Chương 62: Súng trên tay em, em trong tim anh
Sóng biển vỗ rì rào vào bờ, cánh chim tự do tung bay, từng đám mây trắng lững lờ trôi trên bầu trời.
Bên trong căn phòng sang trọng, người con gái mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh đang ngồi ngây ngốc trên giường, xuyên qua mặt kính trong suốt sát đất, đôi mắt vốn long lanh xinh đẹp của cô nay lại nhìn vô hồn ra bên ngoài, dưới cổ chân trắng nõn, bên trong chiếc lắc chân đắt tiền chính là một chiếc vòng sắt bản to có gắn con chíp định vị, một khi đã đeo chiếc vòng này vào thì dù cho cô có trốn ở đâu đi chăng nữa, đến cuối cùng vẫn bị Hoàng Phong phát hiện được.
Căn biệt thự sát biển này của hắn cách nhà cô rất gần, vậy mà cô lại không có cách nào để có thể trở về nhà gặp mẹ.
Lần đầu tiên khi cả hai người cùng bước vào căn biệt thự này rõ ràng đều mang tâm thái vui vẻ hạnh phúc nhất, vậy mà lần tiếp theo trở lại, chỉ có một sự ngột ngạt căng cứng như dây đàn đang ép chặt lấy bọn họ.
Cánh cửa gỗ dần được đẩy ra, người đàn ông mặc áo sơ mi đen bước vào. Hắn chậm rãi đi đến ôm lấy người mình yêu vào lòng, hôn thật nhẹ lên mặt, lên vai, lên bàn tay đang đeo chiếc nhẫn kim cương quý giá mà hắn dốc sức tìm về để tặng cho cô, thế nhưng từ đầu đến cuối, cô hoàn toàn không phản ứng lại bất cứ thứ gì với hắn, để một mình hắn tự biên tự diễn.
- "Người làm nói hôm nay em lại không chịu ăn cơm, tại sao vậy?"
Qua một lúc lâu vẫn không có tiếng trả lời, Hoàng Phong lại tiếp tục kiên nhẫn:
- "Có phải do món ăn không hợp khẩu vị không? Nếu em không thích những món đó, anh sẽ nói bọn họ chuẩn bị món khác".
Hắn dứt lời, không gian lại trôi vào tĩnh mịch, Mai Linh cũng chỉ mơ màng nhìn thẳng về phía trước, hoàn toàn không quan tâm gì đến sự tồn tại của người trước mặt.
Tựa như bên trong căn phòng này chỉ có một mình Hoàng Phong là thực thể sống, còn lại đều là những vật dụng vô tri vô giác, cứ lẳng lặng mà ở đó theo thời gian.
Thở dài một hơi, hắn vuốt nhẹ mái tóc của người yêu, dịu dàng vén nó ra sau mang tai cho cô, giọng nói trầm trầm mang theo ý tứ dỗ dành:
- "Cho dù em có giận anh đi chăng nữa thì cũng không nên tự hành hạ mình như vậy, Mai Linh, em phải ăn chút gì đó, nếu không thì cơ thể của em sẽ không chịu nổi đâu".
Mấy ngày trôi qua, chỉ cần có thời gian ở nhà hắn đều sẽ cố gắng lấy lòng làm cho người yêu của mình có thể vui vẻ hơn một chút, thế nhưng từ đầu đến cuối Mai Linh chưa từng để mắt đến tâm ý của hắn lấy một lần, ánh nhìn của cô chỉ tụ vào một điểm vô thực nào đó giữa không gian, thất thần đến mức khiến cho Hoàng Phong có phần hơi hoảng hốt.
Hắn có chút mất mát mà cười khổ, xoa nhẹ cánh tay ấm nóng dưới lớp vải mỏng, Hoàng Phong gục đầu hôn lên vai cô, đáy mắt có nỗi chua xót không nói nên lời.
- "Hận anh lắm sao?"
Mai Linh sau khi nghe thấy điều này đột nhiên mỉm cười, từ từ quay sang, hạ mắt nhìn hắn, thế nhưng ý cười thì ít, chế giễu lại nhiều hơn.
- "Không hận".
Có lẽ bởi vì đã mấy ngày rồi cô không lên tiếng, cho nên hiện tại giọng nói hơi khàn khàn, âm điệu vừa nặng nề lại vừa mệt mỏi.
- "Làm sao tôi có thể hận anh được, chính tôi là người đã lừa anh trước kia mà".
- "Mai Linh em đừng vậy nữa được không? Chúng ta đều bỏ qua cho nhau để làm lại từ đầu không được sao em?"
Hoàng Phong mệt mỏi vuốt nhẹ mi tâm, hắn dựa lưng vào đầu giường, mắt phượng chưa từng rời khỏi sườn mặt của giai nhân. Hắn đã sống hơn nữa đời, dây dưa với không biết bao nhiêu cô gái, thế nhưng duy chỉ có người trước mặt là khiến cho hắn phải năm lần bảy lượt lao tâm khổ tứ, ngày đêm nghĩ cách dốc hết sức lực chỉ để có thể giữ cô lại bên cạnh.
Thế nhưng Mai Linh lại đối với hắn thật tàn nhẫn, khiến cho hắn luôn có cảm giác bản thân không chiếm một phần quan trọng nào trong lòng cô cả.
- "Sao lại không được. Anh có thể một tay che trời, chút chuyện nhỏ này đối với anh thì có là gì!"
Cô cười lạnh một tiếng, lời nói chứa đầy hàm ý công kích, tầm mắt rơi vào hai cổ chân vẫn còn quấn băng trắng.
- "Đâu cần phải giả nhân giả nghĩa, chuyện gì trên đời này mà anh không dám làm".
Mỗi lời Mai Linh nói ra chẳng khác nào đang sát muối lên vết thương lòng của hắn. Hoàng Phong đau khổ không khỏi nhíu mày, tầm mắt của hai người giao vào nhau, ai nấy cũng đều mang dáng vẻ giương cung bạt kiếm, thấy chết không sờn.
Cuối cùng sau một hồi căng thẳng, hắn cũng chỉ đành quay đầu thở dài, chấp nhận là người chịu rút lui trước.
- "Được, nếu như em cảm thấy anh đê tiện đến vậy thì bây giờ chúng ta hãy cứ thẳng thắn đối diện với nhau, nếu như sau tất cả, em vẫn không thể tiếp tục chấp nhận ở bên cạnh anh được nữa, vậy thì..."
