Chương 77: Nhất định phải trả giá đắt
Lý Dục Thần bấm vào một số vị trí huyệt trên người ông chủ quán nướng, sau khi cầm máu, anh đỡ ông ấy ngồi lên ghế, quay người lại lạnh lùng nhìn Lâm Thiếu Hằng.
“Lâm Thiếu Hằng, nếu không nể mặt ông cụ thì bây giờ anh đã chết rồi”.
Lâm Thiếu Hằng đờ người ra, rồi bỗng cười phá lên.
“Muốn tao chết? Ha ha ha, tới đi, mày lại đây! Tao nghĩ mày tự đi chết còn nghe được đấy. Đáng lẽ tao đã tha cho bọn mày rồi, nhưng bọn mày cứ nhất quyết quay lại, tự chui đầu vào lưới, vậy thì không thể trách tao được…”
Nhưng còn chưa kịp ra lệnh, bụng anh ta đột nhiên co rút dữ dội, anh ta văng thẳng ra ngoài.
Một tiếng “rầm” vang lên, Lâm Thiếu Hằng ngã nặng nề xuống đất.
Vừa hay ngã xuống bên cạnh cái ghế mà ông chủ quán nướng đang ngồi.
Anh ta còn chưa đứng lên đã nhìn thấy Lý Dục Thần lại bước đến trước mặt mình.
“Mày… Mày muốn làm gì?”, trong mắt Lâm Thiếu Hằng lộ ra vẻ hoảng sợ, anh ta thậm chí quên mất cảm giác đau đớn trên người.
“Bây giờ anh bò qua háng ông chủ, giống như khi nãy anh yêu cầu người ta làm vậy. Tôi đếm tới mười, nếu anh chưa bò qua, tôi sẽ đánh gãy một chân của anh”.
Lâm Thiếu Hằng nổi giận kêu gào: “Lý Dục Thần, mày mơ hả! Chúng mày đều là người chết hết cả sao, còn không đi qua đây!”
Lúc này đàn em của anh ta mới định thần lại, cả đám chạy tới.
Lý Dục Thần cũng không nóng vội, chỉ lạnh lùng nhìn xem cái cách mà Lâm Thiếu Hằng tự tìm đường chết cho mình.
Ban đầu Lâm Thiếu Hằng còn hơi sờ sợ, nhưng thấy Lý Dục Thần không hề nhúc nhích, mà người của anh ta đã bảo vệ anh ta thì mới yên tâm.
Mãnh hổ nan địch quần hồ, một người có giỏi võ đến đâu cũng không thể đánh lại mười mấy người.
“Ha ha ha, thằng họ Lý, chẳng phải vừa rồi mày ngông cuồng lắm sao? Dám đánh tao hả! Tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!”, Lâm Thiếu Hằng quệt máu trên khoé miệng: “Lên hết cho tao, đánh mạnh vào, đừng đánh chết, tao phải tra tấn nó từ từ!”
“Dừng tay!”
Lâm Mộng Đình quát một tiếng.
“Lâm Thiếu Hằng, anh quá đáng lắm rồi đấy! Anh không sợ ông nội biết sao?”
“Hừ! Bớt lôi thằng già đó ra doạ tao lại đi!”, mặt mày Lâm Thiếu Hằng trông rất dữ tợn: “Hôm nay mày cũng đừng hòng đi, các anh em, xử thằng họ Lý kia, con đàn bà này sẽ thuộc về chúng mày. Cô em gái này của tao là cô gái xinh đẹp nhất thành phố Hòa đấy! Nếu không phải do nghĩ tới thằng già kia là thấy tởm lợm thì tao cũng muốn chơi cô ta rồi, ha ha ha…”
Những kẻ đi theo anh ta nhìn Lâm Mộng Đình, ai cũng trông háo sắc, trong mắt lộ ra vẻ đê tiện.
“Anh!”
Lâm Mộng Đình tức giận đến mức tái mặt, nhưng cô cũng thấy hơi sợ.
Đúng lúc này, một bàn tay nắm chặt lấy tay cô, nhiệt độ truyền lại từ trên tay giúp cô cảm thấy an toàn.
