Chương 3
Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Viên Viên hiện tại 24 tuổi, là độ tuổi vừa đẹp để kết hôn. Cha mẹ Lâm cũng hối thúc chuyện này rồi, nhưng vì Lâm Viên Viên có tâm tư riêng nên vẫn chưa đồng ý.
Nuôi con dâu từ bé giống như một truyền thống của nhà họ Lâm. Họ sẽ tìm những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi - những đứa trẻ mà được đảm bảo là cha mẹ đã mất - nhận về nuôi dưỡng. Cô gái đó sẽ được cho ăn học, dạy bảo và yêu thương không khác gì tiểu thư nhà hào môn. Sở dĩ họ làm vậy cũng là vì toan tính riêng, vì bảo vệ quyền lợi của gia đình. Để tránh việc liên hôn dẫn đến việc hợp tác chặt chẽ với công ty khác, hoặc con trai không cẩn thận bị người ta dụ dỗ, hoặc cô tiểu thư nhà khác không vừa ý họ. Họ chọn con đường an toàn hơn, nuôi một đứa con dâu từ bé. Đứa trẻ này không có cha mẹ, không sợ nhà ngoại làm phiền, mà trong tư tưởng của đứa trẻ đó cũng chỉ có Lâm gia. Đứa trẻ được nuôi dạy dưới mắt họ, lớn lên cũng trở thành mẫu người mà họ muốn - một cô tiểu thư thông minh xinh đẹp, sắc sảo và trung thành.
Hẳn nhiên cũng không phải chọn ngẫu nhiên. Việc đầu tiên là phải xác định được đó là “đứa trẻ không còn ai cần tới”. Sau đó, những đứa trẻ từ 3 đến 9 tuổi phải chứng tỏ bản thân có năng lực, phải có sự thông minh nhanh nhạy và ngoại hình tương đối xinh đẹp. Mỗi lần như vậy, nhà họ Lâm lại tìm đến khắp các trại trẻ mồ côi ở trong nước. Nhưng họ vẫn có một chút tôn trọng con trai, đó là để cho thiếu gia họ Lâm tự chọn bạn đời. Và Lâm Đoàn mười một tuổi khi ấy đã chọn cô giữa những đứa trẻ khác, biến cô từ một cô nhi trở thành một tiểu thư cành vàng lá ngọc.
'Trong tiểu thuyết cũng không khai thác quá nhiều về mối quan hệ giữa hai nhân vật này. Những đoạn thoại chỉ có hai người họ thì phần lớn đều là cãi vả, coi bộ quan hệ cũng không tốt cho lắm.' Bởi vì Lâm Viên Viên tính tình hoạt bát vui vẻ nên được cha mẹ Lâm rất yêu thích, cưng chiều không khác gì con ruột, từ đó tạo thành một cô tiểu thư rất kiêu ngạo. Vì thế khi bị đụng đến “vảy ngược” là thân thế, là nhờ Lâm Đoàn cô mới có ngày hôm nay thì cô rất tức giận, từ đó sinh ác cảm với vị hôn phu.
Kể cũng phải. Để trở thành một vị tiểu thư lộng lẫy như hôm nay thì cô ấy cũng phải rất cố gắng. Nhưng không ai chấp nhận và xuất thân mãi là một vết nhơ. Người ta luôn nói cô phải mang ơn Lâm Đoàn và cô hoàn toàn “dưới cơ” hắn. Sự tồn tại và sự lạnh nhạt của Lâm Đoàn chẳng những không an ủi cô, mà còn như xát muối vào tim cô.
Thoắt cái mà trời đã về chiều. Sắp tới cha mẹ Lâm sẽ ra nước ngoài nghỉ mát dài hạn, vì thế họ muốn một bữa cơm với cả gia đình. Ngay cả Lâm Đoàn bình thường bận rộn với việc ở công ty cũng phải về nhà. Cô tranh thủ thay một chiếc váy dài tay màu trắng sữa, tóc cột đuôi ngựa cao bằng một đoạn ruy băng rồi xuống lầu.
“Viên Viên xuống rồi à? Con mệt sao? Sáng giờ mẹ không thấy con xuống lầu.” Mẹ Lâm tươi cười nói với cô. Mẹ Lâm giống cô, là con dâu nuôi từ bé, nhưng khác ở chỗ bà rất được ba Lâm yêu chiều, là một quý phu nhân đúng nghĩa.
