Chương 5
Sau đó, mặc dù vẻ mặt của Lâm Đoàn không mấy tình nguyện nhưng vẫn để cô ra ngoài. Bình thường hai người không đi chung xe, vì nhiều lí do. Viên Viên thường phải ra ngoài gặp đối tác còn Lâm Đoàn thường xuyên tăng ca về muộn, nên mỗi người một chiếc, cứ vậy mà đi. Hai người ít xuất hiện chung đến nỗi, một số nhân viên mới trong công ty còn tưởng hai người chỉ là anh em.
Vừa lái xe, cô vừa nghĩ ngợi: ‘Nếu nam nữ chính đã gặp nhau rồi thì có thể nam chính đã thấy cô ấy thú vị. Hmm… nếu vậy thì khó cho mình rồi.’
Bởi vì nam chính đã có ấn tượng với nữ chính thì rất khó có thể rung động với người khác. Bây giờ cô có xuất hiện giống với nữ chính cũng khá khó. ‘Lục Hoài được miêu tả là người sạch sẽ cấm dục, chưa từng có phụ nữ bên cạnh… Chậc… phải làm sao đây? Liên hôn thương mại là bất khả thi rồi, không lẽ phải dùng hạ sách sao?’
Cô còn chưa nghĩ xong thì đã đến công ty mất rồi. LGs là một tập đoàn kinh doanh đá quý có quy mô lớn mạnh, so kè với họ Lục của nam chính suốt thời gian qua. Vì là đối thủ cạnh tranh sống còn nên hai bên cũng không mấy hòa thuận, Lâm Đoàn cũng là nam phụ phản diện cạnh tranh quyết liệt nhất với nam chính Lục Hoài.
“Phó tổng, em tới rồi.” Có một cô gái đứng chờ cô với sấp tài liệu. Cô gái đeo cái kính cận dày, tóc phía sau búi gọn, mặc trang phục công sở đúng mực, vẻ mặt toát lên sự nghiêm túc. Nhìn thấy cô, cô gái đó bước lên: “Hồ sơ em bảo chị chuẩn bị đã có rồi.”
“Lý Hân, phiền chị quá.” Cô gái đó tên là Lý Hân, trưởng phòng nhân sự của LGs, người mà đám nhân viên hay bàn tán với nhau là “con chó trung thành” của phó tổng là cô. Thật ra Lý Hân không phải là kiểu người nịnh bợ như vậy, cô ấy trung thành với cô tất cả đều có nguyên do.
Lý Hân vốn là con cả nhà họ Lý, chủ một chi nhánh nhỏ của JW. Cô ấy vốn cũng là tiểu thư, nhưng lại quen phải một tên khốn nạn. Hắn lừa cô ấy kết hôn rồi giành hết tài sản, sau khi tống khứ cô ấy ra ngoài thì kết hôn với em họ của cô ấy. Lý Hân lúc mới bị lừa hết sức hoảng loạn, còn có ý định nghỉ quẫn, may mà lúc đó Viên Viên đi ngang ngăn lại kịp thời. Nghe kể xong, Viên Viên hứa tìm cách giúp cô phục thù rồi sắp xếp cho cô vào làm ở LGs. Bằng chính năng lực của mình, cô ấy đã leo lên đến vị trí này sau bảy năm và vẫn luôn mang ơn cô.
“Không có gì. Trưa nay em đã sắp xếp được người đi cùng mình chưa?” Lý Hân hỏi. “Ngô Vân Thư có ý muốn đi cùng em.”
“Vân Thư? Không cần đâu, em định đi một mình.” Cô đáp. “Dẫn theo cô ta cũng chỉ gây rắc rối thêm mà thôi. Lần này đối tác có vị trí ngang hàng với chúng ta, lại còn là đích thân tổng giám đốc đi gặp, không thể để tính tình kiêu ngạo của cô ta bộc phát được.”
Cánh cửa thang máy đúng lúc mở ra, một cô gái xinh đẹp từ trong đó bước ra ngoài. Cô ấy có mái tóc ngắn màu hạt dẻ, vẻ mặt lạnh nhạt sắc sảo quyến rũ. Đoán chừng cô ta đã nghe được cuộc trò chuyện từ nãy tới giờ, nhưng khi đi ngang hai người vẫn lịch sự cúi chào.