Lý Dục Thần lắc đầu, lạnh lùng nói: “Ông trời tạo nghiệp còn có thể tha thứ, nhưng tự tạo nghiệp thì không thể sống!”
Lâm Thiếu Hằng cười sằng sặc: “Còn ở đây mạnh miệng cho được, lên hết cho tao! Đánh cho nó tàn phế luôn!”
Cả đám đồng loạt xông lên, Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình lập tức bị họ bao vây.
Lâm Mộng Đình sợ tới mức nhắm mắt lại, dựa sát vào vai Lý Dục Thần.
Cô nghe thấy một loạt tiếng rầm rầm rầm, sau đấy là những tiếng kêu rên liên hồi.
Đến khi mở mắt ra, cô đã nhìn thấy một đống người đang nằm xung quanh, người thì ôm bụng, kẻ thì nâng chân.
Không ai có thể đứng lên.
Lần trước ở quán bar, cô đã biết Lý Dục Thần đánh nhau rất giỏi, nhưng lần này vẫn có chút không thể tin được.
Người kinh ngạc hơn cả Lâm Mộng Đình đó chính là Lâm Thiếu Hằng.
Mấy chục người xông lên, chỉ trong giây lát, cả đám đều đã bị đánh văng.
Sức chiến đấu kiểu gì thế này!
“Mày đừng qua đây!”
Lâm Thiếu Hằng sợ run bần bật, vẻ quyết tâm vừa rồi cũng chẳng còn nữa, chỉ còn lại sợ hãi.
“Quỳ xuống!”, Lý Dục Thần quát.
Lâm Thiếu Hằng bị tiếng quát này doạ cho sợ vỡ mật, liền quỳ phịch xuống đất.
“Làm theo lời tôi vừa nói khi nãy”, Lý Dục Thần lạnh lùng ra lệnh.
Lâm Thiếu Hằng nhìn chủ quán đang ngồi trên ghế, cố gắng giữ lòng danh dự cuối cùng của một cậu chủ nhà giàu, liều mạng lắc đầu: “Không làm!”
“Mười…”
Lý Dục Thần bắt đầu đếm.
“Chín…”
“Không làm! Không làm!”
Giờ phút này Lâm Thiếu Hằng rất muốn hai viên cảnh sát ban nãy có thể quay lại.
Nhưng lúc nãy anh ta đã gọi cho cục trưởng của họ, anh ta biết rất rõ, họ sẽ không quay lại.
Cuối cùng anh ta cũng đã hiểu tự chui đầu vào rọ là như thế nào.
Lúc này, cọng cỏ cứu mạng duy nhất mà anh ta có thể nghĩ tới chính là bố mình, Lâm Lai Phong.
Lâm Thiếu Hằng run rẩy lấy điện thoại ra, gọi vào một dãy số, hét to vào điện thoại.
“Bố, bố ơi, mau tới cứu con với…”
“Tám…”
“Bảy…”
Lý Dục Thần tiếp tục đếm.
“Bố ơi, mau cứu con với! Nhanh lên…”
Giọng Lâm Thiếu Hằng đã trở nên cuồng loạn, anh ta sợ tới mức khóc oà lên.
Lý Dục Thần không quan tâm anh ta gọi viện binh.
Chỉ với những hành động mà anh ta đã làm với ông chủ quán nướng và những lời anh ta nói với Lâm Mộng Đình khi nãy.
Hôm nay anh ta nhất định phải trả giá đắt!
“Sáu…”
“Năm…”
“Này họ Lý, mày đừng ngông cuồng quá! Bố tao, bố tao đã trên đường tới đây rồi!”
Dường như Lâm Thiếu Hằng đã lấy lại được một chút tự tin.
Nhưng Lý Dục Thần vẫn không quan tâm, anh tiếp tục đếm.
“Bốn… Ba…”
Khi đến tới ba, anh bắt đầu bước về phía Lâm Thiếu Hằng.
