Chương 13
Lúc về tới biệt thự, vẫn còn một bất ngờ nữa đang chờ đón Viên Viên. Sau khi đỗ xe, Lâm Đoàn mỉm cười dịu dàng, đưa túi xách cho người giúp việc rồi dang tay: “Lại đây, anh bế em.”
‘Nụ cười yêu nghiệt đó, đúng là nụ cười của ác ma mà.’ Mặt Viên Viên đỏ lên, tuy vòng tay qua cổ anh nhưng lại né tránh ánh mắt anh. Lâm Đoàn rất hài lòng với sự ngoan ngoãn này của cô, vừa đi vừa bảo: “Đừng hoảng sợ, anh không làm gì em đâu. Anh nhất định sẽ cho em một hôn lễ thật hoành tráng.”
“Em biết rồi…” Nhưng cứ liên tục được bế đi trước mắt người khác thế này, cô có hơi ngại. Càng ngại hơn khi vừa vào nhà, cô nhìn thấy hai vị phụ huynh đang ngồi thưởng trà vô cùng nhàn nhã.
“Ba… mẹ…” Cả người cô như cứng đờ, lập tức phản ứng muốn nhảy xuống như Lâm Đoàn lại không cho phép. Anh bế cô đến bên sofa, để cô ngồi xuống, ông bà Lâm thì nhìn nhau một hồi lâu. Lâm Đoàn lên tiếng hỏi: “Sao ba mẹ về đột ngột vậy?”
“À, bạn mẹ có tin mừng nên tổ chức tiệc, mời mẹ về ấy mà.” Giọng mẹ Lâm có vẻ không tự nhiên lắm, bà bổ sung thêm. “Bà ấy sắp có cháu nội.”
Ánh mắt bà dời qua Viên Viên. Một người phụ nữ từng trải như bà lập tức nắm bắt được tình hình, từ ngạc nhiên chuyển sang rất vui vẻ. Bà nhìn chồng mình, thì thầm gì đó rồi quay sang Viên Viên đang ngồi lúng túng và khó xử ở cạnh đó. “Viên Viên à, con lên phòng với mẹ một chút nhé? Mẹ có việc này cần bàn với con.”
“Dạ…” Cô theo mẹ Lâm lên lầu, bên dưới chỉ còn hai người đàn ông ngồi đối mặt với nhau. Không biết nghĩ gì, ba Lâm dằn mạnh cốc trà xuống bàn, giọng nghiêm nghị: “Con nghĩ gì vậy hả?”
“Ý ba là sao con chưa hiểu? Không phải ba muốn tụi con kết hôn sớm để ba mẹ có cháu ẵm bồng sao? Như thế không tốt à?” Lâm Đoàn trả lời rất tự nhiên, kèm với một vẻ mặt rất vô tội. “Tụi con cũng định sẵn là vợ chồng còn gì.”
“Nhưng hai cô cậu còn chưa kết hôn đâu có biết chưa hả? Viên Viên dù sao cũng là con gái, con làm thế mà coi được hả? Hôn thê thì sao? Cũng phải cho con bé cái lễ cưới hỏi đàng hoàng rồi muốn làm gì thì làm, con có nghĩ tới người làm ba của con bé không hả? Nuôi con bé mười mấy năm, cho con muốn làm gì thì làm à? Cái thằng này…” Có vẻ như ông đang đứng về phía là cha của đàng gái mà bất bình. Lâm Đoàn không có vẻ gì là tức giận khi ba mình đứng về phía cô, ngược lại còn có chút vui vẻ. “Con sẽ bù đắp cho cô ấy thật tốt.”
“Bù đắp, bù đắp cái đầu con! Nói cho con biết, phân nửa tài sản của cái nhà này sẽ trao cho Viên Viên, đừng có nghĩ con trên cơ con bé.” Ông uống một ngụm trà, rồi lại điều chỉnh. “Không phải, phải là hơn phân nửa tài sản mới được.”
“Đều để cho cô ấy cả.” Lâm Đoàn cười nhạt. Song, cho tới lúc cô thật sự ngoan ngoãn ở yên thì còn phải chờ thêm.
Viên Viên được mẹ Lâm căn dặn rất lâu, còn tặng cho cô mấy món đồ tốt. Giống như ba Lâm, bà còn lén trách cứ Lâm Đoàn một chút, nhưng thật lòng lại rất vui vẻ. Bà vốn còn sợ hai đứa nhỏ này lớn lên cùng nhau, coi nhau là anh em hay có người mình thích ở bên ngoài rồi. Song, xem ra chúng vẫn có tình cảm với nhau.