Nói đến đó, Hoàng Phong đột nhiên hơi dừng lại, hắn cúi người kéo mở học tủ ở đầu giường ra, lấy từ bên trong một cây súng lục giảm thanh đã được lắp đầy băng đạn rồi đặt lên giường.
- "Súng ở đây, em có thể ra tay giết chết anh bất kỳ lúc nào em muốn".
Mai Linh nhìn chằm chằm vào thứ vũ khí lạnh lẽo ở trước mặt, đôi mắt như muốn nứt ra. Đây là cây súng lục Hoàng Phong thường mang theo bên mình, phía dưới tay cầm còn có một chữ P nho nhỏ, đó là do ngày trước cô từng nghịch ngợm khắc lên.
Một đêm nọ của nhiều tháng trước, Mai Linh sau khi học bài xong thì chạy khắp nhà tìm hắn, một lúc sau cô mới phát hiện ra người đàn ông đang ngồi trong thư phòng. Do là ngày thường chẳng mấy khi bước chân đến nơi này, thế nên cô liền rón rén đẩy nhẹ cánh cửa khép hờ ra, nghiêng đầu nhìn vô trước để mà thăm dò.
- "Vào đây".
Người đàn ông đang ngồi trên ghế tựa cười khẽ, hắn không cần ngẩn đầu cũng có thể biết được sự hiện diện của con thỏ béo nhà mình.
Bởi vì cả hai đã quen thuộc đối phương đến từng hơi thở rồi.
Mai Linh sau khi được sự đồng ý của hắn liền chạy bước nhỏ vào phòng, cô đỏ mặt ngồi vào lòng hắn, ánh mắt tò mò chạm đến khối đen ngòm đang được hắn lau chùi.
- "Là súng sao?"
Cô hơi ngẩn đầu hỏi, đôi con ngươi long lanh khiến hắn cưng chiều hôn nhẹ xuống.
- "Phải. Có sợ không?"
Hoàng Phong mỉm cười đáp, bàn tay thô ráp áp lên da thịt mịn màn, miết lên gò má căng bóng khiến cho nó ửng đỏ.
Mai Linh chạm nhẹ vào thứ vũ khí nguy hiểm với lực sát thương cực mạnh đang nằm trong tay hắn, hơi lạnh truyền đến khiến cho cô bất giác hơi rụt tay lại, khẽ lắc đầu.
- "Khẩu súng này đã theo anh lâu lắm rồi, từ lúc anh vừa bước chân vào giang hồ cho đến hiện tại, anh và nó đã cùng vào sinh ra tử, chính nó cũng đã cứu mạng anh không biết bao nhiêu lần".
Vừa nói, vẻ mặt của hắn vừa trầm xuống như thể đang nhớ về quá khứ đau thương của mình, mỗi một vết trầy trên thân súng là mỗi lần hắn bước một chân vào cõi chết.
Thấy hắn ưu tư như vậy, Mai Linh liền cảm thấy cực kỳ đau lòng, vành mắt đỏ ửng lên khi nghĩ đến những khổ cực mà hắn từng phải chịu đựng.
- "Không sao, từ giờ đã có thêm em ở cùng anh rồi".
Người trong lòng vuốt nhẹ vào ngực hắn an ủi, hơi thở nhè nhẹ thơm ngát lướt qua yết hầu khiến cho cả người hắn như bị điện giật, trái tim cằn cỗi nhộn nhạo mầm sống.
Hôn khắp gương mặt trắng nõn xinh xắn, Hoàng Phong mỉm cười xoa đầu cô:
- "Đúng rồi, bé cưng nhà mình lúc nào cũng phải ở bên cạnh anh".
Chỉ cần hắn còn thở thì cô vẫn còn là người của hắn.
- "Nào, anh dạy em cách bắn súng, để lỡ như sau này anh có chuyện em còn biết cách tự bảo vệ bản thân".
Hoàng Phong vừa nói xong liền thấy con thỏ béo nhà hắn ngẩn đầu lên, hai hàng chân mày thanh tú nhíu chặt vào nhau, môi bị cắn nhẹ, vẻ mặt có chút hờn giận:
- "Anh muốn dạy thì dạy đi, còn ở đây nói gỡ làm gì chứ!"
- "Được được, là anh bậy bạ, để anh nói lại, anh không bị gì hết, anh sẽ sống lâu trăm tuổi, mình đồng da sắt, đao thương bất nhập bách độc bất xâm. Em có vừa lòng chưa".
Hắn bật cười, không ngừng dỗ dành người yêu, nơi đáy mắt chất đầy dáng vẻ cưng chiều không để đâu cho hết.
Đây là thiên sứ cứu vớt linh hồn hắn, cũng là thần linh mang lại may mắn cho hắn.
Là đức tin mà hắn sùng bái nhất.
Khi này Mai Linh mới hơi thả lỏng, gương mặt vẫn luôn ửng hồng quay đi nơi khác.
- "Được rồi, đừng giận anh nữa, ha".
Tốn bao nhiêu công sức Hoàng Phong mới dỗ dành được con thỏ đỏng đảnh của mình vui vẻ trở lại, khi này hắn đặt cây súng vào tay cô, chỉ cho cô chỗ lên đạn, sau đó bàn tay to lớn của hắn bao trọn lấy bàn tay bé xinh của Mai Linh thật chặt, hướng thẳng về phía trước, bóp cò.
Viên đạn bay ra khỏi nòng bằng một lực cực mạnh, ghim thẳng vào hồng tâm của tấm bảng trên tường, cánh tay của cô tê rần, nếu không phải nhờ hắn giữ lại thì rất có thể cô đã theo quán tính mà bị thân súng đập vào mũi rồi.
- "Thế nào, em đã hiểu chưa?"
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, vén lọn tóc đang bay phất phơ ra sau mang tai.
Mai Linh có hơi giật mình, cô mím môi nói:
- "Lực mạnh quá, nhưng em nghĩ sẽ không sao".
- "Chỉ cho em biết vậy thôi, dù gì thì cũng có anh ở bên cạnh, em không cần phải chạm vào những thứ này đâu".
Có lẽ khi nói ra câu này, hắn hoàn toàn không biết được trong tương lai sẽ có lúc Mai Linh dùng chính những thứ mà hắn dạy cho cô để đối đãi với hắn.
Ngay lúc đó chiếc điện thoại đặt trên bàn vang lên, Hoàng Phong liền nhấc máy, để cho cô thoải mái chơi đùa với vật bất ly thân của mình.