“Hai…”
Lâm Thiếu Hằng ra sức lùi lại: “Mày đừng qua đây! Đừng qua đây mà! Bố tao sắp tới rồi, mày cứ chờ đi chết đi!”
“Lâm Thiếu Hằng, nếu không nể mặt ông cụ thì bây giờ anh đã chết rồi”.
Lâm Thiếu Hằng đờ người ra, rồi bỗng cười phá lên.
“Muốn tao chết? Ha ha ha, tới đi, mày lại đây! Tao nghĩ mày tự đi chết còn nghe được đấy. Đáng lẽ tao đã tha cho bọn mày rồi, nhưng bọn mày cứ nhất quyết quay lại, tự chui đầu vào lưới, vậy thì không thể trách tao được…”
Nhưng còn chưa kịp ra lệnh, bụng anh ta đột nhiên co rút dữ dội, anh ta văng thẳng ra ngoài.
Một tiếng “rầm” vang lên, Lâm Thiếu Hằng ngã nặng nề xuống đất.
Vừa hay ngã xuống bên cạnh cái ghế mà ông chủ quán nướng đang ngồi.
Anh ta còn chưa đứng lên đã nhìn thấy Lý Dục Thần lại bước đến trước mặt mình.
“Mày… Mày muốn làm gì?”, trong mắt Lâm Thiếu Hằng lộ ra vẻ hoảng sợ, anh ta thậm chí quên mất cảm giác đau đớn trên người.
“Bây giờ anh bò qua háng ông chủ, giống như khi nãy anh yêu cầu người ta làm vậy. Tôi đếm tới mười, nếu anh chưa bò qua, tôi sẽ đánh gãy một chân của anh”.
Lâm Thiếu Hằng nổi giận kêu gào: “Lý Dục Thần, mày mơ hả! Chúng mày đều là người chết hết cả sao, còn không đi qua đây!”
Lúc này đàn em của anh ta mới định thần lại, cả đám chạy tới.
Lý Dục Thần cũng không nóng vội, chỉ lạnh lùng nhìn xem cái cách mà Lâm Thiếu Hằng tự tìm đường chết cho mình.
Ban đầu Lâm Thiếu Hằng còn hơi sờ sợ, nhưng thấy Lý Dục Thần không hề nhúc nhích, mà người của anh ta đã bảo vệ anh ta thì mới yên tâm.
Mãnh hổ nan địch quần hồ, một người có giỏi võ đến đâu cũng không thể đánh lại mười mấy người.
“Ha ha ha, thằng họ Lý, chẳng phải vừa rồi mày ngông cuồng lắm sao? Dám đánh tao hả! Tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!”, Lâm Thiếu Hằng quệt máu trên khoé miệng: “Lên hết cho tao, đánh mạnh vào, đừng đánh chết, tao phải tra tấn nó từ từ!”
“Dừng tay!”
Lâm Mộng Đình quát một tiếng.
“Lâm Thiếu Hằng, anh quá đáng lắm rồi đấy! Anh không sợ ông nội biết sao?”
“Hừ! Bớt lôi thằng già đó ra doạ tao lại đi!”, mặt mày Lâm Thiếu Hằng trông rất dữ tợn: “Hôm nay mày cũng đừng hòng đi, các anh em, xử thằng họ Lý kia, con đàn bà này sẽ thuộc về chúng mày. Cô em gái này của tao là cô gái xinh đẹp nhất thành phố Hòa đấy! Nếu không phải do nghĩ tới thằng già kia là thấy tởm lợm thì tao cũng muốn chơi cô ta rồi, ha ha ha…”
Những kẻ đi theo anh ta nhìn Lâm Mộng Đình, ai cũng trông háo sắc, trong mắt lộ ra vẻ đê tiện.
“Anh!”
Lâm Mộng Đình tức giận đến mức tái mặt, nhưng cô cũng thấy hơi sợ.
Đúng lúc này, một bàn tay nắm chặt lấy tay cô, nhiệt độ truyền lại từ trên tay giúp cô cảm thấy an toàn.