“Dạ, con có hơi mệt nên nằm nghỉ, đã để mẹ phải lo lắng rồi.”
“Lo lắng gì chứ, cái con bé này! Cũng tại A Đoàn giao cho con nhiều việc quá! Con mới hai mươi bốn, cũng phải cho con thời gian nghỉ ngơi chơi bời chứ!”
Ba Lâm ở bên cạnh nhíu mày: “Việc của phó tổng nặng vậy hả? Để ba nói thằng Đoàn giảm việc lại, sao lại để con chịu khổ được.”
Đúng ra cô chỉ cần một công việc nhỏ với cổ phần là đủ. Nhưng vì Lâm Viên Viên sớm có ý muốn thoát khỏi xiềng xích nên đã học tập và giành được vị trí cao trong công ty. Một chức phó tổng với 20% cổ phần, thật sự là khối tài sản người người ao ước.
“Không sao đâu ba, chỉ là gần đây con ăn hơi ít nên hơi thiếu chất.”
“Con đó! Phải ăn uống cho đầy đủ chứ! Sắp tới ba mẹ không có nhà thì phải làm sao đây?”
Cuộc trò chuyện của ba người bị gián đoạn bởi tiếng động cơ xe. Hai người phụ nữ im lặng hướng ra cửa, chưa đầy năm phút sau, một bóng dáng cao lớn xuất hiện. Anh mặc vest đen, đeo kính gọng mảnh với gương mặt anh tuấn. Mặc dù miệng anh cười nhưng lại không thể giấu được sự mệt mỏi: “Ba mẹ, con mới về. Viên Viên, anh về rồi.”
“Anh lái xe gấp về sao?” Viên Viên vô thức đứng dậy, dịu dàng tới bên cạnh giúp anh cởi áo khoác. Đây giống như phản xạ tự nhiên của cô sau nhiều thế giới - việc làm để lấy lòng đàn ông. Bình thường Viên Viên không mấy khi làm thế, vì thế nên ba người còn lại đều rất đỗi bất ngờ. Nhưng mẹ Lâm cũng không nghĩ nhiều, phụ nữ khi không khỏe dễ trở nên mềm mỏng. Hơn nữa hai người sớm được định sẵn là vợ chồng, ân ái ngọt ngào một chút cũng không sao cả.
“À… ừ… Em đỡ hơn chưa? Anh nghe nói cả ngày hôm nay em không xuống lầu…”
Nuôi con dâu từ bé giống như một truyền thống của nhà họ Lâm. Họ sẽ tìm những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi - những đứa trẻ mà được đảm bảo là cha mẹ đã mất - nhận về nuôi dưỡng. Cô gái đó sẽ được cho ăn học, dạy bảo và yêu thương không khác gì tiểu thư nhà hào môn. Sở dĩ họ làm vậy cũng là vì toan tính riêng, vì bảo vệ quyền lợi của gia đình. Để tránh việc liên hôn dẫn đến việc hợp tác chặt chẽ với công ty khác, hoặc con trai không cẩn thận bị người ta dụ dỗ, hoặc cô tiểu thư nhà khác không vừa ý họ. Họ chọn con đường an toàn hơn, nuôi một đứa con dâu từ bé. Đứa trẻ này không có cha mẹ, không sợ nhà ngoại làm phiền, mà trong tư tưởng của đứa trẻ đó cũng chỉ có Lâm gia. Đứa trẻ được nuôi dạy dưới mắt họ, lớn lên cũng trở thành mẫu người mà họ muốn - một cô tiểu thư thông minh xinh đẹp, sắc sảo và trung thành.
Hẳn nhiên cũng không phải chọn ngẫu nhiên. Việc đầu tiên là phải xác định được đó là “đứa trẻ không còn ai cần tới”. Sau đó, những đứa trẻ từ 3 đến 9 tuổi phải chứng tỏ bản thân có năng lực, phải có sự thông minh nhanh nhạy và ngoại hình tương đối xinh đẹp. Mỗi lần như vậy, nhà họ Lâm lại tìm đến khắp các trại trẻ mồ côi ở trong nước. Nhưng họ vẫn có một chút tôn trọng con trai, đó là để cho thiếu gia họ Lâm tự chọn bạn đời. Và Lâm Đoàn mười một tuổi khi ấy đã chọn cô giữa những đứa trẻ khác, biến cô từ một cô nhi trở thành một tiểu thư cành vàng lá ngọc.
