Chương 33: Thiếu niên trẻ tuổi có phần quen thuộc
Bảo Ngọc bị nhốt ở trong phòng tạm giam cũng được ba ngày rồi, cô lúc nào cũng mòn mỏi nhìn ra hướng song sắt đợi chờ.
Cô co ro một mình trong góc, suy nghĩ tới tương lai sau này, cô chỉ mong đợi tới một người đó là lão già Tiêu Đông.
Còn người nhà và dòng họ một chút cô cũng không muốn dính líu, vì bản thân cô rất sợ mất mặt.
Suốt chừng ấy năm nở mày nở mặt với chức vụ thư ký ở tập đoàn VF, bây giờ bọn họ mà biết cô đang ở tù chắc hẳn sẽ khinh bỉ và bôi nhọ gia đình cô.
“Bảo Ngọc, có người đến thăm cô.” Nam cảnh sát mở khóa song sắt, chờ đợi cô ra ngoài.
Bảo Ngọc như được cứu sống, cô lật đật đứng phắt dậy, nhanh chóng bước ra. Còn không quên hỏi lại vị cảnh sát:
“Anh có nói nhầm không? Là có người đến thăm chứ không phải bảo lãnh hả?”
Bên tố cáo không rút đơn kiện, người đến thăm cũng chẳng có ý định bảo lãnh, có gì cô cứ trực tiếp nói với họ, chúng tôi không có phận sự để trả lời cô.
Bảo Ngọc gương mặt sượng trân, từ tận đáy lòng cô thật sự rất ghét đám người này. Lúc nào cũng một mặt nghiêm túc, không lấy tí vui vẻ.
Cô ghim vào trong lòng thái độ của vị cảnh sát, đi ra theo sự hướng dẫn của anh ta, và ngồi vào vị trí đặc biệt dành cho phạm nhân.
Người muốn gặp sau khi cảnh sát đi ra mới bước vào, cô ngước lên nhìn, khuôn mặt lộ rõ sự mong chờ:
“Có phải ông đến để bảo lãnh tôi ra ngoài không? Tôi tưởng ông quên mất tôi rồi!”
“Ai mượn cô lấy dây chuyền của ả? Ta để cô sống thiếu thốn đến mức đó hay sao hả!?” Tiêu Đông ngồi xuống, mặt nghiêm trọng gầm gừ như hổ đói.
Lão tính toán chi li, lại bị một tay Bảo Ngọc phá nát, nếu không mắc phải lỗi này, có thể kế hoạch đã đi gần đến đích.
“Tôi… tôi không nghĩ sợi dây đó mắc tiền như vậy, Tiêu Đông… xin ông đừng bỏ rơi tôi mà!” Bảo Ngọc ngậm ngùi rơi nước mắt, cô nắm lấy bàn tay của Tiêu Đông van xin.
“Dù sao cô cũng là người mà ta dùng quen nhất, nên sớm muộn gì ta cũng sẽ rước cô ra thôi. Nhưng hiện tại không phải lúc, ráng chịu khó bị giam thêm vài ngày nữa.”
Lão cũng không phải là hạng người tàn nhẫn, Bảo Ngọc đã theo lão khá lâu, cũng nắm giữ bí mật rất nhiều.
Nếu như nói không cứu, sẽ khiến bí mật của lão bị rò rỉ bên ngoài. Trước tiên phải động viên tinh thần trước, rồi từ từ trừ khử sau cũng không muộn.
“Chỉ vài ngày thôi sao? Ông đừng lừa tôi đó!” Bảo Ngọc như vớ được cọng rơm cứu mạng, cô tha thiết nhìn Tiêu Đông.
Bảo Ngọc biết lão ta sẽ không dám để cô ở lâu trong nơi này, nếu lão ta dám không cứu cô sẽ phanh phui hết cho cảnh sát nghe toàn bộ bí mật của lão.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ, cô tin lão ta sẽ không dám đánh liều, vì cô hiện tại đang ở trong khu an ninh cao cấp, lão ta dù có muốn cũng chẳng dám động tay chân.