Khi này Mai Linh để ý thấy dưới tay cầm của cây súng có một vết trầy nho nhỏ, cô hơi nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên trong đầu vụt qua một sáng kiến. Liếc thấy hắn vẫn còn đang chú tâm nói chuyện, Mai Linh liền với lấy cây dao rọc giấy đặt trong ống bút trên bàn, khắc thêm một vòng cung lên vết trầy, biến nó trở thành một chữ P nằm xiêu vẹo.
- "Làm gì đó".
Đột nhiên giọng nói trầm trầm của người phía trên làm cho cô giật mình, vội ngẩn đầu lên nhìn, Mai Linh khi này mới phát hiện ra hắn đã tắt máy từ khi nào, ánh mắt hạ xuống nơi gương mặt cô còn mang theo ý cười.
Véo nhẹ bầu má dầy đặn, Hoàng Phong hôn lên da thịt mát lạnh rồi hỏi:
- "Bé cưng, em lại nghịch ngợm cái gì đó?"
Thật ra hắn là vì thấy Mai Linh đang chăm chú nên mới muốn trêu chọc cô, hoàn toàn không phải vì sợ cô làm hỏng đồ của mình.
Người con gái như thể bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu bèn trở nên lúng túng, gương mặt đỏ bừng đưa vật đang cầm trong tay đến trước mặt hắn, thỏ thẻ đáp:
- "Cái này...là tên anh".
Ngón tay trắng muốt, những móng tay bên trên hồng hồng chỉ vào chữ P nho nhỏ được khắc chỗ tay cầm màu đen sẫm hoàn toàn đối lập. Hoàng Phong cầm lấy khẩu súng lên xem, sau đó mỉm cười vuốt tóc cho cô:
- "Là em khắc cho anh hả?"
Nghe hắn hỏi, cô liền hớn hở gật đầu, vui vẻ đón nhận những nụ hôn như một phần thưởng mà hắn dành cho mình.
- "Bé cưng giỏi quá, cảm ơn em".
Lời nói chứa đầy yêu thương vang vọng bên tai như sợi lông vũ quét qua trái tim của cô, vừa ngứa vừa xót.
Ký ức đẹp đẽ nhanh chóng mờ dần, trước mắt chỉ còn là thực tại tàn khốc. Mai Linh hơi mím môi, ngăn cho giọt lệ không rơi ra khỏi khóe mắt.
Người đàn ông ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào cô, bàn tay của hắn gác lên thành tủ, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của kẻ cầm quyền không cách nào thay đổi.
- "Được, anh muốn nói gì thì cứ nói đi".
Mai Linh ngẩn đầu, hờ hững nhìn về phía hắn, cô cũng muốn nghe thử xem hắn đang có ý gì.
Hoàng Phong đi đến chiếc ghế đặt đối diện cô, thong thả ngồi xuống, chân bắt chéo, bàn tay đan vào nhau, mắt phượng cương chính nhìn thẳng vào người phía trước.
- "Mai Linh, có phải ngày hôm đó em đến tìm anh là bởi vì đã xác định bản thân sẽ kết hôn cùng người khác không?"
Gì vậy? Hắn đang thẩm tra cô đó hả?
Mai Linh có hơi không vui, cô khẽ liếc về phía hắn một cái, sau đó quay đầu đi:
- "Phải".
Cô cứ có cảm giác hình như có gì không được đúng lắm ở đây.
- "Cho nên em tự ý hành động, dùng những ngày cuối cùng để ở bên anh?"
Đột nhiên cô bỗng thấy bản thân ngập tràn tội lỗi, chỉ vì sự ích kỷ của mình mà không ngần ngại gieo hy vọng cho hắn, sau đó lại lừa dối hắn, đến khi xong chuyện thì phủi mông mà đi.
Sao...sao giống mấy kẻ hèn hạ vô lương tâm, chơi đùa chán chê xong rồi thì quất ngựa truy phong quá vậy?
- "Anh muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi, đừng vòng vo nữa".
Mày liễu nhíu chặt, cảm giác bức bối khó chịu khiến cho Mai Linh không nén được tức giận, cô nhìn về phía hắn, tay chống trên giường vô tình đụng trúng khẩu súng đang nằm lặng lẽ ở đó.
Lạnh buốt.
Xúc giác truyền qua dây thần kinh khiến cho cô hoảng hốt rụt tay lại.
Người đàn ông vẫn luôn dõi mắt theo cô, sau khi hít vào một hơi, hắn nâng cằm nói:
- "Cho nên lúc đó chúng ta vẫn đang còn trong mối quan hệ người yêu, em đột nhiên lại chạy đi kết hôn cùng kẻ khác như vậy chẳng khác nào đang lừa dối anh, em ngoại tình công khai, nếu như lúc đó em chịu nói cho anh nghe hết thảy mọi việc thì bây giờ đã khác".
Lý lẽ hùng hồn quá, thao túng tâm lý đỉnh quá.
Mai Linh nhíu mày, cảm giác bực dọc khiến cho hơi thở của cô trở nên nặng nề, càng nghĩ càng thấy hình như hắn nói cũng có phần đúng, thế nhưng...thế nhưng hắn cũng có lỗi.
- "Cho nên anh có quyền tổn thương tôi, làm tôi mất mặt?"
Gương mặt trắng nõn thoáng chốc đỏ bừng, đôi môi căng mọng mím chặt, ánh mắt vừa giận dữ lại vừa có chút không yên lòng.
Hắn nghe xong liền thở dài lắc đầu, điềm tĩnh đáp:
- "Phải, anh đương nhiên không có quyền đối xử với em như vậy, lúc đó là do anh nóng nảy không kềm chế được bản thân đã làm ra những chuyện sai trái, anh sẵn sàng nhận lỗi với em, tuyệt đối không biện hộ, trừ việc để em rời khỏi anh, còn lại bất kỳ điều gì anh cũng đều có thể chấp nhận".
- "Anh..."
Mai Linh cứng người, hai mắt trừng lớn nhìn về phía hắn, tức đến nỗi cả người run rẩy.
Nói hay quá đi, hắn có lỗi, hắn nhận sai với cô, còn mong muốn được ở bên cạnh cô dù cho phải trả giá nào đi nữa, trong khi đó cô là người có lỗi trước, lại chưa từng thừa nhận sai phạm của bản thân, người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng là cô không biết điều, bụng dạ hẹp hòi ép bức người ta đến độ không kềm chế được.