'Trong tiểu thuyết cũng không khai thác quá nhiều về mối quan hệ giữa hai nhân vật này. Những đoạn thoại chỉ có hai người họ thì phần lớn đều là cãi vả, coi bộ quan hệ cũng không tốt cho lắm.' Bởi vì Lâm Viên Viên tính tình hoạt bát vui vẻ nên được cha mẹ Lâm rất yêu thích, cưng chiều không khác gì con ruột, từ đó tạo thành một cô tiểu thư rất kiêu ngạo. Vì thế khi bị đụng đến “vảy ngược” là thân thế, là nhờ Lâm Đoàn cô mới có ngày hôm nay thì cô rất tức giận, từ đó sinh ác cảm với vị hôn phu.
Kể cũng phải. Để trở thành một vị tiểu thư lộng lẫy như hôm nay thì cô ấy cũng phải rất cố gắng. Nhưng không ai chấp nhận và xuất thân mãi là một vết nhơ. Người ta luôn nói cô phải mang ơn Lâm Đoàn và cô hoàn toàn “dưới cơ” hắn. Sự tồn tại và sự lạnh nhạt của Lâm Đoàn chẳng những không an ủi cô, mà còn như xát muối vào tim cô.
Thoắt cái mà trời đã về chiều. Sắp tới cha mẹ Lâm sẽ ra nước ngoài nghỉ mát dài hạn, vì thế họ muốn một bữa cơm với cả gia đình. Ngay cả Lâm Đoàn bình thường bận rộn với việc ở công ty cũng phải về nhà. Cô tranh thủ thay một chiếc váy dài tay màu trắng sữa, tóc cột đuôi ngựa cao bằng một đoạn ruy băng rồi xuống lầu.
“Viên Viên xuống rồi à? Con mệt sao? Sáng giờ mẹ không thấy con xuống lầu.” Mẹ Lâm tươi cười nói với cô. Mẹ Lâm giống cô, là con dâu nuôi từ bé, nhưng khác ở chỗ bà rất được ba Lâm yêu chiều, là một quý phu nhân đúng nghĩa.
“Dạ, con có hơi mệt nên nằm nghỉ, đã để mẹ phải lo lắng rồi.”
“Lo lắng gì chứ, cái con bé này! Cũng tại A Đoàn giao cho con nhiều việc quá! Con mới hai mươi bốn, cũng phải cho con thời gian nghỉ ngơi chơi bời chứ!”
Ba Lâm ở bên cạnh nhíu mày: “Việc của phó tổng nặng vậy hả? Để ba nói thằng Đoàn giảm việc lại, sao lại để con chịu khổ được.”
Đúng ra cô chỉ cần một công việc nhỏ với cổ phần là đủ. Nhưng vì Lâm Viên Viên sớm có ý muốn thoát khỏi xiềng xích nên đã học tập và giành được vị trí cao trong công ty. Một chức phó tổng với 20% cổ phần, thật sự là khối tài sản người người ao ước.
“Không sao đâu ba, chỉ là gần đây con ăn hơi ít nên hơi thiếu chất.”
“Con đó! Phải ăn uống cho đầy đủ chứ! Sắp tới ba mẹ không có nhà thì phải làm sao đây?”
Cuộc trò chuyện của ba người bị gián đoạn bởi tiếng động cơ xe. Hai người phụ nữ im lặng hướng ra cửa, chưa đầy năm phút sau, một bóng dáng cao lớn xuất hiện. Anh mặc vest đen, đeo kính gọng mảnh với gương mặt anh tuấn. Mặc dù miệng anh cười nhưng lại không thể giấu được sự mệt mỏi: “Ba mẹ, con mới về. Viên Viên, anh về rồi.”
“Anh lái xe gấp về sao?” Viên Viên vô thức đứng dậy, dịu dàng tới bên cạnh giúp anh cởi áo khoác. Đây giống như phản xạ tự nhiên của cô sau nhiều thế giới - việc làm để lấy lòng đàn ông. Bình thường Viên Viên không mấy khi làm thế, vì thế nên ba người còn lại đều rất đỗi bất ngờ. Nhưng mẹ Lâm cũng không nghĩ nhiều, phụ nữ khi không khỏe dễ trở nên mềm mỏng. Hơn nữa hai người sớm được định sẵn là vợ chồng, ân ái ngọt ngào một chút cũng không sao cả.
“À… ừ… Em đỡ hơn chưa? Anh nghe nói cả ngày hôm nay em không xuống lầu…”