“Cứ chờ đợi, sau khi ta lên được vị trí tối cao lúc đó… cô muốn cái gì cũng có!”
Tiêu Đông nhan hiểm nheo mắt, lão ta vui vẻ cười khà khà, khiến cho Bảo Ngọc cũng run người theo nụ cười của lão.
Chỉ cần Lâm Phong hôn mê lâu thêm một tí, thì giang sơn sẽ tự mọc chân chạy về hướng lão.
“Lâm Phong à Lâm Phong, còn non và xanh lắm… muốn đấu trí với ta sao? Đúng là trẻ người non dạ.”
…
Một ngày mới bắt đầu nhưng trời lại mưa tầm tã, Đan Tâm cầm một vali to có chứa những bộ đồ đơn giản nhất.
Nàng bước ra khỏi cửa nhà, vài giọt mưa liền rơi vào mắt. Đan Tâm lấy tay che đi, vệ sĩ liền cầm ô chạy đến che cho nàng.
“Tiểu thư cẩn thận, mưa đầu mùa để dính sẽ bị cảm đó.”
“Cảm ơn anh đã nhắc nhở.” Nàng gật đầu cảm kích, theo vệ sĩ vào trong xe.
Mặc dù là vệ sĩ riêng của Lâm Phong, nhưng khi đối đãi với nàng lại không có sự khinh bỉ hay chê bai nào.
Nàng cảm nhận được sự chân thành và chân thật.
Xe lướt nhanh trên con đường rụng đầy lá khô, vì mưa to gió mạnh khiến cho những phiến lá đung đưa rơi xuống đất.
Nàng nhìn ra ngoài, tự nhiên cảm thấy phiền lòng không thôi. Đã ba ngày kể từ lúc Lâm Phong hôn mê, cuộc sống của nàng như bước vào một trang mới.
Đi làm một công việc mà xưa nay chưa bao giờ tưởng tượng sẽ được làm, trở thành một thư ký của tập đoàn lớn mạnh nhất đất nước.
Toàn bộ đều như một giấc mơ, nàng đi lên nó như đang đứng trên sợi dây thừng giữa không trung rộng lớn.
Bản thân chỉ cần bước sai một bước, thì con đường phía trước sẽ thảm hại vô cùng. Và điều đó nàng đã trải qua trước đó mấy ngày, một sự đánh đổi thấu tận tâm can.
Cái giá phải trả quá lớn, khiến cho nàng đau đớn đến ngạt thở. Nhưng không vì thế mà nàng chùn bước, nhìn thấy sự nỗ lực gánh vác công việc của Thế Khải những ngày qua, một chú khó khăn này của nàng chẳng thể nào so sánh nổi.
Đoạn đường đến công ty mang theo bao sầu não, khi xe ngừng lăn bánh cũng là lúc nàng tỉnh dậy trong suy nghĩ tối tăm của mình.
Vệ sĩ nhanh nhẹn mở ô ra, chạy ra bên hông mở cửa chờ nàng. Nàng cũng không khách sáo bước xuống rồi dặn dò:
“Vali đồ của tôi phiền anh đem đến chỗ của Lâm Phong, chiều tôi sẽ ghé thăm anh ấy.”
“Tôi hiểu rồi thưa tiểu thư.”
Nàng tiện tay phủi đi những giọt nước mưa dính trên áo mình, ngẩn cao đầu bước vào công ty.
Khi vào tới phòng làm việc, nàng chợt bất ngờ vì có thêm một người ở đó.
Nàng nhìn Thế Khải rồi lại đến người thiếu niên trẻ tuổi đang ngồi ở bàn sofa dành cho khách, có vẻ rất quen thuộc.