Lý Dục Thần lắc đầu, lạnh lùng nói: “Ông trời tạo nghiệp còn có thể tha thứ, nhưng tự tạo nghiệp thì không thể sống!”
Lâm Thiếu Hằng cười sằng sặc: “Còn ở đây mạnh miệng cho được, lên hết cho tao! Đánh cho nó tàn phế luôn!”
Cả đám đồng loạt xông lên, Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình lập tức bị họ bao vây.
Lâm Mộng Đình sợ tới mức nhắm mắt lại, dựa sát vào vai Lý Dục Thần.
Cô nghe thấy một loạt tiếng rầm rầm rầm, sau đấy là những tiếng kêu rên liên hồi.
Đến khi mở mắt ra, cô đã nhìn thấy một đống người đang nằm xung quanh, người thì ôm bụng, kẻ thì nâng chân.
Không ai có thể đứng lên.
Lần trước ở quán bar, cô đã biết Lý Dục Thần đánh nhau rất giỏi, nhưng lần này vẫn có chút không thể tin được.
Người kinh ngạc hơn cả Lâm Mộng Đình đó chính là Lâm Thiếu Hằng.
Mấy chục người xông lên, chỉ trong giây lát, cả đám đều đã bị đánh văng.
Sức chiến đấu kiểu gì thế này!
“Mày đừng qua đây!”
Lâm Thiếu Hằng sợ run bần bật, vẻ quyết tâm vừa rồi cũng chẳng còn nữa, chỉ còn lại sợ hãi.
“Quỳ xuống!”, Lý Dục Thần quát.
Lâm Thiếu Hằng bị tiếng quát này doạ cho sợ vỡ mật, liền quỳ phịch xuống đất.
“Làm theo lời tôi vừa nói khi nãy”, Lý Dục Thần lạnh lùng ra lệnh.
Lâm Thiếu Hằng nhìn chủ quán đang ngồi trên ghế, cố gắng giữ lòng danh dự cuối cùng của một cậu chủ nhà giàu, liều mạng lắc đầu: “Không làm!”
“Mười…”
Lý Dục Thần bắt đầu đếm.
“Chín…”
“Không làm! Không làm!”
Giờ phút này Lâm Thiếu Hằng rất muốn hai viên cảnh sát ban nãy có thể quay lại.
Nhưng lúc nãy anh ta đã gọi cho cục trưởng của họ, anh ta biết rất rõ, họ sẽ không quay lại.
Cuối cùng anh ta cũng đã hiểu tự chui đầu vào rọ là như thế nào.
Lúc này, cọng cỏ cứu mạng duy nhất mà anh ta có thể nghĩ tới chính là bố mình, Lâm Lai Phong.
Lâm Thiếu Hằng run rẩy lấy điện thoại ra, gọi vào một dãy số, hét to vào điện thoại.
“Bố, bố ơi, mau tới cứu con với…”
“Tám…”
“Bảy…”
Lý Dục Thần tiếp tục đếm.
“Bố ơi, mau cứu con với! Nhanh lên…”
Giọng Lâm Thiếu Hằng đã trở nên cuồng loạn, anh ta sợ tới mức khóc oà lên.
Lý Dục Thần không quan tâm anh ta gọi viện binh.
Chỉ với những hành động mà anh ta đã làm với ông chủ quán nướng và những lời anh ta nói với Lâm Mộng Đình khi nãy.
Hôm nay anh ta nhất định phải trả giá đắt!
“Sáu…”
“Năm…”
“Này họ Lý, mày đừng ngông cuồng quá! Bố tao, bố tao đã trên đường tới đây rồi!”
Dường như Lâm Thiếu Hằng đã lấy lại được một chút tự tin.
Nhưng Lý Dục Thần vẫn không quan tâm, anh tiếp tục đếm.
“Bốn… Ba…”
Khi đến tới ba, anh bắt đầu bước về phía Lâm Thiếu Hằng.
“Hai…”
Lâm Thiếu Hằng ra sức lùi lại: “Mày đừng qua đây! Đừng qua đây mà! Bố tao sắp tới rồi, mày cứ chờ đi chết đi!”