‘Đúng là tiểu thư nhà giàu, dù nghe người khác nói xấu mình cũng không tỏ thái độ gì.’ Cô cảm thán. Ngô Vân Thư này là con thứ trong một gia đình tài phiệt khác, tập đoàn NG chuyên về trang phục. Nhưng thay vì về công ty nhà mình làm phượng hoàng thì cô ta chọn đến LGs làm việc, nhanh chóng trở thành thư kí của một vị Giám đốc tài chính.
Cô ta có ngoại hình lẫn năng lực, chỉ có điều tính cách quá kiêu ngạo và tự phụ, hơn nữa…
Mọi việc sắp xếp xong xuôi, đến giờ trưa, cô tự lái xe đến nhà hàng hẹn gặp Lục Hoài. Lần này hai công ty có dự định hợp tác cùng khai thác một mỏ ngọc lớn, sau đó cùng mở một buổi triển lãm. Sự hợp tác này nhằm xoa dịu mâu thuẫn giữa hai bên trong một thời gian dài.
Cô tới phòng chờ trước, độ tầm năm phút sau thì Lục Hoài xuất hiện. Vừa đúng năm phút trước giờ hẹn, đúng là con người máy móc.
“Xin chào Lục tổng, tôi là Lâm Viên Viên, phó tổng giám đốc của LGs.” Cô mỉm cười, lịch sự vươn tay ra. Lục Hoài liếc nhìn cô nhưng hoàn toàn không có ý định đáp lại cái bắt tay ấy. Hắn lạnh nhạt: “Cô Lâm, chúng ta đã gặp nhau vài lần rồi.”
À, vậy là xuyên vào khoảng thời gian mà Lâm Viên Viên đã có những động thái “tán tỉnh” Lục Hoài rồi. Cô ngượng ngùng thu tay lại, cười cười: “Xin hỏi người bên cạnh Lục tổng là ai vậy?”
Ánh mắt cô rơi vào cô gái nhỏ bé, gần như đang nép sau lưng Lục Hoài. Cô ấy mặc một cái váy hoa nhí, đeo kính tròn với tóc mái thưa, trông rất ngây thơ dễ dụ. Cô ấy luống cuống cúi chào, tới mức rơi cả tài liệu: “Xin… xin chào cô Lâm, tôi là Tiểu Tinh, thư kí của tổng giám đốc.”
Vừa lái xe, cô vừa nghĩ ngợi: ‘Nếu nam nữ chính đã gặp nhau rồi thì có thể nam chính đã thấy cô ấy thú vị. Hmm… nếu vậy thì khó cho mình rồi.’
Bởi vì nam chính đã có ấn tượng với nữ chính thì rất khó có thể rung động với người khác. Bây giờ cô có xuất hiện giống với nữ chính cũng khá khó. ‘Lục Hoài được miêu tả là người sạch sẽ cấm dục, chưa từng có phụ nữ bên cạnh… Chậc… phải làm sao đây? Liên hôn thương mại là bất khả thi rồi, không lẽ phải dùng hạ sách sao?’
Cô còn chưa nghĩ xong thì đã đến công ty mất rồi. LGs là một tập đoàn kinh doanh đá quý có quy mô lớn mạnh, so kè với họ Lục của nam chính suốt thời gian qua. Vì là đối thủ cạnh tranh sống còn nên hai bên cũng không mấy hòa thuận, Lâm Đoàn cũng là nam phụ phản diện cạnh tranh quyết liệt nhất với nam chính Lục Hoài.
“Phó tổng, em tới rồi.” Có một cô gái đứng chờ cô với sấp tài liệu. Cô gái đeo cái kính cận dày, tóc phía sau búi gọn, mặc trang phục công sở đúng mực, vẻ mặt toát lên sự nghiêm túc. Nhìn thấy cô, cô gái đó bước lên: “Hồ sơ em bảo chị chuẩn bị đã có rồi.”
“Lý Hân, phiền chị quá.” Cô gái đó tên là Lý Hân, trưởng phòng nhân sự của LGs, người mà đám nhân viên hay bàn tán với nhau là “con chó trung thành” của phó tổng là cô. Thật ra Lý Hân không phải là kiểu người nịnh bợ như vậy, cô ấy trung thành với cô tất cả đều có nguyên do.
