Chương 30: Cô có tin mình là con gái của Lâm Phong không?
Không khí trong phòng họp khá yên tĩnh, vị trí bàn chủ tịch ở giữa trống không, chỉ có chiếc máy tính được mở sẵn chưa có nội dung.
Đan Tâm và Thế Khải thì đứng hai bên, tư thế vô cùng uy nghiêm, sắt mặt lạnh lùng không cảm xúc.
Toàn bộ tài liệu mới đều được phát cho mười cổ đông, mọi người không một ai là không thắc mắc.
Tiêu Đông cầm tờ tài liệu, sắt mặt khinh bỉ, quăng thẳng xuống bàn. Lão vuốt ve chòm râu của mình, bắt bẻ từng chút một:
“Ý gì đây? Lâm Phong vậy mà lại để hai tên ất ơ họp cổ đông gấp hả? Đúng là không để bọn ta vào mắt mà, đưa cái tài liệu rách để bôi xấu chúng ta sao!?”
Đan Tâm liếc nhìn lão ta, ánh mắt khinh thường hiện rõ, nàng khẽ gật đầu, tay nhấn vào màn hình máy tính, miệng không ngừng trấn an:
“Ngài Tiêu Đông cứ bình tĩnh, tài liệu chủ tịch kêu chúng tôi phát là một món quà đặc biệt mà ngài ấy muốn gửi đến mọi người, nhân ngày sinh thần của chủ gia tộc họ Hà, tức là ông nội của chủ tịch.”
Nghe đến đây mặt ai nấy cũng đều giãn ra, lão già Tiêu Đông kinh ngạc. Lão nhớ rằng nghe phong phanh Lâm Phong đàn nằm bất tỉnh ở bệnh viện, thì cái video đang trình phát này là quay lúc nào?
Lão nhìn vào màn hình, tâm trạng không để vào phần món quà, mà đang nghi ngờ Lâm Phong đang cố tình dụ lão vào bẫy.
Đan Tâm gập lại máy tính đưa cho Thế Khải, rồi cả hai cùng cúi đầu đi ra. Đám người trong cổ đông liền xì xào khen ngợi:
“Tên nhóc này năm nào sinh nhật lão Hà cũng nghĩ vài ngày, năm nay lại còn có quà nữa. Tôi chỉ ước ngày nào cũng là sinh nhật của lão Hà, haha!”
“Có gì hay ho mà ước!? Vài cái công ty cỏn con đã khiến cho các người say mê điên đảo rồi, đúng là đám ăn hại!”
Tiêu Đông không khách khí mắng nhiếc, lão chuẩn bị đứng dậy đi ra khỏi phòng thì có một người đàn ông tiếp lời.
“Không phải chú nói Lâm Phong bất tỉnh sao? Tôi mà nghe theo chú có khi bây giờ mất luôn phần quà hấp dẫn này, ai mới là người ăn hại chứ!”
Tiêu Đông tức giận nghiến răng ken két, lão nắm chặt tay xông thẳng đến mặt Tiêu Đằng, khuôn mặt giận dữ cảnh cáo:
“Lâm Phong còn không dám nói chuyện với tao kiểu đó, mày là cái thá gì!? Chó khôn thì nên đi theo sau chủ mà sủa, sủa bậy có ngày rụng răng như chơi nghe chưa!?”
Tuy lão không trực tiếp đánh lên mặt, nhưng uy lực cũng đủ cảnh cáo những kẻ hỗn láo muốn lên mặt. Lão thả lỏng bàn tay vỗ nhẹ lên má Tiêu Đằng, lời nói lộ rõ bản chất cáo già:
“Không lâu nữa đâu, tao sẽ thống trị cái tập đoàn này! Mày cứ ở đó mà nhảy cẫng lên vì ba cái mồi ôi thiu đi nhóc con!”
Tiêu Đông rời đi, cùng lúc những người bầu bạn với Tiêu Đằng cũng lén lút rút lui. Không một ai dám đối đầu với lão cáo già hết.
Tiêu Đằng như bị đinh cắm vào chân, nhìn mọi người đi ra mà lòng không cam tâm. Hắn rất muốn cái vị trí kia của Lâm Phong, nhưng trước tiên phải hạ bệ được tên cáo già Tiêu Đông đã.
Nhưng lão ta chỉ mới nói như vậy thôi mà hắn đã im như hến không dám cãi lại, Tiêu Đằng siết tay thành nắm đấm, uất hận nhìn về hướng lối ra.
…
“Sao rồi!?” Thế Khải quan sát ở bên, nhìn Đan Tâm đang chăm chú nghe cuộc hội thoại.
Đan Tâm lắc đầu, nàng ngồi xuống ghế suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Không nghe được gì quan trọng, chỉ thấy tên này cố ý nói kháy lão già Tiêu Đông, nhưng khúc sau lại đứng im như pho tượng, đúng là lạ lẫm.”
