Chương 8: Bí mật về thân thế
Khi giọng nói của Đan Tâm cất lên, mọi nghi hoặc trong lòng lão già Tiêu Đông đều có đáp án.
Khuôn mặt hậm hực lúc nãy, giờ đây trở nên xanh xao như tàu lá chuối. Lão giả vờ ho nhẹ, đáy mắt lộ ra vẻ sợ hãi gượng cười nói:
“Làm sao mà quên được Hạ Vũ xinh đẹp chứ! Lão đây còn đang thắc mắc, vì sao cô lại mất tích lâu đến như vậy!?”
Tiêu Đông tuy có sợ hãi, nhưng lời lẽ thốt ra vẫn không quên hỏi ngược lại Đan Tâm. Lão vẫn không tin người đứng trước mặt mình, lại là cô gái năm xưa mà Lâm Phong yêu say đắm.
Đan Tâm được Thế Khải tiết lộ bản tính của họ hàng nhà Lâm Phong, người thâm độc nhất phải kể đến chính là lão cáo già này. Ánh mắt hiện lên ý cười, Đan Tâm nửa úp nửa mở lôi kéo:
“Ai mà chẳng có bí mật của riêng mình, nếu đã gọi là người quen xưa, thì nên chọn địa điểm thích hợp để hàn huyên tâm sự, tôi hiện tại là thư ký của chủ tịch, chỉ trả lời những câu hỏi liên quan đến công việc mà thôi… xin thứ lỗi!”
“Haha… được… được, vậy thì chúng ta bắt đầu cuộc họp thôi!” Hà Tiêu Đông hôm nay ôm đủ cục tức, lão nghiến răng gượng gạo cười.
Còn Lâm Phong lại không để lão già vào mắt, hắn lúc này đang đắm chìm nhìn nhóc con bên cạnh mình biểu diễn.
Công khai đánh dấu chủ quyền lên người Đan Tâm, một người thì chuyên tâm vào cuộc họp, người còn lại thì lơ đãng, khiến cho đám họ hàng đỏ mắt vì Đan Tâm.
…
Sau vài tiếng thuyết trình, cuối cùng cũng xong tất cả. Mọi người đều đã ra ngoài hết, chỉ còn ba người ở lại.
Đan Tâm thu xếp giấy tờ liếc nhẹ Lâm Phong: “Người cũng đi hết rồi, hắn đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi nữa được không?”
“Em lại dám nói trống không với ông chủ của mình sao?” Lâm Phong tựa như bão táp, nghiêng người về phía Đan Tâm, dùng ánh mắt sắc bén đánh giá thân thể nàng một lần nữa:
“Nhưng mà tôi lại rất thích, hôm nay em làm tốt lắm, thưởng cho em một nụ hôn.”
Lâm Phong không nói nhiều, nâng cằm Đan Tâm lên lướt nhẹ môi qua môi nhỏ.
Đan Tâm lúc này hoảng hồn, đẩy Lâm Phong ra xa, nàng dùng tay che đi miệng của mình, sợ hãi lại bị chiếm tiện nghi như lúc trước.
“Anh… sao anh lại không biết xấu hổ vậy hả!?”
Đan Tâm ngại ngùng liếc nhìn Thế Khải phía sau, nhưng dường như Thế Khải không quan tâm việc này cho lắm.
Nhưng Đan Tâm thì lại khác, vì là gái mới lớn cứ bị Lâm Phong chiêu chọc hết lần này, tới lần khác. Da mặt nàng càng lúc càng mỏng đi rồi, chỉ thiếu nước đội quần nữa thôi.
“A… đúng là con chuột nhỏ!” Lâm Phong thích thú nhìn Đan Tâm xù lông, hắn giơ hai tay lên trời trêu chọc.
“Thần kinh…” Đan Tâm dường như bị chọc tức, quên luôn tối qua đã chứng kiến bộ mặt khác của Lâm Phong, không kiêng nể cất giọng mắng, sau đó cầm đống sổ sách rời khỏi phòng họp.