Đan Tâm gật đầu đi đến bên cạnh người thiếu niên, cúi người hướng tay kính trọng chào hỏi:
“Rất vui được gặp anh, anh là?”
Cô co ro một mình trong góc, suy nghĩ tới tương lai sau này, cô chỉ mong đợi tới một người đó là lão già Tiêu Đông.
Còn người nhà và dòng họ một chút cô cũng không muốn dính líu, vì bản thân cô rất sợ mất mặt.
Suốt chừng ấy năm nở mày nở mặt với chức vụ thư ký ở tập đoàn VF, bây giờ bọn họ mà biết cô đang ở tù chắc hẳn sẽ khinh bỉ và bôi nhọ gia đình cô.
“Bảo Ngọc, có người đến thăm cô.” Nam cảnh sát mở khóa song sắt, chờ đợi cô ra ngoài.
Bảo Ngọc như được cứu sống, cô lật đật đứng phắt dậy, nhanh chóng bước ra. Còn không quên hỏi lại vị cảnh sát:
“Anh có nói nhầm không? Là có người đến thăm chứ không phải bảo lãnh hả?”
Bên tố cáo không rút đơn kiện, người đến thăm cũng chẳng có ý định bảo lãnh, có gì cô cứ trực tiếp nói với họ, chúng tôi không có phận sự để trả lời cô.
Bảo Ngọc gương mặt sượng trân, từ tận đáy lòng cô thật sự rất ghét đám người này. Lúc nào cũng một mặt nghiêm túc, không lấy tí vui vẻ.
Cô ghim vào trong lòng thái độ của vị cảnh sát, đi ra theo sự hướng dẫn của anh ta, và ngồi vào vị trí đặc biệt dành cho phạm nhân.
Người muốn gặp sau khi cảnh sát đi ra mới bước vào, cô ngước lên nhìn, khuôn mặt lộ rõ sự mong chờ:
“Có phải ông đến để bảo lãnh tôi ra ngoài không? Tôi tưởng ông quên mất tôi rồi!”
“Ai mượn cô lấy dây chuyền của ả? Ta để cô sống thiếu thốn đến mức đó hay sao hả!?” Tiêu Đông ngồi xuống, mặt nghiêm trọng gầm gừ như hổ đói.
Lão tính toán chi li, lại bị một tay Bảo Ngọc phá nát, nếu không mắc phải lỗi này, có thể kế hoạch đã đi gần đến đích.
“Tôi… tôi không nghĩ sợi dây đó mắc tiền như vậy, Tiêu Đông… xin ông đừng bỏ rơi tôi mà!” Bảo Ngọc ngậm ngùi rơi nước mắt, cô nắm lấy bàn tay của Tiêu Đông van xin.
“Dù sao cô cũng là người mà ta dùng quen nhất, nên sớm muộn gì ta cũng sẽ rước cô ra thôi. Nhưng hiện tại không phải lúc, ráng chịu khó bị giam thêm vài ngày nữa.”
Lão cũng không phải là hạng người tàn nhẫn, Bảo Ngọc đã theo lão khá lâu, cũng nắm giữ bí mật rất nhiều.
Nếu như nói không cứu, sẽ khiến bí mật của lão bị rò rỉ bên ngoài. Trước tiên phải động viên tinh thần trước, rồi từ từ trừ khử sau cũng không muộn.
“Chỉ vài ngày thôi sao? Ông đừng lừa tôi đó!” Bảo Ngọc như vớ được cọng rơm cứu mạng, cô tha thiết nhìn Tiêu Đông.
Bảo Ngọc biết lão ta sẽ không dám để cô ở lâu trong nơi này, nếu lão ta dám không cứu cô sẽ phanh phui hết cho cảnh sát nghe toàn bộ bí mật của lão.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ, cô tin lão ta sẽ không dám đánh liều, vì cô hiện tại đang ở trong khu an ninh cao cấp, lão ta dù có muốn cũng chẳng dám động tay chân.