“Không có gì là lạ hết, cổ phần của lão ta chỉ thua thiếu gia một ít. Nếu không nhờ ông nội chuyển hết cổ phần qua cho ngài ấy, thì chủ tịch của VF bây giờ chắc có lẽ là Hà Tiêu Đông.”
Đan Tâm nhìn Thế Khải khó hiểu, nàng trước giờ cứ tưởng Lâm Phong là cháu đích tôn thì cổ phần phải cao nhất, vậy sao chỉ một ông cậu lại có thể gần bằng?
Thế Khải cũng đoán được nàng nghĩ gì, nên cậu mới mấp mé kể chuyện khi xưa:
“Tôi biết cô nghĩ gì, tất nhiên khi xưa thiếu gia sở hữu cổ phần cao nhất, khi bà nội mất đã nhượng hết cho ngài ấy tổng cộng là 60%, ông nội 10%, còn 30% chia đều cho chín người họ hàng.”
“Vậy… anh có biết lý do vì sao bây giờ Lâm Phong lại chật vật như vậy không?”
Thế Khải gật đầu, ánh mắt hướng về phía cửa nhìn xa xăm nhớ về ngày ấy.
“Cuộc đời ai cũng phải có biến cố, ngài ấy khi xưa cũng chỉ là một thiếu niên ngây ngô, đối đầu với một tên cáo già như Tiêu Đông tất nhiên sẽ bất lợi.”
Đan Tâm chăm chú nghe kể, không ngờ Lâm Phong cũng có quá khứ đáng thương. Nàng luôn tưởng hắn là một thiếu niên sinh ra đã được ngậm thìa vàng, trưởng thành cứ thế nắm giữ trong tay khối tài sản nghìn tỷ không xài hết.
Nàng đã biết được một ít bí mật từ Tiêu Đông, nhưng lão ta là địch, bí mật có thể sẽ bị bóp méo một nửa. Đan Tâm do dự một hồi, sau đó kể hết toàn bộ những gì mình biết cho Thế Khải nghe:
“Thú thật, khi tôi bị bắt cóc lão già Tiêu Đông đã cho tôi xem toàn bộ bí mật giấu kín của Lâm Phong và cả thân phận thật sự của tôi…”
“Cô tin sao?” Thế Khải nhìn nàng, khuôn mặt hứng thú nghe ngóng.
“Nửa tin, nửa ngờ…” Nàng mỉm cười trả lời, trong lòng có phần rung động khi Thế Khải hỏi như vậy: “Lúc đó tôi như chết lặng, từ một đứa ất ơ lại trở thành con của chủ tịch tập đoàn lớn mạnh, mà bản thân lại yêu người ấy, thật sự… nếu là anh, anh có tin không?”
“Tin.”
Đan Tâm và Thế Khải thì đứng hai bên, tư thế vô cùng uy nghiêm, sắt mặt lạnh lùng không cảm xúc.
Toàn bộ tài liệu mới đều được phát cho mười cổ đông, mọi người không một ai là không thắc mắc.
Tiêu Đông cầm tờ tài liệu, sắt mặt khinh bỉ, quăng thẳng xuống bàn. Lão vuốt ve chòm râu của mình, bắt bẻ từng chút một:
“Ý gì đây? Lâm Phong vậy mà lại để hai tên ất ơ họp cổ đông gấp hả? Đúng là không để bọn ta vào mắt mà, đưa cái tài liệu rách để bôi xấu chúng ta sao!?”
Đan Tâm liếc nhìn lão ta, ánh mắt khinh thường hiện rõ, nàng khẽ gật đầu, tay nhấn vào màn hình máy tính, miệng không ngừng trấn an:
“Ngài Tiêu Đông cứ bình tĩnh, tài liệu chủ tịch kêu chúng tôi phát là một món quà đặc biệt mà ngài ấy muốn gửi đến mọi người, nhân ngày sinh thần của chủ gia tộc họ Hà, tức là ông nội của chủ tịch.”
Nghe đến đây mặt ai nấy cũng đều giãn ra, lão già Tiêu Đông kinh ngạc. Lão nhớ rằng nghe phong phanh Lâm Phong đàn nằm bất tỉnh ở bệnh viện, thì cái video đang trình phát này là quay lúc nào?
Lão nhìn vào màn hình, tâm trạng không để vào phần món quà, mà đang nghi ngờ Lâm Phong đang cố tình dụ lão vào bẫy.
Đan Tâm gập lại máy tính đưa cho Thế Khải, rồi cả hai cùng cúi đầu đi ra. Đám người trong cổ đông liền xì xào khen ngợi:
“Tên nhóc này năm nào sinh nhật lão Hà cũng nghĩ vài ngày, năm nay lại còn có quà nữa. Tôi chỉ ước ngày nào cũng là sinh nhật của lão Hà, haha!”
“Có gì hay ho mà ước!? Vài cái công ty cỏn con đã khiến cho các người say mê điên đảo rồi, đúng là đám ăn hại!”
Tiêu Đông không khách khí mắng nhiếc, lão chuẩn bị đứng dậy đi ra khỏi phòng thì có một người đàn ông tiếp lời.