- "Anh là đang chỉ trích tôi có đúng không?"
- "Anh đương nhiên không chỉ trích em".
Hoàng Phong bước đến trước mặt cô, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đang nắm hờ, tha thiết nói:
- "Mai Linh, chúng ta đều có lỗi, đều làm tổn thương đến nhau, có thể nào cùng bỏ qua tất cả để trở về được không em? Chỉ cần em đồng ý, anh sẽ tự có cách giải quyết mọi chuyện".
Nghe xong, cô chậm rãi nhìn lên gương mặt hốc hác nhưng vẫn còn giữ đủ những nét tinh xảo của người đàn ông, cổ họng chua xót không nói nên lời. Cúi đầu che giấu đi đáy mắt ầng ậc nước, Mai Linh rút tay lại, rũ vai nói:
- "Chúng ta...không thể..."
Bọn họ không giống nhau, hắn đã có tất cả, những thứ không tốt hắn có thể dễ dàng buông bỏ, thế nhưng cô lại khác, cô còn mẹ và em trai, còn cả một thanh danh gia tộc sau lưng, thật sự không thể nào giống như hắn mà tùy tiện làm theo ý mình được.
- "Xin lỗi, tôi không thể. Chúng ta...chúng ta thật sự không nên tiếp tục nữa".
Không có cách nào cứu vãn cả, từ đầu đã là như vậy rồi, bởi vì cô cố chấp cứ một mực luyến tiếc tình yêu của hắn nên mới phải đi đến bước đường này.
Đột nhiên, một thứ âm thanh bén nhọn vang lên bên tai, Mai linh sững sờ ngẩn đầu, trước mắt cô là khẩu súng lục đã được lên đạn.
- "Anh, anh muốn gì..."
Mai Linh sợ hãi lắp bắp hỏi, ngay khi thứ vũ khí hung ác ấy được nhét vào tay cô, Mai Linh liền biết rằng mọi chuyện thật sự không ổn.
Họng súng đen ngòm chỉa thẳng vào ngực trái người đàn ông, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ cần cô bóp cò là có thể kết thúc sinh mạng của hắn.
- "Anh, anh, anh đang làm gì, anh không được làm bậy".
Gương mặt tròn tròn nho nhỏ trắng bệch như tờ giấy, đôi môi như cánh hoa đào run run, hai mắt ngấn lệ, nốt ruồi nơi sóng mũi càng thêm phần kiều diễm.
Hoàng Phong nghĩ, nếu như trước khi chết có thể thấy được dáng vẻ như hoa như ngọc này của người yêu thì hắn thật sự quá mức mãn nguyện rồi.
Bàn tay to lớn của người đàn ông bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nắm chặt không buông, tựa như trở về đêm hôm ấy, kiên định chỉ cho cô phải bắn trúng hồng tâm, không phải sợ hãi vì đã có hắn ở bên cạnh.
Hôm nay cũng vậy, bàn tay ấy vẫn ấm áp, vẫn mạnh mẽ như cũ, thế nhưng đích đến không còn là hồng tâm của tấm bảng treo trên tường nữa, mà là trái tim đang đập từng nhịp trong lồng ngực của hắn.
- "Mai Linh, nếu như em vẫn một mực không muốn trở về bên anh, vậy thì chỉ cần em bóp cò, mọi thứ sẽ kết thúc, em sẽ có tự do của mình, không có ai có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của em nữa cả".
Ngay cả cái chết của hắn cũng sẽ được xử lý thỏa đáng, cô vẫn sẽ an toàn mà sống tiếp cuộc đời của bản thân.
- "Đừng, đừng mà..."
Mai Linh khóc nức nở, gương mặt đầm đìa nước mắt, sợ hãi đến độ nói không ra hơi, ngón tay đặt ở cò súng của hắn vẫn đang mạnh mẽ ép chặt, cô chỉ có thể cố gắng ngăn cản hắn đừng bóp cò, đến mức cả ngón tay cũng đỏ bừng.
Hai người đang ở thế giằng co cực kỳ nguy hiểm.
- "Bắn đi, đây là cơ hội của em, chỉ cần tôi chết thì em sẽ không còn phải khổ sở nữa".
- "Không...làm ơn đừng..."
- "Mai Linh, đây là trái tim của tôi, em chỉ cần bắn một lần, mọi thứ sẽ chấm dứt".
- "Đừng, đừng, tôi không muốn".
- "Bắn đi, giết chết tôi rồi không ai có thể ngán chân em được nữa".
- "Không, anh buông ra, tôi không làm, tôi không muốn".
- "Bắn đi, mau lên".
- "Không, đừng, đừng mà".
- "Bắn!"
- "Không! Anh làm ơn đừng như vậy nữa mà".
Dùng hết sức lực để gào lên một tiếng, Mai Linh sợ hãi nhắm chặt mắt, cúi đầu bật khóc nức nở. Khẩu súng rơi xuống đất, phát ra thứ âm thanh bén nhọn đinh tai, ngay lúc đó, người đàn ông liền quỳ xuống bên cạnh mà ghì ôm cô vào lòng, chịu đựng từng cái đánh vô lực trên tấm lưng vững chãi, hắn nghẹn ngào rơi nước mắt, giọng nói mạnh mẽ trầm ổn thường ngày cũng bỗng chốc trở nên run rẩy.
- "Mai Linh, là em muốn ép anh chết, nếu như em gả cho người khác rồi, một mình anh phải tiếp tục sống thế nào nữa đây? Em nói đi, anh phải sống thế nào!?".
Lại trở về đắm mình trong những thú vui không có điểm dừng đó, hay lại sống dở chết dở len lỏi qua từng ngày?
Hắn từng sống một kiếp người tạm bợ như vậy, là cô xuất hiện, bước đến vươn tay cứu vớt hắn, là cô đưa hắn đến gần ánh sáng mặt trời, thế nhưng cuối cùng cũng là cô muốn bỏ rơi hắn lại, vậy thì hắn biết phải làm sao đây.
Mai Linh khóc, tiếng khóc của cô nỉ non nhưng lại đau đớn đến xé lòng, còn Hoàng Phong chỉ chôn vùi những giọt lệ nóng của mình vào thân thể người con gái mà hắn yêu đến tận cốt tủy.
Ai mà chẳng muốn ở bên người mình yêu đến trọn đời trọn kiếp, đặc biệt là đã yêu bằng cả sinh mệnh như bọn họ thì lại càng khát cầu hơn.