“Cứ chờ đợi, sau khi ta lên được vị trí tối cao lúc đó… cô muốn cái gì cũng có!”
Tiêu Đông nhan hiểm nheo mắt, lão ta vui vẻ cười khà khà, khiến cho Bảo Ngọc cũng run người theo nụ cười của lão.
Chỉ cần Lâm Phong hôn mê lâu thêm một tí, thì giang sơn sẽ tự mọc chân chạy về hướng lão.
“Lâm Phong à Lâm Phong, còn non và xanh lắm… muốn đấu trí với ta sao? Đúng là trẻ người non dạ.”
…
Một ngày mới bắt đầu nhưng trời lại mưa tầm tã, Đan Tâm cầm một vali to có chứa những bộ đồ đơn giản nhất.
Nàng bước ra khỏi cửa nhà, vài giọt mưa liền rơi vào mắt. Đan Tâm lấy tay che đi, vệ sĩ liền cầm ô chạy đến che cho nàng.
“Tiểu thư cẩn thận, mưa đầu mùa để dính sẽ bị cảm đó.”
“Cảm ơn anh đã nhắc nhở.” Nàng gật đầu cảm kích, theo vệ sĩ vào trong xe.
Mặc dù là vệ sĩ riêng của Lâm Phong, nhưng khi đối đãi với nàng lại không có sự khinh bỉ hay chê bai nào.
Nàng cảm nhận được sự chân thành và chân thật.
Xe lướt nhanh trên con đường rụng đầy lá khô, vì mưa to gió mạnh khiến cho những phiến lá đung đưa rơi xuống đất.
Nàng nhìn ra ngoài, tự nhiên cảm thấy phiền lòng không thôi. Đã ba ngày kể từ lúc Lâm Phong hôn mê, cuộc sống của nàng như bước vào một trang mới.
Đi làm một công việc mà xưa nay chưa bao giờ tưởng tượng sẽ được làm, trở thành một thư ký của tập đoàn lớn mạnh nhất đất nước.
Toàn bộ đều như một giấc mơ, nàng đi lên nó như đang đứng trên sợi dây thừng giữa không trung rộng lớn.
Bản thân chỉ cần bước sai một bước, thì con đường phía trước sẽ thảm hại vô cùng. Và điều đó nàng đã trải qua trước đó mấy ngày, một sự đánh đổi thấu tận tâm can.
Cái giá phải trả quá lớn, khiến cho nàng đau đớn đến ngạt thở. Nhưng không vì thế mà nàng chùn bước, nhìn thấy sự nỗ lực gánh vác công việc của Thế Khải những ngày qua, một chú khó khăn này của nàng chẳng thể nào so sánh nổi.
Đoạn đường đến công ty mang theo bao sầu não, khi xe ngừng lăn bánh cũng là lúc nàng tỉnh dậy trong suy nghĩ tối tăm của mình.
Vệ sĩ nhanh nhẹn mở ô ra, chạy ra bên hông mở cửa chờ nàng. Nàng cũng không khách sáo bước xuống rồi dặn dò:
“Vali đồ của tôi phiền anh đem đến chỗ của Lâm Phong, chiều tôi sẽ ghé thăm anh ấy.”
“Tôi hiểu rồi thưa tiểu thư.”
Nàng tiện tay phủi đi những giọt nước mưa dính trên áo mình, ngẩn cao đầu bước vào công ty.
Khi vào tới phòng làm việc, nàng chợt bất ngờ vì có thêm một người ở đó.
Nàng nhìn Thế Khải rồi lại đến người thiếu niên trẻ tuổi đang ngồi ở bàn sofa dành cho khách, có vẻ rất quen thuộc.
Đan Tâm gật đầu đi đến bên cạnh người thiếu niên, cúi người hướng tay kính trọng chào hỏi:
“Rất vui được gặp anh, anh là?”