớ tới chuyện khác: "Cậu ấy nghe Nhị ca nói thế mà lúc trở lại cũng không thấy nổi giận gì."
"Không quan tâm thì lấy đâu nổi giận" Diệp Kỳ không chút lưu tình đâm Nhị ca một nhát: "Nhị ca bây giờ làm gì cũng không thể ảnh hưởng quá nhiều đến tâm tình lớp trưởng."
Tạ Bệnh Miễn: "..."
"Quả nhiên." Tạ Bệnh Miễn nghĩ tới gì đó, Hạ Thanh Từ thực sự sẽ không tức giận với những người không quan trọng, không chỉ hắn mà cả với nam sinh lần trước, đều giống nhau, này cũng không phải điều xấu gì.
Điếu thuốc bị dập tắt trên vách tường, Tạ Bệnh Miễn từ từ rút tay về.
"Tôi đang cố gắng để có thể làm ảnh hưởng tâm tình cậu ấy."
*
Hai ngày tiếp theo là bài kiểm tra hàng tuần, Lão Trương không đề cập đến việc một kèm một nửa. Trong khi làm bài Hạ Thanh Từ có hơi do dự và cậu đã quyết định để trống một câu trong đề toán, câu này Lão Trương đã nói qua ở lớp.
Diệp Kỳ không thể làm sai câu này, nếu không sai sót gì điểm của Diệp Kỳ phải cao hơn cậu.
Để đề phòng, cậu vẫn là không nên lấy hạng nhất.
Chiều thứ sáu thi xong liền nghỉ, Hạ Thanh Từ còn đi làm thêm nên cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, Đường Viễn ngồi cùng bàn vẫn đang bàn tán về đề thi của tuần này:
"Lớp trưởng, sau này chúng ta rất có thể không ngồi cùng nhau được rồi." Đường Viễn nhíu mày: "Tôi rất nhớ cậu."
"Sẽ không đâu." Hạ Thanh Từ nói: "Thầy Trương nói, chỗ ngồi có đổi hay không cũng không quan trọng, chúng ta vẫn có thể ngồi cùng nhau."
"Mong là như vậy." Đường Viễn liếc nhìn hàng cuối, hắn sợ chính là Tạ Bệnh Miễn sẽ ngồi cùng lớp trưởng, hắn không dám đắc tội Tạ Bệnh Miễn, có thể phải đổi chỗ:
"Lớp trưởng, tuần sau gặp."
"Tuần sau gặp."
Lúc Hạ Thanh Từ đi xuống lầu, cũng không biết có phải ảo giác hay không mà luôn cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, hình như có nhiều nữ sinh hơn, trong đó có vài người rất quen mắt.
Quen mắt là bởi cậu thường xuyên có thể phát hiện có ai đang nhìn chằm chằm mình, hơn nữa phần lớn đều là người thích Tạ Bệnh Miễn.
Hoặc một số cũng liên quan đến Tạ Bệnh Miễn kiếp trước, đời trước họ cũng nhắm vào cậu.
Cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, đối với những ánh mắt này không hiểu tại sao lại cảm thấy chán ghét. Cậu nhíu mày bước nhanh hơn một chút, rất nhanh đã rời khỏi cổng trường.
Sau khi đến quán trà sữa, tiểu Trình cũng đã thay xong đồng phục tươi cười chào cậu:
"Tiểu Hạ, hôm nay cậu đến thật sớm."
"Hôm nay tôi có bài kiểm tra nên tan học sớm hơn một chút."
Tiểu Trình: "Chúng tôi đã làm bài kiểm tra hai ngày trước. Tôi không biết liệu bài kiểm tra của cậu có giống với chúng tôi hay không. Đề khá khó."
"Có lẽ cũng không khác lắm."
Hạ Thanh từ vào trong thay quần áo, lúc này mới tan học người người lần lượt kéo đến cửa hàng, rất nhanh đã trở nên đông đúc:
"Câu hỏi cuối thực sự rất khó, hay nó giống với câu hỏi cuối trong bài toán? Toàn trường có mấy người giải được đâu?"
"Một thái xanh trân châu đen không bỏ thạch khoai môn."
Rất nhiều học sinh của Nhất Trung bước vào, Hạ Thanh Từ nhận đơn hàng, giọng của cậu tương đối trầm nhưng nghe có vẻ lễ phép và lịch sự, cậu đưa đơn đặt hàng đã in ra cho tiểu Trình.