Lâm Phong nhìn bóng dáng Đan Tâm đi xa, khuôn mặt cũng trở về trạng thái vốn có, nghiêm túc không cười đùa. Hắn Xoay nhẹ chiếc nhẫn trên tay, bờ môi bĩu xuống một nửa cất giọng:
“Điều người quan sát kỹ trạng thái của đám người cổ đông, nếu có chuyện gì lập tức báo cho tôi.”
“Thiếu gia, vậy còn Đan Tâm?”
“Cứ để cho em ấy làm quen với người trong công ty, đem những hồ sơ cần thiết về đám người kia cho em ấy, phải nhớ rõ bản thân mình là ai, đóng vai diễn như thế nào!”
“Vâng ạ!”
“Tôi lại muốn xem thử, đám người đó còn có con cờ mấu chốt nào làm điểm tựa!”
…
Đan Tâm trở về phòng làm việc, nơi nàng ngồi được ngăn cách bởi một tấm kiếng trắng có dán giấy kính một chiều, nhưng chiều thấy được lại thuộc về bên Lâm Phong.
Đan Tâm tuổi còn nhỏ, nhưng đầu óc cũng gọi là thông minh. Những thứ nàng phát biểu trong phòng họp, đều được Thế Khải soạn sẵn, chỉ cần học thuộc là xong.
Và hiện tại bản thân mang mác thư ký, chứ thực ra cũng chẳng làm được gì, chỉ có thể làm một chiếc bình phong, vô hại.
“Thư ký Tâm, đây là sổ sách ngài Thế Khải đưa!”
Một người phụ nữ ăn mặc thời trang bước vào, bờ mông quyến rũ lắc lư qua lại vô cùng yêu kiều. Đan Tâm ngước lên nhìn rồi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:
“Cảm ơn, chị cứ để đó đi.”.
||||| Truyện đề cử: |||||
…
Bảo Ngọc gật gù rồi đi ra, ả õng ẹo bước đến gần đám nhân viên cũ, thở dài một hơi.
“Sao vậy chị Ngọc? Chị có thấy thư ký mới của chủ tịch chưa?”
“Cũng bình thường, ngực không có, mông cũng không, chỉ hơn chúng ta là khuôn mặt có phần trẻ trung.” Bảo Ngọc lên giọng chê bai, nhưng cũng thành thật nhận xét.
Nhân viên kế bên thấy vậy cũng bồi thêm một câu: “Nghe đồn cô thư ký mới là người quen xưa của chủ tịch đó!”
“Hèn gì tôi thấy thời trang của cô ta hợp với thời xưa hơn, giờ này mà còn đi thắt khăn sến súa lên trên cổ, vậy mà chủ tịch cũng để vào mắt được.” Cô nhân viên mới vào cũng không quên lấy lòng đè bẹp Đan Tâm xuống.
Bảo Ngọc liếc hai tên ngốc trước mặt, giơ ngón trỏ chỉ mặt từng người:
“Mặc dù là như vậy, nhưng cũng phải quản chặt cái miệng của các cô lại. Để ai nghe được là mất việc như chơi!”
“Nhưng mà nếu là người quen cũ, vậy tại sao gương mặt có thể trẻ được? Chủ tịch cũng thuộc hàng trung niên…”
Cô nhân viên cũ hốt hoảng bịt miệng nhân viên mới lại, thì thầm: “Muốn chết sao, chủ tịch không thích bị gọi là già đâu, cô tính kéo cả đám ra khỏi công ty hả!?”
Bảo Ngọc thì lại khác, cô là người làm lâu năm nhất ở đây. Những thứ bản thân chứng kiến cũng rất nhiều, người phụ nữ ở trong phòng kia cô cũng rất quen thuộc, nhưng có ai lại trẻ mãi không già như vậy…
Bảo Ngọc chắc chắn, người bên trong kia không phải Hạ Vũ, nhưng nhìn từ đầu cho tới chân đến cách ăn mặc nếu ai không biết ắt hẳn sẽ lầm tưởng nặng nề.
Nhưng sao mà qua mặt được cô, một con người rất hay để ý đến từng động thái của nhân vật quan trọng. Chỉ cần quan sát thêm một thời gian, cô sẽ biết được thân phận thật sự của người ngồi trong đó mà thôi.