Thế nhưng...chỉ có thể là muốn...
Bên trong căn phòng sang trọng, người con gái mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh đang ngồi ngây ngốc trên giường, xuyên qua mặt kính trong suốt sát đất, đôi mắt vốn long lanh xinh đẹp của cô nay lại nhìn vô hồn ra bên ngoài, dưới cổ chân trắng nõn, bên trong chiếc lắc chân đắt tiền chính là một chiếc vòng sắt bản to có gắn con chíp định vị, một khi đã đeo chiếc vòng này vào thì dù cho cô có trốn ở đâu đi chăng nữa, đến cuối cùng vẫn bị Hoàng Phong phát hiện được.
Căn biệt thự sát biển này của hắn cách nhà cô rất gần, vậy mà cô lại không có cách nào để có thể trở về nhà gặp mẹ.
Lần đầu tiên khi cả hai người cùng bước vào căn biệt thự này rõ ràng đều mang tâm thái vui vẻ hạnh phúc nhất, vậy mà lần tiếp theo trở lại, chỉ có một sự ngột ngạt căng cứng như dây đàn đang ép chặt lấy bọn họ.
Cánh cửa gỗ dần được đẩy ra, người đàn ông mặc áo sơ mi đen bước vào. Hắn chậm rãi đi đến ôm lấy người mình yêu vào lòng, hôn thật nhẹ lên mặt, lên vai, lên bàn tay đang đeo chiếc nhẫn kim cương quý giá mà hắn dốc sức tìm về để tặng cho cô, thế nhưng từ đầu đến cuối, cô hoàn toàn không phản ứng lại bất cứ thứ gì với hắn, để một mình hắn tự biên tự diễn.
- "Người làm nói hôm nay em lại không chịu ăn cơm, tại sao vậy?"
Qua một lúc lâu vẫn không có tiếng trả lời, Hoàng Phong lại tiếp tục kiên nhẫn:
- "Có phải do món ăn không hợp khẩu vị không? Nếu em không thích những món đó, anh sẽ nói bọn họ chuẩn bị món khác".
Hắn dứt lời, không gian lại trôi vào tĩnh mịch, Mai Linh cũng chỉ mơ màng nhìn thẳng về phía trước, hoàn toàn không quan tâm gì đến sự tồn tại của người trước mặt.
Tựa như bên trong căn phòng này chỉ có một mình Hoàng Phong là thực thể sống, còn lại đều là những vật dụng vô tri vô giác, cứ lẳng lặng mà ở đó theo thời gian.
Thở dài một hơi, hắn vuốt nhẹ mái tóc của người yêu, dịu dàng vén nó ra sau mang tai cho cô, giọng nói trầm trầm mang theo ý tứ dỗ dành:
- "Cho dù em có giận anh đi chăng nữa thì cũng không nên tự hành hạ mình như vậy, Mai Linh, em phải ăn chút gì đó, nếu không thì cơ thể của em sẽ không chịu nổi đâu".
Mấy ngày trôi qua, chỉ cần có thời gian ở nhà hắn đều sẽ cố gắng lấy lòng làm cho người yêu của mình có thể vui vẻ hơn một chút, thế nhưng từ đầu đến cuối Mai Linh chưa từng để mắt đến tâm ý của hắn lấy một lần, ánh nhìn của cô chỉ tụ vào một điểm vô thực nào đó giữa không gian, thất thần đến mức khiến cho Hoàng Phong có phần hơi hoảng hốt.
Hắn có chút mất mát mà cười khổ, xoa nhẹ cánh tay ấm nóng dưới lớp vải mỏng, Hoàng Phong gục đầu hôn lên vai cô, đáy mắt có nỗi chua xót không nói nên lời.
- "Hận anh lắm sao?"
Mai Linh sau khi nghe thấy điều này đột nhiên mỉm cười, từ từ quay sang, hạ mắt nhìn hắn, thế nhưng ý cười thì ít, chế giễu lại nhiều hơn.
- "Không hận".
Có lẽ bởi vì đã mấy ngày rồi cô không lên tiếng, cho nên hiện tại giọng nói hơi khàn khàn, âm điệu vừa nặng nề lại vừa mệt mỏi.
- "Làm sao tôi có thể hận anh được, chính tôi là người đã lừa anh trước kia mà".
- "Mai Linh em đừng vậy nữa được không? Chúng ta đều bỏ qua cho nhau để làm lại từ đầu không được sao em?"
Hoàng Phong mệt mỏi vuốt nhẹ mi tâm, hắn dựa lưng vào đầu giường, mắt phượng chưa từng rời khỏi sườn mặt của giai nhân. Hắn đã sống hơn nữa đời, dây dưa với không biết bao nhiêu cô gái, thế nhưng duy chỉ có người trước mặt là khiến cho hắn phải năm lần bảy lượt lao tâm khổ tứ, ngày đêm nghĩ cách dốc hết sức lực chỉ để có thể giữ cô lại bên cạnh.
Thế nhưng Mai Linh lại đối với hắn thật tàn nhẫn, khiến cho hắn luôn có cảm giác bản thân không chiếm một phần quan trọng nào trong lòng cô cả.
- "Sao lại không được. Anh có thể một tay che trời, chút chuyện nhỏ này đối với anh thì có là gì!"
Cô cười lạnh một tiếng, lời nói chứa đầy hàm ý công kích, tầm mắt rơi vào hai cổ chân vẫn còn quấn băng trắng.
- "Đâu cần phải giả nhân giả nghĩa, chuyện gì trên đời này mà anh không dám làm".
Mỗi lời Mai Linh nói ra chẳng khác nào đang sát muối lên vết thương lòng của hắn. Hoàng Phong đau khổ không khỏi nhíu mày, tầm mắt của hai người giao vào nhau, ai nấy cũng đều mang dáng vẻ giương cung bạt kiếm, thấy chết không sờn.
Cuối cùng sau một hồi căng thẳng, hắn cũng chỉ đành quay đầu thở dài, chấp nhận là người chịu rút lui trước.
- "Được, nếu như em cảm thấy anh đê tiện đến vậy thì bây giờ chúng ta hãy cứ thẳng thắn đối diện với nhau, nếu như sau tất cả, em vẫn không thể tiếp tục chấp nhận ở bên cạnh anh được nữa, vậy thì..."