Gạo cũng nấu thành cơm rồi, bữa cơm tối hôm ấy lại chuyển thành bàn chuyện kết hôn. Mẹ Lâm thì vô cùng hào hứng, ba Lâm thì vẫn bình tĩnh, song lại lắng nghe rất kĩ. Lâm Đoàn từ đầu tới cuối chỉ hỏi những câu đại loại như: “Viên Viên, em cảm thấy thế nào? Em thích cái gì? Em thích thế nào?...”
Viên Viên chỉ im lặng, nói rằng mình còn muốn suy nghĩ thêm nữa. Ba người cũng rất thoải mái để cô chọn lựa, song lại quyết định xong xuôi ngày đính hôn và ngày cưới luôn rồi. Rất gấp, chỉ hai tháng sau là đính hôn.
‘Chắc mẹ Lâm sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Còn Lâm Đoàn thì sao, anh ấy sợ gì chứ?’ Cô thầm nghĩ. Chợt, Lâm Đoàn thì thầm vào tai cô: "Phải tranh thủ đính hôn, nếu không bụng to mặc váy sẽ không đẹp."
Mắt Viên Viên lập tức mở to ra, mặt cũng ửng đỏ lên. Cô nhíu mày, khẽ vào tay Lâm Đoàn một cái: “Anh ăn nói linh tinh.”
Anh mỉm cười rồi gắp cho cô một miếng thịt. Viên Viên vừa ăn vừa nghĩ đủ điều. Bây giờ xem ra thật khó nhằn, mang tiếng là người đã có chồng thì lại càng khó tiếp cận Lục Hoài. Hmm…. Mà có khi nào loại quan hệ cấm kị này lại làm hắn thấy thích hơn không nhỉ?
Haha, chắc không có đâu.
Đêm về, nhìn những vết tím đỏ trên người mình, cô lại nhớ tới Lâm Đoàn. Nếu đây không phải thế giới nhiệm vụ thì tốt nhỉ? Được gả cho một người như anh xem chừng cũng hạnh phúc lắm. Nhưng liệu có cạm bẫy nào đằng sau không nhỉ? Liệu Lâm Đoàn có dùng hôn nhân như cãi bẫy để trả thù cô không?
‘Đúng là mật ngọt chết ruồi mà. Hình như mình có chút hảo cảm với anh ấy rồi.’
- .-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
Mọi người tích cực tương tác bằng like, cmt với ạ:< nếu không không đạt mức yêu cầu mất, huhu
‘Nụ cười yêu nghiệt đó, đúng là nụ cười của ác ma mà.’ Mặt Viên Viên đỏ lên, tuy vòng tay qua cổ anh nhưng lại né tránh ánh mắt anh. Lâm Đoàn rất hài lòng với sự ngoan ngoãn này của cô, vừa đi vừa bảo: “Đừng hoảng sợ, anh không làm gì em đâu. Anh nhất định sẽ cho em một hôn lễ thật hoành tráng.”
“Em biết rồi…” Nhưng cứ liên tục được bế đi trước mắt người khác thế này, cô có hơi ngại. Càng ngại hơn khi vừa vào nhà, cô nhìn thấy hai vị phụ huynh đang ngồi thưởng trà vô cùng nhàn nhã.
“Ba… mẹ…” Cả người cô như cứng đờ, lập tức phản ứng muốn nhảy xuống như Lâm Đoàn lại không cho phép. Anh bế cô đến bên sofa, để cô ngồi xuống, ông bà Lâm thì nhìn nhau một hồi lâu. Lâm Đoàn lên tiếng hỏi: “Sao ba mẹ về đột ngột vậy?”
“À, bạn mẹ có tin mừng nên tổ chức tiệc, mời mẹ về ấy mà.” Giọng mẹ Lâm có vẻ không tự nhiên lắm, bà bổ sung thêm. “Bà ấy sắp có cháu nội.”
Ánh mắt bà dời qua Viên Viên. Một người phụ nữ từng trải như bà lập tức nắm bắt được tình hình, từ ngạc nhiên chuyển sang rất vui vẻ. Bà nhìn chồng mình, thì thầm gì đó rồi quay sang Viên Viên đang ngồi lúng túng và khó xử ở cạnh đó. “Viên Viên à, con lên phòng với mẹ một chút nhé? Mẹ có việc này cần bàn với con.”
“Dạ…” Cô theo mẹ Lâm lên lầu, bên dưới chỉ còn hai người đàn ông ngồi đối mặt với nhau. Không biết nghĩ gì, ba Lâm dằn mạnh cốc trà xuống bàn, giọng nghiêm nghị: “Con nghĩ gì vậy hả?”