Lý Hân vốn là con cả nhà họ Lý, chủ một chi nhánh nhỏ của JW. Cô ấy vốn cũng là tiểu thư, nhưng lại quen phải một tên khốn nạn. Hắn lừa cô ấy kết hôn rồi giành hết tài sản, sau khi tống khứ cô ấy ra ngoài thì kết hôn với em họ của cô ấy. Lý Hân lúc mới bị lừa hết sức hoảng loạn, còn có ý định nghỉ quẫn, may mà lúc đó Viên Viên đi ngang ngăn lại kịp thời. Nghe kể xong, Viên Viên hứa tìm cách giúp cô phục thù rồi sắp xếp cho cô vào làm ở LGs. Bằng chính năng lực của mình, cô ấy đã leo lên đến vị trí này sau bảy năm và vẫn luôn mang ơn cô.
“Không có gì. Trưa nay em đã sắp xếp được người đi cùng mình chưa?” Lý Hân hỏi. “Ngô Vân Thư có ý muốn đi cùng em.”
“Vân Thư? Không cần đâu, em định đi một mình.” Cô đáp. “Dẫn theo cô ta cũng chỉ gây rắc rối thêm mà thôi. Lần này đối tác có vị trí ngang hàng với chúng ta, lại còn là đích thân tổng giám đốc đi gặp, không thể để tính tình kiêu ngạo của cô ta bộc phát được.”
Cánh cửa thang máy đúng lúc mở ra, một cô gái xinh đẹp từ trong đó bước ra ngoài. Cô ấy có mái tóc ngắn màu hạt dẻ, vẻ mặt lạnh nhạt sắc sảo quyến rũ. Đoán chừng cô ta đã nghe được cuộc trò chuyện từ nãy tới giờ, nhưng khi đi ngang hai người vẫn lịch sự cúi chào.
‘Đúng là tiểu thư nhà giàu, dù nghe người khác nói xấu mình cũng không tỏ thái độ gì.’ Cô cảm thán. Ngô Vân Thư này là con thứ trong một gia đình tài phiệt khác, tập đoàn NG chuyên về trang phục. Nhưng thay vì về công ty nhà mình làm phượng hoàng thì cô ta chọn đến LGs làm việc, nhanh chóng trở thành thư kí của một vị Giám đốc tài chính.
Cô ta có ngoại hình lẫn năng lực, chỉ có điều tính cách quá kiêu ngạo và tự phụ, hơn nữa…
Mọi việc sắp xếp xong xuôi, đến giờ trưa, cô tự lái xe đến nhà hàng hẹn gặp Lục Hoài. Lần này hai công ty có dự định hợp tác cùng khai thác một mỏ ngọc lớn, sau đó cùng mở một buổi triển lãm. Sự hợp tác này nhằm xoa dịu mâu thuẫn giữa hai bên trong một thời gian dài.
Cô tới phòng chờ trước, độ tầm năm phút sau thì Lục Hoài xuất hiện. Vừa đúng năm phút trước giờ hẹn, đúng là con người máy móc.
“Xin chào Lục tổng, tôi là Lâm Viên Viên, phó tổng giám đốc của LGs.” Cô mỉm cười, lịch sự vươn tay ra. Lục Hoài liếc nhìn cô nhưng hoàn toàn không có ý định đáp lại cái bắt tay ấy. Hắn lạnh nhạt: “Cô Lâm, chúng ta đã gặp nhau vài lần rồi.”
À, vậy là xuyên vào khoảng thời gian mà Lâm Viên Viên đã có những động thái “tán tỉnh” Lục Hoài rồi. Cô ngượng ngùng thu tay lại, cười cười: “Xin hỏi người bên cạnh Lục tổng là ai vậy?”
Ánh mắt cô rơi vào cô gái nhỏ bé, gần như đang nép sau lưng Lục Hoài. Cô ấy mặc một cái váy hoa nhí, đeo kính tròn với tóc mái thưa, trông rất ngây thơ dễ dụ. Cô ấy luống cuống cúi chào, tới mức rơi cả tài liệu: “Xin… xin chào cô Lâm, tôi là Tiểu Tinh, thư kí của tổng giám đốc.”