"Tiểu ca ca lên bill phía trước cũng rất vừa mắt nha, thật muốn xin thông tin liên lạc mà."
"Trông khá lãnh đạm. Tôi đoán là có bạn gái rồi. Quên đi..."
"Đương nhiên là có người làm được câu cuối rồi, nhất định sẽ được điểm tối đa. Hắn mắc chứng tự kỷ, đầu óc so với bọn mình tốt hơn nhiều."
"Xuỵt, đừng nói nữa."
"Sao không cho tôi nói?" Giọng nam sinh còn chưa dứt, liền đột nhiên im bặt.
Hạ Thanh Từ vừa đóng gói trà sữa cho khách hàng phía trước, cậu đội mũ của cửa hàng nên lúc cúi xuống cũng không nhìn thấy ai, thông thường khách hàng gọi món phải mất một lúc.
Vị khách này lựa chọn rất lâu, rất im lặng, cậu ngẩng đầu lên tựa hồ phát hiện một gương mặt quen thuộc:
"Một ly trà sữa trân châu, đường bình thường, ít đá."
Cậu nam sinh đưa tay ra, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, trên đầu ngón tay thon dài trắng nõn cầm tờ một trăm tệ.
Tờ tiền được gấp thành hình chiếc thuyền nhỏ, gấp đôi gọn gàng trông còn khá mới.
Hạ Thanh Từ nhận tiền, cậu tháo rời chiếc thuyền giấy kiểm tra xem nó có còn nguyên hay không, rồi đưa nó qua máy soi tiền một lần nữa, sau đó thối cho đối phương một ít tiền lẻ.
Người nọ cầm biên lai rời đi, cậu liếc nhìn liền phát hiện người này vẫn ngồi ở trong góc, bởi vì góc này gần thùng rác hầu như không có người đi qua:
"Tiểu Hạ, cậu đi giao trà sữa đi, nơi này để tôi."
Hạ Thanh Từ bê trà sữa ra cho tất cả khách trong quán.
Cậu còn đưa trà sữa cho nam sinh trong góc đang gấp thuyền, gấp tất cả tiền giấy thành thuyền nhỏ với vẻ mặt nghiêm túc, cẩn thận gấp đôi tờ tiền bằng đầu ngón tay để tạo nếp gấp.
Có rất nhiều người bàn tán và một số học sinh trường Nhất Trung cố tình nói lớn với nụ cười trào phúng đầy ác ý.
"Mỗi ngày lên lớp cũng thấy nó gấp, ra về cũng thấy nó gấp, giờ ra đây cũng thấy nó gấp. Đầu óc nó có vấn đề sao?"
"Học sinh tiểu học còn không gấp thuyền giấy. Có não hay không cũng như nhau. Thi hạng nhất thì thế nào..."
"Giống như một kẻ thiểu năng trí tuệ."
Hạ Thanh Từ đặt trà sữa lên bàn cho cậu nam sinh, đầu ngón tay ấy dừng một chút rồi vẫn tiếp tục gấp thuyền của chính mình.
Hạ Thanh Từ tiếp tục làm việc, sau khi khách đi cậu liền đến thu dọn. Đi ngang qua bàn nam sinh, phát hiện đối phương lại bị dội trà sữa.
"Cậu ta tự đổ trà sữa lên người, mất trí thật sao?"
"Cười chết đi được. Tôi muốn chụp ảnh cho mọi người xem. Thiếu gia thiểu năng trí tuệ của chúng ta có một ý tưởng mới."
Một bàn tay thon dài lạnh lẽo nắm lấy góc áo của Hạ Thanh Từ, cậu dừng lại nhìn cậu nam sinh.
Đối phương chỉ yên lặng kéo áo cậu, ánh mắt thâm trầm, lực tay không nặng cũng không nhẹ.
Hạ Thanh Từ không biết điều này có ý nghĩa gì, cậu lấy khăn giấy từ trong túi ra đặt lên bàn.
Đối phương vẫn không nói chuyện. Tiểu Trình bên kia đã gọi, cậu vừa định quay người rời đi liền nghe thấy một giọng nói trầm thấp:
"Tôi muốn con heo nhỏ."
_____
#Bly