“Ý ba là sao con chưa hiểu? Không phải ba muốn tụi con kết hôn sớm để ba mẹ có cháu ẵm bồng sao? Như thế không tốt à?” Lâm Đoàn trả lời rất tự nhiên, kèm với một vẻ mặt rất vô tội. “Tụi con cũng định sẵn là vợ chồng còn gì.”
“Nhưng hai cô cậu còn chưa kết hôn đâu có biết chưa hả? Viên Viên dù sao cũng là con gái, con làm thế mà coi được hả? Hôn thê thì sao? Cũng phải cho con bé cái lễ cưới hỏi đàng hoàng rồi muốn làm gì thì làm, con có nghĩ tới người làm ba của con bé không hả? Nuôi con bé mười mấy năm, cho con muốn làm gì thì làm à? Cái thằng này…” Có vẻ như ông đang đứng về phía là cha của đàng gái mà bất bình. Lâm Đoàn không có vẻ gì là tức giận khi ba mình đứng về phía cô, ngược lại còn có chút vui vẻ. “Con sẽ bù đắp cho cô ấy thật tốt.”
“Bù đắp, bù đắp cái đầu con! Nói cho con biết, phân nửa tài sản của cái nhà này sẽ trao cho Viên Viên, đừng có nghĩ con trên cơ con bé.” Ông uống một ngụm trà, rồi lại điều chỉnh. “Không phải, phải là hơn phân nửa tài sản mới được.”
“Đều để cho cô ấy cả.” Lâm Đoàn cười nhạt. Song, cho tới lúc cô thật sự ngoan ngoãn ở yên thì còn phải chờ thêm.
Viên Viên được mẹ Lâm căn dặn rất lâu, còn tặng cho cô mấy món đồ tốt. Giống như ba Lâm, bà còn lén trách cứ Lâm Đoàn một chút, nhưng thật lòng lại rất vui vẻ. Bà vốn còn sợ hai đứa nhỏ này lớn lên cùng nhau, coi nhau là anh em hay có người mình thích ở bên ngoài rồi. Song, xem ra chúng vẫn có tình cảm với nhau.
Gạo cũng nấu thành cơm rồi, bữa cơm tối hôm ấy lại chuyển thành bàn chuyện kết hôn. Mẹ Lâm thì vô cùng hào hứng, ba Lâm thì vẫn bình tĩnh, song lại lắng nghe rất kĩ. Lâm Đoàn từ đầu tới cuối chỉ hỏi những câu đại loại như: “Viên Viên, em cảm thấy thế nào? Em thích cái gì? Em thích thế nào?...”
Viên Viên chỉ im lặng, nói rằng mình còn muốn suy nghĩ thêm nữa. Ba người cũng rất thoải mái để cô chọn lựa, song lại quyết định xong xuôi ngày đính hôn và ngày cưới luôn rồi. Rất gấp, chỉ hai tháng sau là đính hôn.
‘Chắc mẹ Lâm sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Còn Lâm Đoàn thì sao, anh ấy sợ gì chứ?’ Cô thầm nghĩ. Chợt, Lâm Đoàn thì thầm vào tai cô: "Phải tranh thủ đính hôn, nếu không bụng to mặc váy sẽ không đẹp."
Mắt Viên Viên lập tức mở to ra, mặt cũng ửng đỏ lên. Cô nhíu mày, khẽ vào tay Lâm Đoàn một cái: “Anh ăn nói linh tinh.”
Anh mỉm cười rồi gắp cho cô một miếng thịt. Viên Viên vừa ăn vừa nghĩ đủ điều. Bây giờ xem ra thật khó nhằn, mang tiếng là người đã có chồng thì lại càng khó tiếp cận Lục Hoài. Hmm…. Mà có khi nào loại quan hệ cấm kị này lại làm hắn thấy thích hơn không nhỉ?
Haha, chắc không có đâu.
Đêm về, nhìn những vết tím đỏ trên người mình, cô lại nhớ tới Lâm Đoàn. Nếu đây không phải thế giới nhiệm vụ thì tốt nhỉ? Được gả cho một người như anh xem chừng cũng hạnh phúc lắm. Nhưng liệu có cạm bẫy nào đằng sau không nhỉ? Liệu Lâm Đoàn có dùng hôn nhân như cãi bẫy để trả thù cô không?
‘Đúng là mật ngọt chết ruồi mà. Hình như mình có chút hảo cảm với anh ấy rồi.’
- .-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
Mọi người tích cực tương tác bằng like, cmt với ạ:< nếu không không đạt mức yêu cầu mất, huhu