Nói đến đó, Hoàng Phong đột nhiên hơi dừng lại, hắn cúi người kéo mở học tủ ở đầu giường ra, lấy từ bên trong một cây súng lục giảm thanh đã được lắp đầy băng đạn rồi đặt lên giường.
- "Súng ở đây, em có thể ra tay giết chết anh bất kỳ lúc nào em muốn".
Mai Linh nhìn chằm chằm vào thứ vũ khí lạnh lẽo ở trước mặt, đôi mắt như muốn nứt ra. Đây là cây súng lục Hoàng Phong thường mang theo bên mình, phía dưới tay cầm còn có một chữ P nho nhỏ, đó là do ngày trước cô từng nghịch ngợm khắc lên.
Một đêm nọ của nhiều tháng trước, Mai Linh sau khi học bài xong thì chạy khắp nhà tìm hắn, một lúc sau cô mới phát hiện ra người đàn ông đang ngồi trong thư phòng. Do là ngày thường chẳng mấy khi bước chân đến nơi này, thế nên cô liền rón rén đẩy nhẹ cánh cửa khép hờ ra, nghiêng đầu nhìn vô trước để mà thăm dò.
- "Vào đây".
Người đàn ông đang ngồi trên ghế tựa cười khẽ, hắn không cần ngẩn đầu cũng có thể biết được sự hiện diện của con thỏ béo nhà mình.
Bởi vì cả hai đã quen thuộc đối phương đến từng hơi thở rồi.
Mai Linh sau khi được sự đồng ý của hắn liền chạy bước nhỏ vào phòng, cô đỏ mặt ngồi vào lòng hắn, ánh mắt tò mò chạm đến khối đen ngòm đang được hắn lau chùi.
- "Là súng sao?"
Cô hơi ngẩn đầu hỏi, đôi con ngươi long lanh khiến hắn cưng chiều hôn nhẹ xuống.
- "Phải. Có sợ không?"
Hoàng Phong mỉm cười đáp, bàn tay thô ráp áp lên da thịt mịn màn, miết lên gò má căng bóng khiến cho nó ửng đỏ.
Mai Linh chạm nhẹ vào thứ vũ khí nguy hiểm với lực sát thương cực mạnh đang nằm trong tay hắn, hơi lạnh truyền đến khiến cho cô bất giác hơi rụt tay lại, khẽ lắc đầu.
- "Khẩu súng này đã theo anh lâu lắm rồi, từ lúc anh vừa bước chân vào giang hồ cho đến hiện tại, anh và nó đã cùng vào sinh ra tử, chính nó cũng đã cứu mạng anh không biết bao nhiêu lần".
Vừa nói, vẻ mặt của hắn vừa trầm xuống như thể đang nhớ về quá khứ đau thương của mình, mỗi một vết trầy trên thân súng là mỗi lần hắn bước một chân vào cõi chết.
Thấy hắn ưu tư như vậy, Mai Linh liền cảm thấy cực kỳ đau lòng, vành mắt đỏ ửng lên khi nghĩ đến những khổ cực mà hắn từng phải chịu đựng.
- "Không sao, từ giờ đã có thêm em ở cùng anh rồi".
Người trong lòng vuốt nhẹ vào ngực hắn an ủi, hơi thở nhè nhẹ thơm ngát lướt qua yết hầu khiến cho cả người hắn như bị điện giật, trái tim cằn cỗi nhộn nhạo mầm sống.
Hôn khắp gương mặt trắng nõn xinh xắn, Hoàng Phong mỉm cười xoa đầu cô:
- "Đúng rồi, bé cưng nhà mình lúc nào cũng phải ở bên cạnh anh".
Chỉ cần hắn còn thở thì cô vẫn còn là người của hắn.
- "Nào, anh dạy em cách bắn súng, để lỡ như sau này anh có chuyện em còn biết cách tự bảo vệ bản thân".
Hoàng Phong vừa nói xong liền thấy con thỏ béo nhà hắn ngẩn đầu lên, hai hàng chân mày thanh tú nhíu chặt vào nhau, môi bị cắn nhẹ, vẻ mặt có chút hờn giận:
- "Anh muốn dạy thì dạy đi, còn ở đây nói gỡ làm gì chứ!"
- "Được được, là anh bậy bạ, để anh nói lại, anh không bị gì hết, anh sẽ sống lâu trăm tuổi, mình đồng da sắt, đao thương bất nhập bách độc bất xâm. Em có vừa lòng chưa".
Hắn bật cười, không ngừng dỗ dành người yêu, nơi đáy mắt chất đầy dáng vẻ cưng chiều không để đâu cho hết.
Đây là thiên sứ cứu vớt linh hồn hắn, cũng là thần linh mang lại may mắn cho hắn.
Là đức tin mà hắn sùng bái nhất.
Khi này Mai Linh mới hơi thả lỏng, gương mặt vẫn luôn ửng hồng quay đi nơi khác.
- "Được rồi, đừng giận anh nữa, ha".
Tốn bao nhiêu công sức Hoàng Phong mới dỗ dành được con thỏ đỏng đảnh của mình vui vẻ trở lại, khi này hắn đặt cây súng vào tay cô, chỉ cho cô chỗ lên đạn, sau đó bàn tay to lớn của hắn bao trọn lấy bàn tay bé xinh của Mai Linh thật chặt, hướng thẳng về phía trước, bóp cò.
Viên đạn bay ra khỏi nòng bằng một lực cực mạnh, ghim thẳng vào hồng tâm của tấm bảng trên tường, cánh tay của cô tê rần, nếu không phải nhờ hắn giữ lại thì rất có thể cô đã theo quán tính mà bị thân súng đập vào mũi rồi.
- "Thế nào, em đã hiểu chưa?"
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, vén lọn tóc đang bay phất phơ ra sau mang tai.
Mai Linh có hơi giật mình, cô mím môi nói:
- "Lực mạnh quá, nhưng em nghĩ sẽ không sao".
- "Chỉ cho em biết vậy thôi, dù gì thì cũng có anh ở bên cạnh, em không cần phải chạm vào những thứ này đâu".
Có lẽ khi nói ra câu này, hắn hoàn toàn không biết được trong tương lai sẽ có lúc Mai Linh dùng chính những thứ mà hắn dạy cho cô để đối đãi với hắn.
Ngay lúc đó chiếc điện thoại đặt trên bàn vang lên, Hoàng Phong liền nhấc máy, để cho cô thoải mái chơi đùa với vật bất ly thân của mình.