Khuôn mặt hậm hực lúc nãy, giờ đây trở nên xanh xao như tàu lá chuối. Lão giả vờ ho nhẹ, đáy mắt lộ ra vẻ sợ hãi gượng cười nói:
“Làm sao mà quên được Hạ Vũ xinh đẹp chứ! Lão đây còn đang thắc mắc, vì sao cô lại mất tích lâu đến như vậy!?”
Tiêu Đông tuy có sợ hãi, nhưng lời lẽ thốt ra vẫn không quên hỏi ngược lại Đan Tâm. Lão vẫn không tin người đứng trước mặt mình, lại là cô gái năm xưa mà Lâm Phong yêu say đắm.
Đan Tâm được Thế Khải tiết lộ bản tính của họ hàng nhà Lâm Phong, người thâm độc nhất phải kể đến chính là lão cáo già này. Ánh mắt hiện lên ý cười, Đan Tâm nửa úp nửa mở lôi kéo:
“Ai mà chẳng có bí mật của riêng mình, nếu đã gọi là người quen xưa, thì nên chọn địa điểm thích hợp để hàn huyên tâm sự, tôi hiện tại là thư ký của chủ tịch, chỉ trả lời những câu hỏi liên quan đến công việc mà thôi… xin thứ lỗi!”
“Haha… được… được, vậy thì chúng ta bắt đầu cuộc họp thôi!” Hà Tiêu Đông hôm nay ôm đủ cục tức, lão nghiến răng gượng gạo cười.
Còn Lâm Phong lại không để lão già vào mắt, hắn lúc này đang đắm chìm nhìn nhóc con bên cạnh mình biểu diễn.
Công khai đánh dấu chủ quyền lên người Đan Tâm, một người thì chuyên tâm vào cuộc họp, người còn lại thì lơ đãng, khiến cho đám họ hàng đỏ mắt vì Đan Tâm.
…
Sau vài tiếng thuyết trình, cuối cùng cũng xong tất cả. Mọi người đều đã ra ngoài hết, chỉ còn ba người ở lại.
Đan Tâm thu xếp giấy tờ liếc nhẹ Lâm Phong: “Người cũng đi hết rồi, hắn đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi nữa được không?”
“Em lại dám nói trống không với ông chủ của mình sao?” Lâm Phong tựa như bão táp, nghiêng người về phía Đan Tâm, dùng ánh mắt sắc bén đánh giá thân thể nàng một lần nữa:
“Nhưng mà tôi lại rất thích, hôm nay em làm tốt lắm, thưởng cho em một nụ hôn.”
Lâm Phong không nói nhiều, nâng cằm Đan Tâm lên lướt nhẹ môi qua môi nhỏ.
Đan Tâm lúc này hoảng hồn, đẩy Lâm Phong ra xa, nàng dùng tay che đi miệng của mình, sợ hãi lại bị chiếm tiện nghi như lúc trước.
“Anh… sao anh lại không biết xấu hổ vậy hả!?”
Đan Tâm ngại ngùng liếc nhìn Thế Khải phía sau, nhưng dường như Thế Khải không quan tâm việc này cho lắm.
Nhưng Đan Tâm thì lại khác, vì là gái mới lớn cứ bị Lâm Phong chiêu chọc hết lần này, tới lần khác. Da mặt nàng càng lúc càng mỏng đi rồi, chỉ thiếu nước đội quần nữa thôi.
“A… đúng là con chuột nhỏ!” Lâm Phong thích thú nhìn Đan Tâm xù lông, hắn giơ hai tay lên trời trêu chọc.
“Thần kinh…” Đan Tâm dường như bị chọc tức, quên luôn tối qua đã chứng kiến bộ mặt khác của Lâm Phong, không kiêng nể cất giọng mắng, sau đó cầm đống sổ sách rời khỏi phòng họp.