“Không phải chú nói Lâm Phong bất tỉnh sao? Tôi mà nghe theo chú có khi bây giờ mất luôn phần quà hấp dẫn này, ai mới là người ăn hại chứ!”
Tiêu Đông tức giận nghiến răng ken két, lão nắm chặt tay xông thẳng đến mặt Tiêu Đằng, khuôn mặt giận dữ cảnh cáo:
“Lâm Phong còn không dám nói chuyện với tao kiểu đó, mày là cái thá gì!? Chó khôn thì nên đi theo sau chủ mà sủa, sủa bậy có ngày rụng răng như chơi nghe chưa!?”
Tuy lão không trực tiếp đánh lên mặt, nhưng uy lực cũng đủ cảnh cáo những kẻ hỗn láo muốn lên mặt. Lão thả lỏng bàn tay vỗ nhẹ lên má Tiêu Đằng, lời nói lộ rõ bản chất cáo già:
“Không lâu nữa đâu, tao sẽ thống trị cái tập đoàn này! Mày cứ ở đó mà nhảy cẫng lên vì ba cái mồi ôi thiu đi nhóc con!”
Tiêu Đông rời đi, cùng lúc những người bầu bạn với Tiêu Đằng cũng lén lút rút lui. Không một ai dám đối đầu với lão cáo già hết.
Tiêu Đằng như bị đinh cắm vào chân, nhìn mọi người đi ra mà lòng không cam tâm. Hắn rất muốn cái vị trí kia của Lâm Phong, nhưng trước tiên phải hạ bệ được tên cáo già Tiêu Đông đã.
Nhưng lão ta chỉ mới nói như vậy thôi mà hắn đã im như hến không dám cãi lại, Tiêu Đằng siết tay thành nắm đấm, uất hận nhìn về hướng lối ra.
…
“Sao rồi!?” Thế Khải quan sát ở bên, nhìn Đan Tâm đang chăm chú nghe cuộc hội thoại.
Đan Tâm lắc đầu, nàng ngồi xuống ghế suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Không nghe được gì quan trọng, chỉ thấy tên này cố ý nói kháy lão già Tiêu Đông, nhưng khúc sau lại đứng im như pho tượng, đúng là lạ lẫm.”
“Không có gì là lạ hết, cổ phần của lão ta chỉ thua thiếu gia một ít. Nếu không nhờ ông nội chuyển hết cổ phần qua cho ngài ấy, thì chủ tịch của VF bây giờ chắc có lẽ là Hà Tiêu Đông.”
Đan Tâm nhìn Thế Khải khó hiểu, nàng trước giờ cứ tưởng Lâm Phong là cháu đích tôn thì cổ phần phải cao nhất, vậy sao chỉ một ông cậu lại có thể gần bằng?
Thế Khải cũng đoán được nàng nghĩ gì, nên cậu mới mấp mé kể chuyện khi xưa:
“Tôi biết cô nghĩ gì, tất nhiên khi xưa thiếu gia sở hữu cổ phần cao nhất, khi bà nội mất đã nhượng hết cho ngài ấy tổng cộng là 60%, ông nội 10%, còn 30% chia đều cho chín người họ hàng.”
“Vậy… anh có biết lý do vì sao bây giờ Lâm Phong lại chật vật như vậy không?”
Thế Khải gật đầu, ánh mắt hướng về phía cửa nhìn xa xăm nhớ về ngày ấy.
“Cuộc đời ai cũng phải có biến cố, ngài ấy khi xưa cũng chỉ là một thiếu niên ngây ngô, đối đầu với một tên cáo già như Tiêu Đông tất nhiên sẽ bất lợi.”
Đan Tâm chăm chú nghe kể, không ngờ Lâm Phong cũng có quá khứ đáng thương. Nàng luôn tưởng hắn là một thiếu niên sinh ra đã được ngậm thìa vàng, trưởng thành cứ thế nắm giữ trong tay khối tài sản nghìn tỷ không xài hết.
Nàng đã biết được một ít bí mật từ Tiêu Đông, nhưng lão ta là địch, bí mật có thể sẽ bị bóp méo một nửa. Đan Tâm do dự một hồi, sau đó kể hết toàn bộ những gì mình biết cho Thế Khải nghe:
“Thú thật, khi tôi bị bắt cóc lão già Tiêu Đông đã cho tôi xem toàn bộ bí mật giấu kín của Lâm Phong và cả thân phận thật sự của tôi…”
“Cô tin sao?” Thế Khải nhìn nàng, khuôn mặt hứng thú nghe ngóng.
“Nửa tin, nửa ngờ…” Nàng mỉm cười trả lời, trong lòng có phần rung động khi Thế Khải hỏi như vậy: “Lúc đó tôi như chết lặng, từ một đứa ất ơ lại trở thành con của chủ tịch tập đoàn lớn mạnh, mà bản thân lại yêu người ấy, thật sự… nếu là anh, anh có tin không?”
“Tin.”