Khi này Mai Linh để ý thấy dưới tay cầm của cây súng có một vết trầy nho nhỏ, cô hơi nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên trong đầu vụt qua một sáng kiến. Liếc thấy hắn vẫn còn đang chú tâm nói chuyện, Mai Linh liền với lấy cây dao rọc giấy đặt trong ống bút trên bàn, khắc thêm một vòng cung lên vết trầy, biến nó trở thành một chữ P nằm xiêu vẹo.
- "Làm gì đó".
Đột nhiên giọng nói trầm trầm của người phía trên làm cho cô giật mình, vội ngẩn đầu lên nhìn, Mai Linh khi này mới phát hiện ra hắn đã tắt máy từ khi nào, ánh mắt hạ xuống nơi gương mặt cô còn mang theo ý cười.
Véo nhẹ bầu má dầy đặn, Hoàng Phong hôn lên da thịt mát lạnh rồi hỏi:
- "Bé cưng, em lại nghịch ngợm cái gì đó?"
Thật ra hắn là vì thấy Mai Linh đang chăm chú nên mới muốn trêu chọc cô, hoàn toàn không phải vì sợ cô làm hỏng đồ của mình.
Người con gái như thể bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu bèn trở nên lúng túng, gương mặt đỏ bừng đưa vật đang cầm trong tay đến trước mặt hắn, thỏ thẻ đáp:
- "Cái này...là tên anh".
Ngón tay trắng muốt, những móng tay bên trên hồng hồng chỉ vào chữ P nho nhỏ được khắc chỗ tay cầm màu đen sẫm hoàn toàn đối lập. Hoàng Phong cầm lấy khẩu súng lên xem, sau đó mỉm cười vuốt tóc cho cô:
- "Là em khắc cho anh hả?"
Nghe hắn hỏi, cô liền hớn hở gật đầu, vui vẻ đón nhận những nụ hôn như một phần thưởng mà hắn dành cho mình.
- "Bé cưng giỏi quá, cảm ơn em".
Lời nói chứa đầy yêu thương vang vọng bên tai như sợi lông vũ quét qua trái tim của cô, vừa ngứa vừa xót.
Ký ức đẹp đẽ nhanh chóng mờ dần, trước mắt chỉ còn là thực tại tàn khốc. Mai Linh hơi mím môi, ngăn cho giọt lệ không rơi ra khỏi khóe mắt.
Người đàn ông ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào cô, bàn tay của hắn gác lên thành tủ, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của kẻ cầm quyền không cách nào thay đổi.
- "Được, anh muốn nói gì thì cứ nói đi".
Mai Linh ngẩn đầu, hờ hững nhìn về phía hắn, cô cũng muốn nghe thử xem hắn đang có ý gì.
Hoàng Phong đi đến chiếc ghế đặt đối diện cô, thong thả ngồi xuống, chân bắt chéo, bàn tay đan vào nhau, mắt phượng cương chính nhìn thẳng vào người phía trước.
- "Mai Linh, có phải ngày hôm đó em đến tìm anh là bởi vì đã xác định bản thân sẽ kết hôn cùng người khác không?"
Gì vậy? Hắn đang thẩm tra cô đó hả?
Mai Linh có hơi không vui, cô khẽ liếc về phía hắn một cái, sau đó quay đầu đi:
- "Phải".
Cô cứ có cảm giác hình như có gì không được đúng lắm ở đây.
- "Cho nên em tự ý hành động, dùng những ngày cuối cùng để ở bên anh?"
Đột nhiên cô bỗng thấy bản thân ngập tràn tội lỗi, chỉ vì sự ích kỷ của mình mà không ngần ngại gieo hy vọng cho hắn, sau đó lại lừa dối hắn, đến khi xong chuyện thì phủi mông mà đi.
Sao...sao giống mấy kẻ hèn hạ vô lương tâm, chơi đùa chán chê xong rồi thì quất ngựa truy phong quá vậy?
- "Anh muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi, đừng vòng vo nữa".
Mày liễu nhíu chặt, cảm giác bức bối khó chịu khiến cho Mai Linh không nén được tức giận, cô nhìn về phía hắn, tay chống trên giường vô tình đụng trúng khẩu súng đang nằm lặng lẽ ở đó.
Lạnh buốt.
Xúc giác truyền qua dây thần kinh khiến cho cô hoảng hốt rụt tay lại.
Người đàn ông vẫn luôn dõi mắt theo cô, sau khi hít vào một hơi, hắn nâng cằm nói:
- "Cho nên lúc đó chúng ta vẫn đang còn trong mối quan hệ người yêu, em đột nhiên lại chạy đi kết hôn cùng kẻ khác như vậy chẳng khác nào đang lừa dối anh, em ngoại tình công khai, nếu như lúc đó em chịu nói cho anh nghe hết thảy mọi việc thì bây giờ đã khác".
Lý lẽ hùng hồn quá, thao túng tâm lý đỉnh quá.
Mai Linh nhíu mày, cảm giác bực dọc khiến cho hơi thở của cô trở nên nặng nề, càng nghĩ càng thấy hình như hắn nói cũng có phần đúng, thế nhưng...thế nhưng hắn cũng có lỗi.
- "Cho nên anh có quyền tổn thương tôi, làm tôi mất mặt?"
Gương mặt trắng nõn thoáng chốc đỏ bừng, đôi môi căng mọng mím chặt, ánh mắt vừa giận dữ lại vừa có chút không yên lòng.
Hắn nghe xong liền thở dài lắc đầu, điềm tĩnh đáp:
- "Phải, anh đương nhiên không có quyền đối xử với em như vậy, lúc đó là do anh nóng nảy không kềm chế được bản thân đã làm ra những chuyện sai trái, anh sẵn sàng nhận lỗi với em, tuyệt đối không biện hộ, trừ việc để em rời khỏi anh, còn lại bất kỳ điều gì anh cũng đều có thể chấp nhận".
- "Anh..."
Mai Linh cứng người, hai mắt trừng lớn nhìn về phía hắn, tức đến nỗi cả người run rẩy.
Nói hay quá đi, hắn có lỗi, hắn nhận sai với cô, còn mong muốn được ở bên cạnh cô dù cho phải trả giá nào đi nữa, trong khi đó cô là người có lỗi trước, lại chưa từng thừa nhận sai phạm của bản thân, người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng là cô không biết điều, bụng dạ hẹp hòi ép bức người ta đến độ không kềm chế được.
- "Anh là đang chỉ trích tôi có đúng không?"