Lâm Phong nhìn bóng dáng Đan Tâm đi xa, khuôn mặt cũng trở về trạng thái vốn có, nghiêm túc không cười đùa. Hắn Xoay nhẹ chiếc nhẫn trên tay, bờ môi bĩu xuống một nửa cất giọng:
“Điều người quan sát kỹ trạng thái của đám người cổ đông, nếu có chuyện gì lập tức báo cho tôi.”
“Thiếu gia, vậy còn Đan Tâm?”
“Cứ để cho em ấy làm quen với người trong công ty, đem những hồ sơ cần thiết về đám người kia cho em ấy, phải nhớ rõ bản thân mình là ai, đóng vai diễn như thế nào!”
“Vâng ạ!”
“Tôi lại muốn xem thử, đám người đó còn có con cờ mấu chốt nào làm điểm tựa!”
…
Đan Tâm trở về phòng làm việc, nơi nàng ngồi được ngăn cách bởi một tấm kiếng trắng có dán giấy kính một chiều, nhưng chiều thấy được lại thuộc về bên Lâm Phong.
Đan Tâm tuổi còn nhỏ, nhưng đầu óc cũng gọi là thông minh. Những thứ nàng phát biểu trong phòng họp, đều được Thế Khải soạn sẵn, chỉ cần học thuộc là xong.
Và hiện tại bản thân mang mác thư ký, chứ thực ra cũng chẳng làm được gì, chỉ có thể làm một chiếc bình phong, vô hại.
“Thư ký Tâm, đây là sổ sách ngài Thế Khải đưa!”
Một người phụ nữ ăn mặc thời trang bước vào, bờ mông quyến rũ lắc lư qua lại vô cùng yêu kiều. Đan Tâm ngước lên nhìn rồi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:
“Cảm ơn, chị cứ để đó đi.”.
||||| Truyện đề cử: |||||
…
Bảo Ngọc gật gù rồi đi ra, ả õng ẹo bước đến gần đám nhân viên cũ, thở dài một hơi.
“Sao vậy chị Ngọc? Chị có thấy thư ký mới của chủ tịch chưa?”
“Cũng bình thường, ngực không có, mông cũng không, chỉ hơn chúng ta là khuôn mặt có phần trẻ trung.” Bảo Ngọc lên giọng chê bai, nhưng cũng thành thật nhận xét.
Nhân viên kế bên thấy vậy cũng bồi thêm một câu: “Nghe đồn cô thư ký mới là người quen xưa của chủ tịch đó!”
“Hèn gì tôi thấy thời trang của cô ta hợp với thời xưa hơn, giờ này mà còn đi thắt khăn sến súa lên trên cổ, vậy mà chủ tịch cũng để vào mắt được.” Cô nhân viên mới vào cũng không quên lấy lòng đè bẹp Đan Tâm xuống.
Bảo Ngọc liếc hai tên ngốc trước mặt, giơ ngón trỏ chỉ mặt từng người:
“Mặc dù là như vậy, nhưng cũng phải quản chặt cái miệng của các cô lại. Để ai nghe được là mất việc như chơi!”
“Nhưng mà nếu là người quen cũ, vậy tại sao gương mặt có thể trẻ được? Chủ tịch cũng thuộc hàng trung niên…”
Cô nhân viên cũ hốt hoảng bịt miệng nhân viên mới lại, thì thầm: “Muốn chết sao, chủ tịch không thích bị gọi là già đâu, cô tính kéo cả đám ra khỏi công ty hả!?”
Bảo Ngọc thì lại khác, cô là người làm lâu năm nhất ở đây. Những thứ bản thân chứng kiến cũng rất nhiều, người phụ nữ ở trong phòng kia cô cũng rất quen thuộc, nhưng có ai lại trẻ mãi không già như vậy…
Bảo Ngọc chắc chắn, người bên trong kia không phải Hạ Vũ, nhưng nhìn từ đầu cho tới chân đến cách ăn mặc nếu ai không biết ắt hẳn sẽ lầm tưởng nặng nề.
Nhưng sao mà qua mặt được cô, một con người rất hay để ý đến từng động thái của nhân vật quan trọng. Chỉ cần quan sát thêm một thời gian, cô sẽ biết được thân phận thật sự của người ngồi trong đó mà thôi.