- "Anh đương nhiên không chỉ trích em".
Hoàng Phong bước đến trước mặt cô, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đang nắm hờ, tha thiết nói:
- "Mai Linh, chúng ta đều có lỗi, đều làm tổn thương đến nhau, có thể nào cùng bỏ qua tất cả để trở về được không em? Chỉ cần em đồng ý, anh sẽ tự có cách giải quyết mọi chuyện".
Nghe xong, cô chậm rãi nhìn lên gương mặt hốc hác nhưng vẫn còn giữ đủ những nét tinh xảo của người đàn ông, cổ họng chua xót không nói nên lời. Cúi đầu che giấu đi đáy mắt ầng ậc nước, Mai Linh rút tay lại, rũ vai nói:
- "Chúng ta...không thể..."
Bọn họ không giống nhau, hắn đã có tất cả, những thứ không tốt hắn có thể dễ dàng buông bỏ, thế nhưng cô lại khác, cô còn mẹ và em trai, còn cả một thanh danh gia tộc sau lưng, thật sự không thể nào giống như hắn mà tùy tiện làm theo ý mình được.
- "Xin lỗi, tôi không thể. Chúng ta...chúng ta thật sự không nên tiếp tục nữa".
Không có cách nào cứu vãn cả, từ đầu đã là như vậy rồi, bởi vì cô cố chấp cứ một mực luyến tiếc tình yêu của hắn nên mới phải đi đến bước đường này.
Đột nhiên, một thứ âm thanh bén nhọn vang lên bên tai, Mai linh sững sờ ngẩn đầu, trước mắt cô là khẩu súng lục đã được lên đạn.
- "Anh, anh muốn gì..."
Mai Linh sợ hãi lắp bắp hỏi, ngay khi thứ vũ khí hung ác ấy được nhét vào tay cô, Mai Linh liền biết rằng mọi chuyện thật sự không ổn.
Họng súng đen ngòm chỉa thẳng vào ngực trái người đàn ông, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ cần cô bóp cò là có thể kết thúc sinh mạng của hắn.
- "Anh, anh, anh đang làm gì, anh không được làm bậy".
Gương mặt tròn tròn nho nhỏ trắng bệch như tờ giấy, đôi môi như cánh hoa đào run run, hai mắt ngấn lệ, nốt ruồi nơi sóng mũi càng thêm phần kiều diễm.
Hoàng Phong nghĩ, nếu như trước khi chết có thể thấy được dáng vẻ như hoa như ngọc này của người yêu thì hắn thật sự quá mức mãn nguyện rồi.
Bàn tay to lớn của người đàn ông bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nắm chặt không buông, tựa như trở về đêm hôm ấy, kiên định chỉ cho cô phải bắn trúng hồng tâm, không phải sợ hãi vì đã có hắn ở bên cạnh.
Hôm nay cũng vậy, bàn tay ấy vẫn ấm áp, vẫn mạnh mẽ như cũ, thế nhưng đích đến không còn là hồng tâm của tấm bảng treo trên tường nữa, mà là trái tim đang đập từng nhịp trong lồng ngực của hắn.
- "Mai Linh, nếu như em vẫn một mực không muốn trở về bên anh, vậy thì chỉ cần em bóp cò, mọi thứ sẽ kết thúc, em sẽ có tự do của mình, không có ai có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của em nữa cả".
Ngay cả cái chết của hắn cũng sẽ được xử lý thỏa đáng, cô vẫn sẽ an toàn mà sống tiếp cuộc đời của bản thân.
- "Đừng, đừng mà..."
Mai Linh khóc nức nở, gương mặt đầm đìa nước mắt, sợ hãi đến độ nói không ra hơi, ngón tay đặt ở cò súng của hắn vẫn đang mạnh mẽ ép chặt, cô chỉ có thể cố gắng ngăn cản hắn đừng bóp cò, đến mức cả ngón tay cũng đỏ bừng.
Hai người đang ở thế giằng co cực kỳ nguy hiểm.
- "Bắn đi, đây là cơ hội của em, chỉ cần tôi chết thì em sẽ không còn phải khổ sở nữa".
- "Không...làm ơn đừng..."
- "Mai Linh, đây là trái tim của tôi, em chỉ cần bắn một lần, mọi thứ sẽ chấm dứt".
- "Đừng, đừng, tôi không muốn".
- "Bắn đi, giết chết tôi rồi không ai có thể ngán chân em được nữa".
- "Không, anh buông ra, tôi không làm, tôi không muốn".
- "Bắn đi, mau lên".
- "Không, đừng, đừng mà".
- "Bắn!"
- "Không! Anh làm ơn đừng như vậy nữa mà".
Dùng hết sức lực để gào lên một tiếng, Mai Linh sợ hãi nhắm chặt mắt, cúi đầu bật khóc nức nở. Khẩu súng rơi xuống đất, phát ra thứ âm thanh bén nhọn đinh tai, ngay lúc đó, người đàn ông liền quỳ xuống bên cạnh mà ghì ôm cô vào lòng, chịu đựng từng cái đánh vô lực trên tấm lưng vững chãi, hắn nghẹn ngào rơi nước mắt, giọng nói mạnh mẽ trầm ổn thường ngày cũng bỗng chốc trở nên run rẩy.
- "Mai Linh, là em muốn ép anh chết, nếu như em gả cho người khác rồi, một mình anh phải tiếp tục sống thế nào nữa đây? Em nói đi, anh phải sống thế nào!?".
Lại trở về đắm mình trong những thú vui không có điểm dừng đó, hay lại sống dở chết dở len lỏi qua từng ngày?
Hắn từng sống một kiếp người tạm bợ như vậy, là cô xuất hiện, bước đến vươn tay cứu vớt hắn, là cô đưa hắn đến gần ánh sáng mặt trời, thế nhưng cuối cùng cũng là cô muốn bỏ rơi hắn lại, vậy thì hắn biết phải làm sao đây.
Mai Linh khóc, tiếng khóc của cô nỉ non nhưng lại đau đớn đến xé lòng, còn Hoàng Phong chỉ chôn vùi những giọt lệ nóng của mình vào thân thể người con gái mà hắn yêu đến tận cốt tủy.
Ai mà chẳng muốn ở bên người mình yêu đến trọn đời trọn kiếp, đặc biệt là đã yêu bằng cả sinh mệnh như bọn họ thì lại càng khát cầu hơn.
Thế nhưng...chỉ có thể là muốn...